Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở
Chương PN5: (end)
----- Mấy nghìn năm trước, lãnh địa Phượng hoàng.
Trong tòa lầu tinh tế, tộc trưởng tộc Phượng hoàng Tô Mộc Lạc đang nằm nhoài trước bàn, trước mặt cậu đặt một cái ang nhỏ bằng sứ trắng, trong bồn đổ ít nước trong veo, đặt mấy cây bèo, mấy hòn đá, còn có một con tiểu hắc long.
Tiểu hắc long thong dong bơi qua bơi lại trong nước, thi thoảng lại phun bong bóng về phía Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc mỉm cười, thò ngón tay vào nước---- ngay lập tức bị tiểu hắc long dùng cặp vuốt tí hon ôm chặt, không chịu buông ra.
"Tộc trưởng."
Trong lúc một người một rồng đùa nghịch vui vẻ, có một người từ bên ngoài tiến tới, đó là Sương Lê.
Không biết vì sao, vạt áo đen của cậu ta dính đầy bùn đất, tay ôm cái lu nhỏ, hình như trong lu có chứa vật gì.
Tô Mộc Lạc nói: "Đệ vừa đi đâu? Để quần áo bẩn như vậy, lát nữa lại bị Oánh Tốc mắng cho xem."
Sương Lê mạnh miệng: "Đệ mà phải sợ nàng chắc, một tiểu nha đầu, có gì mà sợ." Sau đó tới cạnh bàn, đặt lu nước bên cạnh cái ang sứ trắng, nói: "Tộc trưởng xem này, đây là quà đệ tặng cho Lươn Con đấy."
Tiểu hắc long vừa nghe thấy từ 'lươn con', lập tức nghển đầu há miệng phun quả cầu lửa về phía Sương Lê.
Sương Lê hết hồn chim én, vội nhảy sang một bên né tránh, hét lên: "Gì đấy gì đấy! Tộc trưởng cũng kêu ngươi vậy còn gì, giỏi ngươi dữ với huynh ấy thử xem!"
Tiểu hắc long gầm ghè mấy tiếng, vung đuôi không nhìn Sương Lê, rồi lại tiếp tục nũng nịu ôm ngón tay Tô Mộc Lạc, đầu nhỏ cọ tới cọ lui lên tay cậu.
Tô Mộc Lạc nhìn con rồng con nhõng nhẽo, ngậm cười trong mắt, xoa xoa đầu nó, rồi lại nhìn chiếc lu nhỏ Sương Lê mang tới----
Chỉ thấy bên trong chiếc lu lớn bằng hai lòng bàn tay, đựng mấy con gì mà đen thủi đen thui.
Tô Mộc Lạc: "... Đây là cái gì, sao trông xấu vậy."
Sương Lê cười tủm tỉm: "Vớt được mấy con lươn cho Lươn Con đó, bình thường nó cô đơn không bạn bè, vừa khéo có mấy con lươn này làm bạn với nó."
Tiểu hắc long: "???"
Tô Mộc Lạc còn chưa nói năng gì, nó đã tức giận "Áu" một tiếng, tiện thể khạc ra một quả cầu lửa về phía Sương Lê.
Sương Lê đã sớm đề phòng, vội vàng né tránh, Tô Mộc Lạc nhìn mấy con lươn mới đến: "Trông có vẻ trơn tuột, còn không xinh đẹp cho lắm..."
Lại nhìn tiểu hắc long: "Nhưng mà hình như cũng hơi giống ngươi thật."
Tiểu hắc long: "..."
Nó tức phát nổ đến nơi, uốn éo tới lui trong lòng bàn tay Tô Mộc Lạc, quậy cho nước trong ang bắn rào rào tung tóe.
Tô Mộc Lạc cười rộ, xoa đầu an ủi nó, quen miệng dỗ dành: "Được rồi được rồi, không giống chút nào, ngươi đẹp hơn chúng nó nhiều." Nhưng ngay sau đó lại bổ sung một câu: "Cẩn thận, chớ có tự thắt nút mình như lần trước đó nha."
"Áu!"
Tiểu hắc long thở phì phò, được cậu sờ hết mấy lượt mới nguôi nguôi, sau đó chui vào tay áo Tô Mộc Lạc, không muốn quan tâm ai nữa.
Sương Lê cười lớn: "Tộc trưởng, vậy cần để mấy con lươn này ở lại không?"
Cậu ta vừa dứt lời, tiểu hắc long trong tay áo đã thò đầu ra: "Áu!"
Không được!
Không cho phép chúng ở nơi đây!
Tô Mộc Lạc bóp cái sừng nhỏ trên đầu tiểu hắc long, cười nói: "Hay là tự đệ nuôi đi, bọn chúng không đẹp, ta không muốn nuôi."
Sương Lê "ồ" một tiếng, bưng cái lu, nói: "Khéo quá, tối nay có thêm món rồi."
Sau khi cậu ta rời đi, tiểu hắc long mới chui ra khỏi tay áo Tô Mộc Lạc, giận dữ quấn lên cổ tay phượng hoàng của nó, đuôi vung qua vung lại.
Tô Mộc Lạc nhìn con rồng con đáng yêu, dịu dàng nói: "Lại nói, bao giờ ngươi sẽ hóa hình?"
Cậu nuôi con rồng này đã được mấy năm rồi, rõ ràng đối phương đã có trí tuệ, nhưng lại mãi không chịu hóa hình.
Tiểu hắc long nghe vậy nghiêng đầu ngẫm nghĩ hồi lâu, "áu" lên một tiếng.
Ta cũng không biết nữa.
Tô Mộc Lạc bóp bóp con rồng nhỏ, thấy trời không còn sớm, liền đứng dậy, mang nó về phòng.
Trước đó, cậu đã thử để tiểu hắc long vào trong ang đựng nước, cũng thử đặt lên nệm mềm thượng hạng---- nhưng kiểu gì thì cứ đến buổi tối khi đi ngủ, tiểu hắc long cũng sẽ chui vào chăn bám dính lấy cậu, đòi ngủ chung với cậu.
Ban đầu Tô Mộc Lạc còn sợ mình sẽ vô tình đè lên nó, sau đó phát hiện ra bộ vảy của tiểu hắc long vô cùng cứng cáp, căn bản là không sợ bị đè, mà cũng chẳng đè được, thế nên tùy nó vậy.
Tô Mộc Lạc nằm trên giường, đặt tiểu hắc long bên gối, sờ đầu nó một cái, nói: "Ngủ ngon."
Tiểu hắc long: "Chíp."
Nũng nịu ôm tay phượng hoàng của nó.
Tô Mộc Lạc mỉm cười, vung tay, tắt nến.
Đêm ấy trôi qua trong yên ả, hẳn là sáng hôm sau thức dậy sẽ thấy tiểu hắc long còn nằm bên gối... Nhưng chờ đến khi Tô Mộc Lạc hoàn toàn tỉnh lại, vậy mà phát hiện ra có gì đó sai sai.
Ngực cậu có gì đó nằng nặng.
Đồng thời, tiểu hắc long bên gối cũng bay đi đâu mất.
"..."
Tô Mộc Lạc chợt bừng tỉnh, chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy có một người nằm trên lồng ngực.
Đó là một thiếu niên tóc đen, đang níu chặt lấy áo Tô Mộc Lạc, bám dính lấy cậu mà ngủ say.
Thiếu niên có một khuôn mặt thon nhỏ xinh đẹp mà non mềm, đầu còn có hai chiếc sừng be bé... trông có vẻ quen quen.
Tô Mộc Lạc: "..."
Lươn con tộc trưởng nuôi nhiều năm hóa hình rồi, tất cả phượng hoàng trong tộc đều nhao nhao kinh ngạc.
Bọn họ rối rít chạy tới tòa lầu của tộc trưởng, vây xem cậu thiếu niên núp sau lưng tộc trưởng. Hoặc là nhéo nhéo khuôn mặt bé nhỏ của cậu nhóc, hoặc là sờ sờ cái sừng trên đầu cậu, ai nấy đều tấm tắc hiếu kỳ.
Thiếu niên được Tô Mộc Lạc đặt tên là 'Long Lăng', vẫn luôn nắm chặt lấy tay Tô Mộc Lạc trong lúc bị mọi người vây xem, mặt xụ hết cả---- cũng không phải là không vui, mà thực ra là căng thẳng.
"Ôi trời ạ," Sương Lê vui vẻ nói, "Hôm qua còn là con lươn nhỏ, hôm nay đã lớn thế này rồi----- nhóc biết nói không?"
Tiểu Long Lăng trừng Sương Lê.
Sương Lê: "Ấy! Gì mà trừng ta!"
"Còn không phải do ngươi ngày nào cũng bắt nạt cậu bé chắc," Oánh Tốc áo đỏ đẩy cậu ta ra, móc ra cái thước mềm, vui vẻ khua tay múa chân trên người Tiểu Long Lăng, "Nào, để tỷ tỷ đo một chút, làm cho đệ mấy bộ đồ mới."
Tòa lầu của Tô Mộc Lạc náo nhiệt cả ngày, đến tận buổi tối, các phượng hoàng mới nhao nhao đi về.
Tô Mộc Lạc nắm tay Tiểu Long Lăng, thi thoảng lại cúi đầu nhìn thiếu niên, sau đó dẫn cậu nhóc tới trước một căn phòng ngủ bên trong tòa lầu.
"Về sau ngươi ngủ ở nơi này," Tô Mộc Lạc nói, "Nếu sợ tối thì có thể không thổi nến."
Tiểu Long Lăng: "..."
Tiểu Long Lăng nghe vậy tức khắc ngẩng đầu, cặp mắt vàng sậm nhìn Tô Mộc Lạc không chớp.
Tô Mộc Lạc cảm thấy rồng nhỏ mình nuôi bấy lâu đáng yêu muốn chết, cười nói: "Sao thế?"
Giọng Tiểu Long Lăng mềm như kẹo: "Ta muốn ngủ chung với Phượng Hoàng."
Tô Mộc Lạc thoáng sửng sốt: "Nhưng mà hiện giờ ngươi biến thành người, cần phải ngủ một mình."
"Tại sao biến thành người lại phải ngủ một mình," Tiểu Long Lăng không vui chút nào, "Trước kia ta đều ngủ chung với Phượng Hoàng."
Tô Mộc Lạc lập tức mềm lòng: "Được rồi, chỉ một tối nay thôi, mai phải tự mình ngủ nha."
Tiểu Long Lăng gật đầu, vùi mặt vào lòng Tô Mộc Lạc, cọ một cái.
Người Phượng Hoàng thơm thơm.
Nhóc con nghĩ bụng.
Muốn ôm Phượng Hoàng mãi, không bao giờ buông tay.
Tiểu Long Lăng ôm ý nghĩ này, níu chặt vạt áo Tô Mộc Lạc, làm một cái đuôi nhỏ dính người, theo chân cậu vào phòng.
____
Mấy năm sau.
Tộc Phượng hoàng đã tuyệt diệt từ lâu, Tắc Uyên đã trở nên hoang vu hẻo lánh. Tô Mộc Lạc dựa bên cửa sổ tòa lầu, hơi khép mắt, như là đang nghĩ ngợi điều gì.
Tóc cậu lòa xòa bên má---- qua nhiều ngày được Long Lăng cẩn thận chăm sóc, mái tóc trắng khô kiệt dần mượt mà trở lại, lắng đọng ánh trăng nhu mì.
Long Lăng lặng lẽ đến gần, khoác áo cho phượng hoàng nhà hắn: "Phượng Hoàng, ngoài cửa sổ gió lạnh, trở vào phòng đi thôi."
Tô Mộc Lạc nhìn hắn, gật đầu, nắm tay Long Lăng, về phòng cùng với hắn.
Ngồi xuống bên giường, Long Lăng bao lấy hai bàn tay lạnh lẽo của cậu, ủ ấm cho cậu, nói: "Đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, chỉ cần Phượng Hoàng muốn, chúng ta có thể ngủ say bất cứ khi nào."
Tô Mộc Lạc không nói gì, chỉ giương mắt, nhìn Long Lăng không chớp.
Long Lăng biết cậu suy nghĩ điều gì, cười nói: "Không việc gì, dù phải ngủ say, ta cũng sẽ ở ngay bên cạnh Phượng Hoàng---- nhiều năm sau, bất luận trong hai chúng ta ai phá vỏ trước, đều có thể nhìn thấy đối phương."
"Nhưng mà khi ấy, ta và ngươi đều mất đi ký ức." Tô Mộc Lạc nhẹ nhàng nói, "Dù nhìn thấy được, thì cũng sẽ không biết ngươi rốt cuộc là ai."
Long Lăng nói: "Sẽ không đâu, dù mất đi ký ức, nhưng chắc chắn Phượng Hoàng vẫn sẽ biết ta là rồng của ngươi, cũng như ta biết ngươi là phượng hoàng của ta vậy."
Hắn nói xong, dịu dàng áp trán với cậu, giọng nói trầm ấm và lưu luyến: "Linh hồn hai ta đã sớm nối liền, gắn kết vĩnh viễn không thể tách rời. Thế nên bất kể có qua bao nhiêu năm nữa, thì tình yêu đều sẽ không thể nào tiêu tán, cũng sẽ chỉ mới liếc nhìn đã nhận rõ đối phương."
Tô Mộc Lạc nghe lời an ủi của Long Lăng, nhìn ánh mắt thương yêu của hắn, trái tim bất an dần dần dịu lại, chủ động ghé qua, cọ cọ Long Lăng một cái.
"Ngươi nói đúng," cậu cầm tay Long Lăng, mỉm cười, "Sau khi chìm vào giấc ngủ, chắc chắn chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau."
Gió nhẹ lướt qua tòa lầu, Tô Mộc Lạc nằm trong lồng ngực Long Lăng, chậm rãi khắc sâu dáng vẻ đối phương vào lòng... rồi, từ từ nhắm mắt.
Giấc ngủ say dài đến mấy nghìn năm ấy, miễn là có rồng của cậu bên người, cậu luôn có thể dễ dàng vượt qua.
Mà mấy nghìn năm sau.... Khi một trong hai người mở mắt tỉnh dậy, kết thúc cuộc chia ly dài đằng đẵng, chào đón lần hội ngộ vĩnh cửu lâu dài.
----- Thì ra chia ly chỉ là nhất thời ngắn ngủi, từ nay trở đi, bọn họ sẽ ở bên nhau, cho đến mãi mãi về sau.
[Toàn văn hoàn]