Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 27

Lục Lăng Hằng quay trở lại đoàn làm phim “Đao phong", mệt đến không muốn nhúc nhích. Anh xin đoàn làm phim nghỉ một ngày, cho nên cũng không cần huấn luyện quân sự, vừa quay về ký túc xá liền cắm đầu ngủ, đến khi tỉnh dậy đã tới giờ cơm chiều.

Ngày hôm nay Lục Lăng Hằng xin nghỉ nên cũng cho Tiền Duyệt thả gió, quay quảng cáo xong Tiền Duyệt không theo anh về quân khu mà vào trong thành phố gặp bạn gặp bè.

Cho nên Lục Lăng Hằng thay quần áo khác, một mình ra ngoài kiếm miếng ăn.

Muốn tới nhà ăn Lục Lăng Hằng phải đi qua thao trường, giờ đang là giờ ăn cơm, lính không phải huấn luyện, trong thao trường có rất ít người, có một người mặc quân trang đang luyện tập hất cao chân. Xung quanh người kia không có ai khác, chỉ có một mình người nọ cô đơn chiếc bóng luyện tập, mỗi lần hất cao chân lên thì dừng mấy giây trên không sau đó mới hạ xuống.

Lục Lăng Hằng thầm nghĩ cậu lính này thật chịu khó tập luyện, đến giờ cơm rồi mà không đi ăn lại ngồi tập một mình, lúc đến gần mới biết người kia không phải lính mà là Trương Minh Tước!!

Trương Minh Tước thấy Lục Lăng Hằng thì cũng ngạc nhiên, ngừng luyện tập lại. Nhưng hắn không có ý chủ động chào hỏi Lục Lăng Hằng, hắn đứng bất động tại chỗ, có vẻ như muốn chờ Lục Lăng Hằng đi rồi tiếp tục luyện tập.

Lục Lăng Hằng do dự một chút, không lập tức bỏ đi luôn. Diễn viên muốn diễn tốt thì phải nhập được vào vai diễn, nếu không nhập vai được thì không thể là một diễn viên tốt. Mấy ngày nay anh phải đóng chung không ít cảnh với Trương Minh Tước, tuy rằng với Trương Minh Tước, anh không ghét nhưng cũng không có tình cảm gì, nhưng muốn quay phim phải tự đi tìm hiểu về con người Trương Minh Tước này, và đúng là anh đã tìm ra được không ít.

Ví dụ như, Trương Minh Tước là một diễn viên rất chịu khó, điểm này phàm là người sáng suốt đều nhìn ra được. Hai hôm trước quay phim Trương Minh Tước bị đạo diễn nói đá chân cao chưa đạt tiêu chuẩn, chỉ cần có thời gian, hắn sẽ chăm chỉ luyện tập, như lúc này đây, đến giờ cơm rồi mà hắn vẫn luyện tập một mình.

Giới giải trí là một vòng tròn phù hoa, bởi vì danh lợi và sự nổi tiếng mà nhiều người không từ thủ đoạn chui vào trong giới, cả giới giải trí này có thể nói ngư long hỗn tạp ô yên chướng khí. Nhưng đã lăn lộn trong giới giải trí này rồi, mặc kệ vận khí tốt hay không từ thủ đoạn, những người có thể đi tới cuối cùng đều phải khắc khổ tập luyện. Đóng phim không phải chuyện dễ dàng gì, vất vả hơn khán giả có thể tượng tưởng nhiều, dù là siêu sao lớn đến đâu, nếu không nghiêm túc làm việc, tiếng xấu truyền trong giới, sẽ không ai dám mời người đó đóng phim nữa, một hai năm sau khán giả bạc tình cũng sẽ quên.

Trương Minh Tước không phải người có nhân duyên tốt trong giới, bởi nhân phẩm của người này không tốt lắm, hắn là một người hiếu thắng, tham vọng lớn, tính cách này dễ gây thù chuốc oán với người khác, nhưng cũng là trợ lực giúp hắn tiến lên phía trước.

Lục Lăng Hằng đi lên trước, chủ động bắt chuyện: “Đã ăn cơm tối chưa?"

Trương Minh Tước ngạc nhiên, không ngờ Lục Lăng Hằng sẽ đến bắt chuyện với mình. Mặc dù hai người họ không đến mức đấu đá cắn xé lẫn nhau, nhưng hai bên cũng không thèm nhìn nhau lâu rồi. Hắn lắc đầu: “Không." Ngưng lại một chút, có lẽ là đoán được Lục Lăng Hằng sẽ mời hắn đi ăn, vì vậy từ chối trước: “Tôi vẫn chưa đói."

Lục Lăng Hằng không nói gì gật đầu đi trước.

Đến căn tin quân khu, bộ đội đã ăn gần như hết, còn dư không nhiều lắm. Đến lượt Lục Lăng Hằng lấy đồ, anh chọn hai món, suy nghĩ một chút, nói: “Cho tôi hai phần, đóng gói mang về."

Lấy cơm xong, Lục Lăng Hằng quay về kí túc xá một chuyến, lại đi ra thao trường. Trương Minh Tước vẫn đang luyện tập nghiêm chỉnh ở đây.

“Ăn cùng không?" Lục Lăng Hằng quơ quơ hộp cơm trong tay, “Còn hai cái đùi gà cuối cùng, tôi gọi nốt."

Trương Minh Tước không ngờ Lục Lăng Hằng sẽ lại quay lại, còn giúp hắn gọi cơm. Quả thật hắn có hơi đói bụng, suy nghĩ vài giây, cũng không từ chối nữa mà cùng anh ra ngồi xuống bên thao trường.

Lục Lăng Hằng đưa hộp cơm cho hắn, tiện thể đưa cho hắn một túi ny lon: “Hôm nay vào thành thấy gần đấy có bán, tôi mua vài hộp, anh cần không?"

Trương Minh Tước mở ra nhìn, là hai hộp bột protein. Bây giờ nghệ sĩ không chỉ cần có khuôn mặt dễ nhìn mà vóc người cũng rất quan trọng, đặc biệt với những diễn viên nam đi theo tuyến model, lúc quay phim thường phải quay thêm cả cơ thể bắp thịt, nếu như để lộ một cái bụng trắng ngấn mỡ, khán giả nhìn cũng thấy ngán. Huấn luyện viên thể hình kiến nghị trong thời gian tập thể hình uống thêm bột protein, như vậy hiệu quả sẽ cao hơn.. Hai hôm trước Lục Lăng Hằng vô tình nghe thấy Trương Minh Tước phàn nàn với trợ lý là đã uống hết bột protein, nhưng giờ họ quay phim ở ngoại thành, không có nơi bán, cho nên lúc Lục Lăng Hằng vào thành tiện thể mua mấy hộp về.

Trương Minh Tước cũng không khách khí, nhận lấy bột protein: “Cảm ơn."

Đóng phim không chỉ ảnh hưởng tới một mình thái độ của Lục Lăng Hằng, một đám đàn ông cùng ăn cùng đóng phim với nhau, giờ thái độ của Trương Minh Tước với Lục Lăng Hằng cũng không còn gay gắt như trước, hơn nữa đến khi nhìn thấy hai hộp protein, vẻ mặt của hắn với Lục Lăng Hằng ôn hòa hơn hẳn.

Ngày kia họ phải đóng một cảnh giao đấu với nhau, hai người hàn huyên nghĩ cách diễn, qua một hồi trọng tâm câu chuyện lại chuyển sang chuyện ở đoàn làm phim.

“Cậu biết Tôn Phương từ trước sao?" Đột nhiên Trương Minh Tước hỏi.

“Hử?" Đột nhiên hắn nhắc tới Tôn Phương làm Lục Lăng Hằng ngẩn ra, “Biết, cậu ấy là trợ lý cho anh họ tôi."

“Thằng nhóc kia rất biết đối nhân xử thế."

Lục Lăng Hằng không hiểu rõ đưa mắt nhìn Trương Minh Tước.

Quay phim gần một tháng, tiến độ đã được một phần ba, trước đây mọi người còn xa lạ chưa hiểu hết về con người nhau. Lúc trước Lục Lăng Hằng sai khiến Tôn Phương, Trương Minh Tước cho rằng anh đang ra oai trước mũi mình, trước đó hắn đã sớm nghe Lục Lăng Hằng dựa vào quan hệ của anh trai siêu sao để lấy vai, còn là một con cáo giả oai hùm và vân vân. Nhưng mấy ngày qua tiếp xúc với nhau, hắn thấy Lục Lăng Hằng là một người rất ngay thẳng, có lẽ giữa hai người có hiểu nhầm gì đó.

“Giờ anh Vinh phụ trách quản lý công việc cho cả cậu ta nữa, tôi nghe anh Vinh nói cậu ta đã gia nhập đoàn làm phim, đóng phim của Trần Hữu Dân, hình như là nam thứ ba."

“Gì cơ?" Lục Lăng Hằng kinh hãi.

Trần Hữu Dân là một đạo diễn chuyên quay phim thương nghiệp nổi tiếng trong nước, trước đây Lục Quân Càn từng hợp tác với ông ta nhiều lần. Bởi quay phim thương nghiệp nên mục đích chính là thu được tiền lời phòng bán vé, bộ phim không nhất thiết phải được khen, nhưng nhất định phải ăn khách. Lục Lăng Hằng rất hiểu con người vị đạo diễn này, bởi theo đuổi lợi ích nên những diễn viên ưa thích của ông ta đều là siêu sao nổi tiếng, ngay cả vai phụ cũng tuyển những diễn viên khán giả đã ít nhiều quen mặt, căn bản không dùng người mới. Mà Tôn Phương, không nghi ngờ gì nữa, là một diễn viên mới không thể mới hơn, công ty sắp xếp cho cậu ta tới đoàn làm phim “Đao Phong" cũng là với mục đích cho cậu thử diễn một vai nhỏ, nếu diễn tốt sẽ tiếp tục bồi dưỡng, nhưng vai diễn trong “Đao phong" cậu ta cũng từ chối, cho nên đến một vai nhỏ cũng chưa từng diễn qua.

Trương Minh Tước thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lục Lăng Hằng, nhướn mi: “Cậu cũng không biết? Tôi còn tưởng hai người rất quen nhau."

Nhất định Tôn Phương không phải diễn viên Trần Hữu Dân tự chọn, về điểm này Lục Lăng Hằng vô cùng chắc chắn. Trần Hữu Dân chọn diễn viên, thứ nhất là độ nổi tiếng, thứ hai là ngoại hình, thứ ba là diễn xuất. Nổi tiếng thì không nói, dù sao Tôn Phương cũng là người mới ký hợp đồng, ngoại hình đương nhiên không tồi, nhưng không thể nói là quá đẹp, về phần diễn xuất.. Một cậu nhóc mới toanh không có kinh nghiệm, dù có tài hoa đi chăng nữa thì cũng rất ngây ngô. Chỉ có một nguyên nhân, nhất định có kim chủ bỏ tiền ra nâng đỡ cậu ta, hơn nữa người kim chủ kia lai lịch cũng không nhỏ mới có thể vừa nói đã khiến đạo diễn cho một vai tương đối quan trọng, muốn cậu ta đóng phim này để được biết đến!

Lục Lăng Hằng nói: “Cũng.. không thân thiết lắm, chỉ quen sơ sơ."

Tôn Phương không có bối cảnh, ít nhất là một tháng trước còn không có. Bằng không sẽ không đến mức phải làm trợ lý mà tìm một đoàn phim cho diễn một vai có triển vọng, lại bỏ thêm ít tiền tạo scandal, kiểu gì cũng có thể nổi. Mà bây giờ, không nghi ngờ gì nữa cậu ta đã có người chống lưng, hơn nữa người chống lưng kia còn rất trâu bò.

Trương Minh Tước nghe Lục Lăng Hằng trả lời vậy, buồn bực gặm đùi gà. Tôn Phương theo hắn không lâu, tính ra cũng chỉ được một tháng, một tháng này Tôn Phương lại cùng hắn tới phim trường, chưa gặp qua nhân vật lớn nào. Trương Minh Tước nghĩ có lẽ trước kia Tôn Phương theo chân Lục Quân Càn tìm được người chống lưng. Trương Minh Tước là một người hiếu thắng, đối xử với người bên cạnh cũng không hề khách khí, một tháng kia Tôn Phương bị hắn mắng không ít lần. Hắn muốn biết Bá Nhạc mà Tôn Phương tìm được rốt cuộc là ai, vạn nhất cậu ta thù dai gây khó dễ cho hắn, chỉ sợ hắn gánh không nổi.

Lục Lăng Hằng nghe giọng của Trương Minh Tước cũng đoán được phần nào tâm tư hắn. Anh mở một chai nước ra đưa cho Trương Minh Tước, an ủi: “Dựa vào hiểu biết của tôi về Tôn Phương, cậu ấy là một người rất hiểu lễ nghĩa."

Trương Minh Tước miễn cưỡng cười cười: “Cảm ơn, trước kia là tôi hiểu nhầm cậu." Giờ hắn không có tâm trí đâu để so đo tranh cao thấp với Lục Lăng Hằng nữa, bởi hắn ý thức được một nguy cơ lớn hơn. Công ty sắp xếp hắn và Tôn Phương cùng một người đại diện, đây đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống.

Lục Lăng Hằng vỗ vỗ bờ vai hắn, tuy ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ, nhưng thật ra trong lòng cũng thấy lo lắng. Chuyện này cũng thật lạ, tuy nói trong giới giải trí phong thủy liên tục phiên chuyển, ai cũng có thể nổi tiếng, nhưng dựa vào hiểu biết trước kia của anh về Tôn Phương, nói dễ nghe thì Tôn Phương là một người dễ xấu hổ, nói khó nghe thì là người tự ti, có chuyện buồn bực đều giấu ở trong lòng không nói ra, cũng không biết xã giao, trước đây Lục Quân Càn cho rằng một người không có điều kiện xuất sắc và tính cách hướng nội chỉ e rất khó đặt chân vào giới giải trí, không ngờ nháy mắt cậu ta đã nhảy lên cao.

Bất chợt, trong lòng Lục Lăng Hằng có một suy nghĩ rất đáng sợ. Tôn Phương nổi lên, liệu có liên quan tới cái chết của anh không? Bởi có rất nhiều người thu lợi từ cái chết của anh, mà ngoại trừ chuyện này ra, anh không nghĩ ra thời gian qua Tôn Phương có thể gặp bước chuyển ngoặt nào khác. Nhưng sau khi tĩnh tâm suy nghĩ lại, anh lại thấy ý nghĩ của mình quá xấu xa, anh chết là do bệnh tim, đến bệnh viện cũng không điều tra ra có gì không ổn, liệu Tôn Phương có thể làm gì được chứ? Hơn nữa Tôn Phương cùng lắm cũng chỉ là trợ lý của anh, anh cũng không phải con giun trong bụng Tôn Phương, có lẽ cậu ta gặp nhiều chuyện mà trước đây anh không biết, nói chung có lẽ là gặp may được dịp.

Sau đó một ngày, Lục Lăng Hằng và Trương Minh Tước có cảnh diễn chung, hơn nữa còn là cảnh cao trào. Bấy nhiêu bất mãn của Đường Đồng Trạch với Tào Phong tích lũy tới giới hạn cuối cùng cũng bạo phát, mà Tào Phong cũng có lòng tin của mình, bất hòa với suy nghĩ của Đường Đồng Trạch, hai người tranh chấp nhau, Đường Đồng Trạch khơi mào nói muốn kiểm tra năng lực của Tào Phong, hai người bắt đầu tỷ thí kỹ năng chiến đấu của binh lính.

Đây là một cảnh rất khó diễn, muốn diễn viên thể hiện hết thành quả trong suốt thời gian huấn luyện kia ra, kỹ năng chiến đấu, ẩn náu, bắn tỉa,.. Hơn nữa Lục Lăng Hằng đóng vai liên trưởng ác ma có thể lực vô cùng xuất sắc, anh nhất định phải diễn tốt mặt này ra. Cuối cùng khi trận so tài kết thúc, Tào Phong chiến thắng dựa vào khả năng quan sát và năng lực ứng biến của mình, hai người lắng lại cùng mở lòng tâm sự để cởi bỏ khúc mắc, Đường Đồng Trạch càng thêm tán thưởng Tào Phong.

Cảnh giải hòa phải đợi buổi tối quay, ban ngày quay cảnh so tài trước. Quay xong màn so đấu không khoan nhượng đầu tiên, Khang Gia Mẫn trầm trồ khen ngợi, quay một lần đã đạt.

Tới cảnh thao luyện cá nhân, khiến Khang Gia Mẫn vui mừng nhất là cảnh quay cũng đạt ngay trong lần đầu! Biểu hiện của Lục Lăng Hằng và Trương Minh Tước đều đặc biệt xuất sắc, màn đối đầu gay gắt, không ai nhường ai cả, đến mấy cậu lính thật đứng bên ngoài xem cũng vỗ tay ủng hộ cho màn biểu diễn xuất sắc tuyệt vời của họ!

Quay hai cảnh đối đầu xong, Lục Lăng Hằng tiến lên trước bắt tay với Trương Minh Tước: “Anh diễn rất tốt!" Không thể không nói, Trương Minh Tước diễn vai diễn hiếu thắng này vô cùng hợp, cho nên lúc chọn diễn viên luôn chọn những người giống cả nét tính cách.

Trương Minh Tước nhướn mày: “Cậu cũng không tồi."

Buổi chiều Lục Lăng Hằng không có cảnh, chờ tới buổi tối họ quay cảnh giải hòa, mà Tào Phong là nhân vật chính, cảnh nhiều hơn anh, cho nên còn phải quay tiếp những cảnh khác.

Ban ngày quay thuận lợi cũng không khiến Khang Gia Mẫn yên tâm, dù sao thì đó cũng là cảnh hai người đối đầu, Lục Lăng Hằng và Trương Minh Tước vốn không hòa thuận, lúc đối đầu tia lửa bắn ra bốn phía, khiến mọi người kinh ngạc. Nhưng buổi tối lại quay cảnh tình cảm, cảnh này phải dựa vào cảm xúc chân thực, không kỹ xảo gì có thể bù đắp dược. Vậy nên buổi chiều ông gọi Lục Lăng Hằng ra phân tích cảnh, để anh diễn thử mấy lần, bồi dưỡng cảm xúc trước, chỉ sợ buổi tối quay không ổn.

Nhưng đến lúc quay phim buổi tối, Lục Lăng Hằng và Trương Minh Tước tiếp tục giữ vững và phát huy phong độ.

“Liên trưởng." Tào Phong đi tới ngồi xuống bên người Đường Đồng Trạch, mở một lon bia đưa cho anh, “Uống chút?"

Đường Đồng Trạch liếc mắt nhìn cậu ta, nghiêm túc ngồi thẳng: “Không uống."

Tào Phong nở nụ cười: “Liên trưởng, mai ngày nghỉ, thi thoảng phá giới một chút, cứ như vậy mãi không thấy mệt sao." Vừa nói vừa đưa lon bia tới trước mặt Đường Đồng Trạch.

Đường Đồng Trạch vẫn giữ vẻ mặt nhất quyết không chịu nhận, bàn tay lại không nhịn được chậm chạp giơ lên. Nhưng Tào Phong không nhìn thấy bàn tay kia, thấy anh chậm chạp không đón lấy, thở dài, tự cầm lon bia lên uống một ngụm.

Nét mặt Đường Đồng Trạch nhất thời xấu hổ, vội vã thu tay về, mất tự nhiên chà chà tay vào mép quần.

Hai người trầm mặc một hồi, thi thoảng Đường Đồng Trạch lại nhíu mày, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói lời ân hận. Anh từ từ mở miệng: “Chuyện ban ngày. . ."

“Xin lỗi." Tào Phong cướp lời của anh: “Liên trưởng, xin lỗi, là tôi quá xung động, lúc diễn tập tôi quá tin tưởng vào phán đoán của mình, cho nên tự ý quyết định. Tuy rằng phán đoán của tôi không sai, nhưng việc tôi làm là sai. Đáng nhẽ ra tôi phải thông báo với trưởng quan trước, sau đó nghe lệnh chỉ huy, bởi tôi không chỉ có một mình, bọn tôi là một đội, mọi người cùng hợp lại một chỗ mới là đại đội đao phong."

Nét mặt cứng đờ của Đường Đồng Trạch cuối cùng cũng giãn ra nở nụ cười: “Không, tôi muốn xin lỗi cậu, tôi đã quá hà khắc với cậu rồi, cậu phán đoán chính xác, cũng quyết định chính xác, nếu như đó là thực chiến, quyết định của cậu có thể thay đổi toàn bộ chiến cuộc. Là do tâm tình tôi khi đó không tốt."

Tào Phong len lén liếc mắt nhìn Đường Đồng Trạch, sau đó từ từ dịch tới gần, lấy vai huých huých anh: “Liên trưởng, thật ra anh rất thích tôi phải không?"

Đường Đồng Trạch trừng mắt, hốt hoảng bắn tiếng Tứ Xuyên: “Nói bậy bạ chi rứa?"

Tào Phong cười trộm: “Đoàn trưởng nói cho tôi biết rồi, anh một mực phản đối chuyện xử phạt tôi.."

Đường Đồng Trạch vội đứng dậy, mặt đỏ tới mang tai giải thích: “Loại chuyện này có không phải cậu tôi cũng sẽ làm như vậy! Tôi sẽ không để lính của mình bị người khác xử thiệt."

Tào Phong cười he he: “Đúng vậy, liên trưởng ác ma nhà chúng ta yêu thích luyến tiếc cấp dưới của mình nhất! Liên trưởng này, anh không uống thật sao?" Nói rồi đưa lon bia mình vừa uống qua tới.

Đường Đồng Trạch ruồng bỏ lần thứ hai: “Tôi mới không thèm uống đồ cậu đã uống!" Nhưng bàn tay lại một lần nữa phản chủ mà đưa ra nhận bia.

Tiếc là lần này anh lại chậm một nhịp, Tào Phong thấy anh chê thì thu tay về định đưa lên miệng uống, đúng lúc đó trông thấy Đường Đồng Trạch vươn tay ra ngoài, cậu giật mình sửng sốt một hồi mới phản ứng lại đưa bia tới. Nhưng Đường Đồng Trạch ngạo kiều bị phụ lòng hết lần này tới lần khác, lần này mở tay anh dúi bia vào, anh nhất quyết từ chối.

Tào Phong bật cười một tiếng, Đường Đồng Trạch thẹn quá hóa giận trừng cậu ta, chính mình cũng không nhịn được mà bật cười, một nụ cười xóa tan ân oán hiềm khích trước kia giữa hai người.

“Được!" Khang Gia Mẫn kìm lòng không đậu đứng lên khen, “Tốt vô cùng! Cảnh này qua!"

Lần này cuối cùng Lục Lăng Hằng cũng thể hiện được ánh mắt tán thưởng tài năng, mà Trương Minh Tước cũng thu vẻ hiếu thắng của mình về, hai người diễn rất đúng chỗ. Những cảnh được xem là khó nhất trong ngày hôm nay cuối cùng đều quay một lần là qua, thật không thể tin nổi!

Lục Lăng Hằng cũng tự thấy không tồi. Kiếp trước tuy anh danh lợi song thu, nhưng diễn xuất đều chưa tới. Rõ ràng một năm cũng phải diễn ít nhất hai bộ phim mới, còn quay quảng cáo, còn tham gia các hoạt động sân khấu khác, tính ra một năm cũng phải thử sức sáu bảy vai diễn khác nhau, nhưng bất kể anh diễn cái gì, dường như chỉ có một cảm giác vô lực, ngay cả nhiệt huyết với diễn xuất cũng không có. Chính anh cũng không biết vấn đề nằm ở đâu, nhưng từ lúc sống lại tới giờ, anh dành hết thời gian để gọt đẽo một vai, đạo diễn nghiêm nghị giảng giải đúng trọng tâm, khiến anh như nắm bắt được thứ gì đó, lại không rõ đó là cái gì.

Khang Gia Mẫn đi tới vỗ vỗ vai Lục Lăng Hằng, trêu chọc anh: “Cậu nhóc này không tồi, giờ tôi mới phát hiện cậu diễn cảnh ngạo kiều tốt như vậy, có phải cậu mang bản chất của mình vào diễn không?"

Lục Lăng Hằng vô cùng ngạo kiều mà tỏ vẻ: “Tôi mới không phải ngạo kiều!!"

Mọi người đều bật cười.

Quay xong cảnh này Lục Lăng Hằng chuẩn bị đi về nghỉ ngơi, Tiền Duyệt cầm điện thoại chạy tới: “Lăng Hằng, ban nãy Mã tổng giám gọi điện cho cậu, bảo cậu quay xong thì gọi lại cho anh ấy."

Nếu Mã Du tìm anh thì nhất định có chuyện chính sự, Lục Lăng Hằng nhanh chóng gọi lại.

“Lăng Hằng." Mã Du nín cười nói, “Quảng cáo kia của cậu tôi xem qua rồi, rất hợp với cậu. Tôi đã bàn bạc qua với công ty quảng cáo, tháng sau chính thức lên sóng truyền hình, sáu phần còn lại cũng sẽ sắp xếp cho cậu quay nốt. Tôi tin nhất định cậu sẽ nổi tiếng."

Lục Lăng Hằng vừa nghe thấy hai chữ quảng cáo liền đau đầu: “Anh Mã, còn chuyện gì khác không?"

Bạn đang
Tác giả : Chung Hiểu Sinh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại