Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai
Chương 18: Thương tổn
Cái tên Lâm Khê vẫn luôn là cơn ác mộng suốt bao năm nay của Úc Cẩn. Nếu như cô không nghe lầm, Kha Thuấn Ngôn vừa nói Lâm Khê sắp trở về.
Úc Cẩn kiềm chế cơn xốn xao trong tim, ánh mắt phẫn nộ hướng về phía Kha Thuấn Ngôn, vừa để che giấu bất an của bản thân nghiêm nghị chất vấn hắn: “Tại sao anh lại biết Lâm Khê? Có phải anh đã điều tra theo dõi chúng tôi?"
Không sai, đúng là Kha Thuấn đã điều tra tất cả về cô và Ngôn Hứa Vi Mộ, thế nhưng hắn chỉ biết mối quan hệ của Lâm Khê và Hứa Vi Mộ chẳng còn liên quan, vậy mà Úc Cẩn lại tỏ ra rất quan tâm đến sự tồn tại của Lâm Khê, còn về phần Lâm Khê và Hứa Vi Mộ rốt cuộc là vì sao chia tay thì hắn lại không rõ ràng lắm.
Hắn tỏ vẻ hiểu rõ: “Em chột dạ sao?"
Úc Cẩn cố gắng trấn tĩnh hỏi ngược lại hắn: “Tại sao tôi phải chột dạ chứ?"
“Bởi vì em sợ khi Lâm Khê trở về, Hứa Vi Mộ tình cũ khó quên; em sợ Lâm Khê trở về, cô ta sẽ giải thích về việc năm đó chia tay Hứa Vi Mộ là do bất đắc dĩ; em sợ Lâm Khê trở về, giấc mộng đẹp đẽ của hai người sẽ bị cô ta chen vào phá nát; em sợ Lâm Khê trở về, Hứa Vi Mộ sẽ trở về bên cạnh cô ta; em sợ..."
“Đủ rồi! Anh câm miệng cho tôi!" Úc Cẩn cắt ngang lời hắn, thét to khản cả giọng.
Những lời này của hắn giống như ma chú vang vọng ám ảnh bên tai cô, khiến cả thế giới nội tâm bên trong cô đổ sầm xuống. Úc Cẩn thật sự không muốn thừa nhận những lời hắn nói đều rất đúng, tất cả đều đâm vào xuyên thấu cả tâm can, khiến ngón tay cô run rẩy chân đứng không vững, ngực khẽ nhói đau. Đúng vậy, cô sợ, cho đến bây giờ vẫn rất sợ.
Úc Cẩn vẫn giữ vững cho mình trạng thái kiên cường nhất, chỉ duy nhất có những chuyện liên quan đến Hứa Vi Mộ cô mới không thể kiềm chế được xúc động của bản thân, để lộ phần yếu đuối sâu kín nhất bên trong cơ thể. Cô cố cắn chặt môi để kiềm chế xúc động mà trở nên điên cuồng.
Kha Thuấn Ngôn trông thấy bộ dạng chật vật của Úc Cẩn thì có chút không đành lòng, tay hắn dùng sức nắm chặt thành quyền. Hắn làm như vậy tất cả cũng chỉ vì muốn có được Úc Cẩn.
Nếu như nói lúc trước, Úc Cẩn đối với Kha Thuấn Ngôn mà nói, cùng lắm đơn thuần chỉ là một đối tượng xem mắt, dù cho không thể trở thành nhân tình thì cũng có thể làm bạn tốt của nhau, vậy mà bây giờ, hắn như đang trở thành một con người hoàn toàn đối lập với quá khứ, không chút lưu tình dùng mọi thủ đoạn ngoan tuyệt sắc bén như dao đâm vào vết thương sâu nhất trong đáy lòng cô, xé toạc nó ra mà chẳng màng bận tâm.
Úc Cẩn cười khổ: “Kha Thuấn Ngôn, làm tổn thương tôi như vậy thì đối với anh rốt cuộc có được lợi ích gì chứ?"
Hắn chỉ nói: “Người làm em bị tổn thương là Hứa Vi Mộ, mà tôi là người luôn đứng ở phía sau chờ em."
Ngực cô run lên một trận, cười lạnh: “Đừng có dùng vẻ mặt thâm tình giả dối đó mà nhìn tôi, buồn nôn lắm!"
Chỉ nghĩ hắn là một tên chơi bời phong lưu, nhìn thấy cô gái nào đặc biệt một tí thì thích thú, đơn giản chỉ muốn nếm thử cảm giác lạ, lại không chịu thừa nhận thất bại của chính mình, hoàn toàn chỉ do cảm giác mới mẻ và dục vọng chinh phục ti tiện chi phối, cô xem thường và cũng chẳng hề xem đó là tình yêu, chỉ tổ làm dơ bẩn danh từ cao quý đó.
Căn bản Úc Cẩn không hề tin Kha Thuấn Ngôn thật sự có tình cảm sâu đậm đối với mình, bất quá bọn họ chỉ mới gặp mặt được vài lần, chỉ cùng ăn vài bữa cơm mà thôi. Nếu như ai cũng dễ dàng động tình như hắn, thế thì tại sao phải mất bao nhiêu thời gian lâu như vậy mới có thể khiến cho Hứa Vi Mộ động tình với cô?
Thế nhưng Úc Cẩn đã quên, trừ cảm giác lâu ngày sinh tình, thế gian vẫn tồn tại một loại tình cảm khác gọi là nhất kiến chung tình
Kha Thuấn Ngôn nheo mắt, không hề lên tiếng phản bác đối với những lời chỉ trích của Úc Cẩn. Đến bây giờ cô ấy vẫn không hiểu, một lòng chỉ hướng về Hứa Vi Mộ, không hề quan tâm đến vấn đề bản thân bị thương tổn thế nào.
Rồi thời gian sẽ chứng minh tất cả, xem ai mới đáng là người để em phải yêu.
“Em có muốn biết vừa rồi tôi đã nói gì với Hứa Vi Mộ không?"
Đơn giản đây chính là cố ý gây công kích ly gián, loại thủ đoạn này thật ấu trĩ và buồn cười, Úc Cẩn không hề có hứng thú tiếp tục nghe tiếp. Sau khi bình tĩnh đè nén tâm trạng của bản thân, cô cũng chẳng muốn liên quan dính dáng gì đến hắn ta thêm nữa.
Lại nghe được hắn kiên trì nói tiếp: “Tôi đã nói với Hứa Vi Mộ, Lâm Khê sắp trở về, chuyện này em cũng vừa biết đấy."
Úc Cẩn vừa định quay người bước đi lại bị lời nói đó chấn động, rõ ràng vừa rồi sau khi Hứa Vi Mộ nghe xong biểu tình sắc mặt cũng biến đổi. Kha Thuấn Ngôn đúng là một tên thần kinh, điên đến phát rồ, từng bước từng bước xé toạc tấm mặt nạ ngụy trang bên ngoài của cô, có phải hắn cảm thấy rất thích thú và thỏa mãn khi được nhìn thấy bộ dạng chật vật khổ sở của cô?
Úc Cẩn hụt hẫn cảm thấy bao nhiêu khí lực toàn thân vì hai chữ này mà bị tiêu hao hết thảy, hai chữ ‘Lâm Khê’, chính là gông cùm xiềng xích, thế là cô chậm rãi ngồi xổm xuống, tâm trạng ức chế bùng nổ không nhịn được mà bật khóc.
Nếu như vẫn còn có lý trí, cô nên cố nén nước mắt, thong thả lướt qua đừng quan tâm đến hắn, không nên ở trước mặt Kha Thuấn Ngôn mà òa khóc như vậy, không nên để lộ ra bộ dạng yếu đuối không chịu nổi kích thích như vậy. Thế nhưng bây giờ bây giờ những việc ấy đối với cô là rất khó, bước chân không vững vàng, giọt lệ cũng tràn mi.
Vì sao cô lại không thể có được hạnh phúc an ổn? Vì sao Lâm Khê đi rồi lại trở về vào lúc này? Vì sao khi cô vừa mới nhìn thấy được ánh hoàng hôn ló dạng, thì chưa gì hết lại muốn giẫm nát hi vọng đó? Vì sao chưa bao giờ Hứa Vi Mộ ở trước mặt cô nhắc đến việc anh và Lâm Khê vẫn còn giữ mối liên hệ?
Vô số câu hỏi vì sao đang gào thét mãnh liệt trong lòng Úc Cẩn. Tiếng khóc càng lúc càng lớn vang vọng cả một khu, hai tay cô ôm đầu gối dụi đầu vào khóc nức nở. Giờ phút này bỗng dưng cô cảm thấy rất hận Kha Thuấn Ngôn.
Kha Thuấn Ngôn đương nhiên không phải là người chưa từng được nhìn thấy nước mắt của phụ nữ, có giả tạo, có thật tình, có khổ sở, có vui sướng… hắn đều đã trông thấy qua tất cả. Hắn vẫn cho rằng, nước mắt là thứ không hề có giá trị, căn bản cũng chẳng có ý nghĩa gì to lớn.
Thế nhưng hiện tại, chỉ đơn giản vừa nói vài câu mà Úc Cẩn đã trở nên kích động òa khóc ngon lành ngay tại trước mặt hắn, tâm tình của hắn bỗng trở nên bất an khẩn trương đến mức không biết tiếp theo nên làm như thế nào…
Đột nhiên hắn bắt đầu cảm thấy hối hận, tự trách bản thân đã quá đáng. Lẽ ra hắn không nên nói thẳng như vậy, tất cả cũng đều là do một tay hắn phá hủy. Hắn bước đến bên cạnh Úc Cẩn, ngồi xổm xuống ôn nhu vỗ lưng cô, thậm chí còn hận không thể ôm chầm thân thể mảnh mai của cô vào trong ngực.
Thế nhưng chỉ mới vừa chạm vào cô đã bị cô giãy giụa đẩy ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, trên mặt tất cả đều là nước mắt giàn giụa, hai má đỏ ửng, nghiến răng nghiến lợi như vừa gặp kẻ thù truyền kiếp: “Tên khốn kiếp! Anh dám chạm vào tôi thử xem!"
Hắn vốn cứ nghĩ rằng sau khi làm sáng tỏ thân phận người thừa kế của Thiển Dịch, ít nhất sẽ có thể cùng Hứa Vi Mộ cạnh tranh ngang hàng. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy bộ dạng như chẳng thèm quan tâm của Úc Cẩn đã khiến hắn tỉnh ngộ, hắn như thế nào đã quên mất đoạn tình cảm giữa bọn họ đã tồn tại suốt hai mươi mấy năm thì làm sao mà có thể bị thay thế dễ dàng như vậy?
Vừa nghĩ đến việc ấy thì trong lòng hắn lại tràn đầy bất mãn, ban nãy nhắc đến Lâm Khê, hắn do dự hắn biết rõ đây là vết thương chí mạng trong lòng Úc Cẩn, tuyệt đối không nên dây vào. Không nên như vậy, hắn không nỡ lại làm tổn hại đến trái tim mềm yếu của cô.
Kha Thuấn Ngôn không hề quan tâm đến sự cự tuyệt của Úc Cẩn, bá đạo mang cô ôm chặt vào trong ngực. Nhưng chưa kịp nhìn thấy Úc Cẩn giãy giụa thì đã bị một bàn tay phía sau giật lại, bất ngờ không kịp phản ứng, hắn đã bị đánh một quyền vào mặt, khóe môi bầm tím rỉ máu.
Hứa Vi Mộ sau khi trông chờ Úc Cẩn đã lâu như vậy vẫn chưa trở về, bèn đến tận nơi tìm người, khi vừa đến nơi thì bắt gặp cả hai đang cùng ở một chổ, tên Kha Thuấn Ngôn thậm chí còn ôm chầm Úc Cẩn, còn Úc Cẩn dường như đang khóc thút thít. Một cảnh chướng mắt sôi máu, tất cả lý trí của anh đều bị quẳng ra sau đầu, bước đến hất tay Kha Thuấn Ngôn tẩn cho một trận.
Anh nhẹ nhàng nâng cô đứng dậy, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Hứa Vi Mộ, mặc dù không hề chống cự nhưng lại càng kích động mà òa khóc lớn hơn. Hứa Vi Mộ chưa bao giờ trông thấy bộ dáng thương tâm đến nhường này của Úc Cẩn, chỉ nghĩ rằng tên Kha Thuấn Ngôn đã làm gì cô ấy, ánh mắt tràn đầy lửa giận quét về phía hắn: “Con mẹ nó mày dám khi dễ tiểu Cẩn, tao sẽ đánh chết mày!"
Ngón tay Kha Thuấn Ngôn xoa xoa khóe miệng đang ứa máu, hừ lạnh: “Ngược lại, tôi đây càng muốn nhìn thấy là ai đã thật sự làm tổn thương đến cô ấy."
Câu này rõ ràng là lời ít mà ý nhiều, Hứa Vi Mộ không lại đáp lại, tay vẫn khoác trên vai Úc Cẩn, dìu cô đi ra ngoài.
******
Hứa Vi Mộ cúi đầu dịu dàng nhìn cô gái bé nhỏ trong lòng, hốc mắt rưng rưng vẫn còn đang nghẹn ngào thút thít, anh bèn mở di động gửi cho Úc Quốc Bình một tin nhắn, rằng anh sẽ đưa Úc Cẩn về nhà trước.
Dọc đường về, Úc Cẩn ngồi vị trí ghế phụ, ngoảnh mặt sang bên kia không hề nói một lời. Mặc dù đã ngừng khóc, nhưng chỉ ngẩng người nhìn ra ngoài cửa xe, cũng chẳng hề có phản ứng.
Anh dùng sức nắm chặt vô lăng, quả thật đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Đầu tiên là Kha Thuấn Ngôn mở bài khiêu chiến với mình, hắn đã quyết không từ bỏ việc theo đuổi Úc Cẩn, sau đó lại nghe hắn nhắc đến người kia.
Vả lại mấy hôm trước, Lâm Khê đột nhiên gửi tin nhắn thông báo với anh rằng cô ta sắp trở về thành phố A. Anh không hề đáp lại nhưng trong lòng cũng có một chút lo lắng, anh có nên nói ra tất cả với Úc Cẩn? Lại nói, nên mở lời như thế nào? Lâm Khê, anh vẫn luôn tránh nhắc đến cái tên này khi ở trước mặt Úc Cẩn. Nhiều năm như vậy Lâm Khê không còn cùng cô ấy giữ liên lạc, lại chỉ giữ liên hệ duy nhất với một mình anh, anh phải giải thích thế nào đây? Cho nên anh lựa chọn việc im lặng, càng tránh càng tốt, miễn cho Úc Cẩn lại suy nghĩ lung tung.
Nhưng mà anh đã quên, có một số việc cần phải thẳng thắng, lại càng tuyệt đối không thể giấu giếm.
Đối với sự việc nảy sinh thất thường như tối hôm nay Úc Cẩn không hề có một lời giải thích, chỉ ngơ ngác nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng, tầm mắt nhìn về một hướng không xác định... Trong đầu lúc này chỉ có một suy nghĩ: Lâm Khê, sẽ trở về.
******
Úc Cẩn quen biết Lâm Khê là thông qua Nhan Tập Ngữ, lúc đó bọn họ chỉ vừa hai mươi tuổi. Lâm Khê là em gái cùng cha khác mẹ của Lâm Chấp.
Lâm Khê là một đứa trẻ mồ côi, ban đầu sau khi được mang trở về nhà lớn của Lâm gia, có lẽ bởi vì hoàn cảnh xa lạ, người thân bên cạnh cũng như người xa lạ, nên sinh ra tính cách quái gở như người tự kỷ. Vì chú Lâm lén lút nuôi tình nhân bên ngoài, nên bên Lâm gia cũng không hề ưa thích gì đối với vị tiểu thư không được thừa nhận này.
Khi đó Nhan Tập Ngữ và Lâm Chấp vẫn chưa kết hôn, nhưng cô ấy vẫn thường xuyên đến khu nhà lớn của Lâm Chấp. Lâm gia từ trên xuống dưới không hề có tình cảm tốt đẹp gì đối với Lâm Khê, bởi vì thân phận thấp kém, vì tính tình quái gở của cô ta, càng bởi vì cô ta không biết cách để lấy lòng người khác.
Ngược lại Nhan Tập Ngữ không hề cảm thấy như vậy, có lẽ cũng vì cô ấy tâm tính thiện lương, trong lòng chứa đựng sự đồng cảm thương hại đối với Lâm Khê. Người lớn đã làm sai thì tại sao lại bắt một đứa trẻ yếu ớt phải gánh tội thay?
Sự tồn tại của Lâm Khê đối với dì Lâm mà nói chính là một cái gai chướng mắt trong lòng suốt bao năm không nhổ bỏ được. Dù sao thì mỗi người đều có lý lẽ của riêng bản thân, dì Lâm đối xử với cô tốt như vậy cho nên cô cũng không muốn khiến bà phải khó xử, vì thế Nhan Tập Ngữ chỉ ngầm thân thiết với Lâm Khê.
Lâm Chấp đương nhiên đối với cô em gái từ trên trời rơi xuống này cũng không hề có thiện cảm, cũng đúng thôi, trong thế giới của hắn mà nói, trong mắt cũng chỉ nhìn thấy mỗi Nhan Tập Ngữ. Hắn đã nhiều lần nhắc nhở Nhan Tập Ngữ không được phép quá thân thiết với Lâm Khê, nhưng mà Tập Ngữ lại không hề để lời nói ấy vào tai.
Giữa mối quan hệ thân thiết của những thiếu nữ mới lớn dường như rất dễ bị người kia làm cho đồng hóa, tính cách của Tập Ngữ vốn phóng khoáng hoạt bát, dễ gây thiện cảm đối với người bên cạnh. Một thời gian sau Lâm gia trên dưới ai cũng nhận ra một điều, Lâm Khê đã dần thay đổi. Không còn xuất hiện bộ dạng tự kỉ quái gở như lúc trước, lại còn biết nở nụ cười với người khác.
Nhan Tập Ngữ đã mang cô ta đi ra khỏi thế giới tối tăm đầy rẫy cô đơn và bất an, nhưng lại không ngờ chính vì việc ấy đã khiến nảy sinh ra một sự việc gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng...
Úc Cẩn kiềm chế cơn xốn xao trong tim, ánh mắt phẫn nộ hướng về phía Kha Thuấn Ngôn, vừa để che giấu bất an của bản thân nghiêm nghị chất vấn hắn: “Tại sao anh lại biết Lâm Khê? Có phải anh đã điều tra theo dõi chúng tôi?"
Không sai, đúng là Kha Thuấn đã điều tra tất cả về cô và Ngôn Hứa Vi Mộ, thế nhưng hắn chỉ biết mối quan hệ của Lâm Khê và Hứa Vi Mộ chẳng còn liên quan, vậy mà Úc Cẩn lại tỏ ra rất quan tâm đến sự tồn tại của Lâm Khê, còn về phần Lâm Khê và Hứa Vi Mộ rốt cuộc là vì sao chia tay thì hắn lại không rõ ràng lắm.
Hắn tỏ vẻ hiểu rõ: “Em chột dạ sao?"
Úc Cẩn cố gắng trấn tĩnh hỏi ngược lại hắn: “Tại sao tôi phải chột dạ chứ?"
“Bởi vì em sợ khi Lâm Khê trở về, Hứa Vi Mộ tình cũ khó quên; em sợ Lâm Khê trở về, cô ta sẽ giải thích về việc năm đó chia tay Hứa Vi Mộ là do bất đắc dĩ; em sợ Lâm Khê trở về, giấc mộng đẹp đẽ của hai người sẽ bị cô ta chen vào phá nát; em sợ Lâm Khê trở về, Hứa Vi Mộ sẽ trở về bên cạnh cô ta; em sợ..."
“Đủ rồi! Anh câm miệng cho tôi!" Úc Cẩn cắt ngang lời hắn, thét to khản cả giọng.
Những lời này của hắn giống như ma chú vang vọng ám ảnh bên tai cô, khiến cả thế giới nội tâm bên trong cô đổ sầm xuống. Úc Cẩn thật sự không muốn thừa nhận những lời hắn nói đều rất đúng, tất cả đều đâm vào xuyên thấu cả tâm can, khiến ngón tay cô run rẩy chân đứng không vững, ngực khẽ nhói đau. Đúng vậy, cô sợ, cho đến bây giờ vẫn rất sợ.
Úc Cẩn vẫn giữ vững cho mình trạng thái kiên cường nhất, chỉ duy nhất có những chuyện liên quan đến Hứa Vi Mộ cô mới không thể kiềm chế được xúc động của bản thân, để lộ phần yếu đuối sâu kín nhất bên trong cơ thể. Cô cố cắn chặt môi để kiềm chế xúc động mà trở nên điên cuồng.
Kha Thuấn Ngôn trông thấy bộ dạng chật vật của Úc Cẩn thì có chút không đành lòng, tay hắn dùng sức nắm chặt thành quyền. Hắn làm như vậy tất cả cũng chỉ vì muốn có được Úc Cẩn.
Nếu như nói lúc trước, Úc Cẩn đối với Kha Thuấn Ngôn mà nói, cùng lắm đơn thuần chỉ là một đối tượng xem mắt, dù cho không thể trở thành nhân tình thì cũng có thể làm bạn tốt của nhau, vậy mà bây giờ, hắn như đang trở thành một con người hoàn toàn đối lập với quá khứ, không chút lưu tình dùng mọi thủ đoạn ngoan tuyệt sắc bén như dao đâm vào vết thương sâu nhất trong đáy lòng cô, xé toạc nó ra mà chẳng màng bận tâm.
Úc Cẩn cười khổ: “Kha Thuấn Ngôn, làm tổn thương tôi như vậy thì đối với anh rốt cuộc có được lợi ích gì chứ?"
Hắn chỉ nói: “Người làm em bị tổn thương là Hứa Vi Mộ, mà tôi là người luôn đứng ở phía sau chờ em."
Ngực cô run lên một trận, cười lạnh: “Đừng có dùng vẻ mặt thâm tình giả dối đó mà nhìn tôi, buồn nôn lắm!"
Chỉ nghĩ hắn là một tên chơi bời phong lưu, nhìn thấy cô gái nào đặc biệt một tí thì thích thú, đơn giản chỉ muốn nếm thử cảm giác lạ, lại không chịu thừa nhận thất bại của chính mình, hoàn toàn chỉ do cảm giác mới mẻ và dục vọng chinh phục ti tiện chi phối, cô xem thường và cũng chẳng hề xem đó là tình yêu, chỉ tổ làm dơ bẩn danh từ cao quý đó.
Căn bản Úc Cẩn không hề tin Kha Thuấn Ngôn thật sự có tình cảm sâu đậm đối với mình, bất quá bọn họ chỉ mới gặp mặt được vài lần, chỉ cùng ăn vài bữa cơm mà thôi. Nếu như ai cũng dễ dàng động tình như hắn, thế thì tại sao phải mất bao nhiêu thời gian lâu như vậy mới có thể khiến cho Hứa Vi Mộ động tình với cô?
Thế nhưng Úc Cẩn đã quên, trừ cảm giác lâu ngày sinh tình, thế gian vẫn tồn tại một loại tình cảm khác gọi là nhất kiến chung tình
Kha Thuấn Ngôn nheo mắt, không hề lên tiếng phản bác đối với những lời chỉ trích của Úc Cẩn. Đến bây giờ cô ấy vẫn không hiểu, một lòng chỉ hướng về Hứa Vi Mộ, không hề quan tâm đến vấn đề bản thân bị thương tổn thế nào.
Rồi thời gian sẽ chứng minh tất cả, xem ai mới đáng là người để em phải yêu.
“Em có muốn biết vừa rồi tôi đã nói gì với Hứa Vi Mộ không?"
Đơn giản đây chính là cố ý gây công kích ly gián, loại thủ đoạn này thật ấu trĩ và buồn cười, Úc Cẩn không hề có hứng thú tiếp tục nghe tiếp. Sau khi bình tĩnh đè nén tâm trạng của bản thân, cô cũng chẳng muốn liên quan dính dáng gì đến hắn ta thêm nữa.
Lại nghe được hắn kiên trì nói tiếp: “Tôi đã nói với Hứa Vi Mộ, Lâm Khê sắp trở về, chuyện này em cũng vừa biết đấy."
Úc Cẩn vừa định quay người bước đi lại bị lời nói đó chấn động, rõ ràng vừa rồi sau khi Hứa Vi Mộ nghe xong biểu tình sắc mặt cũng biến đổi. Kha Thuấn Ngôn đúng là một tên thần kinh, điên đến phát rồ, từng bước từng bước xé toạc tấm mặt nạ ngụy trang bên ngoài của cô, có phải hắn cảm thấy rất thích thú và thỏa mãn khi được nhìn thấy bộ dạng chật vật khổ sở của cô?
Úc Cẩn hụt hẫn cảm thấy bao nhiêu khí lực toàn thân vì hai chữ này mà bị tiêu hao hết thảy, hai chữ ‘Lâm Khê’, chính là gông cùm xiềng xích, thế là cô chậm rãi ngồi xổm xuống, tâm trạng ức chế bùng nổ không nhịn được mà bật khóc.
Nếu như vẫn còn có lý trí, cô nên cố nén nước mắt, thong thả lướt qua đừng quan tâm đến hắn, không nên ở trước mặt Kha Thuấn Ngôn mà òa khóc như vậy, không nên để lộ ra bộ dạng yếu đuối không chịu nổi kích thích như vậy. Thế nhưng bây giờ bây giờ những việc ấy đối với cô là rất khó, bước chân không vững vàng, giọt lệ cũng tràn mi.
Vì sao cô lại không thể có được hạnh phúc an ổn? Vì sao Lâm Khê đi rồi lại trở về vào lúc này? Vì sao khi cô vừa mới nhìn thấy được ánh hoàng hôn ló dạng, thì chưa gì hết lại muốn giẫm nát hi vọng đó? Vì sao chưa bao giờ Hứa Vi Mộ ở trước mặt cô nhắc đến việc anh và Lâm Khê vẫn còn giữ mối liên hệ?
Vô số câu hỏi vì sao đang gào thét mãnh liệt trong lòng Úc Cẩn. Tiếng khóc càng lúc càng lớn vang vọng cả một khu, hai tay cô ôm đầu gối dụi đầu vào khóc nức nở. Giờ phút này bỗng dưng cô cảm thấy rất hận Kha Thuấn Ngôn.
Kha Thuấn Ngôn đương nhiên không phải là người chưa từng được nhìn thấy nước mắt của phụ nữ, có giả tạo, có thật tình, có khổ sở, có vui sướng… hắn đều đã trông thấy qua tất cả. Hắn vẫn cho rằng, nước mắt là thứ không hề có giá trị, căn bản cũng chẳng có ý nghĩa gì to lớn.
Thế nhưng hiện tại, chỉ đơn giản vừa nói vài câu mà Úc Cẩn đã trở nên kích động òa khóc ngon lành ngay tại trước mặt hắn, tâm tình của hắn bỗng trở nên bất an khẩn trương đến mức không biết tiếp theo nên làm như thế nào…
Đột nhiên hắn bắt đầu cảm thấy hối hận, tự trách bản thân đã quá đáng. Lẽ ra hắn không nên nói thẳng như vậy, tất cả cũng đều là do một tay hắn phá hủy. Hắn bước đến bên cạnh Úc Cẩn, ngồi xổm xuống ôn nhu vỗ lưng cô, thậm chí còn hận không thể ôm chầm thân thể mảnh mai của cô vào trong ngực.
Thế nhưng chỉ mới vừa chạm vào cô đã bị cô giãy giụa đẩy ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, trên mặt tất cả đều là nước mắt giàn giụa, hai má đỏ ửng, nghiến răng nghiến lợi như vừa gặp kẻ thù truyền kiếp: “Tên khốn kiếp! Anh dám chạm vào tôi thử xem!"
Hắn vốn cứ nghĩ rằng sau khi làm sáng tỏ thân phận người thừa kế của Thiển Dịch, ít nhất sẽ có thể cùng Hứa Vi Mộ cạnh tranh ngang hàng. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy bộ dạng như chẳng thèm quan tâm của Úc Cẩn đã khiến hắn tỉnh ngộ, hắn như thế nào đã quên mất đoạn tình cảm giữa bọn họ đã tồn tại suốt hai mươi mấy năm thì làm sao mà có thể bị thay thế dễ dàng như vậy?
Vừa nghĩ đến việc ấy thì trong lòng hắn lại tràn đầy bất mãn, ban nãy nhắc đến Lâm Khê, hắn do dự hắn biết rõ đây là vết thương chí mạng trong lòng Úc Cẩn, tuyệt đối không nên dây vào. Không nên như vậy, hắn không nỡ lại làm tổn hại đến trái tim mềm yếu của cô.
Kha Thuấn Ngôn không hề quan tâm đến sự cự tuyệt của Úc Cẩn, bá đạo mang cô ôm chặt vào trong ngực. Nhưng chưa kịp nhìn thấy Úc Cẩn giãy giụa thì đã bị một bàn tay phía sau giật lại, bất ngờ không kịp phản ứng, hắn đã bị đánh một quyền vào mặt, khóe môi bầm tím rỉ máu.
Hứa Vi Mộ sau khi trông chờ Úc Cẩn đã lâu như vậy vẫn chưa trở về, bèn đến tận nơi tìm người, khi vừa đến nơi thì bắt gặp cả hai đang cùng ở một chổ, tên Kha Thuấn Ngôn thậm chí còn ôm chầm Úc Cẩn, còn Úc Cẩn dường như đang khóc thút thít. Một cảnh chướng mắt sôi máu, tất cả lý trí của anh đều bị quẳng ra sau đầu, bước đến hất tay Kha Thuấn Ngôn tẩn cho một trận.
Anh nhẹ nhàng nâng cô đứng dậy, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Hứa Vi Mộ, mặc dù không hề chống cự nhưng lại càng kích động mà òa khóc lớn hơn. Hứa Vi Mộ chưa bao giờ trông thấy bộ dáng thương tâm đến nhường này của Úc Cẩn, chỉ nghĩ rằng tên Kha Thuấn Ngôn đã làm gì cô ấy, ánh mắt tràn đầy lửa giận quét về phía hắn: “Con mẹ nó mày dám khi dễ tiểu Cẩn, tao sẽ đánh chết mày!"
Ngón tay Kha Thuấn Ngôn xoa xoa khóe miệng đang ứa máu, hừ lạnh: “Ngược lại, tôi đây càng muốn nhìn thấy là ai đã thật sự làm tổn thương đến cô ấy."
Câu này rõ ràng là lời ít mà ý nhiều, Hứa Vi Mộ không lại đáp lại, tay vẫn khoác trên vai Úc Cẩn, dìu cô đi ra ngoài.
******
Hứa Vi Mộ cúi đầu dịu dàng nhìn cô gái bé nhỏ trong lòng, hốc mắt rưng rưng vẫn còn đang nghẹn ngào thút thít, anh bèn mở di động gửi cho Úc Quốc Bình một tin nhắn, rằng anh sẽ đưa Úc Cẩn về nhà trước.
Dọc đường về, Úc Cẩn ngồi vị trí ghế phụ, ngoảnh mặt sang bên kia không hề nói một lời. Mặc dù đã ngừng khóc, nhưng chỉ ngẩng người nhìn ra ngoài cửa xe, cũng chẳng hề có phản ứng.
Anh dùng sức nắm chặt vô lăng, quả thật đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Đầu tiên là Kha Thuấn Ngôn mở bài khiêu chiến với mình, hắn đã quyết không từ bỏ việc theo đuổi Úc Cẩn, sau đó lại nghe hắn nhắc đến người kia.
Vả lại mấy hôm trước, Lâm Khê đột nhiên gửi tin nhắn thông báo với anh rằng cô ta sắp trở về thành phố A. Anh không hề đáp lại nhưng trong lòng cũng có một chút lo lắng, anh có nên nói ra tất cả với Úc Cẩn? Lại nói, nên mở lời như thế nào? Lâm Khê, anh vẫn luôn tránh nhắc đến cái tên này khi ở trước mặt Úc Cẩn. Nhiều năm như vậy Lâm Khê không còn cùng cô ấy giữ liên lạc, lại chỉ giữ liên hệ duy nhất với một mình anh, anh phải giải thích thế nào đây? Cho nên anh lựa chọn việc im lặng, càng tránh càng tốt, miễn cho Úc Cẩn lại suy nghĩ lung tung.
Nhưng mà anh đã quên, có một số việc cần phải thẳng thắng, lại càng tuyệt đối không thể giấu giếm.
Đối với sự việc nảy sinh thất thường như tối hôm nay Úc Cẩn không hề có một lời giải thích, chỉ ngơ ngác nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng, tầm mắt nhìn về một hướng không xác định... Trong đầu lúc này chỉ có một suy nghĩ: Lâm Khê, sẽ trở về.
******
Úc Cẩn quen biết Lâm Khê là thông qua Nhan Tập Ngữ, lúc đó bọn họ chỉ vừa hai mươi tuổi. Lâm Khê là em gái cùng cha khác mẹ của Lâm Chấp.
Lâm Khê là một đứa trẻ mồ côi, ban đầu sau khi được mang trở về nhà lớn của Lâm gia, có lẽ bởi vì hoàn cảnh xa lạ, người thân bên cạnh cũng như người xa lạ, nên sinh ra tính cách quái gở như người tự kỷ. Vì chú Lâm lén lút nuôi tình nhân bên ngoài, nên bên Lâm gia cũng không hề ưa thích gì đối với vị tiểu thư không được thừa nhận này.
Khi đó Nhan Tập Ngữ và Lâm Chấp vẫn chưa kết hôn, nhưng cô ấy vẫn thường xuyên đến khu nhà lớn của Lâm Chấp. Lâm gia từ trên xuống dưới không hề có tình cảm tốt đẹp gì đối với Lâm Khê, bởi vì thân phận thấp kém, vì tính tình quái gở của cô ta, càng bởi vì cô ta không biết cách để lấy lòng người khác.
Ngược lại Nhan Tập Ngữ không hề cảm thấy như vậy, có lẽ cũng vì cô ấy tâm tính thiện lương, trong lòng chứa đựng sự đồng cảm thương hại đối với Lâm Khê. Người lớn đã làm sai thì tại sao lại bắt một đứa trẻ yếu ớt phải gánh tội thay?
Sự tồn tại của Lâm Khê đối với dì Lâm mà nói chính là một cái gai chướng mắt trong lòng suốt bao năm không nhổ bỏ được. Dù sao thì mỗi người đều có lý lẽ của riêng bản thân, dì Lâm đối xử với cô tốt như vậy cho nên cô cũng không muốn khiến bà phải khó xử, vì thế Nhan Tập Ngữ chỉ ngầm thân thiết với Lâm Khê.
Lâm Chấp đương nhiên đối với cô em gái từ trên trời rơi xuống này cũng không hề có thiện cảm, cũng đúng thôi, trong thế giới của hắn mà nói, trong mắt cũng chỉ nhìn thấy mỗi Nhan Tập Ngữ. Hắn đã nhiều lần nhắc nhở Nhan Tập Ngữ không được phép quá thân thiết với Lâm Khê, nhưng mà Tập Ngữ lại không hề để lời nói ấy vào tai.
Giữa mối quan hệ thân thiết của những thiếu nữ mới lớn dường như rất dễ bị người kia làm cho đồng hóa, tính cách của Tập Ngữ vốn phóng khoáng hoạt bát, dễ gây thiện cảm đối với người bên cạnh. Một thời gian sau Lâm gia trên dưới ai cũng nhận ra một điều, Lâm Khê đã dần thay đổi. Không còn xuất hiện bộ dạng tự kỉ quái gở như lúc trước, lại còn biết nở nụ cười với người khác.
Nhan Tập Ngữ đã mang cô ta đi ra khỏi thế giới tối tăm đầy rẫy cô đơn và bất an, nhưng lại không ngờ chính vì việc ấy đã khiến nảy sinh ra một sự việc gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng...
Tác giả :
Diệp Hề Lương