Tru Tiên II
Chương 75: Tang thương (1+2)
Đứng yên trong bóng tối, đưa mắt nhìn ra bốn phía cũng không có một tý ánh sáng nào. Bốn phương tám hướng vô hạn vô biên đều là một mảng đen nhánh. Phảng phất tiếng quỷ khóc, đâu đó lại có quỷ ảnh đáng sợ lóe lên trước mắt. Tên quỷ vương đỉnh thiên lập địa đáng sợ trong trí nhớ với cặp mắt to lớn dữ tợn bỗng nhiên biến thành một đôi mắt rồng khổng lồ như muốn đoạt hồn kẻ khác. Một tiếng rồng rống to kinh thiên động địa xé rách trời cao, tựa như sấm nổ bên tai làm cho hắn như tan xương nát thịt, thống khổ vạn phần.
Vương Tông Cảnh "A" một tiếng rồi đột nhiên ngồi dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, bộ ngực liên tục phập phồng, hít từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển.
"Ngươi đã tỉnh rồi." Tiếng thăm hỏi nhàn nhạt truyền đến, Vương Tông Cảnh lấy lại bình tĩnh rồi quay đầu nhìn lại, sau đó chợt ngẩn ra. Chỉ thấy đằng trước phòng để một tủ sách, trên bàn đốt một ngọn đèn dầu, đương kim chưởng giáo Thanh Vân môn Tiêu Dật Tài ngồi dưới đèn với sắc mặt thong dong, lạnh nhạt, đang dùng bút viết lên tờ giấy trắng. Ngay cả khi hỏi Vương Tông Cảnh cũng không hề ngẩng đầu lên.
Vương Tông Cảnh "vâng" một tiếng, sau đó thấy Tiêu Dật Tài không có ý muốn tiếp tục nói chuyện lúc này thì liền ngẩng đầu nhìn bốn phía, đánh giá một phen địa phương mình đang ở. Căn phòng có vẻ rộng rãi, trừ nơi Tiêu Dật Tài làm bàn đọc sách ra, hai bên bên cạnh hắn là tường lấp kín với các giá sách, phía trên có rất nhiều quyển sách cổ. Không khí tản ra một mùi thư hương nhàn nhạt.
Thoạt nhìn thì giống như là một thư phòng.
Vương Tông Cảnh đang nằm trên một chiếc giường gỗ kê sát vào vách tường bên cạnh cửa. Nhưng lúc này cánh cửa đang đóng. Trong phòng cũng chỉ có hai người Vương Tông Cảnh và Tiêu Dật Tài.
"Nơi này là thư phòng trên Ngọc Thanh điện của ta. Ngươi và Trương Tiểu Đỉnh trong dị cảnh mệt mỏi quá mức, nguyên khí bi đả thương, chỉ sợ dao động căn cơ cho nên ta liền đem ngươi về Thông Thiên Phong." Nói đến đây, hắn hạ giọng, chậm rãi nói: "Dĩ nhiên, chuyện này cũng ít người biết."
Vương Tông Cảnh "À" một tiếng, sinh lòng cảm kích đối với Tiêu Dật Tài. Mặc dù nhìn vị Tiêu chân nhân này thần sắc nhàn nhạt, nhưng hắn làm chuyện gì cũng là muốn tốt cho mình. Tông Cảnh liền đứng lên, hướng hắn thi lễ một cái. Tiêu Dật Tài liếc hắn một cái rồi nói: "Đừng đa lễ, nghỉ ngơi cho tốt đi."
Vương Tông Cảnh đáp ứng, ngồi vào mép giường, nói: "Chân nhân, ta đã ngủ bao lâu rồi?"
Tiêu Dật Tài viết xong chữ cuối cùng, đem trang giấy tràn ngập chữ để sang một bên rồi dùng thanh ngọc chặn lại cẩn thận. Sau đó lại lấy ra một tờ giấy trắng khác bắt đầu viết chữ, đồng thời miệng nói: "Cũng hai ngày rồi."
"Hai ngày rồi a…" Vương Tông Cảnh lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, liền vội vàng hỏi: "Chân nhân, Tiểu Đỉnh… nó ra sao rồi?"
Tiêu Dật Tài ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại cúi xuống tiếp tục viết chữ, thản nhiên nói: "Nó đã bị cha mẹ dẫn trở về Đại Trúc Phong rồi. Có một đám người tranh nhau chiếu cố hắn. So với ngươi thì hơn rất nhiều. Không cần phải lo lắng."
Vương Tông Cảnh đỏ mặt lên, nghĩ thầm đúng là thế, liền câm miệng không tiếp tục hỏi nữa. Tiêu Dật Tài vẫn cúi đầu viết chữ. Nhìn tư thế ngồi cao ngất, chữ viết nhìn từ xa cũng cực kì tuấn dật. Thật không phụ với danh xưng hai chữ Dật Tài.
Vương Tông Cảnh đợi một lát, thấy Tiêu Dật Tài cũng không có ý muốn nói chuyện, mình ngồi không cũng không có gì làm, liền nhẹ nhàng đứng dậy rồi nhìn tùy ý sách để trong thư phòng. Trong phòng có rất nhiều bộ sách, trong đó nhiều nhất chính là Đạo gia kinh điển: Đạo Đức Kinh, Hoàng Đình Kinh, Nam Hoa trải qua, Bão Phác Tử, Ngụy Bá Dương, Chu Dịch Tham Đồng Khế, … cơ hồ không đâu mà không có. Ngoài ra cũng có khá nhiều bàng môn tạp thư, thiên văn địa lý, phong tục con người, cho đến miêu tả thiên địa vạn vật kì trân dị bảo chim quý thú lạ, bản sao tàn thiên Thần Ma Chí Dị cũng ở trong đó.
Lộng lẫy bắt mắt, nhưng vừa nhìn tên cuốn sách liền lâm vào một loại cảm giác như lạc vào biển sách khôn cùng. Vương Tông Cảnh hoa cả mắt, nhưng trong lòng thì dâng lên hiếu kỳ. Chính lúc này thì nghe được thanh âm Tiêu Dật Tài từ phía sau truyền đến: "Hành trình dị cảnh lần này ngươi làm rất tốt."
Vương Tông Cảnh vội vàng quay người lại, chỉ thấy Tiêu Dật Tài bất tri bất giác vừa viết xong một trang giấy, lần nữa đem đặt ở bên cạnh sau đó thả bút lông trong tay ra rồi vuốt vuốt cổ tay. Tầm mắt đạt tới nơi thì thấy một xấp giấy giày. Hắn viết cái gì mà viết nhiều như vậy vẫn không xong.
Tiêu Dật Tài ánh mắt chớp động, cũng không tiếp tục viết liền mà trầm mặc một lát, sau lại nói: "Lần này sở dĩ có thể mở cửa dị cảnh là bởi vì ta ở cấm địa bổn môn Huyễn Nguyệt Động Phủ lấy được một món tên "Mãng Cổ Thần Châu". Bảo vật này có thần thông biến hóa vô cùng, quỷ thần khó lường. Trong đó chỗ lợi hại nhất chính là lấy pháp lực cường đại mở ra dị cảnh."
Vương Tông Cảnh có chút mơ hồ, không rõ Tiêu Dật Tài đột nhiên sao phải kể cho mình những thứ này. Nhưng trong lòng hắn đối với Tiêu Dật Tài từ trước đến giờ là hết sức tôn kính nên liền dùng thần sắc kính cẩn để nghe.
Tiêu Dật Tài sắc mặt nhàn nhạt giống như là đang nói một chuyện không thể bình thường hơn: "Ngoài ra, "Mãng Cổ Thần Châu" này khi mở dị cảnh, bên trong còn có hai mặt âm dương, chia làm "Cảnh thật" cùng "Hư cảnh". Trong "Hư cảnh" thì dù cho có gặp nhiều sinh tử hiểm trở, chỉ sợ phải bỏ mạng, cũng chẳng qua là hư ảnh. Khi hư cảnh triệt hồi thì ngươi liền bị cho ra ngoài một cách tự nhiên, trừ chút ít vết thương nặng có nhẹ có thì tính mạng là điều không phải lo. "Cảnh thật" thì không phải vậy. Nói thật cho đến thời điểm này ta cũng chưa hoàn toàn nắm bắt được cảnh thật cuối cùng là thông hướng đến nơi nào. Nhưng ta biết bên trong "Cảnh thật" rất nguy hiểm, không thể khinh thường mà tiến vào. Hơn nữa nếu ở đấy mà trọng thương chết đi thì chính là chết thật, có cứu cũng không sống được."
Vương Tông Cảnh nhíu mày nghe, sắc mặt khó tả bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Dật Tài, thanh âm không biết làm sao có chút khàn khàn: "Tiêu chân nhân, chẳng lẽ, chẳng lẽ địa phương lúc sau chúng ta tiến vào lại là..."
Tiêu Dật Tài nhàn nhạt ngắt lời hắn: "Đúng vậy. Vừa bắt đầu địa thế thảo nguyên núi non chính là hư cảnh. Nhưng trong toàn bộ người ở đó, chỉ có ngươi và Trương Tiểu Đỉnh, hai người chẳng biết tại sao lại đi vào bên trong "Cảnh thật". Cho nên ta mới nói, lần này các người có thể thuận lợi sống sót thật sự là cực kì may mắn."
Vương Tông Cảnh ngây như phỗng, trong lòng dâng lên một trận hoảng sợ. Hắn đang nhớ lại bên trong "Cảnh thật" đủ loại quỷ dị khó lường. Mấy lần tính mạng của hắn và Tiểu Đỉnh như mành treo chuông. Nếu là chết thì chính là chết thật rồi. Bây giờ nhớ tới thật khiến trong lòng nhảy lên.
"Cho nên mới nói là so với những đệ tử khác cướp đoạt Thanh Mộc lệnh trong "Hư cảnh", hai người các ngưới tiến vào "Cảnh thật" mà vẫn bình yên trở về, kinh nghiệm chứa nhiều hung hiểm. Riêng điểm này mà nói thì lần khảo nghiệm này các ngươi thắng được hơn những người khác." Tiêu Dật Tài vừa nhìn hắn vừa chậm rãi nói ra những lời này.
Vương Tông Cảnh trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Bất kể như thế nào, có thể có được lời khẳng định của chưởng giáo đối với hắn mà nói chính là điều mừng rỡ nhất. Chỉ thấy Tiêu Dật Tài trầm mặc chốc lát, sau đó tiếp tục mở miệng nói: "Nhưng mà lúc đầu ta đã nói với ngươi những gì, ngươi hẳn là còn nhớ rõ?"
Trên mặt Vương Tông Cảnh bỗng nhiên xẹt qua một tia ảm đạm. Hắn chậm rãi cúi đàu, nhưng sau đó lại cười cười ngẩng lên nói: "Vâng, ta nhớ rất rõ ràng. Bất kể một năm này ta làm tốt như thế nào, cuối cùng cũng không thể thắng trong Thanh Vân thử, chính thức bái nhập Thanh Vân môn hạ được."
Tiêu Dật tài vừa lấy ra một tờ giấy trắng bắt đầu viết chữ, nghe được những lời sau của Vương Tông Cảnh thì tay cầm bút khẽ dừng một chút. Nhưng ngay sau đó lại tiếp tục viết tiếp một đoạn nước chảy mây trôi, đồng thời miệng nói: "Ngươi hiểu là tốt rồi. Ban đầu ý định của ta là không muốn cho ngươi làm náo động, âm thầm dạy người năm năm, chờ ngươi học có thành tựu thì đi làm đại sự. Nhưng là..."
Hắn nói đến chỗ này, hai đầu chân mày bỗng nhiên xẹt qua một tia kiên nghị, đồng thời trong thần sắc cũng nhiều hơn một phần nghiêm nghị. Hắn giương mắt nhìn về phía Vương Tông Cảnh đứng, nghiêm nghị nói: "Nhưng là hôm nay chuyện có biến. Năm năm ước hẹn đã phải hủy bỏ. Chuyện ta muốn ngươi làm, bây giờ sẽ phải bắt đầu."
Vương Tông Cảnh sợ hãi cả kinh. Nhưng chỉ thấy Tiêu Dật Tài ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng vào mình, đồng thời chỉ nghe hắn nói: "Ta biết như vậy quả thực làm khó ngươi quá. Để ngươi tuổi còn nhỏ nhưng phải gánh vác trọng trách ta cũng có điều không đành lòng. Cho nên nếu là ngươi không muốn đi, ta tuyệt không ép ngươi. Ước hẹn lúc trước coi như bỏ đi là được."
Vương Tông Cảnh khẽ nheo mắt lại, chỉ thấy Tiêu Dật Tài sắc mặt lãnh đạm thong dong, nhưng không có ý cười giỡn. Một lúc lâu sau hắn bỗng nhiên nở nụ cười rồi nói: "Không sao, chẳng qua cũng là chuyện nên làm. Chỉ là trước năm năm mà thôi."
Tiêu Dật Tài ánh mắt đột nhiên như ngọn đèn dầu trong đêm nháy mắt lóe sáng, sau đó lại chậm rãi cúi đầu, múa bút thành văn. Nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia vui vẻ mừng rỡ, cuối cùng cũng không thể che dấu được.
Sau một lúc lâu, bỗng nhiên nghe hắn lẳng lặng nói: "Nếu như thế, có một việc ngươi phải lập tức đi làm."
"Nga, là việc gì?"
"Ta muốn ngươi thay ta đi giết một người. Người này vốn là năm năm sau mới để cho ngươi đi giết hắn, nhưng là năm năm ước hẹn bãi bỏ, nên bây giờ đi đi."
Vương Tông Cảnh từ từ ngẩng đầu len, ánh mắt có vẻ âm u nhưng trong góc lại lộ ra vẻ rất sáng. Chỉ chốc lát sau, hắn bỗng nhiên lại cười cười, nghiêm túc gật đầu nói:
"Được."
Mấy ngày sau, trong Thanh Vân biệt viện.
Tuyệt đại đa số đệ tử Thanh Vân thử tham gia hành trình dị cảnh cũng đã trở lại Thanh Vân biệt viện. Đúng như lời Tiêu Dật Tài nói với Vương Tông Cảnh, các đệ tử mạo hiểm trong "Hư cảnh" mặc dù bị những quái thú kì dị công kích ngoài ý muốn, nhưng cho đến cuối cùng sau khi dị cảnh đóng cũng không một người nào tử vong. Mặc dù có nhiều kẻ thụ thương, nhưng đối với khắp Thanh Vân môn cũng không tính là việc khó khăn gì. Cũng là có một số rất ít người do tâm chí mềm yếu nên bị những yêu thú đáng sợ kia làm cho sợ hãi, cho đến khi đi ra ngoài vẫn có chút thần chí bất thường. Điều này ngoài dự liệu của mọi người ở ngoài. Nhưng tâm chí quá yếu kém như vậy thì bản thân cũng không thích hợp tu luyện đạo pháp nên tự nhiên cũng không còn bao nhiêu người chú ý đến nữa.
Mà ở trong hành trình dị cảnh, tựa hồ có tin đồn có người ở Thanh Vân biệt viện phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nhưng cụ thể là cái gì thì Thanh Vân Môn cũng giữ kín như bưng. Những thứ này đệ tử Thanh Vân thí tối đa cũng chỉ là nghe những lời đồn đãi chuyện nhảm không liên quan đến nhau, khoảng cách với chân tướng của sự việc cũng còn kém quá nhiều. Thời gian trôi qua, rồi cũng không ai để ý đến nữa.
Phía trong viện hai mươi ba , phòng chữ Hỏa. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Người ngồi thoải mái trên giường chính là Vương Tông Cảnh, hắn thấy tỷ tỷ Vương Tế Vũ đứng nhìn bên cạnh, vẻ mặt có mất phần bất đắc dĩ, nói: "Tỷ tỷ, đệ thật không có chuyện gì mà. Nếu mà tỷ còn không tin, bây giờ đệ đi tìm một cây đại thụ rồi leo lên cho tỷ xem nhé?"
Vương Tế Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, lắc đầu nói: "Đừng nói nhiều lời, tóm lại lần này là đệ bị thương. Nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày đối với đệ luôn luôn là có lợi."
Vương Tông Cảnh cười cười, sau đó ngồi xuống rồi nói: "Được rồi, được rồi, đệ nghe lời tỷ là được chứ gì."
Vương Tế Vũ nghe vậy, cuối cùng trên mặt cũng nở một nụ cười, càng cười càng tươi, rồi từ từ đến bên mép giường hắn mà ngồi xuống.
Vương Tông Cảnh trong lòng thấy kỳ quái, cẩn thận đánh giá một chút Vương Tế Vũ thì chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hai mắt thần thái ảm đạm nhìn rất tiều tụy, ngay cả dưới mắt đều có mấy phần ửng đỏ tựa hồ như vừa khóc. Chẳng qua nàng xử lý tỉ mỉ quá, không chăm chú nhìn thì sẽ không thấy được.
Nếu đã nhìn ra được, Vương Tông Cảnh cũng có chút căng thẳng trong lòng, không dám tiếp tục nhiều chuyện cười giỡn, lặng lẽ ngồi vào bên cạnh Vương Tế Vũ, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, đệ thấy tỷ có chút không ổn a. Đã xảy ra chuyện gì sao?
Vương Tế Vũ khẽ cúi đầu mặc nhiên một hồi lâu, trong mắt xẹt qua một tia đau buồn nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Nàng nhẹ nhàng đứng lên rồi nói: "Tiểu đệ, hôm nay trên núi còn có việc, tỷ phải đi về trước. Đệ ở Thanh Vân biệt viện phải dưỡng thương thật tốt, có biết không?"
Vương Tông Cảnh "nga" một tiếng. Mặc dù trong lòng kì quái nhưng nhìn bộ dạng tiều tụy của Vương Tế Vũ thì cũng không dám hỏi nhiều, liền đứng dậy muốn tiễn Tế Vũ ra ngoài. Đi tới cửa sau, Vương Tế Vũ thế nào cũng không chịu cho hắn ra cửa, chỉ gọi hắn trở về. Vương Tông Cảnh bất đắc dĩ chỉ có thể trở về phòng.
Ra khỏi viện hai mươi ba, phía ngoài đường lớn bằng phẳng có nhiều đệ tử Thanh Vân thí qua lại, Vương Tế Vũ lăng yên đi xuống bậc thang. Một trận gió nhè nhẹ thổi qua ôn nhu thổi bay tóc nàng. Nàng đăm chiêu, chậm rãi nhìn về hướng Thanh Vân biệt viện, đình viện nặng nề chặn lại tầm mắt nàng. Nhưng ánh mắt nàng như xuyên thấu đi qua, thấy được tiên huyết ở tiểu viện.
Trong lòng đau xót.
Nàng thò tay vào trong, sau đó lấy ra một vật gì. Nàng từ từ mở bàn tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng nõn lặng lẽ đặt ngang một cuộn giấy đèn nho nhỏ nhuốm máu.
Giấy đèn lắc nhẹ trong gió, tựa hồ như đang hướng nàng chậm rãi ngoắc lại.
Vương Tế Vũ đột nhiên hốc mắt đỏ lên, một giọt nước mắt trong suốt không thể nhịn được, từ mặt tái nhợt lăn trên má.
Phía trong viện hai mươi ba, phòng chữ Hỏa.
Vương Tông Cảnh an tĩnh kiên nhẫn đợi thật lâu, đến khi hắn khẳng định tỷ tỷ Vương Tế Vũ nhất định đã rời khỏi Thanh Vân biệt viện mới đứng dậy đi đến cái tủ treo quần áo ở góc tường. Hắn mở ngăn kéo ra rồi đưa tay vào một chỗ thật sâu lục lọi một lát. Đến khi cánh tay thụt về thì trong lòng bàn tay đã có một chuôi đoản kiếm, chính là Bạch Cốt kiếm ngày đó. Hắn ngưng mắt nhìn chuôi kiếm kỳ dị màu sắc tái nhợt này trong chốc lát, sau đó đem nó tỉ mỉ giấu vào trong ngực, dùng y phục che đậy kĩ càng. Sau đó hắn liền mở cửa phòng đi ra ngoài.
Trong đình viện, cành liễu đung đưa theo gió, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống. Đã là sau giờ ngọ buổi trưa, khí trời thật là trong lành.
Một căn phòng giữa viện.
Tiểu Đỉnh kể từ khi từ sau chuyến vào dị cảnh vẫn chưa trở lại Thanh Vân biệt viện. Có lẽ cha mẹ nó muốn nó ở trên Đại Trúc Phong lâu hơn mấy ngày. Cho nên trải qua mấy ngày nay, Mộc phòng vẫn trống không.
Chỗ Cửu Điêu Tứ ở Kim phòng, vẫn giống như mọi ngày cửa sổ đóng chặt. Chẳng qua nghe nói lần này trong dị cảnh, hắn mặc dù cũng không xuất sắc nhất trong số đệ tử mấy phái Thanh Vân, nhưng lại đoạt được một Thanh Mộc Lệnh, biểu hiện coi như là tương đối khá.
Trong gian Thổ phòng, cửa thì đóng nhưng cửa sổ nửa mở. Chẳng qua là Nam Sơn cũng không hiểu đi nơi nào không ở trong phòng. Qua mấy ngày nay, Nam Sơn ở trong biệt viện cũng giao du bằng hữu không ít, có lẽ là đi tìm bọn họ đi.
Cuối cùng, chỉ có ở Thủy phòng bên kia, Tô Văn Thanh vẫn giống như thói quen ưa thích thường ngày, dựa cửa sổ ngồi đọc sách. Nghe tiếng bước chân truyền đến, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tông Cảnh, sau đó lộ ra nụ cười nhẹ nhàng ôn hòa, nói:
"Vương công tử muốn đi ra ngoài sao?"
Vương Tông Cảnh cười cười, nói:"Đúng vậy."
Sau đó hắn ngồi xuống, lại mỉm cười, nói: "Đúng rồi, vẫn cũng không cơ hội chúc mừng cô nương, lần này tổng cộng được năm mặt Thanh Mộc Lệnh, thật là rất đáng mừng."
Có năm Thanh Mộc Lệnh trên tay, dựa theo ngày đó Tiêu Dật Tài trước mặt mọi người công khai giải thích, Tô Văn Thanh đã có thể trực tiếp chọn lựa một vị Thanh Vân trưởng lão để bái nhập môn hạ rồi.
Tô Văn Thanh khẽ mỉm cười, nhưng trên mặt nhưng không có quá nhiều nét mừng rỡ. Hơn nữa nàng tựa như cẩn thận chọn lựa lời nói, không muốn chạm đến việc không thu hoạch được gì của Vương Tông Cảnh:
"Vương công tử, chuyến đi dị cảnh lần này cũng không phải là quyết định cuối cùng. Cho dù lần này không lấy được Thanh Mộc Lệnh, có lẽ tương lai giống nhau sẽ có cơ hội, dù sao còn có nhiều người cũng tay không mà về."
Vương Tông Cảnh nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp ôn nhu trước mặt, trong lòng ấm áp, cười một tiếng, nói: "Ta hiểu, đa tạ Tô cô nương. Hẹn gặp lại."
Dứt lời, hắn hướng nàng vẫy vẫy tay rồi đi khỏi đình viện. Tô Văn ánh mắt ảm đạm nhìn theo bóng lưng hắn, mặc nhiên im lặng. Chốc lát sau nàng than nhẹ một tiếng, quay lại với cuốn sách trong tay mình.
Vương Tông Cảnh đi ra khỏi đình viện, rồi theo đường cái hướng cửa lớn Thanh Vân biệt viện đi tới. Một đường vô sự, nhìn người đến người đi. Hắn tựa như đại đa số người khác, bình yên đi qua những con đường, qua khỏi cửa lớn lững thững đi ra ngoài. Ngoài biệt viện người vắng đi rất nhiều. Đến khi hắn đi tới một chỗ đường mòn hẻo lánh trong rừng, chung quanh đã không có một bóng người. Chẳng qua có một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi đã sớm đứng ở đó, quay lưng lại, trong tay mang theo một cái giỏ làm bằng trúc, cũng không biết bên trong đựng cái gì.
Vương Tông Cảnh bước tới chào: "Minh Dương tiền bối, vãn bối tới rồi."
Người nọ xoay người, mỉm cười, chính là Minh Dương đạo nhân. Ông nhìn Vương Tông Cảnh từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, cười nói: "Xem ra ngươi có vẻ tốt rồi, tinh thần không tệ."
Vương Tông Cảnh chỉ cười không nói gì, ánh mắt hắn liếc cái giỏ trong tay đạo nhân. Minh Dương đạo nhân mỉm cười đem giỏ bằng trúc nâng lên, nói: "Theo như ngươi nhờ trước đây, cũng đã mua xong rồi."
Vương Tông Cảnh gật đầu, thần sắc kính cẩn, nói: "Đa tạ tiền bối."
Minh Dương đạo nhân mỉm cười, lắc đầu nói:"Việc rất nhỏ, không đáng nói tới. Xem ra ngươi chuẩn bị xong rồi, vậy chúng ta đi"
Vương Tông Cảnh cười cười, nói:"Tốt, chúng ta đi."
Dưới núi Thanh Vân, nơi xa rừng rậm.
Tần Vô Viêm mặc áo xám đứng chắp tay ngắm nhìn ngọn núi hùng vĩ xa xa, sắc mặt ủ dột, lông mày cau lại, vẻ mặt trầm tư.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh tiếng bước chân. Xiêm y vàng nhạt khẽ bay, Kim Bình Nhi lặng lẽ đi tới, ánh mắt của nàng nhìn thoáng qua Thanh Vân Sơn, sau đó thản nhiên nói:"Làm sao, còn không nỡ sao?"
Tần Vô Viêm mặt không chút thay đổi, không ngoái đầu lại.
Kim Bình Nhi khẽ mỉm cười, cũng không để ý, chỉ nói:"Mấy ngày nay ngươi khổ sở suy nghĩ, chung qui vẫn đưa lực lượng rút lui khỏi Thanh Vân Sơn, xem ra tâm tư tiêu diệt Thanh Vân của ngươi đã chết rồi?"
Tần Vô Viêm khóe mắt chợt nhíu lại một chút, dường như lời của Kim Bình Nhi đã đánh trúng vào một nơi sâu kín trong lòng của hắn. Trên mặt cũng hiện ra một tia khí lạnh, nhưng sau đó hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
"Là ta quá vội vàng, cũng xem thường Thanh Vân Môn. Hiện nay xem ra mấy người Thanh Vân Môn Đại trưởng lão thiên phú cực mạnh, đạo hạnh đều cao chẳng hề dưới ta và ngươi. Lứa trẻ tuổi đã xuất hiện anh tài, có người nối nghiệp. Đã là cơ nghiệp hưng thịnh, căn cơ vững chắc rồi. Huống chi lần này còn có Quỷ Lệ ẩn thân. Hôm đó thấy hắn giết Bạch Cốt, như dao mổ trâu giết gà, một thân đạo hạnh, thật là đáng sợ, chúng ta đã không phải là đối thủ. Hơn nữa, còn có chí bảo trấn Thanh Vân Sơn là Tru Tiên cổ kiếm, dõi mắt trong thiên hạ, còn người phương nào có thể địch lại?"
Hắn hậm hực cắn răng, thở dài một tiếng, trong mắt đầy vẻ uất hận, chậm rãi nói:"Hôm nay tính kế, việc trong lúc này muốn diệt Thanh Vân, đã như là người ta nằm mê nói mộng. Tất nhiên trong thiên hạ chẳng có chuyện gì tuyệt đối, chẳng qua phải bàn bạc kỹ hơn thôi. Còn nhiều thời gian, ta triệt hồi môn hạ, rời xa Thanh Vân, nhưng rải khắp thiên hạ Cửu Châu, âm thầm nuôi trồng thực lực, đến khi Man hoang Thánh Điện lại có cơ duyên, mở lại Minh Uyên mà nói..., chưa chắc không thể cùng Tru Tiên Kiếm Trận kia đánh một trận."
Hắn thở dài một hơi, nói dứt khoát: "Nói tóm lại, ta ở trong tối, hắn ở ngoài sáng, huyết hải thâm cừu, không chết không thôi. Chung quy một ngày, ta muốn đem Thanh Vân Môn nhổ tận gốc, tế điện các đời anh linh mấy ngàn năm của thánh giáo ta!"
Kim Bình Nhi ở một bên nghe lời của Tần Vô Viêm, có chút động dung. Nhưng nàng xưa nay cũng là hạng người tâm chí kiên nhẫn, đâu có vì mấy câu nói này mà sửa tâm ý, lập tức khẽ cười một tiếng, xoay người đi tới trước Tần Vô Viêm, nhìn hắn chăm chú rồi mỉm cười nói:"Ngươi mới vừa nói nhiều như vậy, theo ta thấy trong lòng ngươi địch thủ lớn nhất là Huyết Công Tử kia?"
Tần Vô Viêm thân thể đại chấn, không nhịn được bước ra một bước, mắt thất thần nhìn vào Kim Bình Nhi, hỏi dồn: "Cái gì?"
Kim Bình Nhi khẽ mỉm cười, lấy từ trong ngực áo ra một phong thư đưa ra trước mặt Tần Vô Viêm, thản nhiên nói: "Biện pháp viết ở trong này rồi."
Tần Vô Viêm ánh mắt chợt lóe, cánh tay như điện, bỗng chốc ngón tay đã với lên đầu phong thư. Ai ngờ giấy viết thư cứng đờ, một đầu khác vẫn bị Kim Bình Nhi giữ không chịu buông ra. Tần Vô Viêm con ngươi hơi co lại, giương mắt nhìn. Chỉ thấy Kim Bình Nhi thản nhiên nói:
"Cầm "Hỏa Hoàng Viêm ngọc" để đổi."
Tần Vô Viêm nhướng mày, một lúc lâu mới trầm giọng nói: "Ta đã đã nói với ngươi, Hỏa Hoàng Viêm ngọc cũng không ở trên tay của ta, ta chỉ biết được nó ở nơi nào mà thôi. Hơn nữa chỗ kia gian nguy khó lường, chỉ mình ngươi quyết không cách nào lấy được, nhất định phải do ta giúp ngươi một tay, mới có mấy phần hi vọng."
Kim Bình Nhi hừ lạnh một tiếng, lực đạo nắm phong thư lại lớn mấy phần, lạnh lùng nói: "Ngươi trước tiên cứ nói ra đã, nếu thật sự không được, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi như trước."
Tần Vô Viêm thần tình trên mặt chuyển đổi, chỉ chốc lát sau quyết định thật nhanh, quả quyết nói:"Tốt."
Dứt lời, hắn tiến lên trước một bước, ghé tai Kim Bình Nhi thấp giọng nói mấy câu.
Trên mặt Kim Bình Nhi đầu tiên hiện sắc thái vui mừng, nhưng ngay sau đó thân thể chấn động, đôi mi thanh tú nhăn lại, sắc mặt nhất thời trở nên khó nhìn, lạnh lùng nhìn Tần Vô Viêm một cái, hỏi: "Chuyện này là thật?."
Tần Vô Viêm thản nhiên nói: "Ma thần ở trên cao, Tần Vô viêm nếu nói ngoa, liền bắt ta chịu hết nhân sinh bảy khổ, chết vào minh uyên, cả đời không thể trùng hưng Vạn Độc."
Kim Bình Nhi sắc mặt biến hóa, biết lời Tần Vô Viêm vừa mới thề, thực đã là độc nhất trong những lời thề độc của thánh giáo. Về phần cả đời không thể trùng hưng Vạn Độc, là tâm huyết cả đời của hắn, so với tính mạng còn trọng yếu hơn, lại càng không thể nào lấy ra nói đùa. Nàng than nhẹ một tiếng, cũng chậm rãi buông lỏng ngón tay, để cho Tần Vô Viêm lấy phong thư, thấp giọng nói:"Không nghĩ tới cái kia lại ở chỗ đó..."
Dứt lời nàng chậm rãi cúi đầu, đồng thời bỏ đi.
Tần Vô Viêm đưa mắt nhìn nàng rời đi, khóe miệng chậm rãi hiện lên một tia cười lạnh. Sau đó ánh mắt rơi vào phong thư trên tay, nhất thời ánh mắt trở nên như lửa nóng. Có lẽ hắn thường ngày cùng Kim Bình Nhi không tính là hòa hợp, nhưng hai người cũng là hạng người tâm cao khí ngạo, không dễ dàng mở mồm nói dối, trong phong thư Kim Bình Nhi nếu dám lấy chuyện lớn như thế mà hỏi, chỉ sợ là một diệu kế ngoài dự đoán của mọi người.
Đến tột cùng là diệu kế gì, có thể trừ đi đạo pháp đáng sợ cơ hồ không cách nào địch lại của Trương Tiểu Phàm?
Tần Vô Viêm lập tức đưa tay xé giấy niêm phong rút ra phong thư, gấp rút mở ra, vừa nhìn đột nhiên ngẩn ra, nhất thời không nói ra lời.
Trên tờ giấy nét chữ rất đẹp, đơn giản viết hai chữ:
Bích Dao.
Điều khiển Tiên Kiếm cưỡi mây lướt gió, Minh Dương đạo nhân mang theo Vương Tông Cảnh bay qua vùng hoang dã, đi cách Thanh Vân Môn khoảng ngoài trăm dặm đến phía ngoài Tôn gia trang thì hạ xuống nơi mộ một nhà ba người Tôn lão đầu trên núi nhỏ.
Trải qua thời gian, trên mộ đã đầy cỏ dại. Minh Dương đạo nhân đưa giỏ trúc cho Vương Tông Cảnh, sau đó đứng một bên không nói gì, lặng lẽ nhìn thôn trang phía xa dưới chân núi. Vương Tông Cảnh xách theo giỏ trúc, đứng cơ hồ chôn chân ở bụi cỏ dại nho nhỏ trước phần mộ, lặng yên nhìn không nói một lời, trầm mặc một hồi lâu.
Ngày đó vội vàng, ngay cả phần mộ cũng đắp thô sơ vô cùng. Có lẽ mỗi người sau khi chết đi, đều chỉ còn dư lại một nắm đất vàng mà thôi. Nay thấy hình ảnh bụi cỏ dại, không khỏi làm cho trong lòng sinh ra mấy phần thê lương. Hắn để giỏ trúc xuống, đi ra phía trước, ngồi xổm xuống bắt đầu nhổ cỏ dại.
Rễ cỏ rời đất ra, một cây lại một cây bị rút lên, phần mộ dần dần lộ ra. Bận bịu hơn phân nửa canh giờ, Vương Tông Cảnh mới dọn dẹp sạch sẽ chung quanh. Sau đó hắn đứng lên duỗi lưng một cái, đem cái giỏ trúc tùy ý đặt ở trước phần mộ mà thậm chí ngay cả mộ bia cũng không có, lại từ bên trong lấy ra tiền vàng bạc nhang đèn, trước phần mộ chậm rãi đốt. Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt của hắn, hắn bình thản nhìn ngọn lửa cuối cùng tắt hết mới từ từ đứng lên, quay người đi tới Minh Dương đạo nhân vẫn đứng ở một bên, cùng ông nhìn thôn trang dưới chân núi xa.
Sau đó, hắn bỗng nhiên cười một tiếng.
Minh Dương đạo nhân quay đầu nhìn hắn. Chỉ thấy hắn trên vạt áo còn một ít đất dính vào do mới vừa rồi dọn dẹp mộ phần, Vương Tông Cảnh cười trông bộ dạng rất rạng rỡ, không nhịn được liền hỏi:"Ngươi cười cái gì?"
Vương Tông Cảnh từ từ lấy trong ngực áo ra thanh Cốt Kiếm ảm đạm, nhìn qua có chút kỳ quái nhưng hiển nhiên không thể coi là thần binh lợi khí. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên thân kiếm, cười cười nói:
"Vãn bối chỉ là cảm thấy có chút buồn cười, mấy tháng trước người ở trước đại môn ngăn cản không để cho vãn bối giết người, mấy tháng sau cũng vẫn người đó mang theo vãn bối tới giết cùng một người." Hắn cười quay đầu hướng Minh Dương đạo nhân nhìn lại, trong mắt có chút kỳ quái cảm xúc, nói: "Tiền bối nói có buồn cười không?"
Minh Dương đạo nhân nhìn trên tay hắn đang nắm chuôi Cốt Kiếm ảm đạm trong chốc lát, sau đó ánh mắt rơi trên mặt của hắn, thản nhiên nói:"Không buồn cười."
Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút, sau đó thần tình lãnh đạm. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, thật ra thì tuyệt không buồn cười."
Minh Dương đạo nhân tâm tình trầm xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi chuẩn bị ngay bây giờ sẽ đi tìm Tôn Tích Thiện sao?"
Vương Tông Cảnh lắc đầu, nói: "Không, đợi đến tối đi, trong đêm tối, ta nắm chắc hơn một chút." Hắn quay đầu nhìn Minh Dương đạo nhân, nói tiếp: "Tiêu chân nhân nói với vãn bối, làm việc nhất định phải hiểu hai chữ, một là phải nhẫn, hai là phải biết chờ đợi."
Ánh mắt của hắn từ từ đưa xuống thôn xóm yên tĩnh dưới chân núi, trầm tĩnh nói:"Ta nghĩ, ta nên chờ." Nhưng nói đến đây, hắn mang theo mấy phần áy náy nhìn về phía Minh Dương đạo nhân, nói: "Chẳng qua là cũng muốn phiền toái tiền bối cùng đợi với vãn bối."
Minh Dương đạo nhân nghe hắn nói, sắc mặt vẫn nghiêm nghị, giờ phút này chậm rãi lắc đầu, nói:"Không sao, ngươi muốn chờ đợi, ta đợi cùng ngươi là được."
Vương Tông Cảnh gật đầu, không nói thêm gì nữa mà dứt khoát yên vị ở trên sườn núi nhỏ, ngửa đầu nằm xuống rồi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Minh Dương đạo nhân cũng lặng yên đi tới một bên ngồi xuống, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn thiếu niên đang nằm im một cái, trong ánh mắt hiện lên thần sắc phức tạp.
Từ khi xế chiều, đến khi trời tối.
Từ lúc mặt trời lặn xuống phía Tây, đến khi bầu trời lấp lánh ánh sao.
Trong lúc này có bao nhiêu đám mây bay qua, có bao nhiêu ngọn gió thổi qua.
Minh Dương đạo nhân an tĩnh ngồi ở trên sườn núi, dựa vào một gốc thông già xiêu vẹo, lặng yên xem mặt trời lặn, sao mọc, nhìn mây trôi, mây tan. Gió mát thổi tới trên mặt từ từ biến thành gió đêm lạnh lùng. Hắn đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, giống như là thấy được một vở tuồng nhân sinh, có mở màn, hát xướng, cao trào rồi đóng màn.
Hắn như có điều suy nghĩ, có chút hiểu được.
Hắn nhìn thiếu niên kia an tĩnh nằm chờ trời tối. Sắc trời đã tối, hắn vẫn nằm lặng yên chờ đợi. Chờ đến mọi âm thanh đều tịch, đợi đến lúc nhà nhà đốt đèn, sau đó đứng dậy đi xuống núi.
Sắc trời rất tối, bóng hắn nổi lên trên nền trời đen.
Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn chợt có từ bi ý, muốn thiếu niên kia theo hắn lập tức trở về núi.
Một con đường quang minh đại đạo đang ở phía sau. Hắn đứng ở trên đường, như nhìn người dưới đáy nước, chẳng qua người trong nước chìm nổi lại chưa từng hướng hắn kêu cứu, nhiều nhất chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, liền tự làm tự đi.
Chẳng qua là hắn bỗng mê loạn, con đường này rốt cuộc là sáng hay tối?
Người nào biết thật giả đúng sai?
Đêm đã khuya, người người đã yên tĩnh.
Bóng đêm thê lương.
Một năm trước, Vương Tông Cảnh mười lăm tuổi, tham gia cuộc thi Thanh Vân cuối tháng chín. Y thiên tư bình thường, bởi vì thù riêng mà giết người, chuyện bại lộ làm Thanh Vân chấn động, chưởng giáo chân nhân Tiêu Dật Tài tức giận, quyết định đuổi ra khỏi môn phái, vĩnh viễn không trọng dụng nữa.
Tông Cảnh vừa đi, từ đó tuyệt vô tung tích. Chị ruột Vương Tế Vũ biết chuyện này, tuy khẩn cầu nhiều nơi cũng không được. Sau khi Tông Cảnh đi, nàng gặp mưa bệnh nặng một phen, may mắn được ân sư Tăng Thư Thư dùng thuốc và châm cứu, từ đó Vương Tế Vũ chuyên tình tu luyện, khổ tu đạo pháp.
Còn lại hai ba người cùng Vương Tông Cảnh giao hảo thì sợ hãi mà im lặng, mặc nhiên khoanh tay, không có ra mặt cầu xin. Chỉ có một bé trai của Đại Trúc Phong mấy ngày huyên náo cãi vã, dùng hết biện pháp, cầu xin mọi người nhưng rốt cục vô dụng, chán nản khóc lớn một cuộc.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, người đến người đi, thay đổi khôn lường, vốn dĩ nhân gian tang thương, lại thay khuôn mặt mới...
Chú thích:(*) Nhân sinh thất khổ: Bảy nỗi khổ của nhân sinh. Trong Kinh Phật có nói về tám nỗi khổ của nhân sinh (ko phải là bảy):- Bốn nỗi khổ về thân:+ Sinh khổ: Trong đời ai cũng có nỗi khổ, cho nên nói sinh là khổ.+ Lão khổ: Già sức khỏe yếu kém, hay bệnh tật, tai lảng, mắt kém, những thứ đó luôn làm cho người già cảm thấy khổ đau.+ Bệnh khổ: Mọi bệnh tật đều làm cho người bệnh phải chịu khổ đau.+ Tử khổ: Làm người ai cũng ham sống sợ chết, chết phải bỏ sự nghiệp còn dang dỡ, bỏ người thân yêu, bỏ của cải cho nên chết là nổi khổ lớn nhất cho con người.- Ba nỗi khổ về hoàn cảnh:+ Cầu bất đắc khổ: Những gì mình mong cầu như muốn có một căn nhà đẹp, một chiếc xe đẹp …. mà không được, có những người muốn phụng dưỡng cha mẹ mà không được, dạy dỗ con cái nên người mà không được, đều lao tâm, khổ trí.+ Ái biệt ly khổ: Những cuộc chia ly với người thân như cuộc chia ly xa xứ cũng đã khổ, lại còn nổi khổ nào hơn, nếu người thân của mình mất, đau khổ nầy người ta diễn tả ruột đứt từng cơn.+ Oán tắng hội khổ: Những thứ chúng ta ghét mà gặp phải đã là khó chịu, con người với nhau mà đã ghét bỏ nhưng lại ở gần nhau, thường gặp nhau đều là những hoàn cảnh gây đau khổ cho chúng ta.- Một nỗi khổ về tâm:+ Ngũ ấm xí thạnh khổ: Năm ấm là Sắc ấm, Thọ ấm, Tưởng ấm, Hành ấm và Thức ấm làm cho người ta không thấy chân thực, đâm ra triền miên trong ngũ trược và tạo nên khổ.
Tác giả :
Tiêu Đỉnh