Trúc Mã Chọc Thanh Mai

Chương 7-2

Anh làm sao cũng không tin sau khi người phụ nữ này trở về từ bệnh viện thì liền bắt đầu kế hoạch hẹn hò của mình.

Trên bàn, một tờ giấy ‘tốt bụng’ cho biết tối nay cô đi hẹn hò nên sẽ không về nhà ăn cơm, có thể giúp anh tiết kiệm chi phí một bữa, lại còn bảo anh cũng làm vậy, hai người tách ra ăn một bữa để thưởng cho chính mình, tiền bạc cô sẽ cùng chia sẻ, bảo anh cứ yên tâm đi ăn!

“Người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt này!" Anh xé nát tờ giấy, chỉ thiếu không nhét vào miệng.

Đột nhiêbn, điện thoại vang lên chói tai, anh chạy vội đi tiếp, mở miệng đã mắng người.

“Người phụ nữ này! Hiện tại trở về ngay cho tôi!"

Triệu Nhiên ở đầu dây bên kia ngừng một lát mới lầm bầm lầu bầu, “Kỳ quái, mình không phải đàn ông sao? Sao người này lại bảo mình là phụ nữ?"

A...

Nguyên Nghiêu rên lên đau khổ, “Hà Triệu Nhiên! Anh gọi điện thoại về làm gì?"

“Hì hì hì!"

“Đừng bắt chước phụ nữ! Có rắm mau thả!" Anh không có tình nhẫn nài để nhận điện thoại của người này, anh muốn đi tóm người phụ nữ kia về.

“Cậu ở tại nhà tôi, tình hình không tệ!."

“Không tệ cái rắm, em gái của anh thực sự muốn gả mình cho..." Nguyên Nghiêu nắm chặt ống nghe, coi nó như cái cổ của Ái Nhiên đáng chết!

“Còn chưa bắt được nó sao, ngày nghỉ cũng sắp kết thúc, mẹ tôi họ sắp về rồi." Triệu Nhiên thật sự lo lắng thay người này.

Cạch! Nguyên Nghiêu đã cúp điện thoại, lập tức tìm số của Nam Dao.

Giống như đầu tàu, điện thoại vừa thông anh đã bất chấp hình tượng, không che dấu chút nào liền hỏi: “Bọn họ đi đâu?!"

Nam Dao suy nghĩ mấy giây mới không xác định hỏi lại: “Nguyên Nghiêu?" Đó là người bình tĩnh, lịch sự, khôi hài, cực kỳ có duyên với phái nữ – Lý Nguyên Nghiêu?

Anh cắn răng, “Đúng vậy!"

“Xin hỏi anh vừa mới hỏi tôi cái gì?" Thật sự cô không nghe rõ nha, vừa nhấc điện thoại đã nhận bom, thật sự hù chết người mà!

Lần này, tức giận anh nhịn xuống toàn bộ đều bạo phát, “Cô giới thiệu tên đầu heo nào cho Ái Nhiên? Rõ ràng là người phụ nữ của tôi, ai dám đụng đến cô ấy tôi sẽ giết người đó!"

Nam Dao đưa điện thoại di dộng cách xa tai 50cm mà vẫn nghe nghe thấy tiếng gào thét của người đàn ông phát điên này.

Đây... Đây không có khả năng là Lý Nguyên Nghiêu cô đã từng gặp qua! Tuyệt đối không phải!

Cô sợ hãi áp điện thoại vào tai, rồi nhỏ giọng hỏi, sợ lớn tiếng quá sẽ làm bom lại phát nổ.

“Anh... Anh xác định anh là Lý Nguyên Nghiêu? Hơn nữa người anh tìm là Nam Dao tôi?"

Cuộc gọi tạm ngừng trong 36 giây.

“Tôi không phải là muốn tìm cô! Tôi muốn tìm Ái Nhiên!" Đột nhiên, toàn bộ cáu giận của anh tiêu tan, khôi phục lại bình tĩnh, “Nam Dao, tôi muốn tìm Ái Nhiên."

“Anh... Anh có khỏe không?"

“Không tốt." Anh thở dài, “Tôi không có biện pháp với người phụ nữ kia."

Nam Dao quả thực có chút đồng cảm, người đàn ông bao nhiêu phụ nữ mơ ước này lại bị một người phụ nữ làm cho phát điên, hơn nữa cũng không che dấu chuyện mình không có biện pháp với Ái Nhiên, cõ lẽ tự tôn của người đàn ông này đều đã bỏ đi.

“Muốn có cách bắt được Ái Nhiên rất khó, anh cũng đừng quá chán nản, người phụ nữ kia thần kinh thô, hoàn toàn không giống sự nhỏ bé bên ngoài, tôi cũng thường hay bó tay với cô ấy, anh đừng quá để ý nha!"

Haizz.. Thế này bảo cô an ủi kiểu gì đây? Người này hình tượng tốt, tính tình tốt, hoàn mỹ đến mức không giống như người thật bỗng nhiên biến thành người đàn ông bình thường sinh động trước mặt cô... Nếu Ái Nhiên để cho người đàn ông như vậy chạy mất, cô... cô phải chảy nước miếng đấy!

Nội tâm Nam Dao rên rỉ khóc thét từng đợt, ác ma kia cũng đã xuất hiện, cô không phải cố ý muốn cho ông chủ lớn tiếp cận Ái Nhiên, thật sự là làm khó cấp dưới mà! Thượng đế hãy tha thứ cho cô. Amen.

“Ông chủ của cô là..." Nguyên Nghiêu quả thực muốn thốt lên mắng người đàn ông kia là rễ hành, nhưng lại sợ Nam Dao bị hù dọa.

Á... Á...

Anh nổi giận, “Nói!"

Vẫn là không trốn thoát được ác ma, nhất là lúc vấn đề liên quan đến Ái Nhiên.

***

Ái Nhiên cười hoài niệm, nói: “Ông chủ, anh như vậy khiến tôi nhớ đến rất nhiều truyện cười."

“Nói một chút xem." Vương Thượng Tề đã buông tha việc Ái Nhiên đổi cách xưng hô với anh, dù sao mỗi nhân viên đều gọi anh như vậy, nghe cũng rất thân thiết.

Ái Nhiên lắc đầu, “Không được, tôi sợ nếu nói thêm, chỉ sợ anh cảm thấy tôi không giống phụ nữ, chí ít hãy để tôi giữ gìn hình tượng của mình."

“Lại có người nói cô không phải phụ nữ?"

Ái Nhiên gật đầu, lại xúc một miếng kem, cười ngọt ngào ngấy ngô với Vương Thượng Tề, “Hai chúng ta quen biết chưa lâu, có lẽ sau này anh cũng sẽ cho là như thế."

Anh cười một tràng dài, “Có lẽ vậy, nếu không thì sao tôi có thể cảm thấy ở cạnh em rất thoải mái tự nhiên."

Thoải mái? Cổ cô có chút cứng ngắc, vì sao cô cảm thấy điều đó không đúng...

“Em là một cô gái đáng yêu, nếu có ai không nhìn ra được thì đó là lỗi của người kia."

Á...

Ái Nhiên có chút không thích ứng, cô chưa từng nghe ai nói với cô câu đó, “Cảm ơn anh, nhưng ngược lại tôi rất tò mò, vì sao câu vừa rồi nghe qua có phần nổi da gà mà anh có thể nói tự nhiên như vậy? Tôi thật muốn cho người kia theo anh học hỏi."

“Em nghe đến mức nổi da gà? Trời ạ, em nhận được ít lời khen tặng của đàn ông như vậy sao? Nhưng tôi thấy rất vui vẻ vì không có người đàn ông thông minh nói với em câu này, tôi là người đầu tiên."

“Này này, ông chủ, anh nghĩ quá xa quá nhanh, tôi không bắt kịp tốc độ nói chuyện của anh, tôi..."

“Em đúng là cô gái đáng yêu mà." Vương Thượng Tề ung dung nhìn ánh mắt trong suốt của cô, ngắt lời.

Không có cách! Có lẽ cô ở nhà lâu quá, không quen với người đàn ông dùng phương thức nói chuyện quá rõ ràng, cô vẫn là... Cô căn bản chỉ quen với cách nói chuyện của Nguyên Nghiêu?

Ái Nhiên thở dài, “Cảm ơn nha, người đó đã quen rồi."

“Vừa rồi em nói muốn người nào học tập theo?" Anh không bỏ qua khả năng người kia là một người đàn ông.

Trí nhớ của người này thật tốt, lại còn không chịu bỏ qua, khó trách anh ta có thể lãnh đạo nhiều công ty như vậy. Ái Nhiên lắc đầu, “Không nhắc tới người đó nữa."

“Người yêu?"

Ái Nhiên hoảng hốt một phen, cô chưa từng nghĩ tới danh từ này, cũng không dám dùng danh từ này để hình dung việc cô và Nguyên Nghiêu ở cùng một chỗ.

“Hàng xóm." Cô ghét nhất danh từ sửa lại mà hôm nay cô nói, thật sự có chút đau đớn.

Vương Thượng Tề nhìn vẻ mặt Ái Nhiên khi vừa nhắc tới ‘hàng xóm’ này, trong lòng khó chịu một hồi.

Một người ‘hàng xóm’ có thể khiến cho cô lộ ra ánh mắt như vậy?

“Tốt rồi, chúng ta kết hôn đi!"

Ái Nhiên suýt chút nữa thì phun toàn bộ kem socola trong miệng vào mặt anh.

Ngay cả hai chữ kia cô cũng không dám lặp lại, chỉ có thể trừng đôi mắt bồ câu nhìn anh như nhìn thấy người ngoài hành tinh.

Vương Thượng Tề gật đầu, từ trong túi lấy ra một hộp nhung nhỏ hình vuông, đặt chiếc hộp đó trước mặt Ái Nhiên.

“Mở ra nhìn xem."

Nhìn xem?! Cô có thể đẩy ghế co cẳng chạy đi không?

Thìa kem trên tay không dám bỏ xuống, lần này ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh rơi vào chiếc hộp, kẻ ngốc cũng biết trong này là gì, đừng nói đến cô còn là nhà thiết kế trang sức.

“Nhìn xem."

Giọng nói lần này cứng rắn hơn một chút.

Bởi vì tính chất công việc nên cô rất tò mò đối với thứ trong hộp, không cần biết có phải là tác phẩm của mình hay không, tự nhiên đều yêu thích, nhưng mà, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy chiếc hộp nho nhỏ này nặng đến vậy.

Vừa mở ra, tâm trạng nặng nề của Ái Nhiên đổi thành kinh ngạc, “Đây là kiểu dáng tôi mới đưa cho Nam Dao mấy hôm trước!"

“Nóng hổi mới mang về từ Hongkong."

“Hongkong?" Không phải là...

“Kiểu này do chính tay July làm."

Cô đoán đúng rồi, quả nhiên nhà chạm trổ trang sức nổi tiếng nhất Hongkong kia!

“Vậy..." Bệnh nghề nghiệp bộc phát, cô lấy chiếc nhẫn ra, từ trước ra sau, từ trên xuống dưới nhìn qua một lần, “Chạm khắc thật sự rất đẹp."

“Phù hợp với yêu cầu của nhà thiết kế sao?"

Đây là chiếc nhẫn bạch kim phối hợp kim cương Marquise một ca-ra (carat), trên nhẫn có khắc hoa văn, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy hai viên kim cương Marquise được khảm ở hai đầu. Lúc trước cô còn sợ hình thức quá mức đơn giản, có lẽ phải sửa lại, nhưng nếu như cô kết hôn thì sẽ chọn kiểu nhẫn này, không nghĩ tới ông chủ cũng thích kiểu này.

Cô thực sự có chút cảm động, hiện nay hình thức đơn giản không có cách nào đánh vào thị hiếu của đa số người mua, nhưng anh lại thưởng thức thiết kế của cô như vậy.

“Quá hoàn mỹ, đúng là hình dạng trong lòng tôi."

“Đeo thử xem."

Cô đeo vào ngón áp út bên tay trái, chiếc nhẫn vừa vặn ôm khít ngón tay thon dài của cô, “Làm sao..." Sao lại vừa vặn như vậy, sao anh biết ngón tay cô lớn nhỏ thế nào?

“Tôi đối với cỡ ngón tay phụ nữ là đặc thù nghề nghiệp, tôi nhìn xem nào." Anh giữ ngón tay nhỏ xinh trắng hòng của Ái Nhiên, “Tay em có thể đi chụp ảnh quảng cáo trang sức cho chúng tôi rồi."

Ái Nhiên chậm rãi thu tay lại, muốn bỏ lại chiếc nhẫn vào trong hộp, nhưng không thấy nó đâu.

“Chiếc hộp đâu rồi?"

Vương Thượng Tề nhún vai, “Nhân viên phục vụ mang đi rồi."

Nhân viên phục vụ căn bản chưa từng tới chỗ này!

“Để đảm bảo an toàn, em vẫn nên đeo đi, đỡ cho khỏi phải làm mất."

Chuyện này... Chiếc nhẫn quả thực có giá trị không nhỏ, nhưng mà người này cũng không phải sợ làm mất mới bảo cô đeo, anh căn bản chính là... chính là...

Ác liệt!
Tác giả : Diệp Tiểu Lam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại