Trung Khuyển Cắn Ngược
Chương 7
Phàn Ngọc Hương nghĩ, trên đời này hẳn là không có ai sẽ có kinh nghiệm bị hơn mười người thú tộc vây quanh đi? Nghe đồn người thú tộc có thể một địch trăm, như vậy, hơn mười người thú tộc có thể được coi là thiên quân vạn mã không?
Hơn nữa Phàn Ngọc Hương cảm nhận được, địch ý của người thú tộc không phải nhằm vào Nhậm Thương Diêu, mà là nàng.
Nhậm Thương Diêu cũng nhận ra, y lạnh mặt, đứng ở trước cây, ánh mắt sát khí thích huyết.
Y sẽ không để cho đám người thú tộc này thương tổn Phàn Ngọc Hương, cho dù bọn họ là tộc nhân của y.
Đang lúc không khí hết sức căng thẳng, Phàn Ngọc Hương lại đột nhiên nhảy xuống thụ động.
“Ngao!" nữ thú tộc đầu lĩnh nhìn Phàn Ngọc Hương phát ra tiếng gầm nhẹ, trong mắt tràn đầy địch ý.
Nhậm Thương Diêu nhanh chóng che phía trước Phàn Ngọc Hương, ánh mắt cảnh cáo nhìn nữ thú tộc kia, rồi nói với Phàn Ngọc Hương: “Không phải bảo nàng đừng xuống dưới rồi sao!"
Ngữ khí trách cứ khiến cho Phàn Ngọc Hương nhíu mày, nàng mất hứng kéo Nhậm Thương Diêu ra phía sau, đã quên chính mình bây giờ không có võ công, nàng đứng ở phía trước Nhậm Thương Diêu, giống như đang bảo hộ, mà miệng lại không nói.
“Khẩn trương cái gì? Bọn họ thật sự muốn công kích thì đã sớm phác lên." Sau đó nàng nhìn nữ thú tộc kia.
“Này, các ngươi tìm Nhậm Thương Diêu đi? Hừ, lúc trước để y một mình trên núi, bây giờ tìm đến y làm gì?"
Lúc trước không cần Nhậm Thương Diêu, bây giờ thấy nàng nuôi Nhậm Thương Diêu tốt như vậy, muốn mang về sao? Không có cửa đâu!
Nhìn Phàn Ngọc Hương như gà mái bảo hộ gà con, Nhậm Thương Diêu dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại tràn ngập lo lắng, bóng lưng bé bỏng rõ ràng chỉ tới y ngực, nhưng giờ phút này lại cường đại như vậy, mà lời của nàng...... Đây là bất bình vì y sao?
Nhậm Thương Diêu cảm thấy tâm mình trong nháy mắt nhuyễn thành nước, vì sao nàng luôn có thể làm cho y bất ngờ, làm cho ánh mắt của y càng lúc càng không rời được nàng, làm cho y càng lúc càng muốn có được nàng.
Nhậm Thương Diêu cong khóe môi, đi đến bên cạnh Phàn Ngọc Hương, ánh mắt phiếm cười nhìn thẳng nàng, “Nàng nói, bọn họ không hiểu."
Ý cười trong mắt Nhậm Thương Diêu làm cho Phàn Ngọc Hương không được thoải mái. Sao lại dùng loại ánh mắt kỳ quái này nhìn nàng! Nàng mới không vì y mà nói chuyện, nàng, nàng chỉ là......
Chỉ là cái gì, Phàn Ngọc Hương cũng không nói nên lời, nhưng ánh mắt Nhậm Thương Diêu lại làm cho nàng bối rối, cuối cùng, nàng chỉ có thể chật vật trừng y một cái, khó chịu nói, “Ngươi biết cách khai thông với bọn họ đúng không? Đi! Tường thuật lời của ta lại cho bọn họ nghe!"
Phàn Ngọc Hương mới nói xong, nữ thú tộc đột nhiên nhìn bọn họ trầm thấp gầm vài tiếng, Nhậm Thương Diêu không khỏi nhìn về phía nữ thú tộc.
Phàn Ngọc Hương lập tức hỏi: “Nàng nói cái gì?"
Nhậm Thương Diêu nhíu mày, chần chờ một lát mới mở miệng, “Nàng nói chúng ta đi cùng bọn họ."
Không biết thế nào, Nhậm Thương Diêu có cảm giác quỷ dị, hình như nữ thú tộc này nghe hiểu lời Phàn Ngọc Hương nói, nhưng điều này làm sao có thể......
Phàn Ngọc Hương nhíu mày.
“Vậy đi thôi." Sau đó Phàn Ngọc Hương nâng cằm lên hừ hừ, “Xem xem bọn họ muốn làm gì! Này, dẫn đường đi!"
Một câu cuối cùng là nói với nữ thú tộc.
Nữ thú tộc liếc Phàn Ngọc Hương một cái, lập tức mang nhóm thú tộc xoay người đi về phía trước.
Phàn Ngọc Hương lập tức theo sau.
Nhậm Thương Diêu biết mình ngăn cản không được quyết định của Phàn Ngọc Hương, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi kịp, y đi bên cạnh Phàn Ngọc Hương, vừa khéo đứng ở góc độ có thể ngăn được tập kích.
Phàn Ngọc Hương liếc y một cái, “Này, nữ nhân kia hình như nghe hiểu lời ta nói."
Vừa rồi nàng chỉ thử nói chuyện với nữ nhân kia một chút, không ngờ nàng ta thật sự dẫn đường.
“Ừ." Nhậm Thương Diêu nhíu mày. Nếu là bình thường, người thú tộc hẳn sẽ không hiểu tiếng người, trừ khi có người dạy...... Điều này làm cho thần sắc của Nhậm Thương Diêu càng nghiêm cẩn.
“Không cần ngươi nói, ta cũng biết." Phàn Ngọc Hương hừ lạnh, “Hối hận cho ta ăn tán công hoàn đi!"
Xem, bây giờ phải thời thời khắc khắc lo lắng cho nàng.
“Không, ta không hối hận." Nhậm Thương Diêu vẫn nhìn chằm chằm đám người thú tộc dẫn đường trước mắt.
Nghe một câu đó, Phàn Ngọc Hương khó chịu. Người này rốt cuộc có hiểu hai chữ xấu hổ hay không!
“Mặc kệ nàng có võ công hay không, ta đều sẽ lo lắng, bảo hộ nàng." Cho dù võ công nàng cao hơn y, y vẫn sẽ che phía trước nàng, tín niệm bảo hộ nàng đã sớm xâm nhập vào cốt tủy của y.
Phàn Ngọc Hương đang muốn nói chuyện, lại nghe được những lời này, những lời muốn ra khỏi miệng nhất thời nuốt lại vào trong cổ họng.
Nhậm Thương Diêu đột nhiên nhìn về phía nàng, mâu quang u ám thâm thúy, nàng bị nhìn thực không thoải mái, đang muốn chất vấn Nhậm Thương Diêu nhìn cái gì, Nhậm Thương Diêu lại bỗng nhiên mở miệng.
“Thực xin lỗi." Nhậm Thương Diêu vô cùng hiểu, nếu không phải vì y, bọn họ cũng sẽ không bị người thú tộc vây quanh, cho dù có thể phá vây, nhưng độ phiêu lưu cũng rất cao.
Người thú tộc tuy rằng không hiểu võ công, nhưng bản năng chiến đấu không thể khinh thường, hơn nữa vây quanh bọn họ không phải là một hai người thú tộc, mà là hơn mười người.
Y biết Phàn Ngọc Hương nhất định là nghĩ như vậy, mới có thể đi theo người thú tộc.
Đột nhiên xin lỗi làm cho Phàn Ngọc Hương sửng sốt, ánh mắt Nhậm Thương Diêu nhìn nàng thâm mà trầm, lại vô cùng mềm mại, như là nhìn thấu hết thảy.
Nàng đi theo người thú tộc, chính là sợ một mình Nhậm Thương Diêu không đánh lại được nhiều người thú tộc như vậy, hơn nữa bây giờ nàng lại không có võ công, căn bản là một trói buộc.
Nhưng Phàn Ngọc Hương lại thật quật ngạo, nàng quen dùng mặt nạ kiêu ngạo xử lý hết thảy, nàng sớm quen làm cường giả, dù là quan tâm, nàng cũng sẽ không trực tiếp bày tỏ.
Nhưng nàng không ngờ Nhậm Thương Diêu có thể nhìn ra tâm tư của nàng, đồng tử màu vàng ảnh hình bóng nàng, phảng phất...... Phảng phất như trong mắt y cũng chỉ có nàng.
Phàn Ngọc Hương đột nhiên cảm thấy hai má lại nóng lên, nàng nhanh chóng cúi đầu.
“Hừ! Nuôi ngươi, tên nô chỉ biết chọc phiền toái, còn có thể cắn ngược một miếng, là sai lầm lớn nhất của Phàn Ngọc Hương ta!" Miệng nàng vẫn không tha người, nhưng chỉ có nàng biết tim mình đập nhanh bao nhiêu.
Thao! Phàn Ngọc Hương không nhịn được mắng bậy trong lòng. Rốt cuộc nàng làm sao vậy?
Nhìn Phàn Ngọc Hương gục đầu, Nhậm Thương Diêu lặng lẽ cong khóe miệng, cười giống như một sói giảo hoạt.
Lúc tâm tư Phàn Ngọc Hương lung lay, bọn họ đã bị mang vào sâu trong núi, sơn đạo càng đi càng quanh co khúc khuỷu.
Không phân biệt được phương hướng, nhìn như một ngọn núi nho nhỏ, nhưng bên trong đúng là vô cùng sâu rộng, làm cho người ta bị lạc phương hướng.
Không biết đã đi qua bao biêu đường dốc, bọn họ bị mang vào một sơn động, vừa rời sơn động, đúng là một mảnh thiên địa khác hẳn.
Phàn Ngọc Hương không ngờ vừa ra khỏi sơn động sẽ nhìn thấy một sơn cốc rộng lớn, đại thụ xanh um vờn quanh bốn phía, trời xanh chiếu rọi, có thể nhìn đến một đống đá tảng xây thành phòng nhỏ chỉnh tề sắp hàng...... Người thú tộc hiểu được cách xây phòng ở, lại còn ở trong phòng?
Phàn Ngọc Hương không nhịn được nhìn Nhậm Thương Diêu, thực hiển nhiên, Nhậm Thương Diêu cũng rất là kinh ngạc với tình hình trước mắt.
Bọn họ vừa xuất hiện, người thú tộc trong sơn cốc lập tức nhìn về phía bọn họ, trong mắt không có địch ý, mà là rất hiếu kỳ.
Nữ thú tộc phát ra vài thanh âm, đám người thú tộc dẫn bọn họ đến đây lập tức tản ra, nữ thú tộc nhìn về phía Nhậm Thương Diêu, grù grù vài câu với Nhậm Thương Diêu liền đi về phía phòng ở bên trái.
“Nàng nói muốn mang chúng ta đi gặp trưởng lão." Nhậm Thương Diêu nói với Phàn Ngọc Hương.
Phàn Ngọc Hương biết vị trưởng lão này chắc chắn là mấu chốt, nàng không chút do dự đi theo.
Nữ thú tộc dẫn bọn họ đến một gian nhà đá lớn nhất, ngoài nhà đá dùng rào tre vây quanh, chung quanh còn trồng mấy loại cây, Phàn Ngọc Hương liếc mắt một cái liền nhận ra đây đều là thảo dược.
Trưởng lão này thế mà lại biết thảo dược...... Phàn Ngọc Hương cùng Nhậm Thương Diêu liếc nhau một cái.
Nữ thú tộc đứng ở ngoài nhà đá, cửa nhà đá dùng cỏ đan thành rèm, nữ thú tộc grù grù nói với người trong phòng, sau đó liếc Nhậm Thương Diêu một cái, liền rời đi.
Nữ thú tộc vừa đi, nhà đá liền truyền ra một giọng nói khàn khàn già nua, “Vào đi!"
Tuy rằng phát âm có chút kỳ quái, nhưng Phàn Ngọc Hương vẫn nghe hiểu.
Nàng xốc rèm cỏ lên, đi vào nhà đá, Nhậm Thương Diêu đi theo nàng phía sau.
Bên trong nhà đá rất đơn giản, trừ một cái bàn đá cùng một cái giường đá trải thảm cỏ, không có gia cụ gì khác.
Một nữ nhân đầu bạc ngồi xếp bằng trước bàn đá, nữ nhân thoạt nhìn rất lớn tuổi, nếp nhăn trên mặt khắc dấu vết năm tháng, nhưng đồng tử màu vàng vẫn sáng trong, rõ ràng nhất vết bớt hoa văn kìa dị trên mặt nàng.
Không giống với Nhậm Thương Diêu, bết bớt trên mặt nữ nhân dường như bao trùm toàn bộ gương mặt. Nhưng thoạt nhìn lại không chút đáng sợ, có lẽ là do khí chất, chỉ làm cho Phàn Ngọc Hương cảm thấy trước mắt đây là một trưởng giả cơ trí.
Ánh mắt trưởng lão thẳng tắp nhìn về phía Nhậm Thương Diêu, khuôn mặt thương lão nổi lên một chút hiền lành, “Đứa nhỏ, rốt cục con đã trở lại."
Nhậm Thương Diêu nhìn trưởng lão, y không hề nhớ vị lão nhân trước mắt này, nhưng qua giọng điệu vị lão nhân này có thể thấy bà vô cùng quen thuộc y, thậm chí không cảm ngoài ý muốn với việc y xuất hiện.
Phàn Ngọc Hương ở một bên rất mất hứng vì lời trưởng lão nói, cái gì mà rốt cục đã trở lại?
Điều này làm cho Phàn Ngọc Hương cảm giác như đồ vật của mình bị người ta cướp đi. Điều này sao có thể? Nhậm Thương Diêu là của nàng!
Phàn Ngọc Hương không chút nghĩ ngợi đứng trước mặt Nhậm Thương Diêu, ý đồ ngăn trở ánh mắt trưởng lão...... Được rồi, tuy rằng với chiều cao của nàng mà nói điều này có chút khó, nhưng mà khí thế cuồng ngạo của nàng có thể bổ xung tất cả.
“Cái gì mà đã trở lại? Lúc trước là các thú tộc các người không cần Nhậm Thương Diêu, để y một mình trên núi tự sinh tự diệt, nếu không phải ta mang y về, y đã chết sớm ở đấu trường. Bây giờ nhìn y sống tốt, muốn nhận y về sao? Nói cho bà biết, không có khả năng!" Nàng nuôi Nhậm Thương Diêu mười hai năm, làm sao có thể để cho người ta đoạt như vậy.
Nghe lời nói tràn ngập ham muốn chiếm hữu của Phàn Ngọc Hương, khóe miệng Nhậm Thương Diêu hơi hơi gợi lên. Kỳ thực y rất thích Phàn Ngọc Hương ham muốn chiếm hữu y, điều này làm cho y cảm giác được Phàn Ngọc Hương thích mình, cho dù chỉ là vọng tưởng của chính mình, y cũng cảm thấy mỹ mãn.
Nhìn Phàn Ngọc Hương vì y nói chuyện, đứng ở phía trước che chở y, vì y mà bất bình càng làm cho tâm y nở hoa.
Trưởng lão không vì Phàn Ngọc Hương nói mà tức giận, bà nhìn Phàn Ngọc Hương, ánh mắt vẫn hiền hoà, “Người thú tộc tuyệt đối không vứt bỏ tộc nhân của mình."
“Phải không?" Phàn Ngọc Hương hừ hừ, “Vậy Nhậm Thương Diêu là sao?"
“Nhậm Thương Diêu...... Đứa nhỏ, đây tên của ngươi sao? Thật sự là một cái tên hay." Trưởng lão khẽ mỉm cười, từ ái nhìn Nhậm Thương Diêu, “Đứa nhỏ, đừng oán hận tộc nhân, tộc nhân không có vứt bỏ ngươi, sở dĩ để ngươi ở một mình bên ngoài sinh tồn, là vì vận mệnh thú chi tử."
“Thú chi tử?" Nhậm Thương Diêu nhíu mày.
“Đúng vậy, người vừa sinh ra đã có vết bớt chính là thú chi tử, mỗi một thú chi tử đều sẽ thay đổi thú tộc, ta chính là một thú chi tử."
“Đây là ý gì?" Phàn Ngọc Hương nhíu mày, vì trưởng lão nói mà mê mang, “Vết bớt trên mặt Nhậm Thương Diêu không phải là xăm lên, mà là trời sinh đã có?"
“Đúng vậy." Trưởng lão dùng giọng khàn khàn nhẹ nhàng nói, “Thú tộc có truyền thuyết truyền lưu đời đời, người trời sinh có vết bớt là người thay đổi lực lượng thú tộc, vết bớt này không nhất định sẽ ở trên mặt, cũng có thể là tay, chân hoặc bất kỳ nơi nào trên thân thể. Người có được vết bớt này sẽ được gọi là thú chi tử, hơn nữa lúc ba tuổi sẽ bị đưa đi khỏi thú tộc, mà mỗi một thú chi tử cuối cùng đều sẽ trở về thú tộc, hơn nữa sẽ thay đổi thú tộc."
“Thay đổi thú tộc?" Nhậm Thương Diêu lặp lại lời trưởng lão nói, không biết vì sao, y lại mơ hồ hiểu được lời trưởng lão nói, “Ý bà là làm cho người thú tộc không sống như dã thú nữa sao?"
“Đúng vậy." Trưởng lão mỉm cười với Nhậm Thương Diêu, “Người thú tộc nhiều năm nay bị săn bắt, mỗi khi đi ra ngoài tìm đồ ăn đều phải mạo hiểm không để con người phát hiện. Người thú tộc qua từng năm lại càng thưa thớt, đến bây giờ tộc nhân không đủ trăm người. Con người thực tàn nhẫn, nhưng cũng thực thông minh, vì sinh tồn, người thú tộc không thể không học tập phương thức con người sinh tồn. Ngươi có phát hiện không? Người dẫn dắt các ngươi tới nghe hiểu được tiếng người mà."
Nhậm Thương Diêu gật đầu.
“Nhưng vẫn không đủ, điều ta có thể dạy bọn họ thật sự hữu hạn, mà sau ta, hơn mười năm không hề có thú chi tử sinh ra, cho đến khi ngươi xuất hiện...... Thú tộc có truyền thuyết từ xưa, người trên mặt có vết bớt song long, sẽ dẫn dắt thú tộc đi tới vinh quang."
Truyền thuyết của thú tộc các ngươi có nhiều quá hay không! Phàn Ngọc Hương thật muốn châm chọc. Nhiều thú chi tử như vậy đều cải biến không xong thú tộc, Nhậm Thương Diêu làm được sao? Lại nói, sau ba tuổi đã bị quăng vào trong rừng, Nhậm Thương Diêu không chết đã là kỳ tích, lại bị bọn buôn người bắt, nếu không gặp nàng, Nhậm Thương Diêu làm sao có hôm nay!
Không đúng!
“Đợi chút." Nàng không nhịn được chen vào nói, “Đừng nói ý của ngươi không chỉ là muốn Nhậm Thương Diêu dạy cho những người thú tộc đó học được tất cả của con người, mà còn phải dẫn dắt bọn họ rời sơn cốc này?"
“Đúng vậy."
“Điều này sao có thể!" Phải phí bao nhiêu thời gian hả? Mà vì sao Nhậm Thương Diêu lại phải làm vậy? hừ, gì mà thú chi tử, nuôi Nhậm Thương Diêu, dạy Nhậm Thương Diêu đều là nàng, cống hiến lớn nhất là nàng nha! Người thú tộc đâu? Cùng lắm chỉ nuôi Nhậm Thương Diêu ba năm, lại muốn Nhậm Thương Diêu trả giá cả đời, chuyện thâm hụt tiền vốn này ai muốn làm!
“Nếu không thì sao?" Phàn Ngọc Hương nâng cằm, “Ta sẽ không để Nhậm Thương Diêu lưu lại."
Trưởng lão mỉm cười, “Các ngươi không ra được cốc này."
Phàn Ngọc Hương nheo mắt, “Đây là uy hiếp sao?"
Trưởng lão nhìn về phía Nhậm Thương Diêu, nhẹ giọng thở dài, “Đứa nhỏ, chẳng lẽ ngươi muốn vứt bỏ tộc nhân của ngươi sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn tộc nhân của ngươi diệt vong sao?"
Phàn Ngọc Hương trừng to mắt. Mẹ kiếp, lại cái bài vừa uy hiếp vừa bi tình này, trưởng lão học được thủ đoạn ti bỉ của con người thật tốt!
“Nhậm Thương Diêu, ngươi muốn thế nào?" Nàng trừng Nhậm Thương Diêu.
Nhậm Thương Diêu bình tĩnh nhìn lại Phàn Ngọc Hương.
Phàn Ngọc Hương ngẩn người, “Đừng nói với ta ngươi muốn......"
“Ta muốn ở lại." Nhậm Thương Diêu bình tĩnh mà trả lời nàng.
“Cái gì......"
“Đứa nhỏ, ngươi không phải người thú tộc, cho nên ngươi có thể rời đi." Trưởng lão lập tức nói với Phàn Ngọc Hương.
Phàn Ngọc Hương lập tức táo bạo, “Ngươi muốn lưu lại? Nhậm Thương Diêu, ngươi lưu lại làm cái gì? Ngươi có khả năng gì? Dạy bọn họ nói chuyện viết chữ sao? Ngươi nhìn trưởng lão dạy bọn họ lâu như vậy mà chỉ được có thế, ngươi cho rằng mình rất có tài sao? Trừ biết vài chữ, võ công tốt một chút, ngươi có cái gì? Ngay cả bạc ngươi cũng không có!"
Còn dẫn dắt người thú tộc đi tới vinh quang, y không chết già ở trong cốc đã tốt rồi.
“Ta muốn ở lại." Đối mặt với Phàn Ngọc Hương phẫn nộ, Nhậm Thương Diêu vẫn bình tĩnh lặp lại câu này.
“Ngươi!" Phàn Ngọc Hương tức giận trừng y. Y muốn ở lại, nàng thì sao? Y không cần nàng sao...... Mẹ kiếp! Sao nàng lại có cảm giác bị vứt bỏ, ai thèm y nha!
“Được! Tùy ngươi!" Nói cái gì mà thích nàng...... Nàng đột nhiên có cảm giác uất ức...... Phi! Nàng đang nghĩ cái gì! Uất ức cái rắm!
Y muốn đi đâu cứ đi, y cho rằng nàng sẽ luyến tiếc y sao, vậy sai lầm rồi, Phàn Ngọc Hương nàng mới không cần--
Đúng! Nàng không cần--
Phàn Ngọc Hương cảm thấy mình hẳn nên lập tức rời sơn cốc này, quả thật nàng phải rời khỏi, Nhưng mà...... Ngày thứ ba, nàng vẫn ở trong cốc.
Chính nàng cũng không biết vì sao, mỗi khi muốn bước ra sơn cốc, luôn không hiểu sao lại do dự, thói quen xoay người, lại không thấy được người luôn đứng ở phía sau kia...... Trong nháy mắt, nàng lại cảm thấy có chút hoảng hốt.
Cảm giác như cái bóng của mình đột nhiên biến mất, không còn như hình với bóng, làm cho nàng cảm thấy mất mát, sau đó, chờ nàng hoàn hồn lại nhận ra mình đã trở về nhà đá đơn sơ, nhà đá chỉ có một bàn một giường, hơn nữa tất cả đều dùng đá tảng chế thành, vừa cứng lại thô ráp, ngay cả cái cốc uống nước cũng không có.
Phàn Ngọc Hương tham hưởng thụ vốn sẽ không ở trong loại phòng như vậy, nhưng nàng đã ở ba ngày, cũng ngủ ba ngày trên giường đá cứng rắn.
Về phần Nhậm Thương Diêu ở nhà đá cách vách nàng, sau khi y nói muốn ở lại, liền hoàn toàn không nhìn nàng, mà bắt đầu trách nhiệm thú chi tử của y, tuần tra sơn cốc này, nhận thức người thú tộc trong cốc, nghĩ xem làm thế nào để cho tộc nhân có cuộc sống tốt.
Cho tới bây giờ Phàn Ngọc Hương chưa từng bị Nhậm Thương Diêu bỏ qua như vậy!
Sao lại thế? trong mắt y bây giờ chỉ có tộc nhân, không có chủ tử nàng đây sao? Bạch nhãn lang chính là bạch nhãn lang! Không chỉ cắn ngược, ngay cả ân tình nàng đối với y cũng quên!
Còn nói cái gì thích nàng......
“A Man, sao nàng lại tới đây?"
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Nhậm Thương Diêu, Phàn Ngọc Hương lập tức từ trên giường ngồi dậy. A Man chính là nữ thú tộc kia, ba ngày này, A Man đều đi theo Nhậm Thương Diêu, ánh mắt nhìn Nhậm Thương Diêu phát ra ái mộ chói lọi, mà nhìn Phàn Ngọc Hương lại không chút che giấu chán ghét.
Bây giờ đã nửa đêm, A Man này tìm Nhậm Thương Diêu làm gì?
Phàn Ngọc Hương không nhịn được xuống giường đi đến bên cửa sổ đá, cửa sổ này vừa vặn có thể nhìn được cửa phòng Nhậm Thương Diêu, nàng lui thân mình, vụng trộm nhìn ra bên ngoài.
A Man ôm một tấm da hổ, không lưu loát nói với Nhậm Thương Diêu, “Này, cho."
Nhậm Thương Diêu không nhận da hổ, mỉm cười với A Man, “Không cần, nàng cầm đi."
“Không! Cho!" A Man rất kiên trì, ánh mắt nhìn Nhậm Thương Diêu lộ ra yêu thích thẳng thắn. Người thú tộc trời sinh đã có tướng mạo tốt.
A Man chỉ mặc da thú để lộ dáng người, tuy rằng làn da ngăm đen, nhưng mà tắm rửa sạch sẽ thì cũng thanh lệ, tuy rằng kém Phàn Ngọc Hương, nhưng mà cũng có hương vị của chính mình.
Không giống với nam thú tộc bị quăng vào trường đấu chém giết, nữ thú tộc thực được quý tộc yêu thích. Nhìn hai người, Phàn Ngọc Hương lại có loại cảm giác xứng đôi.
Khác với thân hình bé bỏng của nàng, A Man cao lớn đứng chung với Nhậm Thương Diêu vừa khéo đẹp, mà A Man tuy rằng ngượng ngùng, lại trực tiếp bày tỏ tình yêu...... Nàng không thể không thừa nhận A Man như vậy thật đáng yêu, cường thế hoàn toàn không giống với nữ nhân Tuyết Tầm Quốc, nam nhân thích nữ nhân như vậy sao?
Nói cái gì thích nàng, mấy ngày nay không phải đều cùng A Man như keo như sơn, hừ! Trong lòng nàng thực không có tư vị nghĩ.
“A Man......" Nhậm Thương Diêu còn muốn cự tuyệt, A Man không cho y cơ hội, cường ngạnh đưa da hổ cho y.
Nữ thú tộc luôn thích nam nhân cường hãn, cách bày tỏ tình yêu cũng thực trực tiếp.
“Cho!" Sau đó A Man nhanh chóng hôn lên mặt Nhậm Thương Diêu một cái, lại tươi cười, liền xoay người chạy.
Phàn Ngọc Hương nhìn lén trừng tròn mắt, nàng tức giận trừng Nhậm Thương Diêu, nàng không tin y né không được A Man hôn...... trứng thối! Nàng bất giác mắng ra tiếng.
Nghe được tiếng mắng, Nhậm Thương Diêu quay đầu, thấy Phàn Ngọc Hương nhìn lén, y nhíu mày.
Phàn Ngọc Hương hoàn toàn không chột dạ khi bị phát hiện nhìn lén, thẳng tắp mà trừng y.
Bị trừng, Nhậm Thương Diêu không có biểu cảm gì, y đi tới nhà đá chỗ Phàn Ngọc Hương, trực tiếp vén rèm lên.
“Ngươi vào làm gì?" Phàn Ngọc Hương trừng y, “Ta cho ngươi tiến vào sao? Đi ra!"
Nhậm Thương Diêu không để ý nàng, trải da hổ trên tay lên giường đá.
“Da hổ cho nàng, trải nằm nàng sẽ ngủ ngon hơn." Y biết nàng nhất định ngủ không quen giường đá như vậy.
“Không cần!" Phàn Ngọc Hương mới không cần, hơn nữa da hổ này còn là A Man cho y...... Nàng mới không cần đồ nữ nhân khác cho y!
Phàn Ngọc Hương nắm da hổ lên, thô bạo quăng trả lại cho y, “Cầm da hổ của ngươi cút!"
Còn chưa đủ, nàng nhìn Nhậm Thương Diêu càng giận, nhất là đôi má vừa mới bị A Man hôn kia, táo bạo cùng phẫn nộ xông lên não, nàng không chút nghĩ ngợi giơ cao tay......
Nhưng lần này Nhậm Thương Diêu không ngoan ngoãn để nàng tát, mà bắt lấy tay nàng.
“Nhậm Thương Diêu, ngươi dám!" Phàn Ngọc Hương trừng to mắt. Phản! Thực sự phản! Y dám không ngoan ngoãn cho nàng đánh! Nàng tức giận nhấc chân đá đùi y.
Nhậm Thương Diêu nhanh chóng lui về sau, thấy bên mặt là nắm đấm nàng vung tới liền bắt lấy tay nàng, dựa vào thân cao cùng sức lực bẻ hai tay của nàng ra sau lưng, thô bạo đè nàng lên tường.
Phàn Ngọc Hương dường như là đánh lên tường, nàng đau đến nhíu mày, lửa giận cũng càng tràn đầy.
“Nhậm Thương Diêu, ngươi dám đánh ta!" Nàng tức giận đá y.
Nhậm Thương Diêu ngăn chận chân của nàng, nhưng mà cũng bị nàng đá vài cái, “Phàn Ngọc Hương, quậy đủ chưa?"
“Ai náo loạn!" Phàn Ngọc Hương rống, mắt đen toát ra lửa giận, “Buông ta ra!"
“Nàng đang giận cái gì?"
Nhậm Thương Diêu nhìn nàng chằm chằm, trong phòng u ám, con ngươi màu vàng phảng phất như nhìn thấu nàng, điều này làm cho nàng vừa phẫn nộ vừa hoảng hốt.
“Giận ta bị A Man hôn sao?" Kỳ thực y đã sớm phát hiện nàng nhìn lén, cái kia hôn y cũng cố ý không tránh.
Y muốn xem nàng sẽ có phản ứng gì.
“Nàng đang ghen."
“Thí!" Phàn Ngọc Hương rống giận, “Nhậm Thương Diêu, ngươi đừng có tự mình đa tình! Muốn động dục thì đi mà tìm A Man của ngươi đi! Cút!"
“Thực sự không cần?" Nhậm Thương Diêu nhếch môi, khuôn mặt gần sát nàng, “Vậy sao nàng không đi? Sao còn đợi ở chỗ này? Chẳng lẽ không luyến tiếc ta?"
“Thiên tài mới luyến tiếc ngươi!" Phàn Ngọc Hương cười nhạo, giọng điệu lạnh như băng, “Buông ta ra."
Nhậm Thương Diêu nhìn nàng, đáy mắt đen trầm sâu thẳm, sau đó buông tay, lui về sau một bước.
Phàn Ngọc Hương sửng sốt, nàng không ngờ Nhậm Thương Diêu lại thực sự buông nàng, đây là ý gì? Y nghe lời như vậy là có ý gì? Nàng tức giận nâng tay.
Ba!
Tiếng bàn tay vang dội trong bóng đêm u ám.
Nhậm Thương Diêu liếm khóe miệng bị đánh nứt, đầu lưỡi cảm nhận hương vị máu, nhìn mặt mày Phàn Ngọc Hương phẫn nộ, con ngươi y càng sâu, như mãnh thú nhanh chóng vồ lấy nàng, hung tợn mà cắn lên môi của nàng.
Hơn nữa Phàn Ngọc Hương cảm nhận được, địch ý của người thú tộc không phải nhằm vào Nhậm Thương Diêu, mà là nàng.
Nhậm Thương Diêu cũng nhận ra, y lạnh mặt, đứng ở trước cây, ánh mắt sát khí thích huyết.
Y sẽ không để cho đám người thú tộc này thương tổn Phàn Ngọc Hương, cho dù bọn họ là tộc nhân của y.
Đang lúc không khí hết sức căng thẳng, Phàn Ngọc Hương lại đột nhiên nhảy xuống thụ động.
“Ngao!" nữ thú tộc đầu lĩnh nhìn Phàn Ngọc Hương phát ra tiếng gầm nhẹ, trong mắt tràn đầy địch ý.
Nhậm Thương Diêu nhanh chóng che phía trước Phàn Ngọc Hương, ánh mắt cảnh cáo nhìn nữ thú tộc kia, rồi nói với Phàn Ngọc Hương: “Không phải bảo nàng đừng xuống dưới rồi sao!"
Ngữ khí trách cứ khiến cho Phàn Ngọc Hương nhíu mày, nàng mất hứng kéo Nhậm Thương Diêu ra phía sau, đã quên chính mình bây giờ không có võ công, nàng đứng ở phía trước Nhậm Thương Diêu, giống như đang bảo hộ, mà miệng lại không nói.
“Khẩn trương cái gì? Bọn họ thật sự muốn công kích thì đã sớm phác lên." Sau đó nàng nhìn nữ thú tộc kia.
“Này, các ngươi tìm Nhậm Thương Diêu đi? Hừ, lúc trước để y một mình trên núi, bây giờ tìm đến y làm gì?"
Lúc trước không cần Nhậm Thương Diêu, bây giờ thấy nàng nuôi Nhậm Thương Diêu tốt như vậy, muốn mang về sao? Không có cửa đâu!
Nhìn Phàn Ngọc Hương như gà mái bảo hộ gà con, Nhậm Thương Diêu dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại tràn ngập lo lắng, bóng lưng bé bỏng rõ ràng chỉ tới y ngực, nhưng giờ phút này lại cường đại như vậy, mà lời của nàng...... Đây là bất bình vì y sao?
Nhậm Thương Diêu cảm thấy tâm mình trong nháy mắt nhuyễn thành nước, vì sao nàng luôn có thể làm cho y bất ngờ, làm cho ánh mắt của y càng lúc càng không rời được nàng, làm cho y càng lúc càng muốn có được nàng.
Nhậm Thương Diêu cong khóe môi, đi đến bên cạnh Phàn Ngọc Hương, ánh mắt phiếm cười nhìn thẳng nàng, “Nàng nói, bọn họ không hiểu."
Ý cười trong mắt Nhậm Thương Diêu làm cho Phàn Ngọc Hương không được thoải mái. Sao lại dùng loại ánh mắt kỳ quái này nhìn nàng! Nàng mới không vì y mà nói chuyện, nàng, nàng chỉ là......
Chỉ là cái gì, Phàn Ngọc Hương cũng không nói nên lời, nhưng ánh mắt Nhậm Thương Diêu lại làm cho nàng bối rối, cuối cùng, nàng chỉ có thể chật vật trừng y một cái, khó chịu nói, “Ngươi biết cách khai thông với bọn họ đúng không? Đi! Tường thuật lời của ta lại cho bọn họ nghe!"
Phàn Ngọc Hương mới nói xong, nữ thú tộc đột nhiên nhìn bọn họ trầm thấp gầm vài tiếng, Nhậm Thương Diêu không khỏi nhìn về phía nữ thú tộc.
Phàn Ngọc Hương lập tức hỏi: “Nàng nói cái gì?"
Nhậm Thương Diêu nhíu mày, chần chờ một lát mới mở miệng, “Nàng nói chúng ta đi cùng bọn họ."
Không biết thế nào, Nhậm Thương Diêu có cảm giác quỷ dị, hình như nữ thú tộc này nghe hiểu lời Phàn Ngọc Hương nói, nhưng điều này làm sao có thể......
Phàn Ngọc Hương nhíu mày.
“Vậy đi thôi." Sau đó Phàn Ngọc Hương nâng cằm lên hừ hừ, “Xem xem bọn họ muốn làm gì! Này, dẫn đường đi!"
Một câu cuối cùng là nói với nữ thú tộc.
Nữ thú tộc liếc Phàn Ngọc Hương một cái, lập tức mang nhóm thú tộc xoay người đi về phía trước.
Phàn Ngọc Hương lập tức theo sau.
Nhậm Thương Diêu biết mình ngăn cản không được quyết định của Phàn Ngọc Hương, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi kịp, y đi bên cạnh Phàn Ngọc Hương, vừa khéo đứng ở góc độ có thể ngăn được tập kích.
Phàn Ngọc Hương liếc y một cái, “Này, nữ nhân kia hình như nghe hiểu lời ta nói."
Vừa rồi nàng chỉ thử nói chuyện với nữ nhân kia một chút, không ngờ nàng ta thật sự dẫn đường.
“Ừ." Nhậm Thương Diêu nhíu mày. Nếu là bình thường, người thú tộc hẳn sẽ không hiểu tiếng người, trừ khi có người dạy...... Điều này làm cho thần sắc của Nhậm Thương Diêu càng nghiêm cẩn.
“Không cần ngươi nói, ta cũng biết." Phàn Ngọc Hương hừ lạnh, “Hối hận cho ta ăn tán công hoàn đi!"
Xem, bây giờ phải thời thời khắc khắc lo lắng cho nàng.
“Không, ta không hối hận." Nhậm Thương Diêu vẫn nhìn chằm chằm đám người thú tộc dẫn đường trước mắt.
Nghe một câu đó, Phàn Ngọc Hương khó chịu. Người này rốt cuộc có hiểu hai chữ xấu hổ hay không!
“Mặc kệ nàng có võ công hay không, ta đều sẽ lo lắng, bảo hộ nàng." Cho dù võ công nàng cao hơn y, y vẫn sẽ che phía trước nàng, tín niệm bảo hộ nàng đã sớm xâm nhập vào cốt tủy của y.
Phàn Ngọc Hương đang muốn nói chuyện, lại nghe được những lời này, những lời muốn ra khỏi miệng nhất thời nuốt lại vào trong cổ họng.
Nhậm Thương Diêu đột nhiên nhìn về phía nàng, mâu quang u ám thâm thúy, nàng bị nhìn thực không thoải mái, đang muốn chất vấn Nhậm Thương Diêu nhìn cái gì, Nhậm Thương Diêu lại bỗng nhiên mở miệng.
“Thực xin lỗi." Nhậm Thương Diêu vô cùng hiểu, nếu không phải vì y, bọn họ cũng sẽ không bị người thú tộc vây quanh, cho dù có thể phá vây, nhưng độ phiêu lưu cũng rất cao.
Người thú tộc tuy rằng không hiểu võ công, nhưng bản năng chiến đấu không thể khinh thường, hơn nữa vây quanh bọn họ không phải là một hai người thú tộc, mà là hơn mười người.
Y biết Phàn Ngọc Hương nhất định là nghĩ như vậy, mới có thể đi theo người thú tộc.
Đột nhiên xin lỗi làm cho Phàn Ngọc Hương sửng sốt, ánh mắt Nhậm Thương Diêu nhìn nàng thâm mà trầm, lại vô cùng mềm mại, như là nhìn thấu hết thảy.
Nàng đi theo người thú tộc, chính là sợ một mình Nhậm Thương Diêu không đánh lại được nhiều người thú tộc như vậy, hơn nữa bây giờ nàng lại không có võ công, căn bản là một trói buộc.
Nhưng Phàn Ngọc Hương lại thật quật ngạo, nàng quen dùng mặt nạ kiêu ngạo xử lý hết thảy, nàng sớm quen làm cường giả, dù là quan tâm, nàng cũng sẽ không trực tiếp bày tỏ.
Nhưng nàng không ngờ Nhậm Thương Diêu có thể nhìn ra tâm tư của nàng, đồng tử màu vàng ảnh hình bóng nàng, phảng phất...... Phảng phất như trong mắt y cũng chỉ có nàng.
Phàn Ngọc Hương đột nhiên cảm thấy hai má lại nóng lên, nàng nhanh chóng cúi đầu.
“Hừ! Nuôi ngươi, tên nô chỉ biết chọc phiền toái, còn có thể cắn ngược một miếng, là sai lầm lớn nhất của Phàn Ngọc Hương ta!" Miệng nàng vẫn không tha người, nhưng chỉ có nàng biết tim mình đập nhanh bao nhiêu.
Thao! Phàn Ngọc Hương không nhịn được mắng bậy trong lòng. Rốt cuộc nàng làm sao vậy?
Nhìn Phàn Ngọc Hương gục đầu, Nhậm Thương Diêu lặng lẽ cong khóe miệng, cười giống như một sói giảo hoạt.
Lúc tâm tư Phàn Ngọc Hương lung lay, bọn họ đã bị mang vào sâu trong núi, sơn đạo càng đi càng quanh co khúc khuỷu.
Không phân biệt được phương hướng, nhìn như một ngọn núi nho nhỏ, nhưng bên trong đúng là vô cùng sâu rộng, làm cho người ta bị lạc phương hướng.
Không biết đã đi qua bao biêu đường dốc, bọn họ bị mang vào một sơn động, vừa rời sơn động, đúng là một mảnh thiên địa khác hẳn.
Phàn Ngọc Hương không ngờ vừa ra khỏi sơn động sẽ nhìn thấy một sơn cốc rộng lớn, đại thụ xanh um vờn quanh bốn phía, trời xanh chiếu rọi, có thể nhìn đến một đống đá tảng xây thành phòng nhỏ chỉnh tề sắp hàng...... Người thú tộc hiểu được cách xây phòng ở, lại còn ở trong phòng?
Phàn Ngọc Hương không nhịn được nhìn Nhậm Thương Diêu, thực hiển nhiên, Nhậm Thương Diêu cũng rất là kinh ngạc với tình hình trước mắt.
Bọn họ vừa xuất hiện, người thú tộc trong sơn cốc lập tức nhìn về phía bọn họ, trong mắt không có địch ý, mà là rất hiếu kỳ.
Nữ thú tộc phát ra vài thanh âm, đám người thú tộc dẫn bọn họ đến đây lập tức tản ra, nữ thú tộc nhìn về phía Nhậm Thương Diêu, grù grù vài câu với Nhậm Thương Diêu liền đi về phía phòng ở bên trái.
“Nàng nói muốn mang chúng ta đi gặp trưởng lão." Nhậm Thương Diêu nói với Phàn Ngọc Hương.
Phàn Ngọc Hương biết vị trưởng lão này chắc chắn là mấu chốt, nàng không chút do dự đi theo.
Nữ thú tộc dẫn bọn họ đến một gian nhà đá lớn nhất, ngoài nhà đá dùng rào tre vây quanh, chung quanh còn trồng mấy loại cây, Phàn Ngọc Hương liếc mắt một cái liền nhận ra đây đều là thảo dược.
Trưởng lão này thế mà lại biết thảo dược...... Phàn Ngọc Hương cùng Nhậm Thương Diêu liếc nhau một cái.
Nữ thú tộc đứng ở ngoài nhà đá, cửa nhà đá dùng cỏ đan thành rèm, nữ thú tộc grù grù nói với người trong phòng, sau đó liếc Nhậm Thương Diêu một cái, liền rời đi.
Nữ thú tộc vừa đi, nhà đá liền truyền ra một giọng nói khàn khàn già nua, “Vào đi!"
Tuy rằng phát âm có chút kỳ quái, nhưng Phàn Ngọc Hương vẫn nghe hiểu.
Nàng xốc rèm cỏ lên, đi vào nhà đá, Nhậm Thương Diêu đi theo nàng phía sau.
Bên trong nhà đá rất đơn giản, trừ một cái bàn đá cùng một cái giường đá trải thảm cỏ, không có gia cụ gì khác.
Một nữ nhân đầu bạc ngồi xếp bằng trước bàn đá, nữ nhân thoạt nhìn rất lớn tuổi, nếp nhăn trên mặt khắc dấu vết năm tháng, nhưng đồng tử màu vàng vẫn sáng trong, rõ ràng nhất vết bớt hoa văn kìa dị trên mặt nàng.
Không giống với Nhậm Thương Diêu, bết bớt trên mặt nữ nhân dường như bao trùm toàn bộ gương mặt. Nhưng thoạt nhìn lại không chút đáng sợ, có lẽ là do khí chất, chỉ làm cho Phàn Ngọc Hương cảm thấy trước mắt đây là một trưởng giả cơ trí.
Ánh mắt trưởng lão thẳng tắp nhìn về phía Nhậm Thương Diêu, khuôn mặt thương lão nổi lên một chút hiền lành, “Đứa nhỏ, rốt cục con đã trở lại."
Nhậm Thương Diêu nhìn trưởng lão, y không hề nhớ vị lão nhân trước mắt này, nhưng qua giọng điệu vị lão nhân này có thể thấy bà vô cùng quen thuộc y, thậm chí không cảm ngoài ý muốn với việc y xuất hiện.
Phàn Ngọc Hương ở một bên rất mất hứng vì lời trưởng lão nói, cái gì mà rốt cục đã trở lại?
Điều này làm cho Phàn Ngọc Hương cảm giác như đồ vật của mình bị người ta cướp đi. Điều này sao có thể? Nhậm Thương Diêu là của nàng!
Phàn Ngọc Hương không chút nghĩ ngợi đứng trước mặt Nhậm Thương Diêu, ý đồ ngăn trở ánh mắt trưởng lão...... Được rồi, tuy rằng với chiều cao của nàng mà nói điều này có chút khó, nhưng mà khí thế cuồng ngạo của nàng có thể bổ xung tất cả.
“Cái gì mà đã trở lại? Lúc trước là các thú tộc các người không cần Nhậm Thương Diêu, để y một mình trên núi tự sinh tự diệt, nếu không phải ta mang y về, y đã chết sớm ở đấu trường. Bây giờ nhìn y sống tốt, muốn nhận y về sao? Nói cho bà biết, không có khả năng!" Nàng nuôi Nhậm Thương Diêu mười hai năm, làm sao có thể để cho người ta đoạt như vậy.
Nghe lời nói tràn ngập ham muốn chiếm hữu của Phàn Ngọc Hương, khóe miệng Nhậm Thương Diêu hơi hơi gợi lên. Kỳ thực y rất thích Phàn Ngọc Hương ham muốn chiếm hữu y, điều này làm cho y cảm giác được Phàn Ngọc Hương thích mình, cho dù chỉ là vọng tưởng của chính mình, y cũng cảm thấy mỹ mãn.
Nhìn Phàn Ngọc Hương vì y nói chuyện, đứng ở phía trước che chở y, vì y mà bất bình càng làm cho tâm y nở hoa.
Trưởng lão không vì Phàn Ngọc Hương nói mà tức giận, bà nhìn Phàn Ngọc Hương, ánh mắt vẫn hiền hoà, “Người thú tộc tuyệt đối không vứt bỏ tộc nhân của mình."
“Phải không?" Phàn Ngọc Hương hừ hừ, “Vậy Nhậm Thương Diêu là sao?"
“Nhậm Thương Diêu...... Đứa nhỏ, đây tên của ngươi sao? Thật sự là một cái tên hay." Trưởng lão khẽ mỉm cười, từ ái nhìn Nhậm Thương Diêu, “Đứa nhỏ, đừng oán hận tộc nhân, tộc nhân không có vứt bỏ ngươi, sở dĩ để ngươi ở một mình bên ngoài sinh tồn, là vì vận mệnh thú chi tử."
“Thú chi tử?" Nhậm Thương Diêu nhíu mày.
“Đúng vậy, người vừa sinh ra đã có vết bớt chính là thú chi tử, mỗi một thú chi tử đều sẽ thay đổi thú tộc, ta chính là một thú chi tử."
“Đây là ý gì?" Phàn Ngọc Hương nhíu mày, vì trưởng lão nói mà mê mang, “Vết bớt trên mặt Nhậm Thương Diêu không phải là xăm lên, mà là trời sinh đã có?"
“Đúng vậy." Trưởng lão dùng giọng khàn khàn nhẹ nhàng nói, “Thú tộc có truyền thuyết truyền lưu đời đời, người trời sinh có vết bớt là người thay đổi lực lượng thú tộc, vết bớt này không nhất định sẽ ở trên mặt, cũng có thể là tay, chân hoặc bất kỳ nơi nào trên thân thể. Người có được vết bớt này sẽ được gọi là thú chi tử, hơn nữa lúc ba tuổi sẽ bị đưa đi khỏi thú tộc, mà mỗi một thú chi tử cuối cùng đều sẽ trở về thú tộc, hơn nữa sẽ thay đổi thú tộc."
“Thay đổi thú tộc?" Nhậm Thương Diêu lặp lại lời trưởng lão nói, không biết vì sao, y lại mơ hồ hiểu được lời trưởng lão nói, “Ý bà là làm cho người thú tộc không sống như dã thú nữa sao?"
“Đúng vậy." Trưởng lão mỉm cười với Nhậm Thương Diêu, “Người thú tộc nhiều năm nay bị săn bắt, mỗi khi đi ra ngoài tìm đồ ăn đều phải mạo hiểm không để con người phát hiện. Người thú tộc qua từng năm lại càng thưa thớt, đến bây giờ tộc nhân không đủ trăm người. Con người thực tàn nhẫn, nhưng cũng thực thông minh, vì sinh tồn, người thú tộc không thể không học tập phương thức con người sinh tồn. Ngươi có phát hiện không? Người dẫn dắt các ngươi tới nghe hiểu được tiếng người mà."
Nhậm Thương Diêu gật đầu.
“Nhưng vẫn không đủ, điều ta có thể dạy bọn họ thật sự hữu hạn, mà sau ta, hơn mười năm không hề có thú chi tử sinh ra, cho đến khi ngươi xuất hiện...... Thú tộc có truyền thuyết từ xưa, người trên mặt có vết bớt song long, sẽ dẫn dắt thú tộc đi tới vinh quang."
Truyền thuyết của thú tộc các ngươi có nhiều quá hay không! Phàn Ngọc Hương thật muốn châm chọc. Nhiều thú chi tử như vậy đều cải biến không xong thú tộc, Nhậm Thương Diêu làm được sao? Lại nói, sau ba tuổi đã bị quăng vào trong rừng, Nhậm Thương Diêu không chết đã là kỳ tích, lại bị bọn buôn người bắt, nếu không gặp nàng, Nhậm Thương Diêu làm sao có hôm nay!
Không đúng!
“Đợi chút." Nàng không nhịn được chen vào nói, “Đừng nói ý của ngươi không chỉ là muốn Nhậm Thương Diêu dạy cho những người thú tộc đó học được tất cả của con người, mà còn phải dẫn dắt bọn họ rời sơn cốc này?"
“Đúng vậy."
“Điều này sao có thể!" Phải phí bao nhiêu thời gian hả? Mà vì sao Nhậm Thương Diêu lại phải làm vậy? hừ, gì mà thú chi tử, nuôi Nhậm Thương Diêu, dạy Nhậm Thương Diêu đều là nàng, cống hiến lớn nhất là nàng nha! Người thú tộc đâu? Cùng lắm chỉ nuôi Nhậm Thương Diêu ba năm, lại muốn Nhậm Thương Diêu trả giá cả đời, chuyện thâm hụt tiền vốn này ai muốn làm!
“Nếu không thì sao?" Phàn Ngọc Hương nâng cằm, “Ta sẽ không để Nhậm Thương Diêu lưu lại."
Trưởng lão mỉm cười, “Các ngươi không ra được cốc này."
Phàn Ngọc Hương nheo mắt, “Đây là uy hiếp sao?"
Trưởng lão nhìn về phía Nhậm Thương Diêu, nhẹ giọng thở dài, “Đứa nhỏ, chẳng lẽ ngươi muốn vứt bỏ tộc nhân của ngươi sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn tộc nhân của ngươi diệt vong sao?"
Phàn Ngọc Hương trừng to mắt. Mẹ kiếp, lại cái bài vừa uy hiếp vừa bi tình này, trưởng lão học được thủ đoạn ti bỉ của con người thật tốt!
“Nhậm Thương Diêu, ngươi muốn thế nào?" Nàng trừng Nhậm Thương Diêu.
Nhậm Thương Diêu bình tĩnh nhìn lại Phàn Ngọc Hương.
Phàn Ngọc Hương ngẩn người, “Đừng nói với ta ngươi muốn......"
“Ta muốn ở lại." Nhậm Thương Diêu bình tĩnh mà trả lời nàng.
“Cái gì......"
“Đứa nhỏ, ngươi không phải người thú tộc, cho nên ngươi có thể rời đi." Trưởng lão lập tức nói với Phàn Ngọc Hương.
Phàn Ngọc Hương lập tức táo bạo, “Ngươi muốn lưu lại? Nhậm Thương Diêu, ngươi lưu lại làm cái gì? Ngươi có khả năng gì? Dạy bọn họ nói chuyện viết chữ sao? Ngươi nhìn trưởng lão dạy bọn họ lâu như vậy mà chỉ được có thế, ngươi cho rằng mình rất có tài sao? Trừ biết vài chữ, võ công tốt một chút, ngươi có cái gì? Ngay cả bạc ngươi cũng không có!"
Còn dẫn dắt người thú tộc đi tới vinh quang, y không chết già ở trong cốc đã tốt rồi.
“Ta muốn ở lại." Đối mặt với Phàn Ngọc Hương phẫn nộ, Nhậm Thương Diêu vẫn bình tĩnh lặp lại câu này.
“Ngươi!" Phàn Ngọc Hương tức giận trừng y. Y muốn ở lại, nàng thì sao? Y không cần nàng sao...... Mẹ kiếp! Sao nàng lại có cảm giác bị vứt bỏ, ai thèm y nha!
“Được! Tùy ngươi!" Nói cái gì mà thích nàng...... Nàng đột nhiên có cảm giác uất ức...... Phi! Nàng đang nghĩ cái gì! Uất ức cái rắm!
Y muốn đi đâu cứ đi, y cho rằng nàng sẽ luyến tiếc y sao, vậy sai lầm rồi, Phàn Ngọc Hương nàng mới không cần--
Đúng! Nàng không cần--
Phàn Ngọc Hương cảm thấy mình hẳn nên lập tức rời sơn cốc này, quả thật nàng phải rời khỏi, Nhưng mà...... Ngày thứ ba, nàng vẫn ở trong cốc.
Chính nàng cũng không biết vì sao, mỗi khi muốn bước ra sơn cốc, luôn không hiểu sao lại do dự, thói quen xoay người, lại không thấy được người luôn đứng ở phía sau kia...... Trong nháy mắt, nàng lại cảm thấy có chút hoảng hốt.
Cảm giác như cái bóng của mình đột nhiên biến mất, không còn như hình với bóng, làm cho nàng cảm thấy mất mát, sau đó, chờ nàng hoàn hồn lại nhận ra mình đã trở về nhà đá đơn sơ, nhà đá chỉ có một bàn một giường, hơn nữa tất cả đều dùng đá tảng chế thành, vừa cứng lại thô ráp, ngay cả cái cốc uống nước cũng không có.
Phàn Ngọc Hương tham hưởng thụ vốn sẽ không ở trong loại phòng như vậy, nhưng nàng đã ở ba ngày, cũng ngủ ba ngày trên giường đá cứng rắn.
Về phần Nhậm Thương Diêu ở nhà đá cách vách nàng, sau khi y nói muốn ở lại, liền hoàn toàn không nhìn nàng, mà bắt đầu trách nhiệm thú chi tử của y, tuần tra sơn cốc này, nhận thức người thú tộc trong cốc, nghĩ xem làm thế nào để cho tộc nhân có cuộc sống tốt.
Cho tới bây giờ Phàn Ngọc Hương chưa từng bị Nhậm Thương Diêu bỏ qua như vậy!
Sao lại thế? trong mắt y bây giờ chỉ có tộc nhân, không có chủ tử nàng đây sao? Bạch nhãn lang chính là bạch nhãn lang! Không chỉ cắn ngược, ngay cả ân tình nàng đối với y cũng quên!
Còn nói cái gì thích nàng......
“A Man, sao nàng lại tới đây?"
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Nhậm Thương Diêu, Phàn Ngọc Hương lập tức từ trên giường ngồi dậy. A Man chính là nữ thú tộc kia, ba ngày này, A Man đều đi theo Nhậm Thương Diêu, ánh mắt nhìn Nhậm Thương Diêu phát ra ái mộ chói lọi, mà nhìn Phàn Ngọc Hương lại không chút che giấu chán ghét.
Bây giờ đã nửa đêm, A Man này tìm Nhậm Thương Diêu làm gì?
Phàn Ngọc Hương không nhịn được xuống giường đi đến bên cửa sổ đá, cửa sổ này vừa vặn có thể nhìn được cửa phòng Nhậm Thương Diêu, nàng lui thân mình, vụng trộm nhìn ra bên ngoài.
A Man ôm một tấm da hổ, không lưu loát nói với Nhậm Thương Diêu, “Này, cho."
Nhậm Thương Diêu không nhận da hổ, mỉm cười với A Man, “Không cần, nàng cầm đi."
“Không! Cho!" A Man rất kiên trì, ánh mắt nhìn Nhậm Thương Diêu lộ ra yêu thích thẳng thắn. Người thú tộc trời sinh đã có tướng mạo tốt.
A Man chỉ mặc da thú để lộ dáng người, tuy rằng làn da ngăm đen, nhưng mà tắm rửa sạch sẽ thì cũng thanh lệ, tuy rằng kém Phàn Ngọc Hương, nhưng mà cũng có hương vị của chính mình.
Không giống với nam thú tộc bị quăng vào trường đấu chém giết, nữ thú tộc thực được quý tộc yêu thích. Nhìn hai người, Phàn Ngọc Hương lại có loại cảm giác xứng đôi.
Khác với thân hình bé bỏng của nàng, A Man cao lớn đứng chung với Nhậm Thương Diêu vừa khéo đẹp, mà A Man tuy rằng ngượng ngùng, lại trực tiếp bày tỏ tình yêu...... Nàng không thể không thừa nhận A Man như vậy thật đáng yêu, cường thế hoàn toàn không giống với nữ nhân Tuyết Tầm Quốc, nam nhân thích nữ nhân như vậy sao?
Nói cái gì thích nàng, mấy ngày nay không phải đều cùng A Man như keo như sơn, hừ! Trong lòng nàng thực không có tư vị nghĩ.
“A Man......" Nhậm Thương Diêu còn muốn cự tuyệt, A Man không cho y cơ hội, cường ngạnh đưa da hổ cho y.
Nữ thú tộc luôn thích nam nhân cường hãn, cách bày tỏ tình yêu cũng thực trực tiếp.
“Cho!" Sau đó A Man nhanh chóng hôn lên mặt Nhậm Thương Diêu một cái, lại tươi cười, liền xoay người chạy.
Phàn Ngọc Hương nhìn lén trừng tròn mắt, nàng tức giận trừng Nhậm Thương Diêu, nàng không tin y né không được A Man hôn...... trứng thối! Nàng bất giác mắng ra tiếng.
Nghe được tiếng mắng, Nhậm Thương Diêu quay đầu, thấy Phàn Ngọc Hương nhìn lén, y nhíu mày.
Phàn Ngọc Hương hoàn toàn không chột dạ khi bị phát hiện nhìn lén, thẳng tắp mà trừng y.
Bị trừng, Nhậm Thương Diêu không có biểu cảm gì, y đi tới nhà đá chỗ Phàn Ngọc Hương, trực tiếp vén rèm lên.
“Ngươi vào làm gì?" Phàn Ngọc Hương trừng y, “Ta cho ngươi tiến vào sao? Đi ra!"
Nhậm Thương Diêu không để ý nàng, trải da hổ trên tay lên giường đá.
“Da hổ cho nàng, trải nằm nàng sẽ ngủ ngon hơn." Y biết nàng nhất định ngủ không quen giường đá như vậy.
“Không cần!" Phàn Ngọc Hương mới không cần, hơn nữa da hổ này còn là A Man cho y...... Nàng mới không cần đồ nữ nhân khác cho y!
Phàn Ngọc Hương nắm da hổ lên, thô bạo quăng trả lại cho y, “Cầm da hổ của ngươi cút!"
Còn chưa đủ, nàng nhìn Nhậm Thương Diêu càng giận, nhất là đôi má vừa mới bị A Man hôn kia, táo bạo cùng phẫn nộ xông lên não, nàng không chút nghĩ ngợi giơ cao tay......
Nhưng lần này Nhậm Thương Diêu không ngoan ngoãn để nàng tát, mà bắt lấy tay nàng.
“Nhậm Thương Diêu, ngươi dám!" Phàn Ngọc Hương trừng to mắt. Phản! Thực sự phản! Y dám không ngoan ngoãn cho nàng đánh! Nàng tức giận nhấc chân đá đùi y.
Nhậm Thương Diêu nhanh chóng lui về sau, thấy bên mặt là nắm đấm nàng vung tới liền bắt lấy tay nàng, dựa vào thân cao cùng sức lực bẻ hai tay của nàng ra sau lưng, thô bạo đè nàng lên tường.
Phàn Ngọc Hương dường như là đánh lên tường, nàng đau đến nhíu mày, lửa giận cũng càng tràn đầy.
“Nhậm Thương Diêu, ngươi dám đánh ta!" Nàng tức giận đá y.
Nhậm Thương Diêu ngăn chận chân của nàng, nhưng mà cũng bị nàng đá vài cái, “Phàn Ngọc Hương, quậy đủ chưa?"
“Ai náo loạn!" Phàn Ngọc Hương rống, mắt đen toát ra lửa giận, “Buông ta ra!"
“Nàng đang giận cái gì?"
Nhậm Thương Diêu nhìn nàng chằm chằm, trong phòng u ám, con ngươi màu vàng phảng phất như nhìn thấu nàng, điều này làm cho nàng vừa phẫn nộ vừa hoảng hốt.
“Giận ta bị A Man hôn sao?" Kỳ thực y đã sớm phát hiện nàng nhìn lén, cái kia hôn y cũng cố ý không tránh.
Y muốn xem nàng sẽ có phản ứng gì.
“Nàng đang ghen."
“Thí!" Phàn Ngọc Hương rống giận, “Nhậm Thương Diêu, ngươi đừng có tự mình đa tình! Muốn động dục thì đi mà tìm A Man của ngươi đi! Cút!"
“Thực sự không cần?" Nhậm Thương Diêu nhếch môi, khuôn mặt gần sát nàng, “Vậy sao nàng không đi? Sao còn đợi ở chỗ này? Chẳng lẽ không luyến tiếc ta?"
“Thiên tài mới luyến tiếc ngươi!" Phàn Ngọc Hương cười nhạo, giọng điệu lạnh như băng, “Buông ta ra."
Nhậm Thương Diêu nhìn nàng, đáy mắt đen trầm sâu thẳm, sau đó buông tay, lui về sau một bước.
Phàn Ngọc Hương sửng sốt, nàng không ngờ Nhậm Thương Diêu lại thực sự buông nàng, đây là ý gì? Y nghe lời như vậy là có ý gì? Nàng tức giận nâng tay.
Ba!
Tiếng bàn tay vang dội trong bóng đêm u ám.
Nhậm Thương Diêu liếm khóe miệng bị đánh nứt, đầu lưỡi cảm nhận hương vị máu, nhìn mặt mày Phàn Ngọc Hương phẫn nộ, con ngươi y càng sâu, như mãnh thú nhanh chóng vồ lấy nàng, hung tợn mà cắn lên môi của nàng.
Tác giả :
Nguyên Viện