Trùm Tài Nguyên
Quyển 2 - Chương 67: Ăn ý
Ban đầu, Lý Đông Tinh quả thật cũng suy nghĩ như Phương Minh Viễn. Gần đây đã nghĩ đến việc thành lập khu mua bán, tuy nhiên không giống với Phương Minh Viễn, ông đơn giản chỉ là buộc phải nghĩ vì nóng lòng muốn thay đổi huyện Bình Xuyên. Thu nhập tài chính của huyện đang trong tình trạng cạn kiệt. Lý Đông Tinh tiêu tốn không ít trí não cho việc tìm ra con đường cải thiện kinh tế. Cứ như thế mà hình thức thông thương thị trường hàng hóa nhỏ lọt vào tầm ngắm của ông. Huyện Bình Xuyên giao thông tiện lợi, còn có cả hệ thống đường sắt và quốc lộ thông suốt. Hơn nữa còn có nền tảng công nghiệp, nếu có thể xây dựng một hệ thống thông thương hàng hóa, thì ắt hẳn khả năng cung cấp hàng hóa sẽ có thể đáp ứng được nhu cầu của vài huyện, thành phố lân cận. Chuyện này nếu thành công sẽ tha hồ phát huy tiềm năng kinh doanh.
Vả lại, Lý Đông Tinh còn lo nghĩ đến việc hiện giờ trong huyện Bình Xuyên có không ít các doanh nghiệp, tuy nhiên đều rải rác ở các thị trấn, hơn nữa, quy mô mặt tiền cửa hàng cũng không lớn. Khả năng cung cấp hàng hóa cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng được nhu cầu của mỗi huyện Bình Xuyên. Một khi hình thức thông thương thị trường hàng hóa được thiết lập, ngay cả không thể như ông nghĩ, là các doanh nghiệp lớn đến từ các nơi sẽ tập trung về đây, thì cũng có thể tập trung những chủ doanh nghiệp trong huyện với nhau, vừa dễ quản lý, vừa tránh sự khiếu nại không ngừng của các hộ gia đình xung quanh. Tuy nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Lý Đông Tinh. Chẳng qua chỉ là lý thuyết suông, chưa đi vào thực tiễn bao giờ. . .
- Bác Lý, hôm nay chú Chu dẫn cháu đến khu vực nhà máy, xem máy móc nông nghiệp ở nhà máy cũ. Cháu nhìn sơ qua nơi đó, điều kiện địa lý tốt. Giao thông thuận tiện, phần không gian không sử dụng đến của nhà máy có thể sử dụng làm bãi đỗ xe . Cháu tính dùng để xây siêu thị, nhưng trước mắt mà nói, có vẻ không thích hợp do diện tích quá lớn. Lớn đến mức dù cháu có muốn thuê tiếp, cũng không đủ chủng loại hàng hóa để ứng với quy mô của nó. Cho nên cháu liền nghĩ, một nơi như thế này, có thể dùng làm nơi thông thương thị trường hàng hóa. Bác Lý, trong lịch sử phát triển kinh tế loài người, khi kinh tế hàng hóa phát triển thêm một bước, sự mâu thuẩn về phân phối giữa sản xuất hàng hóa và tiêu thụ hàng hóa trong cùng không gian, thời gian, không ngừng mở rộng. Dẫn đến lưu thông hàng hóa trong chấp thuận buôn bán, thường thường phải thông qua không phải một liên kết thương mại mà là hai hoặc nhiều hơn mới có thể hoàn thành. Do đó, chấp thuận buôn bán chia thành nơi sản xuất, nơi bán hàng, cùng với hình thức trung tâm phân phối hoặc nơi trưng bày và bán hàng. Đây là kết quả của phân cấp trong buôn bán. Cũng là một hình thức chấp thuận buôn bán giữa nhà sản xuất và nhà sản xuất, giữa nhà sản xuất và nhà bán lẻ. Chức năng này của nó là thông qua mua bán, thu mua hàng hóa từ nhà sản xuất, sau đó bán lại cho một nhà sản xuất khác, hoặc cho nhà bán lẻ. Theo như tính toán chi phí của xí nghiệp sản xuất hàng hóa, việc tiêu thụ hàng hóa tăng lên một bậc, kỳ thực đã là cực hạn. Nếu như triển lãm bán hàng tiếp tục theo hướng này, so sánh giữa lợi nhuận thu được và chi phí bỏ ra, dĩ nhiên là không có chút hấp dẫn nào. Cho nên tới giai đoạn này rồi, cần phải có ngay một hình thức thị trường như dự tính để trợ giúp bọn họ và các nhà bán lẻ trong cả nước thực hiện việc trao đổi hàng hóa.
Nói đến đây, Phương Minh Viễn tạm dừng một lát, chờ sau khi Lý Đông Tinh và Chu Viên Triều chậm rãi gật đầu mới nói tiếp :
- Chức năng phân phối quy mô lớn trong trao đổi hàng hóa rất đa dạng, chi phí lưu thông hàng hòa thấp, hiệu suất lưu thông cao. Có được sức ảnh hưởng của toàn bộ ngành công nghiệp, cùng với sự liên kết của các xí nghiệp vừa và nhỏ, các hộ kinh doanh cá thể, nhu cầu hoạt động kinh doanh của các công ty tư nhân, các mặt khác cũng sẽ được sự hoan nghênh của các doanh nghiệp vừa và nhỏ. Bác Lý, tin là bác cũng đã nhìn ra. Doanh nghiệp thuộc sở hữu của nhà nước ở huyện, ngoại trừ các doanh nghiệp nhà nước lớn và trung bình, các xí nghiệp trực thuộc huyện hiện giờ phần lớn toàn ngập đầu trong công việc, chỉ có thể miễn cưỡng cố gắng duy trì cân bằng thu chi, không cần đến sự bảo trợ tài chính của huyện cũng đã là khá tốt. Nhưng tương đối mà nói, từ khi cải cách đến nay, mới chỉ kinh tế cá thể, kinh tế tư nhân hiện đang phát triển ngày càng mạnh, ngày càng thịnh vượng. Để mau chóng giúp cho tài chính của huyện thoát khỏi cảnh eo hẹp, cháu cho rằng một mặt cần tiến hành cải cách xí nghiệp trong huyện, nâng cao lợi nhuận, mặt khác cần phải tăng cường kinh tế cá thể, ra sức hỗ trợ kinh tế tư nhân, giúp bọn họ nhanh chóng vực dậy, lấy đó làm động lực phát triển kinh tế của huyện.
Lý Đông Tinh đập bàn một cái. Sự vui mừng lộ rõ trên mặt, kêu lên :
- Minh Viễn, nói hay lắm. Được như cháu nói thật quá tốt.
Đối với việc phát triển kinh tế của huyện, Lý Đông Tinh mấy hôm nay vắt hết óc vì huyện Bình Xuyên tìm ra con đường phát triển kinh tế, có thể nói là đã nghĩ hết mọi cách. Ra sức hỗ trợ kinh tế cá thể, kinh tế tư nhân, ý nghĩ này Lý Đông Tinh cũng đã nghĩ qua. Nhưng không có trình bày lưu loát được như Phương Minh Viễn. Bây giờ nghe Phương Minh Viễn nói một hơi như vậy, dường như ngay lập tức khai sáng cho ông, giúp ông thấy được con đường tương lai tươi sáng rộng mở.
Lý Đông Tinh đứng dậy, thong thả đi qua đi lại vài vòng trong phòng làm việc. Đúng vậy, ra sức hỗ trợ kinh tế cá thể và kinh tế tư nhân, giúp bọn họ nhanh chóng phát triển, như vậy mới có thể thay đổi tình cảnh tài chính eo hẹp của huyện. Mà một khi tài chính của huyện dư dả, tự khắc có nhiều sự đầu tư tài chính cho các xí nghiệp cỡ trung. trợ giúp cho việc cải tiến kĩ thuật, hoàn thành việc nâng cao kĩ thuật, tăng chất lượng sản phẩm, tăng khả năng tiêu thụ sản phẩm, từ đó có thể khôi phục lại những ngày xưa huy hoàng. Cứ như vậy, hai bên cùng bắt tay nhau, cùng vượt qua tình trạng tài chính eo hẹp của huyện Bình Xuyên, cũng chẳng còn bị cho là lấy trứng chọi với đá.
- Minh Viễn, tiếp tục nói đi cháu.
Vòng vo vài vòng, Lý Đông Tinh lại một lần nữa ngồi xuống sau bàn làm việc, hưng phấn nói.
- Bác Lý, nhưng kinh tế cá thể và kinh tế tư nhân của huyện không có nguồn lực hỗ trợ. Thứ nhất, một phần các hộ gia đình đã hoàn thành bước đầu vào con đường kinh doanh, mua máy móc thiết bị thành lập các công xưởng. Hình thành “mặt trước cửa hàng, mặt sau nhà máy", một trong những hình thức kinh doanh do gia đình điều hành. Nhưng loại hình này chỉ hình thành rải rác ở các khu hẻo lánh của huyện, không thể tạo thành hiệu ứng lớn rộng; thứ hai, không có sự hướng dẫn của huyện ủy và Ủy Ban Nhân Dân huyện, không có sự ủng hộ của chính phủ, bọn họ cũng không thể tiến thêm một bước để lớn mạnh; thứ ba, kinh tế cá thể và kinh tế tư nhân như sao La rải rác trong thành, vì không có một nơi thích hợp. Thường sẽ tạo nên chợ bên đường chính, chẳng những gây ách tắc giao thông, gây bất tiện cho việc đi lại của người dân trong huyện, cũng không thuận lợi cho ngành thuế trong việc thống kê thuế thu nhập, đồng thời còn tăng áp lực cho nhân viên ngành bảo vệ môi trường và ngành cảnh sát, tạo nên rất nhiều sự bất mãn. Nếu như Ủy Ban Nhân Dân huyện có thể ra mặt phối hợp, chọn nơi thích hợp để mở một khu mua bán. Hướng dẫn bọn họ tập trung lại đó kinh doanh, theo góc độ chính trị mà nói, tăng được thuế thu nhập, khả năng phát triển cũng không ít. Hơn nữa, một khi siêu thị hình thành, sau khi lượng lưu thông tăng cao, thương nhân các nơi sẽ đổ xô về. Nếu chúng ta có thể quy tụ hàng hóa từ Cẩn Xuyên, Nhã Nam, thậm chí cả Phụng Nguyên rộng lớn đến huyện Bình Xuyên. Thị trường Bình Xuyên tức khắc sẽ tiến thêm một bước trong việc phát triển hùng mạnh. Đến cuối cùng sẽ hình thành nên một trung tâm phân phối hàng hóa nhỏ, trong trường hợp đó, có thể cung cấp việc làm cho hàng chục ngàn người dân.
Phương Minh Viễn dùng con số để tiến thêm một bước trong việc tạo sức hấp dẫn với Lý Đông Tinh, nói.
- Việc làm cho hàng chục ngàn người?
Lý Đông Tinh hít một hơi lạnh toát, Chu Viên Triều ngồi cạnh Phương Minh Viễn cũng không khá hơn ông là mấy.
Toàn bộ dân số huyện Bình Xuyên cũng chỉ khoảng hơn năm mươi ngàn người. Trong đó số người ở độ tuổi làm việc chỉ chiếm khoảng trên dưới một nửa tổng dân số, bao gồm cả một số lượng lớn là nông dân.
Để tạo công ăn việc làm, vấn đề này, Lý Đông Tinh từ khi nhậm chức tới nay đã rất lo lắng. Có vài xí nghiệp nhà nước cỡ lớn và trung đi vào hoạt động gần một tháng. Tuy nhiên, chỉ đủ để giải quyết công ăn việc làm cho những quân nhân xuất ngũ, tổng số cũng chỉ vài trăm người. Mà Phương Minh Viễn tại đây mở miệng nói một câu, không ngờ lại có thể đưa ra cách giải quyết công ăn việc làm cho hàng chục ngàn người. Thực sự mà được như vậy, chẳng phải là trước mắt có thể đáp ứng được nhu cầu lao động của huyện Bình Xuyên sao?
Nói tới đây, Phương Minh Viễn bỗng giật mình, ban đầu hắn chỉ cảm thấy nơi đây thích hợp làm một nơi thông thương hàng hóa, nếu thấy được, cũng nghĩ sẽ thông qua việc này mà tiến thêm một bước tăng cường mối quan hệ với Lý Đông Tinh. Trải qua một thời gian tìm hiểu, đối với Lý Đông Tinh, Phương Minh Viễn rất có thiện cảm, ít nhất đây là một người muốn làm việc chính sự, cũng không phải là dạng người lãnh đạo cổ hủ và bảo thủ. Hơn nữa ông lại hiểu rõ hệ thống đường sắt. Một khi cùng nhà họ Phương kết mối quan hệ tốt thì sự phát triển ở huyện Bình Xuyên trong tương lai hiển nhiên là có lợi to. Từ bây giờ đến lúc đó, Phương Minh Viễn luôn nghĩ cách để thông qua việc này củng cố thêm mối quan hệ.
Vì ở Trung Quốc, truyền thống trăm ngàn năm qua, không có chính phủ ủng hộ thì thương gia rất khó chân chính mà phát triển kinh doanh, nhưng mà qua kiếp trước, Phương Minh Viễn không muốn móc nối với các ông lớn, hiếp đáp người dân. Nay gặp một người có năng lực, có tài cán, có ý chí, còn tương đối thanh liêm. Từ đó, tạo lập mối quan hệ song phương cùng có lợi, không nghi ngờ gì chính là sự lựa chọn tốt nhất. Cứ như vậy, nhà họ Phương có thể giúp ông phát triển kinh tế trong khu vực huyện Bình Xuyên, sau khi lập nên chiến tích này, hỗ trợ ông từng bước thăng quan tiến chức, mà ông cũng có thể vì nhà họ Phương sử dụng hết khả năng để dẹp bỏ những chướng ngại lớn trong việc làm ăn. Vậy là hai bên đều đạt được cái mình muốn.
Đó là lý do sau khi Phương Minh Viễn nhận thức được nơi đây có thể phát triển thành một thông thương thị trường hàng hóa, lập tức thì nghĩ ngay trong đầu việc báo cho Lý Đông Tinh biết, Lý Đông Tinh cũng là người có con mắt kinh tế, sẽ ý thức được đây là một dịp để cải thiện tình hình tài chính huyện Bình Xuyên bằng con đướng ngắn nhất mà chính quyền không phải bỏ vốn đầu tư nhiều, chỉ cần dành ra một khu vực, cử một ít nhân viên quản lý, là có thể ngồi một chỗ thu tiền. Hơn nữa, còn nhận không ít ưu đãi, cũng như có thể giảm bớt sự can thiệp của một nhóm nhà cung cấp nhỏ đối với người dân trong huyện, việc thu thuế cũng dễ dàng, có thể tiến thêm một bước trong việc mở rộng sức ảnh hưởng của huyện Bình Xuyên đối với các huyện ở Duy Nam.
Nhưng nói đến đây, Phương Minh Viễn bỗng nảy sinh một ý nghĩ trong đầu, nếu trong kiếp trước có thể xuất hiện một Nghĩa Ô nổi danh cả nước, vì sao chính mình không thể đem huyện Bình Xuyên tạo thành khu Tây Bắc giống như Nghĩa Ô kia? Hiện giờ tuy cả hai đều giống nhau, đều là huyện. Chỉ có điều Nghĩa Ô còn chiếm ưu thế là vùng duyên hải mà thôi.
Nhưng mặc dù tỉnh Tần Tây nằm ở giữa bản đồ cả nước, đúng là nằm giữa khu Tây Bắc và Hoa Bắc, cho dù là hàng hóa lưu thông từ khu Tây Bắc đến Hoa Bắc hay là từ Hoa Bắc đến Tây Bắc, có thể nói tỉnh Tần Tây là con đường duy nhất. Mà huyện Bình Xuyên lại là khu đồng bằng phát triển nhất thuộc khu trung bộ của tỉnh Tần Tây, đất đai còn được thiên nhiên ưu đãi. Nếu có thể lấy huyện Bình Xuyên tạo thành trung tâm phân phối của khu Tây Bắc và Hoa Bắc, có thể tưởng tượng đến sức ảnh hưởng và địa vị kinh tế của nó. Mà nhờ đó, vị thế thống lĩnh của nhà họ Phương cũng được nâng cao ở tỉnh Tần Tây thậm chí là cả khu Tây Bắc.
Lý Đông Tinh tất nhiên không tài nào biết được, lúc này, ngay trong nháy mắt, Phương Minh Viễn có thể có nhiều suy nghĩ vòng vo trong đầu như vậy, ông hiện tại còn vì số lượng người vượt sức tưởng tượng kia mà cảm thấy thế là đủ rồi. Nếu thông thương thị trường hàng hóa sau này có thể được như lời Phương Minh Viễn nói, tạo lập được nhiều công ăn việc làm như vậy thì vấn đề tạo công ăn việc làm mấy năm qua của huyện Bình Xuyên và vấn đề lượng người trong độ tuổi lao động cần có việc làm xem như đã căn bản được giải quyết. Riêng mỗi chuyện này, đối với Lý Đông Tinh mà nói, chính là chiến tích lớn lao!
- Thật sự sẽ có nhiều vậy sao?
Lý Đông Tinh giọng hơi hơi run rẩy, tuy nhiên lúc này ông cũng không màng đến con số đó. . .chỉ biết là nhiều, không phải ít. Phương Minh Viễn nói như đinh đóng cột:
- Bác Lý, để cháu tính dùm bác. Một khi quy mô thị trường này chính thức hình thành, không cần thiết phải ký kết với quá nhiều doanh nghiệp, chỉ cần hơn một trăm, như vậy một số thương nhân ở các huyện thị lân cận không thể không đến đây đầu tư.
- Tục ngữ có nói buôn có bạn, bán có phường. Ở bất kì địa phương nào, bác chẳng cần đi đâu xa cũng có thể có mười hoặc thậm chí mấy chục cửa hàng bán loại hàng hóa bác cần, vậy bác có còn muốn chịu khổ mà đi xa mua nữa không? Ở thủ đô, ở Phụng Nguyên, càng có nhiều thương gia tụ tập thì tiếng tăm càng lan rộng, có đúng không ạ?
Lý Đông Tinh gật gật đầu hưng phấn. Từng làm một cán bộ bậc trung tại hệ thống đường sắt, ông đi qua không ít nơi, cho dù là thủ đô hay là các tỉnh thành phương Bắc, ông cũng đều đi qua. Loại hình này theo như lời Phương Minh Viễn nói, ông đều biết đến. Ông còn biết, hình thức này ở các thành phố lớn gọi là khu buôn bán. Mọi người đều không muốn lãng phí thời gian ít ỏi để vất vả ngược xuôi, nhưng nếu ở ngay một chỗ, ông có thể mua được tất cả hàng hóa ưng ý. Như vậy dù có đi xa một chút, ông cũng sẽ cất công đến đó mua.
- Bác Lý, chẳng qua là bác cần kiên trì và gia tăng sức mạnh trong chiến lược phát triển xây dựng siêu thị, phát triển đào tạo, lấy việc nâng cao thị trường làm nòng cốt, mạnh mẽ đẩy mạnh công nghiệp hóa và hiện đại hóa, tự khắc lúc đó sẽ hình thành một khu vực tự lực phát triển đặc sắc. Mà huyện Bình Xuyên, cũng sẽ ở trong lòng bàn tay của bác, hóa thành Nhã Nam, thậm chí nền kinh tế của toàn bộ tỉnh Tần Tây này đều trở nên hùng mạnh.
- Kiên trì và gia tăng sức mạnh trong chiến lược phát triển xây dựng chợ, phát triển đào tạo, lấy việc nâng cao thị trường làm nòng cốt, mạnh mẽ đẩy mạnh công nghiệp hóa và hiện đại hóa, tự khắc lúc đó sẽ hình thành một khu vực tự lực phát triển đặc sắc.
Lý Đông Tinh nhẹ giọng lặp lại những lời trên, gương mặt không khỏi biến sắc.
Có lẽ đứa trẻ này là ngôi sao may mắn của mình chăng? Đầu tiên là chính mình có duyên trong việc giúp nhà họ Phương, nhưng thật ra chính mình cũng nhờ đó mà được hưởng sự đền đáp hậu hĩnh, chẳng những vực dậy tiếng tăm, nắm quyền điều hành thị trấn Hải Trang, còn tạo mối quan hệ tốt với nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Lúc này đây, vấn đề tạo công ăn việc làm cho quân nhân xuất ngũ, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây đã giúp ông giải quyết gần ba phần năm số lượng công việc cho họ. Ngay hiện tại, là lúc ông cần giúp đỡ nhất, Phương Minh Viễn lại đưa ra giải pháp rõ ràng như thế. Lại rất khả quan trong việc thực hiện kế hoạch, giúp chính ông giải quyết vấn đề khó khăn.
Bước chuẩn bị tiếp theo là gì? Rồi đây, đứa trẻ này sẽ còn tạo ra bao nhiêu kỳ tích nữa?
Vả lại, Lý Đông Tinh còn lo nghĩ đến việc hiện giờ trong huyện Bình Xuyên có không ít các doanh nghiệp, tuy nhiên đều rải rác ở các thị trấn, hơn nữa, quy mô mặt tiền cửa hàng cũng không lớn. Khả năng cung cấp hàng hóa cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng được nhu cầu của mỗi huyện Bình Xuyên. Một khi hình thức thông thương thị trường hàng hóa được thiết lập, ngay cả không thể như ông nghĩ, là các doanh nghiệp lớn đến từ các nơi sẽ tập trung về đây, thì cũng có thể tập trung những chủ doanh nghiệp trong huyện với nhau, vừa dễ quản lý, vừa tránh sự khiếu nại không ngừng của các hộ gia đình xung quanh. Tuy nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Lý Đông Tinh. Chẳng qua chỉ là lý thuyết suông, chưa đi vào thực tiễn bao giờ. . .
- Bác Lý, hôm nay chú Chu dẫn cháu đến khu vực nhà máy, xem máy móc nông nghiệp ở nhà máy cũ. Cháu nhìn sơ qua nơi đó, điều kiện địa lý tốt. Giao thông thuận tiện, phần không gian không sử dụng đến của nhà máy có thể sử dụng làm bãi đỗ xe . Cháu tính dùng để xây siêu thị, nhưng trước mắt mà nói, có vẻ không thích hợp do diện tích quá lớn. Lớn đến mức dù cháu có muốn thuê tiếp, cũng không đủ chủng loại hàng hóa để ứng với quy mô của nó. Cho nên cháu liền nghĩ, một nơi như thế này, có thể dùng làm nơi thông thương thị trường hàng hóa. Bác Lý, trong lịch sử phát triển kinh tế loài người, khi kinh tế hàng hóa phát triển thêm một bước, sự mâu thuẩn về phân phối giữa sản xuất hàng hóa và tiêu thụ hàng hóa trong cùng không gian, thời gian, không ngừng mở rộng. Dẫn đến lưu thông hàng hóa trong chấp thuận buôn bán, thường thường phải thông qua không phải một liên kết thương mại mà là hai hoặc nhiều hơn mới có thể hoàn thành. Do đó, chấp thuận buôn bán chia thành nơi sản xuất, nơi bán hàng, cùng với hình thức trung tâm phân phối hoặc nơi trưng bày và bán hàng. Đây là kết quả của phân cấp trong buôn bán. Cũng là một hình thức chấp thuận buôn bán giữa nhà sản xuất và nhà sản xuất, giữa nhà sản xuất và nhà bán lẻ. Chức năng này của nó là thông qua mua bán, thu mua hàng hóa từ nhà sản xuất, sau đó bán lại cho một nhà sản xuất khác, hoặc cho nhà bán lẻ. Theo như tính toán chi phí của xí nghiệp sản xuất hàng hóa, việc tiêu thụ hàng hóa tăng lên một bậc, kỳ thực đã là cực hạn. Nếu như triển lãm bán hàng tiếp tục theo hướng này, so sánh giữa lợi nhuận thu được và chi phí bỏ ra, dĩ nhiên là không có chút hấp dẫn nào. Cho nên tới giai đoạn này rồi, cần phải có ngay một hình thức thị trường như dự tính để trợ giúp bọn họ và các nhà bán lẻ trong cả nước thực hiện việc trao đổi hàng hóa.
Nói đến đây, Phương Minh Viễn tạm dừng một lát, chờ sau khi Lý Đông Tinh và Chu Viên Triều chậm rãi gật đầu mới nói tiếp :
- Chức năng phân phối quy mô lớn trong trao đổi hàng hóa rất đa dạng, chi phí lưu thông hàng hòa thấp, hiệu suất lưu thông cao. Có được sức ảnh hưởng của toàn bộ ngành công nghiệp, cùng với sự liên kết của các xí nghiệp vừa và nhỏ, các hộ kinh doanh cá thể, nhu cầu hoạt động kinh doanh của các công ty tư nhân, các mặt khác cũng sẽ được sự hoan nghênh của các doanh nghiệp vừa và nhỏ. Bác Lý, tin là bác cũng đã nhìn ra. Doanh nghiệp thuộc sở hữu của nhà nước ở huyện, ngoại trừ các doanh nghiệp nhà nước lớn và trung bình, các xí nghiệp trực thuộc huyện hiện giờ phần lớn toàn ngập đầu trong công việc, chỉ có thể miễn cưỡng cố gắng duy trì cân bằng thu chi, không cần đến sự bảo trợ tài chính của huyện cũng đã là khá tốt. Nhưng tương đối mà nói, từ khi cải cách đến nay, mới chỉ kinh tế cá thể, kinh tế tư nhân hiện đang phát triển ngày càng mạnh, ngày càng thịnh vượng. Để mau chóng giúp cho tài chính của huyện thoát khỏi cảnh eo hẹp, cháu cho rằng một mặt cần tiến hành cải cách xí nghiệp trong huyện, nâng cao lợi nhuận, mặt khác cần phải tăng cường kinh tế cá thể, ra sức hỗ trợ kinh tế tư nhân, giúp bọn họ nhanh chóng vực dậy, lấy đó làm động lực phát triển kinh tế của huyện.
Lý Đông Tinh đập bàn một cái. Sự vui mừng lộ rõ trên mặt, kêu lên :
- Minh Viễn, nói hay lắm. Được như cháu nói thật quá tốt.
Đối với việc phát triển kinh tế của huyện, Lý Đông Tinh mấy hôm nay vắt hết óc vì huyện Bình Xuyên tìm ra con đường phát triển kinh tế, có thể nói là đã nghĩ hết mọi cách. Ra sức hỗ trợ kinh tế cá thể, kinh tế tư nhân, ý nghĩ này Lý Đông Tinh cũng đã nghĩ qua. Nhưng không có trình bày lưu loát được như Phương Minh Viễn. Bây giờ nghe Phương Minh Viễn nói một hơi như vậy, dường như ngay lập tức khai sáng cho ông, giúp ông thấy được con đường tương lai tươi sáng rộng mở.
Lý Đông Tinh đứng dậy, thong thả đi qua đi lại vài vòng trong phòng làm việc. Đúng vậy, ra sức hỗ trợ kinh tế cá thể và kinh tế tư nhân, giúp bọn họ nhanh chóng phát triển, như vậy mới có thể thay đổi tình cảnh tài chính eo hẹp của huyện. Mà một khi tài chính của huyện dư dả, tự khắc có nhiều sự đầu tư tài chính cho các xí nghiệp cỡ trung. trợ giúp cho việc cải tiến kĩ thuật, hoàn thành việc nâng cao kĩ thuật, tăng chất lượng sản phẩm, tăng khả năng tiêu thụ sản phẩm, từ đó có thể khôi phục lại những ngày xưa huy hoàng. Cứ như vậy, hai bên cùng bắt tay nhau, cùng vượt qua tình trạng tài chính eo hẹp của huyện Bình Xuyên, cũng chẳng còn bị cho là lấy trứng chọi với đá.
- Minh Viễn, tiếp tục nói đi cháu.
Vòng vo vài vòng, Lý Đông Tinh lại một lần nữa ngồi xuống sau bàn làm việc, hưng phấn nói.
- Bác Lý, nhưng kinh tế cá thể và kinh tế tư nhân của huyện không có nguồn lực hỗ trợ. Thứ nhất, một phần các hộ gia đình đã hoàn thành bước đầu vào con đường kinh doanh, mua máy móc thiết bị thành lập các công xưởng. Hình thành “mặt trước cửa hàng, mặt sau nhà máy", một trong những hình thức kinh doanh do gia đình điều hành. Nhưng loại hình này chỉ hình thành rải rác ở các khu hẻo lánh của huyện, không thể tạo thành hiệu ứng lớn rộng; thứ hai, không có sự hướng dẫn của huyện ủy và Ủy Ban Nhân Dân huyện, không có sự ủng hộ của chính phủ, bọn họ cũng không thể tiến thêm một bước để lớn mạnh; thứ ba, kinh tế cá thể và kinh tế tư nhân như sao La rải rác trong thành, vì không có một nơi thích hợp. Thường sẽ tạo nên chợ bên đường chính, chẳng những gây ách tắc giao thông, gây bất tiện cho việc đi lại của người dân trong huyện, cũng không thuận lợi cho ngành thuế trong việc thống kê thuế thu nhập, đồng thời còn tăng áp lực cho nhân viên ngành bảo vệ môi trường và ngành cảnh sát, tạo nên rất nhiều sự bất mãn. Nếu như Ủy Ban Nhân Dân huyện có thể ra mặt phối hợp, chọn nơi thích hợp để mở một khu mua bán. Hướng dẫn bọn họ tập trung lại đó kinh doanh, theo góc độ chính trị mà nói, tăng được thuế thu nhập, khả năng phát triển cũng không ít. Hơn nữa, một khi siêu thị hình thành, sau khi lượng lưu thông tăng cao, thương nhân các nơi sẽ đổ xô về. Nếu chúng ta có thể quy tụ hàng hóa từ Cẩn Xuyên, Nhã Nam, thậm chí cả Phụng Nguyên rộng lớn đến huyện Bình Xuyên. Thị trường Bình Xuyên tức khắc sẽ tiến thêm một bước trong việc phát triển hùng mạnh. Đến cuối cùng sẽ hình thành nên một trung tâm phân phối hàng hóa nhỏ, trong trường hợp đó, có thể cung cấp việc làm cho hàng chục ngàn người dân.
Phương Minh Viễn dùng con số để tiến thêm một bước trong việc tạo sức hấp dẫn với Lý Đông Tinh, nói.
- Việc làm cho hàng chục ngàn người?
Lý Đông Tinh hít một hơi lạnh toát, Chu Viên Triều ngồi cạnh Phương Minh Viễn cũng không khá hơn ông là mấy.
Toàn bộ dân số huyện Bình Xuyên cũng chỉ khoảng hơn năm mươi ngàn người. Trong đó số người ở độ tuổi làm việc chỉ chiếm khoảng trên dưới một nửa tổng dân số, bao gồm cả một số lượng lớn là nông dân.
Để tạo công ăn việc làm, vấn đề này, Lý Đông Tinh từ khi nhậm chức tới nay đã rất lo lắng. Có vài xí nghiệp nhà nước cỡ lớn và trung đi vào hoạt động gần một tháng. Tuy nhiên, chỉ đủ để giải quyết công ăn việc làm cho những quân nhân xuất ngũ, tổng số cũng chỉ vài trăm người. Mà Phương Minh Viễn tại đây mở miệng nói một câu, không ngờ lại có thể đưa ra cách giải quyết công ăn việc làm cho hàng chục ngàn người. Thực sự mà được như vậy, chẳng phải là trước mắt có thể đáp ứng được nhu cầu lao động của huyện Bình Xuyên sao?
Nói tới đây, Phương Minh Viễn bỗng giật mình, ban đầu hắn chỉ cảm thấy nơi đây thích hợp làm một nơi thông thương hàng hóa, nếu thấy được, cũng nghĩ sẽ thông qua việc này mà tiến thêm một bước tăng cường mối quan hệ với Lý Đông Tinh. Trải qua một thời gian tìm hiểu, đối với Lý Đông Tinh, Phương Minh Viễn rất có thiện cảm, ít nhất đây là một người muốn làm việc chính sự, cũng không phải là dạng người lãnh đạo cổ hủ và bảo thủ. Hơn nữa ông lại hiểu rõ hệ thống đường sắt. Một khi cùng nhà họ Phương kết mối quan hệ tốt thì sự phát triển ở huyện Bình Xuyên trong tương lai hiển nhiên là có lợi to. Từ bây giờ đến lúc đó, Phương Minh Viễn luôn nghĩ cách để thông qua việc này củng cố thêm mối quan hệ.
Vì ở Trung Quốc, truyền thống trăm ngàn năm qua, không có chính phủ ủng hộ thì thương gia rất khó chân chính mà phát triển kinh doanh, nhưng mà qua kiếp trước, Phương Minh Viễn không muốn móc nối với các ông lớn, hiếp đáp người dân. Nay gặp một người có năng lực, có tài cán, có ý chí, còn tương đối thanh liêm. Từ đó, tạo lập mối quan hệ song phương cùng có lợi, không nghi ngờ gì chính là sự lựa chọn tốt nhất. Cứ như vậy, nhà họ Phương có thể giúp ông phát triển kinh tế trong khu vực huyện Bình Xuyên, sau khi lập nên chiến tích này, hỗ trợ ông từng bước thăng quan tiến chức, mà ông cũng có thể vì nhà họ Phương sử dụng hết khả năng để dẹp bỏ những chướng ngại lớn trong việc làm ăn. Vậy là hai bên đều đạt được cái mình muốn.
Đó là lý do sau khi Phương Minh Viễn nhận thức được nơi đây có thể phát triển thành một thông thương thị trường hàng hóa, lập tức thì nghĩ ngay trong đầu việc báo cho Lý Đông Tinh biết, Lý Đông Tinh cũng là người có con mắt kinh tế, sẽ ý thức được đây là một dịp để cải thiện tình hình tài chính huyện Bình Xuyên bằng con đướng ngắn nhất mà chính quyền không phải bỏ vốn đầu tư nhiều, chỉ cần dành ra một khu vực, cử một ít nhân viên quản lý, là có thể ngồi một chỗ thu tiền. Hơn nữa, còn nhận không ít ưu đãi, cũng như có thể giảm bớt sự can thiệp của một nhóm nhà cung cấp nhỏ đối với người dân trong huyện, việc thu thuế cũng dễ dàng, có thể tiến thêm một bước trong việc mở rộng sức ảnh hưởng của huyện Bình Xuyên đối với các huyện ở Duy Nam.
Nhưng nói đến đây, Phương Minh Viễn bỗng nảy sinh một ý nghĩ trong đầu, nếu trong kiếp trước có thể xuất hiện một Nghĩa Ô nổi danh cả nước, vì sao chính mình không thể đem huyện Bình Xuyên tạo thành khu Tây Bắc giống như Nghĩa Ô kia? Hiện giờ tuy cả hai đều giống nhau, đều là huyện. Chỉ có điều Nghĩa Ô còn chiếm ưu thế là vùng duyên hải mà thôi.
Nhưng mặc dù tỉnh Tần Tây nằm ở giữa bản đồ cả nước, đúng là nằm giữa khu Tây Bắc và Hoa Bắc, cho dù là hàng hóa lưu thông từ khu Tây Bắc đến Hoa Bắc hay là từ Hoa Bắc đến Tây Bắc, có thể nói tỉnh Tần Tây là con đường duy nhất. Mà huyện Bình Xuyên lại là khu đồng bằng phát triển nhất thuộc khu trung bộ của tỉnh Tần Tây, đất đai còn được thiên nhiên ưu đãi. Nếu có thể lấy huyện Bình Xuyên tạo thành trung tâm phân phối của khu Tây Bắc và Hoa Bắc, có thể tưởng tượng đến sức ảnh hưởng và địa vị kinh tế của nó. Mà nhờ đó, vị thế thống lĩnh của nhà họ Phương cũng được nâng cao ở tỉnh Tần Tây thậm chí là cả khu Tây Bắc.
Lý Đông Tinh tất nhiên không tài nào biết được, lúc này, ngay trong nháy mắt, Phương Minh Viễn có thể có nhiều suy nghĩ vòng vo trong đầu như vậy, ông hiện tại còn vì số lượng người vượt sức tưởng tượng kia mà cảm thấy thế là đủ rồi. Nếu thông thương thị trường hàng hóa sau này có thể được như lời Phương Minh Viễn nói, tạo lập được nhiều công ăn việc làm như vậy thì vấn đề tạo công ăn việc làm mấy năm qua của huyện Bình Xuyên và vấn đề lượng người trong độ tuổi lao động cần có việc làm xem như đã căn bản được giải quyết. Riêng mỗi chuyện này, đối với Lý Đông Tinh mà nói, chính là chiến tích lớn lao!
- Thật sự sẽ có nhiều vậy sao?
Lý Đông Tinh giọng hơi hơi run rẩy, tuy nhiên lúc này ông cũng không màng đến con số đó. . .chỉ biết là nhiều, không phải ít. Phương Minh Viễn nói như đinh đóng cột:
- Bác Lý, để cháu tính dùm bác. Một khi quy mô thị trường này chính thức hình thành, không cần thiết phải ký kết với quá nhiều doanh nghiệp, chỉ cần hơn một trăm, như vậy một số thương nhân ở các huyện thị lân cận không thể không đến đây đầu tư.
- Tục ngữ có nói buôn có bạn, bán có phường. Ở bất kì địa phương nào, bác chẳng cần đi đâu xa cũng có thể có mười hoặc thậm chí mấy chục cửa hàng bán loại hàng hóa bác cần, vậy bác có còn muốn chịu khổ mà đi xa mua nữa không? Ở thủ đô, ở Phụng Nguyên, càng có nhiều thương gia tụ tập thì tiếng tăm càng lan rộng, có đúng không ạ?
Lý Đông Tinh gật gật đầu hưng phấn. Từng làm một cán bộ bậc trung tại hệ thống đường sắt, ông đi qua không ít nơi, cho dù là thủ đô hay là các tỉnh thành phương Bắc, ông cũng đều đi qua. Loại hình này theo như lời Phương Minh Viễn nói, ông đều biết đến. Ông còn biết, hình thức này ở các thành phố lớn gọi là khu buôn bán. Mọi người đều không muốn lãng phí thời gian ít ỏi để vất vả ngược xuôi, nhưng nếu ở ngay một chỗ, ông có thể mua được tất cả hàng hóa ưng ý. Như vậy dù có đi xa một chút, ông cũng sẽ cất công đến đó mua.
- Bác Lý, chẳng qua là bác cần kiên trì và gia tăng sức mạnh trong chiến lược phát triển xây dựng siêu thị, phát triển đào tạo, lấy việc nâng cao thị trường làm nòng cốt, mạnh mẽ đẩy mạnh công nghiệp hóa và hiện đại hóa, tự khắc lúc đó sẽ hình thành một khu vực tự lực phát triển đặc sắc. Mà huyện Bình Xuyên, cũng sẽ ở trong lòng bàn tay của bác, hóa thành Nhã Nam, thậm chí nền kinh tế của toàn bộ tỉnh Tần Tây này đều trở nên hùng mạnh.
- Kiên trì và gia tăng sức mạnh trong chiến lược phát triển xây dựng chợ, phát triển đào tạo, lấy việc nâng cao thị trường làm nòng cốt, mạnh mẽ đẩy mạnh công nghiệp hóa và hiện đại hóa, tự khắc lúc đó sẽ hình thành một khu vực tự lực phát triển đặc sắc.
Lý Đông Tinh nhẹ giọng lặp lại những lời trên, gương mặt không khỏi biến sắc.
Có lẽ đứa trẻ này là ngôi sao may mắn của mình chăng? Đầu tiên là chính mình có duyên trong việc giúp nhà họ Phương, nhưng thật ra chính mình cũng nhờ đó mà được hưởng sự đền đáp hậu hĩnh, chẳng những vực dậy tiếng tăm, nắm quyền điều hành thị trấn Hải Trang, còn tạo mối quan hệ tốt với nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Lúc này đây, vấn đề tạo công ăn việc làm cho quân nhân xuất ngũ, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây đã giúp ông giải quyết gần ba phần năm số lượng công việc cho họ. Ngay hiện tại, là lúc ông cần giúp đỡ nhất, Phương Minh Viễn lại đưa ra giải pháp rõ ràng như thế. Lại rất khả quan trong việc thực hiện kế hoạch, giúp chính ông giải quyết vấn đề khó khăn.
Bước chuẩn bị tiếp theo là gì? Rồi đây, đứa trẻ này sẽ còn tạo ra bao nhiêu kỳ tích nữa?
Tác giả :
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang