Trung Đội Trưởng Là Crush Của Tôi
Chương 22: Chỉ cần cậu nhích lên một chút
Quốc Cường ngừng hôn, tư thế trở lại bình thường. Hắn nhìn bộ dạng bất động giống như khúc gỗ khô của Cao Cường, khẽ cười một cái, sau đó lời nói giống như gió thu lướt qua, rất mát lành và dịu dàng: "Chúc ngủ ngon."
Nói rồi, hắn rời đi, để lại Cao Cường ngây ngốc nhìn theo.
Khi Quốc Cường hoàn toàn rời khỏi, Cao Cường mới hồi phục chức năng vật lý của cơ thể, giống như một tên lửa lao thẳng vào trong phòng, không quan tâm tới bất kì người hay vật cản nào cả. Cậu giam mình trong chiếc chăn, ở trong bóng tối do chiếc chăn tạo ra thu mình lại. Giờ đây tâm trí cậu vô cùng rối bời. Có quá nhiều thứ xảy ra cùng một lúc, hơn nữa lại là trong một khoảng thời gian rất ngắn, cậu không kịp chuẩn bị, càng không thể nào đối phó được. Cậu khẽ đưa tay lên chạm vào môi mình, nơi đó vừa được đôi môi mềm mại của Quốc Cường chạm lên, từ khô khốc nó liền trở nên ẩm ướt. Khi nãy, cậu còn có thể cảm nhận được hơi thở hắn phả ra. Cảm giác lúc đó, đê mê đến lạ thường. Đây là lần đầu tiên cậu xuất hiện loại cảm giác này khi hôn. Tại sao hắn lại hôn mình chứ? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Cậu không ngừng lắc lắc đầu. Rồi cậu lại nhớ đến phần tiếp theo của diễn biến khi nãy. Hắn cười? Mình đã thấy hắn cười? Nụ cười của hắn... Hắn còn nói chúc mình ngủ ngon với giọng điệu nhẹ nhàng như thế. Thật khó tin.
Cậu thò đầu ra khỏi chiếc chăn, nói: "Mỗi người đến đánh tớ một cái đi."
Bọn cùng phòng vốn dĩ khi thấy Cao Cường liều mạng chạy vào trong phòng, thật nhanh cuộn mình kín mít trong chăn đã cảm thấy kì lạ, giờ nghe cái yêu cầu này càng cảm thấy khó hiểu. Trung Hiếu hỏi: "Cậu bị sao thế?"
Minh Thịnh đi tới: "Cậu lại gặp ma à?"
Cả đám trong phòng la hét lên. Cao Cường cau mày, bỏ tấm chăn ra, đi lại nhéo lên bắp tay của Minh Thịnh một cái khiến hắn la hét lên: "Đau!!"
Tên đầu đinh này biết đau, đó là kết luận thứ nhất của cậu. Cậu lại chuyển sang nhìn Trung Hiếu. Hắn thấy ánh mắt khó đoán của Cao Cường từng chút từng chút lui ra phía sau: "Cậu, muốn nhéo tớ à?"
Cao Cường lắc đầu: "Không." Cậu dừng lại nhìn những người khác, rồi nói tiếp: "Có phải tớ đang ở thế giới thực, thời gian thực không? Mọi người mau trả lời tớ."
Cả đám nhìn nhau, ai nấy cũng đều cảm thấy kì lạ không giải thích được: "Cậu bị sao thế?"
Thế rồi cậu lại tự nhéo mình một cái. Trong phim thấy diễn viên rơi vào trường hợp giống mình đều làm như vậy. Cậu cảm thấy đau, như vậy có nghĩa là cậu đang không phải mơ. Mọi chuyện khi nãy cũng diễn ra một cách chân thực, kết luận thứ hai của cậu.
"Thùng nước ở ngoài cửa, khiêng vào giúp tớ." Nói xong cậu lại trèo lên giường, trùm mình trong chiếc chăn. Trong đầu lúc thì nghĩ đến chuyện Quốc Cường hôn mình, lúc thì không ngừng hỏi tại sao hắn lại làm như vậy. Lăn qua lộn lại một hồi cậu ngủ quên lúc nào không hay.
Đến khi cậu tỉnh dậy mọi người đã ngủ say. Tiếng sáo của Quốc Cường từ nơi đó lại nương theo hơi đêm, truyền đi khắp nơi. Cậu ngồi dậy, dựa cằm và hai tay lên bệ cửa sổ, nhìn lên mảnh trăng sáng ở trên cao. Thật kì lạ, ánh trăng lại biến thành khuôn mặt tươi cười của Quốc Cường. Cậu khẽ mỉm cười. Quốc Cường, có thể cho tớ biết, khi nãy, cậu vì sao lại hành động như vậy không?
Nếu như cậu là ánh trăng sáng, vậy có lẽ rất nhiều ngôi sao bé nhỏ ở xung quanh kia chính là những người theo đuổi cậu. Thế còn tớ, tớ là gì đây nhỉ? Có thể làm vầng mây trắng che khuất cậu khỏi những người khác không?
Tiếng sáo du dương ru cậu lần nữa chìm vào giấc ngủ, với trái tim còn đang thổn thức.
Nói rồi, hắn rời đi, để lại Cao Cường ngây ngốc nhìn theo.
Khi Quốc Cường hoàn toàn rời khỏi, Cao Cường mới hồi phục chức năng vật lý của cơ thể, giống như một tên lửa lao thẳng vào trong phòng, không quan tâm tới bất kì người hay vật cản nào cả. Cậu giam mình trong chiếc chăn, ở trong bóng tối do chiếc chăn tạo ra thu mình lại. Giờ đây tâm trí cậu vô cùng rối bời. Có quá nhiều thứ xảy ra cùng một lúc, hơn nữa lại là trong một khoảng thời gian rất ngắn, cậu không kịp chuẩn bị, càng không thể nào đối phó được. Cậu khẽ đưa tay lên chạm vào môi mình, nơi đó vừa được đôi môi mềm mại của Quốc Cường chạm lên, từ khô khốc nó liền trở nên ẩm ướt. Khi nãy, cậu còn có thể cảm nhận được hơi thở hắn phả ra. Cảm giác lúc đó, đê mê đến lạ thường. Đây là lần đầu tiên cậu xuất hiện loại cảm giác này khi hôn. Tại sao hắn lại hôn mình chứ? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Cậu không ngừng lắc lắc đầu. Rồi cậu lại nhớ đến phần tiếp theo của diễn biến khi nãy. Hắn cười? Mình đã thấy hắn cười? Nụ cười của hắn... Hắn còn nói chúc mình ngủ ngon với giọng điệu nhẹ nhàng như thế. Thật khó tin.
Cậu thò đầu ra khỏi chiếc chăn, nói: "Mỗi người đến đánh tớ một cái đi."
Bọn cùng phòng vốn dĩ khi thấy Cao Cường liều mạng chạy vào trong phòng, thật nhanh cuộn mình kín mít trong chăn đã cảm thấy kì lạ, giờ nghe cái yêu cầu này càng cảm thấy khó hiểu. Trung Hiếu hỏi: "Cậu bị sao thế?"
Minh Thịnh đi tới: "Cậu lại gặp ma à?"
Cả đám trong phòng la hét lên. Cao Cường cau mày, bỏ tấm chăn ra, đi lại nhéo lên bắp tay của Minh Thịnh một cái khiến hắn la hét lên: "Đau!!"
Tên đầu đinh này biết đau, đó là kết luận thứ nhất của cậu. Cậu lại chuyển sang nhìn Trung Hiếu. Hắn thấy ánh mắt khó đoán của Cao Cường từng chút từng chút lui ra phía sau: "Cậu, muốn nhéo tớ à?"
Cao Cường lắc đầu: "Không." Cậu dừng lại nhìn những người khác, rồi nói tiếp: "Có phải tớ đang ở thế giới thực, thời gian thực không? Mọi người mau trả lời tớ."
Cả đám nhìn nhau, ai nấy cũng đều cảm thấy kì lạ không giải thích được: "Cậu bị sao thế?"
Thế rồi cậu lại tự nhéo mình một cái. Trong phim thấy diễn viên rơi vào trường hợp giống mình đều làm như vậy. Cậu cảm thấy đau, như vậy có nghĩa là cậu đang không phải mơ. Mọi chuyện khi nãy cũng diễn ra một cách chân thực, kết luận thứ hai của cậu.
"Thùng nước ở ngoài cửa, khiêng vào giúp tớ." Nói xong cậu lại trèo lên giường, trùm mình trong chiếc chăn. Trong đầu lúc thì nghĩ đến chuyện Quốc Cường hôn mình, lúc thì không ngừng hỏi tại sao hắn lại làm như vậy. Lăn qua lộn lại một hồi cậu ngủ quên lúc nào không hay.
Đến khi cậu tỉnh dậy mọi người đã ngủ say. Tiếng sáo của Quốc Cường từ nơi đó lại nương theo hơi đêm, truyền đi khắp nơi. Cậu ngồi dậy, dựa cằm và hai tay lên bệ cửa sổ, nhìn lên mảnh trăng sáng ở trên cao. Thật kì lạ, ánh trăng lại biến thành khuôn mặt tươi cười của Quốc Cường. Cậu khẽ mỉm cười. Quốc Cường, có thể cho tớ biết, khi nãy, cậu vì sao lại hành động như vậy không?
Nếu như cậu là ánh trăng sáng, vậy có lẽ rất nhiều ngôi sao bé nhỏ ở xung quanh kia chính là những người theo đuổi cậu. Thế còn tớ, tớ là gì đây nhỉ? Có thể làm vầng mây trắng che khuất cậu khỏi những người khác không?
Tiếng sáo du dương ru cậu lần nữa chìm vào giấc ngủ, với trái tim còn đang thổn thức.
Tác giả :
Liêu Phong