Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân
Chương 18: Ăn một mình

Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân

Chương 18: Ăn một mình

Edit: Dĩm Dĩm

◇♥◇

Sau khi ra khỏi hoàng cung ngồi trên xe, Dung Khải cái gì cũng không nói, làm Dung An tâm sinh hoang mang.

Đại đường ca thiệt tình không có chuyện muốn hỏi mình? Dung Khải không mở miệng, Dung An lại nhịn không được, làm một cái linh hồn đến từ địa cầu, cậu khó có thể lý giải cái gọi là bạn lữ mệnh định, càng không rõ không phải chỉ là đổi một bạn lữ thôi sao, vì sao lại không được, mà chuyện này còn làm tinh hệ bị diệt sạch, dung lượng não của cậu không đủ lớn.

Lúc ở hoàng cung, Dung An cũng chỉ làm ra vẻ trấn định, không hỏi nhiều, biểu tình tận lực lãnh một chút. ︿( ̄︶ ̄)︿, như vậy đại đế nhất định sẽ không hỏi nhiều, như vậy mình cũng sẽ không biểu hiện ra sự vô tri, không biết là ai nói gì, nếu đã không hiểu, vậy thì giả cao lãnh đi.

Sau khi xuyên qua thời không, Dung An chặt chẽ nhớ kỹ, không hiểu thì cứ giả cao lãnh, giả bình tĩnh, cứ việc người khác hỏi thì cao ngạo liếc liếc mắt một cái, những người đó sẽ không hỏi nhiều nữa. Chỉ là điều này đối với thú nhân tương đối hữu dụng, còn đối với những giống cái ở hệ cơ giáp lại bị xem nhẹ.

“Phệ Thiên Mãng với các thú nhân khác có gì khác nhau?" Sau khi Dung An đi vào thế giới này, cậu xác thật nghiêm túc học tập, nề hà đối với những cái tri thức lý luận buồn tẻ đó cậu không có một đinh kiên nhẫn nào, cho nên một chút tri thức về Phệ Thiên Mãng đã từng học không lâu trước kia đã trả hết cho lão sư, còn dư lại một chút ấn tượng chính là Phệ Thiên Mãng là hoàng tộc, cũng là thú nhân sắp bị diệt sạch.

“Hắn nói với em?" Dung Khải nhíu mày, đại đế đối với điểm này đúng là không có kiên nhẫn, “Hiện tại còn sớm."

A uy, mình hỏi không phải chuyện hôn nhân, Dung An dám cam đoan chuyện đại đường ca đang nghĩ nhất định là chuyện bạn lữ với không bạn lữ, phỏng chừng đại đế đã nói qua với Dung gia.

“Cái kia…… Kỳ thật……" Dung An ho nhẹ, “Khải ca, thực lực của anh so với đại đế không yếu hơn bao nhiêu đi?"

Dung An nghĩ nếu Phệ Thiên Mãng cùng việc tinh hệ hủy diệt có quan hệ, kia hẳn là vì Phệ Thiên Mãng thực lực tương đối cường hãn. Nhưng lực lượng của mọi người gộp lại so với lực lượng của một người chắc chắn lớn hơn đi, hơn nữa cậu cũng không cảm thấy đại đường ca cùng đại đế chênh lệch bao nhiêu, cho dù cậu chưa thấy qua bọn họ tỷ thí.

“Em bây giờ còn nhỏ, về sau sẽ biết những chuyện đó." Dung Khải nghe Dung An nói như vậy, lập tức liền minh bạch Dung An suy nghĩ cái gì, “Phệ Thiên Mãng luôn luôn chuyên tình, cho dù bạn lữ mệnh định chết đi, bọn họ cũng sẽ cô độc sống quãng đời còn lại."

“Thọ mệnh dài như vậy, chắc là……"

“Không cần để ý mấy thứ đó." Dung Khải sờ sờ đầu Dung An, “Nếu hắn đưa em lễ vật, liền cầm."

“Này không tốt đi." Tùy tùy tiện tiện tiếp nhận lễ vật của người khác thật sự thích hợp sao, đây là chiếm tiện nghi a, người địa cầu Dung An luôn có tư tưởng chủ đạo, thân là một người nam nhân thế nào lại có thể lấy không đồ vật của người khác, thực mất mặt, “Đại đế hôm nay nói muốn đưa cơ giáp cho em!"

Hơn nữa mình cũng nhận rồi, lại không có phản bác, cũng không biết phải đợi khi nào đối phương mới đưa cơ giáp chân chính cho mình. Nói miệng, cũng không có ghi âm, Dung An nghĩ thầm đại đế ngày mai tỉnh lại sẽ không quên luôn việc này đi. Nếu tự mình đi đính chế, cũng không đủ điểm thông dụng, hơn nữa dù có cộng thêm điểm thông dụng lần trước đại đường ca cho mình, cậu vẫn không mua nổi cơ giáp cao cấp, càng đừng nói đính chế.

Nhìn thấy Dung An nhíu mày, khóe miệng Dung Khải cong lên, “Hắn không dám quên! Nếu hắn quên, em liền không thích hắn."

Nói y như mình thích đại đế vậy, Dung An câm nín, mọi người luôn cho rằng cậu cùng đại đế là một đôi phải làm như thế nào đây.

“Hoàng tộc so với trong tưởng tượng của em còn nhiều tiền hơn, không cần khách khí." Dung Khải dừng một chút lại nói, “Hắn là của em, em vẫn là em."

Dung An kinh ngạc, đại đường ca nói nói như vậy thật sự không sợ bị ném vào ngục giam sao, thật sự là đại nghịch bất đạo. Nếu đổi lại ở xã hội phong kiến địa cầu, câu này vừa ra một giây sau đã bị kéo ra ngoài chém đầu. Mọi người ở thế giới thú nhân thiệt tình không giống nhân loại ở địa cầu, mà mình cũng không dám đi tưởng nhớ tài sản của đại đế, “Cái này……"

“Nếu không ca giúp em nói với hắn để quang não của em trói định tài khoản của hắn?" Dung Khải nói đến lời lẽ chính đáng, “Bất quá tạm thời vẫn không cần."

Một khi trói định, còn không phải để đại đế cho rằng tiểu đường đệ đã là vật trong bàn tay của hắn sao, Dung Khải cho rằng liền tính tiểu đường đệ là bạn lữ mệnh định của đại đế, việc này vẫn nên quan sát nhiều một chút. Hắn vốn đang tính toán giúp tiểu đường đệ nhìn xem bạn lữ tương lai, kết quả bị đại đế định rồi, cũng không cần đi chọn lựa người khác. Cái này làm tâm muốn tra tấn các thú nhân khác của hắn lạnh đi không ít, vô pháp vì tiểu đường đệ trấn cửa ải.

“Ân, không cần." Dung An thiếu chút nữa vỗ ngực, mình với đại đế còn không có ở bên nhau, trói định tài khoản gì đó vẫn là không cần. Cũng không biết đại đường ca như thế nào lại nghĩ vậy, MD, đây là tiết tấu nhận định mình phải cùng đại đế ở bên nhau đi, “Khải ca, nếu em tìm……"

“Không thể." Không đợi Dung An nói xong, Dung Khải trực tiếp phản đối, “Việc này liên quan đến tương lai tinh hệ, trừ bỏ đại đế, các thú nhân khác cũng không dám cùng em ở bên nhau."

Tâm thật đau, không có mối tình đầu, mối tình đầu cũng đã bị định, Dung An héo, cậu cũng không cần vọng tưởng cùng người khác ở bên nhau nữa, lại nói cậu cũng không thích người khác. Chính là thế giới này sao mà quỷ dị quá, trời cao quả nhiên thích khi dễ linh hồn đến từ địa cầu. Trong đầu hiện lên khuôn mặt Mặc Sĩ Phong, nói thật, đối phương vẫn tương đối soái khí, thế mà so với mình lớn lên còn soái hơn, cái này làm cho nội tâm cậu cực kỳ chua xót, gương mặt kia thế nào lại không phải của mình, mình cũng có thể đổi với đại đế.

“Có chút loạn." Chờ một lát lên mạng xem xét giá cả linh quả, ngày mai liền đi bán linh quả, kiếm của hồi môn, nga, không, kiếm tiền chạy trốn, Dung An bình tĩnh mà nghĩ. Nghĩ nghĩ, đột nhiên biến thành hình thái Kỳ Lân.

Dung An luôn luôn trở về phòng rất sớm, đây cũng là nguyên nhân trước kia ở tinh cầu xa xôi, cơ hồ không có người ngoài nhìn thấy hình thái Kỳ Lân của cậu. Ở phòng ngủ biến thành hình thái Kỳ Lân, những người khác tất nhiên không biết, còn phu phu Dung nhị thiếu biết con trai không muốn để họ nhìn hình thái thú nhân có chứa khuyết tật của cậu, họ cũng sẽ không cố ý đi xem.

Sau khi đi vào Đế Tinh, một đoạn thời gian trước còn về phòng tương đối sớm, nhưng từ khi bị đánh, dẫn đến việc không ổn định được hình thái, Dung An phát hiện mỗi khi biến đổi thành Kỳ Lân xong, sau khi ngủ rồi tỉnh lại sẽ đổi qua địa phương khác. Cậu cũng đã tập thành thói quen, hiện tại ở bên ngoài ngốc đến 9 giờ mới trở về, như vậy biến thành hình thái Kỳ Lân cũng bình thường, cậu đã không thèm nghĩ vì sao mình không thể duy trì hình người.

Nhìn thấy tiểu đường đệ lại biến thành hình thái Kỳ Lân, Dung Khải bình tĩnh từ nút không gian lấy ra một cái giỏ tre nhỏ, lại thật cẩn thận mà đem tiểu Kỳ Lân đặt vào giỏ tre, đắp chăn nhỏ lên, “Đêm mai về nhà sớm một chút."

‘Ngày mai không đi!’ Dung An kêu hai tiếng, nề hà Dung Khải nghe không hiểu, lại dùng móng vuốt khoa tay múa chân hai cái.

“Vậy 7 giờ đến đón em." Dung Khải không hiểu Dung An khoa tay múa chân là có ý gì, cho rằng đối phương muốn nói thời gian đến đón cậu.

‘Thỉnh không cần xuyên tạc ý tứ của em.’ Dung An đang muốn nhảy ra giỏ tre biến trở về hình người, lại bị Dung Khải đè lại.

“Không cần đổi tới đổi lui." Dung Khải khẽ nhíu mày, “Bất lợi với trưởng thành."

Làm lão đại đồng lứa, Dung Khải hai ngày này cố ý hướng mỗ phụ hắn thỉnh giáo tri thức về phương diện Kỳ Lân, tuy hiểu biết không nhiều lắm, nhưng cũng đủ dùng. Kỳ Lân vị thành niên tốt nhất mỗi ngày khi ngủ đều duy trì hình thái Kỳ Lân, việc này chẳng những có lợi cho Kỳ Lân sinh trưởng thân thể, cũng có lợi cho không gian phát triển, không gian giảm bớt thì tinh thần lực Kỳ Lân sẽ bị tiêu hao.

Thần sắc nghiêm trang của Dung Khải làm Dung An đánh mất ý niệm biến thành hình người, cậu cũng không muốn sau khi bò ra khỏi đây biến về hình người, rồi lại duy trì không được vài phút, không cần mất mặt tuyệt đối như vậy.

Chờ khi về đến Dung gia, Dung An đã ghé vào bên trong giỏ tre ngủ say, trước khi ngủ còn nghĩ họ vì sao luôn dùng giỏ tre, tại sao không đổi một cái khác. Giỏ tre cùng rổ hoa quả không sai biệt lắm, làm cậu còn cho rằng họ muốn đem mình bỏ vào giỏ tre rồi đem đưa cho người khác.

Dung nhị thiếu ngồi ở phòng khách, tính toán chờ sau khi con trai bé bỏng về, sẽ cùng con trai tâm sự. Kết quả con trai bé bỏng lại ngủ, hiển nhiên lại không thể hàn huyên. Không nhìn thấy Dung lão phu nhân cười cười trực tiếp mang con trai đi sao, Dung nhị thiếu dám cam đoan nếu mình dám bước lên đánh thức con trai, một giây sau Dung lão gia tử nhất định cầm gậy trúc đuổi theo đánh mình.

“Nhị thúc." Dung Khải gật gật đầu với Dung nhị thiếu.

“Sao sớm như vậy đã ngủ." Dung nhị thiếu nói chuyện lại không suy nghĩ sâu xa, chọc đến Dung lão gia tử lại trừng mắt liếc hắn một cái.

“Kỳ Lân phải ngủ đủ giấc." Dung Khải không nỡ nhìn thẳng Dung nhị thiếu, nhị thúc vẫn không thích xem những cái tri thức đó, cho dù những thứ đó đều chỉ là vấn đề mang tính thường thức, “Hiện tại gần 10 giờ."

“Ai, Tiểu An trước kia rất ít khi ngủ sớm như vậy." Dung nhị thiếu cảm thán, “Trước kia ở……"

“Trước kia Tiểu An đều ngủ rất muộn?" Dung lão gia tử sắc mặt bình tĩnh mà nhìn Dung nhị thiếu.

Dung nhị thiếu tâm căng thẳng, hắn nhìn thấy là bình yên trước sóng gió mãnh liệt đó, “Cũng không phải rất khuya, chính là nó tương đối thích ngốc ở trong phòng, kỳ thật chúng con cũng không biết, ha hả."

“Cho nên mới đem Tiểu An giao cho tẩu tử của con trông coi." Dung lão gia tử lại lần nữa cho rằng quyết định của mình cực kỳ chính xác, con thứ hai đã không đáng tin cậy đến cảnh giới nhất định.

Yên lặng mà đem mũi tên cắm vào ngực rút ra, Dung nhị thiếu đã tập thành thói quen, còn may lão gia tử không để con trai của mình gọi người khác là phụ thân.

Dung Khải ngốc trong phòng khách không lâu, sau đó quay đầu về phòng. Chỉ là hắn vừa mới đi đến cửa phòng, liền thấy Dung Duệ đang dựa ở ven tường.

“Tiểu An lại ở trước mặt anh biến thành Kỳ Lân." Dung Duệ ganh tỵ, rõ ràng biểu tình của mình so với Dung Khải ôn hòa hơn rất nhiều, tiểu đường đệ nghĩ thế nào lại không ở trước mặt mình biến thành tiểu Kỳ Lân, Dung Khải đã ôm qua Kỳ Lân, mà mình còn chưa có ôm qua đâu, “Thật không công bình."

“Đi nghỉ ngơi." Dung Khải mở cửa.

“Ôm không được Kỳ Lân, ngủ không được." Dung Duệ đi theo Dung Khải vào phòng, “Khải ca, anh cũng không thể ăn mảnh!"

Dung Khải nhíu mày, đột nhiên muốn đem cái đệ đệ này chụp quăng đến góc tường, cái gì gọi là ăn mảnh, nói y như mình đang tìm Kỳ Lân làm tức phụ, “Trở về nghỉ ngơi!"

“Uy, em chính là buông trăm triệu đơn hàng trong tay lại đây với anh." Dung Duệ làm lơ sao trời bên ngoài, “Đừng……"

Không đợi Dung Duệ nói xong, Dung Khải trực tiếp xoay người, vài cái liền quăng Dung Duệ ra khỏi phòng, chỉ kém không dùng chân đá.

Đứng ở ngoài cửa Dung Duệ nhìn cửa phòng đóng lại, than một tiếng, nhún vai, mình sớm hay muộn có biện pháp làm tiểu đường đệ ở trước mặt mình biến thành Kỳ Lân, hôm nào cho người chiếu theo hình thái Kỳ Lân của tiểu đường đệ làm vật phẩm trang sức, sau đó mỗi ngày mang theo!
Tác giả : Thu Lăng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại