Trọng Tử

Quyển 1 - Chương 13: Bắt đầu sóng gió

Nghe nói là cùng Tần Kha tỷ thí, ngược lại Trọng Tử cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, ít nhất là cũng an tâm hơn so với tỷ thí cùng nhóm người của Văn Linh Chi. Nàng lặng lẽ quay trở lại ngồi xuống bên cạnh Yến Thực Châu.

Yến Thực Châu đã sớm phát hiện ra, liền xoay mặt lại hỏi: "Muội chạy đi đâu vậy, chỉ còn có hai trận nữa là tới lượt muội rồi."

Trọng Tử không trả lời chỉ ngồi nhìn những đám mây trắng bồng bềnh bên những vách núi đá tối đen khẽ hỏi: "Bên dưới thật sự là nối liền tới hoàng tuyền của Minh giới?"

Yến Thực Châu nói: "Nơi đó có đặt kết giới, nếu không thì cô hồn dã quỷ đã có thể lên tới trên này mất. Minh giới là chốn để luân hồi, do đó Diêm Vương cũng không đếm xỉa gì đến mọi chuyện trên này cả, mặc kệ chuyện của hai giới tiên – ma, một phần cũng vì bọn họ lực lượng yếu ớt. Nhưng cũng phải nói rằng quỷ môn quan ở Minh giới chính là kỳ quan mà trời đất ban tặng. Tiên và ma không thể nào vào được, trừ phi là đã chết. Nhưng mà linh hồn của những người đã chết khi tiến vào quỷ môn quan thì pháp lực lập tức hoàn toàn tiêu tan, chỉ có thể đầu thai chuyển thế. Năm đó ma tôn Nghịch Luân thu phục Yêu giới, sau đó tiến công Minh giới, muốn nhất thống tam giới, nhưng đến cuối cùng vẫn phải từ bỏ."

Trọng Tử gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, bất luận là người, là tiên hay là ma, thì đến khi chết cũng chỉ có một con đường duy nhất để đi. Người trong tiên môn mặc dù có thể thoát khỏi vòng luân hồi, nhưng đến nay tiên giới không phải ai cũng đều trường sinh bất tử giống như nhau, ngay cả đại tổ sư pháp lực cao cường nhất khi lịch kiếp cũng khó tránh khỏi kiếp nạn, chết, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

Yến Thực Châu cười nói: "Nếu theo như lời của muội nói, thần tiên và người phàm căn bản là không có gì khác nhau, vậy thì chúng ta còn tu tiên làm gì."

Trọng Tử lắc đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Thần tiên và người phàm đương nhiên là có điểm khác biệt. Thần tiên vốn là vì nhiệm vụ bảo vệ lục giới mà sinh ra, còn người phàm thì không phải như vậy. Cho nên nếu nói về tiên giới thì phải nói rằng bọn họ đều là những người có tấm lòng yêu thương quảng đại, ngoài ra còn phải có sức mạnh phi phàm hơn so với người phàm, bọn họ sống được lâu hơn so với người phàm, là bởi vì trên vai họ gánh vác trách nhiệm nặng nề, bất cứ lúc nào cũng có thể vì bảo vệ lục giới mà chết."

Yến Thực Châu nghe Trọng Tử nói vậy trợn mắt, há hốc mồm, sau một lúc lâu mới cười cười mắng yêu: "Mới nhỏ như vậy mà trong đầu đã đầy đạo lý đao to búa lớn rồi."

Trọng Tử đỏ mặt: "Mấy cái lý lẽ đó là do muội hỏi sư phụ rồi sư phụ nói lại thôi."

Yến Thực Châu nói: "Lại nữa, mỗi câu nói của tôn giả muội đều nhớ rõ ơi là rõ nha."

Trọng Tử xấu hổ, khẽ cúi đầu cười.

Trong lúc đang nói chuyện thì một trận tỷ thí nữa đã chấm dứt.

Sắp đến phiên mình lên sàn đấu, Trọng Tử có chút khẩn trương, vuốt ve cây Tinh Xán trong tay, âm thầm cầu khẩn: "Tinh Xán ơi Tinh Xán, tuy nói rằng mày theo tao không lâu, nhưng mà cũng là do sư phụ tự tay chọn mày cho tao, sau này tao sẽ luôn yêu thích mày, quý trọng mày, vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ mày. Cho nên khi lên võ đài chúng ta nhất định phải điểm mặt thật nhanh gọn, bay sao cho đẹp mắt một chút, để bọn họ không dám chê cười gì chúng ta nữa, đừng làm xấu mặt sư phụ nhé."

Tinh Xán lập tức phát sáng lập lòe, giống như đã nghe và hiểu được lời của Trọng Tử, toàn thân nó khẽ rung động trong tay nàng.

Trọng Tử đang cảm thấy kỳ quái, bên cạnh Yến Thực Châu liền nhắc nhở nàng: "Mau lên, đến phiên muội rồi kìa ."

Thì ra trận tỷ thí trước đó bởi vì thực lực quá chênh lệch nhau nên đã nhanh chóng phân thắng bại. Trận tiếp theo là đến lượt nàng và Tần Kha, lúc này Tần Kha đã sớm ngự kiếm chờ sẵn trên không trung, đôi mi dài khẽ nhíu lại, vẻ mặt không chút thay đổi, thái độ nghiêm nghị, đàng hoàng lúc trước đã thu lại ẩn giấu đi không còn một chút nào, lúc này chỉ còn một vẻ chững chạc thường ngày. Nhưng ngược lại, vẻ chững chạc đó càng làm toát ra một mị lực mê hoặc lòng người.

Thân là đệ tử của chưởng giáo, vào thời điểm thích hợp đã làm nở mặt nở mày cho sư phụ lại còn tạo nên uy chấn vang dội, chỉ một lần thôi cũng đã đủ rồi.

Trải qua trận tỷ thí vừa rồi, chỉ với một chiêu ‘Lạc Tinh sát’ kinh diễm, quả nhiên đã làm cho trong thâm tâm của chúng đệ tử đều nảy sinh ra sự tôn trọng và kính phục đối với Tần Kha, đệ tử của chưởng giáo dù sao cũng không giống như người bình thường, làm sao còn có người nào dám coi thường y kia chứ. Nhưng giờ phút này đối thủ của y lại là Trọng Tử - một người cái gì cũng không biết, một người mạnh nhất quyết đấu cùng với một người yếu nhất, kết quả đã rõ ràng ra ngay trước mắt, quả thực là không cần phải dự đoán nhiều nữa.

Trọng Tử ngày thường hay bị Văn Linh Chi và đám nữ đệ tử đi theo nàng ta cười nhạo, khinh thường, lời nói, cử chỉ lại không khéo léo bằng Văn Linh Chi, nhưng nàng chưa bao giờ gây chuyện sinh sự, tính tình lại rất tốt, con người lại rất hòa thuận khiến cho nhiều người yêu thích. Dần dần, mọi người từ thái độ khinh khi, coi thường nàng đã biến thành trìu mến, gần gũi hơn. Giờ đây nghĩ đến việc nàng không hề biết ngự kiếm, mà lần này lại vì quy củ bắt buộc, chắc chắn là khó tránh khỏi cảnh bị xấu mặt cho nên ai nấy đều toát mồ hôi lạnh, lo lắng thay cho nàng.

Lúc này Văn Linh Chi đang mãi nghiêng người nói chuyện cùng các sư huynh, sư đệ ở bên cạnh nên ánh mắt cũng không nhìn về phía bên này, nhưng khóe miệng kia cũng đã nhếch lên cao hơn rất nhiều.

Yến Thực Châu thấy thế hừ nhẹ một tiếng, mới vừa rồi trong lúc nói chuyện với Trọng Tử, nàng đã biết Trọng Tử mới được học cách ngự kiếm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng: "Muội có nắm chắc là bay lên trên đó được hay không? Nếu không được thì để tỷ lên nói chuyện thay cho muội, muội đừng đi."

Trọng Tử cầm Tinh Xán trong tay lên, lặng im hướng về phía trên đài cao kia.

Ánh mắt kia thật xa xăm nhưng lại đang nhìn nàng, bốn mắt chạm vào nhau, như sóng nước thật nhẹ nhàng, êm đềm giống như mang theo một loại ma lực kỳ dị, có thể cho làm cho con người ta cảm thấy mạnh mẽ hơn. Trong ánh mắt đó có sự thản nhiên, có sự an ủi còn có cả sự dung túng lẫn cổ vũ nàng.

Chỉ cần một ánh nhìn như thế, tâm trạng đang xao động của Trọng Tử đã trở nên bình tĩnh, phẳng lặng như mặt nước.

Những ý tưởng thoáng qua trong đầu vừa rồi thật sự là dư thừa vô cùng, sư phụ đã không chê bai nàng thì cho dù người khác cảm thấy như thế nào có gì là quan trọng đâu chứ?

Trọng Tử đẩy tay Yến Thực Châu ra, kiên quyết lắc đầu: "Không sao đâu tỷ ạ."

Hai tay nàng buông ra một cách quyết đoán, Tinh Xán như nghe được lời của chủ nhân, rơi xuống bên dưới rồi dừng lại ngay trước chân của Trọng Tử, toàn thân còn khẽ giật giật, tựa như đang giục giã chủ nhân, mời nàng mau mau lên một chút.

Trọng Tử bình tĩnh bước lên thân trượng.

…..

Đại hội thử kiếm được tổ chức năm năm một lần, bất cứ một tân đệ tử nào cũng đều phải lên võ đài, tuyệt đối không cho phép vắng mặt, để tránh trường hợp sẽ không kiểm tra được những đệ tử bỏ bê không chuyên tâm tu luyện, đây là quy củ do tổ sư lập ra. Vừa để làm động lực thúc giục chúng đệ tử của mình, vừa lấy làm vinh dự cho Nam Hoa. Nhưng tổ sư gia cũng không thể nào dự đoán được, mấy vạn năm sau Nam Hoa lại xuất hiện một đệ tử chỉ tu tiên linh mà không tu tiên thuật, nếu không cũng sẽ không ban ra một cái quy định mang tính chất bắt buộc đến thế này.

Ngu Độ nhìn sang Lạc Âm Phàm: "Ta thấy không bằng miễn ..."

Lời nói còn chưa dứt, bỗng nhiên một luồng ánh sáng trắng bạc vô cùng dịu mắt đột ngột từ dưới mặt đất bay lên, tốc độ này làm cho người ta phải líu lưỡi, phải quay đầu lại nhìn thật chăm chú. Một cô gái với trang phục trắng như tuyết đã phiêu đãng đứng giữa không trung, phía sau nàng là một quầng sáng rực rỡ của một đường cong duyên dáng được cây trượng vẽ nên vừa biến mất.

Trong phút chốc, bốn phía trở nên im lặng một cách lạ kỳ.

Mi mắt nhẹ nhàng buông xuống, tay áo dài màu trắng bị gió thổi bay lên, dáng người có vẻ thực đơn bạc, quả thật là không bằng được với vóc người căng tròn động lòng người của Văn Linh Chi, nhưng mà trên người nàng lại tỏa ra hương vị của sự thuần khiết, thoát trần, cũng là thứ hương vị mà Văn Linh Chi tuyệt đối không thể nào có được.

Trong nháy mắt chúng đệ tử đều nhìn đến ngẩn người, có người kinh ngạc, nhưng vượt hết lên trên sự kinh ngạc đó đều là cảm giác không biết phải dùng lời lẽ nào để mà diễn tả suy nghĩ của họ lúc này về cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt.

Ngự kiếm cần chú ý nhất chính là nhanh, ổn, gọn - chỉ vỏn vẹn đúng ba chữ, nếu như luyện tập tốt, thì khi công kích sẽ lập tức chiếm hết ưu thế, làm cho đối phương trở tay không kịp. Một tân đệ tử với tư chất thiên phú có bản lĩnh cao cường đến mấy thì trong vòng vài năm ngắn ngủi cũng chỉ có thể tu luyện thuật ngự kiếm đến cảnh giới này mà thôi, cũng không phải là không có người có khả năng cao cường hơn, như Tần Kha chẳng hạn. Nhưng mà trong truyền thuyết của tiên giới cũng chưa từng có nữ đệ tử nào lại có thể sử dụng thuật ngự kiếm xuất thần đến như thế này, thực sự là chưa từng tưởng tượng ra.

Hay là lời đồn đãi lúc trước có gì nhầm lẫn chăng?

Không chỉ các đệ tử đều hoài nghi, mà lúc này trên đài cao, Mẫn Vân Trung, Ngu Độ và Hành Huyền, sắc mặt của ba vị tiên tôn cũng không được tốt lắm, ánh mắt phức tạp, duy chỉ có Mộ Ngọc là nhìn Trọng Tử mỉm cười.

Mẫn Vân Trung nhìn sang Lạc Âm Phàm, cười như có như không cất giọng nói: "Không hổ danh là đồ đệ của hộ giáo tôn giả."

Ngu Độ nhíu mi lại sau đó giãn ra rất nhanh: "Chỉ là thuật ngự kiếm mà thôi, đệ tử tiên môn ai cũng biết mới phải, nếu không thì sẽ khiến người khác chê cười, sư thúc không cần phải quá băn khoăn như vậy."

Mẫn Vân Trung không nói thêm gì nữa.

Hành Huyền cũng rất hiền hòa giải thích: "Tiểu nha đầu này tư chất vốn khá tốt, nên chỉ luyện tập vài năm mà đã tiến bộ đến mức này thì cũng không gì đáng ngạc nhiên cả."

Lạc Âm Phàm ngồi thẳng người trên ghế, mặt không đổi sắc, giống như không hề nghe thấy ba người kia nói chuyện. Duy chỉ có ánh mắt của hắn là đang nhìn về phía tiểu đồ đệ đang đứng xa xa ở giữa sân kia, trong ánh mắt đó lại tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Không ai biết rõ ràng sự tình bên trong, ngoại trừ hắn.

Ba ngày, chỉ có ba ngày, thế mà Trọng nhi đã có thể làm cho Tinh Xán tâm ý tương thông với mình, đây là cảnh giới mà một đệ tử bình thường phải mất mười mấy năm mới có thể đạt tới được!

Bi ai, hay là thương hại, hắn cũng không nói rõ được là gì nữa rồi.

Có được khả năng thiên phú siêu phàm, đối với đệ tử tiên môn mà nói là điều vô cùng may mắn. Thế mà chỉ bởi vì trời sinh sát khí, may mắn liền biến thành bất hạnh, việc này nếu nói ra chân tướng, tất nhiên sẽ làm cho Trọng nhi đã bị nghi kỵ lại càng bị nghi kỵ nhiều hơn nữa. Phàm là người làm sư phụ trong thiên hạ này, đều lấy việc thu nhận được một đồ đệ tài giỏi, tư chất hơn người mà làm vinh dự, chỉ có độc nhất một mình Lạc Âm Phàm hắn, lúc nào cũng hy vọng Trọng nhi của hắn có thể ngu dốt đi một chút thì hay biết mấy.

Lạc Âm Phàm rốt cục không nén được những suy tư từ tận đáy lòng mà thở dài một cái thật mạnh.

Không khí xung quanh thật dị thường, Trọng Tử cũng cảm thấy rất kỳ lạ, mới vừa rồi phát huy thuật ngự kiếm nàng vốn là không tin tưởng, không dám nắm chắc khả năng của chính bản thân mình, cho nên lúc này trong lòng cảm thấy cực kỳ bất an, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn lên phía đài cao, tìm kiếm sự an ủi.

Sư phụ nàng vẫn y như trước không một chút sứt mẻ ngồi ngay ngắn ở trên đó, nhưng mà ánh mắt kia...

Trong lòng Trọng Tử chợt cảm thấy suy sụp, hoảng hốt vô cùng. Nàng làm sao biết được vừa rồi có gì không ổn trong đó kia chứ, cho nên vội vàng suy nghĩ lại một cách cẩn thận, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Mới vừa rồi rõ ràng nàng không hề làm gì mắc lỗi cả mà, thuật ngự kiếm chú ý nhất không phải là tốc độ và tự nhiên sao, chẳng lẽ sư phụ không vừa lòng?

Bắt gặp ánh mắt bất an lẫn đau đớn trong đôi mắt to tròn kia, Lạc Âm Phàm giật mình, hối hận không thôi. Rốt cuộc con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, tất cả đều không phải là sai lầm của Trọng nhi, thật sự là hắn không nên nghĩ nhiều như vậy.

Hắn lập tức khôi phục lại sự trấn định, khẽ nhìn tiểu đồ đệ của mình hơi hơi vuốt cằm, ra vẻ khen ngợi.

Trọng Tử thấy thế mới cảm thấy yên tâm, trong lòng cảm thấy rất vui.

Khán đài đối diện, Tần Kha cũng đã hoàn hồn lại, khóe miệng nhếch lên: "Nha đầu xấu xí, tiến bộ nhanh như vậy, đã đạt tới cảnh giới này rồi."

Trọng Tử rốt cục cũng nhớ lại là mình đang tỷ thí, lại nghe thấy trong lời nói của Tần Kha có ý khích lệ, nên càng thêm vui vẻ hơn nữa. Đang muốn mở miệng nhận thua, thì từ phía đối diện một luồng ánh sáng màu lam đột nhiên phát ra, chiếu thẳng vào mắt nàng khiến cho nàng cảm thấy hai mắt đau nhức, theo bản năng liền nheo lại.

Còn chưa kịp phản ứng, một luồng khí lạnh như băng đã ập đến, cùng lúc với giọng nói của Tần Kha:

"Cẩn thận, đỡ chiêu tiếp theo."

Luồng khí lạnh chỉ nhẹ nhàng như hơi thở nhưng lại sắc bén như một thanh kiếm trong chớp mắt đã thâm nhập vào thân thể Trọng Tử, theo gân mạch chạy đi khắp mọi nẻo, máu huyết toàn thân giống như bị đóng băng hết lại. Trọng Tử chỉ cảm thấy trước mắt toàn là một màu đen, đau đớn đến mức chịu không nổi, từ trên Tinh Xán ngã xuống, rơi thẳng tắp xuống bên dưới.

Yến Thực Châu sợ tới mức kinh hoàng hét lên: "Tiểu Trùng!"

Cùng lúc này, Ngu Độ cũng hét lớn: "Không được chạm vào!"

Trong lúc mọi người còn đang vô cùng hoảng sợ, thì một bóng áo trắng đã ôm trọn cơ thể nhỏ bé đang rơi xuống từ giữa không trung kia vào trong lòng.

Tuy nói rằng Nhiếp Băng thuật không làm tổn thương đến hồn phách, nhưng nếu là thân thể của người phàm thì vạn vạn lần cũng không thể chịu nổi. May mắn là Trọng Tử có bán tiên thể bảo vệ, nếu không thì thân thể này đã sớm bị phá hủy rồi.

Lạc Âm Phàm lập tức giải thuật pháp trên người Trọng Tử, cầm tay Trọng Tử mạnh mẽ độ một chút tiên khí qua, để bảo vệ nguyên thần của nàng.

Tần Kha ban đầu nghĩ rằng thuật ngự kiếm của Trọng Tử cao minh như vậy, thì nhất định thuật pháp cũng có nhiều thành tựu, nên có ý định muốn thử một lần xem sao. Y cũng chỉ dùng hai phần lực như cũ, tính ra thì còn kém hơn lực mà y đã dùng để đánh tên đệ tử trước đó nữa cơ mà. Nhưng vạn vạn lần không thể ngờ được là Trọng Tử ngay cả một chút thuật pháp cũng không học. Thấy tình cảnh này Tần Kha hoảng sợ, chân tay luống cuống, vội vàng chạy lên xem thử: "Nha đầu xấu xí …" Mới nói ra khỏi miệng y lập tức phát hiện ra mình lỡ lời, cả thân người chợt đứng khựng lại.

Người đang nằm trong lòng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, làm cho Lạc Âm Phàm vừa kinh sợ vừa muốn nổi giận với bản thân mình.

"Có sư phụ ở đây, ai có thể làm tổn thương đến ta", đứa bé này tín nhiệm hắn đến như thế, ỷ lại vào hắn như vậy, chỉ sợ trong lòng đã sớm coi hắn như là người thân của mình. Suốt mấy năm qua sớm chiều đều ở bên cạnh hắn, sao hắn lại không có tình cảm thực sự với con bé kia chứ? Chính miệng hứa hẹn sẽ bảo vệ cho con bé, vậy mà lại nhiều lần để cho con bé bị thương. Lần đó Vạn Kiếp gây ra thương tích là chuyện ngoài ý muốn, lúc này lại không phải hoàn cảnh như thế, trước mắt bao nhiêu người nhưng hắn chỉ biết trơ mắt nhìn tiểu đồ đệ của mình bị người khác gây thương tích mà không kịp cứu giúp.

Phát hiện hồn phách của Trọng Tử vẫn còn nguyên vẹn, Lạc Âm Phàm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lập tức lại xuất hiện một cảm giác tự trách mà trước tới nay chưa từng có.

Hắn nhẹ giọng gọi: "Trọng nhi."

Trọng Tử vẫn cảm thấy hoảng hốt vô cùng, chỉ mở to đôi mắt thất thần nhìn chăm chăm vào sư phụ của mình.

Đại hội thử kiếm lại phát sinh ra chuyện như vậy, Ngu Độ và Mẫn Vân Trung cũng biết là sự tình lần này nghiêm trọng rồi, vội vàng chạy tới hỏi han tình hình, còn Hành Huyền thì cẩn thận xem xét một lát sau nhẹ nhõm nói: "May mắn là Kha nhi ra tay không nặng, chỉ cần mỗi ngày uống một viên huyết vũ đan điều dưỡng, nửa tháng sau là có thể khỏi hẳn."

Ngu Độ nhẹ nhàng thở ra, giận tái mặt nói: "Kha nhi, còn không mau lại đây nhận tội!"

Tần Kha vốn nghĩ là Trọng Tử bị thương rất nặng, lúc này nghe Hành Huyền nói như vậy, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm, cúi đầu nói: "Là đệ tử làm việc lỗ mãng, xin tôn giả xử tội."

Lạc Âm Phàm thản nhiên nói: "Đến Ma Vân động chịu phạt."

Lúc này mà bị phạt, nhất định là ảnh hưởng đến đại hội thử kiếm, từ xa xa, Văn Linh Chi vội vàng lớn tiếng thay Tần Kha giải thích: "Tôn giả xin người hãy minh xét, thật ra Tần Kha không hề biết..."

Lạc Âm Phàm nhíu mày lại, quay mặt sang nhìn Văn Linh Chi.

Ánh mắt này không giống như ánh mắt nhu hòa ngày thường, mà là một ánh mắt lạnh lùng, trống rỗng vô cùng lại còn toát ra một sự sắc bén kinh người khiến cho người đối diện phải lạnh cả người.

Chỉ một cái liếc mắt kia đã làm cho tất cả các đệ tử ở đây đều hiểu được, thì ra Trọng Hoa tôn giả cao cao tại thượng, lãnh đạm không chút tình cảm trong cảm nhận của mọi người cũng là người bảo vệ đệ tử của mình đến vậy, hắn đối với đồ đệ ‘vô dụng’ này cũng không phải như mọi người vẫn thường tưởng tượng.

Văn Linh Chi thấy vậy liền im bặt không dám nói tiếp một lời nào nữa.

Ngược lại, Tần Kha lại vô cùng bình tĩnh: "Vãn bối đã biết sai, vãn bối sẽ lập tức đi Ma Vân động của Mẫn đốc giáo chịu phạt, mong tôn giả mau chóng mang sư muội trở về chữa trị."

Lạc Âm Phàm nói: "Thuật pháp tiên môn, học được không phải là để đem ra khoe khoang, cũng không sử dụng để tranh thua giành thắng, háo thắng phô trương như vậy."

Tần Kha cũng không giải thích chỉ khom người kính cẩn: "Vãn bối ghi nhớ lời dạy bảo của tôn giả."

Rốt cục lại được ở trong lòng của sư phụ, vòng tay ôm ấp này sao lại dịu dàng đến như thế! Mới vừa rồi trong ánh mắt kia còn hiện lên một sự kinh sợ rất rõ ràng nữa! Trong lòng Trọng Tử dâng lên đủ thứ cảm giác hỗn tạp, vui mừng, khổ sở, đau đớn... Lúc này bên ngoài dẫu có phát sinh chuyện gì, nàng căn bản cũng không để ý tới nữa, thậm chí cảm thấy những đau đớn trên người mình cũng không là gì cả, chỉ nhắm mắt lại, đem khuôn mặt của mình áp chặt vào mái tóc đen bóng đang thả xuống trước ngực sư phụ.

Nghĩ rằng Trọng Tử cảm thấy khó chịu, Lạc Âm Phàm quay sang Ngu Độ: "Ta mang Trọng Nhi trở về Tử Trúc Phong trước."

Ngu Độ vuốt cằm: "May mà chưa gây ra sai lầm lớn gì, ngày khác ta sẽ bắt Kha nhi qua tận nơi thỉnh tội với đệ."

Lạc Âm Phàm không nói thêm gì nữa, ôm Trọng Tử xoay người, cưỡi mây Ngũ Sắc rời đi.

Nhìn theo bóng dáng hai thầy trò đã đi xa, Tần Kha lập tức bước tới trước mặt Mẫn Vân Trung, vẻ mặt hổ thẹn: "Vãn bối nhất thời lỡ tay, suýt chút nữa đã gây ra sai lầm lớn, xin Mẫn đốc giáo trách phạt."

Mẫn Vân Trung bề ngoài nở nụ cười nhưng trong lòng lại cảm thấy rất bối rối, khó xử liền quay sang hỏi Ngu Độ: "Ý của chưởng giáo thế nào?"

Ngu Độ nghe vậy chỉ biết cười khổ: " Đó là quy củ từ xưa đến nay."

Văn Linh Chi vội chạy tới cầu xin: "Sư phụ, chuyện này từ đầu đến cuối cũng không thể hoàn toàn trách Tần Kha được, Tần Kha vốn là không biết chuyện của Trọng Tử, cho nên mới lỡ tay, ai kêu Trọng Tử..."

Tần Kha lập tức ngăn lời của Văn Linh Chi lại: "Đa tạ sư cô, đả thương người khác luôn luôn là chuyện không nên làm, Tần Kha cam tâm tình nguyện chịu phạt."

Mẫn Vân Trung đối với Tần Kha luôn có ấn tượng rất tốt, nay lại thấy y có trách nhiệm như vậy, đã thích lại càng thêm thích. Lúc này đang căng óc ra mà cân nhắc, vừa phải nhìn nét mặt của Lạc Âm Phàm ở bên kia, lại vừa muốn để cho Tần Kha tiếp tục được tham gia đại hội thử kiếm. Nhưng mà trước mặt nhiều đệ tử như vậy, liệu có biện pháp nào để vẹn toàn cả đôi đường được đây?.

Mộ Ngọc vẫn im lặng đứng bên cạnh từ nãy tới giờ khẽ mỉm cười nói: "Nhân gian có câu nói, người không biết thì không có tội, Tần sư điệt đương nhiên là có sai, nhưng chỉ là vô tình. Trong những đại hội thử kiếm trước đây, chuyện lỡ tay dẫn tới đả thương đồng môn cũng rất nhiều. Phạt thì vẫn phải phạt, nhưng cũng không nhất thiết phải nóng lòng làm ngay lập tức."

Mẫn Vân Trung nghe vậy liền gật đầu, nghiêm mặt nói với Tần Kha: "Lần này đáng lẽ phải phạt con thật nặng, nhưng niệm tình vì con chỉ là vô tình ra tay, hơn nữa đại hội thử kiếm vẫn chưa kết thúc, nên tạm thời chưa trách phạt. Đợi sau khi đại hội thử kiếm kết thúc, ngay lập tức đến Ma Vân động chịu phạt." Nói xong y liền xoay người đi lên trên đài cao, cũng không quên bỏ lại thêm một câu nữa: "Con nhớ rõ phải sang bên Lạc sư thúc của con để thỉnh tội."

Tần Kha cúi đầu tạ ơn rồi lui ra.Đúng như lời Hành Huyền nói, mỗi ngày dùng một viên huyết vũ đan để điều dưỡng, chỉ trong vòng nửa tháng Trọng Tử đã khỏi hẳn, đến khi nàng khôi phục lại nguyên khí có thể đi ra ngoài thì đại hội thử kiếm cũng đã sắp chấm dứt. Lúc này, đang diễn ra những trận đấu để tranh giành chức vị thủ tọa đệ tử vô cùng kịch liệt, có một trăm bốn mươi hai đệ tử lên võ đài để khiêu chiến. Ngay cả khi Tần Kha đánh bại được hết những đệ tử nổi bật của Mẫn Vân Trung, thì cũng không nằm ngoài dự liệu là bị bại dưới tay của Mộ Ngọc, nhưng đó cũng xem như một kết cục thật trọn vẹn rồi. Nghe nói trận đấu đó dường như là trận đấu hưng phấn và kịch liệt nhất mà trong gần một trăm năm qua đại hội thử kiếm chưa từng có.

Mộ Ngọc vẫn giữ vững ngôi vị thủ tọa đệ tử, Mẫn Vân trung đương nhiên là lại càng nở mặt nở mày, Ngu Độ cũng rất hài lòng. Tân đệ tử bị bại dưới tay tiền bối không có gì đáng phải hổ thẹn cả, Mộ Ngọc nhập môn đã hai mươi năm, Tần Kha bất quá cũng chỉ mới nhập môn được có năm năm ngắn ngủi, nhưng có thể đạt được thành tích như vậy cũng đã là trường hợp hiếm có rồi. Có thể nói rằng nhân tài mới của phái Nam Hoa đã xuất hiện.

Đại hội thử kiếm vừa qua đi, nhiệt huyết của chúng đệ tử còn chưa kịp lắng xuống thì một tin tức trọng đại chợt truyền tới.

Những người đang một lòng muốn trả thù Vạn Kiếp nhưng chưa biết phải làm cách nào, thì đột nhiên lại phát hiện hành tung của Cung Khả Nhiên. Và thế là chế trụ Cung Khả Nhiên đưa hồ băng trên núi Côn Luân. Chưởng giáo Côn Luân Ngọc Hư Tử lập tức truyền tin đến các phái trong tiên môn. Thanh Hoa cung, Trường Sinh cung, Thục Sơn môn, Mao Sơn phái và các nhân vật quan trọng khác trong tiên môn đều nhận được tin tức. Các phái lập tức tiến đến tương trợ. Về phần ma tôn Vạn Kiếp, trước mắt vẫn không hề có tin tức gì khác.

Ngu Độ và Lạc Âm Phàm nhận được thư, lập tức báo cho Mẫn Vân Trung và Hành Huyền, bốn người lập tức hợp lại để bàn bạc mọi chuyện. Những việc về Nghịch Luân ma kiếm đều là những việc vô cùng quan trọng, cần phải mau chóng đoạt lại để tiến hành tinh lọc, nhằm tránh hậu họa về sau. Đó là nội dung chíng trong thư của Ngọc Hư Tử, đương nhiên là y vẫn muốn mời Lạc Âm Phàm đích thân tới Côn Luân, dù sao Vạn Kiếp cũng là ma tôn dũng mãnh nhất của ma giới, không phải là ai cũng có thể đối phó được. Sau khi bàn bạc xong, Lạc Âm Phàm quyết định sẽ một mình xuất phát đi tới Côn Luân trước, Tần Kha sẽ mang theo các đệ tử đi qua Côn Luân sau để tiếp ứng.

Lúc đó thương tích của Trọng Tử đã lành hẳn, Lạc Âm Phàm căn bản là không cần phải quan tâm nhiều nữa. Ai ngờ chuyện này bất ngờ kéo đến trước mắt khiến cho hắn lại cảm thấy lo lắng, do dự không thôi.

Một khi hắn rời khỏi đây, Tử Trúc Phong chỉ còn mỗi một mình tiểu đồ đệ ở nhà, mà tiểu đồ đệ này của hắn ngoại trừ ngự kiếm ra thì các thuật pháp khác đều không hề biết dù chỉ là một chiêu. Ngu Độ và Mẫn Vân Trung lại có nhiều đệ tử quá, e là không thể nào lo chu toàn mọi bề được. Chỉ còn có Hành Huyền, nhưng y cũng đi ra ngoài. Nếu thật sự xảy ra việc gì đó ngoài ý muốn thì biết kêu ai cứu Trọng nhi đây? Nếu để cho Trọng nhi đi theo hắn lỡ đâu lại giống như lần trước ở Thanh Hoa cung gặp chuyện không may...

Lạc Âm Phàm không nén được những nỗi suy tư trong lòng, chỉ biết cười khổ.

Hắn sống thanh tĩnh mấy trăm năm qua, không bận tâm cũng không lo lắng bất cứ chuyện gì. Thế mà nay tự nhiên lại vì những chuyện như thế này mà hao tổn tinh thần, hay đây là như người ta vẫn thường nói "Tâm sự của những bậc làm cha làm mẹ trong thiên hạ?"

Vốn tưởng rằng chỉ cần bảo vệ Trọng nhi của hắn thật chu toàn, giữ lại ở bên người hắn thì sẽ không có gì bất ngờ xảy ra được nữa, đó cũng chính là kết quả tốt nhất. Nhưng mà trải qua đại hội thử kiếm lần này, Lạc Âm Phàm mới phát hiện ra có nhiều thời điểm sẽ phát sinh ra những việc mà diễn tiến của nó xa hơn rất nhiều so với suy nghĩ của mình, thân là đệ tử tiên môn, không có thuật pháp là nguy hiểm tới nhường nào.

Nếu ngày ấy người ra tay không phải là Tần Kha, mà là...

Kết cục thật khó mà tưởng tượng.

Phẩm hạnh của đồ đệ mình như thế nào, Lạc Âm Phàm làm sao mà không biết rõ được kia chứ. Rõ ràng là một đứa trẻ có thiên tính thuần khiết, lương thiện vô cùng, lại có khả năng thiên phú kinh người. Thế mà phải nhận một sự đối đãi không công bằng, ngay cả bản thân hắn là sư phụ mà cũng khó có thể dứt bỏ hết thành kiến nữa là. Không phải là hắn không tin tưởng con bé, mà là hắn lo sợ đến một ngày nào đó có chuyện gì xảy ra thì không thể cứu vãn lại được nữa. Khi đó trả giá lớn nhất sẽ là Nam Hoa, thậm chí là chúng sinh trong khắp cả lục giới này. Cho đến tận bây giờ, đọa kiếp do Nghịch Luân gây ra vẫn là cơn ác mộng của rất nhiều người.

Nhưng trước sau gì con bé cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, từ nhỏ đã nhận biết bao sự khinh khi, rẻ rúng của người đời. Rồi sau đó bái nhập tiên môn, vậy mà ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân cũng không có, con bé có tội tình gì đâu để phải chịu lâm vào cảnh ấy?

Nhưng con bé vẫn trước sau như một không hề oán hận hắn dù chỉ một câu, luôn luôn tin tưởng và tín nhiệm hắn.

Sự tin tưởng này, ngay cả đối với những bậc thần tiên vô tình nhất, cũng khó lòng mà không nảy sinh ra một sự cảm động chân thành nhất.

Trải qua kiếp sống tu tiên với năm tháng dài dằng dặc và tịch mịch, Lạc Âm Phàm đã sớm hình thành thói quen xem nhẹ mọi thứ, bao gồm cả tính mạng của chính mình. Cho nên đã hình thành nên một tính cách lạnh nhạt, thờ ơ, sao cũng được. Trong mắt hắn, ngoại trừ chúng sinh, ngoại trừ cột mốc biên giới lục giới, chưa bao giờ có bất cứ chuyện của người khác nào làm cho hắn cảm thấy đặc biệt quan trọng. Nhưng nay đứa trẻ này đi theo hắn một thời gian, đến làm bạn với hắn được năm năm, con bé đã xem hắn như người thân duy nhất của mình, làm cho hắn cảm nhận được tình người mà hắn đã thiếu vắng trong khoảng thời gian rất dài trước đó. Hơn nữa bản thân là sư phụ mà lại chưa làm hết trách nhiệm, bởi vậy nên hắn luôn luôn có cảm giác áy náy. Hắn đã không thể thờ ơ không lo lắng hay không bận tâm đến tánh mạng của con bé được nữa, thậm chí không biết từ lúc nào đã vì tương lai của con bé mà lo lắng, nghĩ suy. Tựa như lúc này, khi bắt buộc phải đối mặt với chuyện ở Côn Luân, bình thường chỉ cần bàn bạc xong hắn sẽ lên đường ngay lập tức. Thế mà bây giờ, việc trước mắt mà hắn còn đang lo lắng không biết phải làm như thế nào là làm sao mở miệng nói cho con bé biết, làm sao để mà dàn xếp cho con bé đây, rồi làm sao để mà căn dặn con bé khi ở nhà một mình nữa chứ. Cứ nghĩ tới là hắn lại phát rầu cả lên.

Vạt áo màu trắng thật dài buông xuống, Lạc Âm Phàm khoanh tay trước ngực đứng ở trước cửa điện nhìn dòng Tứ Hải chảy ngang qua, uốn quanh lượn lờ. Một làn hơi mong manh lan tỏa lên, không biết là sương, là khói, hay là mây.

Trọng Tử bước ra khỏi cửa liền thấy cảnh tượng như vậy, ngây người ra nhìn một lúc lâu, sau đó mới bước tới khẽ gọi: "Sư phụ."

Lạc Âm Phàm khẽ gật đầu, nhưng vẫn không xoay mặt lại nhìn nàng.

"Sư phụ đang suy nghĩ gì vậy?"

"Sư phụ đang nghĩ, mình làm như vậy có phải là đã sai lầm rồi hay không?"

Vẫn là một ngữ điệu thản nhiên trước sau như một, nhưng không giống như là đang hỏi mà ngược lại nghe thấy giống như là đang thở dài, trong đó bao hàm rất nhiều cảm xúc, có phiền muộn, có chút bất an, lại còn có chút áy náy xin lỗi nữa.

Trọng Tử trong phút chốc đã hiểu được những ẩn ý trong lời nói ấy: "Sư phụ đừng nói như thế, con bị thương là ngoài ý muốn mà thôi, ai kêu con lúc đó chỉ lo ngẩn người ra tâm trí để ở mãi tận đâu đâu, nếu nói sớm trước một bước, thì cũng không đến mức như vậy." Nàng bước lên cầu đá, nói tiếp: "Huống chi con đã hồi phục hoàn toàn rồi."

Đứa trẻ này, cái gì cũng đều thấu hiểu hết! Lạc Âm Phàm lắc đầu, rốt cục xoay mặt lại nhìn Trọng Tử: "Nói tới nói lui, lúc nào cũng như một đứa trẻ mãi cũng chưa trưởng thành."

Trọng Tử hạ mi, khẽ cười.

Nàng thực lòng nguyện ý vĩnh viễn được làm một đứa trẻ, giống lúc trước như vậy, mỗi ngày đều có thể quấn quít lấy sư phụ không rời. Chứ đâu như bây giờ, chỉ có những lúc nàng bị thương, thì mới được sư phụ ôm vào trong lòng và chăm sóc kề cận.

Hàng mi chợt dài hạ xuống, rõ ràng là tiểu đồ đệ đang cười, nhưng dáng vẻ ấy lại ẩn chứa một cảm giác thật khiến người ta cảm thấy đau lòng, nhưng việc lớn trước mắt không thể chần chừ được nữa. Lạc Âm Phàm dời tầm mắt, nhìn dòng suối trầm ngâm một lát, rồi quyết định nói cho tiểu đồ đệ biết: "Cung tiên tử hiện đang được giữ trong tay tiên môn, còn Nghịch Luân ma kiếm đang ở trong tay ma tôn Vạn Kiếp, cần phải mau chóng đoạt lại mới ổn định được đại cục. Vì thế nên ngày mai sư phụ phải đi Côn Luân một chuyến."

Trọng Tử từng nếm qua đau khổ, đương nhiên nhớ rõ ma tôn Vạn Kiếp là ai, nghe vậy cảm thấy khiếp sợ vô cùng, vội nói: "Con cũng đi!"

Lạc Âm Phàm lắc đầu: "Con ở lại Nam Hoa."

Trọng Tử nóng nảy vội vàng phản đối lại: "Con không ở lại đâu, con muốn..."

Lạc Âm Phàm liếc nhìn Trọng Tử một cái, nhíu mày trách mắng: "Không nghe lời của sư phụ phải không?"

Trọng Tử không dám nói gì nữa, chỉ im lặng cúi đầu.

Ý thức được lời nói của mình có chút nặng nề, Lạc Âm Phàm điều chỉnh lại giọng nói mềm mại hơn một chút: "Lần này đi đến đó vô cùng nguy hiểm, con không được học thuật pháp, nên ở lại đây trông coi Tử Trúc Phong. Nếu con cảm thấy nhàm chán, thì đi ra ngoài tìm... nhưng Thực Châu mấy ngày nữa cũng phải đi theo chúng ta, con kêu sư tỷ sư muội khác lên đây chơi với con đi."

Trọng Tử rầu rĩ "Dạ" một tiếng.

Lạc Âm Phàm tính dặn dò lại lần nữa, bỗng nhiên dừng lại, nhẹ nhàng kéo vạt áo dài.

Trước mặt hắn những đám mây đã trôi đi và tan hết, trong mặt Tứ Hải phẳng lặng sáng như gương hiện ra một bóng dáng, đó chính là Tần Kha, y đến Tử Trúc Phong để thỉnh tội.

"Ngày hôm trước làm việc lỗ mãng, lỡ tay làm sư muội bị thương, vãn bối quả thật rất bất an. Vãn bối đã ở chỗ của Mẫn đốc giáo chịu phạt, nên cũng không biết thương thế của sư muội như thế nào, hôm nay đến đây thỉnh tội cùng tôn giả và sư muội."

Nghe nói y bị phạt, Trọng Tử cảm thấy hối hận vô cùng. Nửa tháng này có sư phụ quan tâm chăm sóc, thế nhưng lại quên mất phải hỏi thăm thử tình hình của Tần Kha như thế nào, y chỉ là lỡ tay làm mình bị thương mà thôi, nhưng chắc chắn là bị trách phạt không nhẹ : "Tần sư huynh không phải cố ý, sư phụ..."

Vào lúc này mà còn có thể cầu xin thay cho người đã làm mình bị thương tổn. Lạc Âm Phàm nghe vậy cảm thấy rất vui mừng, khi hình bóng kia biến mất trong nước, hắn vuốt cằm nói: "Đương nhiên, đứa trẻ này ngộ tính cực cao, phẩm hạnh đoan chính, tương lai sau này nhất định sẽ có thành tựu lớn, thằng bé đã có thành tâm đến thăm, con mau đi ra gặp thằng bé một lần đi."

Sư phụ vẫn luôn mang dáng hình của một người hai mươi hai tuổi, đã có khi nào bị người khác gọi là một đứa trẻ hay chưa nhỉ? Trọng Tử nghiêng đầu sang nhìn hắn, cả người bước đi chậm chạp nhưng lại giống như đang đứng im vậy.

Lạc Âm Phàm cũng cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng may hắn không phải phải là dạng người ưa hỏi han nhiều, chỉ dặn dò tiểu đồ đệ: “Đi nhanh về nhanh, sư phụ còn có việc quan trọng muốn nói với con."

"Con biết rồi ạ."

Nhìn theo bóng dáng hắn biến mất ở bên trong cửa điện, Trọng Tử mới nghĩ lại ý tưởng vừa rồi trong đầu mà bật cười. Sợ Tần Kha đợi lâu, nàng vội vàng ngự trượng bay xuống bên dưới Tử Trúc Phong, từ xa xa đã thấy một thanh niên áo trắng đứng ở nơi đó.

…..

"Tần sư huynh!" Trọng Tử ngoắc ngoắc.

Tần Kha tiến lên hai bước rồi dừng lại, nhíu mi: "Thương thế của muội..."

"Muội đã khỏe hẳn rồi, " Trọng Tử ở hạ xuống trước mặt y, thẹn thùng, "Việc này vốn không liên can đến sư huynh, vậy mà chỉ do muội không biết thuật pháp làm hại huynh bị trách phạt, Mẫn đốc giáo phạt huynh như thế nào, có nặng hay không?"

Tần Kha không đáp, hỏi lại: "Vì sao lại như vậy?"

Trọng Tử không hiểu: "Gì cơ?"

Tần Kha nhìn sâu vào trong mắt Trọng Tử: "Thật sự do là sư phụ của ta sao?"

Trọng Tử đã hiểu ra, cúi đầu cười: "Là do muội trời sinh sát khí, không thích hợp cho việc tu luyện thuật pháp. Thật ra cho dù chưởng giáo có đồng ý, muội cũng không muốn học, huynh cứ việc chê cười muội lười biếng đi."

Tần Kha trầm mặc một lúc lâu, sau đó nghiêng người quay đi: "Nha đầu xấu xí."

Trọng Tử nghe vậy còn chưa kịp hiểu ra sao thì Tần Kha bỗng nhiên lại mở miệng nói: "Lười biếng thì cứ việc lười biếng đi, thật ra không học thuật pháp cũng không sao cả. Ta thấy tôn giả bảo vệ, che chở cho muội rất kỹ, huống chi... Còn có bọn ta ở đây, sợ gì chứ."

Sư phụ thật sự che chở cho nàng sao? Ngay cả Tần Kha mà cũng thấy như vậy ư? Trọng Tử trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, liền nói: "Muội nghe sư phụ nói là sư huynh đánh bại rất nhiều người, cùng với Mộ sư thúc đấu với nhau đến bảy mươi hiệp. Lần đầu tiên tham gia đại hội thử kiếm mà đã có thể khiêu chiến được với thủ tọa đệ tử, gần cả trăm năm nay thì Mộ sư thúc là người đầu tiên, sư huynh là người thứ hai đó."

Tần Kha lắc đầu: "Chỉ là lời đồn đãi mà thôi, Mộ sư thúc thực sự giỏi hơn ta rất nhiều."

Trọng Tử lấy Tinh Xán khẽ đập đập Tần Kha: "Sư huynh quá khiêm tốn rồi."

Tần Kha sắc mặt không thay đổi chỉ nói: "Thực sự không phải là quá khiêm tốn, kiếm ta dùng là Bát Hoang kiếm, vốn là thần kiếm thượng cổ, hơn xa kiếm của Mộ sư thúc. Xét về pháp khí đã thấy ta chiếm ưu thế hơn hẳn rồi, huống chi đấu đến hiệp thứ bốn mươi ta đã cảm thấy mình phải dốc hết sức lực ra, sức lực cũng sắp cạn kiệt luôn rồi. Đấu thêm một hồi nữa, Mộ sư thúc vẫn giữ nguyên khí lực như thế, rất an nhàn, bình an, vô sự, có thể thấy được tu vi của sư thúc hơn ta rất nhiều. Chỉ sợ sư thúc còn nương tay cho ta vài lần nữa kia."

Thắng không kiêu, bại không nản, Trọng Tử ngược lại càng cảm thấy bội phục Tần Kha hơn nữa, nhẹ giọng an ủi: "Mặc kệ như thế nào, sư huynh so với sư thúc đã nhập môn mười mấy năm, có thể cùng sư thúc đấu với nhau một trận kịch liệt như vậy đã là hiếm có lắm rồi, ngay cả sư phụ của muội cũng khen huynh nữa mà."

Tần Kha chưa hề nghĩ tới việc này nên không khỏi ngạc nhiên: "Thật sao?"

Trọng Tử ra vẻ rất nghiêm túc: "Muội nói dối huynh làm gì, mới vừa rồi sư phụ còn nói huynh ngộ tính rất cao, tương lai nhất định sẽ có thành tựu lớn."

Tần Kha nở một nụ cười hiếm có: "Đó là do tôn giả cất nhắc ta mà thôi, ta còn tưởng rằng ta làm muội bị thương, tôn giả sẽ rất tức giận nữa cơ chứ."

Trọng Tử nói: "Huynh đừng nói bậy, sư phụ của muội không phải là người dễ dàng nổi giận như vậy đâu. Người thoạt nhìn thì có vẻ không quan tâm không để ý gì đến người khác, nhưng thật ra tính tình của người so với Thiên Cơ tôn giả cũng hiền hòa gần gũi không kém gì đâu."

Trong thiên hạ này, có đồ đệ nào mà không sùng bái sư phụ của mình đâu. Tần Kha mở miệng định nói gì đó nhưng lại nhìn vào mắt Trọng Tử rồi xoay người bước đi, sau đó mới buông lại một câu: "Muội không có việc gì là tốt rồi, vừa mới khỏi hẳn, mau trở về nghỉ ngơi đi, ngày khác ta lại đến thăm muội."

Tiễn bước Tần Kha trở về xong, Trọng Tử cũng nhớ đến việc mà Lạc Âm Phàm phân phó, vội vàng ngự trượng trở về Trọng Hoa cung. Ai ngờ trên đại điện trống không chẳng thấy bóng người, đang lúc nàng sốt ruột hết sức thì bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Sư phụ đang ở ngọn núi chỗ Toan Nghê, con nhanh đến đây đi."
Tác giả : Thục Khách
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại