Trùm Tài Nguyên
Quyển 3 - Chương 132: Mục tiêu trong tương lai
Ở Hoa Hạ những năm 90, tiếng anh đã trở thành môn học bắt buộc tại các trường, nhưng để nắm vững thứ ngôn ngữ không phải tiếng mẹ đẻ, hơn nữa lại là thứ tiếng không thuộc hệ ngôn ngữ phương đông, thì đâu có dễ dàng? Cho nên dù cho mãi cho đến hai nghìn năm sau công nguyên, cùng với sự tiến bộ của inte, sự giao lưu giữa Hoa Hạ và nước ngoài thêm phần thuận lợi, thì các kỳ thi tiếng anh vẫn là nỗi lo lớn nhất của học sinh Hoa Hạ. Hơn nữa dù là thi qua cấp bốn, rất nhiều người vẫn không thể sử dụng tiếng anh trong giao tiếp thông thường. Mà lại là một thành phố ở Đại Lục, cho nên trong thành phố Phụng Nguyên khi ấy số người có thể giao tiếp bằng tiếng anh lưu loát lại càng ít.
-Tiếng Anh của cậu khá lắm!
Chàng trai da trắng cười nói.
-Tôi là Joseph Alger. Đây là bạn gái tôi- Agatha, chúng tôi đều là người Anh.
-Phương Minh Viễn! Người Hoa Hạ.
Phương Minh Viễn cười nói.
-Hai người cần bẻ nhỏ bánh thêm chút nữa, như thế mới đúng vị, khi ăn sẽ thấy ngon hơn.
Ngôn ngữ, muốn thực sự nắm vững, rất cần thường xuyên nghe, nói, hơn nữa, những người hắn tiếp xúc trước kia, đều là người Mỹ, có thể luyện tập cùng với người Anh, thật không tồi. Hơn nữa hai người Anh này có thể ở một nước khác gặp được một người nước ngoài có thể dùng tiếng mẹ đẻ lưu loát giao tiếp với mình, đương nhiên là có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Ba người bắt đầu nói chuyện rất thoải mái, lúc này Phương Minh Viễn mới biết, cả hai người đều đã đi làm, do các công ty nước ngoài phái đến Hoa Hạ làm việc, cũng đã được một thời gian tương đối dài, tiếng Trung của hai người, cũng là học trong thời gian đó. Lần này hai người đến Phụng Nguyên, là đang trong kì nghỉ phép. Do hai người có thể hiểu tương đối giao tiếp tiếng Trung thông thường, lại có thể bập bẹ nói một chút những từ ngữ thường dùng, cho nên không đi cùng phiên dịch. Mà ở thời đại những năm 90, cũng không có trộm cắp, ăn cướp dám tùy tiện ra tay với người ngoại quốc.
-Thứ tiếng của các bạn rất khó học, chúng tôi bắt đầu học rất vất vả! Có những lúc chỉ là thay đổi vị trí trước sau của hai chữ, là đã thay đổi hoàn toàn ý nghĩa, điều đó làm chúng tôi rất đau đầu.
Joseph vừa nói đến chuyện học tiếng Trung, liền nói ngay đến những khó khăn của mình.
-Tiếng của các bạn thì không thế sao?
Phương Minh Viễn trong lòng cười khổ nói. Kiếp trước, tiếng Nhật có thể coi là vì vui thích chơi điện tử mà học, hơn nữa tiếng Nhật và tiếng Trung suy cho cùng cũng có mối liên hệ chặt chẽ lâu năm, cho nên dù vất vả, nhưng học không cảm thấy buồn chán. Còn với môn tiếng Anh, bản thân đã phải cố gắng hết sức, từ khi học cấp một, học liên tục mười mấy năm, mới có thể tạm coi là được. Nếu không phải là ở kiếp này, sau khi tái sinh, ngay cả có bận, cũng không lơ là môn học này thì không thể nói năng lưu loát được như vậy.
-Vậy cả hai người cùng là nhân viên của công ty nào của Anh?
Phương Minh Viễn thuận miệng hỏi han. Hiện nay những công ty nước ngoài có thể đặt văn phòng làm việc tại thủ đô Hoa Hạ, chắc chắn là phải có thế lực.
-Không không không, chúng tôi không phải là nhân viên của công ty Anh. Tôi làm việc tại văn phòng của Nokia tại Hoa Hạ, cô ấy làm việc tại văn phòng công ty sắt thép Luxembourg Albert tại Hoa Hạ.
Joseph liên tục lắc đầu nói.
Lúc này Phương Minh Viễn chợt giật mình, công ty Nokia thì khỏi cần nói nữa, ở kiếp trước, tất cả những người sử dụng điện thoại di động ở Hoa Hạ, không ai là không biết đến công ty Nokia danh tiếng lẫy lừng, sản phẩm của bọn họ nổi tiếng khắp thế giới nhờ độ bền sản phẩm. Ở kiếp trước Phương Minh Viễn có phần yêu thích sản phẩm của Nokia, chủ yếu là do hắn nhiều khi không cẩn thận, điện thoại vào tay hắn, mỗi năm phải thay đến ba hay năm lần, điện thoại của Nokia tuy rằng có lúc nhìn có chút thô kệch, nhưng độ bền thì đứng hàng đầu, nếu không thì số tiền thay di động, cũng đủ để hắn khốn đốn rồi.
Nhưng công ty sắt thép Albert, tin chắc rằng rất nhiều người không biết, ngay cả đến đất nước Luxembourg, sợ rằng nhiều người cũng chỉ biết rằng đó là một quốc gia rất nhỏ ở châu Âu với diện tích không đến ba nghìn ki-lô- mét vuông mà thôi. Nếu như cho những người bình thường tìm vị trí Luxembourg trên bản đồ châu Âu, e rằng người đó còn không biết nên tìm từ chỗ nào.
Nhưng rất nhiều người cũng không biết, Luxembourg là nước công nghiệp phát triển nhất trên thế giới, thu nhập bình quân đầu người đứng đầu thế giới. Hơn nữa Luxembourg không chỉ là một trong những nước sáng lập cộng đồng kinh tế châu Âu, mà còn là một trong những nước sáng lập Nato. Luxembourg còn từng là trung tâm chính trị của đại lục châu Âu trong thời gian dài. Mãi đến những năm sáu mươi, Brussels mới thay thế Luxembourg trở thành trung tâm chính trị mới của châu Âu. Nhưng Luxembourg vẫn giữ lại những cơ quan chuyên trách quan trọng như tòa án châu Âu, viện thẩm tra châu Âu và ngân hàng đầu tư châu Âu, còn có ban thư ký nghị viện châu Âu cũng đặt tại Luxembourg.
Quốc gia này còn là trung tâm tiền tệ dẫn đầu của thế giới. Sau năm 2000, đóng góp của ngành tiền tệ đối với tổng sản lượng của Luxembourg cao đến bảy mươi phần trăm, vượt qua một trăm năm mươi cơ quan tài chính nổi tiếng thế giới. Tổng tài sản ngân hàng còn cao đến mức một nghìn tỷ đô la Mỹ.
Ở Luxembourg, còn có đài truyền hình SES- đài truyền hình truyền trực tiếp ti vi vệ tinh lớn nhất thế giới và công ty vận tải hàng không quốc tế Luxembourg- công ty vận chuyển hàng hóa lớn nhất châu Âu. Nhưng đối với những người nắm rõ ngành sắt thép thế giới, công ty sắt thép Albert của Luxembourg mới là công ty tiếng tăm lẫy lừng nhất ở đất nước này. Công ty sắt thép Albert thành lập từ cuối thế kỉ trước, đến những năm sáu mươi của thế kỷ này đã là công ty sắt thép lớn nhất của Luxembourg, vào lúc đó, thu nhập kinh tế chủ yếu của Luxembourg đều đến từ ngành luyện thép, ngành này giải quyết vấn đề việc làm cho phần lớn người dân Luxembourg. Có thể nói mỗi gia đình Luxembourg đều có một mẩu chuyện có liên quan đến thép. Trong ngành luyện thép, thường thường là cha truyền con nối, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Mà đến năm 2000, công ty sắt thép Albert ,công ty liên hợp sắt thép phía bắc nước Pháp, công ty Tây Ban Nha Serra Lier- ba tập đoàn sắt thép lớn nhất châu Âu xác nhập, hình thành tập đoàn sắt thép lớn mạnh Assey Lohr. Nhưng đến năm 2006, tập đoàn Assey Lohr lại xác nhập với tập đoàn sắt thép khổng lồ lớn nhất thế giới Thel, thành lập tập đoàn Assey Lohr- Thel. Phương Minh Viễn vẫn nhớ rất rõ, năm đó, lượng sản xuất thép thô của tập đoàn này là một trăm mười sáu triệu tấn, chiếm 10% sản lượng sắt thép thế giới, lượng tiêu thụ trong năm gần sáu mươi tỷro.
Nếu nói, mọi người đối với sản lượng thép thô hàng năm không có hiểu biết rõ ràng, thì Phương Minh Viễn còn nhớ đến một số liệu. Năm 2000, Hoa Hạ sản xuất ra 127 triệu tấn thép, Nhật Bản là 106 triệu tấn, Mỹ là 102 triệu tấn. Năm đó, lần đầu tiên Hoa Hạ đứng vị trí đầu tiên trong sản lượng thép thế giới, cũng có nghĩa là sản lượng của tập đoàn Assey Lohr-Thel còn cao hơn sản lượng thép của cả nước Nhật trong sáu năm trước, thấp hơn so với sản lượng thép cả nước Hoa Hạ, chiếm vị trí thứ hai thế giới, khả năng của nó không cần nói cũng biết.
Phương Minh Viễn còn nhớ rõ, ở kiếp trước hắn bị phái riêng đi nghe những chuyên gia kỹ thuật gang thép nước ngoài đến Hoa Hạ báo cáo, đều đã từng rất trịnh trọng mà nhắc đến tập đoàn sắt thép này.
Hơn nữa Phương Minh Viễn còn nhớ, những vị chuyên gia đó không chỉ một lần nhắc tới, nếu chỉ nói về sản lượng đơn thuần, thì Hoa Hạ lúc đó đích thực là nước có sản lượng thép đứng đầu thế giới, nhưng nếu đánh giá theo góc độ kinh tế, Hoa Hạ không được nhận vị trí đứng đầu thế giới. Hoa Hạ là quốc gia lớn về gang thép, điều này không thể phủ nhận, nhưng tuyệt đối không phải là cường quốc gang thép! Vì khả năng xử lí kĩ thuật của sản phẩm gang thép do những xí nghiệp Hoa Hạ sản xuất tương đối thấp, cho nên giá trị sản lượng của ngành gang thép Hoa Hạ cũng không cao, lúc ấy những xí nghiệp Hoa Hạ sản xuất ra chủ yếu là những sản phẩm như thép vân tay, sợi kim loại, là sản phẩm cấp thấp, mang tính phổ thông, những vật liệu thép này đa phần sử dụng trong việc xây dựng cơ sở hạ tầng, như sửa đường, xây nhà…Còn nước ngoài lại sản xuất loại thép tấm, như tấm tản nhiệt và nhiều loại thép tấm khác, còn có cả inox, những sản phẩm này chiếm trên sáu mươi phần trăm sản lượng của các xí nghiệp nước ngoài. Còn việc hiện đại hóa phương tiện giao thông, không gì là không cần vật liệu thép.
Cho nên, quá trình nội địa hóa ngành sản xuất ô tô ở Hoa Hạ, từ trước đến nay đều gặp khó khăn. Bởi vì sản xuất những loại thép dùng làm thân xe, những xí nghiệp gang thép trong nước không phải không sản xuất được, mà là sản lượng cực thấp, chỉ có thể nhập khẩu với số lượng lớn từ nước ngoài.
Một nhân tố khác là năng suất lao động của ngành công nghiệp gang thép ở Hoa Hạ thấp. Năm 2000, sản lượng thép của Trung Quốc là 127 triệu tấn, tương đương với số lượng công nhân ngành gang thép Trung Quốc là một triệu hai trăm nghìn người; công nhân ngành gang thép của Mỹ chỉ chưa đến 170 nghìn người, con số hơn 160 triệu người này cũng sản xuất 100 triệu tấn thép. So với nhau, chênh lệnh gần 9 lần, có thể nói là khiến nhiều người giật mình.
Từ phạm vi thế giới, muốn xét xem một quốc gia có phải cường quốc gang thép hay không, còn cần tính đến khả năng cạnh tranh của doanh nghiệp nước đó trên thị trường thế giới. Về điểm này, Hoa Hạ không có năng lực tương xứng với sản lượng thép của mình.
Nếu nói có thể thông qua Agatha đặt quan hệ với công ty sắt thép Albert, nhập thiết bị kỹ thuật, dẫu là đưa vào một vài công nhân lâu năm có kinh nghiệm, trình độ kỹ thuật của nhà máy thiết bị cán thép Tần Tây chắc chắn sẽ có bước tiến lớn, hơn nữa triển vọng trong tương lai là sáng lạn rực rỡ.
-Này?
Joseph kinh ngạc huơ huơ tay trước mặt Phương Minh Viễn, anh ta không hiểu, người thanh niên Hoa Hạ này, tại sao sau khi nghe tên công ty mà hai người làm việc, lại có thể dường như ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
-A.
Phương Minh Viễn lúc này mới tỉnh lại từ hồi ức.
-Đây đúng là may mắn gặp được hai vị. Nơi hai người làm việc đều có thể nói là công ty nổi tiếng thế giới đấy, con đường tương lai rộng mở!
-Cậu biết đến công ty của chúng tôi?
Agatha có chút kinh ngạc hỏi, cần biết rằng mặc dù ở thủ đô, đa số người Hoa Hạ hầu như không biết đến Nokia và công ty sắt thép Albert, họ chỉ biết đến tên những công ty Mỹ và Nhật thông dụng như Toshiba, Hitachi. Không ngờ ở vùng đất Phụng Nguyên này lại có một người thanh niên tự nhận là mình biết.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói:
- Công ty Nokia có phải là của Phần Lan không, khởi nguồn là một xưởng sản xuất mái chèo, tiếp đến mở rộng sản xuất lốp xe cao su và cáp điện, sau này ba xưởng hợp lại thành lập tập đoàn Nokia đầu tiên. Hiện giờ các vị hẳn là công ty chủ chốt khai phá ngành kỹ thuật thông tin toàn cầu!
Joseph và Agatha ngơ ngác nhìn nhau, vẻ ngạc nhiên thể hiện tất cả.
-Thật quá đỗi kì lạ, cậu nói quá đúng!
Có điều sắc mặt Joseph lại rất nhanh sa sầm xuống mà nói:
-Có điều, tập đoàn Nokia hiện nay, do kinh doanh không tốt, đã bị thua lỗ nặng nề.
Anh ta đến Phụng Nguyên cùng Agatha cũng là vì tính đến khả năng tập đoàn lâm vào cảnh phá sản, chắc chắn sẽ gọi mình về nước, đã đến Hoa Hạ, mà không tận mắt tham quan điểm xuất phát của con đường tơ lụa năm xưa thì thật là đáng tiếc.
-Hả?
Phương Minh Viễn có phần khó tin mà nhìn anh ta. Điều này làm sao có thể xảy ra? ở kiếp trước của hắn, tập đoàn Nokia vô cùng hùng mạnh, mãi đến mười năm đầu của thế kỉ sau, vẫn là công ty chủ chốt sản xuất điện thoại di động trên thế giới, làm sao có thể…
Phương Minh Viễn đột ngột nhớ ra, ở kiếp trước hắn đã từng xem qua một bản tài liệu, nói rằng Nokia ở thời kì trước đã từng gặp phải một kì khủng hoảng, cũng là trong cơn khủng hoảng đó, tập đoàn Nokia- tập đoàn bao quát nhiều lĩnh vực, chuyển giao những ngành nghề từng quản lí như làm giấy, hóa chất, cáp điện…, dồn toàn lực tập trung sản xuất điện thoại di động, từ đó mới có tương lai huy hoàng sau này.
Phương Minh Viễn cân nhắc hồi lâu, chỉ đến khi bánh màn thầu nhân thịt cừu của hắn được mang lên, mới nói:
- Anh Joseph, tôi không biết tình hình kinh doanh cụ thể của quý công ty, cũng không biết sức ảnh hưởng của anh tại công ty rốt cuộc là thế nào, có thể gửi lời này của tôi tới chủ tịch của quý công ty hay không…Chấm dứt những ngành sản xuất khác, tập trung chế tạo điện thoại di động, tập đoàn Nokia sẽ có thể có một tương lai tươi sáng.
Hắn lúc đầu có chút chần chừ và do dự, nên hay không nên nói cho Joseph biết về phương hướng phát triển trong tương lai của Nokia. Nhưng sau đó thử nghĩ, không biết vị trí của Joseph ở tập đoàn Nokia, hơn nữa nếu mình không nói, theo như lẽ phát triển của lịch sử, tập đoàn Nokia cũng sẽ phát triển con đường tập trung vào phát triển điện thoại di động.
Joseph và Agatha không khỏi bất ngờ, xem chừng Phương Minh Viễn chỉ khoảng mười mấy tuổi, có thể biết tới công ty Nokia và công ty sắt thép Albert đã khiến hai người kinh ngạc lắm rồi, mà những lời nói như đinh đóng cột này của hắn, càng khiến bọn họ cảm thấy khó có thể tin.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc cực độ của bọn họ, Phương Minh Viễn gãi gãi đầu nói:
-Tôi biết, nói như thế này, hai người sẽ cảm thấy rất khó tin. Hiện nay điện thoại di động kích cỡ rất lớn, chúng ta nhìn thấy giống như một viên gạch, giá thành cũng cao, dù sao đại đa số người dân nước tôi đều không đủ khả năng mua. Nhưng các vị đã từng thử nghĩ chưa, chiếc máy vi tính đầu tiên trong thời gian đó cũng có kích cõ lớn, cần đến một tầng lầu để bày, còn về phí tổn thì đến chính phủ Mỹ cũng thấy điên đầu, nhưng phát triển đến ngày nay, máy vi tính đã có thể đặt gọn ở trên bàn, giá cả đối với người Hoa Hạ chúng tôi mà nói, vẫn là rất đắt, nhưng đối với người Mỹ và các vị thì đã không còn là đắt đến mức không thể mua được, tin rằng sau này, máy vi tính sẽ đến với mọi nhà, trở thành những vật dụng cần thiết trong gia đình như ti vi, tủ lạnh…Còn điện thoại di động, Tôi cho rằng cũng có thể đi theo con đường giống như vậy, các vị đã bao giờ thử nghĩ, bất cứ lúc nào và ở đâu cũng có thể liên lạc, là cuộc sống mà con người sau này hướng đến, nếu như nói có một ngày, điện thoại di động chỉ có kích cỡ bằng bàn tay, giá thành hạ thấp đến mức mọi người đều có thể chấp nhận, tất cả mọi người trên thế giới, dù chỉ có một phần mười tán thành sản phẩm của các vị, công ty Nokia các vị sẽ trở thành một trong những công ty đỉnh cao của thế giới!
-Tiếng Anh của cậu khá lắm!
Chàng trai da trắng cười nói.
-Tôi là Joseph Alger. Đây là bạn gái tôi- Agatha, chúng tôi đều là người Anh.
-Phương Minh Viễn! Người Hoa Hạ.
Phương Minh Viễn cười nói.
-Hai người cần bẻ nhỏ bánh thêm chút nữa, như thế mới đúng vị, khi ăn sẽ thấy ngon hơn.
Ngôn ngữ, muốn thực sự nắm vững, rất cần thường xuyên nghe, nói, hơn nữa, những người hắn tiếp xúc trước kia, đều là người Mỹ, có thể luyện tập cùng với người Anh, thật không tồi. Hơn nữa hai người Anh này có thể ở một nước khác gặp được một người nước ngoài có thể dùng tiếng mẹ đẻ lưu loát giao tiếp với mình, đương nhiên là có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Ba người bắt đầu nói chuyện rất thoải mái, lúc này Phương Minh Viễn mới biết, cả hai người đều đã đi làm, do các công ty nước ngoài phái đến Hoa Hạ làm việc, cũng đã được một thời gian tương đối dài, tiếng Trung của hai người, cũng là học trong thời gian đó. Lần này hai người đến Phụng Nguyên, là đang trong kì nghỉ phép. Do hai người có thể hiểu tương đối giao tiếp tiếng Trung thông thường, lại có thể bập bẹ nói một chút những từ ngữ thường dùng, cho nên không đi cùng phiên dịch. Mà ở thời đại những năm 90, cũng không có trộm cắp, ăn cướp dám tùy tiện ra tay với người ngoại quốc.
-Thứ tiếng của các bạn rất khó học, chúng tôi bắt đầu học rất vất vả! Có những lúc chỉ là thay đổi vị trí trước sau của hai chữ, là đã thay đổi hoàn toàn ý nghĩa, điều đó làm chúng tôi rất đau đầu.
Joseph vừa nói đến chuyện học tiếng Trung, liền nói ngay đến những khó khăn của mình.
-Tiếng của các bạn thì không thế sao?
Phương Minh Viễn trong lòng cười khổ nói. Kiếp trước, tiếng Nhật có thể coi là vì vui thích chơi điện tử mà học, hơn nữa tiếng Nhật và tiếng Trung suy cho cùng cũng có mối liên hệ chặt chẽ lâu năm, cho nên dù vất vả, nhưng học không cảm thấy buồn chán. Còn với môn tiếng Anh, bản thân đã phải cố gắng hết sức, từ khi học cấp một, học liên tục mười mấy năm, mới có thể tạm coi là được. Nếu không phải là ở kiếp này, sau khi tái sinh, ngay cả có bận, cũng không lơ là môn học này thì không thể nói năng lưu loát được như vậy.
-Vậy cả hai người cùng là nhân viên của công ty nào của Anh?
Phương Minh Viễn thuận miệng hỏi han. Hiện nay những công ty nước ngoài có thể đặt văn phòng làm việc tại thủ đô Hoa Hạ, chắc chắn là phải có thế lực.
-Không không không, chúng tôi không phải là nhân viên của công ty Anh. Tôi làm việc tại văn phòng của Nokia tại Hoa Hạ, cô ấy làm việc tại văn phòng công ty sắt thép Luxembourg Albert tại Hoa Hạ.
Joseph liên tục lắc đầu nói.
Lúc này Phương Minh Viễn chợt giật mình, công ty Nokia thì khỏi cần nói nữa, ở kiếp trước, tất cả những người sử dụng điện thoại di động ở Hoa Hạ, không ai là không biết đến công ty Nokia danh tiếng lẫy lừng, sản phẩm của bọn họ nổi tiếng khắp thế giới nhờ độ bền sản phẩm. Ở kiếp trước Phương Minh Viễn có phần yêu thích sản phẩm của Nokia, chủ yếu là do hắn nhiều khi không cẩn thận, điện thoại vào tay hắn, mỗi năm phải thay đến ba hay năm lần, điện thoại của Nokia tuy rằng có lúc nhìn có chút thô kệch, nhưng độ bền thì đứng hàng đầu, nếu không thì số tiền thay di động, cũng đủ để hắn khốn đốn rồi.
