Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công
Chương 61
Chương 61:
Beta : drmesx_3
Ninh Thị luôn có mưa vào tháng Sáu.
Ba ngày thi đại học, cơn mưa lớn khiến cảnh sát giao thông, phụ huynh và thí sinh đều bất ngờ. Trong tiếng sấm ngột ngạt và những cơn mưa rào đầu hè, Diệp Khai đã hoàn thành bài thi cuối cùng của mình. Cậu thu dọn túi bút và giấy tờ của mình, đi xuyên qua hành lang. Dù có mưa thì vẫn có người xé sách ném sách, trên nền bê tông dính dấp nước, những tờ giấy thi màu trắng rách nát thấm nước, trôi xuống cống theo dòng nước cùng với lá rụng.
Ngũ Tư Cửu là một cái tên đã bị lãng quên, nhưng Diệp Khai chợt nhớ đến người kia vào ngày này, nhớ đến ánh hoàng hôn màu cam ngọt ngào ngày người đó tốt nghiệp, nhớ đến Trần Hựu Hàm đứng chờ ở bãi đậu xe, nhớ đến bóng lưng của Ngũ Tư Cửu lúc chạy về phía Trần Hựu Hàm. Trong lòng cậu chưa từng có bất kỳ cảm xúc nào đối với Ngũ Tư Cửu, nhưng trong quãng đường ngắn ngủi đi đến cổng trường dưới tán ô này, cậu đột nhiên nảy sinh sự ghen ghét vi diệu.
Nếu như Lamborghini, hay là Aston Martin, hoặc kể cả Panamera của Trần Hựu Hàm xuất hiện trong mưa, cậu liền sẽ liều lĩnh mà chạy tới.
Nhưng trong bãi đậu xe nhộn nhịp, những người chen chúc dưới tán ô, những khuôn mặt lo lắng trong mưa, lại không có Trần Hựu Hàm. Ngược lại là Cù Gia đang đứng dưới mưa với đôi giày cao gót và áo khoác ngoài bằng lông cừu đắt tiền, Chú Lục đứng bên cạnh che ô cho bà.
Diệp Khai phấn chấn tinh thần, chạy về phía Cù Gia với đôi mắt sáng ngời, nước mưa bắn tung tóe lên ống quần đồng phục của cậu.
Lên xe, Chú Lục chỉnh nhiệt độ điều hòa, Diệp Khai thì phẩy phẩy mấy lọn tóc ướt.
"Thế nào rồi?"
Diệp Khai tự cảm thấy hài lòng về bản thân: "Bảo đảm đỗ Phục Đán, có khả năng tiến vào Thanh Hoa, được không ạ?"
Cù Gia ôm cậu cười cười: "Được chứ, sao cũng được hết."
Trên thế giới có 50 trường đại học hàng đầu thì Trần Hựu Hàm đã nhận được offer từ 20 trong số đó, thi đại học chỉ cần không quá thất thường thì không tính là đập biển hiệu của Thiên Dực.
Diệp Khai qua loa hai tiếng, sự mất mát không tên vừa rồi đã bị quét sạch sành sanh, cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Hựu Hàm.
: Em thi xong rồi!
: Chúc mừng em.
: Chúc mừng em? Anh là ai đó? Là lão Trần hàng xóm sao?
: Thi tốt không?
: Cũng được, về cơ bản thì có thể là một học sinh tốt nghiệp hạng ưu.
: Thật là khiêm tốn.
"Lại nói chuyện với Trần Hựu Hàm sao?" Cù Gia nhìn cậu một cái.
Diệp Khai nhanh chóng thoát khỏi giao diện, giấu đầu hở đuôi mà mở ra nhóm lớp: "Không có mà, con. . . nói chuyện với tất cả mọi người!"
"Tối nay con về thu dọn hành lý đi, ngày kia bay đi Mỹ."
Diệp Khai kinh ngạc ngẩng đầu: "Hả?"
"Giải đấu mô phỏng kinh tế quốc tế FSA, dù sao con cũng không bận gì, cùng đi xem thế nào."
Diệp Khai đã tham gia cuộc thi này, lần ấy đại biểu đội Thiên Dực giành được huy chương bạc. Nhưng bây giờ cậu đã tốt nghiệp rồi, còn đi xem gì nữa? Biểu cảm trên mặt cậu quá phức tạp, Cù Gia chủ động giải thích: "Có một giáo viên dẫn đội có việc bận nên không đi được, đằng nào con vừa có thời gian lại còn có kinh nghiệm, sau trận đấu có sắp xếp một tiệc giao lưu, con đại diện cho Thiên Dực lên phát biểu."
"Nhất định phải đi ạ?"
"Con có kế hoạch khác sao?"
". . . Cũng không có."
Mưa to khiến cho kính xe bay lên sương trắng, Cù Gia vỗ nhẹ vào tay Diệp Khai: "Lúc đầu vốn không muốn để con đi, nhưng chị gái con nói muốn cho con đi để trải nghiệm, mẹ cũng thấy rất tốt."
Diệp Khai đột nhiên không kịp chuẩn bị, nhưng quả thực không tìm ra lý do để từ chối.
Về đến nhà, Cù Gia lập tức ra lệnh cho người thu dọn hành lý. Lịch trình thi đấu rất dài, phải mất chừng nửa tháng, cộng thêm trận giao lưu nữa, tính cả hành trình đi về thì phải mất gần 20 ngày. Bên trong nhóm lớp từ lúc thi xong đã bắt đầu náo nhiệt đến tận bây giờ, ai nấy đều muốn đi ra ngoài chơi đùa, hẹn nhau đi bar, hẹn đi nhảy, cũng có người hẹn nhau đi quán net cày game thâu đêm. Dương Trác Ninh tag Diệp Khai: "Bạn cùng bàn, cậu thế nào rồi?"
Diệp Khai vô cảm nhắn lại: "Ngày mốt đi Mỹ."
Dương Trác Ninh gửi một cái meme respect: "Trâu bò, không hổ là quý công tử hào môn, chơi đùa cũng ở đẳng cấp cao như vậy."
Phía dưới tất cả cùng nhau spam.
Diệp Khai gửi lịch trình mô phỏng kinh tế FSA: "Đẳng cấp cao cỡ này cho cậu đấy, cậu có muốn không?"
Dương Trác Ninh lập tức đổi chiều gió: "Trâu bò, không hổ là quý công tử hào môn, một ngày trăm công ngàn việc cúc cung tận tụy."
Màn hình lại bị spam một lần nữa.
Diệp Khai tâm phiền ý loạn, gửi một tin "Ha ha" rồi rút lui khỏi trận cuồng hoan ngoại trừ mình ra này.
Cậu nhấn vào khung chat của mình và Trần Hựu Hàm, vẫn dừng lại ở hai câu lúc vừa đi ra khỏi trường thi. Cậu cân nhắc rồi lại đắn đó, nhắn rồi lại xóa, lặp đi lặp lại mấy lần, vậy mà vẫn không tìm được chuyện gì để nói. Điện thoại bị ném sang một bên, hai tay cậu đặt sau đầu, mơ màng nhìn trần nhà màu trắng tinh. Nhìn đến khi hai mắt đau nhức, cậu nhắm mắt lại, nhớ lại nụ hôn trong văn phòng 4 ngày trước.
Sau bữa tối, Diệp Khai thu dọn xong hành lý, trời vừa mới tạnh mưa một lát, Diệp Khai có ý định chuồn ra ngoài, không ngờ lại bị Diệp Cẩn bắt gặp ở sảnh trước. Diệp Cẩn giống như biết rằng cậu sẽ đi tìm Trần Hựu Hàm, ám chỉ nói: "Chị mới vừa về từ Phỉ Ngọc Lâu, tình cờ gặp được Trần Hựu Hàm ở chỗ đó."
Phỉ Ngọc Lâu là một nhà hàng Trung Hoa nổi tiếng ở Ninh Thị, nơi đó là lựa chọn hàng đầu cho các buổi chiêu đãi công việc. Diệp Khai quả nhiên dừng bước, nghi ngờ hỏi: "Chị có nhìn nhầm không?"
Diệp Cẩn cười nhạt: "Người như hắn sao mà nhìn nhầm được."
Diệp Khai cảm thấy cô đang khen bạn trai mình, khóe môi cậu mím lại, dáng vẻ như vinh cùng vinh. Rốt cuộc vẫn không nén được ý cười, cậu cắn môi, khóe miệng vẫn không ngăn được mà nhếch lên. Diệp Cẩn cứng nhắc xoay người qua: "Có một người đàn ông rất đẹp đi bên hắn."
Diệp Khai hơi giật mình, sau đó lập tức thoải mái nói: "Em biết người đó mà, đó là Cố Tụ."
Diệp Cẩn khẽ nhún vai, "Xung quanh hắn ta có nhiều người như vậy, sao mà chị phân biệt được chứ."
Trong lời nói của cô có tính ám chỉ, Diệp Khai cũng không phải kẻ ngốc, cậu có chút tức giận mà trừng mắt với cô: "Chị muốn nói cái gì?"
"Nghe nói trong giới giải trí có hai tiểu thịt tươi muốn bò lên giường hắn nhưng không được." Diệp Cẩn liếc mắt nhìn cậu: "Minh tinh dù sao cũng là minh tinh."
Sắc mặt Diệp Khai trầm xuống, giọng điệu lạnh nhạt như cũ: "Anh ấy không loại người đó."
Mặc dù cậu đã rất kiên định mà đáp lại như thế, nhưng sau khi tắm xong, nằm trên giường, cậu lật qua lật lại mãi vẫn không ngủ được. Cậu chắc chắn rằng đây là sự hưng phấn quá độ sau khi hoàn thành đại sự trong cuộc đời, cậu từ từ nhắm mắt lại cố gắng ngủ suốt nửa tiếng đồng hồ, nhưng trong lòng cứ luôn xuất hiện sự lãnh đạm khác thường và qua quýt của hắn nửa tháng nay. Lúc trước cậu tự an ủi mình, đó là bởi vì Trần Hựu Hàm sợ làm phiền đến cậu trong lúc ôn thi, nhưng hiện giờ đã sáu tiếng sau khi thi xong, ngoại trừ mấy câu kia, Trần Hựu Hàm vẫn không tìm đến cậu.
Màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt ngái ngủ của cậu, sau một lát mắt cậu nhói đến độ bắt đầu chảy nước mắt, lúc này cậu mới phản ứng được mình phải đi bật đèn. Những cuộc trò chuyện với Trần Hựu Hàm gần đây rất ngắn gọn chắp vá, cơ bản đều là cậu chủ động, trong khi Trần Hựu Hàm lạnh nhạt mà chậm chạp trả lời. Trạng thái này đã bắt đầu từ khi nào? Trái tim Diệp Khai bỗng dưng thắt lại, cậu không cách nào khống chế được, kích động mà gọi videocall cho Trần Hựu Hàm. Cực kỳ lâu vẫn không có hồi âm. Cậu cúp máy, gọi lại một lần nữa, một phút sau lại lặp lại quá trình này.
Sau năm lần, Trần Hựu Hàm bắt máy.
Hắn đang đứng trên ban công, ánh đèn mờ mờ, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng điệu Trần Hựu Hàm qua quýt bình bình.
"Em thi xong rồi."
"Anh biết, em đã nói rồi."
Trong lòng Diệp Khai hoảng hốt quá đỗi, bỗng nhiên cậu không biết nên nói gì, cậu nắm chặt điện thoại, không đầu không đuôi mà tìm đề tài nói chuyện: "Ngày mốt em sẽ đi Mỹ, đi tham dự giải đấu mô phỏng kinh tế quốc tế FSA, anh có biết không? Nó là -- "
"Em đi ngủ sớm một chút đi." Trần Hựu Hàm ngắt lời cậu, rất nhạt mà cong nhẹ khóe môi dưới, gần như không.
Diệp Khai yên tĩnh hai giây: "Em rất nhớ anh, Hựu Hàm ca ca, anh có nhớ em không?"
"Anh rất bận, không có thời gian để nhớ." Trần Hựu Hàm vô tình trả lời, nhưng vẫn giữ sự dịu dàng ở mức độ lớn nhất.
"Ngày mai em có thời gian rảnh," Cậu ôm đầu gối ngồi, mặt áp vào đầu gối, nhìn rất ngoan, giọng điệu có chút ngượng ngùng nói: "Em có thể nói mình đi họp lớp."
"Ngày mai anh phải đi công tác ở Hồng Kông."
Diệp Khai rũ mắt xuống, Từ khi biết Trần Hựu Hàm thích mình vào ngày 7 tháng 8 năm trước, cậu đã học được cách cầm điện thoại cực kỳ đúng đắn, để cho khuôn mặt mình ở camera trước có thể hiện ra một cách đoan đoan chính chính, đầy đủ ánh sáng. Từ trước đến nay cậu vốn không quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình, nhưng lại lo lắng rằng Trần Hựu Hàm sẽ nhìn thấy vẻ mặt xấu xí của mình trong video. Nhưng ngay lúc này, tay của cậu chẳng còn chút sức lực nào, hai cánh tay buông thõng xuống, một lúc lâu sau, Diệp Khai mới chậm rãi "À" một tiếng.
"Còn chuyện gì nữa không?" Trần Hựu Hàm dụi tắt thuốc, "Anh còn phải tăng ca."
"Hựu Hàm ca ca."
"Ừ."
"Tại sao dạo gần đây anh không gọi em là Bảo bảo? Anh có thể gọi em như thế một lần không?"
Trần Hựu Hàm trầm mặc một hồi, qua loa nói: "Không phải em không thích gọi vậy sao."
"Em thích!" Lời đòi hỏi quá mức ngay thẳng khiến cho cậu cảm thấy xấu hổ, hơi mím môi, răng cắn vào bên trong môi, cúi đầu nhỏ nói: "Em thích mà."
Trần Hựu Hàm hít một hơi thật sâu, con mắt liếc ra xa khỏi màn hình. Trong bầu trời đêm là phồn hoa trắng đêm không ngủ. Hắn lạnh nhạt nói: "Tiểu Khai, hôm nay anh rất mệt."
Diệp Khai hơi mờ mịt chớp mắt, chợt nhận ra sự quấy rối vô lý của mình. Cậu luống cuống tay chân mà xin lỗi: "Em xin lỗi, xin lỗi anh, tại mới thi xong em phấn khích quá nên không ngủ được, anh đi đi Hựu Hàm ca ca, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."
Trần Hựu Hàm gật gật đầu, cúi người dụi tắt thuốc lá trong chiếc gạt tàn đã đầy.
Diệp Khai tranh thủ thời gian nhẹ nhàng nói nhanh: "Anh hút thuốc ít đi một chút nhé."
Tay Trần Hựu Hàm dừng một chút, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng: "Ừ."
Chỉ có cái "Ừ" này là Trần Hựu Hàm mà Diệp Khai thấy quen thuộc.
Những câu kia tất cả đều không phải là hắn.
Từng chữ, từng chữ đều không phải Trần Hựu Hàm của Diệp Khai.
Cậu cầm điện thoại, ngón tay vô thức chạm vào mục lưu trữ của wechat. Rất quen thuộc. Loa điện thoại vang lên âm thanh, có tiếng sột soạt: "Trần Hựu Hàm anh giờ phút này cực kỳ cực kỳ nhớ Diệp Khai, nhớ đến mức không thể nào chịu nổi, nhớ đến mức dục tiên dục tử, muốn chết cũng không xong, anh rất muốn gặp em ấy ngay bây giờ." Lười biếng, buông tuồng, hài hước, chỉ cần nhắm mắt lại liền có thể nhớ đến gương mặt người kia dưới đèn đường cửa sau Thiên Dực khi quay đoạn video này.
Một năm lẻ ba tháng. Thật là đáng kinh ngạc, ngay cả số lẻ còn nhiều hơn so với những mối quan hệ trước kia của hắn.
Diệp Khai ấn mở khung chat một lần nữa, nhắn từng chút một:
"Một năm lẻ ba tháng, cũng không tính là lâu, đúng không anh?"
Nhưng Trần Hựu Hàm không trả lời cậu.
Sau một chuyến bay dài, máy bay hạ cánh xuống Los Angeles. Ban tổ chức đã sắp xếp chỗ ở cho các đội tham dự từ nhiều quốc gia khác nhau, khách sạn Hilton gần như bị đám học sinh thuộc đủ mọi màu da bao trọn. Với vai trò là trợ giảng dẫn đội, Diệp Khai mặc áo sơ mi và quần tây, eo hẹp và chân dài, trên ngực đeo huy hiệu, tóc đen, da trắng, ngoại hình nhìn đã thấy là còn quá trẻ. Các em học sinh lớp dưới đều không có khoảng cách với cậu, vừa mở miệng liền lanh lảnh gọi cậu là đàn anh. Lúc thì hỏi cậu có kinh nghiệm gì để giảm bớt căng thẳng không, lúc sau lại yêu cầu cậu mô phỏng đối thủ trong cuộc tranh luận, một lúc nữa lại nhờ cậu diễn đạt một đoạn văn bản bằng phương pháp nâng cao hơn.
Líu ra líu ríu, cũng khiến cho cậu không có thời gian suy nghĩ lung tung.
Chế độ thi đấu là bằng cách rút thăm, tích lũy điểm, kết thúc trận đấu sẽ thống nhất xếp hạng.
Hình thức thi đấu này có lợi thế tự nhiên cho các trường có ngôn ngữ đầu tiên là tiếng Anh. Thi đấu trên sân khách, ngay ở trận đầu tiên Thiên Dực đã phát huy không tốt, mấy đội viên sau khi rời sân liền xuống tinh thần, có một cô bé còn trực tiếp òa khóc. Diệp Khai vẫn nhớ kỹ cô bé này, là người thi từ trường bên ngoài, thành tích vốn rất tốt, em còn nhận được học bổng toàn phần của Thiên Dực.
Sau nhiều tháng tập luyện và thi đấu cùng nhau, các cô cậu học trò đều đã trở nên thân thiết, tình cảm rất tốt, cả phòng vây quanh em an ủi.
Diệp Khai bước vào, bước đi trên tiếng thảm nặng nề mà không hề phát ra âm thanh, nghe thấy hai thành viên trong đội đang dựa vào cửa thì thầm: "Nghe nói bố bạn ấy tháng trước đã bị cho nghỉ việc, nếu lần thi đấu này mà không thắng, với hoàn cảnh thực tế cùng với kinh nghiệm của những cuộc thi trước thì chắc sẽ không nhận được toàn bộ giải thưởng nữa mất."
"Vậy chẳng phải sẽ không thể xuất ngoại sao?"
"Đúng rồi, đi nước Mỹ một năm ít nhất cũng phải tốn chừng 20 vạn, gia đình bạn ấy sao có thể kham nổi?"
Diệp Khai ho nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn cô bé trong phòng đang bị đám người chen chúc an ủi: "Có chuyện gì vậy?"
Hai thành viên kia lập tức đứng thẳng: "Đàn anh ạ."
"Chỉ là trận đầu tiên chưa phát huy tốt lắm mà thôi, không cần xuống tinh thần như thế." Diệp Khai bước vào phòng, an ủi mọi người một cách thẳng thắn, "Cuộc thi lần trước của anh, kết quả của cả ba trận đầu tiên đều không tốt, cuối cùng không phải vẫn cầm hòa ở vị trí thứ hai sao? Mới trận đầu tiên thôi mà, không sao đâu."
"Tiếng Anh của anh tốt như thế, sao lại phát huy không tốt được?"
Diệp Khai cười cười, trong mắt có ý cười tinh nghịch: "Anh đâu có nói là anh nhỉ?"
Mọi người lập tức đều cười lên, ngay cả cô bé đang khóc cũng không nhịn được mà bật cười.
Diệp Khai mỉm cười, nói một cách nhẹ nhàng và nghiêm túc: "Đừng phủ nhận tất cả những nỗ lực và thành tích trong quá khứ của em chỉ vì một lần thất bại. Anh đã xem qua các mùa giải của mọi người rồi, các em đã chơi rất đẹp trong suốt các giải đấu trong nước, tin anh đi, mấy đứa còn xuất sắc hơn cả các anh chị khóa trước, không có gì là không thể cả."
Cô bé kia lau nước mắt: "Em chỉ là tự nhiên nghĩ đến việc ba em thất nghiệp . . ." Khóe miệng mếu máo, em lại không kìm được nước mắt: "Em thực sự không dám khiến ba em thất vọng."
Thất nghiệp là cơn ác mộng của mọi người đàn ông trung niên. Lớn tuổi rồi, cùng một chức vị và mức lương thì không thể cạnh tranh được với những người trẻ tuổi, hạ mình xuống chức thì bị đám thanh niên gọi đến quát đi, trong lòng không tránh khỏi buồn rầu ấm ức. Những gánh nặng nuôi sống gia đình vẫn đè nặng trên vai, một người thất nghiệp, cả gia đình sẽ cùng rơi xuống vực thẳm.
Diệp Khai không có lập trường để an ủi.
Các thành viên khác trong nhóm cũng nói chuyện về chủ đề này: "Một công ty lớn như GC thế mà nói giảm biên chế liền giảm biên chế. Ba của Kỳ Kỳ cũng là giám đốc bộ phận đấy chứ, hình như chú ấy được phát tiền trợ cấp hai tháng rồi nghỉ luôn."
"Hình như Trần gia đã xảy ra chuyện gì đó, hạng mục Lâu thôn cũng đã bị dừng lại."
"Nhưng nhà của bọn họ thực sự rất tốt mà, hơn nữa hoàn cảnh cũng cực kỳ ổn."
Diệp Khai như rơi vào hầm băng. Cậu giống như không nghe hiểu mọi người đang nói gì, nụ cười dịu dàng cứng ngắc trên khóe miệng: "Các em đang nói gì vậy?"
Tiếng huyên thuyên ngừng lại, thành viên nhóm nhìn cậu một cách bất ngờ, khó mà tin nổi: "Đàn anh không biết chuyện gì sao?"
Diệp Khai há to miệng, ánh mắt tập trung vào một thành viên trong nhóm: "GC đã có chuyện gì vậy?"
Thành viên bị cậu nhìn trong nháy mắt liền cảm thấy căng thẳng cả người, em khó khăn mà dùng tay ra hiệu: "GC, GC trước đó hình như suýt chút nữa thì phá sản."
"Chuyện này vẫn phát trên kênh tin tức suốt ạ, chắc là lúc đó anh đang ôn thi nên không biết." Những người khác cũng phụ họa.
Tất cả mọi người đều biết rõ hơn cậu, lập tức hết người này đến người khác bổ sung: "Tài sản hải ngoại đều được đóng gói bán đổ bán tháo." "Mấy hạng mục chất lượng cao trong nước đang đợi khai phát cũng phải sang tay.", "Bởi vì giảm biên chế quá nhiều mà còn lên cả mục tin tức xã hội.", "Hiện giờ Lâu thôn rơi vào trạng thái nửa khai phá nửa ngừng, chắc là không còn tiền để phát triển."
"Thật là! Nhưng mà kỳ quái thật đó, đó là GC cơ mà, đầu rồng của giới bất động sản Ninh Thị, vừa nói không ổn một cái thì đã tiêu đời rồi."
"Chắc là do chủ tịch công ty đó không có đủ tầm nhìn chiến lược, công ty có vòng nợ cao như bọn họ một khi mắc sai lầm ở một khâu nào đó là sẽ sụp đổ liên tiếp ngay."
Đám trẻ xôn xao nói rất nhiều, không nhận ra Diệp Khai vẫn yên tĩnh từ đầu đến cuối.
Thật lâu sau, cậu lùi lại một bước, thốt lên "Không thể nào,", hai tay cậu chống lên góc bàn, bờ môi tái nhợt, ánh mắt mờ mịt, khó khăn mà kiên định nói: "GC ở trong tay Trần Hựu Hàm nhất định không thể xảy ra chuyện gì được."
Ở đây đều là học bá, trong nháy mắt liền đoán ra Trần Hựu Hàm này chính là ông chủ của GC.
Có cô bé ngây thơ hỏi: "Đàn anh, anh sao vậy? Mặt của anh. . ." Nói còn chưa dứt lời, liền bị người bên cạnh nhéo một cái. Cô lập tức ngậm chặt miệng như lâm đại địch, đôi mắt bởi vì áy náy mà chỉ dám nhìn chằm chằm xuống tấm thảm.
Đúng vậy, Diệp gia với Trần gia đều là hào môn nổi danh ở Ninh Thị, bọn họ nhất định có quen biết nhau.
Căn phòng chật ních học sinh nhất thời rơi vào im lặng cực độ. Diệp Khai khó mà tập trung được, cậu rối loạn mờ mịt lướt qua mặt từng thành viên trong đội: "Còn gì nữa?"
"Không, không còn. . ."
Không biết là ai đáp, bởi vì tất cả mọi người đều đang cúi gằm mặt, không dám nhìn Diệp Khai.
Diệp Khai khó khăn nuốt xuống, thần thái trong mắt tập trung được một thoáng rồi lại tản ra, rất lâu sau, cậu mới chậm rãi nói: "Anh biết rồi." Cậu bước từng bước từng bước ra khỏi phòng. Bóng lưng thẳng tắp, bước chân vẫn là nhịp độ thong dong ngày thường. Chỉ là cánh tay đang buông xuôi bên người thì không ngừng run rẩy, tất cả mọi người đều cảm thấy lo lắng, bất giác muốn đuổi theo xem sao. Diệp Khai nắm chặt tay, khàn khàn nói: "Mọi người đi nghỉ cả đi, chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo thật tốt."
Cậu máy móc lặp đi lặp lại gọi một cuộc điện thoại vượt qua đại dương, nhưng không có ai nhấc máy.
. . . Anh ấy đang làm gì? Anh ấy đang làm gì vậy? Diệp Khai không có cảm giác phương hướng mà đi dọc hành lang, cứ đi mãi đi mãi, không biết đâu là điểm cuối cùng. Trong nhà Trần Hựu Hàm đã xảy ra chuyện lớn như vậy, vậy mà cậu cho tới bây giờ cũng không biết, không quan tâm, rõ ràng đã nhìn ra mấy tháng nay hắn liên tục mệt nhọc quá độ, lại chỉ là tượng trưng mà thuận miệng hỏi thăm một chút, chỉ cần hắn nói một câu "Công việc bận rộn" liền dừng lại. Cậu chính là yêu người khác như vậy sao? Cậu chính là yêu Trần Hựu Hàm như thế sao? Cậu đã cho Trần Hựu Hàm được cái gì? Làm nũng, đòi hỏi, phiền nhiễu, cậu đã từng thật sự quan tâm đến Trần Hựu Hàm một câu chưa? Lúc làʍ ŧìиɦ không phải hắn đã khóc sao? Vậy mà cậu ngay cả lúc đó cũng chưa từng hỏi đến. Hựu Hàm ca ca, sao anh lại khóc? Có việc gì có thể khiến hắn khóc đây?
Bước chân càng lúc càng lộn xộn, ánh mắt càng lúc càng mờ mịt, ánh đèn chồng bóng trước mắt, khóe miệng Diệp Khai càng không ngừng mà run rẩy, thần kinh đã không thể khống chế nữa, gần như đang co quắp lại. Nước mắt không ngừng rơi xuống, cậu đưa tay lên lau đi, một lần, lại một lần, cậu mím chặt đôi môi đã phát run, tiếng nghẹn ngào trào ra từ trong lồng ngực --
"Sir? Sir?"
"Hey, everthing is ok?"
"Do you need any help?"
Diệp Khai đẩy người phục vụ ra, đẩy đi những người qua đường tốt bụng muốn đỡ cậu, lảo đảo đi trên đường, bóng cậu lắc lư, cuối cùng cũng đẩy ra được lối thoát hiểm, cậu gục trên lan can ban công, sụp đổ nức nở, hô hấp run rẩy.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Tiên Lưu trong cơn mưa, Diệp Khai bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng sâu thẳm. Khoang hạng nhất rộng rãi và yên tĩnh, ông cụ bên cạnh liếc cậu một cái, đặt tờ báo xuống rồi nhẹ nhàng đưa cho cậu một gói khăn ướt từ trong túi áo vest.
Diệp Khai phản ứng chậm chạp.
"Lau mặt đi." Ông cụ nhẹ giọng nói: "Con cứ khóc mãi lúc ngủ."
Diệp Khai lúc này mới lau mặt một cái. Khô, dính, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt.
"Cảm ơn ông." Cậu nhận lấy.
Chỉ là xé thế nào cũng không xé được ra.
Đến cả một túi khăn giấy ướt mà cũng không xé được.
Ông cụ nắm lấy tay của cậu, an ủi nói: "Để ta, để ta, đưa cho ta đi."
Rất dễ dàng xé ra một góc. Hương hoa nhài tỏa ra.
Diệp Khai chậm chạp nhận lấy, đầu óc cậu choáng váng. Ba giây sau, cậu mới nhận ra mình phải nói: "... Cảm ơn."
Ông cụ lại nâng tờ báo lên, dừng lại một chút, nhẹ lời nói: "Chẳng có gì ghê gớm đến vậy đâu, con còn trẻ như vậy mà."
Mưa to như trút, cậu vừa xuống máy bay liền gửi tin nhắn cho Trần Hựu Hàm. Bởi vì bị sốt cao đột ngột, cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ của một trợ giảng. Ốm đến ngày thứ ba, ngay sau khi cơn sốt vừa giảm xuống, cậu liều lĩnh mua vé máy bay về nước. . . Dường như cậu vẫn luôn phải vội vàng chạy về từ Mỹ vậy. Một lần, hai lần, mỗi khi cậu cách Trần Hựu Hàm một cái Thái Bình Dương, trong lòng cậu lại sẽ bất an.
: Hựu Hàm ca ca, anh để ý đến em đi. Em đã biết mọi chuyện rồi, em sai rồi.
: Là lỗi của em, là do em ích kỷ, em không quan tâm đến anh.
: Hựu Hàm ca ca, anh để ý đến em được không
: Trần Hựu Hàm, anh để ý đến em đi.
Cậu đi tàu điện ngầm đến biệt thự Phồn Ninh nhưng lại không có thẻ ra vào, hiện giờ không có ai xuống lầu đón cậu. Cậu gọi điện cho Trần Hựu Hàm, gọi hết lần này đến lần khác. Lúc đầu là quá thời gian điện thoại từ cúp máy, sau đó là bị ngắt, sau cuộc gọi lần thứ mười, Trần Hựu Hàm nhận máy.
"Hựu Hàm ca ca, em. . ." Hắn đột nhiên nhận máy như vậy, đến mức khiến cho Diệp Khai thậm chí còn chưa nghĩ ra mình nên nói cái gì, "Em đang ở -- "
"Chúng ta chia tay đi Tiểu Khai."
"Sao cơ?" Điện thoại bị đè chặt bên tai, Diệp Khai cứng đờ, hai mắt trống rỗng trợn tròn, giống hệt như một người bước hụt trên không trung.
"Chia tay đi, Tiểu Khai, tự mình sống một cuộc sống càng tốt đẹp hơn nữa. Anh không đáng đâu." Thanh âm Trần Hựu Hàm bình tĩnh, trầm ổn, khàn khàn, như thể hắn đã muốn nói điều này từ rất lâu rồi.
Diệp Khai ngơ ngác nắm chặt quai cặp sách. Cậu gian nan nuốt khan, hai mắt bởi vì sợ hãi mà thất thần.
"Đừng mà!" Cậu mãi mới kịp phản ứng lại, sụp đổ mà lớn tiếng ngăn cản: "Đừng mà Hựu Hàm ca ca. . ." Cậu dần dần nói năng lộn xộn: "Đừng chia tay mà Hựu Hàm ca ca, đừng -- "
Trong loa truyền đến tiếng cúp máy.