Trung Cung Lệnh
Chương 1: - HỒI I: ĐẸP TỰA ÁNG MÂY
Chương 1
Hồng tường nguy nga, màu đỏ thắm của thành cung tạo thành dãy hành lang huyết sắc cao ngất tưởng như kéo dài tới vô tận. Bối cảnh uy lệ đem tới sự áp lực vô hình, không gian hẹp càng khiến cho người ta cảm thấy nặng nề khó thở. Mái ngói lưu ly vàng rực, bốn phía cong lên như móc câu rủ xuống những băng tuyết lóng lánh, qua ánh nắng le lói khi chiều tà lại càng tỏa ra khí lạnh lẽo rét buốt. Tuyết, trắng như mỡ, phản chiếu ánh nắng, sáng đến chói mắt.
Trong không gian yên tĩnh tuyệt đối chốn nội cung, một đội cung nữ thái giám đang theo hàng lối mà đi, ngoài tiếng bước chân thật nhẹ giẫm lên nền tuyết cũng không có bất kỳ tiếng động nào khác.
Cửa cung uy lệ nguy nga mở ra, mang theo cỗ khí thế tràn đầy. Trong nháy mắt, bóng người bị nuốt chửng sau cánh cửa cung đỏ thắm, tất cả những gì còn lại chỉ là một màn tuyết trắng tinh bao phủ lấy cả Tử Cấm Thành rộng lớn bao la.
Tư Lễ giám của Nội Vụ phủ[1], chính Nhị phẩm Tổng quản Thái giám Ngô Lương Phụ đang ngồi ngay ngắn trong nội đường, triều phục áo gấm xanh đậm thêu mãng xà, tay nâng đại hồng bào thượng phẩm, chậm rãi nâng chén trà đưa tới bên miệng. Tư Lễ giám rộng lớn yên tĩnh im ắng, khắp không gian chỉ có tiếng nắp sứ va chạm vào miệng ly trà trên tay Ngô Lương Phụ, mỗi một lần như vậy lại tạo ra thứ thanh âm thanh thúy, quanh quẩn khắp nội đường.
"Ngô Tổng quản, những người này đều là do Lý ma ma tự mình chọn ra từ đợt tuyển hạ nhân gần đây. Ngô Tổng quản yên tâm, đây đều là những nha đầu lanh lợi, tay chân lại lưu loát thạo việc. Ma ma truyền lời cho ngài, vốn là cứ theo lệ cũ, phân bốn năm người tới chỗ Hoàng hậu nương nương, nhưng mà chỗ của Hoàng quý phi..." Tiểu thái giám Chu Thành trình danh sách hai mươi cung nữ lên cho Ngô Lương Phụ, truyền lại từng chữ của Chưởng giáo ma ma Lý Ứng Vinh. Phía sau hắn là hai hàng cung nữ đang cung kính quỳ gối, ai ai cũng đều tươi cười, bày ra dáng vẻ khả ái lanh lợi.
"Tạp gia đã rõ." Ngô Lương Phụ vuốt vuốt ngón tay, nhận lấy danh sách cung nữ từ tiểu thái giám trước mặt, cũng chẳng đếm xỉa đến đám cung nữ đang quỳ. Hắn nói tiếp, giọng nói lanh lảnh cao vút xen lẫn với tiếng thanh thúy của chén sứ va vào nhau, "Cũng sắp tới cuối năm rồi, Lý ma ma quả thật có nhãn lực rất tốt, đã biết trước tạp gia ta phải lo liệu mấy việc cung nhân này, lại còn tình nguyện giúp đỡ tạp gia một phen. Lý ma ma không hổ là Lý ma ma, so với Thái Uyển Vân mắt cao hơn đầu kia chu đáo hơn rất nhiều, nói với ma ma của ngươi, nàng có tâm, tạp gia nhớ kỹ trong lòng."
Chu Thành vui vẻ phấn khởi, vội vàng quỳ xuống dập đầu, "Tổng quản đại nhân, Lý ma ma còn có nói thêm, Ngô Tổng quản luôn tận tâm tận lực vì Hoàng thượng, mà chúng nô tài có thể vì Tổng quản mà giúp đỡ chút ít cũng đã là phúc phận trời cho, nào dám phiền Tổng quản ghi nhớ! Chúng nô tài vẫn là nên hy vọng Tổng quản ngài có thể an nhàn bớt lao lực mới phải."
"Tạp gia làm việc cho Hoàng thượng, nào dám nói đến hai chữ lao lực." Ngô Lương Phụ nhìn ra sân, thở dài, "Được Hoàng thượng tin tưởng, đây là phúc phận của tạp gia..." Rồi ánh mắt hắn hạ xuống Chu Thành, lúc này vẫn đang quỳ rạp trên đất, khóe miệng câu lên một nụ cười sâu xa đầy ý vị, "Mà ngươi cũng rất biết cách nói chuyện đây, ngươi tên gì? Hầu hạ ở đâu?"
Chu Thành càng khấu đầu thấp xuống, trán đã muốn chạm sàn, "Nhưng đây cũng là năng lực của Tổng quản ngài, có thể khiến cho Hoàng thượng tin tưởng giữ bên mình. Tiểu nô tài tên Chu Thành, tiểu thái giám ở Chu Lễ giám, hôm nay may mắn được Lý ma ma tin cậy thay mặt tới đây khấu kiến Tổng quản đại nhân, có thể diện kiến ngài được một lần đã là phúc phận của nô tài tu mấy kiếp mới được!".
"Ôi ôi..." Ngô Lương Phụ nghe hắn nói, tâm tư cũng có mấy phần thoải mái, khom người đỡ tên tiểu thái giám kia lên. Gương mặt trắng như phủ một lớp bột mì của hắn tươi cười, lộ ra vài nếp nhăn. Ngô Lương Phụ đứng dậy, bàn tay chắp trước bụng, đi tới đi lui trước mặt Chu Thành, "Tiểu tử hiểu chuyện, quả là thuộc hạ của Lý Ứng Vinh, cũng hệt như nàng. Tốt lắm, từ giờ ngươi theo Lý ma ma, sẽ không thua thiệt đâu!"
"Tạ Tổng quản nhắc nhở!"
Chu Thành vui mừng quá đỗi, dường như muốn dán vầng trán lên mặt đất lạnh như băng. Hắn đã vận hết năng lực của bản thân, ngay cả thủ đoạn cũng không chừa, mới có thể cướp lấy cơ hội dẫn cung nữ tới bái kiến Nội thị Tổng quản thái giám Ngô Lương Phụ này từ tay Phùng Tử. Từng lời hắn vừa nói đã luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần, luyện đến mức nhuần nhuyễn, rốt cuộc đã có cơ hội nói cho Ngô Lương Phụ nghe. Chu Thành hắn có thêm chút hy vọng rồi, đời này ai biết được hắn sẽ có thể tiến xa tới đâu.
"Ngươi về trước đi, tạp gia sẽ cân nhắc kỹ càng, sắp xếp lại tất cả các cung nữ, sau sẽ cho người đưa tới cho Lý ma ma." Tâm tình Ngô Lương Phụ đã lâu mới có thể tốt đẹp như lúc này, cũng không ngại nhiều lời thêm vài câu. Chu Thành đương nhiên nhìn ra hắn hài lòng, nhịp tim cũng vì cao hứng mà nhảy loạn, xem ra sau này chỉ cần khéo lẹo nịnh nọt cho hắn vừa lòng, chắc chắn sẽ có lúc được trọng dụng.
"Nô tài tuân mệnh!"
Chu Thành dập đầu, chỉ một lát sau, đám cung nữ sau lưng cùng đại thái giám Ngô Lương Phụ đã không còn thấy bóng dáng. Chu Thành ngẩng đầu nhìn lên, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi lấm tấm, dưới ánh nắng lại càng lấp lánh lên, trong ánh mắt rạng rỡ là niềm phấn khích tươi cười.
---
Tân Giả khố [2].
Các cung nữ ai ai cũng mong ngóng không yên, rốt cuộc tên tiểu thái giám Chu Thành kia cũng ra khỏi gian phòng của Quản sự Tân Giả Khố, ma ma Lý Ứng Vinh. Một đám vội vàng kéo nhau tiến gần, "Chu công công, thế nào rồi? Có tin tốt gì không?"
Đã có cung nữ nhanh nhẹn âm thầm đút mười lượng bạc vào tay hắn: "Đợt này được lựa chọn điều đến hầu hạ các nương nương cùng các vị A ca[3] có những ai vậy a?"
Chu Thành cười cười, nhưng là ngoài cười mà trong không cười, giữ tư thái kiêu ngạo mà liếc qua đám cung nữ, "Người có phúc ắt sẽ tới được nơi có phúc, người vô phúc..." Ánh mắt hắn xuyên qua đám người mà bắn đến nơi Văn Lan đang đứng, "Cũng chỉ có thể dành cả đời ở Tân Giả Khố này làm tạp dịch mà thôi."
Nghi Xuyên kéo kéo ống tay áo Văn Lan, "Ngươi lại chưa đưa hắn cái này a?" Rồi liếc mắt nhìn xuống túi bạc trong tay mình.
Văn Lan cười khổ.
"Cơ mà... bạc của ngươi vẫn chưa tìm thấy sao?" Hợp Xuân nhìn sang, bày ra thần sắc thương cảm, "Sao tiền thưởng lẫn tiền lương đều cùng lúc biến mất không tung tích được cơ chứ... Hiện tại đều mất hết rồi sao?"
Văn Lan đương nhiên là bất lực trước tình cảnh này, không khỏi thở dài. Dù sao nàng cũng không phải chủ nhân chân chính của cỗ cơ thể này, ai mà biết được nàng đã giấu tiền ở đâu cơ chứ? Dù đã lật tung khắp nơi, Tang Chi – chính là tên gọi của thân xác này đây, cũng không thấy cái gọi là tiền bạc.
Nghi Xuân lại thở dài, "Hôm nay Lục Oanh cũng đã đi rồi, nếu không ngươi có thể hỏi nàng. Tang Chi, hay ngươi báo với ma ma đi, để ma ma giúp ngươi làm chủ, e rằng bị ai trộm mất rồi."
"Thôi, nếu để ma ma biết chuyện, nhất định sẽ trách ta làm việc không cẩn thận chu toàn. Có lấy lại được tiền hay không còn chưa biết, nhưng đã khiến ma ma có ấn tượng xấu về ta rồi."
Nghi Xuân liếc nàng một cái, cũng không nói gì thêm, lại chen tới trước mặt Chu Thành, nhét chút bạc vào tay hắn, "Chu công công, mong sau này ngài giúp đỡ một chút."
"Được rồi được rồi."
Các cung nữ cũng không dám tụ tập lâu, đưa tiền cho Chu Thành lại tiện thể nói vài lời nhờ vả tốt đẹp, xong xuôi cũng liền giải tán.
Văn Lan vỗ vỗ túi gấm, lơ đãng ngắm nhìn. Loại may thêu thủ công này đối với Văn Lan mà nói quả thật rất khó, nếu không có Lục Oanh không ngại hao tổn tâm trí chỉ dạy, sợ là tới nay ngay cả đường kim lỗ chỉ nàng cũng không biết.
Thời gian qua làm cung nữ, nàng cũng đã quen với việc luôn phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, đôi khi không tránh được cảm giác nơm nớp lo sợ. Ma ma dạy bảo không lưu tình, mà ở nơi thâm cung này còn có biết bao những kiểu trừng phạt thần không biết quỷ không hay, nhìn vào tuyệt đối không thấy dấu vết, nhưng thực ra chỉ người nhận đòn mới biết thống khổ cỡ nào. Hậu cung Đại Thanh, cung nữ đều xuất thân từ Tam kỳ Bao y[4], ai ai cũng mang phong thái đoan chính chuẩn chỉ. Tại Tân Giả khố này, các cung nữ có bị phạt cũng sẽ không giống như các cung nữ thái giám Nội thị bị tát bị đánh. Tuyệt đối không được để ảnh hưởng đến dung mạo cung nữ, vì ở đây, gương mặt chính là tài sản đáng giá nhất mỗi người có được, cũng không ai nói trước được ngày sau người nào có thể được trọng dụng, người nào có thể đậu cành cao. Cũng bởi ở đây ai cũng đều xuất thân Bát Kỳ[4], chung quy cũng đều như nhau, cho nên các ma ma cũng hiếm khi trực tiếp mắng chửi người, nhưng dù vậy, một khi cung nữ phạm lỗi cũng sẽ bị mắng chửi không nể tình đâu.
Từ trước tới nay Văn Lan cũng chưa bị khiển trách lần nào, nàng luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhưng vẫn là có chỗ không hợp lễ nghi. Ví dụ, khi đi ngủ nữ tử chỉ có thể nằm thẳng duỗi tay chân, khi ăn cơm không thể ăn nhanh nhai vội, khi nói chuyện phải nhẹ giọng nói nhỏ, ngay cả gương mặt, gương mặt lúc nào cũng phải giữ lấy bộ dáng tươi cười, mà tươi cười này phải làm thế nào cho giống như là vui vẻ xuất phát từ nội tâm, khiến cho người khác vừa nhìn đã thấy vui vẻ dễ chịu. Nếu ma ma cảm thấy nàng đang miễn cưỡng tươi cười, nàng ắt sẽ chịu một gậy, mà gậy này đã được vải thô quấn quanh, dùng lực đánh trên lưng dù chỉ một chưởng thôi cũng đủ làm cho lục phủ ngũ tạng nhốn nháo, nhưng lại để lại không chút dấu vết trên da thịt. Một gậy thôi cũng đủ gây nội thương, có khi phải cần đến mười ngày nửa tháng mới dần hồi phục. Cung quy ở Tân Giả Khố vô cùng nghiêm ngặt, cung nữ không phận sự không được cho phép tuyệt đối không thể xuất cung nửa bước, bước ra khỏi cửa cung chính là bước đến với cái chết. Văn Lan nghĩ, nàng không hiểu nếu như người khác có xuyên về thời đại này sẽ sống sót thế nào đây. Lại càng đen đủi hơn cho nàng, Lục Oanh đã rời khỏi Tân Giả Khố này rồi.
Văn Lan quay đầu nhìn về phía cửa cung Tân Giả khố, gương mặt mang theo mạt cười đoan trang dễ chịu, nhưng trong lòng lại tràn đầy sầu muộn, sâu kín thở dài một hơi.
Ra khỏi Tân Giả khố, cũng không biết được thứ đang chờ đợi nàng là phúc hay là họa đây.
--- Hết chương 1 ---
Chú thích:
[1]: Tư lễ giám là một trong Thập tam nha môn thuộc Nội vụ phủ - là cơ quan coi giữ tài sản, vật dụng cho vua và hoàng gia tại nội cung, hay nói dễ hiểu là cơ quan của Thái giám.
[2]: Tân Giả khố - Chuyên về thực phẩm, y phục cho hạ nhân thuộc Nội vụ phủ, gồm những người có xuất thân là Bao y làm việc ở đây, địa vị vô cùng thấp hèn ti tiện. Ngoài lề một chút, dù trong các truyện cung đấu rất hay có tình huống cung nữ phạm lỗi thì bị phạt xuống Tân Giả khố, nhưng nói cho đúng sử thì tình huống này thật hoang đường tới mức ngốc nghếch, vì cung nữ thì vốn đã xuất thân từ nơi này rồi, chẳng khi nào có kiểu phạt như vậy cả.
[3]: A ca là cách gọi các Hoàng tử vào thời Thanh.
[4]: Bát kỳ Bao y – Bát kỳ là một chế độ tổ chức quân sự đặc trưng của người Mãn Châu và nhà Thanh, một trong tám Kỳ; Bao y chỉ tầng lớp của người có nhiều đời làm nô tài.
---
Editor lảm nhảm: Chính thức khai máy rồi *tung bông* Hy vọng quý vị xem đài sẽ tiếp tục ủng hộ, nhất định sẽ ko phải thất vọng đâu nhaa TvT Từng chữ đều là tâm huyết của tui đó. Vì một tương lai BH cung đấu Thanh triều sánh vai với tứ hải bát hoang ~
Các hình minh họa trong truyện, tui sẽ sử dụng của Chân Hoàn truyện và Như Ý truyện, vì hai bộ này là siêu chuẩn, và vì tui là fan~