Nhưng công ty sắt thép Albert, tin chắc rằng rất nhiều người không biết, ngay cả đến đất nước Luxembourg, sợ rằng nhiều người cũng chỉ biết rằng đó là một quốc gia rất nhỏ ở châu Âu với diện tích không đến ba nghìn ki-lô- mét vuông mà thôi. Nếu như cho những người bình thường tìm vị trí Luxembourg trên bản đồ châu Âu, e rằng người đó còn không biết nên tìm từ chỗ nào.
Nhưng rất nhiều người cũng không biết, Luxembourg là nước công nghiệp phát triển nhất trên thế giới, thu nhập bình quân đầu người đứng đầu thế giới. Hơn nữa Luxembourg không chỉ là một trong những nước sáng lập cộng đồng kinh tế châu Âu, mà còn là một trong những nước sáng lập Nato. Luxembourg còn từng là trung tâm chính trị của đại lục châu Âu trong thời gian dài. Mãi đến những năm sáu mươi, Brussels mới thay thế Luxembourg trở thành trung tâm chính trị mới của châu Âu. Nhưng Luxembourg vẫn giữ lại những cơ quan chuyên trách quan trọng như tòa án châu Âu, viện thẩm tra châu Âu và ngân hàng đầu tư châu Âu, còn có ban thư ký nghị viện châu Âu cũng đặt tại Luxembourg.
Quốc gia này còn là trung tâm tiền tệ dẫn đầu của thế giới. Sau năm 2000, đóng góp của ngành tiền tệ đối với tổng sản lượng của Luxembourg cao đến bảy mươi phần trăm, vượt qua một trăm năm mươi cơ quan tài chính nổi tiếng thế giới. Tổng tài sản ngân hàng còn cao đến mức một nghìn tỷ đô la Mỹ.
Ở Luxembourg, còn có đài truyền hình SES- đài truyền hình truyền trực tiếp ti vi vệ tinh lớn nhất thế giới và công ty vận tải hàng không quốc tế Luxembourg- công ty vận chuyển hàng hóa lớn nhất châu Âu. Nhưng đối với những người nắm rõ ngành sắt thép thế giới, công ty sắt thép Albert của Luxembourg mới là công ty tiếng tăm lẫy lừng nhất ở đất nước này. Công ty sắt thép Albert thành lập từ cuối thế kỉ trước, đến những năm sáu mươi của thế kỷ này đã là công ty sắt thép lớn nhất của Luxembourg, vào lúc đó, thu nhập kinh tế chủ yếu của Luxembourg đều đến từ ngành luyện thép, ngành này giải quyết vấn đề việc làm cho phần lớn người dân Luxembourg. Có thể nói mỗi gia đình Luxembourg đều có một mẩu chuyện có liên quan đến thép. Trong ngành luyện thép, thường thường là cha truyền con nối, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Mà đến năm 2000, công ty sắt thép Albert ,công ty liên hợp sắt thép phía bắc nước Pháp, công ty Tây Ban Nha Serra Lier- ba tập đoàn sắt thép lớn nhất châu Âu xác nhập, hình thành tập đoàn sắt thép lớn mạnh Assey Lohr. Nhưng đến năm 2006, tập đoàn Assey Lohr lại xác nhập với tập đoàn sắt thép khổng lồ lớn nhất thế giới Thel, thành lập tập đoàn Assey Lohr- Thel. Phương Minh Viễn vẫn nhớ rất rõ, năm đó, lượng sản xuất thép thô của tập đoàn này là một trăm mười sáu triệu tấn, chiếm 10% sản lượng sắt thép thế giới, lượng tiêu thụ trong năm gần sáu mươi tỷro.
Nếu nói, mọi người đối với sản lượng thép thô hàng năm không có hiểu biết rõ ràng, thì Phương Minh Viễn còn nhớ đến một số liệu. Năm 2000, Hoa Hạ sản xuất ra 127 triệu tấn thép, Nhật Bản là 106 triệu tấn, Mỹ là 102 triệu tấn. Năm đó, lần đầu tiên Hoa Hạ đứng vị trí đầu tiên trong sản lượng thép thế giới, cũng có nghĩa là sản lượng của tập đoàn Assey Lohr-Thel còn cao hơn sản lượng thép của cả nước Nhật trong sáu năm trước, thấp hơn so với sản lượng thép cả nước Hoa Hạ, chiếm vị trí thứ hai thế giới, khả năng của nó không cần nói cũng biết.
Phương Minh Viễn còn nhớ rõ, ở kiếp trước hắn bị phái riêng đi nghe những chuyên gia kỹ thuật gang thép nước ngoài đến Hoa Hạ báo cáo, đều đã từng rất trịnh trọng mà nhắc đến tập đoàn sắt thép này.
Hơn nữa Phương Minh Viễn còn nhớ, những vị chuyên gia đó không chỉ một lần nhắc tới, nếu chỉ nói về sản lượng đơn thuần, thì Hoa Hạ lúc đó đích thực là nước có sản lượng thép đứng đầu thế giới, nhưng nếu đánh giá theo góc độ kinh tế, Hoa Hạ không được nhận vị trí đứng đầu thế giới. Hoa Hạ là quốc gia lớn về gang thép, điều này không thể phủ nhận, nhưng tuyệt đối không phải là cường quốc gang thép! Vì khả năng xử lí kĩ thuật của sản phẩm gang thép do những xí nghiệp Hoa Hạ sản xuất tương đối thấp, cho nên giá trị sản lượng của ngành gang thép Hoa Hạ cũng không cao, lúc ấy những xí nghiệp Hoa Hạ sản xuất ra chủ yếu là những sản phẩm như thép vân tay, sợi kim loại, là sản phẩm cấp thấp, mang tính phổ thông, những vật liệu thép này đa phần sử dụng trong việc xây dựng cơ sở hạ tầng, như sửa đường, xây nhà…Còn nước ngoài lại sản xuất loại thép tấm, như tấm tản nhiệt và nhiều loại thép tấm khác, còn có cả inox, những sản phẩm này chiếm trên sáu mươi phần trăm sản lượng của các xí nghiệp nước ngoài. Còn việc hiện đại hóa phương tiện giao thông, không gì là không cần vật liệu thép.
Cho nên, quá trình nội địa hóa ngành sản xuất ô tô ở Hoa Hạ, từ trước đến nay đều gặp khó khăn. Bởi vì sản xuất những loại thép dùng làm thân xe, những xí nghiệp gang thép trong nước không phải không sản xuất được, mà là sản lượng cực thấp, chỉ có thể nhập khẩu với số lượng lớn từ nước ngoài.
Một nhân tố khác là năng suất lao động của ngành công nghiệp gang thép ở Hoa Hạ thấp. Năm 2000, sản lượng thép của Trung Quốc là 127 triệu tấn, tương đương với số lượng công nhân ngành gang thép Trung Quốc là một triệu hai trăm nghìn người; công nhân ngành gang thép của Mỹ chỉ chưa đến 170 nghìn người, con số hơn 160 triệu người này cũng sản xuất 100 triệu tấn thép. So với nhau, chênh lệnh gần 9 lần, có thể nói là khiến nhiều người giật mình.
Từ phạm vi thế giới, muốn xét xem một quốc gia có phải cường quốc gang thép hay không, còn cần tính đến khả năng cạnh tranh của doanh nghiệp nước đó trên thị trường thế giới. Về điểm này, Hoa Hạ không có năng lực tương xứng với sản lượng thép của mình.
Nếu nói có thể thông qua Agatha đặt quan hệ với công ty sắt thép Albert, nhập thiết bị kỹ thuật, dẫu là đưa vào một vài công nhân lâu năm có kinh nghiệm, trình độ kỹ thuật của nhà máy thiết bị cán thép Tần Tây chắc chắn sẽ có bước tiến lớn, hơn nữa triển vọng trong tương lai là sáng lạn rực rỡ.
-Này?
Joseph kinh ngạc huơ huơ tay trước mặt Phương Minh Viễn, anh ta không hiểu, người thanh niên Hoa Hạ này, tại sao sau khi nghe tên công ty mà hai người làm việc, lại có thể dường như ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
-A.
Phương Minh Viễn lúc này mới tỉnh lại từ hồi ức.
-Đây đúng là may mắn gặp được hai vị. Nơi hai người làm việc đều có thể nói là công ty nổi tiếng thế giới đấy, con đường tương lai rộng mở!
-Cậu biết đến công ty của chúng tôi?
Agatha có chút kinh ngạc hỏi, cần biết rằng mặc dù ở thủ đô, đa số người Hoa Hạ hầu như không biết đến Nokia và công ty sắt thép Albert, họ chỉ biết đến tên những công ty Mỹ và Nhật thông dụng như Toshiba, Hitachi. Không ngờ ở vùng đất Phụng Nguyên này lại có một người thanh niên tự nhận là mình biết.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói:
- Công ty Nokia có phải là của Phần Lan không, khởi nguồn là một xưởng sản xuất mái chèo, tiếp đến mở rộng sản xuất lốp xe cao su và cáp điện, sau này ba xưởng hợp lại thành lập tập đoàn Nokia đầu tiên. Hiện giờ các vị hẳn là công ty chủ chốt khai phá ngành kỹ thuật thông tin toàn cầu!
Joseph và Agatha ngơ ngác nhìn nhau, vẻ ngạc nhiên thể hiện tất cả.
-Thật quá đỗi kì lạ, cậu nói quá đúng!
Có điều sắc mặt Joseph lại rất nhanh sa sầm xuống mà nói:
-Có điều, tập đoàn Nokia hiện nay, do kinh doanh không tốt, đã bị thua lỗ nặng nề.
Anh ta đến Phụng Nguyên cùng Agatha cũng là vì tính đến khả năng tập đoàn lâm vào cảnh phá sản, chắc chắn sẽ gọi mình về nước, đã đến Hoa Hạ, mà không tận mắt tham quan điểm xuất phát của con đường tơ lụa năm xưa thì thật là đáng tiếc.
-Hả?
Phương Minh Viễn có phần khó tin mà nhìn anh ta. Điều này làm sao có thể xảy ra? ở kiếp trước của hắn, tập đoàn Nokia vô cùng hùng mạnh, mãi đến mười năm đầu của thế kỉ sau, vẫn là công ty chủ chốt sản xuất điện thoại di động trên thế giới, làm sao có thể…
Phương Minh Viễn đột ngột nhớ ra, ở kiếp trước hắn đã từng xem qua một bản tài liệu, nói rằng Nokia ở thời kì trước đã từng gặp phải một kì khủng hoảng, cũng là trong cơn khủng hoảng đó, tập đoàn Nokia- tập đoàn bao quát nhiều lĩnh vực, chuyển giao những ngành nghề từng quản lí như làm giấy, hóa chất, cáp điện…, dồn toàn lực tập trung sản xuất điện thoại di động, từ đó mới có tương lai huy hoàng sau này.
Phương Minh Viễn cân nhắc hồi lâu, chỉ đến khi bánh màn thầu nhân thịt cừu của hắn được mang lên, mới nói:
- Anh Joseph, tôi không biết tình hình kinh doanh cụ thể của quý công ty, cũng không biết sức ảnh hưởng của anh tại công ty rốt cuộc là thế nào, có thể gửi lời này của tôi tới chủ tịch của quý công ty hay không…Chấm dứt những ngành sản xuất khác, tập trung chế tạo điện thoại di động, tập đoàn Nokia sẽ có thể có một tương lai tươi sáng.
Hắn lúc đầu có chút chần chừ và do dự, nên hay không nên nói cho Joseph biết về phương hướng phát triển trong tương lai của Nokia. Nhưng sau đó thử nghĩ, không biết vị trí của Joseph ở tập đoàn Nokia, hơn nữa nếu mình không nói, theo như lẽ phát triển của lịch sử, tập đoàn Nokia cũng sẽ phát triển con đường tập trung vào phát triển điện thoại di động.
Joseph và Agatha không khỏi bất ngờ, xem chừng Phương Minh Viễn chỉ khoảng mười mấy tuổi, có thể biết tới công ty Nokia và công ty sắt thép Albert đã khiến hai người kinh ngạc lắm rồi, mà những lời nói như đinh đóng cột này của hắn, càng khiến bọn họ cảm thấy khó có thể tin.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc cực độ của bọn họ, Phương Minh Viễn gãi gãi đầu nói:
-Tôi biết, nói như thế này, hai người sẽ cảm thấy rất khó tin. Hiện nay điện thoại di động kích cỡ rất lớn, chúng ta nhìn thấy giống như một viên gạch, giá thành cũng cao, dù sao đại đa số người dân nước tôi đều không đủ khả năng mua. Nhưng các vị đã từng thử nghĩ chưa, chiếc máy vi tính đầu tiên trong thời gian đó cũng có kích cõ lớn, cần đến một tầng lầu để bày, còn về phí tổn thì đến chính phủ Mỹ cũng thấy điên đầu, nhưng phát triển đến ngày nay, máy vi tính đã có thể đặt gọn ở trên bàn, giá cả đối với người Hoa Hạ chúng tôi mà nói, vẫn là rất đắt, nhưng đối với người Mỹ và các vị thì đã không còn là đắt đến mức không thể mua được, tin rằng sau này, máy vi tính sẽ đến với mọi nhà, trở thành những vật dụng cần thiết trong gia đình như ti vi, tủ lạnh…Còn điện thoại di động, Tôi cho rằng cũng có thể đi theo con đường giống như vậy, các vị đã bao giờ thử nghĩ, bất cứ lúc nào và ở đâu cũng có thể liên lạc, là cuộc sống mà con người sau này hướng đến, nếu như nói có một ngày, điện thoại di động chỉ có kích cỡ bằng bàn tay, giá thành hạ thấp đến mức mọi người đều có thể chấp nhận, tất cả mọi người trên thế giới, dù chỉ có một phần mười tán thành sản phẩm của các vị, công ty Nokia các vị sẽ trở thành một trong những công ty đỉnh cao của thế giới!
Tác giả :
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang