Trúc Mã Thanh Mai
Chương 41
Ngày thứ ba, Chỉ Thanh mới gọi điện báo bình an:
- Bé yêu, anh đến nơi rồi.
- Em tưởng anh đến từ hôm qua?
- Đến từ hôm qua mà.
- Đi đường thuận lợi chứ?
- Rất thuận lợi, em ở nhà khỏe không?
- Rất khỏe, người nhà cô ấy đều khỏe cả?
- Bố cô ấy vẫn ổn, nhưng mẹ cô ấy từ sau ngày đó cứ bệnh suốt.
Cô không nói gì, cũng không dám tưởng tượng nếu mình rơi vào hoàn cảnh như Lận Phong thì bố mẹ mình sẽ thế nào.
Anh nói:
- Anh rất mệt, muốn về nghỉ ngơi, thôi thế đã nhé, anh gác máy đây.
Cô nghe anh nói từ “về" mà thấy rất kỳ lạ, hỏi:
- Anh đang gọi điện ở đâu đấy?
- Ở bên ngoài.
- Có phải sợ người nhà cô ấy không vui?
- Không phải, nhà cô ấy không có điện thoại. Vùng này…rất nhỏ, gọi điện thoại không tiện.
- Vậy anh mau về nghỉ ngơi đi.
- Ừ.
Nhưng anh lại chưa gác điện thoại:
- Hôm đi tàu hỏa anh có một giấc mơ, mơ thấy em và anh ta…Doãn Vệ Quốc.
Cô giật mình, lẽ nào trực giác của anh thật sự siêu việt đến thế? Cô không nói gì, anh tiếp tục nói:
- Anh ta thấy anh không có nhà liền đến tìm em, hai người ôn lại chuyện cũ, sau đó thì…
Cô nghe câu “anh ta thấy anh không có nhà liền đến tìm em" thì biết trực giác của Chỉ Thanh cũng không phải đúng lắm, cười cười nói:
- Có phải lại cảm thấy trực giác của mình rất chính xác không?
- Ồ, cái này không phải trực giác, mà là giấc mơ
- Giấc mơ của anh có chính xác không?
- Có lúc chuẩn, có lúc không chuẩn.
Anh bỗng nhiên bật ra câu:
- Rốt cuộc hai người đã có chuyện gì? Có phải do anh ta không đợi được nữa nên đã kết hôn trước không?
Cô nghĩ một lát rồi thừa nhận: - Vì anh ấy tưởng không thể tìm lại được em.
- Vậy giờ anh ấy tìm thấy em rồi, sao không ly hôn?
- Con anh ấy bị bệnh tim bẩm sinh.
- Ồ! Là như vậy. Anh ta vẫn là người bố rất có trách nhiệm… đáng tiếc là đã tự đưa mình vào ngõ cụt, thảo nào khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ… đau khổ như vậy.
Cô cố nhớ lại chi tiết cái hôm gặp Vệ Quốc ở cổng nhà, xem nét mặt anh có lộ rõ sự đau khổ hay không, nhưng dù vắt óc cũng không thể nghĩ ra, có thể lúc đó cô quá căng thẳng, không chú ý đến sự biểu lộ của anh, cũng có thể cô không hiểu cách biểu lộ “đau khổ" rốt cuộc là thế nào.
Chỉ Thanh hỏi:
- Bệnh tim của con trai anh ta có chữa khỏi không?
- Nghe nói chữa được, phẫu thuật xong là khỏi.
- Vậy anh ta vẫn có hy vọng ly hôn.
- Vợ anh ấy không đồng ý ly hôn, nếu ly hôn sẽ đưa đứa trẻ đi chết cùng.
- Sao lại gặp phải mụ vợ vô lý như vậy? Chẳng trách nét mặt anh ấy lộ rõ vẻ tuyệt vọng như vậy.
Cô cười anh:
- Người ta thông qua nét mặt để dò đoán nội tâm, còn anh lại thông qua nội tâm để nói nhăng nói cuội nét mặt.
- Không phải nói nhăng nói cuội mà đúng là thế thật.
- Vậy lần trước gặp anh ấy, sao anh không nhận ra anh ấy đau khổ, tuyệt vọng thế?
- Sao lại không thấy? Tất nhiên là có nhận ra, chỉ có điều không nói ra thôi. Anh ta cũng rất đáng thương, vậy em dự định thế nào?
- Em? Cái gì thế nào?
- Em với chuyện của anh ấy. Trúc mã thanh mai, đã bỏ lỡ rồi, nhưng giờ gặp lại, em sẽ làm thế nào?
- Anh nói xem?
- Anh nói có tác dụng gì? Điều này phải do đích thân em nói chứ?
- Đích thân em nói cái gì?
- Ly hôn.
Cô tò mò hỏi:
- Ý anh là nếu em đưa ra đề nghị ly hôn thì anh sẽ… đồng ý?
- Nếu em đề nghị ly hôn mà anh không đồng ý thì có tác dụng gì? Anh không có con để có thể hù dọa em, lấy tính mạng anh ra để dọa em thì chắc chắn không đủ độ.
- Có phải anh muốn ly hôn với em?
- Sao anh muốn ly hôn với em?
- Vậy đừng nói những việc này nữa.
- Được, không nói nữa, anh về nghỉ ngơi đây.
Chiều hôm đó cô lại đến tìm Vệ Quốc.
Anh mở cửa, để cô vào, mời cô ngồi ở phòng khách hỏi:
- Em uống trà hay ăn dưa hấu?
- Ăn dưa hấu.
Cô rất thích ăn dưa hấu, nhưng không thích phải đội cái nắng chói chang ra chợ mua dưa hấu, đạp xe đi xa như vậy, lại phải hì hà hì hục mang lên gác, dưa hấu còn chưa đến miệng thì người đã cảm nắng rồi.
©STE.NT
Anh vào bếp lấy dưa hấu, cắt một miếng to, mang ra phòng khách mời cô. Cô bắt bẻ:
- Miếng to như vậy làm sao ăn? Cắn một miếng thì nước chẳng vãi ra khắp nơi à?
Anh cười nói:
- Anh cố ý cắt như vậy, muốn nhìn em há to miệng cắn dưa hấu, giống như lúc nhỏ vậy.
Cô không khách khí, đón lấy miếng dưa hấu, cúi khom khom xuống ngoạm một miếng to, nước dưa hấu rớt vãi ra khắp đất, cô vội la:
- Chết rồi, bẩn hết sàn nhà anh rồi.
- Không sao, ăn xong lau đi là được
Anh ngồi đối diện cô, nhìn cô ăn dưa hấu, cô hơi ngại nói:
- Anh không ăn à?
- Anh ăn đồ lạnh bị buốt răng.
- Vậy sao anh còn mua dưa hấu?
- Biết em thích ăn.
- Anh biết em sẽ đến?
Anh cười nói:
- Lo trước thì khỏi “vạ".
Cô cười đến nỗi miềng dưa hấu trong miệng bắn ra, cười xong lại ăn tiếp, cắn hết phần giữa miếng dưa, không e dè gì lại cắn tiếp phần bên cạnh, cô sợ cả khuôn mặt mình sẽ bị mắc kẹt trong miếng dưa hình lưỡi liềm đó nên cầm miếng dưa còn dở hỏi anh:
- Ăn còn lại từng này đã vứt đi được chưa?
- Muốn vứt thì vứt đi, giờ không như trước, phải cắn đến khi không còn chút nào chỗ đó nữa thì mới buông tay.
Anh nhận lại miếng dưa hấu trong tay cô, đi vào bếp, một lát sau đi ra, một tay cầm một miếng dưa hấu mới, tay kia cầm một cái vỏ dưa hấu đã cắn hết phần đó, mồm nhai nhồm nhoàm.
Cô hỏi:
- Anh ăn nốt miếng dưa hấu còn thừa đó?
- Ừ.
- Anh không thấy bẩn à?
- Trước đây em không ăn hết hoặc không ăn thì chẳng phải đều là anh ăn nốt sao? Có còn nhớ em ăn kẹo bạc hà không? Ăn được một nửa không ăn nữa, nói cay quá, nhè miềng kẹo dính đầy nước bọt ra rồi cho anh ăn đấy.
Cô vui vẻ cười phá lên:
- Anh đã ăn bao nhiêu nước bọt của em rồi?
Cô đón lấy miếng dưa hấu trong tay anh, lại cắn hết chỗ giữa, sau đó đưa lại cho anh.
Anh hỏi:
- Ăn miếng nữa không?
- Thôi, thôi, no chết mất.
Anh không đi lấy dưa cho cô nữa, mà đứng trước mặt cô ăn nốt miếng dưa hấu cô ăn dở. Anh hỏi:
- Giờ em không ăn hết có thể quăng cho chồng em ăn rồi?
- Anh ấy không ăn đồ em để thừa lại.
- Thật là! Sống trong hạnh phúc mà không biết là phúc.
- Ăn đồ thừa của em là phúc?
- Đối với anh mà nói là như vậy.
Anh ra nhà vệ sinh, gọi với cô:
- Đi rửa tay đi, tay đầy dưa hấu dính lắm.
Cô đi ra phòng tắm, rất hẹp, thuôn dài rộng khoảng một mét.
Anh đã rửa tay xong, dùng khăn lau khô, cô chen vào rửa tay, anh áp chặt vào tường nhường cô. Buồng tắm nhà anh không tu sửa lại, không có bồn rửa mặt, chỉ có hai cái vòi nước một thấp một cao, cái cao là để tắm, cái thấp có thể rửa chân tay và giặt quần áo.
Cô cúi xuống rửa tay, từ giữa hai chân nhìn thấy đùi anh phía sau, lông chân dính đầy nước, bết cả vào chân, giống như đám rong rêu trong con suối kia đang đổ về phía hạ lưu. Cô vươn tay ra túm mấy sợi kéo kéo.
Chân của anh theo phản xạ hất một cái, vừa đúng đá vào mông cô, anh ngại ngùng nói:
- Em vẫn nghịch ngợm như vậy!
Cô vươn thẳng người lên, quay lại, chui vào lòng anh.
Anh tựa vào tường, không thể di chuyển, nói:
- Tay anh đang ướt.
Cô kéo hai cánh tay anh vòng qua người ôm lấy eo cô.
Anh ôm chầm lấy cô, cúi đầu xuống hôn cô.
Hai người hôn nhau một hồi trong nhà tắm chật hẹp, anh buông tay ra, nói nhỏ:
- Chúng mình đừng như vậy, đừng làm cho mọi chuyện phức tạp hơn.
Anh rời khỏi phòng tắm, quay lại phòng khách ngồi xuống. Cô cũng theo anh quay lại phòng khách.
Mấy hôm tiếp theo, cô vẫn qua tìm anh, nhưng anh không có nhà. Cô biết anh đang trốn cô.
Tối hôm đó Chỉ Thanh sẽ về, cô như hẹn ra ga đón. Đợi mãi đến nửa đêm vẫn không thấy chuyến tàu của anh, sau đó nhà ga mới thông báo chuyến tàu sẽ muộn một chút, bởi vì có một đoạn đường sắt bị hỏng do lũ lụt, tàu từ Bắc về Nam đều không có cách nào qua được. Nhà ga cũng không biết chuyến tàu đó lúc nào có thể đến, nhưng theo suy đoán của cô về vị trí mà tuyến đường sắt bị hỏng thì trước sáu giờ sáng mai chưa thể đến được.
Không biết vì sao nge thấy tin này cô lại lập tức lao ra đường như điên vẫy một chiếc xa taxi, xe vừa tới nhà cô liền trả tiền, xuống xe rồi chạy thẳng đến nhà Vệ Quốc. Cửa sổ thông khí nhà anh tối om, trong phòng không có ánh đèn, không biết là đang ngủ hay là không có nhà.
Cô nín thở, nhẹ nhàng gõ cửa nhà anh.
Cứ như anh đang đợi ngay bên cạnh cửa, cô vừa gõ cửa anh liền mở cửa ra. Cô nhào vào lòng anh, thì thầm:
- Ý trời! Ý trời!
Anh bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường đơn của anh.
Cô hỏi nhỏ:
- Mấy hôm rồi anh đi đâu?
- Không đi đâu cả.
- Anh ở nhà?
- Ừ.
- Tại sao không mở cửa cho em?
- Anh sợ.
- Sợ em ăn thịt anh?
- Sợ anh ăn thịt em.
- Em không sợ anh sợ cái gì?
- Cảm thấy có lỗi với Chỉ Thanh.
- Có lỗi với tình yêu là được rồi.
- Đành phải nghĩ vậy.
- Vừa nãy anh chưa ngủ sao?
- Ngủ rồi nhưng không ngủ được.
- Tại sao?
- Vì biết em đi đón anh ta, chắc sắp về.
- Đáng nhẽ phải về từ lâu rồi.
- Cho nên anh biết em không đón được. Nghe tiếng xe bên ngoài biết em đã về.
- Đường sắt bị hỏng.
- Có lẽ là ý trời.
- Chắc chắn là ý trời.
Anh ôm cô. Anh hôn cô, hôn mặt cô, môi cô, ngực cô. Cô cũng hôn anh, gặp chỗ nào hôn chỗ đó. Hai người hôn nhau hồi lâu.
Cô cười cười, nói nhỏ:
- Mong hôm nay mình sẽ có một đứa con.
Anh yên lặng, một lát mới nói:
- Nếu thật có được đứa con thì làm thế nào?
- Không phải lo, anh ta sẽ tưởng là con của anh ta.
Anh lại im lặng.
Cô hỏi:
- Có phải anh ghen không?
- Ừ, anh biết anh không nên, anh đủ tư cách, nhưng… vẫn rất buồn.
- Vậy em sẽ không làm vậy với anh ta nữa.
- Thế sao được? Làm thế thì sẽ khiến hai vợ chồng em bất hòa?
Anh thở dài:
- Thôi, em với anh ta thế nào thì vẫn cứ thế đi, đừng lo anh nghĩ như thế nào.
- Anh ta về rồi, anh…vẫn còn muốn em đến đây với anh chứ?
- Do em quyết định.
- Anh có muốn em đến không?
- Sao lại không muốn? Nhưng anh sợ em sẽ phải chịu sức ép… tinh thần.
- Em không bị áp lực gì, chỉ sợ anh phải chịu thôi.
Anh ôm lấy cô:
- Thật sự anh muốn một mình độc chiếm em, không cho phép bất kì ai chạm vào em, nhưng anh có tư cách gì chứ? Bản thân anh cũng đã vượt quá quyền hạn của mình, đang chiếm đoạt quyền lợi của người khác.
- Chẳng có quyền lợi gì với không quyền lợi gì, cơ thể của em là của bản thân em, em muốn theo ai thì theo người đó.
- Bé yêu, anh đến nơi rồi.
- Em tưởng anh đến từ hôm qua?
- Đến từ hôm qua mà.
- Đi đường thuận lợi chứ?
- Rất thuận lợi, em ở nhà khỏe không?
- Rất khỏe, người nhà cô ấy đều khỏe cả?
- Bố cô ấy vẫn ổn, nhưng mẹ cô ấy từ sau ngày đó cứ bệnh suốt.
Cô không nói gì, cũng không dám tưởng tượng nếu mình rơi vào hoàn cảnh như Lận Phong thì bố mẹ mình sẽ thế nào.
Anh nói:
- Anh rất mệt, muốn về nghỉ ngơi, thôi thế đã nhé, anh gác máy đây.
Cô nghe anh nói từ “về" mà thấy rất kỳ lạ, hỏi:
- Anh đang gọi điện ở đâu đấy?
- Ở bên ngoài.
- Có phải sợ người nhà cô ấy không vui?
- Không phải, nhà cô ấy không có điện thoại. Vùng này…rất nhỏ, gọi điện thoại không tiện.
- Vậy anh mau về nghỉ ngơi đi.
- Ừ.
Nhưng anh lại chưa gác điện thoại:
- Hôm đi tàu hỏa anh có một giấc mơ, mơ thấy em và anh ta…Doãn Vệ Quốc.
Cô giật mình, lẽ nào trực giác của anh thật sự siêu việt đến thế? Cô không nói gì, anh tiếp tục nói:
- Anh ta thấy anh không có nhà liền đến tìm em, hai người ôn lại chuyện cũ, sau đó thì…
Cô nghe câu “anh ta thấy anh không có nhà liền đến tìm em" thì biết trực giác của Chỉ Thanh cũng không phải đúng lắm, cười cười nói:
- Có phải lại cảm thấy trực giác của mình rất chính xác không?
- Ồ, cái này không phải trực giác, mà là giấc mơ
- Giấc mơ của anh có chính xác không?
- Có lúc chuẩn, có lúc không chuẩn.
Anh bỗng nhiên bật ra câu:
- Rốt cuộc hai người đã có chuyện gì? Có phải do anh ta không đợi được nữa nên đã kết hôn trước không?
Cô nghĩ một lát rồi thừa nhận: - Vì anh ấy tưởng không thể tìm lại được em.
- Vậy giờ anh ấy tìm thấy em rồi, sao không ly hôn?
- Con anh ấy bị bệnh tim bẩm sinh.
- Ồ! Là như vậy. Anh ta vẫn là người bố rất có trách nhiệm… đáng tiếc là đã tự đưa mình vào ngõ cụt, thảo nào khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ… đau khổ như vậy.
Cô cố nhớ lại chi tiết cái hôm gặp Vệ Quốc ở cổng nhà, xem nét mặt anh có lộ rõ sự đau khổ hay không, nhưng dù vắt óc cũng không thể nghĩ ra, có thể lúc đó cô quá căng thẳng, không chú ý đến sự biểu lộ của anh, cũng có thể cô không hiểu cách biểu lộ “đau khổ" rốt cuộc là thế nào.
Chỉ Thanh hỏi:
- Bệnh tim của con trai anh ta có chữa khỏi không?
- Nghe nói chữa được, phẫu thuật xong là khỏi.
- Vậy anh ta vẫn có hy vọng ly hôn.
- Vợ anh ấy không đồng ý ly hôn, nếu ly hôn sẽ đưa đứa trẻ đi chết cùng.
- Sao lại gặp phải mụ vợ vô lý như vậy? Chẳng trách nét mặt anh ấy lộ rõ vẻ tuyệt vọng như vậy.
Cô cười anh:
- Người ta thông qua nét mặt để dò đoán nội tâm, còn anh lại thông qua nội tâm để nói nhăng nói cuội nét mặt.
- Không phải nói nhăng nói cuội mà đúng là thế thật.
- Vậy lần trước gặp anh ấy, sao anh không nhận ra anh ấy đau khổ, tuyệt vọng thế?
- Sao lại không thấy? Tất nhiên là có nhận ra, chỉ có điều không nói ra thôi. Anh ta cũng rất đáng thương, vậy em dự định thế nào?
- Em? Cái gì thế nào?
- Em với chuyện của anh ấy. Trúc mã thanh mai, đã bỏ lỡ rồi, nhưng giờ gặp lại, em sẽ làm thế nào?
- Anh nói xem?
- Anh nói có tác dụng gì? Điều này phải do đích thân em nói chứ?
- Đích thân em nói cái gì?
- Ly hôn.
Cô tò mò hỏi:
- Ý anh là nếu em đưa ra đề nghị ly hôn thì anh sẽ… đồng ý?
- Nếu em đề nghị ly hôn mà anh không đồng ý thì có tác dụng gì? Anh không có con để có thể hù dọa em, lấy tính mạng anh ra để dọa em thì chắc chắn không đủ độ.
- Có phải anh muốn ly hôn với em?
- Sao anh muốn ly hôn với em?
- Vậy đừng nói những việc này nữa.
- Được, không nói nữa, anh về nghỉ ngơi đây.
Chiều hôm đó cô lại đến tìm Vệ Quốc.
Anh mở cửa, để cô vào, mời cô ngồi ở phòng khách hỏi:
- Em uống trà hay ăn dưa hấu?
- Ăn dưa hấu.
Cô rất thích ăn dưa hấu, nhưng không thích phải đội cái nắng chói chang ra chợ mua dưa hấu, đạp xe đi xa như vậy, lại phải hì hà hì hục mang lên gác, dưa hấu còn chưa đến miệng thì người đã cảm nắng rồi.
©STE.NT
Anh vào bếp lấy dưa hấu, cắt một miếng to, mang ra phòng khách mời cô. Cô bắt bẻ:
- Miếng to như vậy làm sao ăn? Cắn một miếng thì nước chẳng vãi ra khắp nơi à?
Anh cười nói:
- Anh cố ý cắt như vậy, muốn nhìn em há to miệng cắn dưa hấu, giống như lúc nhỏ vậy.
Cô không khách khí, đón lấy miếng dưa hấu, cúi khom khom xuống ngoạm một miếng to, nước dưa hấu rớt vãi ra khắp đất, cô vội la:
- Chết rồi, bẩn hết sàn nhà anh rồi.
- Không sao, ăn xong lau đi là được
Anh ngồi đối diện cô, nhìn cô ăn dưa hấu, cô hơi ngại nói:
- Anh không ăn à?
- Anh ăn đồ lạnh bị buốt răng.
- Vậy sao anh còn mua dưa hấu?
- Biết em thích ăn.
- Anh biết em sẽ đến?
Anh cười nói:
- Lo trước thì khỏi “vạ".
Cô cười đến nỗi miềng dưa hấu trong miệng bắn ra, cười xong lại ăn tiếp, cắn hết phần giữa miếng dưa, không e dè gì lại cắn tiếp phần bên cạnh, cô sợ cả khuôn mặt mình sẽ bị mắc kẹt trong miếng dưa hình lưỡi liềm đó nên cầm miếng dưa còn dở hỏi anh:
- Ăn còn lại từng này đã vứt đi được chưa?
- Muốn vứt thì vứt đi, giờ không như trước, phải cắn đến khi không còn chút nào chỗ đó nữa thì mới buông tay.
Anh nhận lại miếng dưa hấu trong tay cô, đi vào bếp, một lát sau đi ra, một tay cầm một miếng dưa hấu mới, tay kia cầm một cái vỏ dưa hấu đã cắn hết phần đó, mồm nhai nhồm nhoàm.
Cô hỏi:
- Anh ăn nốt miếng dưa hấu còn thừa đó?
- Ừ.
- Anh không thấy bẩn à?
- Trước đây em không ăn hết hoặc không ăn thì chẳng phải đều là anh ăn nốt sao? Có còn nhớ em ăn kẹo bạc hà không? Ăn được một nửa không ăn nữa, nói cay quá, nhè miềng kẹo dính đầy nước bọt ra rồi cho anh ăn đấy.
Cô vui vẻ cười phá lên:
- Anh đã ăn bao nhiêu nước bọt của em rồi?
Cô đón lấy miếng dưa hấu trong tay anh, lại cắn hết chỗ giữa, sau đó đưa lại cho anh.
Anh hỏi:
- Ăn miếng nữa không?
- Thôi, thôi, no chết mất.
Anh không đi lấy dưa cho cô nữa, mà đứng trước mặt cô ăn nốt miếng dưa hấu cô ăn dở. Anh hỏi:
- Giờ em không ăn hết có thể quăng cho chồng em ăn rồi?
- Anh ấy không ăn đồ em để thừa lại.
- Thật là! Sống trong hạnh phúc mà không biết là phúc.
- Ăn đồ thừa của em là phúc?
- Đối với anh mà nói là như vậy.
Anh ra nhà vệ sinh, gọi với cô:
- Đi rửa tay đi, tay đầy dưa hấu dính lắm.
Cô đi ra phòng tắm, rất hẹp, thuôn dài rộng khoảng một mét.
Anh đã rửa tay xong, dùng khăn lau khô, cô chen vào rửa tay, anh áp chặt vào tường nhường cô. Buồng tắm nhà anh không tu sửa lại, không có bồn rửa mặt, chỉ có hai cái vòi nước một thấp một cao, cái cao là để tắm, cái thấp có thể rửa chân tay và giặt quần áo.
Cô cúi xuống rửa tay, từ giữa hai chân nhìn thấy đùi anh phía sau, lông chân dính đầy nước, bết cả vào chân, giống như đám rong rêu trong con suối kia đang đổ về phía hạ lưu. Cô vươn tay ra túm mấy sợi kéo kéo.
Chân của anh theo phản xạ hất một cái, vừa đúng đá vào mông cô, anh ngại ngùng nói:
- Em vẫn nghịch ngợm như vậy!
Cô vươn thẳng người lên, quay lại, chui vào lòng anh.
Anh tựa vào tường, không thể di chuyển, nói:
- Tay anh đang ướt.
Cô kéo hai cánh tay anh vòng qua người ôm lấy eo cô.
Anh ôm chầm lấy cô, cúi đầu xuống hôn cô.
Hai người hôn nhau một hồi trong nhà tắm chật hẹp, anh buông tay ra, nói nhỏ:
- Chúng mình đừng như vậy, đừng làm cho mọi chuyện phức tạp hơn.
Anh rời khỏi phòng tắm, quay lại phòng khách ngồi xuống. Cô cũng theo anh quay lại phòng khách.
Mấy hôm tiếp theo, cô vẫn qua tìm anh, nhưng anh không có nhà. Cô biết anh đang trốn cô.
Tối hôm đó Chỉ Thanh sẽ về, cô như hẹn ra ga đón. Đợi mãi đến nửa đêm vẫn không thấy chuyến tàu của anh, sau đó nhà ga mới thông báo chuyến tàu sẽ muộn một chút, bởi vì có một đoạn đường sắt bị hỏng do lũ lụt, tàu từ Bắc về Nam đều không có cách nào qua được. Nhà ga cũng không biết chuyến tàu đó lúc nào có thể đến, nhưng theo suy đoán của cô về vị trí mà tuyến đường sắt bị hỏng thì trước sáu giờ sáng mai chưa thể đến được.
Không biết vì sao nge thấy tin này cô lại lập tức lao ra đường như điên vẫy một chiếc xa taxi, xe vừa tới nhà cô liền trả tiền, xuống xe rồi chạy thẳng đến nhà Vệ Quốc. Cửa sổ thông khí nhà anh tối om, trong phòng không có ánh đèn, không biết là đang ngủ hay là không có nhà.
Cô nín thở, nhẹ nhàng gõ cửa nhà anh.
Cứ như anh đang đợi ngay bên cạnh cửa, cô vừa gõ cửa anh liền mở cửa ra. Cô nhào vào lòng anh, thì thầm:
- Ý trời! Ý trời!
Anh bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường đơn của anh.
Cô hỏi nhỏ:
- Mấy hôm rồi anh đi đâu?
- Không đi đâu cả.
- Anh ở nhà?
- Ừ.
- Tại sao không mở cửa cho em?
- Anh sợ.
- Sợ em ăn thịt anh?
- Sợ anh ăn thịt em.
- Em không sợ anh sợ cái gì?
- Cảm thấy có lỗi với Chỉ Thanh.
- Có lỗi với tình yêu là được rồi.
- Đành phải nghĩ vậy.
- Vừa nãy anh chưa ngủ sao?
- Ngủ rồi nhưng không ngủ được.
- Tại sao?
- Vì biết em đi đón anh ta, chắc sắp về.
- Đáng nhẽ phải về từ lâu rồi.
- Cho nên anh biết em không đón được. Nghe tiếng xe bên ngoài biết em đã về.
- Đường sắt bị hỏng.
- Có lẽ là ý trời.
- Chắc chắn là ý trời.
Anh ôm cô. Anh hôn cô, hôn mặt cô, môi cô, ngực cô. Cô cũng hôn anh, gặp chỗ nào hôn chỗ đó. Hai người hôn nhau hồi lâu.
Cô cười cười, nói nhỏ:
- Mong hôm nay mình sẽ có một đứa con.
Anh yên lặng, một lát mới nói:
- Nếu thật có được đứa con thì làm thế nào?
- Không phải lo, anh ta sẽ tưởng là con của anh ta.
Anh lại im lặng.
Cô hỏi:
- Có phải anh ghen không?
- Ừ, anh biết anh không nên, anh đủ tư cách, nhưng… vẫn rất buồn.
- Vậy em sẽ không làm vậy với anh ta nữa.
- Thế sao được? Làm thế thì sẽ khiến hai vợ chồng em bất hòa?
Anh thở dài:
- Thôi, em với anh ta thế nào thì vẫn cứ thế đi, đừng lo anh nghĩ như thế nào.
- Anh ta về rồi, anh…vẫn còn muốn em đến đây với anh chứ?
- Do em quyết định.
- Anh có muốn em đến không?
- Sao lại không muốn? Nhưng anh sợ em sẽ phải chịu sức ép… tinh thần.
- Em không bị áp lực gì, chỉ sợ anh phải chịu thôi.
Anh ôm lấy cô:
- Thật sự anh muốn một mình độc chiếm em, không cho phép bất kì ai chạm vào em, nhưng anh có tư cách gì chứ? Bản thân anh cũng đã vượt quá quyền hạn của mình, đang chiếm đoạt quyền lợi của người khác.
- Chẳng có quyền lợi gì với không quyền lợi gì, cơ thể của em là của bản thân em, em muốn theo ai thì theo người đó.
Tác giả :
Ngãi Mễ