Trùm Tài Nguyên
Quyển 3 - Chương 125: Tập đoàn Wal-Mart đến

Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 125: Tập đoàn Wal-Mart đến

Trước tiên xe đưa mấy người Phương Minh Viễn đến vùng phụ cận, sau đó Trần Trung lại lái xe đưa hai người Thi Chí Huy đến địa điểm chỉ định. Trần Trung mới vừa rồi cũng đã báo cho Vệ Hưng Quốc đi ra đón, lúc này mới xuống xe cáo từ mà đi.

- Lão Thi, anh Trần cũng không phải là người bình thường, tôi dám cam đoan anh ấy khẳng định là quân nhân xuất ngũ!

Nhìn bóng dáng Trần Trung đi xa, Giang Hạo thấp giọng nói.

- Chuyện này có cái gì kỳ lạ đâu. Bộ trưởng Tô đối xử với Phương Minh Viễn như con cháu, hỗ trợ sắp xếp vài nhân viên cận vệ cũng không có gì kỳ quái.

Thi Chí Huy phản đối. Hiện tại trong đầu anh ta đều là làm thế nào cùng Phương Minh Viễn tiến thêm một bước, kéo gần quan hệ. Phương Minh Viễn có thể trong vài năm ngắn ngủi đem một siêu thị nhỏ ở huyện phát triển tới mức có thể được tập đoàn bán lẻ ngoại quốc yêu cầu thu mua, như vậy khả năng kinh doanh thiên phú phải mạnh tới mức nào. Nếu có thể chỉ điểm chính mình vài câu, hoặc là nói có thể tham gia vào sản nghiệp nhà mình, cho dù là đem quyền khống chế cổ phần tặng cho hắn, cũng tốt hơn chính mình hiện giờ.

Thi Chí Huy nghĩ đến đó liền minh bạch. Mình mở công ty vì mục đích chính là kiếm tiền. Trăm phần trăm cổ phần nằm trong tay mình, mệt chết mệt sống mà hằng năm chỉ được có mấy triệu tệ, nếu chuyển nhượng ra ngoài một ít cổ phần, chỉ cần có thể làm cho công ty mạnh lên, chính mình có lẽ có thể buông tay làm sếp dễ dàng mà vẫn thu được nhiều tiền. Vậy chẳng phải là rất tốt sao? Chính mình còn có thể rút thân ra khỏi sự vụ phức tạp của công ty mà làm một ít chuyện mình thích.

- Ha hả, nhưng mà anh Trần không phải quân nhân xuất ngũ bình thường, theo tôi thấy phải là quân nhân trong quân trinh sát tinh nhuệ!

Giang Hạo trầm giọng nói.

- Phương Minh Viễn này thật là có vài phần không đơn giản. Tôi nói lão Thi này, đây là cơ hội khó có được đối với anh.

Thi Chí Huy xem thường nói:

- Còn cần anh nhắc nhở? Tôi không biết đây là một cơ hội sao?

Giang Hạo ha hả cười vài tiếng, người lớn của hai nhà đều làm trong bộ Đường sắt, cùng Tô Hoán Đông có muôn vàn quan hệ, cũng coi như là cùng một trận doanh với Phương Minh Viễn, trước kia không có cơ hội kết bạn, hiện giờ quen biết, đối với một thương nhân như Thi Chí Huy mà nói, tự nhiên là một cơ hội khó có được.

- Chậc chậc, cái cô thư ký của hắn thật là xinh đẹp, cô thư ký của anh Thi so với cô ta thật là kém không chỉ một bậc đâu.

Thi Chí Huy có chút dở khóc dở cười nhìn anh ta nói:

- Tôi nói, ngay trước mặt hắn, ngươi còn có tinh thần chú ý cái này!

Giang Hạo không sao cả mà khoát tay áo nói:

- Vậy thì sao? Tôi không cần cầu cạnh gì hắn. Đương nhiên, hắn đối với tôi cũng vậy. Nghiêm túc mà nói dường như là quân đội chúng ta còn nợ hắn một phần ân tình, cho nên chú ý một chút người đẹp cũng là bình thường tuy nhiên…ừ, không chỉ đẹp hơn nữ thư ký của lão Thi anh, tôi cảm thấy so với mấy nữ minh tinh nhìn càng dễ nhìn hơn! Hắc, tôi nghĩ có thể mượn cô ta chụp hai tấm quảng cáo hay không? Tôi dám cam đoan, kết quả thu được nhất định không tồi!

Thi Chí Huy tức giận đến nổi quả thực muốn cho anh ta một cái tát, tên quỷ này nghĩ cái gì vậy, Phương Minh Viễn như thế nào có khả năng cho phép thư ký mình xuất hiện làm việc này? Nếu cô ấy thành một ngôi sao, mang theo cô đi ra ngoài, kia chẳng phải là không có việc gì tìm việc mà làm sao. Đằng này lại còn không giống tình nhân hoặc là bạn gái, trường hợp cần các cô xuất hiện sẽ chỉ cần mang theo là được rồi, có thể giữ chức nữ thư ký bên người hắn, khẳng định là đại bộ phận sự vụ của Phương Minh Viễn đều rõ như lòng bàn tay, người như thế cũng không phải tùy tùy tiện tiện liền có thể nuôi dưỡng được, lại càng không thể tùy tùy tiện tiện liền có thể để cho chạy mất. Hiện giờ quán ăn nhà họ Phương ở Bắc Kinh có rất nhiều việc, cô làm sao có thời giờ đến chụp quảng cáo gì chứ?

Hơn nữa, anh ta vốn không nghĩ tới, quan hệ của Lâm Liên và Phương Minh viễn cũng sợ không phải đơn giản như vậy, tâm lý độc chiếm của người thiếu niên đối với nữ nhân là mạnh nhất, chính mình ăn no rỗi việc, mới có thể đi trêu chọc Phương Minh Viễn.

Giang Hạo mày nhướng lên, như cười như không nói:

- Lão Thi, anh hiện tại đánh không lại tôi, cũng đừng tự rước lấy nhục, nơi này cách công ty anh không xa, để nhân viên anh thấy được sẽ tổn hại đến hình tượng quyền uy của anh đấy.

- Hừ hừ…

Thi Chí Huy bất đắc dĩ mà hừ hai tiếng, tiểu tử này rất vô lại.

Sự kiện tông vào đuôi xe cứ như vậy vô thanh vô thức trôi qua…

Tin tức tập đoàn Carefour thu mua siêu thị Carrefour hấp dẫn giới truyền thông cả nước chú ý, ngay cả phóng viên ở Bắc Kinh cũng đi tới Tần Tây theo dõi toàn bộ hành trình sự kiện này. Mọi người đối với sự kiện tập đoàn bán lẻ lớn bên ngoài tiến vào thị trường buôn bán Trung Quốc đầu tư, thu mua công ty liên doanh giữa tư nhân và thương nhân Hong Kong rất hứng thú. Mọi người đều đoán kết quả cuối cùng sự kiện này. Còn có chuyên gia họ Cao kêu gọi các công ty bán lẻ phải cảnh giác vì sói đang đến đấy.

Tuy rằng đàm phán còn đang tiếp tục, mấy người Frankie và Tôn Chiếu Luân bên ngoài đều duy trì nhất trí cách nhìn nhận vấn đề, nhưng Frankie cũng là cảm thấy càng đàm phán càng có chút chán ngán thất vọng. Đối phương đối với việc bán siêu thị Carrefour hiển nhiên cũng không tích cực, cố ý thiết lập chướng ngại cho hành động thu mua, lặp đi lặp lại nhiều lần. Về công tác an trí nhóm công nhân ban đầu của siêu thị Carrefour, song phương va va chạm chạm cho tới bây giờ vẫn đang không có đạt được sự nhất trí, cũng đã khiến Frankie đau đầu không ngừng. Hôm nay ông ta lại nghe được tin tức bên trong, Tôn Chiếu Luân sắp mở cửa hàng mới trong nước. Điều này không khỏi làm ông ta hoài nghi thành ý của nhà họ Phương về việc bán siêu thị Carrefour. Hơn nữa theo Thierry, bên Hongkong truyền tới tin tức, kế hoạch thu mua của bọn họ bị đối phương không khách khí cự tuyệt, đối phương căn bản không có ý định bán cổ phần siêu thị Carrefour.

Frankie có một loại cảm giác, là mình đang tạo thêm tiếng tăm cho siêu thị Carrefour. Bọn họ cũng như lúc ban đầu, căn bản là không có ý bán cổ phần siêu thị Carrefour! Nhưng ông ta cũng không có căn cứ chính xác chứng minh điểm này, dù sao ở trên thương trường, ví dụ về loại này thu mua không thành công chỗ nào cũng có. Đàm phán tới giai đoạn thực hiện lại tan vỡ cũng không hiếm thấy.

Frankie cảm thấy trước mắt chỉ có hai con đường, hoặc là đề cao giá cả thu mua, cao đến mức làm bọn hắn không thể không động, hoặc là buông tha không thu mua siêu thị Carrefour chuyển sang thu mua nhãn hiệu, hy vọng người Trung Quốc đối với ý thức bảo hộ nhãn hiệu không mạnh, có thể khiến mình trở về có cái để mà giải thích. Nhưng không biết làm sao ông ta lại có một loại cảm giác, người Trung Quốc sẽ không chuyển nhượng nhãn hiệu của mình. Chính mình rất có thể sẽ tay trắng mà quay trở lại Châu Âu.

Ý tưởng của ông ta thật ra là đã báo cáo cho Chủ tịch Nicholas, nhưng hồi âm còn chưa có, ông ta chỉ có thể là ở chỗ này chờ đợi.

- Thật sự là không ngờ!

Frankie bưng ly rượu đỏ đứng ở ban công, ngắm nhìn quốc lộ phía dười ngựa xe như nước, trong lòng rối rắm vô cùng.Việc này vốn ông ta thấy rất dễ dàng, việc thu mua nhanh chóng mã đáo thành công, không ngờ sẽ biến thành kết quả như vậy, thật sự là có chút ngoài ý muốn. Một quốc gia vừa mới mở cửa không lâu, kinh tế có kế hoạch vài thập niên, không ngờ còn có người có thể cự tuyệt điều kiện hậu hĩnh của tập đoàn Carrefour, ngược lại lợi dụng việc thu mua này mà nổi danh.

Bên trong Trung Quốc đưa tin về việc này Frankie thấy không ít. Hiện giờ siêu thị Carrefour ở trong ngoài tỉnh Tần Tây đã không chỉ bọn quan viên biết mà ngay cả nhóm dân chúng bình thường cũng đều đã biết. Tập đoàn Carrefour tuy rằng cũng mượn việc này nổi danh ở Trung Quốc nhưng đáng tiếc có điều chỉ là vai phụ, hơn nữa chỉ sợ ở trong cảm nhận của rất nhiều người còn sắm vai nhân vật đáng ghét.

Frankie có chút ảo não, bởi vì xem thường cấp quản lý và mọi người siêu thị Carrefour, thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, cũng không tăng cường công tác giữ bí mật, kết quả khiến siêu thị Carrefour đem việc này thông báo ra ngoài, tuy rằng coi như là làm quảng cáo vì tập đoàn Carefour ở Trung Quốc nhưng cũng rất khả năng sẽ khiến cho tập đoàn Wal-Mart chú ý.

Trong tập đoàn Carrefour, tin tức về tập đoàn Wal-Mart cố ý tiến quân vào thị trường Trung Quốc sớm đã được truyền đi ồn ào huyên náo, Frankie tin tưởng điều này cũng không phải tin đồn, dù sao sau khi thị trường Trung Quốc mở ra, dù là nhân khẩu hay là tổng sản lượng kinh tế mà nói điều là một thị trường lớn không thể bỏ qua, lãnh đạo tập đoàn Wal-Mart nếu nhìn không ra đây là cơ hội kinh doanh lớn mới là kỳ quái.

Ông ta chỉ lo lắng tin tức này có thể kích thích đến tập đoàn Wal-Mart hay không, do đó gia tăng tốc độ tiến vào thị trường Trung Quốc. Tuy nhiên Frankie nghĩ lại, lại cảm thấy chính mình lo lắng quá nhiều. Diện tích quốc thổ Trung Quốc tương đương với hơn phân nửa Châu Âu, dân số gần tỷ, có hơn mười thành phố lớn, bất kể là tập đoàn Wal-Mart hay là tập đoàn Carrefour đều không có khả năng trong thời gian ngắn chiếm cứ toàn bộ thị trường, sớm một bước hay muộn một bước, mặc dù có ảnh hưởng nhưng tin rằng ảnh hưởng tuyệt sẽ không lớn như suy nghĩ của chính mình.

- Ngài Frankie, ngài Frankie!

Trong phòng truyền đến thanh âm một cô gái. Frankie nhíu nhíu mày, đây là nhân viên trợ lý do tổng bộ phái tới.

- Chuyện gì?

Lúc này cô gái mới chú ý tới Frankie ở trước ban công, vội vã bước tới ban công:

- Tổng bộ truyền đến tin tức, tập đoàn Wal-Mart khả năng cũng phái người đến tỉnh Tần Tây.

- Hả?

Frankie kinh hãi, tay run lên. Chén rượu đỏ đổ ra ngoài một chút, văng đến trên áo ông ta. Tuy nhiên lúc này ông ta cũng chẳng quan tâm đến diều này, vội vàng hỏi:

- Bọn họ đến Tần Tây làm cái gì?

- Tổng bộ cũng không biết, chỉ muốn chúng ta lưu tâm một chút.

Frankie lại hỏi vài câu, phát hiện tổng bộ trừ điều đó ra, cũng không có phát đến tin tức có giá trị, phất phất tay để cho cô gái lui đi ra ngoài.

- Phiền toái rồi đây!

Nghe được tin tức này Frankie cũng không tâm trạng nhấm nháp rượu đỏ. Tập đoàn Wal-Mart phái người tiến đến tỉnh Tần Tây, theo cách nói của người Trung Quốc chính là vô sự không đăng tam bảo điện, mục đích cuối cùng là vì cái gì? Sẽ không phải cũng là vì siêu thị Carrefour mà đến chứ? Chẳng lẽ là vì phá mình mà đến đây?

Frankie đoán rất chính xác. Lúc này trong phòng làm việc, Tôn Chiếu Luân chính tiếp đãi ba vị đại biểu tập đoàn Wal-Mart đến từ Mĩ, mà ý đồ bọn họ đến cũng là hy vọng có thể gặp Phương Minh Viễn!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại