Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân
Chương 1: Biến dị
Edit: Dĩm Dĩm
◇♥◇
Thế giới thú nhân là như thế nào, đó là một thế giới mà người địa cầu khó có thể lý giải được.
Ít nhất Dung An cho rằng như vậy, tinh hệ này không có nữ nhân, chỉ có nam nhân có thể biến thân thành dã thú và nam nhân không thể biến thân, người trước là giống đực, người sau là giống cái, nam nhân có thể sinh hài tử.
Dung An cảm giác được ác ý dày đặc đến từ thế giới này, may mắn cậu xuyên vào một cái thai thú nhân có thể biến thành Bạch Mao cẩu, đây là do mỗ phụ cậu nói cậu được di truyền hình thú của tộc mỗ phụ, nhưng đến khi cậu hai mươi tuổi, hình thú cũng cũng chỉ lớn như con mèo ở địa cầu, điều này làm cậu không dám ở trước mặt mọi người biến thành hình thú.
Nhìn các thú nhân khác đều có thể biến thành thú nhân cao mấy mét, còn cái tiểu thân thể của mình, Dung An lại lần nữa cảm thấy thế giới này đối với nhân sĩ xuyên qua là cậu tràn ngập ác ý.
Nhưng mà, một năm này, cậu đi theo phụ thân cùng mỗ phụ đến Đế Tinh, ở tại chủ trạch Dung gia. Ngày hôm sau khi vào đại học, Dung An cùng người khác làm một trận, lúc đó cậu không bị đánh đến biến về hình thú, nhưng khi trên đường về nhà lại biến về thú hình.
Xui một cái chính là trời nổi lên mưa to, Bạch Mao ‘cẩu’ đáng thương thảm hề hề mà ghé vào dưới tàng cây, lúc này thật sự là muốn bò cũng không bò dậy nổi.
Lá trên cây bị gió mạnh thổi rơi xuống người Bạch Mao ‘cẩu’ cũng che hết hơn phân nửa cái thân thể nho nhỏ kia, lá cây thật này thật lớn a, Dung An nhịn không được liếm hai móng vuốt.
Và sau đó, Dung An bị đại đế đi ngang qua nhặt đi rồi.
Vương của đế quốc Áo Nhĩ Đặc Mặc Sĩ Phong đã gần một trăm tuổi, nhưng mà, hắn còn không có lão bà, cũng không có ái nhân, càng không có tình nhân. Đây là một chuyện rất nghiêm trọng, Mặc Sĩ Phong đối với giống cái nào cũng không có hứng thú, thẳng đến hai mươi năm trước, hắn mơ thấy một vật nhỏ lông trắng, hắn nghĩ hắn đã gặp được tình yêu đích thực.
Đây cũng là đặc tính của người hoàng tộc Mặc Sĩ gia ở đế quốc Áo Nhĩ Đặc, bọn họ cả đời chỉ yêu một người, chỉ cần bạn lữ mệnh định sinh ra thì bọn họ có thể mơ thấy bạn lữ, chỉ là khi bạn lữ chưa xuất hiện trước mặt thì khuôn mặt trong mộng kia chỉ mơ mơ hồ hồ. Vì thế bọn họ luôn muốn quăng ngã và cường hoá cái kỹ năng gà mờ này!
Nhìn một đoàn lông trắng trong ngực, tâm Mặc Sĩ Phong đều mềm, nhìn đi, Kỳ Lân cỡ nào đáng yêu a, lại là thánh Bạch Kỳ Lân cao quý nhất trong lời đồn, không lâu nữa bọn họ sẽ có thêm rất nhiều rắn nhỏ nha. Bởi vì hình thú của Mặc Sĩ Phong là một con Phệ Thiên Mãng, mà Kỳ Lân còn là giống cái cao cấp, so với giống cái bình thường giá trị dựng dục càng cao, mà thánh Bạch Kỳ Lân còn là Kỳ Lân cao cấp nhất. Quả nhiên mấy thứ trong mộng đều là sự thật, vui sướng êm đẹp nhặt được một con Kỳ Lân.
Mặc Sĩ Phong quyết định trở về tuyệt đối phải giấu Kỳ Lân cho tốt, không thể bị người phát hiện, nga, không, hẳn là sớm công bố việc hắn tìm được vương hậu, như vậy thì không ai dám cùng hắn tranh đoạt Kỳ Lân.
Bị Mặc Sĩ Phong ôm chặt lấy, Dung An nghĩ cái ôm này rất ấm áp, đây là bị người ta xem là sủng vật đi, nhất định là bị người ta xem thành sủng vật rồi. Làm một con cẩu có chứng bạch tạng, đây là do phụ thân với mỗ phụ không đáng tin cậy của Dung An nói, Dung An đặc biệt không thích ở trước mặt người khác lộ ra một mặt nhu nhược này.
Về sau gặp lại người này, nhất định phải đi đường vòng!
Vươn móng vuốt muốn đẩy người đang ôm mình ra, nhưng về điểm lực độ này của Dung An có thể trực tiếp bị xem nhẹ, Mặc Sĩ Phong thậm chí cho rằng tiểu gia hỏa đang cùng mình chơi đùa. Đẩy vài cái, Dung An đang bị thương cảm thấy buồn ngủ mà đánh hai cái ngáp, sau đó, ngủ rồi.
Mặc Sĩ Phong nhìn chằm chằm đoàn bông trắng trong ngực lại nghĩ đến lông của tiểu Kỳ Lân còn ướt, ngủ như vậy có thể cảm mạo hay không, vội hạ lệnh cho tài xế nhanh chóng hồi cung.
Sau khi trở lại hoàng cung, Mặc Sĩ Phong lập tức triệu ngự y tới làm kiểm tra toàn thân cho tiểu Kỳ Lân.
“Bị băng hệ dị năng làm tổn thương, có chút bị đông cứng." Thầy thuốc tức giận, vậy mà có người dám ngược đãi giống cái, ngược đãi Kỳ Lân, tội này tuyệt đối không thể tha, nên phán lưu đày đến chỗ Tháp Tháp tinh hoang vắng nơi nơi đều là dị thú, “Tiểu Kỳ…… Vương hậu dạ dày cũng có chút không tốt, phỏng chừng trường kỳ bị người cho ăn loại thịt khó có thể tiêu hóa."
“Băng hệ dị năng? Ăn thịt khó có thể tiêu hóa?" Mặc Sĩ Phong một khuôn mặt lạnh, không nghĩ tới dưới sự thống trị anh minh của hắn, những người đó cũng dám ngược đãi Kỳ Lân, “Chữa khỏi cho em ấy."
Trong lúc ngủ mơ Dung An cũng không biết mình từ một con Bạch Mao ‘cẩu’ có chứng bạch tạng biến thành thánh Bạch Kỳ Lân cao quý, lại từ giống đực biến thành giống cái. Phải biết rằng nếu hiện tại cậu thanh tỉnh, nhất định sẽ bị kinh ngạc đến ngây người.
Sau khi uy tiểu Kỳ Lân uống dược tề đặc chế, Mặc Sĩ Phong đem đoàn bông trắng ôm đến phòng ngủ, mà hắn hạ lệnh triệu tập mấy bộ ban có quan hệ, đây là một chuyện lớn, nhất định phải tra xét cho tốt. Nếu mình đến chậm một bước, tiểu vương hậu của mình cũng không còn.
Lúc này, phụ thân Dung An bị gọi vào trường học, chỉ vừa mới khai giảng có hai ngày thì đánh lộn với người khác, nguyên nhân là trên người Dung An có hơi thở của Kỳ Lân quả cao cấp, có thú nhân cho rằng Dung An tuổi còn trẻ đã thông đồng với Kỳ Lân, còn bắt Kỳ Lân cho cậu Kỳ Lân quả.
Dung nhị thiếu nghe chủ nhiệm giáo dục nói xong, khiếp sợ, con của hắn nơi nào có Kỳ Lân quả cao cấp a, nhất định là người khác vu hãm con trai, phải biết rằng con trai ngốc cũng chỉ là một con tiểu bạch, mấy năm nay cũng không thấy lớn lên, bằng không con trai cũng sẽ không dám ở trước mặt bọn họ biến thành hình thú. Mà con trai bé nhỏ hiện tại không về nhà, cũng không ở trường học, chắc đang một mình liếm miệng vết thương đi.
“Các anh điên rồi hả, nếu con trai tôi có Kỳ Lân quả cao cấp thì sao có thể yếu như vậy." Dung nhị thiếu cho rằng con trai nhỏ của mình yếu đến bạo, có một khuôn mặt xinh đẹp thì ích lợi gì, hình thú nhỏ còn chưa tính, sức lực cũng nhỏ đến đáng thương, “Các anh không hủy dung nó đi, về sau không tìm được giống cái thì làm sao bây giờ?"
Phụ thân của thú nhân đánh nhau với Dung An thấy Dung nhị thiếu phẫn nộ như thế cũng không biết nói gì cho phải, lúc không phải nên quan tâm con trai có bị thương hay không sao, sao mà chỉ lo đến dung mạo vậy hả.
“Dung……"
“Con trai của tôi đi đâu rồi?" Dung nhị thiếu là một hùng ba ba, sao mà thèm nghe chủ nhiệm giáo dục nói gì nữa, “Con trai đáng thương a."
Chủ nhiệm giáo dục yên lặng nhìn Dung nhị thiếu cứng rắn bức ra một giọt nước mắt, thân là một thú nhân mà lại càn quấy như thế. Đồn đãi bên ngoài quả nhiên đúng, ngàn vạn đừng giảng đạo lý với Dung nhị thiếu, bởi vì thời điểm đối phương giảng lại đạo lý cho anh thì tức chết anh.
Cuối cùng, Dung nhị thiếu ở chỗ giáo vụ náo loạn một hồi, lúc này mới rời đi. Đến nỗi một đôi phụ tử khác cũng quay sang trách cứ chủ nhiệm giáo dục phải nghiêm khắc phê bình, tuyệt không thể chỉ vì trên người người khác có hơi thở của Kỳ Lân quả cao cấp thì đánh lộn với người ta, cho dù trường học mỗi năm đều sẽ phát sinh chuyện như vậy, nhưng dù bọn họ lại đánh nhau, Kỳ Lân cũng không chắc sẽ coi trọng bọn họ.
Dung nhị thiếu về đến nhà cũng không nhìn thấy Dung An, “Lại chạy đi đâu?"
Phu phu Dung nhị thiếu không gọi người ra ngoài tìm Dung An, ở trong mắt họ, thú nhân nếu đến chút đau đớn này cũng không chịu đựng được thì sau này làm sao bảo hộ bạn lữ của mình. Bọn họ căn bản không biết mình ngay từ đầu đã nhận sai thuộc tính của con trai, thú nhân cơ bản đều di truyền thú hình từ phụ thân, chỉ một bộ phận cực nhỏ di truyền từ mỗ phụ, cho nên bạn học kia làm sao lại là Bạch Mao ‘cẩu’ bị bạch tạng a.
Sau khi cuộn tròn trên giường ngủ thẳng một giấc, Dung An tỉnh lại, phát hiện miệng vết thương trên người đã tốt hơn, người nhặt mình nhất định là một cao thủ, phải biết rằng mấy thứ dược tề trước kia cậu dùng dược hiệu không được tốt như vậy. Dung An không biết trước kia cậu dùng là dược tề của thú nhân, thứ giống cái và Kỳ Lân dùng so với thú nhân là bất đồng, cậu lại uống dược tề của giống đực thú nhân nếu có thể tốt lên thì mới kỳ quái.
Dung An lại chuẩn bị liếm móng vuốt, nhưng đầu lưỡi vươn ra một khắc sau lại cứng đờ, phi, tuy xuyên qua đến thế giới thú nhân nhưng cậu cũng là một nhân loại, làm sao có thể làm loại hành động vụng về như vậy. Việc này được coi là bản năng động vật sao, vì thế Dung An thật sự tiếp tục liếm chân trước.
Vừa đứng dậy, Bạch Mao run lên, vươn móng vuốt xoa xoa đôi mắt, Dung An nhảy xuống đệm giường, nhìn quét bốn phía. Nơi này không giống bệnh viện, cũng không phải phòng ngủ của mình, lại nghĩ tới việc cậu bị người ta xem như sủng vật mà nhặt về.
Xem nhẹ đoạn lịch sử đen tối này, Dung An ngẩng đầu nhìn cửa lớn đang đóng, lại nhìn nhìn móng vuốt. Quyết đoán quay đầu nhảy lên cửa sổ hơi hơi mở ra, sau đó, cậu trực tiếp từ cửa sổ nhảy xuống.
Sân thật lớn, Dung An phát hiện mình đi nửa ngày cũng không tìm thấy đường ra ngoài, còn phải thật cẩn thận không bị người đi ngang qua phát hiện. Trời cao vì sao muốn thương tổn cậu như thế! Nhìn nhìn quang não giấu ở dưới lớp lông trắng, Dung An thở ra một hơi, quang não vòng tay có thể dựa theo hình thú mà biến lớn hoặc là thu nhỏ. Cơ trí như cậu quyết định vẫn đi theo hướng nam, hy vọng có thể ra ngoài.
Sự thật chứng minh, Dung An xác thật ra khỏi hoàng cung, nhưng việc này cũng làm cậu không biết mình bị đại đế nhặt đi. Sau khi nhảy ra khỏi tường cậu trốn đến một góc không người biến thành hình người, lúc này mới về Dung gia.
Chờ Mặc Sĩ Phong với người phụ trách các bộ ban bàn bạc xong trở về phòng, hắn phát hiện tiểu vương hậu của mình không thấy đâu cả, hỏi lại người trong lâu, tất cả mọi người đều nói không phát hiện. Xem máy theo dõi, mới phát hiện Kỳ Lân của mình nhảy xuống từ cửa sổ, sau đó tránh né những hộ vệ rồi trèo tường chạy.
Mặc Sĩ Phong tất nhiên không cho rằng một nửa khác của mình làm sai, chỉ cảm thấy mấy tên hộ vệ này quá ngu xuẩn, quá sơ ý. Nhưng đoạn theo dõi kia cũng chỉ đến lúc nhảy ra khỏi tường, sau đó không còn thấy thân ảnh Kỳ Lân.
Sau mặt tường kia là địa phương tương đối phồn hoa, người qua lại rất nhiều, một khi Kỳ Lân biến thành hình người thì rất khó tìm thấy. Cho dù như thế, Mặc Sĩ Phong vẫn phân phó đội thân vệ âm thầm tìm kiếm, nhất định phải nhanh tìm được tiểu vương hậu, chỉ sợ phu nhân tương lai về nhà phải chịu ngược đãi.
Mà đã trở lại Dung gia Dung An lại không cảm thấy mình bị ngược đãi, chỉ cảm thấy thịt dị thú trên bàn cơm thật cứng, những miếng rau xanh nấu cũng có chút dai, hàm răng đều muốn vỡ vụn.
“Không được kén ăn!" Dung phu nhân gắp một khối thịt kho tàu to to đặt trong chén Dung An, “Ăn nhiều một chút, mới có sức lực."
Dung An yên lặng nhìn Dung phu nhân ăn thịt, cậu vẫn tương đối thích thịt Đô Đô thú mềm mềm, nhưng thú nhân lại không ăn loại này, bởi vì đó là cho giống cái ăn. Yên lặng quay đầu, Dung An nghĩ cứng thì cứng, từ từ ăn từ từ ăn, buổi tối trở về lại gặm hoa quả trong không gian.
Mỗi khi đói phải gặm hoa quả, Dung An đều nghĩ nguyên nhân trời cao cho cậu không gian chỉ dùng để trồng hoa quả, mà không phải những thứ khác, phỏng chừng cũng sợ cậu bị đói chết.
◇♥◇
Thế giới thú nhân là như thế nào, đó là một thế giới mà người địa cầu khó có thể lý giải được.
Ít nhất Dung An cho rằng như vậy, tinh hệ này không có nữ nhân, chỉ có nam nhân có thể biến thân thành dã thú và nam nhân không thể biến thân, người trước là giống đực, người sau là giống cái, nam nhân có thể sinh hài tử.
Dung An cảm giác được ác ý dày đặc đến từ thế giới này, may mắn cậu xuyên vào một cái thai thú nhân có thể biến thành Bạch Mao cẩu, đây là do mỗ phụ cậu nói cậu được di truyền hình thú của tộc mỗ phụ, nhưng đến khi cậu hai mươi tuổi, hình thú cũng cũng chỉ lớn như con mèo ở địa cầu, điều này làm cậu không dám ở trước mặt mọi người biến thành hình thú.
Nhìn các thú nhân khác đều có thể biến thành thú nhân cao mấy mét, còn cái tiểu thân thể của mình, Dung An lại lần nữa cảm thấy thế giới này đối với nhân sĩ xuyên qua là cậu tràn ngập ác ý.
Nhưng mà, một năm này, cậu đi theo phụ thân cùng mỗ phụ đến Đế Tinh, ở tại chủ trạch Dung gia. Ngày hôm sau khi vào đại học, Dung An cùng người khác làm một trận, lúc đó cậu không bị đánh đến biến về hình thú, nhưng khi trên đường về nhà lại biến về thú hình.
Xui một cái chính là trời nổi lên mưa to, Bạch Mao ‘cẩu’ đáng thương thảm hề hề mà ghé vào dưới tàng cây, lúc này thật sự là muốn bò cũng không bò dậy nổi.
Lá trên cây bị gió mạnh thổi rơi xuống người Bạch Mao ‘cẩu’ cũng che hết hơn phân nửa cái thân thể nho nhỏ kia, lá cây thật này thật lớn a, Dung An nhịn không được liếm hai móng vuốt.
Và sau đó, Dung An bị đại đế đi ngang qua nhặt đi rồi.
Vương của đế quốc Áo Nhĩ Đặc Mặc Sĩ Phong đã gần một trăm tuổi, nhưng mà, hắn còn không có lão bà, cũng không có ái nhân, càng không có tình nhân. Đây là một chuyện rất nghiêm trọng, Mặc Sĩ Phong đối với giống cái nào cũng không có hứng thú, thẳng đến hai mươi năm trước, hắn mơ thấy một vật nhỏ lông trắng, hắn nghĩ hắn đã gặp được tình yêu đích thực.
Đây cũng là đặc tính của người hoàng tộc Mặc Sĩ gia ở đế quốc Áo Nhĩ Đặc, bọn họ cả đời chỉ yêu một người, chỉ cần bạn lữ mệnh định sinh ra thì bọn họ có thể mơ thấy bạn lữ, chỉ là khi bạn lữ chưa xuất hiện trước mặt thì khuôn mặt trong mộng kia chỉ mơ mơ hồ hồ. Vì thế bọn họ luôn muốn quăng ngã và cường hoá cái kỹ năng gà mờ này!
Nhìn một đoàn lông trắng trong ngực, tâm Mặc Sĩ Phong đều mềm, nhìn đi, Kỳ Lân cỡ nào đáng yêu a, lại là thánh Bạch Kỳ Lân cao quý nhất trong lời đồn, không lâu nữa bọn họ sẽ có thêm rất nhiều rắn nhỏ nha. Bởi vì hình thú của Mặc Sĩ Phong là một con Phệ Thiên Mãng, mà Kỳ Lân còn là giống cái cao cấp, so với giống cái bình thường giá trị dựng dục càng cao, mà thánh Bạch Kỳ Lân còn là Kỳ Lân cao cấp nhất. Quả nhiên mấy thứ trong mộng đều là sự thật, vui sướng êm đẹp nhặt được một con Kỳ Lân.
Mặc Sĩ Phong quyết định trở về tuyệt đối phải giấu Kỳ Lân cho tốt, không thể bị người phát hiện, nga, không, hẳn là sớm công bố việc hắn tìm được vương hậu, như vậy thì không ai dám cùng hắn tranh đoạt Kỳ Lân.
Bị Mặc Sĩ Phong ôm chặt lấy, Dung An nghĩ cái ôm này rất ấm áp, đây là bị người ta xem là sủng vật đi, nhất định là bị người ta xem thành sủng vật rồi. Làm một con cẩu có chứng bạch tạng, đây là do phụ thân với mỗ phụ không đáng tin cậy của Dung An nói, Dung An đặc biệt không thích ở trước mặt người khác lộ ra một mặt nhu nhược này.
Về sau gặp lại người này, nhất định phải đi đường vòng!
Vươn móng vuốt muốn đẩy người đang ôm mình ra, nhưng về điểm lực độ này của Dung An có thể trực tiếp bị xem nhẹ, Mặc Sĩ Phong thậm chí cho rằng tiểu gia hỏa đang cùng mình chơi đùa. Đẩy vài cái, Dung An đang bị thương cảm thấy buồn ngủ mà đánh hai cái ngáp, sau đó, ngủ rồi.
Mặc Sĩ Phong nhìn chằm chằm đoàn bông trắng trong ngực lại nghĩ đến lông của tiểu Kỳ Lân còn ướt, ngủ như vậy có thể cảm mạo hay không, vội hạ lệnh cho tài xế nhanh chóng hồi cung.
Sau khi trở lại hoàng cung, Mặc Sĩ Phong lập tức triệu ngự y tới làm kiểm tra toàn thân cho tiểu Kỳ Lân.
“Bị băng hệ dị năng làm tổn thương, có chút bị đông cứng." Thầy thuốc tức giận, vậy mà có người dám ngược đãi giống cái, ngược đãi Kỳ Lân, tội này tuyệt đối không thể tha, nên phán lưu đày đến chỗ Tháp Tháp tinh hoang vắng nơi nơi đều là dị thú, “Tiểu Kỳ…… Vương hậu dạ dày cũng có chút không tốt, phỏng chừng trường kỳ bị người cho ăn loại thịt khó có thể tiêu hóa."
“Băng hệ dị năng? Ăn thịt khó có thể tiêu hóa?" Mặc Sĩ Phong một khuôn mặt lạnh, không nghĩ tới dưới sự thống trị anh minh của hắn, những người đó cũng dám ngược đãi Kỳ Lân, “Chữa khỏi cho em ấy."
Trong lúc ngủ mơ Dung An cũng không biết mình từ một con Bạch Mao ‘cẩu’ có chứng bạch tạng biến thành thánh Bạch Kỳ Lân cao quý, lại từ giống đực biến thành giống cái. Phải biết rằng nếu hiện tại cậu thanh tỉnh, nhất định sẽ bị kinh ngạc đến ngây người.
Sau khi uy tiểu Kỳ Lân uống dược tề đặc chế, Mặc Sĩ Phong đem đoàn bông trắng ôm đến phòng ngủ, mà hắn hạ lệnh triệu tập mấy bộ ban có quan hệ, đây là một chuyện lớn, nhất định phải tra xét cho tốt. Nếu mình đến chậm một bước, tiểu vương hậu của mình cũng không còn.
Lúc này, phụ thân Dung An bị gọi vào trường học, chỉ vừa mới khai giảng có hai ngày thì đánh lộn với người khác, nguyên nhân là trên người Dung An có hơi thở của Kỳ Lân quả cao cấp, có thú nhân cho rằng Dung An tuổi còn trẻ đã thông đồng với Kỳ Lân, còn bắt Kỳ Lân cho cậu Kỳ Lân quả.
Dung nhị thiếu nghe chủ nhiệm giáo dục nói xong, khiếp sợ, con của hắn nơi nào có Kỳ Lân quả cao cấp a, nhất định là người khác vu hãm con trai, phải biết rằng con trai ngốc cũng chỉ là một con tiểu bạch, mấy năm nay cũng không thấy lớn lên, bằng không con trai cũng sẽ không dám ở trước mặt bọn họ biến thành hình thú. Mà con trai bé nhỏ hiện tại không về nhà, cũng không ở trường học, chắc đang một mình liếm miệng vết thương đi.
“Các anh điên rồi hả, nếu con trai tôi có Kỳ Lân quả cao cấp thì sao có thể yếu như vậy." Dung nhị thiếu cho rằng con trai nhỏ của mình yếu đến bạo, có một khuôn mặt xinh đẹp thì ích lợi gì, hình thú nhỏ còn chưa tính, sức lực cũng nhỏ đến đáng thương, “Các anh không hủy dung nó đi, về sau không tìm được giống cái thì làm sao bây giờ?"
Phụ thân của thú nhân đánh nhau với Dung An thấy Dung nhị thiếu phẫn nộ như thế cũng không biết nói gì cho phải, lúc không phải nên quan tâm con trai có bị thương hay không sao, sao mà chỉ lo đến dung mạo vậy hả.
“Dung……"
“Con trai của tôi đi đâu rồi?" Dung nhị thiếu là một hùng ba ba, sao mà thèm nghe chủ nhiệm giáo dục nói gì nữa, “Con trai đáng thương a."
Chủ nhiệm giáo dục yên lặng nhìn Dung nhị thiếu cứng rắn bức ra một giọt nước mắt, thân là một thú nhân mà lại càn quấy như thế. Đồn đãi bên ngoài quả nhiên đúng, ngàn vạn đừng giảng đạo lý với Dung nhị thiếu, bởi vì thời điểm đối phương giảng lại đạo lý cho anh thì tức chết anh.
Cuối cùng, Dung nhị thiếu ở chỗ giáo vụ náo loạn một hồi, lúc này mới rời đi. Đến nỗi một đôi phụ tử khác cũng quay sang trách cứ chủ nhiệm giáo dục phải nghiêm khắc phê bình, tuyệt không thể chỉ vì trên người người khác có hơi thở của Kỳ Lân quả cao cấp thì đánh lộn với người ta, cho dù trường học mỗi năm đều sẽ phát sinh chuyện như vậy, nhưng dù bọn họ lại đánh nhau, Kỳ Lân cũng không chắc sẽ coi trọng bọn họ.
Dung nhị thiếu về đến nhà cũng không nhìn thấy Dung An, “Lại chạy đi đâu?"
Phu phu Dung nhị thiếu không gọi người ra ngoài tìm Dung An, ở trong mắt họ, thú nhân nếu đến chút đau đớn này cũng không chịu đựng được thì sau này làm sao bảo hộ bạn lữ của mình. Bọn họ căn bản không biết mình ngay từ đầu đã nhận sai thuộc tính của con trai, thú nhân cơ bản đều di truyền thú hình từ phụ thân, chỉ một bộ phận cực nhỏ di truyền từ mỗ phụ, cho nên bạn học kia làm sao lại là Bạch Mao ‘cẩu’ bị bạch tạng a.
Sau khi cuộn tròn trên giường ngủ thẳng một giấc, Dung An tỉnh lại, phát hiện miệng vết thương trên người đã tốt hơn, người nhặt mình nhất định là một cao thủ, phải biết rằng mấy thứ dược tề trước kia cậu dùng dược hiệu không được tốt như vậy. Dung An không biết trước kia cậu dùng là dược tề của thú nhân, thứ giống cái và Kỳ Lân dùng so với thú nhân là bất đồng, cậu lại uống dược tề của giống đực thú nhân nếu có thể tốt lên thì mới kỳ quái.
Dung An lại chuẩn bị liếm móng vuốt, nhưng đầu lưỡi vươn ra một khắc sau lại cứng đờ, phi, tuy xuyên qua đến thế giới thú nhân nhưng cậu cũng là một nhân loại, làm sao có thể làm loại hành động vụng về như vậy. Việc này được coi là bản năng động vật sao, vì thế Dung An thật sự tiếp tục liếm chân trước.
Vừa đứng dậy, Bạch Mao run lên, vươn móng vuốt xoa xoa đôi mắt, Dung An nhảy xuống đệm giường, nhìn quét bốn phía. Nơi này không giống bệnh viện, cũng không phải phòng ngủ của mình, lại nghĩ tới việc cậu bị người ta xem như sủng vật mà nhặt về.
Xem nhẹ đoạn lịch sử đen tối này, Dung An ngẩng đầu nhìn cửa lớn đang đóng, lại nhìn nhìn móng vuốt. Quyết đoán quay đầu nhảy lên cửa sổ hơi hơi mở ra, sau đó, cậu trực tiếp từ cửa sổ nhảy xuống.
Sân thật lớn, Dung An phát hiện mình đi nửa ngày cũng không tìm thấy đường ra ngoài, còn phải thật cẩn thận không bị người đi ngang qua phát hiện. Trời cao vì sao muốn thương tổn cậu như thế! Nhìn nhìn quang não giấu ở dưới lớp lông trắng, Dung An thở ra một hơi, quang não vòng tay có thể dựa theo hình thú mà biến lớn hoặc là thu nhỏ. Cơ trí như cậu quyết định vẫn đi theo hướng nam, hy vọng có thể ra ngoài.
Sự thật chứng minh, Dung An xác thật ra khỏi hoàng cung, nhưng việc này cũng làm cậu không biết mình bị đại đế nhặt đi. Sau khi nhảy ra khỏi tường cậu trốn đến một góc không người biến thành hình người, lúc này mới về Dung gia.
Chờ Mặc Sĩ Phong với người phụ trách các bộ ban bàn bạc xong trở về phòng, hắn phát hiện tiểu vương hậu của mình không thấy đâu cả, hỏi lại người trong lâu, tất cả mọi người đều nói không phát hiện. Xem máy theo dõi, mới phát hiện Kỳ Lân của mình nhảy xuống từ cửa sổ, sau đó tránh né những hộ vệ rồi trèo tường chạy.
Mặc Sĩ Phong tất nhiên không cho rằng một nửa khác của mình làm sai, chỉ cảm thấy mấy tên hộ vệ này quá ngu xuẩn, quá sơ ý. Nhưng đoạn theo dõi kia cũng chỉ đến lúc nhảy ra khỏi tường, sau đó không còn thấy thân ảnh Kỳ Lân.
Sau mặt tường kia là địa phương tương đối phồn hoa, người qua lại rất nhiều, một khi Kỳ Lân biến thành hình người thì rất khó tìm thấy. Cho dù như thế, Mặc Sĩ Phong vẫn phân phó đội thân vệ âm thầm tìm kiếm, nhất định phải nhanh tìm được tiểu vương hậu, chỉ sợ phu nhân tương lai về nhà phải chịu ngược đãi.
Mà đã trở lại Dung gia Dung An lại không cảm thấy mình bị ngược đãi, chỉ cảm thấy thịt dị thú trên bàn cơm thật cứng, những miếng rau xanh nấu cũng có chút dai, hàm răng đều muốn vỡ vụn.
“Không được kén ăn!" Dung phu nhân gắp một khối thịt kho tàu to to đặt trong chén Dung An, “Ăn nhiều một chút, mới có sức lực."
Dung An yên lặng nhìn Dung phu nhân ăn thịt, cậu vẫn tương đối thích thịt Đô Đô thú mềm mềm, nhưng thú nhân lại không ăn loại này, bởi vì đó là cho giống cái ăn. Yên lặng quay đầu, Dung An nghĩ cứng thì cứng, từ từ ăn từ từ ăn, buổi tối trở về lại gặm hoa quả trong không gian.
Mỗi khi đói phải gặm hoa quả, Dung An đều nghĩ nguyên nhân trời cao cho cậu không gian chỉ dùng để trồng hoa quả, mà không phải những thứ khác, phỏng chừng cũng sợ cậu bị đói chết.
Tác giả :
Thu Lăng