Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 94: Khó khăn
– Khó khăn.
Đến khi Thẩm Bác Diễn xử lý xong công việc trong tay mà có thời gian quay về Hoành Điếm, “Bảo nhi" đã quay được một nửa.
“Bảo nhi" được tăng vốn đầu tư, vốn dự toán chỉ bốn ngàn vạn, cuối cùng lại vượt hơn một nửa, mới quay chụp thôi đã tốn hơn sáu ngày vạn, còn chưa tính kinh phí sau này chế tác hậu kỳ. Hơn nữa giờ công ty đầu tư điện ảnh và truyền hình Bác Quân còn chưa có phim, cũng không có nguồn thu nào, đầu tư hai bộ phim gần như vắt khô Thẩm Bác Diễn.
Lục Lăng Hằng quay phim xong quay trở về khách sạn, Thẩm Bác Diễn và Chu Việt Việt đều đang ở trong phòng anh, phát sầu với đống sổ sách trước mặt.
Chu Việt Việt thấy anh trở về, vội bắt chuyện: “Tiểu Lục tới đây mau, có chuyện này cần bàn bạc với cậu."
“Sao ạ?" Lục Lăng Hằng tiến lên trước.
“Về chuyện phòng nghỉ." Chu Việt Việt nói, “Đổi phòng ở cho cậu, điều kiện không tốt như bây giờ, có ổn không?"
Lục Lăng Hằng có hơi giật mình nhìn Thẩm Bác Diễn. Anh lập tức hiểu đây là chuyện gì, đồng ý nói: “Không thành vấn đề, cháu vốn không cần phòng lớn như vậy."
Đoàn phim không có tiền. Lục Lăng Hằng được xếp ở phòng tổng thống, trên thực tế, với địa vị của anh bây giờ, ở các đoàn phim khác đều không được ở căn phòng tốt thế này, một tháng ở khách sạn của anh đã tốn hai mươi vạn, đây đều là Thẩm Bác Diễn thương anh, muốn anh được đãi ngộ tốt nhất, sắp xếp cho anh dựa theo tiêu chuẩn thiên vương. Thật ra Lục Lăng Hằng không quá quan trọng vấn đề này, mỗi ngày thời gian anh ở khách sạn vốn không nhiều, chỉ có cái giường cho anh ngủ là được rồi.
Chu Việt Việt ghi vài nét bút, đứng lên nói: “Để tôi đi tìm nhà tài trợ và nói chuyện với đạo diễn, xem có thể tăng quảng cáo vào không."
Chu Việt Việt đi rồi, Lục Lăng Hằng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Bác Diễn, hỏi: “Sắp hết tiền rồi?"
Không ít đoàn phim đều như vậy, thoạt đầu tiêu tiền như nước, về sau lại không có tiền. Thẩm Bác Diễn không muốn ngặt nghèo khoản chế tác phim, cho nên chỉ có thể tiết kiệm tiền ở những khoản khác.
Thẩm Bác Diễn kéo tay anh đặt lên ngực mình xoa xoa, nói giỡn: “Anh sắp chết nghèo rồi, sau này em phải nuôi anh thôi."
“Được." Lục Lăng Hằng đáp ứng một tiếng: “Cơm với chao, cơm trộn xì dầu với cơm trộn dưa chua, một ngày ba bữa thay đổi liên tục, thấy thích chưa?"
Thẩm Bác Diễn nắm tay anh đưa lên miệng khẽ cắn một cái, giọng đen tối: “Anh chỉ ăn em thôi."
Lục Lăng Hằng thấy cả người như tê dại, một luồng điện từ đầu ngón tay chạy tới ngực.
Thẩm Bác Diễn vuốt ve lòng bàn tay Lục Lăng Hằng, “Tay gì mà chẳng có mấy thịt, quay hai phim làm em gầy đi nhiều."
Lục Lăng Hằng sờ sờ eo mình. Ba tháng này anh sụt năm cân, quả đúng là lao lực.
Thẩm Bác Diễn thương xót: “Quay xong phim bồi bổ cho em thật tốt."
Lục Lăng Hằng nhìn hắn: “Giờ dồn hết tiền vào quay phim, quay xong rồi tiền tuyên truyền sao bây giờ?"
Thẩm Bác Diễn cười nói: “Em không phải lo. Công ty nào bận nghiên cứu sản phẩm mới, cũng đều dồn hết tiền vào đó, sau này sản phẩm ra mắt thị trường, sẽ thu hồi được vốn."
Những lúc rảnh rỗi Thẩm Bác Diễn tự mình tới đoàn phim quan sát, Kê Tân cũng bớt ra yêu sách, phần sau của “Bảo nhi" quay thuận lợi hơn phần trước nhiều, cuối cùng cũng hoàn thành. Đoàn phim không mở tiệc đóng máy, bởi kế hoạch quay kéo dài hơn dự kiến rất nhiều, có vài diễn viên bận công việc, giám chế cố gắng hoàn thành công việc cho họ sớm, cho nên một số người đã về trước khi đóng máy.
Ngày đóng máy, Kê Tân chủ động mời cơm.
Rất nhiều người đã đi, Kê Tân cũng không mời nhiều người, buổi tối chỉ có Kê Tân, quay phim Tiểu Lý, Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng cùng nhau ăn. Cuối cùng cũng quay xong bộ phim này, mọi người đều rất vui vẻ, thời gian tiếp theo có thể nghỉ ngơi, cho nên mọi người đều uống nhiều rượu, chỉ có mình Kê Tân là có vẻ nặng nề tâm sự, không có cảm giác thoải mái khi đã kết thúc dự án lớn.
“Tôi mời cậu." Kê Tân chủ động mời rượu Lục Lăng Hằng, còn không đợi Lục Lăng Hằng giơ chén đã tự đưa lên miệng uống cạn.
“Cảm ơn đạo diễn, có cơ hội sau này lại hợp tác." Lục Lăng Hằng mời lại, nói mấy câu khách khí. Nhưng cũng chỉ là khách khí mà thôi, tính tình Kê Tân như vậy, anh không muốn hợp tác thêm lần nữa, mà Thẩm Bác Diễn cũng không có ý định tiếp tục đầu tư cho Kê Tân. Trừ khi bộ phim này thật sự có thể đạt giải, khi đó sẽ bàn sau.
Rượu quá ba tuần, ngoài Lục Lăng Hằng bị Thẩm Bác Diễn không cho uống nhiều ra, tất cả những người khác đều chuếnh choáng men say, càng nói càng nhiều, những điều bình thường quay phim không tiện nói cũng nói hết ra.
Quay phim Tiểu Lý mắng tính tình đạo diễn Kê Tân quá đáng, mấy tháng quay phim quay mọi người như chong chóng. Kê Tân vỗ vỗ vai Lục Lăng Hằng, cảm thán nói: “Thật ra, tôi thật sự rất thích cậu."
Thẩm Bác Diễn lập tức kéo cánh tay Lục Lăng Hằng, trợn trừng mắt với Kê Tân, tuyên thệ chủ quyền của mình.
Kê Tân cười cười: “Cậu là một diễn viên tốt, không giống như người mới, rất có kinh nghiệm, rất bắt máy quay, hơn nữa quay phim cũng diễn rất cảm xúc."
Lục Lăng Hằng ngại ngùng. Bộ phim “Bảo nhi" này với anh mà nói rất có tính thử thách, trước kia hình tượng trên màn ảnh của anh bị cố định, ít có tính khiêu chiến, cho nên mãi không thành công. Sau khi sống lại, tuy địa vị của anh không được như ngày xưa, nhưng con đường và định hướng phong cách có sự thay đổi. Lúc quay “Bảo nhi" anh mất rất nhiều thời gian mới có thể nhập vai, nhưng cũng cảm thấy trạng thái của mình càng ngày càng tốt. Kê Tân cũng chỉ điểm cho anh nhiều, tuy quá trình quay không thuận lợi, nhưng anh đã học được rất nhiều. Thật ra nếu có cơ hội anh cũng mong có thể quay lại những cảnh cảm xúc không tốt một lần nữa, nhưng tiến độ đã bị trễ nãi rất lâu rồi, tài chính cũng không đủ, không có cơ hội quay lại.
“Nếu được tôi muốn quay cùng cậu ra bộ phim tốt nhất." Ánh mắt Kê Tân u ám, lại rót một chén rượu.
Lục Lăng Hằng hỏi: " “Bảo nhi" còn chưa tốt sao?"
Kê Tân muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Tốt lắm, mọi người đều tốt, đều rất nghiêm túc, cũng làm rung động tôi. Thật ra tôi muốn quay một bộ phim tốt hơn, nhưng chắc sau này không có cơ hội nữa."
Nghe xong nửa vế đầu, Lục Lăng Hằng cảm thấy không hợp lý, làm rung động Kê Tân là sao, lẽ nào ông ta không nghiêm túc? Nhưng sau khi nghe nửa vế sau, anh không khỏi hỏi: “Sao lại không có cơ hội?" Tuy anh không muốn hợp tác một lần nữa với Kê Tân, nhưng nghe Kê Tân nói lời này, giống như có ẩn tình khác.
Kê Tân nói: “Tôi phải di dân xuất ngoại, trong thời gian ngắn sẽ không quay về nước."
Lời này khiến những người đang ngồi đây đều ngạc nhiên. Trước đó họ chưa từng nghe tới chuyện này.
Thẩm Bác Diễn hỏi: “Giờ thị trường nội địa tốt như vậy, ông không ở quốc nội phát triển sự nghiệp sao? Hay là muốn tấn công thị trường nước ngoài mấy năm?"
Kê Tân rót một chén rượu, biểu tình khó thể nói hết: “Mấy đạo diễn nghệ thuật giống như tôi đều là quỷ nghèo, vốn không kiếm được tiền gì, tôi muốn quay phim cũng không có mấy công ty muốn đầu tư, chỉ kiếm được tiền lo thân mình.. Đạo diễn bộ này kiếm được ít tiền lời, sau này tôi muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, sắp xếp ổn thỏa chuyện vợ con xong, sau đó chuyên tâm quay dự án mới."
Lời này Kê Tân nói thật ra đám Lục Lăng Hằng đều không hiểu rõ, giống như uống nhiều rồi nên ói nước đắng vậy. Mọi người an ủi ông mấy câu, uống xong đều quay trở về.
Ngày hôm sau, Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng bay về. Tạm thời Lục Lăng Hằng không nhận dự án công tác mới, liên tục quay ba bộ phim như muốn vắt kiệt anh, anh định nghỉ ngơi hai tháng điều chỉnh trạng thái, sau đó mới tiếp tục công tác. Vốn là Thẩm Bác Diễn nói quay xong “Bảo nhi" rồi đi nghỉ cùng anh, nhưng không ngờ ông Thẩm xảy ra chuyện, Lục Lăng Hằng có thời gian, nhưng Thẩm Bác Diễn lại bận rộn liên tục, chuyện nghỉ ngơi cứ như vậy mà gác lại.
Sau khi phim đóng máy thì bắt đầu khâu cắt nối biên tập của giám chế, Thẩm Bác Diễn làm đầu tư không tiện xem, phái Chu Việt Việt thay hắn kiểm tra tình huống. Mà Thẩm Bác Diễn thì quay về công ty xử lý chuyện tồn đọng.
Buổi trưa Thẩm Bác Diễn mới tới công ty, vừa vào phòng làm việc ngồi xuống, phó tổng Lưu đã đi tới gõ cửa.
“Thẩm tổng, hiện anh có rảnh nói chuyện không?"
“Chuyện gì?"
Phó tổng Lưu quản lý tài vụ của công ty, anh ta đi vào phòng làm việc, đóng cửa lại, đưa cho Thẩm Bác Diễn một tập tư liệu: “Thẩm tổng, là thế này, tập đoàn bên kia vẫn chưa chuyển thêm tiền vốn, anh xem chuyện này.."
Thẩm Bác Diễn nhíu mày: “Tiền vẫn chưa tới?"
Tập đoàn Thẩm thị sản xuất hàng tiêu dùng, sau khi chia ra Thẩm Bác Diễn được giữ một công ty con, nhưng cũng không phải họ tách ra hoàn toàn khỏi công ty mẹ. Người làm ăn thường không có nhiều tiền mặt, mỗi khi phát triển thành công sản phẩm mới, tuy ngoài tiền vốn có vẻ tốt, nhưng lại phải chi cho các khoản khác, cần tập đoàn cấp thêm tiền vốn để duy trì vận hành. Tuần trước phó tổng Lưu nói với Thẩm Bác Diễn công ty mẹ còn chưa cấp tiền, nhưng chuyện kéo dài ngày cấp tiền vốn là chuyện thường gặp, lúc đó Thẩm Bác Diễn bận chuyện phim điện ảnh, gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Dư, Thẩm Thanh Dư đảm bảo nội trong tuần này tiền sẽ tới, cho nên hắn giao cho phó tổng Lưu xử lý. Nhưng đến giờ, đã hai tuần rồi mà tiền vốn còn chưa tới.
Phó tổng Lưu nói: “Tình hình tài vụ công đi đã tương đối eo hẹp.."
Công ty con của Thẩm Bác Diễn nghiên cứu thành công sản phẩm mới, tài sản biểu hiện ra ngoài rất sung túc, hơn nữa tư sản của công ty rất khả quan, nhưng đây không phải là tiền mặt. Muốn vận hành một công ty lớn như vậy, phải tiếp tục nghiên cứu và sản xuất theo dây chuyền, đầu vào vô cùng khả quan, nhưng hàng công ty của họ tiêu thụ nhanh, nếu hạch toán một tháng không đủ, công ty này coi như xong.
Bạn đang �
Thẩm Bác Diễn giở biểu bảng báo cáo tài vụ, tim đập thình thịch. Hắn lập tức cầm điện thoại lên gọi điện cho Thẩm Thanh Dư. Nhưng đến khi chuông kết thúc, Thẩm Thanh Dư vẫn chưa nghe điện. Hắn lại gọi một lần nữa, kết quả vẫn như cũ.
Phó tổng Lưu quan sát sắc mặt Thẩm Bác Diễn, thận trọng nói: “Thẩm tổng, ngài nói với anh trai ngài đi, nhất định phải bổ sung vốn đúng lúc.."
Thẩm Bác Diễn cầm cây bút máy trên bàn, lấy móng tay gảy nắp bút, trong lòng như có vạn con kiến đang cắn. Qua một lúc lâu hắn mới nói: “Tôi biết rồi, để tôi liên lạc với tập đoàn bên kia, cậu đi làm việc trước đi."
Phó tổng Lưu rời đi.
Thẩm Bác Diễn ngồi trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm báo cáo một lúc lâu, cứ năm mười phút lại gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Dư một lần, Thẩm Thanh Dư vẫn chưa bắt máy. Hắn gọi điện thoại cho thư ký Thẩm Thanh Dư, máy đối phương bận. Gọi cho tài vụ của công ty mẹ, nói là đi họp, giờ không có ở đây.
Thẩm Bác Diễn càng ngày càng nóng ruột. Mẹ hắn nói xấu Thẩm Thanh Dư, từ trước tới giờ hắn vẫn không tin, có lẽ, không phải là không tin..
Hơn hai mươi năm qua, Thẩm Thanh Dư vẫn luôn đối tốt với hắn, tuy là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng Thẩm Thanh Dư còn đối xử với hắn tốt hơn mẹ rất nhiều. Từ nhỏ hắn đã chẳng phải lo cơm áo, cũng không so đo tính toán chuyện tiền bạc, không phải hắn không biết Thẩm Thanh Dư quan tâm tới tài sản công ty, nhưng hắn cam tâm tình nguyện nhường, bởi từ nhỏ thứ hắn cần không phải là tiền, mà là sự quan tâm, sự thấu hiểu, một người bầu bạn, những thứ này Thẩm Thanh Dư đều cho hắn. Cũng không phải hắn không tin Thẩm Thanh Dư muốn tranh đoạt tài sản, chỉ là hắn không tin Thẩm Thanh Dư – anh trai hắn – sẽ hại hắn mà thôi.
Nhưng một năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, dần dần làm dao động sự tín niệm hơn hai mươi năm qua của hắn. Đây là một chuyện khó tiếp thu tới nhường nào, cho nên hắn vẫn cố gắng trốn tránh.
Cứ vài phút Thẩm Bác Diễn lại gọi điện một lần, ngồi dại ra, sau đó hắn lại gọi một lần nữa. Nhưng lần này, hắn không gọi cho người dưới quyền Thẩm Thanh Dư, mà là gọi cho Lục Lăng Hằng.
“Alo?" Giọng Lục Lăng Hằng ngái ngủ từ đầu bên kia truyền tới.
Lúc này đã xế chiều, Lục Lăng Hằng vẫn còn đang ngủ. Mấy tháng này anh bận rộn làm việc, nếu không có ai gọi anh, anh có thể ngủ một lúc hai ngày hai đêm.
Khóe môi Thẩm Bác Diễn giật giật: “Anh…" Một lát sau, hắn nói, “Anh nhớ em."
“Ừ.." Lục Lăng Hằng đang ngủ ngon bị đánh thức, giọng đầy bất đắc dĩ: “Em cũng nhớ anh."
Anh mệt muốn ngủ tiếp, nhưng sợ nói qua loa như vậy Thẩm Bác Diễn mất hứng, nên bắt chước giọng điệu của Thẩm Bác Diễn mà bồi thêm một câu: “Moahhh!"
Thẩm Bác Diễn: “…………."
Một lát sau, Thẩm Bác Diễn trả lời: “Moah. Không có gì đâu, chỉ là nhớ em thôi, em ngủ tiếp đi."
Sau khi cúp điện thoại của Lục Lăng Hằng, cảm giác sốt ruột trong lòng Thẩm Bác Diễn dần dần nguôi. Giờ không phải lúc để sốt ruột, xảy ra chuyện này, hắn nên nghĩ cách giải quyết.
Tựa hồ như sợ Thẩm Bác Diễn thiếu chuyện để làm, điện thoại của hắn lại đổ chuông, không phải tổng công ty gọi tới mà là Chu Việt Việt.
“Thẩm tổng." Chu Việt Việt vội nói: “Đoạn phim thô có vấn đề!" Cắt nối biên tập phim phải tốn mấy ngày, nhưng người có kinh nghiệm, ngay ngày đầu tiên đã có thể nhận ra vấn đề.
Bàn tay xoay bút của Thẩm Bác Diễn ngừng lại: “Có vấn đề gì?"
“Nội dung phim không nối tiếp nhau." Chu Việt Việt đầy bực bội, cố nén giận mà nói rõ ràng, “Lúc quay phim Kê Tân luôn quay khác lịch trình, còn sửa kịch bản, có vài cảnh ông ta không quay, tình tiết cũng thay đổi, nội dung không khớp với kịch bản."
Thẩm Bác Diễn bỏ bút xuống. Hắn muốn hỏi có thể cắt nối biên tập để giấu đi vấn đề không, nhưng hiển nhiên, nếu có thể Chu Việt Việt đã không gọi cho hắn.
Trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, lời Thẩm Thanh Dư nói, hành động khó giải thích của Kê Tân, báo cáo tài vụ và lo lắng của phó tổng Lưu, những chuyện này đổ dồn lên đầu Thẩm Bác Diễn. Hắn đã không còn nóng ruột, bây giờ đây rất bình tĩnh, bình tĩnh đến chính bản thân hắn cũng giật mình.
“Kê Tân nói thế nào?"
“Ông ta còn có thể nói thế nào nữa? Chu Việt Việt nghiến răng nghiến lợi, “Ông ta bảo lúc quay phim khó tránh khỏi hồ đồ! Còn gì để nói nữa?!"
“Ông ta có cách giải quyết không?"
“Ông ta bảo quay bổ sung! Nhưng các diễn viên đều có lịch bận, còn vấn đề tiền bạc, quay thế nào bây giờ?"
“Ngoài quay bổ sung ra không còn cách nào nữa sao?
Chu Việt Việt không lên tiếng. Còn cách nào nữa? Trước lúc chiếu phim thôi miên khán giả cho khán giả ngốc luôn cùng nhân vật chính sao?
Thẩm Bác Diễn dùng sức hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra: “Nghĩ cách quay bổ sung đi, chuyện tiền bạc tính sau, giờ lập tức tìm ra những đoạn phim còn thiếu, sau đó liên hệ với diễn viên, tìm biên kịch cùng nghĩ cách, xem có thể điều chỉnh kịch bản hay không."
Chu Việt Việt không ngờ Thẩm Bác Diễn lại bình tĩnh như vậy, không khỏi hỏi: “Thẩm tổng không tức giận sao? Kê Tân, ông ta.."
“Cháu còn bực hơn!" Thẩm Bác Diễn nói, “Nhưng giờ không có thời gian để bực dọc, cháu còn có vấn đề lớn hơn phải giải quyết. Trước tiên cô làm theo phương án giải quyết của cháu đi, cháu giao phó toàn quyền cho cô!"
Chu Việt Việt chỉ có thể nghe theo.
Cúp điện thoại của Chu Việt Việt, Thẩm Bác Diễn cầm áo khoác lên, đứng đậy đi ra ngoài. Phòng làm việc của phó tổng Lưu ở ngay bên cạnh hắn, cửa phòng không đóng, trông thấy Thẩm Bác Diễn thì kinh ngạc nói: “Thẩm tổng đi ra ngoài sao?"
“Ừ." Thẩm Bác Diễn dừng bước lại, bình tĩnh nói: “Tôi tới tổng công ty xem. Cậu lập tức liên hệ với ngân hàng đi, xem có thể cho vay bổ túc vốn không?"
Phó tổng Lưu vô cùng kinh ngạc: “Tổng công ty xảy ra vấn đề gì sao?"
“Có lẽ vậy." Thẩm Bác Diễn nhắm mắt lại, rốt cuộc sự bình tĩnh trên khuôn mặt hắn cũng nứt ra, “Tôi mong là như vậy.. nhưng.. nói chung mau chóng liên hệ với ngân hàng đi, phòng chuyện không may."
Đến khi Thẩm Bác Diễn xử lý xong công việc trong tay mà có thời gian quay về Hoành Điếm, “Bảo nhi" đã quay được một nửa.
“Bảo nhi" được tăng vốn đầu tư, vốn dự toán chỉ bốn ngàn vạn, cuối cùng lại vượt hơn một nửa, mới quay chụp thôi đã tốn hơn sáu ngày vạn, còn chưa tính kinh phí sau này chế tác hậu kỳ. Hơn nữa giờ công ty đầu tư điện ảnh và truyền hình Bác Quân còn chưa có phim, cũng không có nguồn thu nào, đầu tư hai bộ phim gần như vắt khô Thẩm Bác Diễn.
Lục Lăng Hằng quay phim xong quay trở về khách sạn, Thẩm Bác Diễn và Chu Việt Việt đều đang ở trong phòng anh, phát sầu với đống sổ sách trước mặt.
Chu Việt Việt thấy anh trở về, vội bắt chuyện: “Tiểu Lục tới đây mau, có chuyện này cần bàn bạc với cậu."
“Sao ạ?" Lục Lăng Hằng tiến lên trước.
“Về chuyện phòng nghỉ." Chu Việt Việt nói, “Đổi phòng ở cho cậu, điều kiện không tốt như bây giờ, có ổn không?"
Lục Lăng Hằng có hơi giật mình nhìn Thẩm Bác Diễn. Anh lập tức hiểu đây là chuyện gì, đồng ý nói: “Không thành vấn đề, cháu vốn không cần phòng lớn như vậy."
Đoàn phim không có tiền. Lục Lăng Hằng được xếp ở phòng tổng thống, trên thực tế, với địa vị của anh bây giờ, ở các đoàn phim khác đều không được ở căn phòng tốt thế này, một tháng ở khách sạn của anh đã tốn hai mươi vạn, đây đều là Thẩm Bác Diễn thương anh, muốn anh được đãi ngộ tốt nhất, sắp xếp cho anh dựa theo tiêu chuẩn thiên vương. Thật ra Lục Lăng Hằng không quá quan trọng vấn đề này, mỗi ngày thời gian anh ở khách sạn vốn không nhiều, chỉ có cái giường cho anh ngủ là được rồi.
Chu Việt Việt ghi vài nét bút, đứng lên nói: “Để tôi đi tìm nhà tài trợ và nói chuyện với đạo diễn, xem có thể tăng quảng cáo vào không."
Chu Việt Việt đi rồi, Lục Lăng Hằng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Bác Diễn, hỏi: “Sắp hết tiền rồi?"
Không ít đoàn phim đều như vậy, thoạt đầu tiêu tiền như nước, về sau lại không có tiền. Thẩm Bác Diễn không muốn ngặt nghèo khoản chế tác phim, cho nên chỉ có thể tiết kiệm tiền ở những khoản khác.
Thẩm Bác Diễn kéo tay anh đặt lên ngực mình xoa xoa, nói giỡn: “Anh sắp chết nghèo rồi, sau này em phải nuôi anh thôi."
“Được." Lục Lăng Hằng đáp ứng một tiếng: “Cơm với chao, cơm trộn xì dầu với cơm trộn dưa chua, một ngày ba bữa thay đổi liên tục, thấy thích chưa?"
Thẩm Bác Diễn nắm tay anh đưa lên miệng khẽ cắn một cái, giọng đen tối: “Anh chỉ ăn em thôi."
Lục Lăng Hằng thấy cả người như tê dại, một luồng điện từ đầu ngón tay chạy tới ngực.
Thẩm Bác Diễn vuốt ve lòng bàn tay Lục Lăng Hằng, “Tay gì mà chẳng có mấy thịt, quay hai phim làm em gầy đi nhiều."
Lục Lăng Hằng sờ sờ eo mình. Ba tháng này anh sụt năm cân, quả đúng là lao lực.
Thẩm Bác Diễn thương xót: “Quay xong phim bồi bổ cho em thật tốt."
Lục Lăng Hằng nhìn hắn: “Giờ dồn hết tiền vào quay phim, quay xong rồi tiền tuyên truyền sao bây giờ?"
Thẩm Bác Diễn cười nói: “Em không phải lo. Công ty nào bận nghiên cứu sản phẩm mới, cũng đều dồn hết tiền vào đó, sau này sản phẩm ra mắt thị trường, sẽ thu hồi được vốn."
Những lúc rảnh rỗi Thẩm Bác Diễn tự mình tới đoàn phim quan sát, Kê Tân cũng bớt ra yêu sách, phần sau của “Bảo nhi" quay thuận lợi hơn phần trước nhiều, cuối cùng cũng hoàn thành. Đoàn phim không mở tiệc đóng máy, bởi kế hoạch quay kéo dài hơn dự kiến rất nhiều, có vài diễn viên bận công việc, giám chế cố gắng hoàn thành công việc cho họ sớm, cho nên một số người đã về trước khi đóng máy.
Ngày đóng máy, Kê Tân chủ động mời cơm.
Rất nhiều người đã đi, Kê Tân cũng không mời nhiều người, buổi tối chỉ có Kê Tân, quay phim Tiểu Lý, Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng cùng nhau ăn. Cuối cùng cũng quay xong bộ phim này, mọi người đều rất vui vẻ, thời gian tiếp theo có thể nghỉ ngơi, cho nên mọi người đều uống nhiều rượu, chỉ có mình Kê Tân là có vẻ nặng nề tâm sự, không có cảm giác thoải mái khi đã kết thúc dự án lớn.
“Tôi mời cậu." Kê Tân chủ động mời rượu Lục Lăng Hằng, còn không đợi Lục Lăng Hằng giơ chén đã tự đưa lên miệng uống cạn.
“Cảm ơn đạo diễn, có cơ hội sau này lại hợp tác." Lục Lăng Hằng mời lại, nói mấy câu khách khí. Nhưng cũng chỉ là khách khí mà thôi, tính tình Kê Tân như vậy, anh không muốn hợp tác thêm lần nữa, mà Thẩm Bác Diễn cũng không có ý định tiếp tục đầu tư cho Kê Tân. Trừ khi bộ phim này thật sự có thể đạt giải, khi đó sẽ bàn sau.
Rượu quá ba tuần, ngoài Lục Lăng Hằng bị Thẩm Bác Diễn không cho uống nhiều ra, tất cả những người khác đều chuếnh choáng men say, càng nói càng nhiều, những điều bình thường quay phim không tiện nói cũng nói hết ra.
Quay phim Tiểu Lý mắng tính tình đạo diễn Kê Tân quá đáng, mấy tháng quay phim quay mọi người như chong chóng. Kê Tân vỗ vỗ vai Lục Lăng Hằng, cảm thán nói: “Thật ra, tôi thật sự rất thích cậu."
Thẩm Bác Diễn lập tức kéo cánh tay Lục Lăng Hằng, trợn trừng mắt với Kê Tân, tuyên thệ chủ quyền của mình.
Kê Tân cười cười: “Cậu là một diễn viên tốt, không giống như người mới, rất có kinh nghiệm, rất bắt máy quay, hơn nữa quay phim cũng diễn rất cảm xúc."
Lục Lăng Hằng ngại ngùng. Bộ phim “Bảo nhi" này với anh mà nói rất có tính thử thách, trước kia hình tượng trên màn ảnh của anh bị cố định, ít có tính khiêu chiến, cho nên mãi không thành công. Sau khi sống lại, tuy địa vị của anh không được như ngày xưa, nhưng con đường và định hướng phong cách có sự thay đổi. Lúc quay “Bảo nhi" anh mất rất nhiều thời gian mới có thể nhập vai, nhưng cũng cảm thấy trạng thái của mình càng ngày càng tốt. Kê Tân cũng chỉ điểm cho anh nhiều, tuy quá trình quay không thuận lợi, nhưng anh đã học được rất nhiều. Thật ra nếu có cơ hội anh cũng mong có thể quay lại những cảnh cảm xúc không tốt một lần nữa, nhưng tiến độ đã bị trễ nãi rất lâu rồi, tài chính cũng không đủ, không có cơ hội quay lại.
“Nếu được tôi muốn quay cùng cậu ra bộ phim tốt nhất." Ánh mắt Kê Tân u ám, lại rót một chén rượu.
Lục Lăng Hằng hỏi: " “Bảo nhi" còn chưa tốt sao?"
Kê Tân muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Tốt lắm, mọi người đều tốt, đều rất nghiêm túc, cũng làm rung động tôi. Thật ra tôi muốn quay một bộ phim tốt hơn, nhưng chắc sau này không có cơ hội nữa."
Nghe xong nửa vế đầu, Lục Lăng Hằng cảm thấy không hợp lý, làm rung động Kê Tân là sao, lẽ nào ông ta không nghiêm túc? Nhưng sau khi nghe nửa vế sau, anh không khỏi hỏi: “Sao lại không có cơ hội?" Tuy anh không muốn hợp tác một lần nữa với Kê Tân, nhưng nghe Kê Tân nói lời này, giống như có ẩn tình khác.
Kê Tân nói: “Tôi phải di dân xuất ngoại, trong thời gian ngắn sẽ không quay về nước."
Lời này khiến những người đang ngồi đây đều ngạc nhiên. Trước đó họ chưa từng nghe tới chuyện này.
Thẩm Bác Diễn hỏi: “Giờ thị trường nội địa tốt như vậy, ông không ở quốc nội phát triển sự nghiệp sao? Hay là muốn tấn công thị trường nước ngoài mấy năm?"
Kê Tân rót một chén rượu, biểu tình khó thể nói hết: “Mấy đạo diễn nghệ thuật giống như tôi đều là quỷ nghèo, vốn không kiếm được tiền gì, tôi muốn quay phim cũng không có mấy công ty muốn đầu tư, chỉ kiếm được tiền lo thân mình.. Đạo diễn bộ này kiếm được ít tiền lời, sau này tôi muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, sắp xếp ổn thỏa chuyện vợ con xong, sau đó chuyên tâm quay dự án mới."
Lời này Kê Tân nói thật ra đám Lục Lăng Hằng đều không hiểu rõ, giống như uống nhiều rồi nên ói nước đắng vậy. Mọi người an ủi ông mấy câu, uống xong đều quay trở về.
Ngày hôm sau, Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng bay về. Tạm thời Lục Lăng Hằng không nhận dự án công tác mới, liên tục quay ba bộ phim như muốn vắt kiệt anh, anh định nghỉ ngơi hai tháng điều chỉnh trạng thái, sau đó mới tiếp tục công tác. Vốn là Thẩm Bác Diễn nói quay xong “Bảo nhi" rồi đi nghỉ cùng anh, nhưng không ngờ ông Thẩm xảy ra chuyện, Lục Lăng Hằng có thời gian, nhưng Thẩm Bác Diễn lại bận rộn liên tục, chuyện nghỉ ngơi cứ như vậy mà gác lại.
Sau khi phim đóng máy thì bắt đầu khâu cắt nối biên tập của giám chế, Thẩm Bác Diễn làm đầu tư không tiện xem, phái Chu Việt Việt thay hắn kiểm tra tình huống. Mà Thẩm Bác Diễn thì quay về công ty xử lý chuyện tồn đọng.
Buổi trưa Thẩm Bác Diễn mới tới công ty, vừa vào phòng làm việc ngồi xuống, phó tổng Lưu đã đi tới gõ cửa.
“Thẩm tổng, hiện anh có rảnh nói chuyện không?"
“Chuyện gì?"
Phó tổng Lưu quản lý tài vụ của công ty, anh ta đi vào phòng làm việc, đóng cửa lại, đưa cho Thẩm Bác Diễn một tập tư liệu: “Thẩm tổng, là thế này, tập đoàn bên kia vẫn chưa chuyển thêm tiền vốn, anh xem chuyện này.."
Thẩm Bác Diễn nhíu mày: “Tiền vẫn chưa tới?"
Tập đoàn Thẩm thị sản xuất hàng tiêu dùng, sau khi chia ra Thẩm Bác Diễn được giữ một công ty con, nhưng cũng không phải họ tách ra hoàn toàn khỏi công ty mẹ. Người làm ăn thường không có nhiều tiền mặt, mỗi khi phát triển thành công sản phẩm mới, tuy ngoài tiền vốn có vẻ tốt, nhưng lại phải chi cho các khoản khác, cần tập đoàn cấp thêm tiền vốn để duy trì vận hành. Tuần trước phó tổng Lưu nói với Thẩm Bác Diễn công ty mẹ còn chưa cấp tiền, nhưng chuyện kéo dài ngày cấp tiền vốn là chuyện thường gặp, lúc đó Thẩm Bác Diễn bận chuyện phim điện ảnh, gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Dư, Thẩm Thanh Dư đảm bảo nội trong tuần này tiền sẽ tới, cho nên hắn giao cho phó tổng Lưu xử lý. Nhưng đến giờ, đã hai tuần rồi mà tiền vốn còn chưa tới.
Phó tổng Lưu nói: “Tình hình tài vụ công đi đã tương đối eo hẹp.."
Công ty con của Thẩm Bác Diễn nghiên cứu thành công sản phẩm mới, tài sản biểu hiện ra ngoài rất sung túc, hơn nữa tư sản của công ty rất khả quan, nhưng đây không phải là tiền mặt. Muốn vận hành một công ty lớn như vậy, phải tiếp tục nghiên cứu và sản xuất theo dây chuyền, đầu vào vô cùng khả quan, nhưng hàng công ty của họ tiêu thụ nhanh, nếu hạch toán một tháng không đủ, công ty này coi như xong.
Bạn đang �
Thẩm Bác Diễn giở biểu bảng báo cáo tài vụ, tim đập thình thịch. Hắn lập tức cầm điện thoại lên gọi điện cho Thẩm Thanh Dư. Nhưng đến khi chuông kết thúc, Thẩm Thanh Dư vẫn chưa nghe điện. Hắn lại gọi một lần nữa, kết quả vẫn như cũ.
Phó tổng Lưu quan sát sắc mặt Thẩm Bác Diễn, thận trọng nói: “Thẩm tổng, ngài nói với anh trai ngài đi, nhất định phải bổ sung vốn đúng lúc.."
Thẩm Bác Diễn cầm cây bút máy trên bàn, lấy móng tay gảy nắp bút, trong lòng như có vạn con kiến đang cắn. Qua một lúc lâu hắn mới nói: “Tôi biết rồi, để tôi liên lạc với tập đoàn bên kia, cậu đi làm việc trước đi."
Phó tổng Lưu rời đi.
Thẩm Bác Diễn ngồi trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm báo cáo một lúc lâu, cứ năm mười phút lại gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Dư một lần, Thẩm Thanh Dư vẫn chưa bắt máy. Hắn gọi điện thoại cho thư ký Thẩm Thanh Dư, máy đối phương bận. Gọi cho tài vụ của công ty mẹ, nói là đi họp, giờ không có ở đây.
Thẩm Bác Diễn càng ngày càng nóng ruột. Mẹ hắn nói xấu Thẩm Thanh Dư, từ trước tới giờ hắn vẫn không tin, có lẽ, không phải là không tin..
Hơn hai mươi năm qua, Thẩm Thanh Dư vẫn luôn đối tốt với hắn, tuy là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng Thẩm Thanh Dư còn đối xử với hắn tốt hơn mẹ rất nhiều. Từ nhỏ hắn đã chẳng phải lo cơm áo, cũng không so đo tính toán chuyện tiền bạc, không phải hắn không biết Thẩm Thanh Dư quan tâm tới tài sản công ty, nhưng hắn cam tâm tình nguyện nhường, bởi từ nhỏ thứ hắn cần không phải là tiền, mà là sự quan tâm, sự thấu hiểu, một người bầu bạn, những thứ này Thẩm Thanh Dư đều cho hắn. Cũng không phải hắn không tin Thẩm Thanh Dư muốn tranh đoạt tài sản, chỉ là hắn không tin Thẩm Thanh Dư – anh trai hắn – sẽ hại hắn mà thôi.
Nhưng một năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, dần dần làm dao động sự tín niệm hơn hai mươi năm qua của hắn. Đây là một chuyện khó tiếp thu tới nhường nào, cho nên hắn vẫn cố gắng trốn tránh.
Cứ vài phút Thẩm Bác Diễn lại gọi điện một lần, ngồi dại ra, sau đó hắn lại gọi một lần nữa. Nhưng lần này, hắn không gọi cho người dưới quyền Thẩm Thanh Dư, mà là gọi cho Lục Lăng Hằng.
“Alo?" Giọng Lục Lăng Hằng ngái ngủ từ đầu bên kia truyền tới.
Lúc này đã xế chiều, Lục Lăng Hằng vẫn còn đang ngủ. Mấy tháng này anh bận rộn làm việc, nếu không có ai gọi anh, anh có thể ngủ một lúc hai ngày hai đêm.
Khóe môi Thẩm Bác Diễn giật giật: “Anh…" Một lát sau, hắn nói, “Anh nhớ em."
“Ừ.." Lục Lăng Hằng đang ngủ ngon bị đánh thức, giọng đầy bất đắc dĩ: “Em cũng nhớ anh."
Anh mệt muốn ngủ tiếp, nhưng sợ nói qua loa như vậy Thẩm Bác Diễn mất hứng, nên bắt chước giọng điệu của Thẩm Bác Diễn mà bồi thêm một câu: “Moahhh!"
Thẩm Bác Diễn: “…………."
Một lát sau, Thẩm Bác Diễn trả lời: “Moah. Không có gì đâu, chỉ là nhớ em thôi, em ngủ tiếp đi."
Sau khi cúp điện thoại của Lục Lăng Hằng, cảm giác sốt ruột trong lòng Thẩm Bác Diễn dần dần nguôi. Giờ không phải lúc để sốt ruột, xảy ra chuyện này, hắn nên nghĩ cách giải quyết.
Tựa hồ như sợ Thẩm Bác Diễn thiếu chuyện để làm, điện thoại của hắn lại đổ chuông, không phải tổng công ty gọi tới mà là Chu Việt Việt.
“Thẩm tổng." Chu Việt Việt vội nói: “Đoạn phim thô có vấn đề!" Cắt nối biên tập phim phải tốn mấy ngày, nhưng người có kinh nghiệm, ngay ngày đầu tiên đã có thể nhận ra vấn đề.
Bàn tay xoay bút của Thẩm Bác Diễn ngừng lại: “Có vấn đề gì?"
“Nội dung phim không nối tiếp nhau." Chu Việt Việt đầy bực bội, cố nén giận mà nói rõ ràng, “Lúc quay phim Kê Tân luôn quay khác lịch trình, còn sửa kịch bản, có vài cảnh ông ta không quay, tình tiết cũng thay đổi, nội dung không khớp với kịch bản."
Thẩm Bác Diễn bỏ bút xuống. Hắn muốn hỏi có thể cắt nối biên tập để giấu đi vấn đề không, nhưng hiển nhiên, nếu có thể Chu Việt Việt đã không gọi cho hắn.
Trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, lời Thẩm Thanh Dư nói, hành động khó giải thích của Kê Tân, báo cáo tài vụ và lo lắng của phó tổng Lưu, những chuyện này đổ dồn lên đầu Thẩm Bác Diễn. Hắn đã không còn nóng ruột, bây giờ đây rất bình tĩnh, bình tĩnh đến chính bản thân hắn cũng giật mình.
“Kê Tân nói thế nào?"
“Ông ta còn có thể nói thế nào nữa? Chu Việt Việt nghiến răng nghiến lợi, “Ông ta bảo lúc quay phim khó tránh khỏi hồ đồ! Còn gì để nói nữa?!"
“Ông ta có cách giải quyết không?"
“Ông ta bảo quay bổ sung! Nhưng các diễn viên đều có lịch bận, còn vấn đề tiền bạc, quay thế nào bây giờ?"
“Ngoài quay bổ sung ra không còn cách nào nữa sao?
Chu Việt Việt không lên tiếng. Còn cách nào nữa? Trước lúc chiếu phim thôi miên khán giả cho khán giả ngốc luôn cùng nhân vật chính sao?
Thẩm Bác Diễn dùng sức hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra: “Nghĩ cách quay bổ sung đi, chuyện tiền bạc tính sau, giờ lập tức tìm ra những đoạn phim còn thiếu, sau đó liên hệ với diễn viên, tìm biên kịch cùng nghĩ cách, xem có thể điều chỉnh kịch bản hay không."
Chu Việt Việt không ngờ Thẩm Bác Diễn lại bình tĩnh như vậy, không khỏi hỏi: “Thẩm tổng không tức giận sao? Kê Tân, ông ta.."
“Cháu còn bực hơn!" Thẩm Bác Diễn nói, “Nhưng giờ không có thời gian để bực dọc, cháu còn có vấn đề lớn hơn phải giải quyết. Trước tiên cô làm theo phương án giải quyết của cháu đi, cháu giao phó toàn quyền cho cô!"
Chu Việt Việt chỉ có thể nghe theo.
Cúp điện thoại của Chu Việt Việt, Thẩm Bác Diễn cầm áo khoác lên, đứng đậy đi ra ngoài. Phòng làm việc của phó tổng Lưu ở ngay bên cạnh hắn, cửa phòng không đóng, trông thấy Thẩm Bác Diễn thì kinh ngạc nói: “Thẩm tổng đi ra ngoài sao?"
“Ừ." Thẩm Bác Diễn dừng bước lại, bình tĩnh nói: “Tôi tới tổng công ty xem. Cậu lập tức liên hệ với ngân hàng đi, xem có thể cho vay bổ túc vốn không?"
Phó tổng Lưu vô cùng kinh ngạc: “Tổng công ty xảy ra vấn đề gì sao?"
“Có lẽ vậy." Thẩm Bác Diễn nhắm mắt lại, rốt cuộc sự bình tĩnh trên khuôn mặt hắn cũng nứt ra, “Tôi mong là như vậy.. nhưng.. nói chung mau chóng liên hệ với ngân hàng đi, phòng chuyện không may."
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh