Tru Tiên
Chương 147: Tương Kiến
Bốn bền yên ắng, chỉ nghe từ đống lửa đôi lúc vang lên tiếng nổ lép bép. Thiếu niên kỳ lạ và Quỷ Lệ chẳng ai nói với ai câu nào, giữa họ chỉ có ánh lửa bập bùng đang nhảy múa.
Bề mặt con heo nướng đã ngả dần sang sắc vàng chín, trên phủ một lớp mỡ láng óng, mùi thơm phưng phức cứ theo khói bốc lên. Quỷ Lệ xoay xoay lần cuối cho chín đều rồi nói: “Ăn được rồi!"
Chưa dứt lời thì Tiểu Hôi, miệng kêu chí choé, tay chụp ngay lấy miếng đùi lợn trước còn đang nóng hổi, bản tính phàm ăn lên cao đến mức chẳng biết nóng là gì nữa. Còn Thao Thiết ác thú thì chẳng thèm đụng đậy tay chân, chỉ há ngoác cái miệng ra, đớp ngay lấy cái đầu heo còn nằm trên lửa.
Con Thao Thiết miệng rộng đáng kinh ngạc, chỉ đớp có một mếng mà đã làm gần hết con heo nướng. Chỉ có cái đùi Tiểu Hôi đang cầm bên ngoài là còn sót lại.
Tiểu Hôi nổi giận ra mặt, trên tay cầm chặt cái đùi heo, chân đồng thời cũng giậm bình bịch. Con Thao Thiết chẳng thèm xem vào đâu, há mồm giương nanh dài lởm chởm ăn ngấu nghiến hơn nửa con heo một cách ngon lành. Tiểu Hôi ra chừng muốn giành thêm phần ăn lắm, dợm chân định tiến lên nhưng rồi lại thôi.
Thao Thiết ác thú gầm gừ, quay đầu lại nhìn Tiểu Hôi. Chỉ thấy phần thịt heo to đã bị nó ăn sạch sẽ, mảnh xương cũng chẳng còn. Còn chưa đã thèm, Thao Thiết giương tròn bốn mắt nhìn chăm chăm vào miếng thịt trên tay Tiểu Hôi.
Tiểu Hôi liếc nhìn miếng thịt lần cuối, rồi ba con mắt nó cũng tập trung nhìn lại con Thao Thiết. Thao Thiết ác thú miệng nước miếng chảy ròng ròng thèm thuồng bước đến gần. Tiểu Hôi đành quơ mạnh cánh tay, quăng miếng thịt ra hướng thật xa, gương mặt khổ sở thảm hại. Tức thì Thao Thiết ác thú nhanh như chớp, nhảy theo chụp lấy miếng thịt còn đang bay trên không rồi đáp xuống ngay bên cạnh thiếu niên. Lần này nó không nuốt ngay mà lại thè lưỡi ra liếm miếng thịt không ngừng, ra vẻ quý báu lắm.
Động tác của Thao Thiết làm Tiểu Hôi hoảng sợ, nhất thời quay đầu nhìn Quỷ Lệ, rồi đột nhiên lại hoa chân múa tay mừng rỡ, miệng không ngừng kêu chí choé. Quỷ Lệ quan sát nó, nét mặt thay đổi, hỏi: “Ngươi nói nó giống Đại Hoàng ư?"
Tiểu Hôi lập tức gật đầu lia lịa, mắt nhìn Thao Thiết ác thú không rời. Vẻ giận dữ không còn, thay vào đó là nét ấm áp trìu mến. Nó như chẳng để ý đến chuyện mới bị con Thao Thiết giành hết phần ăn nữa, từ từ tiến đến gần, giơ tay muốn xoa lên đầu con Thao Thiết. Con ác thú tham ăn này có vẻ khó chịu, gầm gừ trong cổ họng làm Tiểu Hôi phải giật lùi lại. Tiểu Hôi kêu vài tiếng “chi chi", rồi lại tiến đến lần nữa. Lần này, con Thao Thiết tạm thời không để ý đến miếng thịt nữa mà tập trung nhing con khỉ Tiểu Hôi…
Sau một hồi, Tiểu Hôi lại giơ chân ra lần nữa, con Thao Thiết vẫn chẳng thèm động đậy, giương cả bốn mắt nhìn bàn tay Tiểu Hôi. Quỷ Lệ và thiếu niên vẫn yên lặng, ánh mắt thiếu niên đặc biệt ánh những tia kỳ lạ, chăm chú nhìn hai con kỳ thú đang giao lưu với nhau.
Bàn tay Tiểu Hôi dịu dàng giơ lên gần đầu con Thao Thiết, con ác thú gầm gừ vài tiếng nho nhỏ, không tỏ vẻ gì là phản đối, cứ tiếp tục liếm láp miếng thịt. Tiểu Hôi đã rón rén tiến được đến gần con Thao Thiết, tay nó nhẹ nhàng vuốt lên mình con thú, gương mặt lộ vẻ vui sương lắm.
Quỷ Lệ cúi thấp đầu, lờ mờ nhớ lại nhiều năm về trước, ở Đại Trúc Phong, bên mình luôn có Tiểu Hôi và Đại Hoàng thân thiết như vậy. Thời gian như nước chảy, chỉ có Tiểu Hôi là còn nhớ được chuyện ngày nào…
Thiếu niên kỳ lạ bỗng phá tan sự yên lặng: “Không thể tưởng tượng được 2 con vật khác biệt như vậy lạI có duyên làm tri kỷ há."
Quỷ Lệ nhìn Tiểu Hôi và Thao Thiết, ánh mắt ấm áp: “Vậy cũng tốt."
Thiếu niên quay đầu lại không nói gì, đưa thêm thanh củi nhỏ vào đống lửa, lúc sau miệng bỗng nở nụ cười: “Con Thao Thiết này theo ta không biết đã bao nhiêu năm, ta vẫn cho rằng chính bản thân là kẻ chiếu cố đến nó, không ngờ hôm nay mới chợt nhận ra nó nguyên lai cũng là niềm vui của ta."
Trong nụ cười của hắn ẩn chứa chút gì cay đắng khổ sở: “Tuy không phải đồng loại nhưng con khỉ của ngươi có vẻ sẵn lòng làm bạn với con thú của ta rồi."
Quỷ Lệ nhìn thấy mặt thiếu niên thần sắc tiêu sái, phảng phất có ẩn nét tịch mịch, khẽ nói: “Nếu như ngươi cảm thấy cô đơn, tìm một người bạn cũng không phảI là không tốt…"
Thiếu niên hừ một tiếng, cất giọng kiêu ngạo: “Thiên hạ rộng lớn này, ai là kẻ xứng làm bằng hữu với ta, và ai dám làm bằng hữu với ta đây?"
Quỷ Lệ cau mày, trong lòng bất giác phản cảm bởi khẩu khí khoa trương tự đại này. Thiếu niên không biết nhớ lại chuyện gì mà sắc diện bỗng ảm đạm, tự nói khẽ: “Đã từng có một người, ta toàn tâm toàn ý tin nàng…."
Quỷ Lệ ngước nhìn hắn qua ngọn lửa, hỏi: “Chuyện như thế nào?"
Sắc mặt thiếu niên bỗng lạnh lùng như băng: “Sau này ta phát hiện nàng đã dối gạt ta, lại còn hại ta rất thê thảm, vô phương cứu vãn."
Quỷ Lệ trầm mặc. Thần sắc thiếu niên có vẻ như đang hồi tưởng những sự kiện trong quá khứ, gương mặt hiền hoà như một nhà sư. Quá khứ hắn phải chăng đã từng như thế, nên bất ngờ lại hiển hiện ra trên nét mặt trong giây phút này?
Quỷ Lệ đột ngột lắc đầu mạnh mẽ, tay bỗng bóp chặt thanh củI định cho vào lửa, chỉ nghe âm thanh vỡ vụn, thanh củi đã nát thành bột mịn phát tán khắp nơi.
Thiếu niên nhìn tay hắn, hốt nhiên hỏi: “Ngươi cũng có những chuyện thương tâm trong quá khứ sao?"
Quỷ Lệ sắc diện âm trầm, không nói lời nào. Thiếu niên nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời, bỗng cất tiếng hỏI: “Nếu như bây giờ phải chết thì ngươi còn tâm nguyện gì chưa dứt được?"
Quỷ Lệ trong lòng như lạc vào mê trận, phút chốc có đến ngàn vạn luồng suy nghĩ. Trước giờ hắn chưa từng nghĩ qua vấn đền này, nay đột nhiên phải đối diện bao nhiêu chuyện: thâm thù, đại hận, ước nguyện mười năm qua, tất cả rối rắm như tơ tằm. Cuộc đời hắn phong vũ phiêu lãng, chưa từng nghĩ đến trong thâm tâm mình mơ ước tối hậu nhất thật ra là gì.
Chính là việc cứu Bích Dao. Nếu có thể làm nàng hồi sinh, hắn dù hy sinh tính mạng cũng không màng. Mười năm qua suy nghĩ này đã theo hắn suốt những đêm dài, không thể tưởng tượng đã nghĩ đến bao nhiêu lần. Chỉ là như sương như khói, cứ tích tụ trong tim, quyến luyến không tan, không thể mất đi được.
Cơn gió đêm cứ thồi xào xạc. Nhất thời hắn như si như dại. Hắn cũng không biết được cả lúc thiếu niên cưỡi Thao Thiết bay đi. Con Thao Thiết nhằm vào màn đêm, từ từ khuất dạng, trên không trung văng vẳng dội lại tiếng hống trầm trầm.
Tiểu Hôi nhảy lên vai hắn, kêu “chí, chí" vài tiếng. Quỷ Lệ ngẩng đầu nhìn trời, hốt nhiên nói: “Tiểu Hôi, ta nhất định còn được gặp lại nàng, đúng không?"
Tiểu Hôi tựa hồ chẳng hiểu gì nhiều, nhưng cũng ngước đầu nhìn lên thiên không, có vẻ như đang dõi tìm bóng con Thao Thiết.
Đống lửa dần dần tàn lụi, hoá thành những làn khói phiêu tán khắp nơi. Quỷ Lệ và Tiểu Hôi cứ yên lặng ngồi giữa vùng núi non thăm thẳm. Gió lồng lộng thỉnh thoảng thổi mang những âm thanh nho nhỏ truyền đi trong đêm đen.
“ Nhất định là phải gặp lại nàng "
* * * * * *
Kiếp nạn lớn đang ngày một đến gần. Tình huống ngày càng thảm liệt. Quái thú dị tộc đang sát nhập Trung Thổ, bách tính lương dân ngày càng chịu cảnh lầm than. Các môn phái chánh đạo sai đệ tử đi dò xét phần lớn đều bị thất tung không chút manh mối. Một vài người có thể quay về thì thân thể tơi tả, chỉ báo cáo được với các vị trưởng bối là lũ hung thần ác thú kia đáng sợ không thể tưởng được.
Thiên hạ sinh linh đồ thán, chánh đạo đành thúc thủ, không tìm được đối sách. Sau đó có tin lan truyền rằng Thanh Vân Môn, Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc tam đại môn phái, và đạI diện các môn phái chính đạo khác hộI minh ở Thanh Van Sơn cùng bàn kế tiêu trừ tai kiếp. Ngày hẹn gần kề, vùng phụ cận Thanh Vân Sơn tụ tập cơ man không biết bao nhiêu người, địa bộ phận là bách tính ở Trung Thổ, đến để hy vọng xem được tận mắt các nhân vật tu đạo và chư vị thần tiên.
Thanh Vân Môn chẳng thể nào tránh được việc bận rộn phụ trách tiếp đã các đồng đạo và bách tính đến tham dự. Phòng dành cho thượng khách ở đỉnh Thông Thiên Phong đã kín hết chỗ, vì vậy khách khứa phải san bớt qua bên các mạch phụ cận. Tiểu Trúc Phong tuy cũng là một trong các mạch chính, nhưng lại toàn các nữ đệ tử, vả lại Thuỷ Nguyệt đại sư tính tình cổ quái nên không tiện mở cửa giao du bên ngoài, khiến cho nhiều đệ tử ngoại phái không khỏi thập phần tiéc nuối vì mất cơ hội bày tỏ lòng ngưỡng mộ.
Dù đại kiếp đang đến trước mắt nhưng đây là dịp hiếm có lực lượng chính đạo tụ hội đông đủ, Thanh Vân Môn thân là địa vị chủ chốt, thanh danh nhờ dịp này mà có tăng chứ không có giảm. Tựa như thiên hạ hiện nay đều một lòng nghe theo chỉ thị của Thanh Vân Môn. Đạo Huyền chân nhân, chưởng môn Thanh Vân Môn xem ra lúc này cứ an an tĩnh tĩnh mà ngồi vào vị trí thiên hạ đệ nhất nhân.
Đêm xuống, mạch chính Thanh Vân Sơn trên dưới đèn đuốc sáng ngời, đúng là cảnh tượng ngàn năm mới thấy một lần. Thanh âm chuyện trò sôi nổi theo gió đưa từ trên xuống đến dưới chân núi vẫn còn nghe được. Tâm trạng quần hùng có vẻ đã được thư thả nhiều. Nói gì thì tại đây, dù trời có sập thì cũng có đỉnh Thanh Vân Sơn này chống đỡ cho rồi.
Lúc này tại Thanh Vân Sơn, đỉnh Tiểu Trúc Phong chính là địa phương an tĩnh nhất. Mấy môn phái đến hội minh nhằm bày tỏ thành ý, cũng đã nghiêm cấm các đệ tử dù bất cứ lý do gì cũng không được đến gần Tiểu Trúc Phong. Nhờ vậy mà ngăn được mấy kẻ mê náo nhiệt đến địa phương này làm phiền nhiễu.
Hiện tại Tiểu Trúc Phong thanh tịnh chỉ thấy có hai mươi ba nữ đệ tử dung nhan mỹ lệ đang cùng nhau lên núi. Mấy người đẹp thong thả đi trên đường, xiêm y bay bay trong gió. Xa xa, rừng lệ trúc cũng theo gió rì rào rì rào.
Vầng trăng tàn toả ánh sáng thanh lãnh, chiếu rọi những đợt bóng tre đổ mình nghiêng ngả trên con đường lên đỉnh Tiểu Trúc Phong. Xa xa cuối con đường là tốp bốn, tốp năm nữ đệ tử Tiểu Trúc Phong. Đi đầu là nữ đại đệ tử Văn Mẫn, sắc diện âm trầm, đôi chân mày cứ nhíu lại, tựa hồ trong lòng đang có mối tâm sự nặng nề.
Trong rừng trúc gió lạnh bắt đầu thổi mạnh, phảng phất trong bóng đêm có một thân ảnh lay động….
Văn Mẫn chợt nhìn sang nữ hài tử bên cạnh, tuổi chừng mười ba, da trắng, mắt sáng như sao trời, dang nhút nhát níu dải áo nàng. Nữ hài tử cất giọng nho nhỏ: “Đại…đại sư tỷ ơi, hình như là quanh đây có người…"
Văn Mẫn và các nữ đệ tử xung quanh nhất thời thất kinh, đưa mắt nhìn xung quanh. Mãi sau trên mặt Văn Mẫn mới lộ vẻ buồn cười, đưa tay vuốt nhẹ má nữ hài tử, nói: “Tiểu Thi này, đó là gió núi thổi qua làm hàng tre lay động, vì vậy bóng tre dưới đất cũng di chuyển theo, buổi chiều nào ở đây cũng như thế, chúng ta phải đi mau để lên đỉnh núi cho kịp lúc."
Nữ hài tử Tiểu Thi có vẻ yên lòng, nhưng bản thân vẫn còn lo sợ chút ít nên quay đầu lại nhìn phía sau, quan sát khắp Vọng Nguyệt Đài, rồi nói: “Đại sư tỷ, Vọng Nguyệt Đài tách biệt hậu sơn, nhìn đông nhìn tây đều thấy âm âm ám ám, sư tỷ Lục Tuyết Kỳ một mình ở đây không thấy sợ sao?"
Vân Mẫn sắc mặt ảm đạm “Là chưởng môn sư bá muốn sư tỷ Tuyết Kỳ ở đó để tự tu tỉnh, chúng ta cũng chẳng thể giúp gì được, nhưng sư tỷ Lục Tuyết Kỳ ở đây cũng không sợ hãi gì đâu."
Nữ tử đi ngay sau Văn Mẫn bỗng thốt lên, giọng lộ vẻ rất bất bình: “Ta thật sự không thể can thiệp gì được sao? Tại sao Chưởng môn sư bá lại đối với Tuyết Kỳ như vậy chứ? Chỉ vì tỷ ấy không đáp ứng chuyện hôn nhân với Phần Hương Cốc à?"
“Rắc", từ sâu trong trúc lâm vang lên một thanh âm rất nhỏ cứ như là bước chân loài dã thú nào đạp lên cành cây khô. Thế nhưng các thiếu nữ đều đang chú ý vào câu chuyện nên không nghe được. Chỉ có Tiểu Thi lòng sẵn mang chút hoài nghi, nhìn vào rừng trúc thấy thấp thoáng có bóng nhân ảnh ẩn hiện, mặt tái xanh, sợ không dám nhìn nữa.
Văn Mẫn thở dài: “Kỳ thật, vị đạo huynh Lý Tuân rất tuấn tú, là nhất biểu nhân tài, thân thế lại tốt, mai sau địa vị cốc chủ Phần Hương Cốc gần như sẽ thuộc về huynh ấy. Hơn nữa nhìn huynh ấy đối đãi với Tuyết Kỳ thập phần ưu ái. Nhưng……chữ tình thì chẳng thể nào miễn cưỡng được."
Một nữ tử khác cũng nhỏ giọng than thở: “Sư phụ cũng thật là….đã biết rõ lòng Tuyết Kỳ như thế nào…sao không nói giúp cho muội ấy với chưởng môn sư bá?"
RồI nữ tử ấy cũng tự lắc đầu nói tiếp: “Có vẻ muội sai rồi, Tuyết Kỳ nguyên lai luôn nghe lời sư phụ, lại thập phần tôn kính chưởng môn sư bá, lần này lại công nhiên trên đỉnh Thông Thiên Phong cãi lời cả 130hai người". Nàng bỗng nhiên hạ ngỏ giọng: “Trong tâm Tuyết Kỳ phảI chăng đã có ý trung nhân rồi…….?"
“Im ngay", Vân Mẫn cao giọng ngắt ngay lời làm mọi người xung quanh đều sợ hãi. Sắc mặt nàng tuy tức thời có dãn ra chút ít, nhưng khấu khí vẫn rất nghiêm trọng: “Việc này chúng ta ngàn vạn lần không thể bàn luận tuỳ tiện được. Nếu chuyện đến tai chưởng môn sư bá hay sư phụ thì chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng được."
Mọi người đều đứng lặng trong phút chốc, nữ tử sau lưng Văn Mẫn mãi sau mới cất lời: “Sư tỷ, kỳ thật muội đã nghĩ qua, chưởng môn sư bá và sư phụ đều là những nhân vật thượng đẳng, làm sao không nghĩ ra được chuyện này chứ? Việc chưởng môn sư bá và sư phụ đều chấp nhận lời cầu thân của Phần Hương Cốc, chỉ e là vì biết chuyện tâm tư của Tuyết Kỳ rồi".
Văn Mẫn quay đầu nhìn nữ tử đang nói, làm nàng ta biến sắc, thở dài không nói tiếp nữa. Văn Mẫn đột nhiên không kiềm lòng được, nói: “Lâm sư muội, dĩ nhiên tâm tình chúng ta dành cho Tuyết Kỳ đều như nhau. Dù nhập môn sớm hay trễ thì mười năm qua chúng ta có chung tình tỷ muội. Không ai muốn chuyện này xảy ra cả. Ôi, ta thật không biết nói sao với muôi, ta chỉ nghĩ là sư phụ ưu ái Tuyết Kỳ như vậy, chắc sẽ không nỡ dồn ép muội ấy thái quá đâu!".
Những nữ đệ tử khác đồng loạt gật đầu tán thành, rồI tiếp bước lên đường. Bóng người dần khuất xa xa, vẫn vẳng nghe thanh âm bàn tán nhỏ to vang lại.
Thân ảnh trong trúc lâm bỗng nhiên chuyển động, từ trong hắc ám dần tiến ra phía con đường, chính là Quỷ Lệ. Xuất hiện tại khu vực này đối với hắn thập phần nguy hiểm. Mặt Quỷ Lệ trắng nhợt nhạt, u u ám ám quay đầu nhìn về hướng hậu sơn Tiểu Trúc Phong. Dưới bóng rừng trúc, dưới ánh nguyệt quang thanh lãnh như sương chính là Vọng Nguyệt Đài, một trong sáu địa danh mỹ lệ của Thanh Vân Sơn theo truyền thuyết.
Vầng trăng cô đơn treo ngang lưng đồi, núi biếc kề bên thoai thoải nằm giăng mình giữa không trung. Nhìn trăng tàn lạnh lẽo phía chân trời, ánh trong veo như thu thuỷ, lúc chiếu xuốgn Vọng Nguyệt Đài lạI hoá ánh bạc như sương khói. Mặc dù trong truyền thuyết, vào những đêm minh nguyệt rạng rỡ, phản chiếu làm cả Tiểu Trúc Phong rực sáng thành vầng trăng thứ nhì dưới nhân gian. Tuy nhiên nhìn từ Vọng Nguyệt Đài lúc ấy lạI thấy ánh trăng ôn nhu hơn, phản chiếu vào lớp nham thạch nhẵn bóng tạo thành vô số bóng trăng, cảnh tượng mỹ lệ khôn tả.
Lúc bước đến Vọng Nguyệt Đài, khung cảnh trước mắt Quỷ Lệ bỗng hiện ra đẹp mê hồn. Dưới ánh nguyệt quang như sương lạnh là dáng nữ tử vận bạch y đang đứng quay lưng lại. Nàng đứng trên đồI, trầm mặc nhìn lên Vọng Nguyệt Đài, trước mặt là đêm đen thăm thẳm.
Sắc mặt Quỷ Lệ vẫn mặc nhiên không chút biến chuyển, nhưng trong ánh mắt thấp thoáng phản chiếu dáng hình mỹ lệ của bạch y nữ tử kia. Giữa ánh nguyệt quang, nàng cứ như tiên nữ hạ phàm, không vướng không màng chuyện nơi trần thế.
Tựa hồ cảm nhận được có người đang đến, Lục Tuyết Kỳ cất giọng hỏI: “Su tỷ có chuyện gì mà quay lại…?"
Vừa nói nàng vừa quay lưng lạI, thanh âm bỗng ngưng đọng giữa chừng. Gương mặt nàng bất giác hiện lên vẻ ngạc nhiên tột độ, chừng như không tin được vào mắt mình nữa. Thân ảnh người thanh niên đó, đang đứng trầm mặc tự bao giờ mãi nhìn nàng.
“Trương….", thanh âm nàng thật thấp, thật thấp, sâu lắng như chính tiếng lòng mình: “…..Tiểu Phàm…"
Quỷ Lệ vẫn đứng im, bất động. Ánh nguyệt quang chiếu quanh Lục Tuyết Kỳ lạnh lẽo trong vắt như chiếu vào băng tuyết, tăng thêm phần mỹ lệ làm kinh động tâm phách. Bỗng Quỷ Lệ có cảm giác chẳng dám đến gần, chỉ biết đứng từ xa vọng ngưỡng.
“Nàng có bình an không?", trong lòng hắn như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lúc nói ra thì chỉ được mấy lời.
Lục Tuyết Kỳ nhìn mãi người nam tử. Dưới ánh trăng mờ, bóng dáng hắn âm u khuất trong hắc ám, trên mặt hắn biểu tình phức tạp, phảng phất trong tim đang bị đày đoạ bởI những tâm sự trùng trùng. Nhưng dưới mắt nàng, bóng hình hắn chợt hiện ra thật rõ ràng, chính là người trong mơ bao lần nàng đã thấy.
Nàng cúi đầu, định nói gì đó nhưng lại thôi. Một lúc sau mới khẽ mở lời: “Ngươi đã đến rồI, sao không bước gần lạI?".
Quỷ Lệ lúc này toàn thân chấn động, tự bản thân cũng không biết phảI làm thế nào. Tiểu Hôi kề bên cứ nhìn hắn chăm chăm, như phát hiện ra sự do dự trong ánh mắt chủ nhân. Chỉ vài bước nữa thôi, sao lạI cần nhiều can đảm đến thế!
Lục Tuyết Kỳ vẫn đứng đó, yên lặng. Gió núi thổI ùa đến, bạch y của nàng khinh khinh phiêu động.
Từng bước, từng bước, trên đầu là nguyệt quang, sau lưng là rừng trúc xào xạc, Quỷ Lệ tiến dần đến nữ tử đang chờ hắn phía trước.
Tuyết Kỳ nhìn hắn, trên gương mặt bỗng thoáng nét rung động, bất ngờ hỏI: “Ta vẫn còn nhớ đã từng nói, nếu gặp lạI thì thề sẽ xem ngươi là kẻ thù không độI trời chung", nàng tha thiết nhìn hắn, thấp giọng nói tiếp: “Sao ngươi còn đến đây?’’
Quỷ Lệ khoé môi rung động, bất ngờ rời ánh mắt khỏI nàng, quay mặt đi. Lục Tuyết Kỳ sắc diện chợt hoá ảm đạm. Mãi sau hắn mới từ từ quay đầu lạI, do dự cất lời: “nàng hình như gầy đi nhiều…"
Lục Tuyết Kỳ toàn thân chấn động, gương mặt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên pha chút hoan hỷ. Trên gương mặt trắng như bạch ngọc, lạnh lẽo như sương tuyết của nàng lần đầu tiên ửng hồng, ngỡ như hiện tinh tuý hồng ngọc, cứ ôn nhu thẹn thùng, tâm ý triền miên.
Đã biết sẽ không có tương lai…nhưng nếu trong tim ấm áp……
Thì dù phía trước có u ám…. cũng không còn đáng sợ nữa.
Mỹ nhân băng lãnh ấy hốt nhiên mỉm cười, trong đêm thâu nét kiều diễm như đoá hoa bách hợp. Dáng bạch y thanh khiết dưới ánh trăng làm chấn động lòng người.
Quỷ Lệ hô hấp như ngừng lại.
Lục Tuyết Kỳ chợt nói: “Ta thật đang rất vui….", từng lời từng lời hàm ý muôn trùng. RồI nàng lại mỉm cười, sóng mắt long lanh.
Đêm thâu mờ mịt, bóng nguyệt đã ngả về tây.
Nhìn trên cao, hai bóng người vai sánh vai cùng bước về hướng Vọng Nguyệt Đài. Gió đã thổi lạI, trong đêm vẫn thấy hai bóng y phục phấp phới, thỉnh thoảng hiện rõ dưới ánh trăng tà.
Ôn nhu sao những làn gió đang mơn man trên gương mặt!
Trong khoảng không trung đen tối vô tận có một vì sao duy nhất, tinh quang cứ dịu dàng nhấp nháy.
“Kẻ ở Phần Hương Cốc đã bàn chuyện hôn nhân với nàng ư?"
Trầm mặc một lúc lâu nàng mới bình tĩnh nói: “PhảI, sư phụ và chuởng môn sư bá đã đồng ý chuyện này rồI!"
Giọng Quỷ Lệ đột ngột có biến hoá, nhẹ hẫng: “Trên đường đi ta nghe các vị sư tỷ nói nàng không đồng ý chuyện này?"
Lục Tuyết Kỳ mỉm cười: “Đúng vậy, đó không phảI là ý của ta"
Quỷ Lệ nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng không chút biến hoá, nét mày thanh tú ẩn hiện vẻ hạnh phúc, chợt sâu trong thâm hắn hiện dần một nỗI rung động làm cơ thể cũng không tự chế ngự được, thốt ra thành lời: “Hãy đi cùng ta…"
Lục Tuyết Kỳ toàn thân rung động, mắt nhìn hắn không rời, giây phút này đây, ngay trước mắt nàng rõ ràng là Trương Tiểu Phàm ngày xưa…! Người thanh niên có tuổI trẻ khắc nghiệt, vẫn luôn kiên nhẫn chịu đựng…
Sẽ đi về đâu?
Chân trời góc biển. Đến nơi nào cũng đươc…
NỗI niềm hạnh phúc vừa chớm nở trên môi thì trong ánh mắt nàng đã ẩn nét lung linh biến đổi. Sau thời khắc do dự, nàng hỏI, giọng rất bình thản: “Còn Bích Dao thì sao…?"
Như bị gáo nước lạnh dộI lên đầu, toàn thân Quỷ Lệ bỗng lạnh toát. NỗI lạnh lẽo thấu xương tuỷ len vào những nơi sâu kín nhất trong tâm hắn, làm hắn đóng băng mọI cảm giác. Hình ảnh thiếu nữ mặc áo màu thuỷ lục, nét mặt hạnh phúc an tường đang nằm yên nghỉ trong thạch đài àn băng…đả kích hắn hoàn toàn.
Hắn từ từ cúi thấp đầu, trầm mặc, mãi sau mới ngẩng lên. Trên gương mặt hoan hỉ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng âm trầm. Lục Tuyết Kỳ nhận tháy được sự biến hoá này, toàn thân nàng cũng hoá băng lãnh, mối ôn nhu trong lòng nàng dần dần chìm khuất.
Nàng hít một hơi thật sâu, nét môi thể hiện nụ cười, nhưng ai cũng có thể thấy nơi khoé mắt đã long lanh ánh lệ, trong khoảnh khắc bi thương và mỹ lệ chấn động cả tâm hồn!
“Lần sau tái kiến, nàng cứ việc động kiếm", Quỷ Lệ quay người, từ từ bước đi.
Hắn không hề quay đầu lạI lần nào, ly khai như quyết đoạn tuyệt với tình nhân. Nguyệt quang rọI theo sau thân ảnh của hắn, như bàn tay ôn nhu vô lực, không thể ôm trọn được bóng hính.
Bóng hắn mất dần vào đêm đen, vẫn theo hướng lúc nãy xuất hiện.
Lục Tuyết Kỳ gương mặt trắng bệch, trên môi vương một nụ cười cay đắng. Y phục àng như tuyết bay bay trong gió. Dưới ánh trăng mờ thấy bắt đầu thấp thoáng bóng lệ dài lăn trên má.
Xung quanh nàng là lệ trúc trùng trùng, trong đêm trăng hoang lạnh cứ thổI rì rào rì rào….
Tác giả :
Tiêu Đỉnh