Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa
Chương 7 Chương 7
Lưu Trạch Hằng rửa mặt trong phòng vệ sinh, nhìn mặt nam sinh trong gương.
Gương mặt mười bảy mười tám tuổi non nớt, hắn sờ sờ mặt mình, đã lâu chưa nhìn thấy mình như vậy.
Hắn vốn định trên đường hoàng tuyền bồi Lưu Tiêu Di, không để cô phải cô đơn nữa. Nếu may mắn, kiếp sau lại sinh ra cùng một niên đại, có duyên phận quen biết lại yêu nhau, không nghĩ tới đã trở lại mười năm trước.
Quay lại thời vô ưu vô lo, lúc tỉnh lại Lưu Tiêu Di còn ở bên người hắn, thật sự thật tốt quá.
Lưu Trạch Hằng nhìn lịch trong phòng khách, ngày 30 tháng 7 năm 2007.
Mặt trên còn có chữ viết bút chì nhàn nhạt, “Học bù".
BOBO vẫn luôn đi theo Lưu Trạch Hằng, đặc biệt dính người. Lưu Trạch Hằng ít khi ôn nhu, khom lưng sờ sờ đầu BOBO nói: “BOBO, đã lâu không gặp."
Hôm nay là ngày học bù trong kỳ nghỉ hè từ cao nhị lên cao tam, không phải ngày học chính thức, trường học là không cung cấp bữa sáng. Sau khi Lưu Trạch Hằng thay xong đồng phục, đi phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Lưu Trạch Hằng nấu cơm sắp xong, cùng BOBO nói: “BOBO, đi kêu chị rời giường."
BOBO là Lưu Trạch Hằng nhận nuôi năm lớp 9, hiện tại đã ba tuổi. Lưu Trạch Hằng không phải đặc biệt thích chó, là Lưu Tiêu Di thích, bởi vì cha mẹ Lưu Tiêu Di không đồng ý nuôi chó, Lưu Trạch Hằng nhìn ra được cô muốn một con chó, nên hắn làm bộ chính mình thực thích, mang theo một con Husky về nhà. Như vậy, Lưu Tiêu Di đi vào nhà hắn có thể chơi cùng.
Mới đầu, hắn chỉ là nghe theo các đại nhân yêu cầu phải cố gắng chiếu cố muội muội nhà bên. Chính là, muội muội này vừa ngốc vừa khờ, từ lúc ban đầu Lưu Trạch Hằng không cùng cô nói chuyện, bởi vì cảm thấy cùng cô nói chuyện sẽ giảm chỉ số thông minh.
Bất quá, con người là động vật cảm tính. Các đại nhân nuôi dưỡng gia đình rất gian nan, muốn kiếm thêm ít tiền nên thường xuyên tăng ca đến khuya hoặc là suốt đêm mới về nhà. Hai đứa nhỏ không thể không nghe lời, ngoan ngoãn ở nhà, miễn cho cha mẹ thêm lo lắng.
Quanh năm suốt tháng sớm chiều ở chung, không chỉ có là Lưu Tiêu Di đối Lưu Trạch Hằng có cảm tình ỷ lại, không thỏa mãn với cùng hắn chỉ là quan hệ thanh mai trúc mã, muốn có thể phát triển thêm một bước. Lưu Trạch Hằng cũng dần dần mà đối Lưu Tiêu Di có một ít cảm tình ỷ lại, chỉ là trời sinh tính tình lãnh đạm, không tùy ý biểu lộ ra.
Lưu Tiêu Di đối hắn có ý tưởng ở phương diện kia hắn đều biết, hắn đồng dạng cũng có loại suy nghĩ này với cô. Chỉ là, tuổi bọn họ thật sự vẫn còn nhỏ. Lúc trước cũng đã nghĩ qua, ít nhất cũng muốn chờ tốt nghiệp đại học xong mới cùng cô thông báo, kết giao mấy năm, đi vào cung điện hôn nhân.
Nhưng là, Lưu Tiêu Di lại quấy rầy kế hoạch của hắn, trước tiên đem hắn chuốc say, sau đó không lâu còn mang thai. Bởi vì vẫn là học sinh, gia cảnh cũng giống nhau, nhiều ít đối tương lai có chút sợ hãi. Lưu Tiêu Di luôn luôn đều là nghe hắn, hắn càng không thể rối loạn bước chân. Thực mau, hắn đã nghĩ kỹ phương án về một nhà ba người trong tương lai, đáng tiếc, đứa nhỏ này không có duyên phận với bọn họ, mất đi.
Ngay từ đầu, Lưu Tiêu Di mang thai, muốn ở gần bên Lưu Trạch, không muốn trở về quê dưỡng thai. Sau đó, sinh non, Lưu Tiêu Di bị Di mẹ cường ngạnh mang về quê điều dưỡng thân thể, đến tân học năm mới mới cho phép cô trở về thành phố Thanh Dương đọc sách.
Bọn họ bắt đầu đã không giống các cặp tình nhân khác, tỏ tình, kết giao, kết hôn sinh con. Sự khởi đầu của họ là không thể đoán trước, Lưu Trạch Hằng khi đó tuổi trẻ, cũng không có kinh nghiệm xử lý mối quan hệ của hai người, vẫn như cũ đối xử với cô như từ nhỏ tới giờ. Nhưng mà trong lòng hắn quan tâm Lưu Tiêu Di, trước nay sẽ không biểu lộ bằng lời nói. Mà ngay cả hành động cũng không thể hiện rõ cho cô biết là hắn thương cô.
Đại khái chính là như vậy, làm cho Lưu Tiêu Di cảm thấy hắn không có thích cô, chỉ vì phụ trách trách nhiệm, đối đoạn hôn nhân này nản lòng thoái chí.
BOBO lắc lắc cái đuôi, tung ta tung tăng mà đi đến phòng ngủ.
Lưu Trạch Hằng nhớ tới, sau khi kết hôn hắn muốn đón BoBo đi thành phố Thanh Dương, hắn đi thành phố Thanh Dương đọc bốn năm đại học, là cha mẹ phụ trách chiếu cố BoBo, cha mẹ không nỡ để BoBo rời đi cùng bọn họ, cho nên hắn không có đem BoBo mang đi. Hắn nghĩ sau này lại cho Lưu Tiêu Di nhận nuôi một con chó khác, nhưng khi mới kết hôn sinh hoạt tương đối khốn quẫn, chờ sau này điều kiện sinh hoạt cải thiện hơn mới nuôi. Sau đó, tiền kiếm được càng ngày càng nhiều, lại quên mất phải mua chó cho Lưu Tiêu Di.
Lưu Trạch Hằng hôm nay mới phát hiện, hắn vẫn luôn cảm thấy mình đối với Lưu Tiêu Di khá tốt, hóa ra chỉ là ảo giác mà thôi. Từ sau khi hắn kết hôn, vì muốn cải thiện điều kiện sinh hoạt nên hắn vùi đầu khổ cực làm viêc, nhưng lại bỏ qua nhu cầu tinh thần của vợ hắn, khiến cô mắc bệnh trầm cảm mà hắn còn không biết. Lưu Tiêu Di đột nhiên muốn vẽ tranh, hắn căn bản không có chú ý tới, cô là muốn giảm bớt tình trạng bệnh trầm cảm.
Hắn không xứng là người chồng tốt.
Đời trước thật quá hối hận, nếu thời gian có thể quay ngược lại, hắn tuyệt đối sẽ không vì công tác xem xem nhẹ cảm thụ của cô, hắn sẽ chăm sóc cô thật tốt.
BoBo đi đến phòng, nó dùng đầu lưỡi ướt át đem Lưu Tiêu Di liếm tỉnh. Lưu Tiêu Di tỉnh lại vẻ mặt mông lung mà nhìn con Husky quen thuộc này, cảm thấy thật không tưởng tượng nổi, BoBo sao lại xuất hiện trước mặt mình?
“Tỉnh?" Lưu Trạch Hằng mặc đồng phục Giang Trung, đứng dựa vào cạnh cửa hỏi.
Lưu Tiêu Di ngơ ngác nhìn Lưu Trạch Hằng, sao Lưu Trạch Hằng lại mặc đồng phục xuất hiện ở đây?
Thiếu nữ ngồi ở trên giường, mặc quần đùi có đai đeo, đai an toàn chảy xuống lộ ra nửa bên bộ ngực sữa.
Hầu kết Lưu Trạch Hằng không tự chủ được dịch chuyển một chút.
Hắn đã lâu chưa được thấy Lưu Tiêu Di, lúc tỉnh lại thấy Lưu Tiêu Di ngủ say, ôm cô, cảm thụ thân thể chân thật của cô, là thân thể có nhiệt độ và hơi thở.
Tâm trạng của việc mất mà lại tìm thấy, khổng thể hình dung được bằng ngôn ngữ.
Cảm tạ trời cao cho hắn cơ hội, sống lại lần nữa.
“Khụ khụ……" Lưu Trạch Hằng ho nhẹ, quay đầu sang hướng khác, nhắc nhở cô: “kéo áo lại kìa."
Lưu Trạch Hằng cùng Lưu Tiêu Di vốn dĩ là vợ chồng, vợ mình ở phòng ngủ hở áo không có trở ngại gì, có thể xem như là phúc lợi của hắn. Nhưng ở thời điểm này, bọn họ còn chưa có kết giao, phải tôn trọng một chút lễ tiết, nếu không sẽ đem bà xã tương lai dọa chạy mất.
Lưu Tiêu Di cúi đầu nhìn thoáng qua, đai an toàn chảy xuống nơi tay cánh tay, lộ ra bộ ngực sữa. Cô cùng Lưu Trạch Hằng kết hôn 5 năm, da thịt chi thân sinh hoạt rất hài hòa, liền tính hiện tại □□ ở trước mặt hắn, cũng không có cảm giác ngượng ngùng. Ở trước mặt hắn, có thể chậm rãi sửa sang lại quần áo.
“Trạch Hằng, sao anh lại ở đây, không phải anh nói phòng thí nghiệm có việc phải làm sao? Con chó này giống Bobo ghê ha?"
Lưu Trạch Hằng có chút kinh ngạc, chỉ là mặt ngoài vẫn như cũ không có biểu hiện gì, khó hiểu mà phát ra một cái âm tiết: “A?"