Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973)
Chương 10: Xuất hành (thượng)
“Cái gì? Cậu nói cậu đi đâu?" Cổ Tiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi, cô còn nghĩ không biết có phải mình nghe lầm hay không.
Văn Mạn Lệ làm sao có thể đi thôn Miêu Thạch, kiếp trước cô sống ở đó mười năm cũng chưa từng thấy cô ấy. Bây giờ sao lại thế, không lẽ vận mệnh hoàn toàn thay đổi sao?
Văn Mạn Lệ thấy Cổ Tiểu Nguyệt kích động như thế ngạc nhiên hỏi: “Đúng là thôn Miêu Thạch, vì sao cậu lại kích động vậy?" Một lần nữa Cổ Tiểu Nguyệt xác nhận, trong lòng mãi không thể bình tĩnh lại.
Thấy khuôn mặt ngây thơ thuần khiết của Văn Mạn Lệ, đang đầy nghi ngờ nhìn mình, cô mới cười khổ nói: “Tại sao cậu lại chọn nơi này?"
Văn Mạn Lệ phát hiện Cổ Tiểu Nguyệt hôm nay có gì đó không được bình thường, trên mặt cô có nét gì đó ưu sầu nên mới cầm tay hỏi: “Tiểu Nguyệt, hôm nay cậu sao vậy? Tớ cảm nhận cậu cứ buồn buồn sao ấy? Tớ đi thôn Miêu Thạch có gì không tốt sao?"
Nhìn ánh mắt lo lắng của bạn tốt, Cổ Tiểu Nguyệt lấy lại tinh thần, an ủi nói: “Không có gì, Mạn Lệ, tớ chỉ ngạc nhiên tại sao hai chúng ta lại đến cùng một chỗ thôi".
Văn Mạn Lệ không kịp phản ứng lại, trong miệng chỉ lẩm bẩm: “Đi cùng một chỗ". Đột nhiên ánh mắt sáng lên, phấn khởi nói: “Tiểu Nguyệt, cậu nói là cậu cũng muốn xuống nông thôn, hơn nữa cũng là đi thôn Miêu Thạch sao?"
Sau khi nhìn thấy Cổ Tiểu Nguyệt gật đầu. Đôi mắt Văn Mạn Lệ càng mở to hơn, tràn đầy vui vẻ, cười ha ha nói: “Quá tốt, Tiểu Nguyệt, chúng ta có thể ở cùng một chỗ, tớ cũng không sợ phải đi xa một mình!" Nói xong còn ôm lấy Cổ Tiểu Nguyệt, kích động không thôi!
Cổ Tiểu Nguyệt lúc này cũng chấp nhận sự thay đổi của vận mệnh, cười tươi ôm Văn Mạn Lệ như một đưa bé, cảm giác sau này thật đáng để mong đợi.
Sau khi hai người vui vẻ, Cổ Tiểu Nguyệt dặn dò Văn Mạn Lệ phải chuẩn bị thứ này thứ kia, còn dặn nhất định không thể quên! Văn Mạn Lệ ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ý rằng mình nhất định sẽ không quên. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rồi chia tay trở về nhà.
Về đến nhà, phát hiện mẹ Cổ và chị gái đều đang ở nhà. Hai mẹ con cùng lúc đang ở trong bếp, thấy Cổ Tiểu Nguyệt trở lại thì cười nói: “Mèo nhỏ thèm ăn nhà chúng ta cuối cùng cũng về rồi!"
Cổ Tiểu Nguyệt bỏ qua sự trêu ghẹo của chị và mẹ, vẻ mặt bí ẩn nhìn hai người nói: “Mẹ, chị, hai người thử đoán xem hôm nay ở bên ngoài con đã gặp ai?"
Bây giờ Cổ Tiểu Nguyệt quả thật không biết mình xinh đẹp như thế nào, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa chiếu vào khuôn mặt, khiến cho cả người cô như có ánh hào quang tỏa ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn không thấy lỗ chân lông, chỉ thấy một số lông tơ rất nhỏ hiện ra, phát ra ánh sáng màu vàng!
Trên mặt Cổ Tiểu Nguyệt mang theo một chút bí ẩn, một chút nghịch ngợm, đôi mắt to tròn vui vẻ nhìn chị và mẹ mình, cả người xinh đẹp đến mức không sao tả hết.
Mẹ Cổ và Cổ Tiểu Mạn bị con gái/em gái của mình làm cho rung động, trong lòng thầm nghĩ: “Con gái/em gái mình không biết từ khi nào thì bắt đầu trổ mã xuất chúng như vậy! Thật sự là khiến người ta nhìn lại càng muốn nhìn thêm. Mê người không tả được!"
Mẹ Cổ kéo tay Cổ Tiểu Nguyệt, xoa khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn của con gái nói: “Tiểu Nguyệt của mẹ đã lớn rồi, thật sự rất xinh đẹp!"
Cổ Tiểu Nguyệt nhìn mẹ và chị gái mình trong tình huống bây giờ, không biết có phải là do mình quá xinh đẹp khiến cho họ nhìn ngây người hay không! Hắc hắc! Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt rất vui vẻ!
Nhưng mà vẫn tiếp tục nói lại đề tài lúc trước: “Mẹ, chị, hôm nay con tới trường, ở đó gặp được Mạn Lệ, cô ấy cũng xuống thôn Miêu Thạch cùng với con đấy!"
Mẹ Cổ và Cổ Tiểu Mạn nhanh chóng tỉnh táo lại, mẹ Cổ không thể tưởng tượng được nói: “Cái gì, Mạn Lệ cũng muốn đi? Nhà con bé không phải là không cần đi hay sao? Tại sao bây giờ lại muốn đi, lại ở cùng một chỗ với con!"
Cổ Tiểu Nguyệt mang theo một tia tự giễu nói: “Còn không phải là do con nhỏ Mạn Lệ sao, nó cứ tưởng xuống nông thôn chơi sẽ rất thú vị, nên mới xin xuống dưới đó. Chỉ không biết tại sao lại khéo như vậy, nơi nó được đưa tới lại chính là thôn Miêu Thạch. Lúc con mới biết cũng hết hồn, nhưng mà về sau có Mạn Lệ ở bên, hai người cũng không sợ buồn tẻ!"
Cổ Tiểu Mạn tỉnh táo lại, kích động nói: Tốt quá, em gái, em cùng với Mạn Lệ từ nhỏ đã tốt với nhau, bây giờ lại cùng nhau xuống nông thôn, có thể chăm sóc cho nhau!"
Mẹ Cổ không đồng ý nói: “Mẹ không thấy thế, con bé Mạn Lệ này từ nhỏ đã đơn giản đáng yêu, nhưng mà được nuông chiều từ bé. Hai đứa xuống nông thôn, chắc chắn Tiểu Nguyệt nhà chúng ta sẽ phải chăm nó. Mẹ thấy, con bé Mạn Lệ không kiên trì được lâu đâu, sẽ sớm xin về nhà thôi!"
Mẹ với chị gái quan điểm không giống nhau, nhưng Cổ Tiểu Nguyệt đều chấp nhận. Kéo tay mẹ với Cổ Tiểu Mạn nói: “Mẹ, chị, bất kể như thế nào, có Mạn Lệ ở bên, con sẽ có thêm dũng khí để đối mặt với khảo nghiệm! Nhất định con sẽ chịu khổ được, kiên trì đến cùng!"
Nhìn con gái/em gái mình kiên trì như vậy, mẹ Cổ và Cổ Tiểu Mạn đều vui mừng không thôi, ba người ôm nhau ở một chỗ, để cho nhau cảm nhận được sự ấm ap, hạnh phúc của một gia đình!
Ba mẹ con cùng nhau thưởng thức bữa cơm trưa phong phú, chỉ chốc lát đã đến thời gian nói chuyện phiếm của cả nhà. Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ tới việc mình sắp đi hạ hương, chị gái cũng chuẩn bị lấy chồng, một mình mẹ ở nhà sẽ vô cùng cô đơn.
Nhìn mẹ qua hai ngày uống nước linh tuyền, rõ ràng trẻ hơn một chút. Cổ Tiểu Nguyệt không nhịn được nói: Mẹ, con sắp phải đi hạ hương, chị gái cũng sẽ sớm lấy chồng, mẹ ở nhà một mình, con sẽ rất lo lắng!"
Một câu nói này làm cho mẹ cổ nở nụ cười, Cổ Tiểu Mạn nhìn Cổ Tiểu Nguyệt oán trách một cái. Cổ Tiểu Nguyệt tiếp tục nói: “Mẹ nhìn xem, mẹ trẻ tuổi như vậy, hay là tái giá đi, có người ở bên chăm sóc, con cũng yên tâm!"
Mẹ Cổ nghe vậy buồn cười nói: “Con bé ngốc này, con đang nói linh tinh gì vậy, mẹ đã lớn tuổi như vậy, còn tìm gì nữa!" Cổ Tiểu Mạn nhìn thấy ánh mắt em gái, nhanh chóng nói vào thêm: “Mẹ, em gái con nói đúng, mẹ còn trẻ, nên tìm một người đàn ông tốt, nửa đời sau cũng không thấy cô đơn!"
Nói ra được điều này, hai chị em Cổ Tiểu Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa. Cổ Tiểu Nguyệt cảm động, nắm tay mẹ nói: “Mẹ, Cha có thể có một người vợ tốt như mẹ rất là may mắn. Mẹ yên tâm đi, tương lai con sẽ không để mẹ phải sống một mình đâu, con muốn đón mẹ đến sống cùng con!"
Nghe con gái nói, đôi mắt mẹ Cổ chợt ướt, ôm Cổ Tiểu Nguyệt không ngừng nói: “Được, con gái ngoan! Về sau mẹ sẽ dựa vào con!"
Cổ Tiểu Mạn cũng ôm mẹ và em gái nói: “Mẹ, về sau con sẽ không quản việc của mẹ và em gái, nhưng con sẽ thường xuyên về nhà thăm hai người!"
Ba mẹ con lại ôm chặt nhau!
Văn Mạn Lệ làm sao có thể đi thôn Miêu Thạch, kiếp trước cô sống ở đó mười năm cũng chưa từng thấy cô ấy. Bây giờ sao lại thế, không lẽ vận mệnh hoàn toàn thay đổi sao?
Văn Mạn Lệ thấy Cổ Tiểu Nguyệt kích động như thế ngạc nhiên hỏi: “Đúng là thôn Miêu Thạch, vì sao cậu lại kích động vậy?" Một lần nữa Cổ Tiểu Nguyệt xác nhận, trong lòng mãi không thể bình tĩnh lại.
Thấy khuôn mặt ngây thơ thuần khiết của Văn Mạn Lệ, đang đầy nghi ngờ nhìn mình, cô mới cười khổ nói: “Tại sao cậu lại chọn nơi này?"
Văn Mạn Lệ phát hiện Cổ Tiểu Nguyệt hôm nay có gì đó không được bình thường, trên mặt cô có nét gì đó ưu sầu nên mới cầm tay hỏi: “Tiểu Nguyệt, hôm nay cậu sao vậy? Tớ cảm nhận cậu cứ buồn buồn sao ấy? Tớ đi thôn Miêu Thạch có gì không tốt sao?"
Nhìn ánh mắt lo lắng của bạn tốt, Cổ Tiểu Nguyệt lấy lại tinh thần, an ủi nói: “Không có gì, Mạn Lệ, tớ chỉ ngạc nhiên tại sao hai chúng ta lại đến cùng một chỗ thôi".
Văn Mạn Lệ không kịp phản ứng lại, trong miệng chỉ lẩm bẩm: “Đi cùng một chỗ". Đột nhiên ánh mắt sáng lên, phấn khởi nói: “Tiểu Nguyệt, cậu nói là cậu cũng muốn xuống nông thôn, hơn nữa cũng là đi thôn Miêu Thạch sao?"
Sau khi nhìn thấy Cổ Tiểu Nguyệt gật đầu. Đôi mắt Văn Mạn Lệ càng mở to hơn, tràn đầy vui vẻ, cười ha ha nói: “Quá tốt, Tiểu Nguyệt, chúng ta có thể ở cùng một chỗ, tớ cũng không sợ phải đi xa một mình!" Nói xong còn ôm lấy Cổ Tiểu Nguyệt, kích động không thôi!
Cổ Tiểu Nguyệt lúc này cũng chấp nhận sự thay đổi của vận mệnh, cười tươi ôm Văn Mạn Lệ như một đưa bé, cảm giác sau này thật đáng để mong đợi.
Sau khi hai người vui vẻ, Cổ Tiểu Nguyệt dặn dò Văn Mạn Lệ phải chuẩn bị thứ này thứ kia, còn dặn nhất định không thể quên! Văn Mạn Lệ ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ý rằng mình nhất định sẽ không quên. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rồi chia tay trở về nhà.
Về đến nhà, phát hiện mẹ Cổ và chị gái đều đang ở nhà. Hai mẹ con cùng lúc đang ở trong bếp, thấy Cổ Tiểu Nguyệt trở lại thì cười nói: “Mèo nhỏ thèm ăn nhà chúng ta cuối cùng cũng về rồi!"
Cổ Tiểu Nguyệt bỏ qua sự trêu ghẹo của chị và mẹ, vẻ mặt bí ẩn nhìn hai người nói: “Mẹ, chị, hai người thử đoán xem hôm nay ở bên ngoài con đã gặp ai?"
Bây giờ Cổ Tiểu Nguyệt quả thật không biết mình xinh đẹp như thế nào, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa chiếu vào khuôn mặt, khiến cho cả người cô như có ánh hào quang tỏa ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn không thấy lỗ chân lông, chỉ thấy một số lông tơ rất nhỏ hiện ra, phát ra ánh sáng màu vàng!
Trên mặt Cổ Tiểu Nguyệt mang theo một chút bí ẩn, một chút nghịch ngợm, đôi mắt to tròn vui vẻ nhìn chị và mẹ mình, cả người xinh đẹp đến mức không sao tả hết.
Mẹ Cổ và Cổ Tiểu Mạn bị con gái/em gái của mình làm cho rung động, trong lòng thầm nghĩ: “Con gái/em gái mình không biết từ khi nào thì bắt đầu trổ mã xuất chúng như vậy! Thật sự là khiến người ta nhìn lại càng muốn nhìn thêm. Mê người không tả được!"
Mẹ Cổ kéo tay Cổ Tiểu Nguyệt, xoa khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn của con gái nói: “Tiểu Nguyệt của mẹ đã lớn rồi, thật sự rất xinh đẹp!"
Cổ Tiểu Nguyệt nhìn mẹ và chị gái mình trong tình huống bây giờ, không biết có phải là do mình quá xinh đẹp khiến cho họ nhìn ngây người hay không! Hắc hắc! Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt rất vui vẻ!
Nhưng mà vẫn tiếp tục nói lại đề tài lúc trước: “Mẹ, chị, hôm nay con tới trường, ở đó gặp được Mạn Lệ, cô ấy cũng xuống thôn Miêu Thạch cùng với con đấy!"
Mẹ Cổ và Cổ Tiểu Mạn nhanh chóng tỉnh táo lại, mẹ Cổ không thể tưởng tượng được nói: “Cái gì, Mạn Lệ cũng muốn đi? Nhà con bé không phải là không cần đi hay sao? Tại sao bây giờ lại muốn đi, lại ở cùng một chỗ với con!"
Cổ Tiểu Nguyệt mang theo một tia tự giễu nói: “Còn không phải là do con nhỏ Mạn Lệ sao, nó cứ tưởng xuống nông thôn chơi sẽ rất thú vị, nên mới xin xuống dưới đó. Chỉ không biết tại sao lại khéo như vậy, nơi nó được đưa tới lại chính là thôn Miêu Thạch. Lúc con mới biết cũng hết hồn, nhưng mà về sau có Mạn Lệ ở bên, hai người cũng không sợ buồn tẻ!"
Cổ Tiểu Mạn tỉnh táo lại, kích động nói: Tốt quá, em gái, em cùng với Mạn Lệ từ nhỏ đã tốt với nhau, bây giờ lại cùng nhau xuống nông thôn, có thể chăm sóc cho nhau!"
Mẹ Cổ không đồng ý nói: “Mẹ không thấy thế, con bé Mạn Lệ này từ nhỏ đã đơn giản đáng yêu, nhưng mà được nuông chiều từ bé. Hai đứa xuống nông thôn, chắc chắn Tiểu Nguyệt nhà chúng ta sẽ phải chăm nó. Mẹ thấy, con bé Mạn Lệ không kiên trì được lâu đâu, sẽ sớm xin về nhà thôi!"
Mẹ với chị gái quan điểm không giống nhau, nhưng Cổ Tiểu Nguyệt đều chấp nhận. Kéo tay mẹ với Cổ Tiểu Mạn nói: “Mẹ, chị, bất kể như thế nào, có Mạn Lệ ở bên, con sẽ có thêm dũng khí để đối mặt với khảo nghiệm! Nhất định con sẽ chịu khổ được, kiên trì đến cùng!"
Nhìn con gái/em gái mình kiên trì như vậy, mẹ Cổ và Cổ Tiểu Mạn đều vui mừng không thôi, ba người ôm nhau ở một chỗ, để cho nhau cảm nhận được sự ấm ap, hạnh phúc của một gia đình!
Ba mẹ con cùng nhau thưởng thức bữa cơm trưa phong phú, chỉ chốc lát đã đến thời gian nói chuyện phiếm của cả nhà. Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ tới việc mình sắp đi hạ hương, chị gái cũng chuẩn bị lấy chồng, một mình mẹ ở nhà sẽ vô cùng cô đơn.
Nhìn mẹ qua hai ngày uống nước linh tuyền, rõ ràng trẻ hơn một chút. Cổ Tiểu Nguyệt không nhịn được nói: Mẹ, con sắp phải đi hạ hương, chị gái cũng sẽ sớm lấy chồng, mẹ ở nhà một mình, con sẽ rất lo lắng!"
Một câu nói này làm cho mẹ cổ nở nụ cười, Cổ Tiểu Mạn nhìn Cổ Tiểu Nguyệt oán trách một cái. Cổ Tiểu Nguyệt tiếp tục nói: “Mẹ nhìn xem, mẹ trẻ tuổi như vậy, hay là tái giá đi, có người ở bên chăm sóc, con cũng yên tâm!"
Mẹ Cổ nghe vậy buồn cười nói: “Con bé ngốc này, con đang nói linh tinh gì vậy, mẹ đã lớn tuổi như vậy, còn tìm gì nữa!" Cổ Tiểu Mạn nhìn thấy ánh mắt em gái, nhanh chóng nói vào thêm: “Mẹ, em gái con nói đúng, mẹ còn trẻ, nên tìm một người đàn ông tốt, nửa đời sau cũng không thấy cô đơn!"
Nói ra được điều này, hai chị em Cổ Tiểu Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa. Cổ Tiểu Nguyệt cảm động, nắm tay mẹ nói: “Mẹ, Cha có thể có một người vợ tốt như mẹ rất là may mắn. Mẹ yên tâm đi, tương lai con sẽ không để mẹ phải sống một mình đâu, con muốn đón mẹ đến sống cùng con!"
Nghe con gái nói, đôi mắt mẹ Cổ chợt ướt, ôm Cổ Tiểu Nguyệt không ngừng nói: “Được, con gái ngoan! Về sau mẹ sẽ dựa vào con!"
Cổ Tiểu Mạn cũng ôm mẹ và em gái nói: “Mẹ, về sau con sẽ không quản việc của mẹ và em gái, nhưng con sẽ thường xuyên về nhà thăm hai người!"
Ba mẹ con lại ôm chặt nhau!
Tác giả :
Nguyệt Tân Đơn