Trọng Sinh Vi Quan

Chương 47: Tự làm tự chịu

Kế Xuân Mai ngồi lại bên người Hứa Lập, cô gắp cho Hứa Lập một miếng cánh gà: - Vậy anh yêu nếm thử đi. Hứa Lập nhấm nháp vài miếng, mùi vị rất ngon, nhưng đúng là vì quá ngon nên Hứa Lập cũng không tin là do Kế Xuân Mai nấu. Vừa này lúc đến đây mình suýt va vào một người, hình như áo t- shirt trên người này có ghi một hiệu ăn nào đó, trong tay y còn cầm một túi đồ. Xem ra thức ăn trên bàn này chính là do tiểu tử kia mang tới, nếu không như thế sao thức ăn còn nóng được. Hứa Lập dù hiểu rõ đây là bài của Kế Xuân Mai nhưng trên mặt không lộ ra một chút bất mãn, ngược lại không ngớt lời khen kỹ thuật của Kế Xuân Mai. - Nào, chúng ta uống một chén. Kế Xuân Mai bưng chén rượu lên cụng ly cùng Hứa Lập rồi đem chén rượu còn lại uống hết. Hứa Lập cũng uống hết chén, uống xong cô lại rót đầy chén của cả hai Bài hát sông Đa-nuýp xanh lam lặp đi lặp lại không ngừng. Trong tiếng nhạc du dương, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Không đến nửa giờ sau, Hứa Lập thấy Kế Xuân Mai có chút khác, sắc mặt ửng hồng, hai mắt mê đi, cả người cô đã dựa vào người Hứa Lập. - Tiểu Mai, chị làm sao vậy? thấy khó chịu ở đâu? Nếu không tôi đỡ chị đi nghỉ một lúc. Hứa Lập ôm cơ thể mềm mại của Kế Xuân Mai nhẹ giọng nói. Kế Xuân Mai gật đầu nhưng hai tay đã ôm chặt cổ Hứa Lập, cô căn bản không có ý đứng dậy. Hứa Lập đứng lên dùng sức bế bổng Kế Xuân Mai, cũng may Kế Xuân Mai dù đầy đặn nhưng cũng chỉ năm mươi cân, hắn có bế cô vào phòng ngủ cũng không thành vấn đề. Hứa Lập cẩn thận đặt Kế Xuân Mai trên giường, không đợi Hứa Lập đứng lên, Kế Xuân Mai đã hôn lên trên mặt Hứa Lập, rồi tới bên tai Hứa Lập. Kế Xuân Mai thi thoảng khẽ phả làn hơi nóng ra khiêu khích hắn. Lúc này Hứa Lập đương nhiên cũng không có tâm trạng mà nghe nhạc, thu dọn bàn ăn. Hắn ôm lấy thân thể Kế Xuân Mai, một tay chạy khắp người Kế Xuân Mai, đáp lại Kế Xuân Mai. Hai người quay cuồng không ngừng trên giường, quần áo nhanh chóng cởi hết, hai cơ thể gần sát nhau, Kế Xuân Mai thở dồn dập, đôi bàn tay nhỏ bé ôm chặt Hứa Lập. Lúc này Hứa Lập lại nói một câu khiến Kế Xuân Mai đang động xuân tình ngây ngẩn cả người. - Vừa nãy tôi cố ý đổi hai chén rượu với nhau. Lúc ăn cơm Hứa Lập cố ý làm Kế Xuân Mai chạm rớt chiếc đũa để Kế Xuân Mai đi lấy chiếc đũa khác. Ngay khi Kế Xuân Mai vào bếp, Hứa Lập đã đổi hai chén rượu trước mặt. Lúc ấy tâm trạng Kế Xuân Mai đang khẩn trương nên không phát giác được. - Cậu, cậu biết rồi? Kế Xuân Mai run rẩy hỏi. - Biết gì? Tôi biết cái gì? Hứa Lập nhìn chằm chằm hai mắt Kế Xuân Mai. Kế Xuân Mai không dám nhìn vào mắt Hứa Lập, cô quay đầu sang bên nói: - Cậu biết rồi còn hỏi tôi, cậu đi đi. - Đi? Tôi cần một lời giải thích từ chị tôi mới có thể đi, nếu không tôi không đi đâu cả. Hứa Lập dùng tay xoay đầu Kế Xuân Mai để cô nhìn thẳng mặt mình. - Cậu muốn thế nào, tôi làm gì hại cậu à? Có chăng là tôi bị hại. Kế Xuân Mai khóc như mưa. - Đừng khóc, nhìn tôi này, bị hại hay không tôi không cần nhưng tôi không muốn mình thành con khỉ cho người ta đùa giỡn. Chị nếu không giải thích thì tôi không khách khí đâu. Hứa Lập nghiêm túc nói. - Không khách khí, được, cậu không khách khí đi, đánh chết tôi luôn đi, Tôi sống cũng đủ rồi. Kế Xuân Mai như muốn chết thật, cô đùng đầu đập vào người Hứa Lập. Chỉ là vì thời gian không đúng, địa điểm không đúng, trạng thái của hai người càng không đúng khiến lời nói của Kế Xuân Mai như thành trò cười. Nửa đêm canh ba, một đôi nam nữ trần như nhộng trên giường, cô gái muốn tìm cái chết nhưng lại dựa vào người con trai. Như này có phải tìm cái chết gì chứ mà là ôm chặt lấy nhau. Kế Xuân Mai đột nhiên như vậy khiến Hứa Lập dở khóc dở cười: - Vậy chị đừng có trách tôi. Hứa Lập nói xong đè Kế Xuân Mai, Kế Xuân Mai cố giãy dụa nhưng không thoát được bàn tay Hứa Lập. Kế Xuân Mai không ngừng giãy dụa, Hứa Lập nghiêng người ngồi trên lưng Kế Xuân Mai, một tay nắm chắc hai tay Kế Xuân Mai rồi tay còn lại hung hăng phát vào mông cô. - Ba. Một tiếng giòn vang, Kế Xuân Mai thấy mông mình đau nhói nhưng lập tức lại thấy khoái cảm truyền khắp người. - Không, đừng đánh tôi, tôi, tôi đầu hàng. - Mới như vậy đã chịu thua rồi sao? Đối với chị tôi đánh chưa đủ. Hứa Lập không nghĩ Kế Xuân Mai dễ dàng đầu hàng như vậy, nhưng buồn bực trong lòng mình vẫn chưa hết, hắn đánh thêm một cái nữa vào mông Kế Xuân Mai, chỉ thoáng chốc cặp mông trắng nõn kia đã sưng đỏ lên.Nhưng làm Hứa Lập không ngờ mới đầu Kế Xuân Mai còn cầu xin tha thứ nhưng sau vài cái tát đã thấy Kế Xuân Mai không chút động tĩnh. Không phải mình đánh cô bị thương chứ, hắn lo lắng quay người Kế Xuân Mai lại. Nhìn bộ dáng Kế Xuân Mai lúc này hắn càng dở khóc dở cười, vẻ mặt Kế Xuân Mai ửng hồng, thân thể mềm nhũn, hạ thể đã đạt tới khoái cảm, ẩm ướt không chịu nổi - Chị. Hắn thật sự không biết nên hỏi Kế Xuân Mai như thế nào. Kế Xuân Mai mở mắt, một tay nắm chạt Hứa Lập nhẹ giọng nói: - Cầu xin cậu, yêu tôi đi, yêu tôi nhanh đi. Hứa Lập đã hoài nghi Kế Xuân Mai cho mình uống xuân dược nếu không sao mỗi lần chỉ cần cùng cô ăn cơm xong là mình muốn làm tình, mình không tự kìm hãm được muốn cùng cô thân thiết. Cho nên vừa nãy Hứa Lập mới tìm cơ hôi đổi hai chén rượu, nhưng hắn không ngờ thuốc này lại có uy lực như vậy. Chỉ có hơn nửa giờ đã khiến Kế Xuân Mai xuân triều tràn làn, cầu xin được yêu. Nhìn Kế Xuân Mai trong cái khổ nhưng trên mặt lại đầy hưng phấn, Hứa Lập cũng không đành lòng mặc Kế Xuân Mai. Mặc dù nói cô tự làm tự chịu nhưng một ngày chồng vợ trăm năm tình nghĩa, dù hai người chưa là vợ chồng nhưng trong lòng mình cũng có hình bóng Kế Xuân Mai. Không biết thuốc này là thuốc gì, mình mà bỏ Kế Xuân Mai một chỗ không biết cô ả có bị làm sao không? Hứa Lập ôm Kế Xuân Mai nói: - Tiểu yêu tinh, hôm nay tự mình ăn quả đắng, ăn có ngon không. - Đừng hành hạ em, em biết sai rồi, em nhất định nói hết cho anh, mau yêu em đi. Kế Xuân Mai giống như một mỹ nữ xà cuốn lấy Hứa Lập.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại