Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân
Chương 3: Co thành một đoàn

Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân

Chương 3: Co thành một đoàn

Edit: Dĩm Dĩm

◇♥◇

Làm một thú nhân tuổi lớn nhất cũng mạnh nhất trong thế hệ này, Dung Khải vẫn luôn hết sức chiếu cố đám em trai. Nhưng lần này lại ôm một tia hoài nghi với lý do thoái thác của Dung An, Dung gia mỗi tháng đều phân phối linh quả cho bọn họ, tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để thú nhân vị thành niên như Dung An dùng. Hơn nữa bọn họ còn nhận thêm một ít nhiệm vụ đơn giản, bởi vậy, những người trẻ tuổi ở Dung gia tuyệt đối không tồn tại vấn đề thiếu tiền.

Có thể nói Dung An là đường đệ đầu tiên vay tiền Dung Khải, mà còn lấy cái cớ thiếu muối này.

“Tuổi tác của em không thích hợp ăn nhiều linh quả." Dung Khải mặt đứng đắn.

“Cũng tốt mà." Dung An gãi đầu, “Cũng không ăn nhiều như vậy, chính là……" Rối rắm ba giây đồng hồ, ánh mắt bỗng sáng lên, “Lên mạng chơi game mua trang bị."

“Hệ thống quang não của em là tên thật." Dung Khải nhắc nhở Dung An, “Vị thành niên chơi võng du không được dùng thứ có giá trị, gia trưởng sẽ thiết trí giá trị hạn mức cao nhất, hạn mức cao nhất mà Dung gia quy định còn chưa tới nông nỗi làm em phải tiêu hết tiền tiêu vặt của mình."

Đại ca a, sao anh lại nghiêm túc như thế? Quăng ngã! Dung An thật muốn biến thành hình thú ở trước mặt Dung Khải lăn lộn bán manh, cũng không biết đối phương có thích tiểu bạch cẩu hay không.

Chỉ là không đợi Dung An nghĩ ra cái cớ khác, cậu cay đắng phát hiện tay mình co lại, o(╯□╰)o, thật tốt là đối phương không phải địch nhân, nếu không đối phương chỉ cần dùng một bàn tay cũng có thể bóp chết mình.

Dung Khải phát hiện mình chỉ chớp mắt một cái mà tiểu đường đệ đã mất tích, vội đứng dậy, vòng qua cái bàn, chỉ thấy trên mặt đất nằm bò một con cẩu nhỏ màu trắng. Không, này không phải cẩu!

Thân thủ bế ‘cẩu’ từ mặt đất lên, Dung Khải nhíu mày, “Dung An?"

Nâng móng, che mặt, nhanh như vậy đã để đại đường ca nhìn thấy một mặt xấu hổ của mình, không biết đại ca có kỳ thị mình hay không, Dung An ủy khuất, đây là di chứng của người địa cầu xuyên qua, không có cách nào trở thành một thú nhân hoàn chỉnh.

Nhìn thấy phản ứng của ‘cẩu’ trong lòng ngực, Dung Khải đã có thể xác định đây là Dung An. Nhìn thấy ẩn ẩn dưới lớp lông trắng trên đỉnh đầu của Bạch Mao ‘cẩu’ lộ ra hai cái sừng nhỏ, lại ước lượng trọng lượng của Dung An, thật nhẹ.

Dung Khải mở ra quang não, phát cho Đại phu nhân mỗ phụ của hắn một tin ngắn, gọi đối phương lập tức về nhà. Sau đó ôm Dung An xuống lầu, có lẽ nên đi tìm tổ phụ.

Chỉ là Dung Khải vừa mới đem ‘cẩu’ ôm xuống lầu thì gặp Dung nhị thiếu đang hừ nhẹ một ca khúc nào đó vào cửa, nhìn thấy cẩu cẩu Dung Khải đang ôm trong lòng ngực, vội chạy tới, trực tiếp túm cẩu cẩu, quăng qua một bên, “Đừng quá sủng nó, thú nhân đã lớn rồi, còn muốn người ôm!"

Từ nhỏ đến lớn, Dung An bị Dung nhị thiếu quăng ngã quá vô số lần, thú nhân sao, phải quăng ngã quăng ngã thiệt nhiều, chỉ cần nắm giữ kỹ xảo thì chắc chắn không dễ dàng bị thương.

Dung Khải liếc mắt nhìn tiểu bạch ‘cẩu’ thuần thục lăn một vòng trên mặt đất bình an rơi xuống, lại nhìn nhìn nhị thúc, “Thú nhân?"

“Nhưng có chút khuyết tật nhỏ." Dung nhị thiếu xấu hổ, ngay sau đó lại nói, “Đừng nhìn nó nhỏ, về sau nhất định có thể thành một cường nhân……"

Không muốn tiếp tục nghe Dung nhị thiếu nói chuyện, Dung Khải sắc mặt thong dong mà bế Dung An lên, từ lời nhị thúc không đáng tin cậy nói có thể nghe ra, nhị thúc với nhị thẩm nhất định xem tiểu đường đệ là thú nhân. Ha hả, thật sốt ruột, nguyên nhân là do mấy thế hệ liên tiếp của Dung gia cũng chưa sinh ra giống cái sao.

Trực tiếp ôm Dung An đi tìm Dung lão gia tử, Dung Khải nhìn bộ dáng này của Dung An chắc tạm thời sẽ không có vấn đề gì, vẫn nên chờ mỗ phụ về lại làm kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ mới tốt.

Dung An rất hưởng thụ Dung Khải ôm ấp, bởi vì đại đường ca sẽ không tùy tiện quăng ngã cậu. Nhưng mà khi cậu ý thức được đại đường ca muốn ôm cậu đi tìm Dung lão gia tử, cậu bắt đầu giãy giụa, đừng a, lão gia tử nghiêm túc như vậy, lúc này qua đó lại bị quăng ngã a. Dung An vẫn luôn cho rằng hành vi Dung nhị thiếu thích quăng ngã mình là do di truyền từ Dung lão gia tử, sau khi tới Đế Tinh, cậu cũng không dám lượn lờ trước mặt Dung lão gia tử.

“Ngoan." Dung Khải vẻ mặt nghiêm túc an ủi, “Không có việc gì."

Lời này một chút cũng không có tính an ủi, Dung An bị biểu tình nghiêm túc của Dung Khải dọa hú hồn, không phải đối phương cảm thấy mình quá yếu, tính tìm lão gia tử đề nghị huấn luyện cường hóa đi? Hoặc là cho gặm thịt dị thú cao cấp? Nghĩ đến lúc phụ thân với mỗ phụ kêu mình gặm những khối thịt dị thú đó, thân thể Dung An phát run, răng thật sự muốn nát rồi a.

Dung lão gia tử với Dung lão phu nhân đang ngồi ở sân uống trà, thình lình thấy Dung Khải ôm một con Kỳ Lân lại, Dung phu nhân kinh ngạc, “Tức phụ của con?"

Khóe miệng Dung Khải co rút, nhị thúc không đáng tin cậy là di truyền từ tổ mỗ sao, “Dung An."

Bị đặt lên bàn, Dung An ôm cái đuôi co người lại, lại mất mặt, đại đường ca thật keo kiệt, mình bất quá chỉ tìm đối phương mượn chút tiền, còn khi dễ mình biến thành hình thú không nói được, ôm mình đến chỗ tổ phụ.

Dung An hiện tại còn tưởng rằng mình biến thành hình thú không thể trò chuyện với thú nhân khác vì bản thân là người địa cầu, không phải thú nhân chân chính.

“Dung……" Dung lão gia tử cả kinh thiếu chút nữa sặc nước trà.

“Nhị thúc cho là khuyết tật." Dung Khải chỉ vào Dung An đang cuốn lại thân thể, sau đó lại chỉ chỉ sừng nhỏ giấu bên trong lớp lông trắng trên đỉnh đầu Dung An.

Dung lão phu nhân cũng bị dọa, con thứ hai từ trước tới nay chưa từng cho họ xem qua ảnh chụp hình thú của cháu trai nhỏ, luôn nói thân thể cháu trai nhỏ tồn tại khuyết tật, sợ cháu trai lớn lên tự ti. Ha hả, tự ti cái p, đem Kỳ Lân nuôi như thú nhân, không nuôi chết cũng không tồi.

“Ta!" Dung lão phu nhân tay mắt lanh lẹ, trực tiếp bế lên cục bông trắng, thân hình này so với mèo hoang còn nhỏ hơn một chút.

Dung gia vài thế hệ nay không hề xuất hiện giống cái, hiện tại rốt cuộc xuất hiện, còn là Kỳ Lân, Dung lão phu nhân thật muốn cười to.

Mà bị Dung lão phu nhân ôm chặt lấy, Dung An cũng không biết nói gì, cậu chỉ nghĩ về sau mình dứt khoát làm sủng vật đi, tùy tiện một người đều có thể bế hình thú của cậu lên, phỏng chừng thú nhân vừa mới sinh ra không lâu cũng có thể ôm được cậu.

“Khụ." Dung lão gia tử ho nhẹ, trấn định nói, “Gọi mỗ phụ con về!" Lão gia tử nghĩ nghĩ, lại cắn răng nói, “Gọi luôn nhị thúc con đến thư phòng một chuyến!"

Dung lão gia tử bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh mấy ngày nay cùng cháu trai nhỏ ăn cơm, con thứ hai của bọn họ vậy mà vẫn luôn cho cháu trai nhỏ ăn thịt dị thú trung cấp cao cấp, khó trách cháu trai nhỏ phản ứng như vậy, đừng nói Kỳ Lân vị thành niên, ngay cả Kỳ Lân thành niên cũng không thể cắn được loại thịt đó.

Lén lút ló đầu ra nhìn về phía Dung lão gia tử, Dung An có điểm kích động, tổ phụ ông mau giáo dục lại phụ thân đi, đừng cho con ăn thịt dị thú nữa. Bởi vì tiêu hóa không tốt nên trong thời gian ngắn lại biến thành hình thú, khổ cái là hiện tại cậu làm thế nào cũng không thể biến về được.

Dung nhị thiếu không nghĩ tới con trai bị cháu trai lớn ôm đi trong chốc lát thì phụ thân lại gọi hắn vào thư phòng, chẳng lẽ là phụ thân cho rằng con trai nhỏ làm Dung gia mất mặt? Ngàn vạn đừng đem con trai nhỏ đuổi khỏi Dung gia a, Dung nhị thiếu ấp ủ, có lẽ mình nên suy nghĩ biện pháp thuyết phục cho con trai lưu tại chủ trạch, tỷ như do mình lúc trước không bảo vệ tốt tức phụ, lúc này mới làm con trai phát sinh biến dị, còn sinh non.

“Ngu xuẩn!" Vừa mới bước vào thư phòng Dung nhị thiếu còn chưa mở miệng nói chuyện, đã bị phụ thân ném cho mấy khối gạch.

Tránh thoát gạch, Dung nhị thiếu liếc qua mặt đất, vỗ vỗ ngực, “Phụ thân, ngài sẽ không trục xuất Tiểu An khỏi Dung gia đi? Con nói nó mặc dù có chút khuyết tật, nhưng nó cũng là cháu trai của ngài a."

Dung lão gia tử nghe xong lời này của Dung nhị thiếu thiếu chút nữa hộc máu, “Muốn trục cũng là trục xuất ngươi khỏi Dung gia!"

Con thứ hai thật không đáng tin cậy, Dung lão gia tử sắp bị Dung nhị thiếu chọc tức muốn điên rồi, lúc trước còn cho rằng con thứ hai có chút ngốc, đến tinh cầu xa xôi học hỏi kinh nghiệm cũng tốt. Xem ra lúc trước không nên cho bọn họ ra ngoài, bằng không mình cũng sớm biết cháu trai nhỏ không phải thú nhân đột biến, cũng không có di truyền hình thú từ mỗ phụ.

“Lời như vậy cũng không thể tùy tiện nói, tuy ngài đồng tình với Tiểu An, nhưng Tiểu An cũng do con nuôi lớn." Dung nhị thiếu lại cho rằng Dung lão gia tử nghĩ mình không tìm cách trị liệu cho con trai, “Hơn nữa mỗi tháng con đều chuẩn bị cho nó một chút thịt dị thú cao cấp, đúng rồi, còn có linh quả."

Càng nghe càng sinh khí, nói cái quái gì đó, không nhận ra con trai không phải thú nhân còn chưa tính, không nhìn thấy cục bông trắng không ăn được thịt dị thú cao cấp sao. Dung lão gia tử lại muốn đánh Dung nhị thiếu.

Đứng ở một bên, Dung Khải ho nhẹ một tiếng, “Tổ phụ, mỗ phụ về rồi."

Dung lão gia tử nghe lời này, gật gật đầu, rất là bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn Dung nhị thiếu một cái, trước khi ra khỏi cửa, còn không quên đá Dung nhị thiếu một chân.

“Kỳ quái." Dung nhị thiếu nói thầm, đi theo phía sau Dung lão gia tử ra ngoài.

Dung đại phu nhân nhận được tin nhắn vừa về đến nhà đã đi thẳng vào phòng y tế, Đại phu nhân khiếp sợ, đã xảy ra chuyện lớn gì? Vội vội vàng vàng chạy tới phòng y tế, lại thấy phía trên dụng cụ có một con Kỳ Lân nho nhỏ đang co thành một đoàn.

Vô luận Dung lão phu nhân làm gì Dung An, Dung An cũng chỉ co người lại, vùi đầu xuống, tuyệt đối không cho bọn họ nhìn rồi chê cười.

“Nhìn Tiểu An một cái." Dung lão phu nhân nôn nóng, “Nhìn xem có phải xảy ra vấn đề gì hay không?"

Đại phu nhân giờ phút này cũng không để ý Dung lão phu nhân nói ‘Tiểu An’, chỉ nghĩ mau mau làm kiểm tra cho thánh Bạch Kỳ Lân, lại nghĩ đến này còn không phải tiểu vương hậu mà đại đế nói sao.

Dung An tính toán tiếp tục cuốn người lại, nhưng nghĩ lại trước mặt là hai giống cái, thân là một thú nhân tuyệt đối không nên làm giống cái lo lắng, cho nên cậu liền ngoan ngoãn mà phối hợp kiểm tra. Nhưng kiểm tra còn chưa làm xong, Dung An đánh hai cái ngáp, ngủ luôn rồi.

Tuy rằng có được báo cáo kỹ càng tỉ mỉ không nhanh như vậy, nhưng thô sơ giản lược đã cầm trong tay, Dung đại phu nhân nhìn báo cáo nhíu mày, bản này giống như bản y xem ở hoàng cung, hình như tiểu Kỳ Lân ăn phải đồ ăn bất lợi với tiêu hóa mới biến trở về Kỳ Lân lại không thể biến về hình người.

“Đây là Kỳ Lân khởi động cơ chế tự bảo hộ." Dung phu nhân nhìn thoáng qua Kỳ Lân ngủ say, “Sau này nhất định phải chú ý đến ẩm thực, ít ăn những thứ không thể tiêu hóa. Còn có…… Nó có phải bị quăng ngã hay không?"

Dung nhị thiếu quăng ngã, tuy rằng không có tạo thành thương tổn lớn cho Dung An, nhưng vẫn còn mấy dấu vết nhỏ.

“Mấy năm nay hoàn toàn không có người xem Kỳ Lân như thú nhân." Dung đại phu nhân hoài nghi, có phải người nhà Kỳ Lân đem nó thành thú nhân mà dưỡng hay không, tuyệt đối không nên a, Bộ Giáo Dục đã sớm an bài học sinh tiểu học học tập mấy loại thường thức này rời, “Kỳ Lân trong toàn bộ tinh hệ, dùng hai tay là có thể đếm hết."

“Nhị đệ của con!" Dung lão phu nhân thiệt tình không muốn thừa nhận điểm này, “Con thứ hai của ta, xem Tiểu An như thú nhân mà dưỡng đến bây giờ."

Nếu là Dung nhị thiếu thì không có gì kỳ quái rồi, Dung đại phu nhân cũng muốn ha hả, nguyên lai ‘ngược đãi’ Kỳ Lân là người nhà bọn họ, nếu người bên ngoài biết Dung gia bọn họ đến Kỳ Lân cũng không phân biệt được, còn đưa Kỳ Lân vào lớp thú nhân, Dung gia bọn họ chắc chắn bị người cười chết.
Tác giả : Thu Lăng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại