Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 21: Tin nhắn cuối cùng
– Tin nhắn cuối cùng.
Kiếp trước Lục Lăng Hằng từng gặp Thẩm Thanh Dư vài lần.
Thẩm gia có hai người con trai, con trai trưởng là Thẩm Thanh Dư, lớn hơn con trai thứ là Thẩm Bác Diễn bảy tuổi. Tuy hai người cùng cha, nhưng tướng mạo và tính cách khác nhau một trời một vực. Thẩm Thanh Dư càng lớn càng giống cha, mặt tròn trịa, mũi thịt thịt, tướng mạo hiền lành phú quý; Thẩm Bác Diễn lớn lên lại trông giống người mẹ từng làm ca sĩ nổi tiếng của mình, mặt mày sáng sủa, anh tuấn đẹp trai.
Tính cách Thẩm Thanh Dư trầm ổn, là người vô cùng tài giỏi trong tập đoàn tư nhân nhà mình, anh nắm giữ chức vị quan trọng trong hội đồng quản trị. Mà Thẩm Bác Diễn thì là điển hình của phú nhị đại ăn chơi hưởng lạc, hai mươi tám tuổi nhưng không làm được mấy việc nên hồn. Có lẽ là huynh trưởng như cha, Lục Lăng Hằng biết Thẩm Thanh Dư đối xử rất tốt với Thẩm Bác Diễn, thậm chí so với cha còn cưng chiều người em này hơn, bình thường bởi Thẩm Bác Diễn làm việc không đáng tin cậy nên thường hay bị cha mắng, nhưng Thẩm Thanh Dư luôn nói giúp cho hắn, lúc sinh nhật được tặng du thuyền và hòn đảo, cuối cùng đều trở thành đồ chơi hưởng lạc trong tay Thẩm Bác Diễn.
Lục Lăng Hằng hoàn toàn không ngờ sẽ gặp họ ở phim trường, cho nên khó tránh khỏi giật mình. Xem ra ban nãy trong lều đạo diễn nhốn nháo là vì hai nhân vật lớn đại giá quang lâm.
Thẩm Bác Diễn nhìn Lục Lăng Hằng bằng ánh mắt phức tạp, mà Thẩm Thanh Dư lại thân thiện nhìn anh cười.
Tiền Duyệt cầm đồ uống chạy tới: “Mắng nhiều như vậy, khát nước không?"
Lục Lăng Hằng buồn cười trừng mắt nhìn: “Còn lo khát? Uống nhiều như vậy, tôi sắp no muốn chết rồi đây này."
Các diễn viên đều chạy tới chào hỏi hai vị thiếu gia nhà họ Thẩm, ngay cả Trương Minh Tước vẫn luôn làm mặt lạnh trên phim trường lúc này cũng cười tươi như hoa. Nhà tài trợ tới, nếu không ra chào hỏi thì thật không phải phép, Lục Lăng Hằng đành phải tiến lên, tuy rằng vừa nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Bác Diễn đã khiến anh có dự cảm chẳng lành.
“Cậu chính là em họ Lục Quân Càn nhỉ?" Thẩm Thanh Dư chủ động vươn tay ra với anh, “Anh đã nghe Thẩm Bác Diễn nhắc qua về cậu."
Lục Lăng Hằng bắt tay cùng anh ta, liếc nhìn Thẩm Bác Diễn, Thẩm Bác Diễn không có ý muốn bắt tay với anh, chỉ nhìn anh chòng chọc.
Không ngờ, ngay cả lúc Lục Lăng Hằng đóng phim cũng bắt chước Lục Quân Càn! Tuy rằng trước đây Lục Quân Càn chưa từng đóng vai nào như Đường Đồng Trạch, nhưng Thẩm Bác Diễn đã xem đi xem lại vô số lần phim anh đóng, hiểu anh rõ vô cùng, cách diễn của Lục Lăng Hằng thật sự rất giống Lục Quân Càn. Nếu không phải họ có quan hệ anh em bà con thân thiết, giữa hai người có điểm tương đồng thì Thẩm Bác Diễn đã hoài nghi Quân Càn qua đời rồi mượn thân xác này sống lại.
“Thẩm tổng, sao hai anh lại tới thăm phim trường vậy?" Nhạc Hinh Ngọc hỏi.
“Bọn anh đi bàn chuyện làm ăn ở gần đây." Thẩm Thanh Dư giải thích, “Bàn xong chuyện Bác Diễn nói Lăng Hằng quay phim ở gần đây, muốn tới xem cho nên mới tới."
Vẻ mặt Thẩm Bác Diễn mất hứng: “Em đâu có nói tới thăm cậu ta."
Thẩm Thanh Dư nâng mi, Thẩm Bác Diễn mất tự nhiên quay sang chỗ khác. Nếu đứa em trai này thật sự không muốn tới thì đã chẳng đề cập tới chuyện Lục Lăng Hằng quay phim ở gần đó. Hắn tìm cái bóng của Lục Quân Càn trên người Lục Lăng Hằng, tuy rằng chính hắn cũng không muốn như vậy, nhưng hắn không cách nào khống chế được sự kích động của mình.
Lục Lăng Hằng làm như không nghe thấy giọng nói khó chịu của Thẩm Bác Diễn: “Cảm ơn Thẩm Tổng, rất hân hạnh được đón tiếp."
“Cậu diễn không tồi." Thẩm Thanh Dư nói, “Trước đây cậu từng ở Thành Đô sao?"
Lục Lăng Hằng vội nói: “Không đâu, chỉ là trước đây có vài người bạn thân người Thành Đô mà thôi."
“Thảo nào." Thẩm Thanh Dư cười nói, “Anh cũng không hiểu tiếng địa phương Tứ Xuyên cho lắm, anh thấy cậu nói rất tốt, nghe không có gì khác biệt. Ban nãy nói chuyện cùng đạo diễn Khang mấy câu, ông ấy bảo giọng địa phương của cậu hơi mềm, có lẽ do cậu nói tiếng Thượng Hải, giọng mềm nên khi nói tiếng Tứ Xuyên cũng bị ảnh hưởng theo."
Lục Lăng Hằng cười ha hả: “Có lẽ vậy?"
Thẩm Bác Diễn nghi ngờ nhìn Lục Lăng Hằng đăm đăm. Lục Lăng Hằng không phải người Thượng Hải, cậu ta sinh ra lớn lên ở Nam Kinh, sao nói tiếng Thượng Hải được chứ? Hơn nữa ban nãy lúc Lục Lăng Hằng quay phim nói tiếng Tứ Xuyên, khiến Thẩm Bác Diễn không khỏi nhớ tới Lục Quân Càn hồi quay “Thiên lý". Lúc quay bộ phim đó, Thẩm Bác Diễn theo Lục Quân Càn một thời gian dài, hắn cực kỳ thích những khi Lục Quân Càn nói giọng Thành Đô mềm mại pha lẫn giọng Thượng Hải ỏn ẻn, phải nói là rất đỗi gợi cảm, hắn yêu hết các mặt Lục Quân Càn thể hiện ra.
Thẩm Thanh Dư nói đôi câu cùng Lục Lăng Hằng, thấy Thẩm Bác Diễn vẫn đứng yên bên cạnh không mở miệng, không khỏi ngạc nhiên nói: “Sao hôm nay em nói ít thế? Không phải muốn tới đây xem Lục Lăng Hằng sao?"
Mặt Thẩm Bác Diễn đen lại: “Em chỉ muốn xem người ta lòng gan dạ sắt tới đâu."
Thẩm Thanh Dư nghe ra mùi thuốc súng nồng nặc trong lời Thẩm Bác Diễn, vô cùng giật mình, không biết em mình lại đang lên cơn gì.
Lục Lăng Hằng bị Thẩm Bác Diễn nhìn bằng ánh mắt tràn đầy địch ý, có chút bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn tự nhiên cười nói: “Ha ha, Thẩm thiếu gia đang nói tôi chứ gì. Cái vai Đường Đồng Trạch tôi diễn này đúng là lúc mắng người cái gì cũng nói ra được, không nương tay gì cả, đúng là lòng gan dạ sắt."
Thẩm Thanh Dư nghe anh hóa giải tình cảnh lúng túng như vậy cũng không khỏi cười theo: “Công nhận, nghe cậu mắng chửi người rất thú vị. Hóa ra đóng phim hay như vậy, bảo sao em anh trước đây cứ hay tới phim trường xem." Nói rồi đưa tay vỗ nhẹ lưng Thẩm Bác Diễn, liếc mắt nhìn cậu em một cái. Anh không rõ rốt cuộc giữa Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng có xích mích gì, nhưng công kích ngay trước mặt người ta như vậy, nói chung là không nên.
Lục Lăng Hằng cho rằng Thẩm Bác Diễn còn đang tức giận mình chuyện weibo lần trước, làm thời gian này anh không dám đăng gì lên weibo.
Lâm Vũ đứng ở bên kia sân, cầm kịch bản trong tay, do dự nhìn Lục Lăng Hằng. Lâm Vũ không biết anh em nhà họ Thẩm, vẫn đang đợi dạy Lục Lăng Hằng lời thoại. Lục Lăng Hằng nhìn thấy anh, lập tức xin lỗi Thẩm Thanh Dư và Thẩm Bác Diễn: “Xin lỗi hai Thẩm tổng, em còn phải đi học lại lời thoại, lát nữa trò chuyện sau."
Thẩm Thanh Dư vội nói: “Không quấy rầy cậu nữa, cứ đi đi."
Thẩm Thanh Dư nhìn theo bóng lưng Lục Lăng Hằng, như có điều suy nghĩ nói: “Công nhận rất đẹp trai, hình như còn đẹp trai hơn anh cậu ấy một chút."
Thẩm Bác Diễn như đạp trúng bãi mìn mà bạo phát, hai mắt trừng to: “Anh nói bậy bạ gì đấy."
Em trai đột nhiên bạo phạt khiến Thẩm Thanh Dư hoảng sợ, buồn cười nói: “Rồi, anh sai rồi, Lục Quân Càn của em đẹp nhất, đẹp trai đệ nhất thiên hạ" Ngưng một chút, lại nói, “Anh em họ hàng có khác, có vẻ rất giống.."
Thẩm Bác Diễn hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Thẩm Thanh Dư tò mò hỏi: “Giữa hai người có xích mích gì vậy? Ban nãy em nói cậu ấy sao?"
Thẩm Bác Diễn không muốn giải thích, lạnh lùng nói: “Không có gì."
Thẩm Thanh Dư thấy em trai không chịu nói, đành phải đổi chủ đề: “Cậu ấy cũng là người Thượng Hải sao? Hai anh em họ lớn lên cùng nhau à?"
“Không phải." Thẩm Bác Diễn lạnh lùng nói, “Cậu ta người Nam Kinh."
Nguồn :
Thẩm Thanh Dư ngẩn người, nét mặt có vẻ ngạc nhiên, “Thế sao lại nói tiếng Thượng Hải.. Là Lục Quân Càn dạy sao? Quan hệ anh em hai người không tồi nhỉ."
Thẩm Bác Diễn khẽ nhíu mày, cắn chặt môi không hé răng. Vốn là chính hắn cũng cảm thấy kì quái, Lục Lăng Hằng và Lục Quân Càn có nhiều điểm tương đồng như vậy, nhất là hôm nay lúc nghe thấy Lục Lăng Hằng nói tiếng địa phương, thoáng chốc hắn đem hình ảnh hai người hợp lại một chỗ. Nhưng lời Thẩm Thanh Dư nói đã thức tỉnh hắn. Giống nhau, là bởi vì là người thân, hay là bởi vì bắt chước theo? Rốt cuộc Lục Lăng Hằng muốn làm cái gì? Cậu ta thấy Lục Quân Càn đã mất, cho nên muốn sao chép con đường thành công của Lục Quân Càn, thay thế vị trí của cậu ấy sao?
Thẩm Bác Diễn liếc nhìn Lục Lăng Hằng đứng cách đó không xa, không biết cậu ta đang nói gì với Lâm Vũ, hai người nói nói cười cười vui vẻ như vậy, hoàn toàn không có chút lo lắng buồn bã nào. Nhìn nụ cười chói mắt kia khiến trong lòng Thẩm Bác Diễn như có cây đuốc đang rực cháy.
Vì sao.. Sao hắn không nói những lời ấy sớm hơn một chút? Hắn cứ sợ nếu nói ra thì ngay cả làm bạn cũng không làm được, cho nên cứ ngây ngốc đứng bên cạnh chờ, chờ một ngày Lục Quân Càn muốn tìm một người thích hợp rồi an ổn một đời. Đêm hôm đó Lục Quân Càn không trả lời tin nhắn của hắn, hắn không sao ngủ được, nằm lăn qua lộn lại trên giường, không biết vì sao cứ thấp thỏm không yên. Hắn mở hộp thoại của hắn với Lục Quân Càn, gõ xuống mấy chữ “Tôi thích cậu", “Tôi thích dáng vẻ cậu khi mặc sơ mi và âu phục, tôi muốn tự tay cởi nó ra…" Hắn gõ rất nhiều rất nhiều, sau đó lại xóa đi. Những khi hắn nhớ người kia đến phát cuồng, lại như một kẻ ấu trĩ đóng vở hài kịch một vai, trút hết những lời muốn nói nhưng không dám ra.
Ngày đó, sau khi xóa đi vô số lời hèn mọn, cuối cùng hắn viết một tin nhắn đơn giản, “Lục Quân Càn, tôi thích cậu." Đến khi hắn muốn xóa những lời này đi chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên Lục Quân Càn gửi một tin nhắn tới cho hắn —— “Được". Chỉ một chữ đơn giản như vậy thôi lại khiến hắn hết cả buồn ngủ nhảy dựng lên trên giường. Thiếu chút nữa hắn tưởng mình ấn nhầm phím gửi đoạn tin nhắn kia đi, cho rằng đó là câu trả lời của Lục Quân Càn. Đến khi hắn phát hiện có lẽ là Lục Quân Càn trả lời lại tin nhắn trước kia của mình, tâm tình kích động khó mà bình phục được, đêm hôm khuya khoắt hắn đặt vé máy bay chuyến sớm nhất đi tới phim trường, muốn mau chóng gặp mặt người ấy.
Nhưng đến khi hắn gặp được, gương mặt người ấy bị một tấm khăn trắng phủ kín.
Mà chữ “được" cuối cùng Lục Quân Càn gửi cho hắn kia, tựa như một con dao sắc nhọn, đâm sâu vào trái tim hắn, khẽ động một chút thôi máu liền chảy thành dòng. Nếu hắn có thể tới sớm hơm một chút, quyết tâm có thể sâu hơn một chút, mặt dày mày dạn ở bên cạnh săn sóc người ấy, có lẽ đã không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy! Sao hắn không tới sớm hơn một chút!
Thẩm Thanh Dư liếc nhìn gương mặt tái nhợt căng thẳng của Thẩm Bác Diễn, vỗ vỗ bờ vai em trai: “Em thích Lục Quân Càn nhiều đến thế, từ ngày cậu ấy đi anh chưa thấy em cười lần nào.. Tội gì phải hành hạ bản thân như vậy, thả lỏng ra một chút, làm quen nhiều bạn bè hơn. Tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm với đoàn làm phim đi."
Kiếp trước Lục Lăng Hằng từng gặp Thẩm Thanh Dư vài lần.
Thẩm gia có hai người con trai, con trai trưởng là Thẩm Thanh Dư, lớn hơn con trai thứ là Thẩm Bác Diễn bảy tuổi. Tuy hai người cùng cha, nhưng tướng mạo và tính cách khác nhau một trời một vực. Thẩm Thanh Dư càng lớn càng giống cha, mặt tròn trịa, mũi thịt thịt, tướng mạo hiền lành phú quý; Thẩm Bác Diễn lớn lên lại trông giống người mẹ từng làm ca sĩ nổi tiếng của mình, mặt mày sáng sủa, anh tuấn đẹp trai.
Tính cách Thẩm Thanh Dư trầm ổn, là người vô cùng tài giỏi trong tập đoàn tư nhân nhà mình, anh nắm giữ chức vị quan trọng trong hội đồng quản trị. Mà Thẩm Bác Diễn thì là điển hình của phú nhị đại ăn chơi hưởng lạc, hai mươi tám tuổi nhưng không làm được mấy việc nên hồn. Có lẽ là huynh trưởng như cha, Lục Lăng Hằng biết Thẩm Thanh Dư đối xử rất tốt với Thẩm Bác Diễn, thậm chí so với cha còn cưng chiều người em này hơn, bình thường bởi Thẩm Bác Diễn làm việc không đáng tin cậy nên thường hay bị cha mắng, nhưng Thẩm Thanh Dư luôn nói giúp cho hắn, lúc sinh nhật được tặng du thuyền và hòn đảo, cuối cùng đều trở thành đồ chơi hưởng lạc trong tay Thẩm Bác Diễn.
Lục Lăng Hằng hoàn toàn không ngờ sẽ gặp họ ở phim trường, cho nên khó tránh khỏi giật mình. Xem ra ban nãy trong lều đạo diễn nhốn nháo là vì hai nhân vật lớn đại giá quang lâm.
Thẩm Bác Diễn nhìn Lục Lăng Hằng bằng ánh mắt phức tạp, mà Thẩm Thanh Dư lại thân thiện nhìn anh cười.
Tiền Duyệt cầm đồ uống chạy tới: “Mắng nhiều như vậy, khát nước không?"
Lục Lăng Hằng buồn cười trừng mắt nhìn: “Còn lo khát? Uống nhiều như vậy, tôi sắp no muốn chết rồi đây này."
Các diễn viên đều chạy tới chào hỏi hai vị thiếu gia nhà họ Thẩm, ngay cả Trương Minh Tước vẫn luôn làm mặt lạnh trên phim trường lúc này cũng cười tươi như hoa. Nhà tài trợ tới, nếu không ra chào hỏi thì thật không phải phép, Lục Lăng Hằng đành phải tiến lên, tuy rằng vừa nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Bác Diễn đã khiến anh có dự cảm chẳng lành.
“Cậu chính là em họ Lục Quân Càn nhỉ?" Thẩm Thanh Dư chủ động vươn tay ra với anh, “Anh đã nghe Thẩm Bác Diễn nhắc qua về cậu."
Lục Lăng Hằng bắt tay cùng anh ta, liếc nhìn Thẩm Bác Diễn, Thẩm Bác Diễn không có ý muốn bắt tay với anh, chỉ nhìn anh chòng chọc.
Không ngờ, ngay cả lúc Lục Lăng Hằng đóng phim cũng bắt chước Lục Quân Càn! Tuy rằng trước đây Lục Quân Càn chưa từng đóng vai nào như Đường Đồng Trạch, nhưng Thẩm Bác Diễn đã xem đi xem lại vô số lần phim anh đóng, hiểu anh rõ vô cùng, cách diễn của Lục Lăng Hằng thật sự rất giống Lục Quân Càn. Nếu không phải họ có quan hệ anh em bà con thân thiết, giữa hai người có điểm tương đồng thì Thẩm Bác Diễn đã hoài nghi Quân Càn qua đời rồi mượn thân xác này sống lại.
“Thẩm tổng, sao hai anh lại tới thăm phim trường vậy?" Nhạc Hinh Ngọc hỏi.
“Bọn anh đi bàn chuyện làm ăn ở gần đây." Thẩm Thanh Dư giải thích, “Bàn xong chuyện Bác Diễn nói Lăng Hằng quay phim ở gần đây, muốn tới xem cho nên mới tới."
Vẻ mặt Thẩm Bác Diễn mất hứng: “Em đâu có nói tới thăm cậu ta."
Thẩm Thanh Dư nâng mi, Thẩm Bác Diễn mất tự nhiên quay sang chỗ khác. Nếu đứa em trai này thật sự không muốn tới thì đã chẳng đề cập tới chuyện Lục Lăng Hằng quay phim ở gần đó. Hắn tìm cái bóng của Lục Quân Càn trên người Lục Lăng Hằng, tuy rằng chính hắn cũng không muốn như vậy, nhưng hắn không cách nào khống chế được sự kích động của mình.
Lục Lăng Hằng làm như không nghe thấy giọng nói khó chịu của Thẩm Bác Diễn: “Cảm ơn Thẩm Tổng, rất hân hạnh được đón tiếp."
“Cậu diễn không tồi." Thẩm Thanh Dư nói, “Trước đây cậu từng ở Thành Đô sao?"
Lục Lăng Hằng vội nói: “Không đâu, chỉ là trước đây có vài người bạn thân người Thành Đô mà thôi."
“Thảo nào." Thẩm Thanh Dư cười nói, “Anh cũng không hiểu tiếng địa phương Tứ Xuyên cho lắm, anh thấy cậu nói rất tốt, nghe không có gì khác biệt. Ban nãy nói chuyện cùng đạo diễn Khang mấy câu, ông ấy bảo giọng địa phương của cậu hơi mềm, có lẽ do cậu nói tiếng Thượng Hải, giọng mềm nên khi nói tiếng Tứ Xuyên cũng bị ảnh hưởng theo."
Lục Lăng Hằng cười ha hả: “Có lẽ vậy?"
Thẩm Bác Diễn nghi ngờ nhìn Lục Lăng Hằng đăm đăm. Lục Lăng Hằng không phải người Thượng Hải, cậu ta sinh ra lớn lên ở Nam Kinh, sao nói tiếng Thượng Hải được chứ? Hơn nữa ban nãy lúc Lục Lăng Hằng quay phim nói tiếng Tứ Xuyên, khiến Thẩm Bác Diễn không khỏi nhớ tới Lục Quân Càn hồi quay “Thiên lý". Lúc quay bộ phim đó, Thẩm Bác Diễn theo Lục Quân Càn một thời gian dài, hắn cực kỳ thích những khi Lục Quân Càn nói giọng Thành Đô mềm mại pha lẫn giọng Thượng Hải ỏn ẻn, phải nói là rất đỗi gợi cảm, hắn yêu hết các mặt Lục Quân Càn thể hiện ra.
Thẩm Thanh Dư nói đôi câu cùng Lục Lăng Hằng, thấy Thẩm Bác Diễn vẫn đứng yên bên cạnh không mở miệng, không khỏi ngạc nhiên nói: “Sao hôm nay em nói ít thế? Không phải muốn tới đây xem Lục Lăng Hằng sao?"
Mặt Thẩm Bác Diễn đen lại: “Em chỉ muốn xem người ta lòng gan dạ sắt tới đâu."
Thẩm Thanh Dư nghe ra mùi thuốc súng nồng nặc trong lời Thẩm Bác Diễn, vô cùng giật mình, không biết em mình lại đang lên cơn gì.
Lục Lăng Hằng bị Thẩm Bác Diễn nhìn bằng ánh mắt tràn đầy địch ý, có chút bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn tự nhiên cười nói: “Ha ha, Thẩm thiếu gia đang nói tôi chứ gì. Cái vai Đường Đồng Trạch tôi diễn này đúng là lúc mắng người cái gì cũng nói ra được, không nương tay gì cả, đúng là lòng gan dạ sắt."
Thẩm Thanh Dư nghe anh hóa giải tình cảnh lúng túng như vậy cũng không khỏi cười theo: “Công nhận, nghe cậu mắng chửi người rất thú vị. Hóa ra đóng phim hay như vậy, bảo sao em anh trước đây cứ hay tới phim trường xem." Nói rồi đưa tay vỗ nhẹ lưng Thẩm Bác Diễn, liếc mắt nhìn cậu em một cái. Anh không rõ rốt cuộc giữa Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng có xích mích gì, nhưng công kích ngay trước mặt người ta như vậy, nói chung là không nên.
Lục Lăng Hằng cho rằng Thẩm Bác Diễn còn đang tức giận mình chuyện weibo lần trước, làm thời gian này anh không dám đăng gì lên weibo.
Lâm Vũ đứng ở bên kia sân, cầm kịch bản trong tay, do dự nhìn Lục Lăng Hằng. Lâm Vũ không biết anh em nhà họ Thẩm, vẫn đang đợi dạy Lục Lăng Hằng lời thoại. Lục Lăng Hằng nhìn thấy anh, lập tức xin lỗi Thẩm Thanh Dư và Thẩm Bác Diễn: “Xin lỗi hai Thẩm tổng, em còn phải đi học lại lời thoại, lát nữa trò chuyện sau."
Thẩm Thanh Dư vội nói: “Không quấy rầy cậu nữa, cứ đi đi."
Thẩm Thanh Dư nhìn theo bóng lưng Lục Lăng Hằng, như có điều suy nghĩ nói: “Công nhận rất đẹp trai, hình như còn đẹp trai hơn anh cậu ấy một chút."
Thẩm Bác Diễn như đạp trúng bãi mìn mà bạo phát, hai mắt trừng to: “Anh nói bậy bạ gì đấy."
Em trai đột nhiên bạo phạt khiến Thẩm Thanh Dư hoảng sợ, buồn cười nói: “Rồi, anh sai rồi, Lục Quân Càn của em đẹp nhất, đẹp trai đệ nhất thiên hạ" Ngưng một chút, lại nói, “Anh em họ hàng có khác, có vẻ rất giống.."
Thẩm Bác Diễn hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Thẩm Thanh Dư tò mò hỏi: “Giữa hai người có xích mích gì vậy? Ban nãy em nói cậu ấy sao?"
Thẩm Bác Diễn không muốn giải thích, lạnh lùng nói: “Không có gì."
Thẩm Thanh Dư thấy em trai không chịu nói, đành phải đổi chủ đề: “Cậu ấy cũng là người Thượng Hải sao? Hai anh em họ lớn lên cùng nhau à?"
“Không phải." Thẩm Bác Diễn lạnh lùng nói, “Cậu ta người Nam Kinh."
Nguồn :
Thẩm Thanh Dư ngẩn người, nét mặt có vẻ ngạc nhiên, “Thế sao lại nói tiếng Thượng Hải.. Là Lục Quân Càn dạy sao? Quan hệ anh em hai người không tồi nhỉ."
Thẩm Bác Diễn khẽ nhíu mày, cắn chặt môi không hé răng. Vốn là chính hắn cũng cảm thấy kì quái, Lục Lăng Hằng và Lục Quân Càn có nhiều điểm tương đồng như vậy, nhất là hôm nay lúc nghe thấy Lục Lăng Hằng nói tiếng địa phương, thoáng chốc hắn đem hình ảnh hai người hợp lại một chỗ. Nhưng lời Thẩm Thanh Dư nói đã thức tỉnh hắn. Giống nhau, là bởi vì là người thân, hay là bởi vì bắt chước theo? Rốt cuộc Lục Lăng Hằng muốn làm cái gì? Cậu ta thấy Lục Quân Càn đã mất, cho nên muốn sao chép con đường thành công của Lục Quân Càn, thay thế vị trí của cậu ấy sao?
Thẩm Bác Diễn liếc nhìn Lục Lăng Hằng đứng cách đó không xa, không biết cậu ta đang nói gì với Lâm Vũ, hai người nói nói cười cười vui vẻ như vậy, hoàn toàn không có chút lo lắng buồn bã nào. Nhìn nụ cười chói mắt kia khiến trong lòng Thẩm Bác Diễn như có cây đuốc đang rực cháy.
Vì sao.. Sao hắn không nói những lời ấy sớm hơn một chút? Hắn cứ sợ nếu nói ra thì ngay cả làm bạn cũng không làm được, cho nên cứ ngây ngốc đứng bên cạnh chờ, chờ một ngày Lục Quân Càn muốn tìm một người thích hợp rồi an ổn một đời. Đêm hôm đó Lục Quân Càn không trả lời tin nhắn của hắn, hắn không sao ngủ được, nằm lăn qua lộn lại trên giường, không biết vì sao cứ thấp thỏm không yên. Hắn mở hộp thoại của hắn với Lục Quân Càn, gõ xuống mấy chữ “Tôi thích cậu", “Tôi thích dáng vẻ cậu khi mặc sơ mi và âu phục, tôi muốn tự tay cởi nó ra…" Hắn gõ rất nhiều rất nhiều, sau đó lại xóa đi. Những khi hắn nhớ người kia đến phát cuồng, lại như một kẻ ấu trĩ đóng vở hài kịch một vai, trút hết những lời muốn nói nhưng không dám ra.
Ngày đó, sau khi xóa đi vô số lời hèn mọn, cuối cùng hắn viết một tin nhắn đơn giản, “Lục Quân Càn, tôi thích cậu." Đến khi hắn muốn xóa những lời này đi chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên Lục Quân Càn gửi một tin nhắn tới cho hắn —— “Được". Chỉ một chữ đơn giản như vậy thôi lại khiến hắn hết cả buồn ngủ nhảy dựng lên trên giường. Thiếu chút nữa hắn tưởng mình ấn nhầm phím gửi đoạn tin nhắn kia đi, cho rằng đó là câu trả lời của Lục Quân Càn. Đến khi hắn phát hiện có lẽ là Lục Quân Càn trả lời lại tin nhắn trước kia của mình, tâm tình kích động khó mà bình phục được, đêm hôm khuya khoắt hắn đặt vé máy bay chuyến sớm nhất đi tới phim trường, muốn mau chóng gặp mặt người ấy.
Nhưng đến khi hắn gặp được, gương mặt người ấy bị một tấm khăn trắng phủ kín.
Mà chữ “được" cuối cùng Lục Quân Càn gửi cho hắn kia, tựa như một con dao sắc nhọn, đâm sâu vào trái tim hắn, khẽ động một chút thôi máu liền chảy thành dòng. Nếu hắn có thể tới sớm hơm một chút, quyết tâm có thể sâu hơn một chút, mặt dày mày dạn ở bên cạnh săn sóc người ấy, có lẽ đã không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy! Sao hắn không tới sớm hơn một chút!
Thẩm Thanh Dư liếc nhìn gương mặt tái nhợt căng thẳng của Thẩm Bác Diễn, vỗ vỗ bờ vai em trai: “Em thích Lục Quân Càn nhiều đến thế, từ ngày cậu ấy đi anh chưa thấy em cười lần nào.. Tội gì phải hành hạ bản thân như vậy, thả lỏng ra một chút, làm quen nhiều bạn bè hơn. Tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm với đoàn làm phim đi."
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh