Trung Niên Xuyên Không Ký
Chương 69 Tâm sự về nhân sinh quan, thế giới quan
Bọn họ dành cả một buổi chiều đi dạo khắp học viện tổng hợp.
Yue sinh hoạt tại đây đã lâu, tuy thời gian đầu chỉ trạch trong tòa nhà riêng tránh lôi kéo sự chú ý, nhưng về sau, nhất là một năm gần đây, hắn đã sinh hoạt như một sinh viên bình thường – một sinh viên học lực kém bình thường. Người ta không bao giờ thấy hắn lú đầu tham dự các buổi giảng bài, các bài thi cuối kỳ có tên hắn luôn bị đánh trượt, trong tất cả các lĩnh vực học thuật hắn đều vững vàng chiếm lĩnh ngôi vị đội sổ vì không đi thi, có thể nói vô địch toàn học viện. Nhưng ở những nơi khác như căn tin, khu chợ, khu tập luyện thể thao và giải trí, và trong các buổi họp khóa quan trọng, hắn vẫn xuất hiện như thường, chỉ là ít giao tiếp với bạn cùng lứa. Về cơ bản ngoại trừ thành tích học tập, Yue không có gì khác thường. Đương nhiên hắn cũng không có bạn thân khác trong học viện, nếu ai tinh ý dò xét, sẽ phát hiện thông tin về hắn đều rất mù mờ chung chung và khó tiếp cận. Điều này rất phù hợp với hình tượng con rơi thế giá bị đá ra khỏi nhà sống biệt lập trong học viện của hắn. Ngay cả những giảng viên ban đầu chú ý đến hắn như mục sư Colon cũng đã thôi không còn quan tâm đến tin tức của Yue.
Cũng tương tự như lần đầu Camila dẫn Yue đi tham quan học viện ma pháp, Yue cũng dẫn Ron đi và giảng giải chi tiết về những điều thú vị trong học viện, sau đó đưa Ron đi tham quan các buổi giảng bài và tập luyện kỹ năng và thi triển phép thuật. Khác với Yue, toàn bộ cuộc sống và sinh hoạt trong học viện tổng hợp đều là những trải nghiệm mới lạ và hấp dẫn. Mỗi lần nghe giảng viên giảng giải kiến thức, mắt Ron tỏa sáng, hơi thở dồn dập hưng phấn, theo thói quen mà móc giấy bút ra ghi chép. Yue ở một bên không can thiệp, chỉ yên lặng để Ron tận hứng. Chính vì thế thời gian đi tham quan các buổi giảng dạy của học viện tốn khá nhiều thời gian. Như cũ, Ron không có nhiều hứng thú với các bài giảng lý thuyết ma pháp, nhưng rất hứng thú với triết học, thần học, lịch sử, kỹ thuật cơ khí, thậm chí là quản lý hành chính.
Sau bữa tối, Ron và Yue ngồi ngoài ban công tầng một của ký túc xá riêng của Yue, vừa ngắm ánh đèn từ các tòa nhà phía xa của học viện tổng hợp, vừa nói chuyện nhân sinh.
- Ron, cậu thấy cuộc sống học viện thế nào?
- Rất vui, rất mới lạ, có rất nhiều điều hay có thể học hỏi!
- Cậu có vẻ thích thú về triết học và lịch sử?
- Uh, nghe giảng rất hay và thú vị. Cơ khí cũng vậy nhưng mình không hiểu nhiều. Ma pháp thì không biết sao mình không có hứng thú lắm.
- Hehe có lẽ vì kỹ năng thần lực của cậu đã vượt xa một ma pháp sư tập sự. Bọn kia rặn cả buổi mới ra được một nhúm hỏa cầu bằng trái banh để nấu cơm, còn cậu chỉ mất vài phút để biến một que sắt thành tên lửa điều khiển!
- Không phải que sắt! Hơn nữa mình chỉ có thể đạt hiệu suất cao như vậy với thanh kiếm quen thuộc mình dùng, không biến một que sắt bình thường thành vũ khí như nó được!
- Uh, chuyện đó mình có thể đoán được một phần lý do. Nói chung là hiện tại kết cấu thanh kiếm của cậu đã được tối ưu hóa theo cảm nhận quen thuộc mà nhiều năm nay cậu gắn bó với nó, khiến cậu bất cứ lúc nào cũng cảm ứng được sự tồn tại và trạng thái của nó. Điều đó khiến cậu thao tác nó dễ dàng hơn rất nhiều so với vũ khí bình thường. Có thể nói thanh kiếm là một nửa sức mạnh của cậu hiện tại, cũng là lá bài duy nhất hữu hiệu cậu có để tấn công từ xa. Đây là một điểm yếu đó Ron, đừng nói cho ai khác biết điều này.
- ... có tác dụng gì không? Mình thấy cậu liếc qua một cái đã nhận ra đây là điểm yếu của mình, còn chưa nói tới bà Marie. Xem ra điểm yếu của mình rất dễ nhận biết.
- Mình đã nói rồi, đừng lấy mình làm tiêu chuẩn người thường để so sánh. Mình hiểu cậu cũng như quá khứ của cậu, lại có chỉ điểm của cô Marie, một người trùm cuối về tác chiến, hơn nữa từng chứng kiến cậu luyện tập. Đây là điều những người khác không có được, do đó họ sẽ không biết. Nói ví dụ, một thần lực sĩ bình thường dùng vũ khí bình thường, chỉ có một ít thay đổi theo thói quen sử dụng, không ai như cậu thay đổi hoàn toàn kết cấu lẫn cách thức sử dụng kiếm. Thêm nữa đa số bọn họ cũng chỉ chuyên tập một loại kỹ năng thần lực chính, ít ai cùng lúc luyện cả ba nhóm kỹ năng đến mức tận cùng như cậu – đương nhiên nếu có thì họ sẽ mạnh ngang cậu. Nói chung miễn sao cậu không để cho bọn họ thấy được hình dáng và kết cấu của thanh hắc kiếm thì họ sẽ không có phỏng đoán gần chính xác về cách thức điều khiển nó như mình được, và sẽ tưởng rằng cậu có biệt tài sử dụng mọi loại vũ khí ở mức đáng sợ như hắc kiếm. Việc bọc vải đen thanh kiếm là rất hữu hiệu á!
- ... lúc đầu chỉ là mình thấy hình dáng nó quái dị không mỹ cảm nên bọc nó lại thôi.
- Haha!
- Yue này, chúng ta nói một chút về nhân sinh quan được chứ?
Yue nhìn Ron. Gương mặt Ron thể hiện một sự nghiêm túc. Vì thế hắn cũng chỉnh lại tư thế ngồi rồi gật đầu.
- Yue, ngày xưa mình đọc được trong những ghi chú trong cuốn sổ "Nietzsche" của cậu. Nó làm thay đổi nhận thức của mình rất nhiều về bản thân và thế giới, là động lực để mình đi du lịch khắp nơi và tìm kiếm cho bản thân câu trả lời về việc tự định nghĩa bản thân và ý nghĩa của cuộc sống. Yue, cậu nghĩ gì khi viết về nó? Mình được nghe mọi người đều nói rất nhiều lý luận của cậu đều là suy nghĩ ngõ cụt, hoặc ngụy biện, hoặc nếm thử lệch lạc, nhưng bởi vì mình đã đạt được một chút khai sáng đối với những điều đó, nên mình đoán rằng ít nhất một phần trong số chúng là chính xác. Và điều đó có nghĩa là cậu hẳn có một cách nghĩ có cơ sở về nó đúng không?
- Đương nhiên rồi Ron. Nếu là những suy nghĩ vớ vẩn thì mềnh đã không ghi chúng lại. Rất nhiều ý tưởng của mềnh đối với thế giới này là lệch lạc, hoặc bị coi là ngụy biện, hoặc bị đánh giá là suy nghĩ ngõ cụt, nhưng rất ít, hoặc có thể nói là không có cái nào bị đánh giá là "phi logic" cả. Bởi vì sao? Bởi vì lập luận của chúng chặt chẽ. Điều khiến chúng bị coi là vô dụng, là bởi vì chúng không thích hợp áp dụng vào bối cảnh thế giới mà chúng ta đang sống. Đối với mình, duy có logic là kim chỉ nam. Có nghĩa là bất kể anh từ đâu tới, và anh đi đâu, thì anh cũng cần dùng logic để xác định mình đang đi theo hướng mình dự định, mà không phải thực tế đi một đàng mà nhầm là đang đi theo nẻo khác. Cái quan trọng là, trong mỗi ý tưởng đều ẩn chúa logic của nó, nếu đúc kết được logic đó, chúng ta có thể dùng nó cho riêng mình, ví dụ tạo ra một ý tưởng khác, phù hợp hơn với bối cảnh của bản thân.
- Vậy... ý cậu là những tiêu chuẩn đặt ra về giá trị đạo đức và nhân sinh quan trong "Nietzsche" có thể là không phù hợp với thế giới này?
- Còn tùy vào ý cậu muốn nói về cái gì.
- Ví dụ như khái niệm vè sự thật. Tại sao lại không có sự thật, mà chỉ có diễn giải của sự thật đó? Ý rằng thật ra chúng ta có thể tự đặt ra sự thật cho riêng mình?
- Không. Cậu hiểu sai. Không phải chúng ta đặt ra sự thật cho bản thân, mà là chúng ta diễn giải một sự việc theo bản chất mà chúng ta hiểu được và phù hợp với môi trường sống. Thế này nhé. Thế giới này có ma năng. Đây là điều bất cứ ai đều cho rằng hiển nhiên. Vì họ thấy được tác dụng của ma năng trong đời sống hàng ngày, trong lịch sử và đương đại. Nhưng cậu thử tưởng tượng, nếu một sinh vật không cảm nhận được ma lực và ma năng, không có cảm thụ được ma năng, nó có cho rằng có sự tồn tại của ma năng không? Hay nó sẽ coi ma năng là một hình thái tự nhiên nào khác đặc biệt? Lại ví dụ, nếu có một nơi mà toàn bộ sinh vật đèu không có ý thức hay hiểu biết gì về ma năng và tác dụng của nó, các sinh vật đó có coi sự tồn tại của ma năng là hiển nhiên không? Và thậm chí nếu có, làm sao chúng nhận biết đong đếm được cái gì là ma năng? Sự thật là cái chúng ta nhận biết và dù chúng ta làm gì cũng không thay đổi. Nhưng nó phụ thuộc vào khả năng nhận thức của chúng ta, hay nói đúng hơn là cách chúng ta diễn giải "sự thật".
- ... hơi khó hình dung. Mình khó mà tưởng tượng được một nơi mà không có ma năng sẽ như thế nào, và các sinh vật sẽ sinh sống ra sao.
- Đó là điểm khác biệt đó. Nếu cậu có thể hình dung tường tận một thế giới như vậy, có lẽ cậu cũng sẽ có những ý tưởng vớ vẩn như mình, không kém tí nào.
- Ý cậu là, cậu có hình dung như thế?
- Uhm, mình cũng không hiểu rõ cơ chế và nguyên do, nhưng mình có một đoạn ký ức đặc biệt, trong đó mình là một "người" khác, sống trong một thế giới hoàn toàn không tin tưởng vào sự tồn tại của ma năng, cũng như không tìm ra bằng chứng về sự tồn tại của nó. Vì thế mình có một góc nhìn rất khác về thế giới, khi đem góc nhìn đó vào quan sát thế giới hiện tại.
- ... rất thâm ảo.
- Mình nghĩ đó là đặc thù.
- Vậy cậu có nhìn nhận thế nào về bản thân? Kiểu như... ta là ai? Ta muốn trở thành cái gì?
- Uhm, cái này... hơi khó giải thích vì nó lòng vòng và chung chung. Cậu cần xác định rõ bối cảnh và góc nhìn, mới có câu trả lời được.
- Ví dụ như một người trong xã hội loài người đi.
- Oh, vậy thì mình là một đứa con nuôi của bố Han mẹ Tia, khi xưa sống tại Tuktuk, giờ đang là học trò bí mật của phù thủy Marie, sống kín đáo trong học viện tổng hợp, là người phát minh ra máy đánh chữ và có sở thích mặc trang phục Darth Vader! Còn mình muốn trở thành cái gì... trong xã hội loài người á? Mình muốn làm một người có ích cho xã hội ở góc độ nào đó, mang lại niefm vui và an toàn cho gia đình Tia Han, và có thể đi ngang tùy thích trước mặt bất cứ ai! Nhưng mình không quá thích sự phô trương.
- Vậy trong mội bối cảnh khác xã hội loài người thì như thế nào?
- Ví dụ nhỏ hơn, trong giới công nghệ cơ khí đi. Bản thân mềnh tự ngạo là tài năng phi phàm, không có hứng thú so đo với người khác trong giới này. Trong giới ma pháp sư đi, đương nhiên mục tiêu của mình là đạt đẳng cấp ma pháp càng cao càng tốt, càng bác học càng tốt, có thể thậm chí là sáng vai với các phù thủy, hoặc thậm chí hơn thế? Còn rộng hơn, nếu bối cảnh là một sinh vật trên Grundig đại lục... mình muốn mình được "tôn trọng" bởi các sinh vật khác, thậm chí là cả thần thú, elf v.v.. và mình cũng muốn đóng góp vào lịch sử phát triển đi lên của hệ sinh thái Grundig!
- Cậu có đề cập đến khái niệm "Siêu-nhân". Nhưng có vẻ cậu không muốn đạt được hình thái này?
- Siêu nhân kiểu Nietzsche á? Hmm, đây là một câu hỏi thú vị. Theo mình thì, thoát ly tầm thường, đã là siêu nhân rồi. Còn cụ thể siêu nhân là như thế nào, đó là mục tiêu riêng tùy mỗi người mong muốn.
- Nghĩa là sao?
- Cậu phải tự đi tìm cho mình câu trả lời, siêu nhân là gì, nếu cậu muốn làm siêu nhân. Đơn giản như vậy thôi. ^^
- ...
- Nhưng mình có thể cho lời khuyên, có thể không hoàn toàn đúng, nhưng nó có thể gợi mở một chút phương hướng để cậu suy nghĩ. Muốn nghe không?
- Đương nhiên!
Yue nhìn thẳng vào mắt Ron một lúc lâu, nghiêm túc. Sau đó hắn nói:
- Đừng suy nghĩ tầm thường. Đừng lấy chuẩn của số đông để so sánh hay đánh giá bản thân, đừng hài lòng với vị trí của mình với kẻ thấp hơn, đừng rập khuôn coi diễn giải của người khác là không cần uốn nắn sửa chữa cho phù hợp với mình. Đừng thỏa hiệp với tâm trạng bị quan.
Ron yên lặng suy nghĩ, không quên ghi lại những điều vừa rồi. Hắn trầm ngam một lúc lâu, rồi mới nói:
- Nhưng sống như vậy, không ngừng vươn lên, quả thật khó khăn.
- Đúng vậy. Đó cũng là một phần lý do vì sao đừng lấy tiêu chuẩn người khác gán cho mình. Mục tiêu của "siêu-nhân" không phải là vượt qua một "người phàm" nào khác hay giá trị trug bình hay giá trị tối cao, mà là vượt qua chính bản thân giới hạn bình phàm của mình. Hơn nữa, siêu nhân đúng nghĩa, tự thân nó có mâu thuẫn, là nó phải vượt qua chính nó. Nói cách khác, siêu nhân có thể chỉ là mục tiêu, mà không phải đích đến. Và nếu vĩnh viễn theo đuổi "siêu-nhân", kết cục vĩnh viễn là bị thiêu cháy trên đường nỗ lực, không bao giờ có được thỏa mãn.
- ... suy nghĩ ngõ cụt?
- Chỉ có diễn giải về sự thật, ở đây mình sẽ vận dụng nó và nói: Chết trên nỗ lực vinh quang, không bao giờ thụt lùi, đây thật là tuyệt! Không có ngõ cụt, chỉ là đi chưa hết con đường thôi. Và ngay từ đầu bản thân đã nhận thức được con đường mình đi không có điểm cuối. Cho nên không có khái niệm ngõ cụt.
- ... nghe có vẻ rất vĩ đại!
- Đương nhiên! Siêu nhân mà lị.
- ...