Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân
Chương 9: Mệnh định
Edit: Dĩm Dĩm
◇♥◇
Lăn hai vòng, lung lay ổn định thân hình, Dung An thật muốn nói, phụ thân, ngài không thể liếc xem bên chân một cái sao, một chút ăn ý cũng không có, mình nhất định là phụ thân cùng mỗ phụ nhặt về!
Mặc Sĩ Phong mắt sắc nhìn thấy một cục bông trắng trên mặt đất, đứng dậy, lướt qua Dung nhị thiếu, bế tiểu Kỳ Lân có chút đứng không vững lên.
Nhìn thấy tiểu bạch ‘cẩu’ trong lòng ngực Mặc Sĩ Phong, tâm tình Dung nhị thiếu thật không tốt, không cần nghĩ, thứ mình vừa mới đá chính là con trai. Con trai cũng thật là, không thể biến thành hình người để nói chuyện sao, nếu không biến về được, cũng đừng đột nhiên kéo ống quần của mình a.
Tuy rằng Dung lão gia tử với Mặc Sĩ Phong không thấy Dung nhị thiếu đá tiểu Kỳ Lân, nhưng dấu chân trên bạch mao làm họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Dung nhị thiếu.
“Cái kia…… Nó……" Con trai là tới hố mình đi, ánh mắt Dung nhị thiếu hoảng hốt, giải thích thế nào cũng không đúng, đành phải quay đầu nhìn về phía tiểu Kỳ Lân, “Lần sau đừng……"
“Lần sau chú ý hơn!" Dung lão gia tử trách cứ Dung nhị thiếu, “Đều đã làm phụ thân người ta, chút chuyện này còn không hiểu."
“Nơi này không phải dã ngoại." Mặc Sĩ Phong đối với Dung nhị thiếu rất không hài lòng, nếu để tiểu vương hậu trở về, vạn nhất bị bọn họ đá hỏng phải làm sao bây giờ, “Vẫn nên lưu tại hoàng cung."
Dung An không biết lúc nãy Mặc Sĩ Phong với người nhà nói cái gì, nhưng cậu có thể khẳng định mình không muốn làm sủng vật của người khác, giãy giụa muốn rời khỏi ôm ấp của Mặc Sĩ Phong.
‘Anh tmd mới là sủng vật’, Dung An bất mãn, ‘Đại đế tà ác’.
“Em ấy đồng ý." Không đợi Dung lão gia tử với Dung nhị thiếu lên tiếng, Mặc Sĩ Phong lại nói.
Σ(°△°|||)︴, Dung An không nghĩ tới Mặc Sĩ Phong lại nói như vậy, nếu đã nghe không hiểu mình nói chuyện, cũng đừng đoán bừa a.
Dung lão gia tử nhìn cháu trai bé bỏng đột nhiên an tĩnh lại, cho rằng cháu trai tò mò hoàng cung muốn lưu tại hoàng cung chơi đùa, cái này làm cho ông thực buồn rầu.
Sau khi lấy lại tinh thần Dung An hé miệng, cắn lên cánh tay Mặc Sĩ Phong, nhưng mà đối phương da quá dày, Dung An muốn khóc, không cắn thịt dị thú trung cấp cao cấp, cắn thú nhân cũng muốn vỡ vụn hàm răng.
“Nghiến răng?" Mặc Sĩ Phong phảng phất như không hiểu thâm ý của Dung An.
‘Em gái anh! ’ Dung An héo, sau đó lại nghĩ không thể nói chuyện, còn có thể đánh chữ, ánh mắt sáng lên, sau đó mở ra quang não: Tôi phải về nhà!
Đương nhiên Dung An không dám nói cũng không dám làm trò trước mặt Mặc Sĩ Phong nói hắn là tên biến thái kêu sủng vật là vương hậu! Nhất định là nghẹn lâu lắm rồi, còn không có tìm được một nửa khác.
Mặc Sĩ Phong rốt cuộc hiểu được ý tứ của Dung An, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dung nhị thiếu một cái, người này thật sự không đáng tin cậy, lại nhìn tiểu Kỳ Lân nói, “Sẽ bị đá."
Thấy đại đế nghiêm trang nói với con trai cái này, Dung nhị thiếu tâm can run rẩy, còn không phải vì mình không biết con trai là Kỳ Lân, mới nháo ra mấy việc này sao. Những người này không thể buông tha cho hắn sao, Dung nhị thiếu có thể dự kiến được về sau hắn sẽ trở thành một quyển giáo trình sống, mọi người sẽ chỉ vào hắn hoặc là ảnh chụp của hắn nói với tiểu thú nhân: Nhìn, người này đến Kỳ Lân cũng không biết, sau này các con không thể như vậy, cẩn thận tìm không được tức phụ.
Ngẩng đầu nhìn phụ thân, Dung An tỏ vẻ so với việc làm sủng vật nhà người khác, vẫn là bị phụ thân đá đi.
“Vương, Dung An là người Dung gia." Dung lão gia tử nhắc nhở Mặc Sĩ Phong.
“Mệnh định." Tiểu vương hậu là của mình, Mặc Sĩ Phong cường điệu, “Vị hôn phu."
Đang muốn đánh chữ, Dung An nghe thấy chuyện này cả người đều không tốt, một giây không cẩn thận lăn ra khỏi ôm ấp của Mặc Sĩ Phong, không chờ Mặc Sĩ Phong ôm lên, cậu đã sợ tới mức biến thành hình người. -_-||| thế nhưng ở thời điểm này biến thành hình người, Dung An cũng không biết nên nói mình may mắn, hay là bất hạnh.
Tuy rằng ở trường đã nhìn thấy ảnh chụp của Dung An, nhưng khi nhìn đến Dung An hàng thật giá thật, Mặc Sĩ Phong chỉ cảm thấy trong đầu nở rộ từng đóa từng đóa hoa kiều diễm, đây là mỹ nhân vương hậu của mình a.
Trên người Dung An còn mặc giáo phục, quyết đoán đứng ở bên cạnh Dung lão gia tử, “Tổ phụ."
Sau khi biến về hình người, Dung An cảm giác lực lượng trên người mình thật không xong, không chừng một lát nữa lại biến về hình thú, lần trước không nên cùng người kia đánh nhau, sau một trận đó, tiêu hao lực lượng quá nhiều, làm hiện tại không thể ổn định được.
Mặc Sĩ Phong nhìn chằm chằm Dung An một hồi lâu, xem đến mức Dung An muốn tán cho đối phương hai bạt tay, ở đâu có thú nhân xem một thú nhân khác như vậy.
“Tốt." Dung lão gia tử khó được lộ ra một mạt ôn nhu, đắc ý mà liếc liếc Mặc Sĩ Phong, “Vương, đây là cháu trai nhỏ của ta, Dung An."
“Vương." Dung An cung kính hướng Mặc Sĩ Phong khom lưng, giờ phút này Dung An đâu còn là Kỳ Lân ngốc manh, rõ ràng là một tiểu tử hơi mang khẩn trương khi nhìn thấy người lãnh đạo tinh hệ.
Rõ ràng vừa mới rồi còn cùng mình thân mật như vậy, hiện tại sao lại xa cách thế này, Mặc Sĩ Phong đau lòng, nhưng vẫn đứng dậy trực tiếp đem người túm kéo ra hộ sau người, nhìn Dung lão gia tử nghiêm túc nói, “Tương lai tinh hệ."
Dung lão gia tử bị hành vi của Mặc Sĩ Phong chọc tức đến bật cười, Phệ Thiên Mãng là một tộc cường đại nhất, nhưng có đôi khi cũng làm người thập phần chán ghét, tỷ như giờ khắc này, còn lôi kéo tay cháu trai bé bỏng của mình không buông.
Tựa hồ nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Dung lão gia tử, Dung An vội vàng muốn rút tay về, nhưng bị Mặc Sĩ Phong gắt gao nắm lại, cho dù biến thành hình người, sức lực vẫn không lớn bằng người này.
“Đính hôn." Mặc Sĩ Phong lại phun ra hai chữ, danh phận dù sao cũng phải định ra, vạn nhất tiểu Kỳ Lân tuổi còn trẻ bị mê hoặc coi trọng người khác thì làm sao bây giờ, hoặc là có người muốn hoành đao đoạt ái thì hắn khóc cho ai nghe.
May mắn Dung lão gia tử không biết trong lòng Mặc Sĩ Phong nghĩ như thế, cháu trai bé bỏng còn nhỏ như vậy, Mặc Sĩ Phong lại muốn gắt gao chộp cháu trai vào lòng bàn tay.
“Có ý tứ gì?" Dung An rốt cuộc nhịn không được, “Tôi muốn cưới là giống cái, thú nhân với thú nhân ở cùng nhau không thể sinh em bé, tinh hệ sẽ không có tương lai."
Ba người khác không hẹn cùng quay đầu nhìn về phía Dung An, Dung nhị thiếu chỉ cảm thấy ngực lại trúng hai mũi tên, trái tim sớm đã máu tươi đầm đìa, con trai chí hướng thật sự lớn…… Thật vĩ đại, nhớ năm đó dạy dỗ con trai phải cường đại hơn, sau khi cường đại mới có thể cưới giống cái, con trai quả nhiên chặt chẽ nhớ rõ lời mình nói. Nhưng hắn hiện tại không muốn con trai nghe lời như vậy, dự cảm được sau này mình sẽ rớt thêm thật nhiều hố, mà còn là do tự mình đào.
“Vương." Dung lão gia tử không để Dung An giải thích, mà nói tiếp, “Ngài cũng thấy được, vẫn nên để người thân dạy nó, ngài cũng không cần lo lắng ngày sau nó bị lừa."
“Con……" Dung An muốn nói chuyện, nhưng thấy Dung nhị thiếu ủy khuất nhìn về phía chính mình, ngây thơ, câm miệng.
Cuối cùng, Dung lão gia tử vẫn thành công lãnh Dung An về nhà.
Dọc theo đường đi, biểu tình của Dung lão gia tử đối với Dung An đều cực kỳ ôn hòa, còn hòa ái hỏi Dung An thích ăn cái gì, muốn học chuyên nghiệp gì, nếu thích cái gì, vậy thì mua mua mua, đừng lo vấn đề tiền bạc, Dung gia không thiếu tiền.
Dung An yên lặng mà liếc liếc mắt nhìn phụ thân ngồi ở phía trước một cái, sâu kín nói, “Con không làm giải phẫu, thể chất á thú nhân càng không tốt."
“Đang êm đẹp mà làm giải phẫu cái gì." Chọc đến Dung lão gia tử lại trừng Dung nhị thiếu, “Lại không phải thú nhân."
Bởi vì số lượng giống cái không thể thỏa mãn thú nhân, cũng có một bộ phận thú nhân yếu nhược làm phẫu thuật trở thành á thú nhân, á thú nhân tuy rằng có năng lực sinh dục, nhưng năng lực sinh dục không cao, tố chất thân thể cũng chịu ảnh hưởng, không có khỏe mạnh như giống cái.
“Tổ phụ." Dung An không rõ chuyện Dung lão gia tử nói.
“Đừng khẩn trương, sau khi về nhà, tổ mỗ lại nói cho con." Dung lão gia tử thở dài, con thứ hai thật ngu xuẩn, hiện tại cháu trai nhỏ đến cái này cũng không hiểu. Phỏng chừng trước kia con thứ hai chỉ dạy cháu trai phải nỗ lực gia tăng thực lực, như vậy mới có thể cưới được giống cái, còn những cái khác cũng không thèm nói qua. Dung lão gia tử không hổ là lão tử của Dung nhị thiếu, Dung nhị thiếu đúng là không có dạy con trai cái gì ra hồn.
Lúc trước khi Dung An ở tiểu học đặc biệt mê chơi, đối với thế giới này vô cùng tò mò nên không chịu nghiêm túc học tập chương trình học, Dung nhị thiếu còn nói việc này không có gì, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Năm đó khi Dung nhị thiếu còn nhỏ, khi học tập về những thứ liên quan đến giống cái thì không đạt được tiêu chuẩn, hắn cũng không mong chờ con trai cũng đạt tiêu chuẩn, thậm chí cho rằng con trai rất giống mình, không đạt tiêu chuẩn có cái gì, về sau làm theo hắn tuyệt đối có thể cưới giống cái.
Chờ sau khi về nhà, từ miệng lão phu nhân biết được mình không phải thú nhân, mà là Kỳ Lân, giá trị dựng dục cao, có thể dung hợp gien với cường giả ưu tú, còn có được không gian linh quả của mình. Dung An rốt cuộc minh bạch không gian không phải bàn tay vàng, các Kỳ Lân khác cũng có thể có, duy nhất đáng được ăn mừng là Kỳ Lân không nhiều lắm, không gian cũng không phải hàng vỉa hè, nhưng mọi người cũng có thể đào tạo linh quả, chính là không có không gian của Kỳ Lân thì không sinh trưởng tốt. Tổng hợp lại lời kể trên, Dung An xác nhận trời cao chơi cậu, không cho cậu dị năng cường hãn, cũng không cho cậu không gian độc nhất vô nhị, hại cậu trước kia không dám cho người khác biết cậu có không gian.
“Không gian kia không có gì để dùng." Dung An đôi mắt ửng đỏ, bàn tay vàng tốt đẹp gì đâu.
“Sao lại vô dụng, là nơi để con nuôi trồng linh quả." Dung lão phu nhân vội nói, “Ai, nếu không có cái không gian này, con không thể dựa vào những quả trái cây đó qua ngày."
Người Dung gia nhất trí cho rằng Dung An sở dĩ không bị đói chết là nhờ vào không gian, khi tiêu hóa không được thịt dị thú Dung nhị thiếu cho thì ăn trái cây lót bụng. Tiểu Kỳ Lân đáng thương nha, người Dung gia nhất trí.
Dung đại phu nhân ngồi ở một bên mày nhíu lại, hai người kia có phải tính sai trọng điểm hay không, bổ sung, “Tiểu An, con là Kỳ Lân, là giống cái, không phải giống đực thú nhân!"
Bị Dung đại phu nhân mãnh liệt một kích, Dung An yên lặng mà biến thành tiểu Kỳ Lân, tâm thật đau, quay đầu, ai cũng đừng phản ứng cậu.
Ngủ ngủ ngủ đến một cái địa phương khác còn chưa tính, hiện tại lại còn nói cho cậu, cậu không phải giống đực thú nhân, Dung An chỉ muốn phất tay với thế giới này.
Dung lão phu nhân cùng Dung đại phu nhân liếc nhau, cháu trai đã chịu kích thích thật lớn cũng không muốn biến thành hình người, thật muốn ôm ôm cục bông trắng a, kia, nhất định thực mềm.
“Mỗ phụ." Dung đại phu nhân thở dài, liếc mắt nhìn một cục trăng trắng kia, xem ra không định biến thành hình người, “Không bằng để Tiểu An chuyển chuyên ngành đến gieo trồng……"
“Không cần." Dung An lại biến thành hình người, kiên quyết không đi làm ruộng, “Liền đi…… Chuyên ngành thực dụng một chút, hệ cơ giáp cũng không tồi."
“Chơi chơi cơ giáp cũng khá tốt." Dung lão phu nhân gật đầu, cháu trai bé bỏng muốn học cái gì thì học cái đó, có cho tiền thì những người đó cũng không dám lại động tới cháu trai, “Tổ mỗ bồi con đi trường học."
Một câu chơi chơi, thật sự làm cho những thú nhân nỗ lực ngày đêm cũng không thi đậu hệ cơ giáp của học viện Kha Đức Nhĩ khóc chết, chuyên nghiệp này rất khó đậu a. Tinh hệ của bọn họ không cần giống cái lên chiến trường, càng không cần tới Kỳ Lân, ở trong mắt người Dung gia, Dung An đi hệ cơ giáp chính là chơi chơi.
“Tin tức thân phận đã sửa lại." Dung đại phu nhân tán đồng, cháu trai nhỏ làm thú nhân nhiều năm như vậy, phỏng chừng một chốc cũng không thay đổi được quan niệm, không bằng chậm rãi quá độ.
Dung An hưng phấn, nhưng không hưng phấn được bao lâu, lại biến về Kỳ Lân, chỉ là lúc này không phải cậu muốn biến, mà là không khống chế được.
◇♥◇
Lăn hai vòng, lung lay ổn định thân hình, Dung An thật muốn nói, phụ thân, ngài không thể liếc xem bên chân một cái sao, một chút ăn ý cũng không có, mình nhất định là phụ thân cùng mỗ phụ nhặt về!
Mặc Sĩ Phong mắt sắc nhìn thấy một cục bông trắng trên mặt đất, đứng dậy, lướt qua Dung nhị thiếu, bế tiểu Kỳ Lân có chút đứng không vững lên.
Nhìn thấy tiểu bạch ‘cẩu’ trong lòng ngực Mặc Sĩ Phong, tâm tình Dung nhị thiếu thật không tốt, không cần nghĩ, thứ mình vừa mới đá chính là con trai. Con trai cũng thật là, không thể biến thành hình người để nói chuyện sao, nếu không biến về được, cũng đừng đột nhiên kéo ống quần của mình a.
Tuy rằng Dung lão gia tử với Mặc Sĩ Phong không thấy Dung nhị thiếu đá tiểu Kỳ Lân, nhưng dấu chân trên bạch mao làm họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Dung nhị thiếu.
“Cái kia…… Nó……" Con trai là tới hố mình đi, ánh mắt Dung nhị thiếu hoảng hốt, giải thích thế nào cũng không đúng, đành phải quay đầu nhìn về phía tiểu Kỳ Lân, “Lần sau đừng……"
“Lần sau chú ý hơn!" Dung lão gia tử trách cứ Dung nhị thiếu, “Đều đã làm phụ thân người ta, chút chuyện này còn không hiểu."
“Nơi này không phải dã ngoại." Mặc Sĩ Phong đối với Dung nhị thiếu rất không hài lòng, nếu để tiểu vương hậu trở về, vạn nhất bị bọn họ đá hỏng phải làm sao bây giờ, “Vẫn nên lưu tại hoàng cung."
Dung An không biết lúc nãy Mặc Sĩ Phong với người nhà nói cái gì, nhưng cậu có thể khẳng định mình không muốn làm sủng vật của người khác, giãy giụa muốn rời khỏi ôm ấp của Mặc Sĩ Phong.
‘Anh tmd mới là sủng vật’, Dung An bất mãn, ‘Đại đế tà ác’.
“Em ấy đồng ý." Không đợi Dung lão gia tử với Dung nhị thiếu lên tiếng, Mặc Sĩ Phong lại nói.
Σ(°△°|||)︴, Dung An không nghĩ tới Mặc Sĩ Phong lại nói như vậy, nếu đã nghe không hiểu mình nói chuyện, cũng đừng đoán bừa a.
Dung lão gia tử nhìn cháu trai bé bỏng đột nhiên an tĩnh lại, cho rằng cháu trai tò mò hoàng cung muốn lưu tại hoàng cung chơi đùa, cái này làm cho ông thực buồn rầu.
Sau khi lấy lại tinh thần Dung An hé miệng, cắn lên cánh tay Mặc Sĩ Phong, nhưng mà đối phương da quá dày, Dung An muốn khóc, không cắn thịt dị thú trung cấp cao cấp, cắn thú nhân cũng muốn vỡ vụn hàm răng.
“Nghiến răng?" Mặc Sĩ Phong phảng phất như không hiểu thâm ý của Dung An.
‘Em gái anh! ’ Dung An héo, sau đó lại nghĩ không thể nói chuyện, còn có thể đánh chữ, ánh mắt sáng lên, sau đó mở ra quang não: Tôi phải về nhà!
Đương nhiên Dung An không dám nói cũng không dám làm trò trước mặt Mặc Sĩ Phong nói hắn là tên biến thái kêu sủng vật là vương hậu! Nhất định là nghẹn lâu lắm rồi, còn không có tìm được một nửa khác.
Mặc Sĩ Phong rốt cuộc hiểu được ý tứ của Dung An, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dung nhị thiếu một cái, người này thật sự không đáng tin cậy, lại nhìn tiểu Kỳ Lân nói, “Sẽ bị đá."
Thấy đại đế nghiêm trang nói với con trai cái này, Dung nhị thiếu tâm can run rẩy, còn không phải vì mình không biết con trai là Kỳ Lân, mới nháo ra mấy việc này sao. Những người này không thể buông tha cho hắn sao, Dung nhị thiếu có thể dự kiến được về sau hắn sẽ trở thành một quyển giáo trình sống, mọi người sẽ chỉ vào hắn hoặc là ảnh chụp của hắn nói với tiểu thú nhân: Nhìn, người này đến Kỳ Lân cũng không biết, sau này các con không thể như vậy, cẩn thận tìm không được tức phụ.
Ngẩng đầu nhìn phụ thân, Dung An tỏ vẻ so với việc làm sủng vật nhà người khác, vẫn là bị phụ thân đá đi.
“Vương, Dung An là người Dung gia." Dung lão gia tử nhắc nhở Mặc Sĩ Phong.
“Mệnh định." Tiểu vương hậu là của mình, Mặc Sĩ Phong cường điệu, “Vị hôn phu."
Đang muốn đánh chữ, Dung An nghe thấy chuyện này cả người đều không tốt, một giây không cẩn thận lăn ra khỏi ôm ấp của Mặc Sĩ Phong, không chờ Mặc Sĩ Phong ôm lên, cậu đã sợ tới mức biến thành hình người. -_-||| thế nhưng ở thời điểm này biến thành hình người, Dung An cũng không biết nên nói mình may mắn, hay là bất hạnh.
Tuy rằng ở trường đã nhìn thấy ảnh chụp của Dung An, nhưng khi nhìn đến Dung An hàng thật giá thật, Mặc Sĩ Phong chỉ cảm thấy trong đầu nở rộ từng đóa từng đóa hoa kiều diễm, đây là mỹ nhân vương hậu của mình a.
Trên người Dung An còn mặc giáo phục, quyết đoán đứng ở bên cạnh Dung lão gia tử, “Tổ phụ."
Sau khi biến về hình người, Dung An cảm giác lực lượng trên người mình thật không xong, không chừng một lát nữa lại biến về hình thú, lần trước không nên cùng người kia đánh nhau, sau một trận đó, tiêu hao lực lượng quá nhiều, làm hiện tại không thể ổn định được.
Mặc Sĩ Phong nhìn chằm chằm Dung An một hồi lâu, xem đến mức Dung An muốn tán cho đối phương hai bạt tay, ở đâu có thú nhân xem một thú nhân khác như vậy.
“Tốt." Dung lão gia tử khó được lộ ra một mạt ôn nhu, đắc ý mà liếc liếc Mặc Sĩ Phong, “Vương, đây là cháu trai nhỏ của ta, Dung An."
“Vương." Dung An cung kính hướng Mặc Sĩ Phong khom lưng, giờ phút này Dung An đâu còn là Kỳ Lân ngốc manh, rõ ràng là một tiểu tử hơi mang khẩn trương khi nhìn thấy người lãnh đạo tinh hệ.
Rõ ràng vừa mới rồi còn cùng mình thân mật như vậy, hiện tại sao lại xa cách thế này, Mặc Sĩ Phong đau lòng, nhưng vẫn đứng dậy trực tiếp đem người túm kéo ra hộ sau người, nhìn Dung lão gia tử nghiêm túc nói, “Tương lai tinh hệ."
Dung lão gia tử bị hành vi của Mặc Sĩ Phong chọc tức đến bật cười, Phệ Thiên Mãng là một tộc cường đại nhất, nhưng có đôi khi cũng làm người thập phần chán ghét, tỷ như giờ khắc này, còn lôi kéo tay cháu trai bé bỏng của mình không buông.
Tựa hồ nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Dung lão gia tử, Dung An vội vàng muốn rút tay về, nhưng bị Mặc Sĩ Phong gắt gao nắm lại, cho dù biến thành hình người, sức lực vẫn không lớn bằng người này.
“Đính hôn." Mặc Sĩ Phong lại phun ra hai chữ, danh phận dù sao cũng phải định ra, vạn nhất tiểu Kỳ Lân tuổi còn trẻ bị mê hoặc coi trọng người khác thì làm sao bây giờ, hoặc là có người muốn hoành đao đoạt ái thì hắn khóc cho ai nghe.
May mắn Dung lão gia tử không biết trong lòng Mặc Sĩ Phong nghĩ như thế, cháu trai bé bỏng còn nhỏ như vậy, Mặc Sĩ Phong lại muốn gắt gao chộp cháu trai vào lòng bàn tay.
“Có ý tứ gì?" Dung An rốt cuộc nhịn không được, “Tôi muốn cưới là giống cái, thú nhân với thú nhân ở cùng nhau không thể sinh em bé, tinh hệ sẽ không có tương lai."
Ba người khác không hẹn cùng quay đầu nhìn về phía Dung An, Dung nhị thiếu chỉ cảm thấy ngực lại trúng hai mũi tên, trái tim sớm đã máu tươi đầm đìa, con trai chí hướng thật sự lớn…… Thật vĩ đại, nhớ năm đó dạy dỗ con trai phải cường đại hơn, sau khi cường đại mới có thể cưới giống cái, con trai quả nhiên chặt chẽ nhớ rõ lời mình nói. Nhưng hắn hiện tại không muốn con trai nghe lời như vậy, dự cảm được sau này mình sẽ rớt thêm thật nhiều hố, mà còn là do tự mình đào.
“Vương." Dung lão gia tử không để Dung An giải thích, mà nói tiếp, “Ngài cũng thấy được, vẫn nên để người thân dạy nó, ngài cũng không cần lo lắng ngày sau nó bị lừa."
“Con……" Dung An muốn nói chuyện, nhưng thấy Dung nhị thiếu ủy khuất nhìn về phía chính mình, ngây thơ, câm miệng.
Cuối cùng, Dung lão gia tử vẫn thành công lãnh Dung An về nhà.
Dọc theo đường đi, biểu tình của Dung lão gia tử đối với Dung An đều cực kỳ ôn hòa, còn hòa ái hỏi Dung An thích ăn cái gì, muốn học chuyên nghiệp gì, nếu thích cái gì, vậy thì mua mua mua, đừng lo vấn đề tiền bạc, Dung gia không thiếu tiền.
Dung An yên lặng mà liếc liếc mắt nhìn phụ thân ngồi ở phía trước một cái, sâu kín nói, “Con không làm giải phẫu, thể chất á thú nhân càng không tốt."
“Đang êm đẹp mà làm giải phẫu cái gì." Chọc đến Dung lão gia tử lại trừng Dung nhị thiếu, “Lại không phải thú nhân."
Bởi vì số lượng giống cái không thể thỏa mãn thú nhân, cũng có một bộ phận thú nhân yếu nhược làm phẫu thuật trở thành á thú nhân, á thú nhân tuy rằng có năng lực sinh dục, nhưng năng lực sinh dục không cao, tố chất thân thể cũng chịu ảnh hưởng, không có khỏe mạnh như giống cái.
“Tổ phụ." Dung An không rõ chuyện Dung lão gia tử nói.
“Đừng khẩn trương, sau khi về nhà, tổ mỗ lại nói cho con." Dung lão gia tử thở dài, con thứ hai thật ngu xuẩn, hiện tại cháu trai nhỏ đến cái này cũng không hiểu. Phỏng chừng trước kia con thứ hai chỉ dạy cháu trai phải nỗ lực gia tăng thực lực, như vậy mới có thể cưới được giống cái, còn những cái khác cũng không thèm nói qua. Dung lão gia tử không hổ là lão tử của Dung nhị thiếu, Dung nhị thiếu đúng là không có dạy con trai cái gì ra hồn.
Lúc trước khi Dung An ở tiểu học đặc biệt mê chơi, đối với thế giới này vô cùng tò mò nên không chịu nghiêm túc học tập chương trình học, Dung nhị thiếu còn nói việc này không có gì, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Năm đó khi Dung nhị thiếu còn nhỏ, khi học tập về những thứ liên quan đến giống cái thì không đạt được tiêu chuẩn, hắn cũng không mong chờ con trai cũng đạt tiêu chuẩn, thậm chí cho rằng con trai rất giống mình, không đạt tiêu chuẩn có cái gì, về sau làm theo hắn tuyệt đối có thể cưới giống cái.
Chờ sau khi về nhà, từ miệng lão phu nhân biết được mình không phải thú nhân, mà là Kỳ Lân, giá trị dựng dục cao, có thể dung hợp gien với cường giả ưu tú, còn có được không gian linh quả của mình. Dung An rốt cuộc minh bạch không gian không phải bàn tay vàng, các Kỳ Lân khác cũng có thể có, duy nhất đáng được ăn mừng là Kỳ Lân không nhiều lắm, không gian cũng không phải hàng vỉa hè, nhưng mọi người cũng có thể đào tạo linh quả, chính là không có không gian của Kỳ Lân thì không sinh trưởng tốt. Tổng hợp lại lời kể trên, Dung An xác nhận trời cao chơi cậu, không cho cậu dị năng cường hãn, cũng không cho cậu không gian độc nhất vô nhị, hại cậu trước kia không dám cho người khác biết cậu có không gian.
“Không gian kia không có gì để dùng." Dung An đôi mắt ửng đỏ, bàn tay vàng tốt đẹp gì đâu.
“Sao lại vô dụng, là nơi để con nuôi trồng linh quả." Dung lão phu nhân vội nói, “Ai, nếu không có cái không gian này, con không thể dựa vào những quả trái cây đó qua ngày."
Người Dung gia nhất trí cho rằng Dung An sở dĩ không bị đói chết là nhờ vào không gian, khi tiêu hóa không được thịt dị thú Dung nhị thiếu cho thì ăn trái cây lót bụng. Tiểu Kỳ Lân đáng thương nha, người Dung gia nhất trí.
Dung đại phu nhân ngồi ở một bên mày nhíu lại, hai người kia có phải tính sai trọng điểm hay không, bổ sung, “Tiểu An, con là Kỳ Lân, là giống cái, không phải giống đực thú nhân!"
Bị Dung đại phu nhân mãnh liệt một kích, Dung An yên lặng mà biến thành tiểu Kỳ Lân, tâm thật đau, quay đầu, ai cũng đừng phản ứng cậu.
Ngủ ngủ ngủ đến một cái địa phương khác còn chưa tính, hiện tại lại còn nói cho cậu, cậu không phải giống đực thú nhân, Dung An chỉ muốn phất tay với thế giới này.
Dung lão phu nhân cùng Dung đại phu nhân liếc nhau, cháu trai đã chịu kích thích thật lớn cũng không muốn biến thành hình người, thật muốn ôm ôm cục bông trắng a, kia, nhất định thực mềm.
“Mỗ phụ." Dung đại phu nhân thở dài, liếc mắt nhìn một cục trăng trắng kia, xem ra không định biến thành hình người, “Không bằng để Tiểu An chuyển chuyên ngành đến gieo trồng……"
“Không cần." Dung An lại biến thành hình người, kiên quyết không đi làm ruộng, “Liền đi…… Chuyên ngành thực dụng một chút, hệ cơ giáp cũng không tồi."
“Chơi chơi cơ giáp cũng khá tốt." Dung lão phu nhân gật đầu, cháu trai bé bỏng muốn học cái gì thì học cái đó, có cho tiền thì những người đó cũng không dám lại động tới cháu trai, “Tổ mỗ bồi con đi trường học."
Một câu chơi chơi, thật sự làm cho những thú nhân nỗ lực ngày đêm cũng không thi đậu hệ cơ giáp của học viện Kha Đức Nhĩ khóc chết, chuyên nghiệp này rất khó đậu a. Tinh hệ của bọn họ không cần giống cái lên chiến trường, càng không cần tới Kỳ Lân, ở trong mắt người Dung gia, Dung An đi hệ cơ giáp chính là chơi chơi.
“Tin tức thân phận đã sửa lại." Dung đại phu nhân tán đồng, cháu trai nhỏ làm thú nhân nhiều năm như vậy, phỏng chừng một chốc cũng không thay đổi được quan niệm, không bằng chậm rãi quá độ.
Dung An hưng phấn, nhưng không hưng phấn được bao lâu, lại biến về Kỳ Lân, chỉ là lúc này không phải cậu muốn biến, mà là không khống chế được.
Tác giả :
Thu Lăng