Trùm Tài Nguyên
Quyển 2 - Chương 72: Cảnh sát hồi tâm
Trần Trung xuống tay cũng có chừng mực. Năm tên tóc vàng dường như chỉ bị thương nhẹ, nhưng thực tế đã bị đánh bầm dập. Nhưng dù sao cũng chỉ chấn đau phần mềm, không bị thương đến xương cốt. Sau khi bị Trần Trung quăng ra cửa, một đám bù lu bù loa mà bò đi dưới ánh mắt khinh miệt của mọi người, hùng hùng hổ hổ nhưng lại tự hận mình chạy chậm, sợ bị Trần Trung đuổi theo kịp lại đánh nữa. Lúc này bọn chúng đã lãnh giáo được hoàn toàn sự lợi hại của Trần Trung. Đối mặt với Trần Trung, năm tên kia vốn không có sức trả đòn, chỉ cảm thấy hoa mắt, chưa kịp hiểu gì thì đã ngã xuống.
Phương Minh Viễn thầm gật đầu. Thân thủ của Trần Trung quả nhiên không tồi. Đối mặt với mấy tên lưu manh kia thân thủ gọn gàng nhanh nhẹn, còn cân nhắc chừng mực khi xuống tay. Từ đó có thể thấy được, anh ta cũng có nhân phẩm tương ứng. Như vậy hắn có thể nói là đã nhặt được một vật quý trên đường. Hắn đã hiểu rõ toàn bộ sự việc mà Trần Trung nói lúc nãy.
Phương Minh Viễn mang từ trong quán ăn ra mấy cái ghế dựa. Trần Trung thấy thế vội mang thêm cái bàn, ba người ngồi trên vỉa hè ngoài quán tán gẫu.
- Trần Trung, vừa rồi hai người chúng tôi đã bàn bạc qua, lần phỏng vấn thứ hai của anh xem như thành công.
Câu nói đầu tiên của Phương Bân khiến Trần Trung vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
- Thành thật mà nói, đứa cháu này của tôi rất coi trọng anh. Một nhóm các anh có sáu người, nhưng anh là người đầu tiên hắn phỏng vấn.
Phương Bân đã nhìn thấy được, Phương Minh Viễn rất có hứng thú với anh chàng Trần Trung này, mà anh ta cũng mong có một người thân thủ tốt ở bên cạnh cháu mình. Qua vài năm nay, anh ta đã rất rõ, chính bản thân mình không có khả năng khuếch trương sản nghiệp không ngừng, không có một phần ánh mắt sắc bén, không có một phần quyết đoán kia. Mà nhà họ Phương muốn không ngừng phát triển lớn mạnh thì chỉ có thể dựa vào đứa cháu Phương Minh Viễn của anh ta mà thôi. Phương Minh Viễn mới chính là trung tâm. Cho nên an toàn của hắn là chuyện quan trọng, không thể có chút sơ xuất.
- Dạ, cảm ơn, ông chủ Phương nhỏ.
Hai người đều họ Phương, trong lúc nhất thời Trần Trung không biết phải gọi Phương Minh Viễn thế nào,cuối cùng đành nặn ra “ông chủ Phương nhỏ".
- Đừng gọi như vậy, mấy chữ ông chủ nhỏ nghe không được tự nhiên sao ấy!
Phương Minh Viễn vội ngăn lại, nói:
- Tôi còn đi học, chuyện này nếu thầy giáo tôi nghe được, nhất định sẽ tụng một bài.
- Vậy cháu nghĩ ra cách xưng hô mà cháu muốn đi, đỡ cho Trần Trung gọi cháu lại không hài lòng.
Phương Bân dù bận vẫn ung dung nói.
- Chú út, chú nói như là cháu là một công tử thời xưa vậy
Phương Minh Viễn tươi cười, đùa một câu.
- Điều đó là đương nhiên rồi. Cháu là cháu đích tôn của nhà họ Phương, Phương đại thiếu gia đó.
Phương Bân đắc ý cười nói. Hiện giờ gia sản của nhà họ Phương ở huyện Bình Xuyên chắc chắn là hàng đầu. Ngày xưa tuyệt đối có thể làm một địa chủ, hơn nữa là địa chủ số một, số hai trong huyện Bình Xuyên.
- Nhưng hiện giờ gọi Phương thiếu gia thì không phù hợp, tin chắc rằng Trần Trung không kêu được đâu.
Phương Minh Viễn liếc anh ta trắng cả mắt, giỡn cái gì vậy, đây đâu phải là Hongkong, nếu kêu là thiếu gia, nhất định thêm phiền phức.
- Vậy bỏ bớt đi một chữ. Về sau anh Trần kêu tôi là cậu được rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, kiếp trước xem tiểu thuyết cũng thấy nhiều, cách xưng hô này làm người ta vừa lòng, vừa biểu lộ tuổi tác và thân phận của mình, hơn nữa cũng không làm cho người gọi thấy trong lòng gợn chút gì.
Trần Trung vội vàng xua tay nói:
- Cậu Phương, tôi không dám nhận cậu gọi tôi bằng anh đâu.
Mình là thuộc hạ, thì phải biết thân phận thuộc hạ, sao có thể để ông chủ gọi mình là anh.
Phương Minh Viễn khoát tay cắt lời, nói:
- Anh Trần, anh là ông chủ hay tôi là ông chủ? Nếu tôi là chủ thì tôi muốn gọi thế nào thì gọi. Còn giữa anh và chú của tôi, hai người cứ tính đi, dù sao đừng bắt tôi gọi là chú Trần là được rồi.
Đối với Trần Trung, là người bảo vệ cho mình sau này, tất nhiên phải lôi kéo nhiều hơn.
Nghe hắn nói như vậy, Trần Trung vốn không có chủ ý, chỉ có thể ngước mắt về phía Phương Bân cầu cứu.
Phương Bân ngược lại cũng không quan tâm đến việc đó, chủ yếu là hai người chỉ chênh lệch nhau mấy tuổi không nhiều.
- Trần Trung này, nếu Minh Viễn đã nói vậy, anh không cần quan tâm nữa. Tôi sẽ gọi thẳng tên anh, còn anh, anh gọi tôi ông chủ Phương là được rồi.
- Anh Trần, lần này phỏng vấn anh vượt qua rồi, giờ tôi nói đến chuyện đãi ngộ cho anh.
Phương Minh Viễn kêu một người làm, đưa anh ta ít tiền, bảo đi mua chút rượu và thức ăn về đây.
- Tiền lương mỗi tháng của anh tạm thời là bốn trăm tệ. Tiền thưởng thì căn cứ vào biểu hiện của mỗi tháng nên khác nhau, nhưng mỗi tháng bình thường không ít hơn trên dưới hai mươi phần trăm tiền lương chính thức. À, anh thiếu nợ bên goài tổng cộng bao nhiêu tiền? Công ty có thể giúp anh trả trước, sau đó trừ vào tiền lương của anh mỗi tháng, anh thấy sao?
Nếu quyết định nhận Trần Trung, phải dẹp hết lo nghĩ giúp anh ta.
Trần Trung đầu tiên giật mình, sau đó trên mặt anh ta hiện ra vẻ mừng rỡ như điên, nhưng ngay lập tức lại buồn xuống, một lúc lâu sau mới nói:
- Cậu Phương, công ty đã trả trước cho tôi tiền nợ Quách Lượng, giờ lại ứng thêm số tiền nữa, e là không được.
Trần Trung tự nghĩ đến mình là người mới, đừng vừa mới đến mà đã làm cho đồng nghiệp ghen tị, sau này sao có thể làm chung.
Phương Minh Viễn sao lại không hiểu ý của anh ta, cười nói:
- Anh Trần, chỗ chúng tôi là công ty tư nhân, không cần để ý đến cân bằng gì cả, hơn nữa, nhân viên trong công ty, nếu thật sự trong nhà có nạn, cũng có thể đề xuất với công ty. Nếu thật sự như vậy, công ty sẽ xem xét trợ cấp, giúp đỡ. Hơn nữa, anh sau này có nhiệm vụ là phụ trách bảo hộ an toàn cho công ty và chúng tôi. Người mù cũng có thể nói được, công việc này có tính nguy hiểm nhất định, cho nên không được để người nhà của anh lo lắng. Anh Trần, anh có để ý chuyện này không? Tí nữa anh mang sổ sách cho chú út tôi biết, lên tài vụ lĩnh tiền, lo việc gia đình trước, sau đó anh tâm mà đi làm.
Trần Trung nặng nề gật đầu, trong lòng cảm giác tốt đẹp với nhà họ Phương bất giác tăng lên.
Lại nói đến năm người Dư Nhị, tuy nói rằng tiền Trần Trung nợ đã thu hồi được, nhưng năm người đều bị đánh. Tuy chỉ bị thương ngoài da nhưng cũng mất mặt. Năm người này đều lớn lên giữa đám lưu manh trong huyện, trong nhà anh chị em đông, ai cũng có anh em, chú bác, cô cậu. Hơn nữa bọn chúng lăn lộn trong huyện nhiều năm như vậy, sao có thể ngoan ngoãn mà nuốt mối nhục này.
Không lâu sau, Dư Nhị và hai tên lưu manh dẫn theo bốn cảnh sát đến trước quán ăn Phương Gia.
- Cảnh sát Tiền, chính là bọn họ, chính là bọn họ ra tay đánh người. Đánh chúng tôi đến nỗi bầm dập, không ra dáng người nữa.
Dư Nhị chỉ vào ba người Phương Minh Viễn đang ăn, cơm nói.
- Chú ba, chú nên cho vài người trả thù cho chúng cháu. Lớn thế này, chú cũng chưa đánh qua cháu, nhưng giờ xem đi, bọn họ đánh cháu đến không ra hình thù gì nữa rồi.
Tên lưu manh kia cũng ôm cánh tay, châm dầu vào lửa.
Viên cảnh sát trung niên họ Tiền kia tức giận trừng mắt nhìn gã. Đứa cháu này của mình, suốt ngày không làm việc gì đàng hoàng, lại tụ tập một chỗ với đám lưu manh kia. Nhưng dù sao cũng là cháu mình, không thể để người khác khinh khi làm nhục được.
- Đi!
Anh ta khoát tay chặn lại, bốn người hùng hổ tiến thẳng tới trước mặt mấy người Phương Minh Viễn.
Ba người Phương Minh Viễn thật ra đã thấy được bốn người kia. Trần Trung hơi khẩn trương đứng lên, thời này không giống đời sau, có gan giả mạo cảnh sát là rất ít.
- Các anh vừa rồi đánh người bị thương ở đây? Ai đánh? Theo chúng tôi về đội cảnh sát!
Cảnh sát Tiền gõ dùi cui xuống mặt bàn. Mấy người này thật quá kiêu ngạo, đánh người ta xong còn nghênh ngang ăn cơm tại chỗ. Nghe đứa cháu nói ở đây còn có ông chủ quán ăn. Ông chủ quán ăn thì sao? Đánh người xem như là không có việc gì à?
Phương Minh Viễn nhìn vết mỡ tràn do anh ta gõ xuống bàn, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hắn đưa tay đẩy Trần Trung đang đứng phía ngoài nói:
- Các anh là ai? Cho tôi biết thân phận trước!
Cảnh sát Tiền nhìn Phương Minh Viễn cười mắng:
- Mày là thằng nhóc thối tha xấu xa chết bầm, không có mắt hả, không nhìn thấy đây là trang phục cảnh sát hả? Bớt nói nhảm đi, ai đánh người, còn ai làm chủ kẻ đánh người cũng đều theo chúng tôi đi.
- Mặc trang phục cảnh sát cũng là cảnh sát dưới quyền. Anh chính là cảnh sát Hongkong sao? Anh lo nổi chuyện này sao?
Phương Bân liền giận dữ. Thằng quỷ này há mồm ngậm miệng đều nói Tam tự kinh, con mẹ nó, tưởng bở rồi.
Cảnh sát Tiền lập tức nổi trận lôi đình, thằng nhóc này thật là kiêu ngạo, không ngờ dám nói chuyện với cảnh sát, cũng chửi thề không dứt. Anh ta nhấc cái dùi cui đang để trên bàn, dùng sức giáng xuống bàn. Các thứ trên bàn lẻng kẻng ngã đổ một trận tán loạn, thức ăn rơi xuống đất nát bấy.
- Ông nội mày đây là đội cảnh sát hình sự huyện Bình Xuyên. Lúc tụi mày đánh nhau có để ý không? Quan Tiểu Lý, đem bọn chúng về đội cảnh sát hình sự cho tôi. Tôi hôm nay muốn cảnh cáo họ, cố ý đánh người bị thương, nói chuyện vô lễ với cảnh sát, đem tạm giam trong nhà giam của sở ba ngày đi.
Cảnh sát Tiền gào to:
- Cho bọn bây biết được, huyện Bình Xuyên này không phải chỗ bọn bây có thể dính vào!
- Không cần anh cảnh cáo chúng tôi. Muốn biết chúng tôi là ai, không phải dễ dàng lắm sao?
Phương Minh Viễn cười nhạt nói.
- Chú út, gọi điện thoại cho chú Chu, để chú ấy đến xem cấp dưới của chú ấy chính là những người tốt đẹp này.
- Chú Chu, chú chó nào đến đây cũng vô dụng thôi. Đem bọn họ đi hỏi cung cho tôi!
Cảnh sát Tiền quơ dùi cui, chỉ vào Phương Minh Viễn, thúc giục cấp dưới.
- Sếp Tiền, hình như Phó cục trưởng mới tới họ Chu.
Y nghe không rõ, người đi theo y không khỏi biến sắc, nhỏ giọng nhắc nhở y. Tuy rằng không phải là thủ trưởng trực tiếp, nhưng cũng còn kém vài cấp mà.
Cảnh sát Tiền hơi chùng tay. Phương Bân liền chạy vào trong quán, không quá nửa phút lại đi ra.
- Minh Viễn, lão Chu không ở trong văn phòng, nói là mới đi ra. Dù sao, có muốn gọi điện thoại cho Chủ tịch huyện Lý không?
- Chủ tịch huyện Lý? Mấy người đừng ở đây mà kiêu ngạo dựa hơi nữa.
Cảnh sát Tiền vốn có vài phần không yên tâm, lập tức trấn tĩnh, nghĩ bọn chúng chắc là cáo mượn oai hùm để dọa mình, không có cửa đâu.
Phương Minh Viễn thầm gật đầu. Thân thủ của Trần Trung quả nhiên không tồi. Đối mặt với mấy tên lưu manh kia thân thủ gọn gàng nhanh nhẹn, còn cân nhắc chừng mực khi xuống tay. Từ đó có thể thấy được, anh ta cũng có nhân phẩm tương ứng. Như vậy hắn có thể nói là đã nhặt được một vật quý trên đường. Hắn đã hiểu rõ toàn bộ sự việc mà Trần Trung nói lúc nãy.
Phương Minh Viễn mang từ trong quán ăn ra mấy cái ghế dựa. Trần Trung thấy thế vội mang thêm cái bàn, ba người ngồi trên vỉa hè ngoài quán tán gẫu.
- Trần Trung, vừa rồi hai người chúng tôi đã bàn bạc qua, lần phỏng vấn thứ hai của anh xem như thành công.
Câu nói đầu tiên của Phương Bân khiến Trần Trung vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
- Thành thật mà nói, đứa cháu này của tôi rất coi trọng anh. Một nhóm các anh có sáu người, nhưng anh là người đầu tiên hắn phỏng vấn.
Phương Bân đã nhìn thấy được, Phương Minh Viễn rất có hứng thú với anh chàng Trần Trung này, mà anh ta cũng mong có một người thân thủ tốt ở bên cạnh cháu mình. Qua vài năm nay, anh ta đã rất rõ, chính bản thân mình không có khả năng khuếch trương sản nghiệp không ngừng, không có một phần ánh mắt sắc bén, không có một phần quyết đoán kia. Mà nhà họ Phương muốn không ngừng phát triển lớn mạnh thì chỉ có thể dựa vào đứa cháu Phương Minh Viễn của anh ta mà thôi. Phương Minh Viễn mới chính là trung tâm. Cho nên an toàn của hắn là chuyện quan trọng, không thể có chút sơ xuất.
- Dạ, cảm ơn, ông chủ Phương nhỏ.
Hai người đều họ Phương, trong lúc nhất thời Trần Trung không biết phải gọi Phương Minh Viễn thế nào,cuối cùng đành nặn ra “ông chủ Phương nhỏ".
- Đừng gọi như vậy, mấy chữ ông chủ nhỏ nghe không được tự nhiên sao ấy!
Phương Minh Viễn vội ngăn lại, nói:
- Tôi còn đi học, chuyện này nếu thầy giáo tôi nghe được, nhất định sẽ tụng một bài.
- Vậy cháu nghĩ ra cách xưng hô mà cháu muốn đi, đỡ cho Trần Trung gọi cháu lại không hài lòng.
Phương Bân dù bận vẫn ung dung nói.
- Chú út, chú nói như là cháu là một công tử thời xưa vậy
Phương Minh Viễn tươi cười, đùa một câu.
- Điều đó là đương nhiên rồi. Cháu là cháu đích tôn của nhà họ Phương, Phương đại thiếu gia đó.
Phương Bân đắc ý cười nói. Hiện giờ gia sản của nhà họ Phương ở huyện Bình Xuyên chắc chắn là hàng đầu. Ngày xưa tuyệt đối có thể làm một địa chủ, hơn nữa là địa chủ số một, số hai trong huyện Bình Xuyên.
- Nhưng hiện giờ gọi Phương thiếu gia thì không phù hợp, tin chắc rằng Trần Trung không kêu được đâu.
Phương Minh Viễn liếc anh ta trắng cả mắt, giỡn cái gì vậy, đây đâu phải là Hongkong, nếu kêu là thiếu gia, nhất định thêm phiền phức.
- Vậy bỏ bớt đi một chữ. Về sau anh Trần kêu tôi là cậu được rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, kiếp trước xem tiểu thuyết cũng thấy nhiều, cách xưng hô này làm người ta vừa lòng, vừa biểu lộ tuổi tác và thân phận của mình, hơn nữa cũng không làm cho người gọi thấy trong lòng gợn chút gì.
Trần Trung vội vàng xua tay nói:
- Cậu Phương, tôi không dám nhận cậu gọi tôi bằng anh đâu.
Mình là thuộc hạ, thì phải biết thân phận thuộc hạ, sao có thể để ông chủ gọi mình là anh.
Phương Minh Viễn khoát tay cắt lời, nói:
- Anh Trần, anh là ông chủ hay tôi là ông chủ? Nếu tôi là chủ thì tôi muốn gọi thế nào thì gọi. Còn giữa anh và chú của tôi, hai người cứ tính đi, dù sao đừng bắt tôi gọi là chú Trần là được rồi.
Đối với Trần Trung, là người bảo vệ cho mình sau này, tất nhiên phải lôi kéo nhiều hơn.
Nghe hắn nói như vậy, Trần Trung vốn không có chủ ý, chỉ có thể ngước mắt về phía Phương Bân cầu cứu.
Phương Bân ngược lại cũng không quan tâm đến việc đó, chủ yếu là hai người chỉ chênh lệch nhau mấy tuổi không nhiều.
- Trần Trung này, nếu Minh Viễn đã nói vậy, anh không cần quan tâm nữa. Tôi sẽ gọi thẳng tên anh, còn anh, anh gọi tôi ông chủ Phương là được rồi.
- Anh Trần, lần này phỏng vấn anh vượt qua rồi, giờ tôi nói đến chuyện đãi ngộ cho anh.
Phương Minh Viễn kêu một người làm, đưa anh ta ít tiền, bảo đi mua chút rượu và thức ăn về đây.
- Tiền lương mỗi tháng của anh tạm thời là bốn trăm tệ. Tiền thưởng thì căn cứ vào biểu hiện của mỗi tháng nên khác nhau, nhưng mỗi tháng bình thường không ít hơn trên dưới hai mươi phần trăm tiền lương chính thức. À, anh thiếu nợ bên goài tổng cộng bao nhiêu tiền? Công ty có thể giúp anh trả trước, sau đó trừ vào tiền lương của anh mỗi tháng, anh thấy sao?
Nếu quyết định nhận Trần Trung, phải dẹp hết lo nghĩ giúp anh ta.
Trần Trung đầu tiên giật mình, sau đó trên mặt anh ta hiện ra vẻ mừng rỡ như điên, nhưng ngay lập tức lại buồn xuống, một lúc lâu sau mới nói:
- Cậu Phương, công ty đã trả trước cho tôi tiền nợ Quách Lượng, giờ lại ứng thêm số tiền nữa, e là không được.
Trần Trung tự nghĩ đến mình là người mới, đừng vừa mới đến mà đã làm cho đồng nghiệp ghen tị, sau này sao có thể làm chung.
Phương Minh Viễn sao lại không hiểu ý của anh ta, cười nói:
- Anh Trần, chỗ chúng tôi là công ty tư nhân, không cần để ý đến cân bằng gì cả, hơn nữa, nhân viên trong công ty, nếu thật sự trong nhà có nạn, cũng có thể đề xuất với công ty. Nếu thật sự như vậy, công ty sẽ xem xét trợ cấp, giúp đỡ. Hơn nữa, anh sau này có nhiệm vụ là phụ trách bảo hộ an toàn cho công ty và chúng tôi. Người mù cũng có thể nói được, công việc này có tính nguy hiểm nhất định, cho nên không được để người nhà của anh lo lắng. Anh Trần, anh có để ý chuyện này không? Tí nữa anh mang sổ sách cho chú út tôi biết, lên tài vụ lĩnh tiền, lo việc gia đình trước, sau đó anh tâm mà đi làm.
Trần Trung nặng nề gật đầu, trong lòng cảm giác tốt đẹp với nhà họ Phương bất giác tăng lên.
Lại nói đến năm người Dư Nhị, tuy nói rằng tiền Trần Trung nợ đã thu hồi được, nhưng năm người đều bị đánh. Tuy chỉ bị thương ngoài da nhưng cũng mất mặt. Năm người này đều lớn lên giữa đám lưu manh trong huyện, trong nhà anh chị em đông, ai cũng có anh em, chú bác, cô cậu. Hơn nữa bọn chúng lăn lộn trong huyện nhiều năm như vậy, sao có thể ngoan ngoãn mà nuốt mối nhục này.
Không lâu sau, Dư Nhị và hai tên lưu manh dẫn theo bốn cảnh sát đến trước quán ăn Phương Gia.
- Cảnh sát Tiền, chính là bọn họ, chính là bọn họ ra tay đánh người. Đánh chúng tôi đến nỗi bầm dập, không ra dáng người nữa.
Dư Nhị chỉ vào ba người Phương Minh Viễn đang ăn, cơm nói.
- Chú ba, chú nên cho vài người trả thù cho chúng cháu. Lớn thế này, chú cũng chưa đánh qua cháu, nhưng giờ xem đi, bọn họ đánh cháu đến không ra hình thù gì nữa rồi.
Tên lưu manh kia cũng ôm cánh tay, châm dầu vào lửa.
Viên cảnh sát trung niên họ Tiền kia tức giận trừng mắt nhìn gã. Đứa cháu này của mình, suốt ngày không làm việc gì đàng hoàng, lại tụ tập một chỗ với đám lưu manh kia. Nhưng dù sao cũng là cháu mình, không thể để người khác khinh khi làm nhục được.
- Đi!
Anh ta khoát tay chặn lại, bốn người hùng hổ tiến thẳng tới trước mặt mấy người Phương Minh Viễn.
Ba người Phương Minh Viễn thật ra đã thấy được bốn người kia. Trần Trung hơi khẩn trương đứng lên, thời này không giống đời sau, có gan giả mạo cảnh sát là rất ít.
- Các anh vừa rồi đánh người bị thương ở đây? Ai đánh? Theo chúng tôi về đội cảnh sát!
Cảnh sát Tiền gõ dùi cui xuống mặt bàn. Mấy người này thật quá kiêu ngạo, đánh người ta xong còn nghênh ngang ăn cơm tại chỗ. Nghe đứa cháu nói ở đây còn có ông chủ quán ăn. Ông chủ quán ăn thì sao? Đánh người xem như là không có việc gì à?
Phương Minh Viễn nhìn vết mỡ tràn do anh ta gõ xuống bàn, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hắn đưa tay đẩy Trần Trung đang đứng phía ngoài nói:
- Các anh là ai? Cho tôi biết thân phận trước!
Cảnh sát Tiền nhìn Phương Minh Viễn cười mắng:
- Mày là thằng nhóc thối tha xấu xa chết bầm, không có mắt hả, không nhìn thấy đây là trang phục cảnh sát hả? Bớt nói nhảm đi, ai đánh người, còn ai làm chủ kẻ đánh người cũng đều theo chúng tôi đi.
- Mặc trang phục cảnh sát cũng là cảnh sát dưới quyền. Anh chính là cảnh sát Hongkong sao? Anh lo nổi chuyện này sao?
Phương Bân liền giận dữ. Thằng quỷ này há mồm ngậm miệng đều nói Tam tự kinh, con mẹ nó, tưởng bở rồi.
Cảnh sát Tiền lập tức nổi trận lôi đình, thằng nhóc này thật là kiêu ngạo, không ngờ dám nói chuyện với cảnh sát, cũng chửi thề không dứt. Anh ta nhấc cái dùi cui đang để trên bàn, dùng sức giáng xuống bàn. Các thứ trên bàn lẻng kẻng ngã đổ một trận tán loạn, thức ăn rơi xuống đất nát bấy.
- Ông nội mày đây là đội cảnh sát hình sự huyện Bình Xuyên. Lúc tụi mày đánh nhau có để ý không? Quan Tiểu Lý, đem bọn chúng về đội cảnh sát hình sự cho tôi. Tôi hôm nay muốn cảnh cáo họ, cố ý đánh người bị thương, nói chuyện vô lễ với cảnh sát, đem tạm giam trong nhà giam của sở ba ngày đi.
Cảnh sát Tiền gào to:
- Cho bọn bây biết được, huyện Bình Xuyên này không phải chỗ bọn bây có thể dính vào!
- Không cần anh cảnh cáo chúng tôi. Muốn biết chúng tôi là ai, không phải dễ dàng lắm sao?
Phương Minh Viễn cười nhạt nói.
- Chú út, gọi điện thoại cho chú Chu, để chú ấy đến xem cấp dưới của chú ấy chính là những người tốt đẹp này.
- Chú Chu, chú chó nào đến đây cũng vô dụng thôi. Đem bọn họ đi hỏi cung cho tôi!
Cảnh sát Tiền quơ dùi cui, chỉ vào Phương Minh Viễn, thúc giục cấp dưới.
- Sếp Tiền, hình như Phó cục trưởng mới tới họ Chu.
Y nghe không rõ, người đi theo y không khỏi biến sắc, nhỏ giọng nhắc nhở y. Tuy rằng không phải là thủ trưởng trực tiếp, nhưng cũng còn kém vài cấp mà.
Cảnh sát Tiền hơi chùng tay. Phương Bân liền chạy vào trong quán, không quá nửa phút lại đi ra.
- Minh Viễn, lão Chu không ở trong văn phòng, nói là mới đi ra. Dù sao, có muốn gọi điện thoại cho Chủ tịch huyện Lý không?
- Chủ tịch huyện Lý? Mấy người đừng ở đây mà kiêu ngạo dựa hơi nữa.
Cảnh sát Tiền vốn có vài phần không yên tâm, lập tức trấn tĩnh, nghĩ bọn chúng chắc là cáo mượn oai hùm để dọa mình, không có cửa đâu.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang