Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện
Chương 96 Chương 96

Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện

Chương 96 Chương 96


Điền Thụy cùng Hà Vũ từng người bắt đầu đầu tư.
Điền Thụy chủ yếu là tìm các dự án, cậu có ánh mắt của người tương lai, cảm thấy lĩnh vuejc truyền thông, internet, điện thoại di động cùng chế tạo chip khẳng định phát triển không tồi.
Mà lĩnh vuejc truyền thông lại của nhà nước, tư nhân không thể nhảy vào được.

Internet vừa đúng lúc.
Điền Thụy nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn lựa chọn hai ngành internet cùng chế tạo chip để đầu tư.
Bút đầu tư đầu tiên chính là hai triệu, hơn nữa còn phải rót vốn thêm hàng năm, đổi lại bọn họ phải đưa ra kết quả làm người thỏa mãn theo giai đoạn.
Còn Hà Vũ chọn làm bất động sản, hắn biết lợi nhuận có thể cao đến mức nào.

Nhưng hắn kiếm tiền thì kiếm, nhưng vẫn có điểm mấu chốt cơ bản.

Chất lượng nhà ở cùng thiết kế đều thuộc hàng đầu.
Hơn nữa hắn cũng đã có kinh nghiệm liên quan, khả năng dùng người cũng rất mạnh nên căn bản không cần bỏ ra quá nhiều công sức.

Nhìn Điền Thụy mỗi ngày đều bận rộn nghiên cứu tư liệu, lại còn đến thư viện mượn sách về, bộ dáng như nhất định phải tách giường ngủ riêng, Hà Vũ làm sao chịu được! Hắn cũng bắt đầu nỗ lực.

Bây giờ thành thị cấp một vẫn chưa phát triển, chính là thời điểm quan trọng để xây dựng.

Hà Vũ vừa đi chính là nửa tháng.

Sau đó trở về không lâu lại đi tiếp, tiền tiêu như nước.
Hai người cũng bắt đầu điên cuồng vung tiền.
Nhưng mà bọn họ còn có nhà máy thực phẩm, cửa hàng của Điền Thụy, công ty của Hà Vũ cũng đều đang có lợi nhuận, mặc dù bọn họ bỏ ra số tiền lớn nhưng vẫn đều có thể lấp được chỗ trống.
Từ sau khi Điền Thụy biết Hà Vũ làm sinh ý về bất động sản, cậu cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Mặc dù bây giờ internet đang đón gió mà lên, nhưng cũng cần phải có sự chuẩn bị lâu dài, không giống như Hà Vũ chỉ cần xây nhà rồi bán đi là có tiền mặt chảy về.
Cậu dự định đầu tư thêm một ít, coi như bảo hiểm.

Dù sao thì loạn quyền đánh chết sư phụ già, kiểu gì cũng có một cái có thể đối đầu được với Hà Vũ đi? Đầu tiên là cậu cho đăng quảng cáo, sau đó mỗi ngày đều nghiên cứu các loại kế hoạch, nhìn thấy dự án không sai đều mời người lại đây gặp mặt nói chuyện.
Hiện tại trong nước có nhiều cơ hội, nhưng lại thiếu tiền, bây giờ có nhà đầu tư nguyện ý để ý tới bọn họ, một ít người trẻ tuổi thật sự vô cùng kích động.
Cứ như vậy, có hai thanh niên trẻ tuổi đặt chân đến thành phố Linh Thủy.

tiếng tăm của thành phố Linh Thủy vẫn chưa lớn đến mức cả nước đều biết, mà quê nhà của hai thanh niên này cách nơi này vô cùng xa, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.

Tất cả mọi người đều nói hạng mục của bọn họ vô cùng kỳ lạ.

Thế nhưng bọn họ lại không nghĩ như vậy.

Hai người tự thành lập một phòng làm việc nhỏ, đem toàn bộ gia sản của mình đổ vào nhưng vẫn còn chưa đủ.
Bọn họ còn mời cả thầy giáo của mình về làm cùng, dù sao cũng phải trả lương cho những người làm việc ở phòng làm việc chứ, vì vậy bọn họ còn bán cả nhà ở của mình đi.
Trên đường tới đây, vì tiết kiệm tiền mà bọn họ chỉ mua ghế ngồi cứng.


Hai người ngồi suốt 32 tiếng, eo mỏi lưng đâu, ăn không ngon ngủ cũng không ngon, hơn nữa trong lòng luôn nghĩ đến chuyện đầu tư, lúc xuống tàu cả người đều có vẻ tiều tụy.
Một thanh niên trong đó nghỉ ngơi không tốt, sau khi xuống xe cuối cùng cũng không kiềm chế được mà ói ra một gốc cây.

Hắn ở trên xe vẫn luôn không ăn gì cả, cũng chỉ có thể phun ra chút dịch chua.

Thế nhưng càng phun lại càng không thoải mái, không lâu sau, nhân viên ga tàu đi ra hỏi thăm: “Đồng chí, không có chuyện gì chứ? Chỗ chúng tôi có nước ấm, cậu uống một chén đi."
“Không cần." Hắn khó chịu khoát tay áo một cái, miễn cưỡng chống đỡ: “Cám ơn ngài."
“Phải chăm thân thể thật tốt!" Nhân viên ga tàu dặn dò.
Thanh niên bên cạnh lo lắng hỏi, “Có khá hơn chút nào không?"
Hắn nói không có chuyện gì.
Lúc hắn ra ngoài mới phát hiện thành phố nhỏ này lại xây dựng ga tàu khí thế đến mức này.
Xe ba bánh bên ngoài đều có trật tự, không giống như nơi khác giống như tổ ong không ngừng cướp khách hàng.

Chỗ này xe ba bánh đều xếp hàng theo thứ tự, bọn họ tìm một cái xe ba bánh, báo địa chỉ cần đến.
Ngồi trên xe ba bánh, lái xe cười bắt chuyện, “Hai người các cậu là một đôi đúng không?"
Thanh niên lúc nãy mới ói ra, vẫn còn chưa hồi lại sức lực, nghe thấy hắn hỏi như vậy, sắc mặt lập tức bị dọa đến trắng bệch, “Không phải… Anh nhìn lầm rồi." Căng thẳng đến mức lòng bàn tay chảy mồ hôi không ngừng.
Một thanh niên khác cả người tràn đầy cảnh giác.
Người lái xe ba bánh làm sao lại không nhìn ra bọn họ căng thẳng dùng địch ý, giải thích, “Này, này có gì đâu.

Thành phố của chúng tôi cũng có một đôi.

Còn tổ chức lễ cưới đấy." Ngữ khí của hắn bình thản khiến cho hai người thanh niên này có chút hoảng hốt.

Lẽ nào ở bên này đã thoáng đến như vậy?
Quả nhiên, cậu thanh niên sắc mặt không tốt bị lời nói của lái xe ba bánh hấp dẫn, “Làm lễ cưới sao?"
“Đúng vậy, lễ cười đường hoàng ra dáng luôn, có chủ hôn, còn quay cả video, vô cùng trang trọng.

Hoa hồng trong lễ cưới đều là từ nước ngoài vận chuyển bằng máy bay đến đây đó." Người lái xe ba bánh thao thao bất tuyệt, giống như là chính hắn tham dự vậy.

Vô cùng sống động.
“Mọi người không cảm thấy kỳ quái sao?"
Lái xe ba bánh nói, “Có gì kỳ quái chứ.

Tìm người yêu là bình thường mà, chỉ cần không gây hại đến xã hội thì thích như thế nào thì làm như thế đó thôi!"
Hai thanh niên nghe thấy hô hấp đều cứng lại.

Cả đời bọn họ đều khát vọng bình đẳng, vậy mà đến thành phố nhỏ này lại thực hiện được rồi.
Sau đó hai người bắt đầu hỏi thêm.

Lái xe ba bánh nhắc đến Điền Thụy cùng Hà Vũ liền không dừng được, đây chính là nhân vật vô cùng nổi tiếng ở thành phố của bọn họ.


Tất cả mọi người đều không thể rời bỏ ăn, mặc, ở, đi lại.

Mà Điền Thụy cùng Hà Vũ đã nắm giữ hai thứ là ăn, ở của bọn họ rồi.

Khiến cho bọn họ ăn được vui vẻ, ở đến thoải mái.
Lại còn tạo ra nhiều công ăn việc làm như thế.

Hiện tại thành phố phồn vinh đến như này không thể không nhắc đến công sức của hai người bọn họ.

Người dân trong thành phố đều vô cùng cảm kích.

Đối với chuyện hai người bọn họ là một đôi, lúc đầu còn có người bàn tán, nhưng bây giờ nhìn thấy hai người ở chung với nhau nhiều năm như vậy, bọn họ càng ngày càng cảm khái, ngoại trừ đối phương, không biết còn ai có thể xứng với hai người này.
Quả thực chính là trời đất tạo nên một đôi.
Nếu như có người bên ngoài há mồm ngậm miệng nói hai người bọn họ buồn nôn, đó chính là động đến người trong thành phố, người địa phương nghe được nhất định sẽ cùng đối phương thảo luận một hồi.
Hai người thanh niên này không ngờ tính hướng của bọn họ thế mà lại có một ngày có thể quang minh chính đại đi lại thoải mái trên đường như thế.

Hai người đối với Điền Thụy cùng Hà Vũ mặc dù chưa gặp mặt, nhưng trong lòng đã tăng thêm mấy phần hâm mộ không thôi.
Lái xe ba bánh nói, “Chỗ các cậu muốn đến chính là nhà của Điền Thụy."
“A?" Hai người cả kinh, bỗng dưng có chút lo lắng hơn.
Hai người nhanh chóng xuống xe, chỗ này không phải là đại viện phục cổ của Điền Thụy mà là căn biệt thự hai tầng kia.

Từ sau khi hai người bắt đầu làm đầu tư, bên này liền được bố trí thành chỗ tiếp đãi khách mời lâm thời.
Hai người bọn họ đến nơi, trong lòng có chút lo lắng.

Chuẩn bị nhìn thấy Điền Thụy, đây chính là nhân vật trong truyền thuyết của thành phố này.

Nghĩ thôi cũng thấy căng thẳng.
Bọn họ tiến đến gõ cửa, cửa tự động nhanh chóng được mở ra, hai người liền tiến vào.

Vừa bước vào liền phát hiện chỗ này có đủ loại hoa tươi khoe sắc nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

Vừa nhìn liền biết chủ nhân căn nhà này nhất định là người nhiệt tình yêu thương sinh hoạt, bọn họ có chút ngượng ngùng, bọn họ chính là tay không mà tới, không khỏi có chút ki bo kẹt xỉ.
Ngay sau đó có một dì bước ra nói với hai người bọn họ, “Ông chủ Điền đang ở phòng khách chờ hai người." Bên này không thường có người ở cho nên chỉ cần người chăm sóc hoa cùng với quét tước dọn dẹp, không cần người nấu ăn, tổng cộng có hai dì thay nhau làm việc, hơn nữa lương còn rất cao.
Hai người tiến vào liền nhìn thấy sàn nhà dưới chân trơn bóng sáng ngời, cũng không biết nên đặt chân chỗ nào mới hợp lý.
Cuối cùng lúc bọn họ đẩy cửa phòng khách ra, hai người đều lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới Điền Thụy lại còn trẻ như vậy.
Bộ dáng hiện tại của Điền Thụy không chênh lệch so với bọn họ lắm.

Bọn họ cho rằng Điền Thụy đã kết hôn từ ba năm trước, mà lúc đó đã thu được thành tựu lớn như vậy, lại qua mấy năm, nhất định đã ở độ tuổi trung niên, không ngờ thoạt nhìn còn rất thanh tú.
Điền Thụy tự biết bản thân mình mặt nhìn rất non, không có khí thế giống như Hà Vũ nên còn đặc biệt đi may một bộ đồ Tây, lúc chiêu đãi khách mời thì sẽ mặc vào.


Nhưng ánh mắt của cậu quá trong trẻo lại thích cười, lúc mặc âu phục vào lại càng giống như sinh viên vừa mời tốt nghiệp đại học.
Điền Thụy nói: “Tôi đã xem dự án của hai cậu, vô cùng tốt." Bọn hắn là làm camera thu nhỏ.

Loại kỹ thuật này phần lớn đều là do các công ty nước ngoài nắm giữ, giá cả rất đắt, kỳ thuật cũng bị phong tỏa, nếu như bọn họ muốn nghiên cứu thì cần phải vượt qua hàng rào kỹ thuật.

Không thể không nói độ khó vô cùng cao.

Mà bây giờ bọn họ đã đạt được một chút thành quả nhỏ, tuy rằng vẫn còn không sánh được với các công ty nước ngoài đã làm chủ kỹ thuật này, nhưng mà bọn họ lại bắt đầu từ con số 0.
Đợi đến tương lai, bọn họ có thể có được kỹ thuật làm camera thu nhỏ của chính mình.

Cái này có thể kết hợp với những thiết bị khác, sẽ trở thành một xu thế của thời đại.
Lúc hai người bọn họ nói đến lĩnh vực của mình thì không còn câu nệ như lúc nãy nữa, nói chuyện cũng thoải mái hơn.
Điền Thụy nhìn hai người, thỉnh thoảng gật gật đầu.

Số vốn đầu tư ban đầu mà Điền Thụycấp cho bọn họ là 1 vạn tệ.

Mà đối với bọn họ số tiền này rõ ràng không thể đủ được.

Các loại ống kính làm camera cùng các loại vật liệu cần thiết đều rất đắt, Điền Thụy thương thảo với hai người bọn họ một chút.

Dù sao Điền Thụy cũng làm ông chủ nhiều cửa hàng lớn như vậy, khả năng kinh doanh của cậu mạnh hơn hai thanh niên suốt ngày ngồi trong phòng nghiên cứu này nhiều lắm.

Điền Thụy trước tiên đầu tư ba mươi vạn, nắm giữ 37% cổ phần.

Hơn nữa đây chỉ kỳ đầu tiên.

Nếu như bọn họ thật sự có thể nghiên cứu thành công, cậu có thể rót thêm!
Sau khi hai người nghe được phương án đầu tư liền không nhịn được sự hưng phấn trong lòng.

Nếu như lần này bọn hắn không tìm được biện pháp thì phòng làm việc của họ sẽ đối mặt với nguy cơ phải giải tán, tâm huyết mấy năm liền trôi theo dòng nước.
Hiện tại có Điền Thụy đầu tư, không chỉ không cần giải tán phòng làm việc nữa mà bọn họ có thể tiếp tục nghiên cứu, hai người lập tức hăng hái lên: “Bây giờ chúng tôi đang gặp một vấn đề về kỹ thuật, sau khi giải quyết được thì có thể ra nước ngoài thi đấu."Đối với phương diện nghiên cứu này bọn hắ vẫn rất có tự tin.
Điền Thụy cổ vũ: “Cố lên, nếu như hai người không bận thì có thể ở bên này mấy ngày.

Bên này có rất nhiều món ăn ngon." Sau đó còn cho hai người một phiếu ưu đãi ở cửa hàng thịt nướng coi như là mời khách.

Mấy ngày trước cậu mới mở thêm hai cửa hàng thịt nướng nữa.
“Không được, ngày mai chúng tôi sẽ đi." Bọn họ dân kỹ thuật, thật vất vả mới lấy được tiền, chỉ muốn đâm đầu vào trong phòng thí nghiệm thôi.
“Vậy cũng tốt." Điền Thụy không ngăn cản.
Đột nhiên một thanh niên trong hai người nói với Điền Thụy: “Chúc ngài cùng ông chủ Hà hạnh phúc." Tuy rằng bất thình lình nói câu này có chút mạo muội, nhưng hắn thật lòng muốn chúc phúc hai người họ.

Dù sao họ cũng lựa chọn con đường này nên biết đường này khó đi đến mức nào.
Điền Thụy sững sờ, sau đó cười nói: “Được, hai người cũng vậy nhé."
Hai thanh niên có chút hoang mang: “Tôi… Chúng tôi." Liên tiếp bị hai người ngoài nhìn thấu quan hệ của hai người, bọn họ rất hồi hộp, lúc rời đi còn cùng tay cùng chân mà đi.
Điền Thụy có chút buồn cười, ánh mắt hai người nhìn nhau thế kia, người ngoài đương nhiên nhìn ra được ngọt ngào trong đó.
Sau khi hai người để hành lý vào nhà khách liền đi ăn một bữa thịt nướng.

Chừng mấy ngày không được ăn uống ở trên tàu hỏa, ăn một bữa thịt nướng ngon này thật đúng là mở khẩu vị.


Không chỉ thịt nướng ăn ngon mà đồ ăn kèm cũng thỏa mãn khẩu vị của hai người vô cùng.

Đến lúc hai người cầm phiếu ưu đãi đi tính tiền, nhân viên phục vụ lại nói cho họ biết, đây là phiếu ăn miễn phí, không cần trả tiền.

Đến lúc này hai người mới biết Điền Thụy cho bọn hắn lợi ích thực tế lớn đến mức nào.

Càng ngày càng cảm kích Điền Thụy .
Ngày hôm sau hai người liền rời đi, so với sự bàng hoàng lúc đến, khi đi tâm thái hoàn toàn khác nhau.
Bên này Điền Thụy còn chuyên môn thành lập một công ty đầu tư, tìm một giám đốc có năng lực quản lý.

Có người làm cùng so với làm một mình thì thoải mái hơn nhiều.
Nửa tháng sau Hà Vũ trở về, hắn phơi nắng nên hơi đen, nnhưng dáng người lại càng thêm cường tráng hơn.

Hà Vũ về nhà liền tìm Điền Thụy, nhìn thấy Điền Thụy vẫn còn đang ngồi xem tài liệu.

Không biết cậu kiếm từ đâu một cái kính mắt gọng vuông đeo vào, gương mặt vốn tuấn tú lại thêm kính mắt càng chọc người yêu thích.
Hà Vũ nhìn Điền Thụy tại nghiêm túc xem tài liệu, không phát hiện gian phòng xuất hiện thêm một người nữa, hắn quyết định dọa Điền Thụy một cái, rón rén đến phía sau rồi trực tiếp ôm người vào trong lồng ngực.
“A." Điền Thụy chịu kinh hách kêu lên.

Cậu mở to hai mắt nhìn thấy người tới là Hà Vũ, giãy dụa mấy lần: “Sao anh đi lại không phát ra tiếng vậy?"
Nửa tháng này Hà Vũ không được gặp Điền Thụy nhưng nghe nói đến chuyện Điền Thụy mở công ty đầu tư.

Vừa nghĩ thấy Điền Thụy nghiêm túc với lần cá cược như vậy, chính là muốn tách giường ngủ với hắn, càng ngày càng muốn trừng phạt vợ yêu không thành thật này của mình, “Thế nào rồi?" Mặc dù hỏi vậy nhưng chóp mũi hắn lại gần sát vào chóp mũi cậu.
Hai má Điền Thụy đỏ lên: “Anh buông tay trước đã."
“Không được." Hà Vũ nghiêm túc nói: “Anh nhớ em."
Điền Thụy không lên tiếng, mà thấy trong ánh mắt Hà Vũ có một ngọn lửa nhỏ, khẩn trương nói: “Anh… Em…" Hà Vũ hôn lên đôi môi cậu, không cho cậu tiếp tục nói .
Nửa tháng không gặp, dù cho Thiên vương có tới cũng không ngăn được ăn ngủ với vợ yêu.

Loáng một cái đã đến nửa năm.
Điền Thụy xác thực nhảy vào không ít dự án, xem ra đều phát triển không ngừng, nhưng mà bất động sản của Hà Vũ lại giống như cây rụng tiền vậy.
Hà Vũ vừa nhìn báo cáo của cấp dưới vừa thoải mái ôm lấy vợ yêu, Điền Thụy mới vừa bị dày vò một lần, không có khí lực mà nằm ở đấy giả vờ ngủ.
Mà Hà Vũ thì lại tâm tình rất tốt: “Ông chủ Điền, lần này anh thắng.

Còn so nữa không?"
Điền Thụy nhắm mắt lại vẫn còn bực mình, lỗ tai hơi động không phản ứng hắn.
Ai biết Hà Vũ vẫn chưa xong, tay sờ đến eo Điền Thụy, nói: “Còn muốn so nữa không?" Hắn thắng nên được lợi, có tiền đánh bạc tự nhiên nghiện.
Điền Thụy hất tay hắn qua một bên, nói: “Ngủ." Các dự án của cậu vẫn còn đang ấp đây.

Đều là internet, chế tạo chíp, sản xuất, công nghệ cao, về lâu về dài nhất định là không thể thua được.
Thế nhưng Hà Vũ không phải là người, khai phá nhà ở đến hàng đầu! Tư thế quyết chiến với cậu đến cùng.

Đối với chuyện này, thiên phú kinh doanh của Hà Vũ hoàn toàn được thắp sáng, ngay cả cậu cũng không phải là đối thủ.

Cậu mới không bị lừa nữa đâu.
Hà Vũ ôm vợ yêu, sủng nịch nặn nặn khuông mặ của Điền Thụy: “Hẹp hòi." Để cho hắn được chút lợi thì có làm sao đâu? Nhưng mà, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, thực sự khiến cho hắn thỏa mãn vô cùng..

Tác giả : La Bặc Tinh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại