Trọng Sinh
Chương 8
Muốn cô đừng tới, cô quả không tới thật.
Từ đó đến nay đã được bảy ngày, Phượng Diêu nhìn chỗ trống đối diện trên bàn ăn, không biết là đang tức giận với ai.
Tôn Y Nỉ không trở lại ăn cơm với hắn.
Đã bảy ngày, hắn đều phải ăn cơm một mình.
Ngày đó không cho cô đi theo, chẳng qua là không muốn trong lúc tâm trạng không tốt sẽ vô tình làm tổn thương đến cô, mới bảo cô đừng đi theo, để mình từ từ bình tĩnh lại.
Hắn thừa nhận, trong lòng hắn quả thật có chút cảm giác không thoải mái, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào chấp nhận được chuyện trong lòng cô còn có người khác quan trọng hơn hắn, thậm chí cô còn vì bảo vệ người kia mà đẩy tay hắn ra, giằng co với hắn.
Thì ra, hắn không hề khoan dung như mình nghĩ, có thể mỉm cười hờ hững mà ngắm nhìn hết thảy mọi chuyện, hắn cũng sẽ tính toán chi li, muốn độc chiếm toàn bộ ánh mắt của cô...
Hắn cười khổ.
Nếu đã không đợi được cô, hắn đành phải tự thân vận động.
Vừa mở cổng, hắn bỗng kinh ngạc khi nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi co ro ôm gối ngay cạnh cửa nhà hắn, hắn thoáng giật mình.
"Cô..." Hắn định thần lại, vừa nhìn đã nhận ra đây là hàng xóm cách vách của Tôn Y Nỉ, hôm hắn dọn nhà cô cũng có tới phụ giúp một tay, là một cô gái có nụ cười ngọt ngào, đơn thuần lại thiên lương.
"Hiểu Ý, cô tìm tôi?"
Đôi tròng mắt đầy vẻ hoảng hốt khẽ nâng lên, nhìn vào khuôn mặt của hắn thật lâu, gật đầu một cái.
Tôi tới tìm Y Nỉ, nhưng gần đây tâm trạng cô ấy không tốt, Lâm Giang nói... đến tìm anh cũng được.
Phượng Diêu không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng cũng đoán được đại khái, cô có chuyện đến tìm hắn.
"Vào nhà trước rồi nói." Bộ dạng của cô có vẻ không được ổn lắm.
Không biết cô đã ngồi xổm ở cửa bao lâu, lúc đứng lên thì lảo đảo một trận, hắn vội vươn tay kéo cô lại.
Hắn để cô ngồi trên ghế sofa đơn trong phòng khách, xoay người đi pha trà nóng. Lúc nãy khi chạm vào tay cô, hắn thấy cả cánh tay đều lạnh như băng.
"Được rồi, giờ có thể nói xem cô xảy ra chuyện gì không?"
Hắn không cách nào quá thân thiết với người khác được, mặc dù giao tình với mấy người hàng xóm trong phố Khởi Tình không đến mức lạnh nhạt, nhưng cũng không có ai gặp chuyện mà lại nghĩ đến hắn đầu tiên, đương nhiên chuyện đó phải là chuyện hắn có thể giải quyết được.
Nhiệt độ tỏa ra từ ly nước ủ ấm tay cô, đôi tròng mắt trống rỗng cũng dần ấm lại, cô đặt ly nước xuống, móc điện thoại trong túi ra, nhấn mấy chữ. Anh là chủ tử của Y Nỉ sao?
Hắn liếc mắt nhìn: "Có lẽ vậy. Điều này quan trọng lắm sao?"
Cô gật đầu. Vậy anh có từng nghe chuyện, tôi có thể đọc được tiếng lòng của người khác chưa.
"Có từng nghe Quân Nhã đề cập đến." Thật ra thì, Phàn Quân Nhã báo cho hắn biết, trong phố Khởi Tình có một đống quái nhân, nhất là Chu Hiểu Ý, ngàn vạn lần đừng tiếp xúc tay chân với cô ấy, nếu không ngay cả lúc bé từng làm việc ngu xuẩn gì cũng sẽ bị cô moi ra, một chút lý lịch cũng không chừa...
Y Nỉ nói, năng lực đọc tâm của tôi là của chủ tử cô ấy, chờ đến một ngày tôi nản lòng, bắt đầu thấy bài xích với năng lực này thì cô ấy mới có cách thu hồi lại.
Phượng Diêu đọc xong dòng chữ viết đó, hỏi ngược lại: "Vậy là bây giờ cô đã nản lòng?"
Đốt ngón tay của Chu Hiểu Ý cứng lại, lát sau mới tiếp tục ấn điện thoại di động.
Có năng lực như thế, thật ra thì rất thống khổ, làm người có lúc ngốc một chút, cũng là một loại hạnh phúc.
Cái gì cũng có thể nhìn thấu, lâu dài sẽ phát hiện ra thế giới vốn không tốt đẹp như mình nghĩ, cảm giác thất vọng và bị đả kích đó, thật sự rất khó chịu.
Trên thế giới này, ai mà không đeo mặt nạ để tồn tại? Trong những trường hợp khác nhau nói những câu khác nhau, có lẽ chỉ là xã giao, nhưng cũng có thể là hành động tất yếu, nếu chân thật quá mức, ngược lại sẽ bị người khác làm tổn thương.
Vậy thì, cô cần gì phải khác với người khác? Có một số việc, cô thà rằng mình vĩnh viễn không biết.
Phượng Diệu đọc xong, cũng trầm ngâ:"Tôi không cho là cô lại bài xích năng lực như thế."
Tính cách của cô rất lạc quan, sau khi nhìn thấu lòng người, vẫn có thể giữ được bản chất thiện lương, đối đãi với mọi người vẫn rất chân thành.
Nếu năng lực đó quả thật là do hắn cho, vậy thì lúc đầu khi hắn giao phó năng lực này cho cô, hẳn cũng đã suy tính dựa trên cơ sở nào đó, hoặc giả là do cơ duyên, ít nhất thì, nó cũng có thể giúp cô trưởng thành.
Tôi cũng cho là tôi có thể quen được, nhưng mà… Tôi không thể, có một vài chân tướng, xấu xí đến mức tôi không biết phải đối mặt thế nào, loại chuyện như vậy, tôi vĩnh viễn cũng không thể quen được…
Ánh mắt của hắn dừng lại ở chữ cuối cùng, rất lâu sau, cô cũng không ấn tiếp nữa.
Một giọt nước mắt nhỏ xuống ngón tay đang ấn phím, cô run rẩy, rồi chậm rãi ấn tiếp, Xin.. thu hổi lại năng lực đọc tâm, tôi không muốn nó, không cần nó nữa.
Cô không ngừng đánh chữ"không cần nó", nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
Phượng Diêu đè tay cô lại, cảm thấy không đành lòng.
Nếu quả thật hắn đã gây ra đau khổ như thế cho cô, hắn phải làm thế nào để giúp cô?
Nước mắt đong đầy trong hốc mắt, cô trợn to mắt, ngước lên nhìn hắn,
Lúc tay hắn chạm vào tay cô, thứ nhiệt độ không giống với nhiệt độ của con người bỗng truyền đến, khiến cô kinh ngạc cực kỳ.
“Xin lỗi." Hiểu lầm nguyên nhân cô kinh ngạc, Phượng Diêu vội thu tay về nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào cái tay đó.
Không. Tôi chỉ ngạc nhiên… tôi không đọc được tiếng lòng của anh.
“Là sao?"
Có lẽ anh thật sự là chủ nhân của nó, xin hãy giúp tôi…
“Tôi không biết phải làm thế nào." Nhưng nếu quả thật đúng như lời cô nói, năng lực này vốn là của hắn, vậy thì, nó phải cảm ứng được tiếng gọi của chủ nhân nó, trở về chỗ cũ mới phải.
Hắn lại đưa tay đến gần tay cô một lần nữa, cố gắng tìm lại cảm giác dao động ban nãy.
Loại cảm giác này cũng không mấy xa lạ, một tuần trước tại cửa hàng tiện lợi, hắn cũng từng cảm nhận được nó trên người Lâm Giang, giống như có thứ gì đó đang dẫn dắt hắn. Hắn thuận theo bản năng, đưa lòng bàn tay tới gần cô, một nguồn nhiệt bông rục rịch đáp lại hắn…
Hắn dừng bàn tay cách tay cô ba tấc, không di chuyển nữa.
Chu Hiểu Ý mở to mắt, nhìn một vầng sáng nhạt chậm rãi hiện ra từ tay mình, từng chút, từng chút, rồi ngưng tụ lại thành một viên cầu phát sáng, rơi vào giữa lòng bàn tay hắn.
Quả cầu phát ra ánh sáng rực rỡ mà chói mắt, bao quanh một chữ tiếng Trung bên trong. Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã chìm dần vào lòng bàn tay hắn, biến mất tăm.
Vậy là được rồi sao?
“Tôi không chắc, nhưng cô có thể thử xem, có vấn đề thì lại tới tìm tôi."
Chu Hiểu Ý nói cảm ơn, không nói thêm nữa mà vội đứng dậy từ biệt. Trước khi đi, cô còn như nghĩ tới gì đó, cầm lấy cây bút trên bàn, viết một hàng chữ.
Phượng Diêu tiễn khách xong, đứng trong phòng khách đọc tới đọc lui hàng chữ đó, ngưng mắt trầm tư.
Y Nỉ tìm anh rất lâu, từ lúc tôi biết cô ấy đến giờ, cô ấy vẫn luôn chấp nhất chuyện này.
Cô ấy có vẻ rất thông minh, bộ dạng cứ như không gì có thể làm khó được cô ấy, thu nhận những thứ “quái thai" kỳ dị trong nhân gian như chúng tôi. Mặc dù ngoài miệng chúng tôi nói chuyện không chút lưu tình, nhưng trong lòng lại luôn cảm kích cô ấy vì đã cho chúng tôi một không gian để tự do sinh hoạt.
Nhưng dù có là người thông minh thì cũng sẽ làm chuyện hồ đồ, cô ấy lại còn để ý anh, nên sẽ dễ dàng mất đi sự sáng suốt trong phán đoán. Bất luận cô ấy đã làm gì, có thể nhìn vào tình yêu một lòng một dạ của cô ấy dành cho anh mà tha thứ cho cô ấy được không?
Yêu sao?
Ai trong bọn họ cũng đều chưa từng nói ra chữ này, ngay từ đầu thì giữa họ đã không đơn thuần chỉ là tình yêu nam nữ, xen lẫn quá nhiều, nếu thật sự phải phân tích rõ xem thứ nào nặng nhất thì cũng không nhất định phải là tình yêu, cái ý nghĩa nương tựa vào nhau, cùng sống cùng chết, đã sớm vượt xa tình yêu.
Cũng vì thế, khi hắn nhìn thấy cô vì Lâm Giang mà phản kháng lại hắn, cảm xúc tức giận đan xen với đau khổ này quá mức xa lạ, hắn cũng không biết phải đối mặt thế nào, nên mới lập tức xoay người đi khỏi.
Quả cầu vừa mới thu vào tay, dường như đang dao động trong người, tỏa ra ánh sáng ấm áp khiến ngực hắn nóng lên, loáng thoáng như có gì đó định phá kén chui ra. Quá nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu, về hắn và cô, về bí mật mà cô cố sức che giấu…
“Quái lạ, sao lại không đóng cửa… Phượng Diêu anh ở đâu?" Đi thẳng một đường vào phòng khách, thấy hắn đang nửa quỳ nửa ngồi trong phòng, hai mắt nhíu lại, cô vội vàng chạy tới đỡ hắn.
“Phượng Diêu, Phượng Diêu? Sao vậy?’
Giọng nói đầy vẻ lo âu, kéo chút thần trí của hắn trở về, một nửa vẫn còn chìm vào những hình ảnh thoáng qua trong đầu, nhất thời khó lòng phân biệt được thực tại và ảo mộng.
“Anh…" Cô trừng to mắt, những suy nghĩ trong lúc không đề phòng của hắn xuất hiện đầy đủ trong đầu cô.
Giữa bọn họ, luôn tồn tại thứ gọi là tâm linh tương thông.
Hắn nhớ ra rồi! Hắn đã biết hết…
Cô buông lỏng tay, kinh hoàng lui ra, huyết sắc trên mặt dần bay mất.
Phượng Diêu đỡ trán, cố gắng đè lại những hình ảnh đang bay loạn trong đầu, giữ cho suy nghĩ được tỉnh táo, đến khi thấy rõ gương mặt của người trước mắt thuộc về Hướng Duy Hoan, hắn hơi nhíu mày lại.
Sao cô lại dùng đến thuật mô phỏng rồi?
Gương mặt của cô rõ ràng đẹp hơn bất kỳ ai… ít nhất thì trong mắt hắn là như vậy, sao cô lại cứ muốn đóng giả thành người khác?
Thật ra thì hắn không quá thích cô dùng thuật mô phỏng, hắn cứ cảm thấy cô như đang bịt kín một lớp mặt nạ, vô cùng mất tự nhiên.
“Em…"
Hắn còn chưa kịp mở miệng đã bị cô cắt ngang.
“Xin lỗi, đột nhiên em nhớ mình còn có việc…" Cô vội vội vàng vàng xoay người bỏ trốn.
“Em đứng lại đó cho tôi!" Hắn vô cùng có thành kiến với bộ dạng như thấy quỷ này của cô. Cả một tuần liền lặn mất tăm không thấy bóng dáng, khó lắm mới tới được lại không dùng thân phận của mình, những thứ này thì cũng thôi đi, vừa gặp mặt đã đi là có ý gì? Hắn chướng mắt đến vậy sao?
“Không bằng lòng ở lại thêm chút nào sao? Nếu đã vậy, cần gì phải đến." Hắn không nghĩ tới, có một ngày mình cũng dùng đến cái giọng giễu cợt này để nói chuyện nhưng cô lại có bản lãnh làm cho tâm tình của hắn đảo lộn.
“Em…" Cô cúi thấp đầu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trong lúc hoảng loạn, cô không cách nào suy nghĩ được, căn bản không biết mình đang nói gì:"Em tới là để nói chia tay…"
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Phượng Diêu đã trừng mắt nhìn cô với vẻ không thể tin được: "Em nói gì?!"
"Em, em đã nghĩ rất lâu, cảm thấy tính cách của chúng ta không hợp, cho nên không cách nào..."
Phượng Diêu vẫn đang trừng cô, không có bất kỳ động tác nào.
Bên trong phòng khách bỗng chốc trở nên lặng lẽ, không khí ngưng trệ.
Rất tốt, rất tốt! Cô tránh mặt một tuần lễ, chính vì muốn ném cho hắn câu đó.
Một người rốt cuộc có thể bị vứt bỏ đến mấy lần? Nếu không phải cô quá tài giỏi, thì chính là hắn quá ngu xuẩn, lại có thể để cô hất văng mình ra lần nữa.
Phượng Diêu nhắm mắt lại, lúc mở miệng lại thì không có tức giận sôi trào, cũng không có đanh giọng chất vấn, mà là lạnh lùng, lạnh đến mức da đầu cô tê dại: "Chúng ta đã từng qua lại với nhau sao? Nếu tôi nhớ không lầm, người một bên tình nguyện nói muốn thử là cô, tôi chưa từng hứa hẹn gì với cô cả."
Cô sửng sốt, kinh ngạc ngửa đầu.
Người đàn ông lạnh lùng trước mắt này không phải là người cô quen thuộc, cô chưa bao giờ biết, hắn cũng có một mặt lạnh lùng tuyệt tình đến thế.
"Nếu đây là điều cô muốn nói, vậy xin lỗi đã phiền cô phải cất công tới đây, mời Hướng tiểu thư về cho, tôi còn có việc khác phải làm."
"Phượng Diêu..." Cô gần như hối hận ngay tức khắc, cô không cách nào đối mặt với hắn như vậy.
Chỉ là, hắn đã quay người, không có ý định đáp lại cô.
Làm vậy thì tốt hơn sao? Cô ảo não cắn môi, cảm thấy mình thật ngu xuẩn.
Đến gần, sợ hắn nhớ tới sự thật cô từng phản bội hắn; lui xa, lại phải đối mặt với sự lạnh lùng và hận thù không thể tha thứ của hắn... Làm gì cũng sai, làm gì cũng phải mất đi hắn.
Tôn Y Nỉ đau đớn ngồi xổm người xuống, không ngừng rơi lệ.
Rốt cuộc cô phải làm gì bây giờ?
Lần này, quả thật cô đã chọc tới vảy ngược của hắn!
Cả đời này hắn chưa từng tức giận đến thế... Cô gái khốn khiếp này, lại còn muốn chia tay với hắn!
Giữa bọn họ đơn giản chỉ là bồ bịch qua lại thôi sao? Giữa bọn họ chỉ một câu chia tay là có thể chấm dứt hay sao? Giữa bọn họ... giữa bọn họ, đáng chết, một câu chia tay là có thể hoàn toàn phủi sạch mọi quan hệ hay sao?
Khốn khiếp! Cô thật.. thật sự rất khốn khiếp!
Người thật tránh hắn còn chưa đủ, ngay cả phân thân còn đặc biệt tới để nói chia tay với hắn một lần. Rất tốt, rốt cuộc hắn cũng biết được, cô đã kiên quyết muốn cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ với hắn rồi!
Phượng Diêu ôm đầy bụng tức giận ra ban công hóng gió, cố gắng làm cho tâm tình nóng nảy của mình bình tĩnh trở lại.
Gió nhẹ chầm chậm mang đến cái lạnh, tựa như muốn trấn an hắn.
Cãi nhau với tiểu nha đầu sao?
Giọng nói của người nào đó len vào trong gió mà lướt qua tai hắn, trong lúc nhất thời hắn không cách nào nhận ra được.
Tiểu nha đầu này cũng thật lợi hại, có thể khiến cho Linh Sơn Thần Quân luôn trầm tĩnh ôn hòa không ngừng mất tự chủ. Ngàn năm trước lỡ mất vở kịch hay, lần này ta phải mở to mắt xem cho rõ mới được.
"Ngươi là ai?" Hắn không cách nào nói chuyện với người không rõ danh tính được.
"Thần Nhật Du. Ngay cả ta mà cũng không nhận ra sao, Phượng Diêu, ngươi trở nên thật yếu ớt, khiến ta thấy không quen chút nào cả."
Đối diện với mấy nhân vậy có chữ lót là Thần này, hắn đương nhiên yếu.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, vì sao nha đầu lại muốn tránh ngươi sao? Đó là vì nàng ta chột dạ."
Cô chột dạ. Chỉ có người làm sai chuyện gì đó, mới có thể thấy chột dạ.
Những lúc đối mặt với hắn, rất nhiều lần cô lơ đãng lộ vẻ xấu hổ, hắn tai thính mắt tinh, sao có thể không nhìn thấy lần nào? Chỉ là cô không muốn nói, nên hắn cũng không hỏi.
Hắn nhìn về phía cuối phố, hiện giờ cô đang ở đó, hai bóng dáng đứng sóng vai nhau bất ngờ đập vào mắt hắn.
Như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Tôn Y Nỉ ngẩng đầu nhìn sang, lúc thấy hắn thì như nhìn thấy lũ lụt, thú dữ, sợ hãi trốn sau lưng Lâm Giang.
Hành vi né tránh của cô lại khơi mào lửa giận của hắn thêm lần nữa.
Hắn sẽ ăn thịt cô sao? Có cần cô phải cảnh giác sợ hãi mà trốn tránh hắn như vậy không!
"Ha ha, xem ra tình cảm giữa nàng và tên tình lang kia rất tốt. Phượng Diêu, so ra thì ngươi không bằng rồi."
Không cần nói, hắn tự có mắt nhìn.
Từ ngày hắn chuyển tới đây, đã nghe những người hàng xóm rỉ tai nhau không ít chuyện, biết tình cảm giữa Lâm Giang và Tôn Y Nỉ vô cùng tốt.
Khoa trương nhất là, còn có lời đồn Lâm Giang, Chu Ninh Dạ và Tôn Y Nỉ chơi trò ba người, hơn nữa vợ lớn vợ bé còn không tranh giành tình nhân, rất biết phân phối thời gian.
Lời đồn đãi quá khoa trương, hắn chưa bao giờ để trong lòng.
Nhưng... lời đồn thật sự chỉ là lời đồn thôi sao?
Tôn Y Nỉ cưng chiều Lâm Giang tới mức không thể tin được, chuyện này bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được, toàn bộ mọi người trong phố Khởi Tình, chỉ mình Lâm Giang là có được ưu ái đặc biệt này, cứ hễ Lâm Giang mở miệng, cô gần như là muốn gì cho nấy, không bao giờ khiến đối phương phải thất vọng.
Địa vị của Lâm Giang trong lòng cô quả thật khác xa so với những người khác.
Không chịu thừa nhận là mình rất để ý, nhưng nỗi chua xót dâng trào trong ngực khiến hắn luống cuống, hắn căng mặt, lạnh lùng dời tầm mắt.
Không nhìn thấy, thì có thể không nghĩ tới.
Nhưng mà , làm cách nào cũng không tìm được sự lạnh nhạt vô dục vô cầu lúc trước được nữa , trong đầu không ngừng hiện lên bộ dáng làm nũng tựa vào người hắn của cô lúc thường ngày , bộ dánh xinh đẹp yêu kiều đó , có lẽ cũng sẽ rúc vào người Lâm Giang .
“ Thật là , nha đầu này cũng thật độc ác , đoạt mất Nguyên Linh đan của ngươi thì cũng thôi đi , còn cầm đi tặng tình lang , lại còn ngăn cản ngươi thu hồi vật bị mất … Cái này ở nhân giới , không phải sẽ trở thành vở cô gái độc ác móc tim chồng đi cứu gian phu , vừa quỳ lạy bên phần mộ của chồng xong , đã cùng gian phu tiêu dao sung sướng sao ? Ha ha ha , quả nhiên là độc nhất phụ tâm nhân , nếu nữ nhân đã muốn thay lòng , mười cổ xe bò cũng không kéo lại được …"
Rầm !
Phượng Diêu chỉ còn cảm thấy không kiềm được cơn giận , giọng nói không ngừng lải nhải ra chiêu răn dạy bên taikia khiến hắn không nhịn được , vung tay lên , liền chạm đến một vật thể mờ ảo sau đó phát ra một luồng sáng .
Hắn chả buồn nghiên cứu xem vừa xảy ra chuyện gì , lạnh mặt xoay người vào nhà , đóng chặt cửa sổ lại .
Gì ?
Tôn Y Nỉ kinh ngạc , nhìn “ vật thể “ bị đánh bay đến bên chân .
“ Thần Nhật Du rảnh rỗi thật đấy , đang tập hộc máu sao ?"
Miệng của cái cô nàng này … cô nhất định phải chào hỏi như vậy sao ?
Đối với chuyện mình vừa hãm hại cô , ông không thấy áy náy chút nào !
Thần Nhật Du hừ lạnh một tiếng .
Ông ta cũng là thần , sao có thể chấp nhận được việc mình vừa bị một người đánh bay đến hộ máu ?
Ông sai rồi , cho dù Phượng Diêu có đầu thai thành người phàm , nhưng vẫn cất giấu năng lực kinh người , vừa nãy quả thật không nên dây vào lửa giận của hắn , hắn vẫn không kém đi chút nào …
“ Còn có tâm tư mà đấu khẩu với ta sao , chủ tử nhà ngươi hiện giờ chắc đang hận người đến mức muốn bâm thây ngươi luôn rồi !"
Sắc mặt cứng đờ , ý cười vụt tắt .
Lâm Giang đứng cạnh thấy không đành , lên tiếng nói :" Cô ấy đã rất khó chịu rồi , ông đừng hù dọa cô ấy thêm nữa !"
“ Là hù dọa nàng sao , bản thân nàng ta đã làm chuyện gì có lỗi với chủ tử , nàng ta chưa nói với ngươi sao ?" Dám làm thì đừng sợ người khác nói , bị Phượng Diêu hận đến chết cũng đúng thôi .
Lâm Giang thấy ông ta không ngừng nói những lời đả kích Tôn Y Nỉ , vội vàng kéo cô vào nhà .
“ Ninh Dạ có nướng bánh quy đó !" Trước kia cô rất thích ,thường dành ăn với anh , hi vọng cô ăn vào sẽ thấy tâm tình khá lên một chút .
“ Cậu có biết tôi đã làm từng nhiều chuyện rất ghê tởm không ?"
“ Hả ?" Anh đang định vào phòng bếp lấy bánh quy ra thì ngừng bước , quay vòng lại , đứng bên cạnh cô :" Vậy cô có muốn nói không ?"
Chỉ sợ nói ra rồi , ngay cả anh ta cũng sẽ cảm thấy cô rất đang ghét , không thèm ý đến cô nữa …
Cô nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình , tự lẩm bẩm :" Cậu đã từng nói , chủ tử nhà tôi yên lòng để tôi bôn ba vì hắn , tìm kiếm những tin tức hắn để lại để dẫn dắt tôi tìm được hắn , là vì tình cảm quá sâu , cho nên tin tưởng dù tôi có tìm đến ngàn vạn năm cũng sẽ nguyện ý … “
“ Thật ra thì , cậu sai rồi , đó không phải là tình cảm và lòng tin , là trừng phạt … Cho dù , cho dù ban đầu cũng có chút tình cảm như thế , thì tát cả cũng đều bị hủy hết trong tay tôi rồi … “
Khi đó , nàng quá ham chơi , tâm tình bất định , không cách nào canh giữ Linh sơn quanh năm như ngài được , đối với nàng , việc tu hành vừa khô khan lại vừa nhàm chán , giống như cực hình nhân gian vậy .
Có lúc Thần Dạ Du đi chơi , nghe ngài kể những chuyện xưa về tài tử giai nhân và cảnh trí tuyệt mỹ chốn nhân gian , khiến nàng cũng muốn tự mình trải nghiệm một phen .
Vì vậy , trong lúc chủ tử tĩnh tọa tu hành thì có mấy lần nàng lặng lẽ xuống nhân gian , muốn thử nhìn ngắm chốn nhân gian phồn hoa trong truyền thuyết .
Nàng chưa từng sinh tồn ở Nhân giới , bất luận lúc nào ở Dao Trì hay ở Linh sơn , đều chỉ có sự chân thành và tốt đẹp , không tồn tại sự lừa gạt và dối trá . Khi đó nàng quá ngây thơ , không học được cách đề phòng người khác , không biết phân biệt thật giả .
Ở nhân gian , nàng cũng gặp được không ít yêu ma quỷ quái , nàng quen Bạch Hồ , nàng ta sống cùng một gã thư sinh .
Thư sinh không biết than phận của Bạch Hồ , nàng cũng cẩn thận không để cho hắn phát hiện .
Bạch Hồ nói, bởi vì thư sinh cứu nàng , cho nên trở thành chủ nhân của nàng , nếu không có hắn , mình đã sớm bỏ mạng , vì vậy nàng lấy thân mà báo đáp ơn cứu mạng đó .
Nàng nghe cái hiểu cái không , ban đêm lén nhìn Bạch Hồ và thư sinh hoan hảo .
Nàng nghĩ , chủ tử nhà nàng cũng có ơn tái sinh với nàng .
Đi tới nhân gian một chuyến , nàng mới hiểu được thì ra mình may mắn đến mức nào , rất nhiều ngoại tộc tu hành , chỉ cần đi sai một bước là sẽ rơi vào ma đạo ; mà nàng , rõ ràng là người không chuyên tâm tu hành , trong khi thủy tiên tỷ tỷ đã sớm tu luyện thành người ,thậm chí còn có tiên chất .
Ơn tái sinh của chủ tử đối với nàng , há lại thấp hơn thư sinh và Bạch Hồ .
Nàng học theo , trở lại Linh sơn , đem toàn bộ những tư thái mị hoặc của nữ tử kia dung hết lên người chủ tử . Lúc đầu ngài rất kinh ngạc , đến khi nàng học theo Bạch Hồ luồn tay vào trong áo ngài , cuối cùng ngài cũng đáp lại , đưa tay về phía nàng ...
Thư sinh trìu mến ôm Bạch Hồ vào ngực mà hôn , sau đó thì đè nàng ta xuống giường …
Bốp , bốp , bốp !
Nàng thì bị đè xuống giường thật , nhưng cái mông nhỏ trắng nõn cũng thuận tiện bị mấy chưởng .
“ Ai dạy ngươi mấy thứ không ra gì đó ?"
Không biết là đâu đớn hay kinh sợ , nàng không nói câu nào .
Đêm đó , nàng phải tới thư trai , bị phạt chép lại nguyên quyển sách cổ tịnh hóa tâm linh mà Văn Khúc Tinh Quân đưa tới .
Ngày đó , nàng cảm thấy ủy khuất , vừa sao chép vừa khóc đến đỏ mắt , hoàn toàn không biết mình đã làm sai điều gì .
Rồi sau đó, chủ tử vẫn luôn đứng ngoài cửa nhìn nàng khẽ thở dài , đẩy cửa tiến vào .
Muốn đọc suy nghĩ của nàng , với ngài mà nói là quá dễ dàng , trong lòng nàng vẫn còn rất oán hận ngài , thầm mắng ngài là chủ tử xấu , nhưng không ngờ nàng vừa mới chạm tới đầu ngón tay lạnh như băng của ngài , lại thoe thói quen mà chà xát cho nó ấm lên .
Lẳng lặng quan sát hành động vô cùng chăm chú của nàng , lòng ngài bỗng thấy ấm áp .
“ Khóc đến như vậy , cảm thấy rất ủy khuất ? Không biết mình đã làm sai điều gì ?"
Nàng lắc đầu .
Ngài kiên nhẫn dùng ống tay áo lau đi nước mắt giàn giụa trên mặt nàng , khiến cho khuôn mặt trở lại vẻ tuyệt mỹ vốn có .
“ Ai muốn ngươi học mấy tư thế mị hoặc của nữ tử lầu xanh đó ? Nữ tử trong sạch không nên như thế ."
“ Tư thái mị hoặc của nữ tử thanh lâu không tốt sao ?" Chỉ đối với mình ngươi thôi cũng không được sao ? Nếu không tốt tại sao nhân gian có nhiều cô gái đều làm ? Các nàng nói đó là người yêu … Ta rất yêu , rất yêu chủ tử cũng không được làm sao ? Vậy ai mới được làm ?“
Nàng thường có rất nhiều nghi vấn , trong quá khứ , ngài sẽ đều trả lời từng câu một , nhưng lúc này , ngài lại không đáp một chữ .
Ta rất yêu , rất yêu chủ tử .
Chỉ đối với mình ngươi thôi , cũng không được sao ?
Ngài nghe thấy mình thất bại thở dài , phủ lên đôi môi mềm mịn vẫn còn định đặt rất nhiều câu hỏi kia , mang nàng lên giương , để nàng tự mình trải nghiệm chuyện nam nữ mà nàng tò mò đến gần chết kia .
Nàng không biết thẹn thùng như những nữ tử khác , cảm thấy mọi truyện đều thú vị và mới mẻ , nàng chủ động thăm dò , nghênh hợp , khiêu khích , dấy lên một trận hoan ái triền mien …
Rèm mỏng che giấu cảnh xuân bên trong , giữa tiếng thở dốc đầy nóng bỏng , ngài ảo não than nhẹ một tiếng …
Còn tiếp tục cho ngươi đến nhân gian nữa, cuối cùng cũng sẽ có ngày học phải cái xấu...
Nàng lại rất thường tới nhân gian.
Bạch Hồ và nàng dần trở thành tỷ muội không giấu gì nhau.
Phượng Diêu biết bản tính Bạch Hồ lương thiện, không làm việc ác, chỉ muốn toàn tâm toàn ý báo ân, làm bạn bên người thư sinh, cũng không mang tà niệm, nên không ngăn cản nàng lui tới với Bạch Hồ.
Nàng thường trở lại, nói cho ngài những chuyện về Bạch Hồ muội muội.
Nàng muốn giúp thư sinh vào kinh đi thi, nhưng lại không có lộ phí.
Lão đạo sĩ nói, nếu nàng muốn ở cùng thư sinh, thì phải bỏ xuống mọi thứ, dùng phương thức của người phàm mà sinh tồn, không được sử dụng yêu thuật nhiễu loạn nhân gian. Bọn họ rất nghèo, nàng vào làm tỳ nữ cho đại gia đình nhưng vẫn không đủ tiền, mắt thấy gần đấy khoa kỳ, nàng bất đắc dĩ phải vào Mị Hương lâu.
Nói đến đây, nàng lại méo miệng: "Giờ ta đã biết, vì sao ngươi lại nói nữ tử lầu xanh không tốt."
Khách đến thì tiếp đón, bồi rượu bán rẻ tiếng cười, lẳng lơ kiều mỵ với đủ loại nam nhân, quả thật là không tốt.
Phượng Diêu vỗ vỗ nàng, kéo nàng vào ngực để an ủi giống như mọi lần.
Nàng chôn mặt trong ngực chủ tử, hít mũi một cái, vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Bạch Hồ vì thư sinh, biết rõ là không tốt nhưng vẫn chịu làm. Sau đó nàng có hỏi Bạch Hồ, vì sao phải thế?
Bạch Hồ nói: "Bởi vì ta thương hắn."
Yêu? Bởi vì yêu, làm gì cũng được hay sao? Nhưng thư sinh phát hiện, hiểu lầm nàng tham mộ vinh hoa, cãi nhau với nàng một trận, mắng nàng tục tằng lẳng lơ, không biết xấu hổ.
Mãi đến khi nàng khóc đưa hết toàn bộ ngân lượng cho hắn, thư sinh mới chợt hiểu ra tâm ý của nàng, ảo não ôm nàng rơi lệ, nói thẳng: "Kiếp này nhất định sẽ không phụ ngươi..."
Sau đó, thư sinh lên kinh, mỗi ngày Bạch Hồ đều dựa cửa trông mong.
Nàng thường đi tìm Bạch Hồ, phát hiện nàng ấy ngày càng tiều tụy, Bạch Hồ nói cho nàng biết, lão đạo trưởng không cho phép nàng đến gần thư sinh, nhưng nàng đảm bảo mình chỉ vì báo ân, tuyệt đối không có ý định làm hại đến thư sinh, lão đại trưởng cảm động trước thành tâm của nàng, dùng lá bùa trấn áp yêu khí của nàng, để tránh gây hại tới thư sinh. Vậy mà, vật này lại làm tổn hại tới nàng, tim nàng lúc nào cũng đau như lửa đốt, ngày tháng lâu dài thậm chí còn làm tổn thương đến nguyên thần, cuối cùng tan thành mây khói.
Nàng cảm thấy Bạch Hồ thật ngốc, chỉ vì mấy ngày chung sống ngắn ngủi, lại lấy đạo hạnh năm trăm năm của mình ra đánh cược.
"Đáng giá. Có thể trải qua một đoạn tình cảm với hắn, dù là một năm, một tháng, một ngày, thậm chí một khắc, cũng đáng giá." Bạch Hồ nở một nụ cười thê lương nhưng không hề hối hận, đến nay nàng vẫn không quên được.
Sau đó, thư sư thật sự đỗ cao, áo gấm về làng, cầm theo mũ phượng quay lại tìm nàng, muốn nàng nở mày nở mặt mà xuất giá, trở thành nương tử của hắn.
Nhưng hắn tìm rất lâu, vẫn không tìm được nàng.
Người trong thôn nói, nàng không chịu được cô đơn, đã đi theo đại quan để hưởng vinh hoa phú quý rồi.
Hắn không cách nào tin được, chờ mãi trong căn nhà trúc nhỏ của hai người, đêm đến, ánh mắt hắn trống rỗng mà bi thương, không ngừng tự hỏi: Nàng thật sự là loại nữ tử ham vinh hoa đó sao.
Hắn không biết được đáp án, cũng chưa bao giờ nhìn thấy linh hồn phiêu đãng bên ngoài nhà trúc, bi thương mà thê lương.
Vì thế Tôn Y Nỉ khóc rất lâu rất lâu.
Nguyên thần của Bạch Hồ bị hao tổn, trước khi chết, nàng đã đáp ứng với nàng ấy, phải nghĩ ra cách để nàng ấy và thư sinh kết duyên vào kiếp sau.
Phượng Diêu nghe được, chỉ lắc đầu thở dài: "Bạch Hồ chấp nhất quá sâu, nếu mang theo mối tình sâu nặng đó mà chuyển thế để gặp lại thư sinh, tất sẽ dẫn đến tai kiếp nặng nề, đây là điều ngươi muốn nhìn thấy sao?"
Có lẽ cứ để nàng tan thành mây khói, mới là cách làm nhân từ nhất dành cho nàng.
Nàng không đồng ý, vẫn cứ muốn cứu, Phượng Diêu không miễn cưỡng được nàng, chỉ đành xuất thủ, bảo vệ nguyên thần của nàng ta không bị tiêu tan, chờ đợi thời gian chuyển thế.
Có một ngày, nàng đột nhiên nhớ tới thư sinh, lại chạy tới phàm trần, phát hiện thư sinh đã cưới thê tử, đến thu này thì hài tử sẽ chào đời.
Nàng cực kỳ tức giận. Bạch Hồ muội muội vì hắn mà hi sinh hết thảy, hắn ra vẻ nam tử tình thâm còn chưa được mấy năm đã
ném người cũ ra sau ót, vui mừng đón người mới đến!
Đây mà là tính yêu cái gì! Một chút cũng không đáng giá, nàng thật muốn moi tim của hắn ra xem hắn đã đặt Bạch Hồ muội muội ở đâu rồi!
Một cây liễu tinh ở nhà cũ của thư sinh châm chọc cười nói: “Nam nhân không phải đều như thế hay sao? Ai nấy cũng đều bạc tình bạc nghĩa, đã sớm khuyên Bạch Hồ rồi, nàng lại không chịu nghe lọt tai."
“Không có đâu! Nàng phản bác theo bản năng: “Ít nhất thì chủ tử nhà ta cũng không phải!"
Chủ tử của nàng cực tốt, cái gì cũng nghe theo nàng, bên người cũng chỉ có mình nàng, nào có như cây liễu tinh nói, ai nấy đều bạc tình lại trăng hoa.
“Ngài chỉ có ngươi?" cây liễu tinh như nghe phải một truyện cười: “Đừng nói Linh Sơn chỉ có một bụi tuyết giáng thảo là ngươi, chẳng lẽ mấy hoa hoa cỏ cỏ khác ngài đều không để mắt?"
“..." Nàng nhớ lại Thủy tiên tỷ tỷ, vô cùng thanh linh tuyệt mỹ; còn có Đào hoa tỷ tỷ, phong tư tiếu lệ.....Chủ tử lúc nào cũng tính toán xem bao giờ các nàng có thể tu thành hình người.
Lúc đầu thư sinh cũng chỉ có Bạch Hồ, nhưng giai lệ trong nhân gian nhiều như vậy, trái tim của hắn có thể nhớ tới Bạch Hồ được bao lâu?
“Cho tới bây giờ chỉ có những nữ tử ngu ngốc chịu hy sinh hết thảy vì tình lang, ngươi đã bao giờ thấy nam nhân nào chịu giao phó tất cả cho một nữ tử hay chưa?"
Phải vậy không? Vậy....có khi nào chủ tử cũng sẽ giống như thư sinh hay không? Nàng phải làm sao mới có thể xác định được chuyện này?
“Bảo ngài đưa Nguyên Linh đan cho ngươi đi, nếu ngài chịu cho, thành tâm lại không chút hoài nghi, vậy sẽ giống như Bạch Hồ chịu giao phó tất cả tâm ý cho thư sinh."
Lời nói của cây liễu tinh giống như một loại ma chú, không ngừng quanh đi quẩn lại trong đầu nàng, không cách nào xua đi được.
Phượng Diêu phát hiện nàng không vui, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Người nào chọc cho Ni Ni nhà chúng ta không vui vậy, mày nhíu lại cả rồi?"
Nàng nghiêng đầu, né tránh ngón tay trêu chọ của ngài, không thể cười nổi.
Lúc này ngài mới giật mình phát hiện tình hình không đơn giản, ôm nàng tới, để nàng mắt đối mắt, mũi đối mũi với mình," Nói ta nghe xem ngươi lại thấy gì ở nhân gian rồi?"
Nàng ngước mắt, khẽ nói: “Ta cảm thấy rất không công bằng."
“Chuyện gì không công bằng?"
“Tại sao người chết lại là Bạch Hồ muội muội, mà không phải thư sinh?"
Nàng vẫn nghĩ chưa thông chuyện này?
“Không có gì gọi là công bằng hay không công bằng, nàng ấy bỏ ra chân tình, nguyện ý hi sinh cho đối phương, dù biết rõ nhưng nàng vẫn chọn đánh cuộc mạng sống của mình, không ai miễn cưỡng nàng cả. Cho dù cuối cùng cược thua, nàng cũng không oán. “Trong chuyện tình cảm, nếu muốn mọi chuyện đều phải công bằng, sẽ làm ra chuyện sai trái.
“Vậy, ta muốn xem Nguyên Linh đan của ngươi." Ngài có nguyện ý cho hay không? Có nguyện ý tin nàng hay không?
Phượng Diêu mỉm cười đầy ngạc nhiên, không hiểu sao đề tài bỗng dưng lại nhảy từ chuyện Bạch Hồ chết đến Nguyên Linh đan của ngài.
Nàng thấy ngài vẫn chỉ trầm mặc, không nói gì, hơi nước từ từ dâng lên trong hốc mắt..........
“Sao lại khóc rồi? Ta cũng đâu có nói không." Ngài lắc đầu một cái, hoàn toàn không có cách với nàng.
Có lẽ mình thật sự đã quá cưng chiều nàng, rõ ràng không chỉ một lần nhắc nhở mình không nên quá dung túng cho nàng, nhưng sau đó lại không có cách nào cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của nàng.
Phượng Diêu miệng niệm tâm quyết, nôn Nguyên Linh đan trong cơ thể mình ra, một viên châu hoàn màu đỏ dần ngưng tụ lại trong lòng bàn tay ngài, phát sáng chói mắt.
Một viên Nguyên Linh đan nho nhở, lại ẩn chứa vạn tu vi của ngài, ngưng tụ sự sống của ngài. Ngay cả mạng sống của ngài cũng dám giao vào tay nàng.
Nàng ngạc nhiên mở to mắt, lại nhìn đến viên châu hoàn đỏ thẫm trong lòng bàn tay ngài.
Đây.........chính là Nguyên Linh đan của ngài?
Nàng nhìn trái , ngó phải, phải làm thế nào mới có thể biết được, trong này có nàng hay không?
Phượng Diêu bị nàng chọc cười, từ trước đến giờ nàng luôn rất hiếu kỳ, vì vậy ngài cũng không nghĩ nhiều đến những chuyện khác.
“Cho ta mượn chơi chút đi, lát nữa ta sẽ trả lại cho ngươi." Nàng giống như tiểu ác bá, còn chưa hỏi chủ nhân người ta có nguyện ý hay không, đã cần lấy chạy ra ngoài.
Nàng thích thì cứ để nàng chơi đi, chơi năm, ba ngày cũng không vấn đề gì, mặc dù nàng đơn thuần, tính tình hơi trẻ con một chút, nhưng cũng biết nặng nhẹ, sẽ không gây họa.
Ai ngờ, lần này nàng lại gây ra họa lớn động trời, khiến cho Nguyên thần của ngài gần như tan hết, phải lịch kiếp ngàn năm......
“Thủy tiên tỷ tỷ..." Nàng cẩn thận cầm Nguyên Linh đan đi tới bò ao, ghé đầu hỏi: “Ta hỏi ngươi, ta hỏi ngươi, ưm.......Nguyên Linh đan của chủ tử là được ngai tu luyện từng chút, từng chút một suốt vạn năm mà thành, vậy ta phải làm sao mới có thể nghe được suy nghĩ của ngài bên trong nó?"
“Nha đầu ngốc, ai nói Nguyên Linh đan có thể nghe được suy nghĩ?" thủy tiên mới tinh duỗi duỗi cành lá, khẽ đung đưa trong gió.
“Hả? Không được sao?" cây liễu tinh lừa nàng!
“Ngươi muốn biết cái gì, trực tiếp hỏi chủ tử không phải được rồi sao?"
Chỉ sợ chủ tử không chịu nói thật thôi!
Nhưng......Mạng sống của ngài đang nằm trong tay nàng, tận đáy lòng phát ra một giọng nói phản bác nho nhỏ.
Ngài vẫn luôn cưng chiều nàng vô cùng, cho dù tương lai có cưng chiều Thủy tiên tỷ tỷ , chỉ cần không thương nàng ít đi là được rồi, nàng cần gì phải rối rắm với chuyện yêu đương nơi nhân gian chứ, đúng không?
Mặc dù nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn thấy đau lòng, nàng quyết định đẩy hết chuyện phiền lòng ra khỏi đầu, không muốn tiếp tục nghiên cứu cái vấn đề không có đáp án này nữa.
Nhấc váy định trở lại nhà trúc, nàng vừa bước chân lên cầu, dưới chân đã bị đẩy một cái thiếu chút nữa thì rơi luôn vào hồ với bạn Thủy tiên tỷ tỷ, viên Nguyên Linh đan trước ngực cũng bị văng đi.
“A!" Nàng vội vàng bò dậy để nhặt, nhưng một bóng dáng đã nhanh chân lao tới cướp đoạt.
Thì ra vừa nãy nàng bị té không phải do ngẫu nhiên, mà bị cây liễu tinh kia hại.
Nó hóa thân thành người xấu, rất xấu xí, không phải nam cũng không phải nữ, yêu mị dị thường, là vì toàn bộ liễu tinh đều có bộ dạng này, hay nó đã rơi vào ma đạo?
“Ngươi vào bằng cách nào?" Yêu quái thì không thể vào Linh sơn được.
“Người quên rằng, có một khoảng thời gian ngươi thường đi tìm Tiểu Bạch Hồ sao." Chính là lúc đó hắn đã lặng lẽ hấp thụ tiên khí trên người nàng, mới đột phá được kết giới ở nơi này.
“Cây liễu tinh thối! Trả Nguyên Linh đan lại cho ta!"
“Trả lại cho ngươi?" cây liễu tinh vuốt vuốt viên ngọc ấm áp như lửa giữa lòng bàn tay. “Ta vất vả lắm mới gạt được nó tới tay, nuốt nó có thể tăng thêm ngàn năm tu vi, chí bảo như thế sao có thể trả lại cho ngươi?"
Thì ra, hắn thật sự gạt nàng!
“Đó là của chủ tử ta!" Đò lòng tham không đáy! Muốn có đạo hạnh sao không tự mình tu luyện? Thật ghê tởm!
Nàng đưa tay toan đoạt lại.
Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc ấy tình thế hỗn loạn, hai người nảy sinh tranh chấp, Phượng Diêu nghe được tiếng ồn, theo tiếng mà đến, cây liễu tinh thấy ngài, bị Tôn Y Ni lôi kéo không cách nào thoát thân, trong lúc hốt hoảng, nháy mắt ngay cả khi nàng vừa đưa tay cướp lấy, Nguyên Linh đan lơ đãng bị đánh bay, rời xa ngàn dặm.......
Từ đó đến nay đã được bảy ngày, Phượng Diêu nhìn chỗ trống đối diện trên bàn ăn, không biết là đang tức giận với ai.
Tôn Y Nỉ không trở lại ăn cơm với hắn.
Đã bảy ngày, hắn đều phải ăn cơm một mình.
Ngày đó không cho cô đi theo, chẳng qua là không muốn trong lúc tâm trạng không tốt sẽ vô tình làm tổn thương đến cô, mới bảo cô đừng đi theo, để mình từ từ bình tĩnh lại.
Hắn thừa nhận, trong lòng hắn quả thật có chút cảm giác không thoải mái, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào chấp nhận được chuyện trong lòng cô còn có người khác quan trọng hơn hắn, thậm chí cô còn vì bảo vệ người kia mà đẩy tay hắn ra, giằng co với hắn.
Thì ra, hắn không hề khoan dung như mình nghĩ, có thể mỉm cười hờ hững mà ngắm nhìn hết thảy mọi chuyện, hắn cũng sẽ tính toán chi li, muốn độc chiếm toàn bộ ánh mắt của cô...
Hắn cười khổ.
Nếu đã không đợi được cô, hắn đành phải tự thân vận động.
Vừa mở cổng, hắn bỗng kinh ngạc khi nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi co ro ôm gối ngay cạnh cửa nhà hắn, hắn thoáng giật mình.
"Cô..." Hắn định thần lại, vừa nhìn đã nhận ra đây là hàng xóm cách vách của Tôn Y Nỉ, hôm hắn dọn nhà cô cũng có tới phụ giúp một tay, là một cô gái có nụ cười ngọt ngào, đơn thuần lại thiên lương.
"Hiểu Ý, cô tìm tôi?"
Đôi tròng mắt đầy vẻ hoảng hốt khẽ nâng lên, nhìn vào khuôn mặt của hắn thật lâu, gật đầu một cái.
Tôi tới tìm Y Nỉ, nhưng gần đây tâm trạng cô ấy không tốt, Lâm Giang nói... đến tìm anh cũng được.
Phượng Diêu không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng cũng đoán được đại khái, cô có chuyện đến tìm hắn.
"Vào nhà trước rồi nói." Bộ dạng của cô có vẻ không được ổn lắm.
Không biết cô đã ngồi xổm ở cửa bao lâu, lúc đứng lên thì lảo đảo một trận, hắn vội vươn tay kéo cô lại.
Hắn để cô ngồi trên ghế sofa đơn trong phòng khách, xoay người đi pha trà nóng. Lúc nãy khi chạm vào tay cô, hắn thấy cả cánh tay đều lạnh như băng.
"Được rồi, giờ có thể nói xem cô xảy ra chuyện gì không?"
Hắn không cách nào quá thân thiết với người khác được, mặc dù giao tình với mấy người hàng xóm trong phố Khởi Tình không đến mức lạnh nhạt, nhưng cũng không có ai gặp chuyện mà lại nghĩ đến hắn đầu tiên, đương nhiên chuyện đó phải là chuyện hắn có thể giải quyết được.
Nhiệt độ tỏa ra từ ly nước ủ ấm tay cô, đôi tròng mắt trống rỗng cũng dần ấm lại, cô đặt ly nước xuống, móc điện thoại trong túi ra, nhấn mấy chữ. Anh là chủ tử của Y Nỉ sao?
Hắn liếc mắt nhìn: "Có lẽ vậy. Điều này quan trọng lắm sao?"
Cô gật đầu. Vậy anh có từng nghe chuyện, tôi có thể đọc được tiếng lòng của người khác chưa.
"Có từng nghe Quân Nhã đề cập đến." Thật ra thì, Phàn Quân Nhã báo cho hắn biết, trong phố Khởi Tình có một đống quái nhân, nhất là Chu Hiểu Ý, ngàn vạn lần đừng tiếp xúc tay chân với cô ấy, nếu không ngay cả lúc bé từng làm việc ngu xuẩn gì cũng sẽ bị cô moi ra, một chút lý lịch cũng không chừa...
Y Nỉ nói, năng lực đọc tâm của tôi là của chủ tử cô ấy, chờ đến một ngày tôi nản lòng, bắt đầu thấy bài xích với năng lực này thì cô ấy mới có cách thu hồi lại.
Phượng Diêu đọc xong dòng chữ viết đó, hỏi ngược lại: "Vậy là bây giờ cô đã nản lòng?"
Đốt ngón tay của Chu Hiểu Ý cứng lại, lát sau mới tiếp tục ấn điện thoại di động.
Có năng lực như thế, thật ra thì rất thống khổ, làm người có lúc ngốc một chút, cũng là một loại hạnh phúc.
Cái gì cũng có thể nhìn thấu, lâu dài sẽ phát hiện ra thế giới vốn không tốt đẹp như mình nghĩ, cảm giác thất vọng và bị đả kích đó, thật sự rất khó chịu.
Trên thế giới này, ai mà không đeo mặt nạ để tồn tại? Trong những trường hợp khác nhau nói những câu khác nhau, có lẽ chỉ là xã giao, nhưng cũng có thể là hành động tất yếu, nếu chân thật quá mức, ngược lại sẽ bị người khác làm tổn thương.
Vậy thì, cô cần gì phải khác với người khác? Có một số việc, cô thà rằng mình vĩnh viễn không biết.
Phượng Diệu đọc xong, cũng trầm ngâ:"Tôi không cho là cô lại bài xích năng lực như thế."
Tính cách của cô rất lạc quan, sau khi nhìn thấu lòng người, vẫn có thể giữ được bản chất thiện lương, đối đãi với mọi người vẫn rất chân thành.
Nếu năng lực đó quả thật là do hắn cho, vậy thì lúc đầu khi hắn giao phó năng lực này cho cô, hẳn cũng đã suy tính dựa trên cơ sở nào đó, hoặc giả là do cơ duyên, ít nhất thì, nó cũng có thể giúp cô trưởng thành.
Tôi cũng cho là tôi có thể quen được, nhưng mà… Tôi không thể, có một vài chân tướng, xấu xí đến mức tôi không biết phải đối mặt thế nào, loại chuyện như vậy, tôi vĩnh viễn cũng không thể quen được…
Ánh mắt của hắn dừng lại ở chữ cuối cùng, rất lâu sau, cô cũng không ấn tiếp nữa.
Một giọt nước mắt nhỏ xuống ngón tay đang ấn phím, cô run rẩy, rồi chậm rãi ấn tiếp, Xin.. thu hổi lại năng lực đọc tâm, tôi không muốn nó, không cần nó nữa.
Cô không ngừng đánh chữ"không cần nó", nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
Phượng Diêu đè tay cô lại, cảm thấy không đành lòng.
Nếu quả thật hắn đã gây ra đau khổ như thế cho cô, hắn phải làm thế nào để giúp cô?
Nước mắt đong đầy trong hốc mắt, cô trợn to mắt, ngước lên nhìn hắn,
Lúc tay hắn chạm vào tay cô, thứ nhiệt độ không giống với nhiệt độ của con người bỗng truyền đến, khiến cô kinh ngạc cực kỳ.
“Xin lỗi." Hiểu lầm nguyên nhân cô kinh ngạc, Phượng Diêu vội thu tay về nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào cái tay đó.
Không. Tôi chỉ ngạc nhiên… tôi không đọc được tiếng lòng của anh.
“Là sao?"
Có lẽ anh thật sự là chủ nhân của nó, xin hãy giúp tôi…
“Tôi không biết phải làm thế nào." Nhưng nếu quả thật đúng như lời cô nói, năng lực này vốn là của hắn, vậy thì, nó phải cảm ứng được tiếng gọi của chủ nhân nó, trở về chỗ cũ mới phải.
Hắn lại đưa tay đến gần tay cô một lần nữa, cố gắng tìm lại cảm giác dao động ban nãy.
Loại cảm giác này cũng không mấy xa lạ, một tuần trước tại cửa hàng tiện lợi, hắn cũng từng cảm nhận được nó trên người Lâm Giang, giống như có thứ gì đó đang dẫn dắt hắn. Hắn thuận theo bản năng, đưa lòng bàn tay tới gần cô, một nguồn nhiệt bông rục rịch đáp lại hắn…
Hắn dừng bàn tay cách tay cô ba tấc, không di chuyển nữa.
Chu Hiểu Ý mở to mắt, nhìn một vầng sáng nhạt chậm rãi hiện ra từ tay mình, từng chút, từng chút, rồi ngưng tụ lại thành một viên cầu phát sáng, rơi vào giữa lòng bàn tay hắn.
Quả cầu phát ra ánh sáng rực rỡ mà chói mắt, bao quanh một chữ tiếng Trung bên trong. Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã chìm dần vào lòng bàn tay hắn, biến mất tăm.
Vậy là được rồi sao?
“Tôi không chắc, nhưng cô có thể thử xem, có vấn đề thì lại tới tìm tôi."
Chu Hiểu Ý nói cảm ơn, không nói thêm nữa mà vội đứng dậy từ biệt. Trước khi đi, cô còn như nghĩ tới gì đó, cầm lấy cây bút trên bàn, viết một hàng chữ.
Phượng Diêu tiễn khách xong, đứng trong phòng khách đọc tới đọc lui hàng chữ đó, ngưng mắt trầm tư.
Y Nỉ tìm anh rất lâu, từ lúc tôi biết cô ấy đến giờ, cô ấy vẫn luôn chấp nhất chuyện này.
Cô ấy có vẻ rất thông minh, bộ dạng cứ như không gì có thể làm khó được cô ấy, thu nhận những thứ “quái thai" kỳ dị trong nhân gian như chúng tôi. Mặc dù ngoài miệng chúng tôi nói chuyện không chút lưu tình, nhưng trong lòng lại luôn cảm kích cô ấy vì đã cho chúng tôi một không gian để tự do sinh hoạt.
Nhưng dù có là người thông minh thì cũng sẽ làm chuyện hồ đồ, cô ấy lại còn để ý anh, nên sẽ dễ dàng mất đi sự sáng suốt trong phán đoán. Bất luận cô ấy đã làm gì, có thể nhìn vào tình yêu một lòng một dạ của cô ấy dành cho anh mà tha thứ cho cô ấy được không?
Yêu sao?
Ai trong bọn họ cũng đều chưa từng nói ra chữ này, ngay từ đầu thì giữa họ đã không đơn thuần chỉ là tình yêu nam nữ, xen lẫn quá nhiều, nếu thật sự phải phân tích rõ xem thứ nào nặng nhất thì cũng không nhất định phải là tình yêu, cái ý nghĩa nương tựa vào nhau, cùng sống cùng chết, đã sớm vượt xa tình yêu.
Cũng vì thế, khi hắn nhìn thấy cô vì Lâm Giang mà phản kháng lại hắn, cảm xúc tức giận đan xen với đau khổ này quá mức xa lạ, hắn cũng không biết phải đối mặt thế nào, nên mới lập tức xoay người đi khỏi.
Quả cầu vừa mới thu vào tay, dường như đang dao động trong người, tỏa ra ánh sáng ấm áp khiến ngực hắn nóng lên, loáng thoáng như có gì đó định phá kén chui ra. Quá nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu, về hắn và cô, về bí mật mà cô cố sức che giấu…
“Quái lạ, sao lại không đóng cửa… Phượng Diêu anh ở đâu?" Đi thẳng một đường vào phòng khách, thấy hắn đang nửa quỳ nửa ngồi trong phòng, hai mắt nhíu lại, cô vội vàng chạy tới đỡ hắn.
“Phượng Diêu, Phượng Diêu? Sao vậy?’
Giọng nói đầy vẻ lo âu, kéo chút thần trí của hắn trở về, một nửa vẫn còn chìm vào những hình ảnh thoáng qua trong đầu, nhất thời khó lòng phân biệt được thực tại và ảo mộng.
“Anh…" Cô trừng to mắt, những suy nghĩ trong lúc không đề phòng của hắn xuất hiện đầy đủ trong đầu cô.
Giữa bọn họ, luôn tồn tại thứ gọi là tâm linh tương thông.
Hắn nhớ ra rồi! Hắn đã biết hết…
Cô buông lỏng tay, kinh hoàng lui ra, huyết sắc trên mặt dần bay mất.
Phượng Diêu đỡ trán, cố gắng đè lại những hình ảnh đang bay loạn trong đầu, giữ cho suy nghĩ được tỉnh táo, đến khi thấy rõ gương mặt của người trước mắt thuộc về Hướng Duy Hoan, hắn hơi nhíu mày lại.
Sao cô lại dùng đến thuật mô phỏng rồi?
Gương mặt của cô rõ ràng đẹp hơn bất kỳ ai… ít nhất thì trong mắt hắn là như vậy, sao cô lại cứ muốn đóng giả thành người khác?
Thật ra thì hắn không quá thích cô dùng thuật mô phỏng, hắn cứ cảm thấy cô như đang bịt kín một lớp mặt nạ, vô cùng mất tự nhiên.
“Em…"
Hắn còn chưa kịp mở miệng đã bị cô cắt ngang.
“Xin lỗi, đột nhiên em nhớ mình còn có việc…" Cô vội vội vàng vàng xoay người bỏ trốn.
“Em đứng lại đó cho tôi!" Hắn vô cùng có thành kiến với bộ dạng như thấy quỷ này của cô. Cả một tuần liền lặn mất tăm không thấy bóng dáng, khó lắm mới tới được lại không dùng thân phận của mình, những thứ này thì cũng thôi đi, vừa gặp mặt đã đi là có ý gì? Hắn chướng mắt đến vậy sao?
“Không bằng lòng ở lại thêm chút nào sao? Nếu đã vậy, cần gì phải đến." Hắn không nghĩ tới, có một ngày mình cũng dùng đến cái giọng giễu cợt này để nói chuyện nhưng cô lại có bản lãnh làm cho tâm tình của hắn đảo lộn.
“Em…" Cô cúi thấp đầu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trong lúc hoảng loạn, cô không cách nào suy nghĩ được, căn bản không biết mình đang nói gì:"Em tới là để nói chia tay…"
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Phượng Diêu đã trừng mắt nhìn cô với vẻ không thể tin được: "Em nói gì?!"
"Em, em đã nghĩ rất lâu, cảm thấy tính cách của chúng ta không hợp, cho nên không cách nào..."
Phượng Diêu vẫn đang trừng cô, không có bất kỳ động tác nào.
Bên trong phòng khách bỗng chốc trở nên lặng lẽ, không khí ngưng trệ.
Rất tốt, rất tốt! Cô tránh mặt một tuần lễ, chính vì muốn ném cho hắn câu đó.
Một người rốt cuộc có thể bị vứt bỏ đến mấy lần? Nếu không phải cô quá tài giỏi, thì chính là hắn quá ngu xuẩn, lại có thể để cô hất văng mình ra lần nữa.
Phượng Diêu nhắm mắt lại, lúc mở miệng lại thì không có tức giận sôi trào, cũng không có đanh giọng chất vấn, mà là lạnh lùng, lạnh đến mức da đầu cô tê dại: "Chúng ta đã từng qua lại với nhau sao? Nếu tôi nhớ không lầm, người một bên tình nguyện nói muốn thử là cô, tôi chưa từng hứa hẹn gì với cô cả."
Cô sửng sốt, kinh ngạc ngửa đầu.
Người đàn ông lạnh lùng trước mắt này không phải là người cô quen thuộc, cô chưa bao giờ biết, hắn cũng có một mặt lạnh lùng tuyệt tình đến thế.
"Nếu đây là điều cô muốn nói, vậy xin lỗi đã phiền cô phải cất công tới đây, mời Hướng tiểu thư về cho, tôi còn có việc khác phải làm."
"Phượng Diêu..." Cô gần như hối hận ngay tức khắc, cô không cách nào đối mặt với hắn như vậy.
Chỉ là, hắn đã quay người, không có ý định đáp lại cô.
Làm vậy thì tốt hơn sao? Cô ảo não cắn môi, cảm thấy mình thật ngu xuẩn.
Đến gần, sợ hắn nhớ tới sự thật cô từng phản bội hắn; lui xa, lại phải đối mặt với sự lạnh lùng và hận thù không thể tha thứ của hắn... Làm gì cũng sai, làm gì cũng phải mất đi hắn.
Tôn Y Nỉ đau đớn ngồi xổm người xuống, không ngừng rơi lệ.
Rốt cuộc cô phải làm gì bây giờ?
Lần này, quả thật cô đã chọc tới vảy ngược của hắn!
Cả đời này hắn chưa từng tức giận đến thế... Cô gái khốn khiếp này, lại còn muốn chia tay với hắn!
Giữa bọn họ đơn giản chỉ là bồ bịch qua lại thôi sao? Giữa bọn họ chỉ một câu chia tay là có thể chấm dứt hay sao? Giữa bọn họ... giữa bọn họ, đáng chết, một câu chia tay là có thể hoàn toàn phủi sạch mọi quan hệ hay sao?
Khốn khiếp! Cô thật.. thật sự rất khốn khiếp!
Người thật tránh hắn còn chưa đủ, ngay cả phân thân còn đặc biệt tới để nói chia tay với hắn một lần. Rất tốt, rốt cuộc hắn cũng biết được, cô đã kiên quyết muốn cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ với hắn rồi!
Phượng Diêu ôm đầy bụng tức giận ra ban công hóng gió, cố gắng làm cho tâm tình nóng nảy của mình bình tĩnh trở lại.
Gió nhẹ chầm chậm mang đến cái lạnh, tựa như muốn trấn an hắn.
Cãi nhau với tiểu nha đầu sao?
Giọng nói của người nào đó len vào trong gió mà lướt qua tai hắn, trong lúc nhất thời hắn không cách nào nhận ra được.
Tiểu nha đầu này cũng thật lợi hại, có thể khiến cho Linh Sơn Thần Quân luôn trầm tĩnh ôn hòa không ngừng mất tự chủ. Ngàn năm trước lỡ mất vở kịch hay, lần này ta phải mở to mắt xem cho rõ mới được.
"Ngươi là ai?" Hắn không cách nào nói chuyện với người không rõ danh tính được.
"Thần Nhật Du. Ngay cả ta mà cũng không nhận ra sao, Phượng Diêu, ngươi trở nên thật yếu ớt, khiến ta thấy không quen chút nào cả."
Đối diện với mấy nhân vậy có chữ lót là Thần này, hắn đương nhiên yếu.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, vì sao nha đầu lại muốn tránh ngươi sao? Đó là vì nàng ta chột dạ."
Cô chột dạ. Chỉ có người làm sai chuyện gì đó, mới có thể thấy chột dạ.
Những lúc đối mặt với hắn, rất nhiều lần cô lơ đãng lộ vẻ xấu hổ, hắn tai thính mắt tinh, sao có thể không nhìn thấy lần nào? Chỉ là cô không muốn nói, nên hắn cũng không hỏi.
Hắn nhìn về phía cuối phố, hiện giờ cô đang ở đó, hai bóng dáng đứng sóng vai nhau bất ngờ đập vào mắt hắn.
Như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Tôn Y Nỉ ngẩng đầu nhìn sang, lúc thấy hắn thì như nhìn thấy lũ lụt, thú dữ, sợ hãi trốn sau lưng Lâm Giang.
Hành vi né tránh của cô lại khơi mào lửa giận của hắn thêm lần nữa.
Hắn sẽ ăn thịt cô sao? Có cần cô phải cảnh giác sợ hãi mà trốn tránh hắn như vậy không!
"Ha ha, xem ra tình cảm giữa nàng và tên tình lang kia rất tốt. Phượng Diêu, so ra thì ngươi không bằng rồi."
Không cần nói, hắn tự có mắt nhìn.
Từ ngày hắn chuyển tới đây, đã nghe những người hàng xóm rỉ tai nhau không ít chuyện, biết tình cảm giữa Lâm Giang và Tôn Y Nỉ vô cùng tốt.
Khoa trương nhất là, còn có lời đồn Lâm Giang, Chu Ninh Dạ và Tôn Y Nỉ chơi trò ba người, hơn nữa vợ lớn vợ bé còn không tranh giành tình nhân, rất biết phân phối thời gian.
Lời đồn đãi quá khoa trương, hắn chưa bao giờ để trong lòng.
Nhưng... lời đồn thật sự chỉ là lời đồn thôi sao?
Tôn Y Nỉ cưng chiều Lâm Giang tới mức không thể tin được, chuyện này bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được, toàn bộ mọi người trong phố Khởi Tình, chỉ mình Lâm Giang là có được ưu ái đặc biệt này, cứ hễ Lâm Giang mở miệng, cô gần như là muốn gì cho nấy, không bao giờ khiến đối phương phải thất vọng.
Địa vị của Lâm Giang trong lòng cô quả thật khác xa so với những người khác.
Không chịu thừa nhận là mình rất để ý, nhưng nỗi chua xót dâng trào trong ngực khiến hắn luống cuống, hắn căng mặt, lạnh lùng dời tầm mắt.
Không nhìn thấy, thì có thể không nghĩ tới.
Nhưng mà , làm cách nào cũng không tìm được sự lạnh nhạt vô dục vô cầu lúc trước được nữa , trong đầu không ngừng hiện lên bộ dáng làm nũng tựa vào người hắn của cô lúc thường ngày , bộ dánh xinh đẹp yêu kiều đó , có lẽ cũng sẽ rúc vào người Lâm Giang .
“ Thật là , nha đầu này cũng thật độc ác , đoạt mất Nguyên Linh đan của ngươi thì cũng thôi đi , còn cầm đi tặng tình lang , lại còn ngăn cản ngươi thu hồi vật bị mất … Cái này ở nhân giới , không phải sẽ trở thành vở cô gái độc ác móc tim chồng đi cứu gian phu , vừa quỳ lạy bên phần mộ của chồng xong , đã cùng gian phu tiêu dao sung sướng sao ? Ha ha ha , quả nhiên là độc nhất phụ tâm nhân , nếu nữ nhân đã muốn thay lòng , mười cổ xe bò cũng không kéo lại được …"
Rầm !
Phượng Diêu chỉ còn cảm thấy không kiềm được cơn giận , giọng nói không ngừng lải nhải ra chiêu răn dạy bên taikia khiến hắn không nhịn được , vung tay lên , liền chạm đến một vật thể mờ ảo sau đó phát ra một luồng sáng .
Hắn chả buồn nghiên cứu xem vừa xảy ra chuyện gì , lạnh mặt xoay người vào nhà , đóng chặt cửa sổ lại .
Gì ?
Tôn Y Nỉ kinh ngạc , nhìn “ vật thể “ bị đánh bay đến bên chân .
“ Thần Nhật Du rảnh rỗi thật đấy , đang tập hộc máu sao ?"
Miệng của cái cô nàng này … cô nhất định phải chào hỏi như vậy sao ?
Đối với chuyện mình vừa hãm hại cô , ông không thấy áy náy chút nào !
Thần Nhật Du hừ lạnh một tiếng .
Ông ta cũng là thần , sao có thể chấp nhận được việc mình vừa bị một người đánh bay đến hộ máu ?
Ông sai rồi , cho dù Phượng Diêu có đầu thai thành người phàm , nhưng vẫn cất giấu năng lực kinh người , vừa nãy quả thật không nên dây vào lửa giận của hắn , hắn vẫn không kém đi chút nào …
“ Còn có tâm tư mà đấu khẩu với ta sao , chủ tử nhà ngươi hiện giờ chắc đang hận người đến mức muốn bâm thây ngươi luôn rồi !"
Sắc mặt cứng đờ , ý cười vụt tắt .
Lâm Giang đứng cạnh thấy không đành , lên tiếng nói :" Cô ấy đã rất khó chịu rồi , ông đừng hù dọa cô ấy thêm nữa !"
“ Là hù dọa nàng sao , bản thân nàng ta đã làm chuyện gì có lỗi với chủ tử , nàng ta chưa nói với ngươi sao ?" Dám làm thì đừng sợ người khác nói , bị Phượng Diêu hận đến chết cũng đúng thôi .
Lâm Giang thấy ông ta không ngừng nói những lời đả kích Tôn Y Nỉ , vội vàng kéo cô vào nhà .
“ Ninh Dạ có nướng bánh quy đó !" Trước kia cô rất thích ,thường dành ăn với anh , hi vọng cô ăn vào sẽ thấy tâm tình khá lên một chút .
“ Cậu có biết tôi đã làm từng nhiều chuyện rất ghê tởm không ?"
“ Hả ?" Anh đang định vào phòng bếp lấy bánh quy ra thì ngừng bước , quay vòng lại , đứng bên cạnh cô :" Vậy cô có muốn nói không ?"
Chỉ sợ nói ra rồi , ngay cả anh ta cũng sẽ cảm thấy cô rất đang ghét , không thèm ý đến cô nữa …
Cô nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình , tự lẩm bẩm :" Cậu đã từng nói , chủ tử nhà tôi yên lòng để tôi bôn ba vì hắn , tìm kiếm những tin tức hắn để lại để dẫn dắt tôi tìm được hắn , là vì tình cảm quá sâu , cho nên tin tưởng dù tôi có tìm đến ngàn vạn năm cũng sẽ nguyện ý … “
“ Thật ra thì , cậu sai rồi , đó không phải là tình cảm và lòng tin , là trừng phạt … Cho dù , cho dù ban đầu cũng có chút tình cảm như thế , thì tát cả cũng đều bị hủy hết trong tay tôi rồi … “
Khi đó , nàng quá ham chơi , tâm tình bất định , không cách nào canh giữ Linh sơn quanh năm như ngài được , đối với nàng , việc tu hành vừa khô khan lại vừa nhàm chán , giống như cực hình nhân gian vậy .
Có lúc Thần Dạ Du đi chơi , nghe ngài kể những chuyện xưa về tài tử giai nhân và cảnh trí tuyệt mỹ chốn nhân gian , khiến nàng cũng muốn tự mình trải nghiệm một phen .
Vì vậy , trong lúc chủ tử tĩnh tọa tu hành thì có mấy lần nàng lặng lẽ xuống nhân gian , muốn thử nhìn ngắm chốn nhân gian phồn hoa trong truyền thuyết .
Nàng chưa từng sinh tồn ở Nhân giới , bất luận lúc nào ở Dao Trì hay ở Linh sơn , đều chỉ có sự chân thành và tốt đẹp , không tồn tại sự lừa gạt và dối trá . Khi đó nàng quá ngây thơ , không học được cách đề phòng người khác , không biết phân biệt thật giả .
Ở nhân gian , nàng cũng gặp được không ít yêu ma quỷ quái , nàng quen Bạch Hồ , nàng ta sống cùng một gã thư sinh .
Thư sinh không biết than phận của Bạch Hồ , nàng cũng cẩn thận không để cho hắn phát hiện .
Bạch Hồ nói, bởi vì thư sinh cứu nàng , cho nên trở thành chủ nhân của nàng , nếu không có hắn , mình đã sớm bỏ mạng , vì vậy nàng lấy thân mà báo đáp ơn cứu mạng đó .
Nàng nghe cái hiểu cái không , ban đêm lén nhìn Bạch Hồ và thư sinh hoan hảo .
Nàng nghĩ , chủ tử nhà nàng cũng có ơn tái sinh với nàng .
Đi tới nhân gian một chuyến , nàng mới hiểu được thì ra mình may mắn đến mức nào , rất nhiều ngoại tộc tu hành , chỉ cần đi sai một bước là sẽ rơi vào ma đạo ; mà nàng , rõ ràng là người không chuyên tâm tu hành , trong khi thủy tiên tỷ tỷ đã sớm tu luyện thành người ,thậm chí còn có tiên chất .
Ơn tái sinh của chủ tử đối với nàng , há lại thấp hơn thư sinh và Bạch Hồ .
Nàng học theo , trở lại Linh sơn , đem toàn bộ những tư thái mị hoặc của nữ tử kia dung hết lên người chủ tử . Lúc đầu ngài rất kinh ngạc , đến khi nàng học theo Bạch Hồ luồn tay vào trong áo ngài , cuối cùng ngài cũng đáp lại , đưa tay về phía nàng ...
Thư sinh trìu mến ôm Bạch Hồ vào ngực mà hôn , sau đó thì đè nàng ta xuống giường …
Bốp , bốp , bốp !
Nàng thì bị đè xuống giường thật , nhưng cái mông nhỏ trắng nõn cũng thuận tiện bị mấy chưởng .
“ Ai dạy ngươi mấy thứ không ra gì đó ?"
Không biết là đâu đớn hay kinh sợ , nàng không nói câu nào .
Đêm đó , nàng phải tới thư trai , bị phạt chép lại nguyên quyển sách cổ tịnh hóa tâm linh mà Văn Khúc Tinh Quân đưa tới .
Ngày đó , nàng cảm thấy ủy khuất , vừa sao chép vừa khóc đến đỏ mắt , hoàn toàn không biết mình đã làm sai điều gì .
Rồi sau đó, chủ tử vẫn luôn đứng ngoài cửa nhìn nàng khẽ thở dài , đẩy cửa tiến vào .
Muốn đọc suy nghĩ của nàng , với ngài mà nói là quá dễ dàng , trong lòng nàng vẫn còn rất oán hận ngài , thầm mắng ngài là chủ tử xấu , nhưng không ngờ nàng vừa mới chạm tới đầu ngón tay lạnh như băng của ngài , lại thoe thói quen mà chà xát cho nó ấm lên .
Lẳng lặng quan sát hành động vô cùng chăm chú của nàng , lòng ngài bỗng thấy ấm áp .
“ Khóc đến như vậy , cảm thấy rất ủy khuất ? Không biết mình đã làm sai điều gì ?"
Nàng lắc đầu .
Ngài kiên nhẫn dùng ống tay áo lau đi nước mắt giàn giụa trên mặt nàng , khiến cho khuôn mặt trở lại vẻ tuyệt mỹ vốn có .
“ Ai muốn ngươi học mấy tư thế mị hoặc của nữ tử lầu xanh đó ? Nữ tử trong sạch không nên như thế ."
“ Tư thái mị hoặc của nữ tử thanh lâu không tốt sao ?" Chỉ đối với mình ngươi thôi cũng không được sao ? Nếu không tốt tại sao nhân gian có nhiều cô gái đều làm ? Các nàng nói đó là người yêu … Ta rất yêu , rất yêu chủ tử cũng không được làm sao ? Vậy ai mới được làm ?“
Nàng thường có rất nhiều nghi vấn , trong quá khứ , ngài sẽ đều trả lời từng câu một , nhưng lúc này , ngài lại không đáp một chữ .
Ta rất yêu , rất yêu chủ tử .
Chỉ đối với mình ngươi thôi , cũng không được sao ?
Ngài nghe thấy mình thất bại thở dài , phủ lên đôi môi mềm mịn vẫn còn định đặt rất nhiều câu hỏi kia , mang nàng lên giương , để nàng tự mình trải nghiệm chuyện nam nữ mà nàng tò mò đến gần chết kia .
Nàng không biết thẹn thùng như những nữ tử khác , cảm thấy mọi truyện đều thú vị và mới mẻ , nàng chủ động thăm dò , nghênh hợp , khiêu khích , dấy lên một trận hoan ái triền mien …
Rèm mỏng che giấu cảnh xuân bên trong , giữa tiếng thở dốc đầy nóng bỏng , ngài ảo não than nhẹ một tiếng …
Còn tiếp tục cho ngươi đến nhân gian nữa, cuối cùng cũng sẽ có ngày học phải cái xấu...
Nàng lại rất thường tới nhân gian.
Bạch Hồ và nàng dần trở thành tỷ muội không giấu gì nhau.
Phượng Diêu biết bản tính Bạch Hồ lương thiện, không làm việc ác, chỉ muốn toàn tâm toàn ý báo ân, làm bạn bên người thư sinh, cũng không mang tà niệm, nên không ngăn cản nàng lui tới với Bạch Hồ.
Nàng thường trở lại, nói cho ngài những chuyện về Bạch Hồ muội muội.
Nàng muốn giúp thư sinh vào kinh đi thi, nhưng lại không có lộ phí.
Lão đạo sĩ nói, nếu nàng muốn ở cùng thư sinh, thì phải bỏ xuống mọi thứ, dùng phương thức của người phàm mà sinh tồn, không được sử dụng yêu thuật nhiễu loạn nhân gian. Bọn họ rất nghèo, nàng vào làm tỳ nữ cho đại gia đình nhưng vẫn không đủ tiền, mắt thấy gần đấy khoa kỳ, nàng bất đắc dĩ phải vào Mị Hương lâu.
Nói đến đây, nàng lại méo miệng: "Giờ ta đã biết, vì sao ngươi lại nói nữ tử lầu xanh không tốt."
Khách đến thì tiếp đón, bồi rượu bán rẻ tiếng cười, lẳng lơ kiều mỵ với đủ loại nam nhân, quả thật là không tốt.
Phượng Diêu vỗ vỗ nàng, kéo nàng vào ngực để an ủi giống như mọi lần.
Nàng chôn mặt trong ngực chủ tử, hít mũi một cái, vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Bạch Hồ vì thư sinh, biết rõ là không tốt nhưng vẫn chịu làm. Sau đó nàng có hỏi Bạch Hồ, vì sao phải thế?
Bạch Hồ nói: "Bởi vì ta thương hắn."
Yêu? Bởi vì yêu, làm gì cũng được hay sao? Nhưng thư sinh phát hiện, hiểu lầm nàng tham mộ vinh hoa, cãi nhau với nàng một trận, mắng nàng tục tằng lẳng lơ, không biết xấu hổ.
Mãi đến khi nàng khóc đưa hết toàn bộ ngân lượng cho hắn, thư sinh mới chợt hiểu ra tâm ý của nàng, ảo não ôm nàng rơi lệ, nói thẳng: "Kiếp này nhất định sẽ không phụ ngươi..."
Sau đó, thư sinh lên kinh, mỗi ngày Bạch Hồ đều dựa cửa trông mong.
Nàng thường đi tìm Bạch Hồ, phát hiện nàng ấy ngày càng tiều tụy, Bạch Hồ nói cho nàng biết, lão đạo trưởng không cho phép nàng đến gần thư sinh, nhưng nàng đảm bảo mình chỉ vì báo ân, tuyệt đối không có ý định làm hại đến thư sinh, lão đại trưởng cảm động trước thành tâm của nàng, dùng lá bùa trấn áp yêu khí của nàng, để tránh gây hại tới thư sinh. Vậy mà, vật này lại làm tổn hại tới nàng, tim nàng lúc nào cũng đau như lửa đốt, ngày tháng lâu dài thậm chí còn làm tổn thương đến nguyên thần, cuối cùng tan thành mây khói.
Nàng cảm thấy Bạch Hồ thật ngốc, chỉ vì mấy ngày chung sống ngắn ngủi, lại lấy đạo hạnh năm trăm năm của mình ra đánh cược.
"Đáng giá. Có thể trải qua một đoạn tình cảm với hắn, dù là một năm, một tháng, một ngày, thậm chí một khắc, cũng đáng giá." Bạch Hồ nở một nụ cười thê lương nhưng không hề hối hận, đến nay nàng vẫn không quên được.
Sau đó, thư sư thật sự đỗ cao, áo gấm về làng, cầm theo mũ phượng quay lại tìm nàng, muốn nàng nở mày nở mặt mà xuất giá, trở thành nương tử của hắn.
Nhưng hắn tìm rất lâu, vẫn không tìm được nàng.
Người trong thôn nói, nàng không chịu được cô đơn, đã đi theo đại quan để hưởng vinh hoa phú quý rồi.
Hắn không cách nào tin được, chờ mãi trong căn nhà trúc nhỏ của hai người, đêm đến, ánh mắt hắn trống rỗng mà bi thương, không ngừng tự hỏi: Nàng thật sự là loại nữ tử ham vinh hoa đó sao.
Hắn không biết được đáp án, cũng chưa bao giờ nhìn thấy linh hồn phiêu đãng bên ngoài nhà trúc, bi thương mà thê lương.
Vì thế Tôn Y Nỉ khóc rất lâu rất lâu.
Nguyên thần của Bạch Hồ bị hao tổn, trước khi chết, nàng đã đáp ứng với nàng ấy, phải nghĩ ra cách để nàng ấy và thư sinh kết duyên vào kiếp sau.
Phượng Diêu nghe được, chỉ lắc đầu thở dài: "Bạch Hồ chấp nhất quá sâu, nếu mang theo mối tình sâu nặng đó mà chuyển thế để gặp lại thư sinh, tất sẽ dẫn đến tai kiếp nặng nề, đây là điều ngươi muốn nhìn thấy sao?"
Có lẽ cứ để nàng tan thành mây khói, mới là cách làm nhân từ nhất dành cho nàng.
Nàng không đồng ý, vẫn cứ muốn cứu, Phượng Diêu không miễn cưỡng được nàng, chỉ đành xuất thủ, bảo vệ nguyên thần của nàng ta không bị tiêu tan, chờ đợi thời gian chuyển thế.
Có một ngày, nàng đột nhiên nhớ tới thư sinh, lại chạy tới phàm trần, phát hiện thư sinh đã cưới thê tử, đến thu này thì hài tử sẽ chào đời.
Nàng cực kỳ tức giận. Bạch Hồ muội muội vì hắn mà hi sinh hết thảy, hắn ra vẻ nam tử tình thâm còn chưa được mấy năm đã
ném người cũ ra sau ót, vui mừng đón người mới đến!
Đây mà là tính yêu cái gì! Một chút cũng không đáng giá, nàng thật muốn moi tim của hắn ra xem hắn đã đặt Bạch Hồ muội muội ở đâu rồi!
Một cây liễu tinh ở nhà cũ của thư sinh châm chọc cười nói: “Nam nhân không phải đều như thế hay sao? Ai nấy cũng đều bạc tình bạc nghĩa, đã sớm khuyên Bạch Hồ rồi, nàng lại không chịu nghe lọt tai."
“Không có đâu! Nàng phản bác theo bản năng: “Ít nhất thì chủ tử nhà ta cũng không phải!"
Chủ tử của nàng cực tốt, cái gì cũng nghe theo nàng, bên người cũng chỉ có mình nàng, nào có như cây liễu tinh nói, ai nấy đều bạc tình lại trăng hoa.
“Ngài chỉ có ngươi?" cây liễu tinh như nghe phải một truyện cười: “Đừng nói Linh Sơn chỉ có một bụi tuyết giáng thảo là ngươi, chẳng lẽ mấy hoa hoa cỏ cỏ khác ngài đều không để mắt?"
“..." Nàng nhớ lại Thủy tiên tỷ tỷ, vô cùng thanh linh tuyệt mỹ; còn có Đào hoa tỷ tỷ, phong tư tiếu lệ.....Chủ tử lúc nào cũng tính toán xem bao giờ các nàng có thể tu thành hình người.
Lúc đầu thư sinh cũng chỉ có Bạch Hồ, nhưng giai lệ trong nhân gian nhiều như vậy, trái tim của hắn có thể nhớ tới Bạch Hồ được bao lâu?
“Cho tới bây giờ chỉ có những nữ tử ngu ngốc chịu hy sinh hết thảy vì tình lang, ngươi đã bao giờ thấy nam nhân nào chịu giao phó tất cả cho một nữ tử hay chưa?"
Phải vậy không? Vậy....có khi nào chủ tử cũng sẽ giống như thư sinh hay không? Nàng phải làm sao mới có thể xác định được chuyện này?
“Bảo ngài đưa Nguyên Linh đan cho ngươi đi, nếu ngài chịu cho, thành tâm lại không chút hoài nghi, vậy sẽ giống như Bạch Hồ chịu giao phó tất cả tâm ý cho thư sinh."
Lời nói của cây liễu tinh giống như một loại ma chú, không ngừng quanh đi quẩn lại trong đầu nàng, không cách nào xua đi được.
Phượng Diêu phát hiện nàng không vui, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Người nào chọc cho Ni Ni nhà chúng ta không vui vậy, mày nhíu lại cả rồi?"
Nàng nghiêng đầu, né tránh ngón tay trêu chọ của ngài, không thể cười nổi.
Lúc này ngài mới giật mình phát hiện tình hình không đơn giản, ôm nàng tới, để nàng mắt đối mắt, mũi đối mũi với mình," Nói ta nghe xem ngươi lại thấy gì ở nhân gian rồi?"
Nàng ngước mắt, khẽ nói: “Ta cảm thấy rất không công bằng."
“Chuyện gì không công bằng?"
“Tại sao người chết lại là Bạch Hồ muội muội, mà không phải thư sinh?"
Nàng vẫn nghĩ chưa thông chuyện này?
“Không có gì gọi là công bằng hay không công bằng, nàng ấy bỏ ra chân tình, nguyện ý hi sinh cho đối phương, dù biết rõ nhưng nàng vẫn chọn đánh cuộc mạng sống của mình, không ai miễn cưỡng nàng cả. Cho dù cuối cùng cược thua, nàng cũng không oán. “Trong chuyện tình cảm, nếu muốn mọi chuyện đều phải công bằng, sẽ làm ra chuyện sai trái.
“Vậy, ta muốn xem Nguyên Linh đan của ngươi." Ngài có nguyện ý cho hay không? Có nguyện ý tin nàng hay không?
Phượng Diêu mỉm cười đầy ngạc nhiên, không hiểu sao đề tài bỗng dưng lại nhảy từ chuyện Bạch Hồ chết đến Nguyên Linh đan của ngài.
Nàng thấy ngài vẫn chỉ trầm mặc, không nói gì, hơi nước từ từ dâng lên trong hốc mắt..........
“Sao lại khóc rồi? Ta cũng đâu có nói không." Ngài lắc đầu một cái, hoàn toàn không có cách với nàng.
Có lẽ mình thật sự đã quá cưng chiều nàng, rõ ràng không chỉ một lần nhắc nhở mình không nên quá dung túng cho nàng, nhưng sau đó lại không có cách nào cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của nàng.
Phượng Diêu miệng niệm tâm quyết, nôn Nguyên Linh đan trong cơ thể mình ra, một viên châu hoàn màu đỏ dần ngưng tụ lại trong lòng bàn tay ngài, phát sáng chói mắt.
Một viên Nguyên Linh đan nho nhở, lại ẩn chứa vạn tu vi của ngài, ngưng tụ sự sống của ngài. Ngay cả mạng sống của ngài cũng dám giao vào tay nàng.
Nàng ngạc nhiên mở to mắt, lại nhìn đến viên châu hoàn đỏ thẫm trong lòng bàn tay ngài.
Đây.........chính là Nguyên Linh đan của ngài?
Nàng nhìn trái , ngó phải, phải làm thế nào mới có thể biết được, trong này có nàng hay không?
Phượng Diêu bị nàng chọc cười, từ trước đến giờ nàng luôn rất hiếu kỳ, vì vậy ngài cũng không nghĩ nhiều đến những chuyện khác.
“Cho ta mượn chơi chút đi, lát nữa ta sẽ trả lại cho ngươi." Nàng giống như tiểu ác bá, còn chưa hỏi chủ nhân người ta có nguyện ý hay không, đã cần lấy chạy ra ngoài.
Nàng thích thì cứ để nàng chơi đi, chơi năm, ba ngày cũng không vấn đề gì, mặc dù nàng đơn thuần, tính tình hơi trẻ con một chút, nhưng cũng biết nặng nhẹ, sẽ không gây họa.
Ai ngờ, lần này nàng lại gây ra họa lớn động trời, khiến cho Nguyên thần của ngài gần như tan hết, phải lịch kiếp ngàn năm......
“Thủy tiên tỷ tỷ..." Nàng cẩn thận cầm Nguyên Linh đan đi tới bò ao, ghé đầu hỏi: “Ta hỏi ngươi, ta hỏi ngươi, ưm.......Nguyên Linh đan của chủ tử là được ngai tu luyện từng chút, từng chút một suốt vạn năm mà thành, vậy ta phải làm sao mới có thể nghe được suy nghĩ của ngài bên trong nó?"
“Nha đầu ngốc, ai nói Nguyên Linh đan có thể nghe được suy nghĩ?" thủy tiên mới tinh duỗi duỗi cành lá, khẽ đung đưa trong gió.
“Hả? Không được sao?" cây liễu tinh lừa nàng!
“Ngươi muốn biết cái gì, trực tiếp hỏi chủ tử không phải được rồi sao?"
Chỉ sợ chủ tử không chịu nói thật thôi!
Nhưng......Mạng sống của ngài đang nằm trong tay nàng, tận đáy lòng phát ra một giọng nói phản bác nho nhỏ.
Ngài vẫn luôn cưng chiều nàng vô cùng, cho dù tương lai có cưng chiều Thủy tiên tỷ tỷ , chỉ cần không thương nàng ít đi là được rồi, nàng cần gì phải rối rắm với chuyện yêu đương nơi nhân gian chứ, đúng không?
Mặc dù nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn thấy đau lòng, nàng quyết định đẩy hết chuyện phiền lòng ra khỏi đầu, không muốn tiếp tục nghiên cứu cái vấn đề không có đáp án này nữa.
Nhấc váy định trở lại nhà trúc, nàng vừa bước chân lên cầu, dưới chân đã bị đẩy một cái thiếu chút nữa thì rơi luôn vào hồ với bạn Thủy tiên tỷ tỷ, viên Nguyên Linh đan trước ngực cũng bị văng đi.
“A!" Nàng vội vàng bò dậy để nhặt, nhưng một bóng dáng đã nhanh chân lao tới cướp đoạt.
Thì ra vừa nãy nàng bị té không phải do ngẫu nhiên, mà bị cây liễu tinh kia hại.
Nó hóa thân thành người xấu, rất xấu xí, không phải nam cũng không phải nữ, yêu mị dị thường, là vì toàn bộ liễu tinh đều có bộ dạng này, hay nó đã rơi vào ma đạo?
“Ngươi vào bằng cách nào?" Yêu quái thì không thể vào Linh sơn được.
“Người quên rằng, có một khoảng thời gian ngươi thường đi tìm Tiểu Bạch Hồ sao." Chính là lúc đó hắn đã lặng lẽ hấp thụ tiên khí trên người nàng, mới đột phá được kết giới ở nơi này.
“Cây liễu tinh thối! Trả Nguyên Linh đan lại cho ta!"
“Trả lại cho ngươi?" cây liễu tinh vuốt vuốt viên ngọc ấm áp như lửa giữa lòng bàn tay. “Ta vất vả lắm mới gạt được nó tới tay, nuốt nó có thể tăng thêm ngàn năm tu vi, chí bảo như thế sao có thể trả lại cho ngươi?"
Thì ra, hắn thật sự gạt nàng!
“Đó là của chủ tử ta!" Đò lòng tham không đáy! Muốn có đạo hạnh sao không tự mình tu luyện? Thật ghê tởm!
Nàng đưa tay toan đoạt lại.
Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc ấy tình thế hỗn loạn, hai người nảy sinh tranh chấp, Phượng Diêu nghe được tiếng ồn, theo tiếng mà đến, cây liễu tinh thấy ngài, bị Tôn Y Ni lôi kéo không cách nào thoát thân, trong lúc hốt hoảng, nháy mắt ngay cả khi nàng vừa đưa tay cướp lấy, Nguyên Linh đan lơ đãng bị đánh bay, rời xa ngàn dặm.......
Tác giả :
Lâu Vũ Tình