Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư
Chương 44
Một câu của Tề Thất, không khí lập tức trở nên yên lặng.
Việt Kha dừng trong chớp mắt, ho nhẹ một tiếng, lên tiếng với Mạc Kỳ, “Cậu chịu trách nhiệm liên hệ với những người khác!"
Không cần Việt Kha lên tiếng, Mạc Kỳ đã cầm ra một cái máy màu trắng giống máy chơi game cầm tay, lúc này nghe vậy, nâng mắt nói, “Vương thiếu gia cùng Bách Lý thiếu gia đang trên đường chạy tới, người của chúng ta và của Tề thiếu gia thì chậm hơn chút! Có lẽ mười phút nữa sẽ tới!" Trên máy có thể thấy một vài điểm đỏ, đang tiếp cận chỗ họ.
Ai ra ngoài nhận nhiệm vụ trên người đều cầm theo một cái máy như vậy, máy này có thể phát hiện tung tích người, còn có thể dùng liên lạc, mỗi một điểm đỏ trên màn hình đại diện cho một người.
“Bất quá, vụ nổ vừa nãy chúng ta đã tổn thất một bộ phận người. Hiện tại, tình huống có thể sẽ không lạc quan!" Mạc Kỳ thực tế nói.
Việt Kha trầm mặc, điều Mạc Kỳ nói y cũng biết rõ, đối phó với Kiến tộc chính yếu là dựa vào nhân số, mà ngay từ đầu bọn họ liền bị vây xuống hạ phong. Bất quá y là thủ lĩnh, cho dù tình huống bất lợi như thế, y cũng không thể lộ ra nửa phần lùi bước.
Mười phút sau.
Hai hàng người của Vương Mặc Bạch cùng Bách Lý Như Nguyệt tới, sau đó Quân bộ cùng người của Tề Thất cũng lục tục đến, Việt Kha cùng Tề Thất quan hệ rất tốt, thậm chí có thể nói Tề Thất hoàn toàn phục tùng Việt Kha, trạng thái giữa hai người cũng ảnh hưởng đến cấp dưới, ít nhất trong cảnh thế lực bốn bên đối chọi gay gắt, thế lực song phương bọn họ lại có vẻ tốt hơn nhiều, bởi vậy người của Quân bộ cùng Tề gia ở cùng một chỗ. Mãi đến khi điểm đỏ trên màn hình tới hết, Việt Kha mới bắt đầu thống kê nhân số.
Ban đầu gần như trên trăm người, hiện tại chỉ còn lại có không đến một nửa, người còn sống thì toàn là bộ dáng chật vật, cho dù khiết phích như Bách Lý Như Nguyệt, trên người cũng mang theo một vài vết máu, tình huống thoạt nhìn có chút thảm.
Việt Kha để người ngồi xuống, nói, “Báo tình hình mọi người trước!"
“Sau khi tách khỏi các anh, em cùng một bộ phận người trực tiếp rớt vào một nhóm Kiến tộc!" Một nhóm Kiến tộc có khoảng hai mươi con Kiến tộc.
Tim Kỳ Bạch bộp một tiếng, thầm nghĩ ra hắn cũng chưa tính là xui xẻo, ánh mắt nhìn về phía Bách Lý Như Nguyệt cũng có chút thông cảm.
Sắc mặt Bách Lý Như Nguyệt lãnh đạm như ánh trăng, ngữ khí không cao không thấp, bình thản như nước nhất nhất kể lại quá trình làm sao chống lại bao vây của Kiến tộc, một số lượng lớn người táng thân trong bụng Kiến tộc thế nào, vẫn là biểu cảm cao ngạo, dường như cảnh tượng thảm đạm trong lời kể không phải do mình trải qua vậy.
Kỳ Bạch nhìn người kia, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bội phục.
Bách Lý Như Nguyệt nói xong, Vương Mặc Bạch cũng lên tiếng, “Dọc theo đường đi chúng tôi cũng gặp mấy nhóm Kiến tộc, bất quá không ngờ, chúng nó toàn lấy đấu pháp hy sinh, xông lên liền phát nổ, người của tôi, gần như đại bộ phận đều chết ở trong tay chúng nó!" Biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc bi thống, không chỉ là vì những người này là tinh anh của Vương gia, chủ yếu là từng sinh mạng biến mất trước mặt mình tuyệt đối không phải một chuyện dễ chịu.
Những người còn lại cũng tương tự thế, công kích của Kiến tộc khác một trời một vực với bình thường khiến Việt Kha không thể không nghiêm túc suy nghĩ.
Tình huống còn tệ hơn với y tưởng tượng!
Không nghi ngờ gì nữa, con kiến chúa kia tuyệt đối đã có trí tuệ, thực lực như vậy chắc chắn không chỉ có cấp 5. Kiến tộc có trí tuệ, thấp nhất cũng là cấp 6, huống chi trí tuệ của con Kiến tộc này xem ra còn không giống vậy. Có thể khiến Kiến tộc áp dụng phương thức công kích tự sát, cấp 6, chỉ sợ cũng là xem thường nó.
Thực lực của Việt Kha là lợi hại nhất trong những người ở đây, hiện tại là cấp 6, là vài ngày trước đó vừa mới tiến cấp. So với dị năng giả, năng lực giả tiến cấp rất khó khăn, sức lực là thông qua dược vật kích thích tiềm năng trong thân thể, cũng sẽ tạo thành gánh nặng đối với thân thể, mỗi một lần tiến cấp, bọn họ đều là đấu tranh giữa ‘Điên’ và ‘Không điên’, nếu qua, liền tiến cấp, không qua, thì chính là ‘phát điên’!
Việt Kha đã sớm tới đỉnh cấp 5, chỉ cần y muốn, tiến cấp bất quá là vấn đề thời gian, thế nhưng thân thể y cùng sức lực tuy rằng mạnh hơn nhiều so với những người cùng thế hệ, thế nhưng đại giới cũng phải trả nhiều. Lần này chính y cũng không tin có thể tiến cấp, bởi vậy vẫn áp chế, nhưng sau khi lấy được Bạch Ngọc mà Kỳ Bạch cho, hơn nữa có Kỳ Bạch làm ‘thể tĩnh khí di động’, tiến cấp liền nước chảy thành sông, tuy rằng quá trình có khó khăn, thế nhưng kết quả tốt.
Chỉ là, tuy rằng thực lực đã đạt tới cấp 6, thế nhưng, nhiệm vụ lần này, lại không phải chuyện y có thể hoàn thành. Lúc trước tin tức nhận được là một kiến chúa chưa đến cấp 5, bởi vậy mới lệnh y lĩnh đội, nhưng sự thật lại vượt quá dự kiến.
Gạt người a! Con này chỗ nào là tiểu quái chứ, rõ ràng là một đại boss!
Việt Kha xoa xoa hai hàng lông mày, cảm giác có chút nóng nảy.
Ngăn chặn nóng nảy nơi đáy lòng, y quyết định thật nhanh, “Chuẩn bị rút lui!"
Lời vừa nói ra, mọi người đang ngồi đều thất kinh.
Tề Thất tuy rằng kinh ngạc, thế nhưng hắn đối với Việt Kha hoàn toàn là sùng bái mù quáng, bởi vậy không hỏi nhiều. Người Quân bộ kỷ luật nghiêm minh, thượng cấp nói cái gì bọn họ liền nói cái đó, chỉ ứng thanh ‘Rõ’, còn lại chính là thái độ đám người của Vương gia cùng Bách Lý gia.
Vương Mặc Bạch cùng Bách Lý Như Nguyệt nhìn nhau, Bách Lý Như Nguyệt niết roi trên tay, không khách khí nói, “Chúng ta đã đến địa bàn của kiến chúa, lui lại như vậy, chỉ sợ khó có thể thu phục mọi người a!" Còn kém điểm nói thẳng ngươi nhát gan.
Kỳ Bạch buồn cười, hắn ngồi bên Việt Kha, hơi thương hại trên dưới nhìn y một cái, sau đó cúi đầu thấp giọng than thở, “Bách Lý Như Nguyệt rốt cuộc là thích anh, hay là hận anh a?" biểu cảm băng lãnh kia, quả thực giống như đang đối đãi với kẻ thù mà.
Việt Kha nhìn hắn cúi đầu, lộ ra mái tóc đen mượt mà. Tuy rằng đối phương như là đang lầm bầm, thế nhưng y biết Kỳ Bạch đây là đang trêu chọc mình.
Việt Kha kỳ thật cũng không để ý thái độ của Bách Lý Như Nguyệt, có thể nói là do đã quen. Bách Lý Như Nguyệt là thiên chi kiêu tử chân chính, muốn thái độ hắn đối với hòa ái một chút, chỉ sợ là thái dương mọc phía tây rồi. Cho dù Việt Kha là đối tượng hắn thầm mến, cũng không được. Bất quá Kỳ Bạch lại không giống, người này thật sự là ba ngày không đánh, thì leo mái vạch ngói!
Tay Việt Kha hơi hơi vươn ra sau, bàn tay lớn ở nơi không ai nhìn thấy, nhẹ nhàng mơn trớn eo Kỳ Bạch. Y quá hiểu thân thể Kỳ Bạch, điểm mẫn cảm của đối phương càng nắm rõ ràng, mà nơi y vuốt ve này cũng thế.
Kỳ Bạch cảm thấy thân thể tê dại một trận, đỏ mặt lên, lập tức xấu hổ không thôi đối với phản ứng của mình, trong não hắn đã hiện ra cảnh tượng mình hai tay chống nạnh mắng to Việt Kha, có điều rốt cuộc cũng không dám chọc y.
Việt Kha vừa lòng thấy được kết quả mình muốn, sau đó liếc mắt nhìn quét đám người ở đây, tâm tư mọi người y không đọc ra, thế nhưng cũng đoán được.
“Tình huống hiện tại các ngươi cũng rõ ràng, tình hình nơi này căn bản không tương xứng với hiểu biết của chúng ta, rút lui, là lựa chọn sáng suốt nhất!"
“Theo tôi thấy, là Việt tướng quân hoảng sợ đi!" Bên dưới có người cười khẩy.
Việt Kha nhíu mày, bình thản nói, “Ta đích thực là hoảng sợ, sợ tự mình ném mạng ở đây. Mà các ngươi, cũng có thể lựa chọn không rời đi!"
Đôi mắt dưới ánh huỳnh quang như là tẩm băng vậy, bị y nhìn đến, sẽ là một trận lạnh lẽo, thực lực vượt xa mọi người, càng khiến người ta không sinh nổi nửa điểm tâm tư phản kháng.
“Việt tướng quân, anh nói như vậy là rất vô trách nhiệm!" Bên dưới có người vụng trộm phản bác.
“Đúng vậy, bọn tôi đến cùng ngài, ngài cũng phải chịu trách nhiệm với bọn tôi chứ! Sao có thể mặc kệ như vậy?"
“Đúng thế đúng thế!"
Việt Kha hai mắt lạnh lùng, giọng nói không mang theo bất cứ cảm tình gì, “Các ngươi nên hiểu rõ một điểm, quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp tác mà thôi, ta phụ trách đưa các ngươi tới nơi này, thế nhưng không có nghĩa ta phải quản luôn các ngươi ăn uống đi về, còn cả tính mạng! Chịu trách nhiệm? Ta duy nhất phải chịu trách nhiệm, chính là đưa thủ hạ của ta đi ra khỏi nơi này!" Giọng y không cao, lấy một loại ngữ khí không hề gợn sóng, thế nhưng lại chấn động đến mức không ai dám lên tiếng.
“Đừng vì lợi ích trước mắt, mà được nhỏ mất lớn! Không còn tính mạng, cái gì cũng bằng không!"
“Việt Đại thiếu gia, mọi người đều hiểu ý anh, chỉ là đã đến nơi này, cứ như vậy rút lui, mọi người có chút không cam lòng!" Vương Mặc Bạch khéo léo khuyên nhủ.
Việt Kha nói, “Ta cũng hiểu suy nghĩ của các ngươi, nhưng, các ngươi phải biết, chúng ta phải đối mặt không phải kẻ địch không có trí tuệ như các ngươi nghĩ, mà là một kẻ mạnh có trí tuệ giống chúng ta, sức lực thậm chí vượt qua chúng ta. Có lẽ hiện tại, ở nơi các ngươi nhìn không thấy, đang có một đôi mắt dõi theo các ngươi!"
Giọng vô cảm rất có lực thuyết phục, mọi người không khỏi cảm giác da đầu run lên, giống như thực sự có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm ở nơi bọn họ không chú ý.
Tình huống này trên thực tế Việt Kha không phải đang lừa bọn họ, mà y thực sự cho là như vậy.
Chưa từng xảy ra, phương thức công kích tự sát của Kiến tộc!
Con Kiến tộc dẫn bọn họ vào kia phát nổ làm cho bọn họ tản ra, nhất nhất phân biệt đánh tan!
Hết thảy, đều khiến Việt Kha cảm giác, đối phương giống mèo vờn chuột đối đãi bọn họ, loại cảm giác tất cả của mình đều bị khống chế trong tay đối phương, vô cùng rõ ràng. Thực sự cho rằng, con kiến chúa kia, vẫn luôn giám thị bọn họ, nói không chừng còn đang suy xét, có nên giết hết tất cả hay không.
“Kiến tộc, thật sự lợi hại như vậy sao? Trước kia, không phải đều là dễ dàng tiêu diệt sao?" Phía dưới có người nhỏ giọng nói thầm.
Việt Kha không đáp, dễ dàng tiêu diệt?
Nghe đến câu này, y thầm muốn nói ‘Cái rắm’! Bất quá từ ngữ bất nhã như vậy y đương nhiên sẽ không nói ra miệng.
“Việt Đại thiếu gia, chẳng lẽ con kiến chúa này thật sự lợi hại như vậy? Muốn phú quý phải mạo hiểm, chúng ta chẳng lẽ không có một chút lực giao tranh?" Vương Mặc Bạch nghĩ nghĩ, có chút do dự nói.
Việt Kha bình tĩnh nhìn người kia một cái, cái liếc mắt này, khiến Vương Mặc Bạch thấy như thể toàn bộ bản thân đối phương đều nhìn thấu. Dưới ánh mắt của y, hết thảy, không có chỗ nào che giấu.
Việt Kha không đáp, chỉ trực tiếp đứng lên. Ánh mắt từ trên cao nhất nhất đảo qua phía dưới, soi rõ bản chất.
“Mạc Kỳ, toàn đội, chuẩn bị rút lui!" Y trầm giọng ra lệnh, ngữ khí không thể cãi lại.
“Rõ!"
Việt Kha dừng trong chớp mắt, ho nhẹ một tiếng, lên tiếng với Mạc Kỳ, “Cậu chịu trách nhiệm liên hệ với những người khác!"
Không cần Việt Kha lên tiếng, Mạc Kỳ đã cầm ra một cái máy màu trắng giống máy chơi game cầm tay, lúc này nghe vậy, nâng mắt nói, “Vương thiếu gia cùng Bách Lý thiếu gia đang trên đường chạy tới, người của chúng ta và của Tề thiếu gia thì chậm hơn chút! Có lẽ mười phút nữa sẽ tới!" Trên máy có thể thấy một vài điểm đỏ, đang tiếp cận chỗ họ.
Ai ra ngoài nhận nhiệm vụ trên người đều cầm theo một cái máy như vậy, máy này có thể phát hiện tung tích người, còn có thể dùng liên lạc, mỗi một điểm đỏ trên màn hình đại diện cho một người.
“Bất quá, vụ nổ vừa nãy chúng ta đã tổn thất một bộ phận người. Hiện tại, tình huống có thể sẽ không lạc quan!" Mạc Kỳ thực tế nói.
Việt Kha trầm mặc, điều Mạc Kỳ nói y cũng biết rõ, đối phó với Kiến tộc chính yếu là dựa vào nhân số, mà ngay từ đầu bọn họ liền bị vây xuống hạ phong. Bất quá y là thủ lĩnh, cho dù tình huống bất lợi như thế, y cũng không thể lộ ra nửa phần lùi bước.
Mười phút sau.
Hai hàng người của Vương Mặc Bạch cùng Bách Lý Như Nguyệt tới, sau đó Quân bộ cùng người của Tề Thất cũng lục tục đến, Việt Kha cùng Tề Thất quan hệ rất tốt, thậm chí có thể nói Tề Thất hoàn toàn phục tùng Việt Kha, trạng thái giữa hai người cũng ảnh hưởng đến cấp dưới, ít nhất trong cảnh thế lực bốn bên đối chọi gay gắt, thế lực song phương bọn họ lại có vẻ tốt hơn nhiều, bởi vậy người của Quân bộ cùng Tề gia ở cùng một chỗ. Mãi đến khi điểm đỏ trên màn hình tới hết, Việt Kha mới bắt đầu thống kê nhân số.
Ban đầu gần như trên trăm người, hiện tại chỉ còn lại có không đến một nửa, người còn sống thì toàn là bộ dáng chật vật, cho dù khiết phích như Bách Lý Như Nguyệt, trên người cũng mang theo một vài vết máu, tình huống thoạt nhìn có chút thảm.
Việt Kha để người ngồi xuống, nói, “Báo tình hình mọi người trước!"
“Sau khi tách khỏi các anh, em cùng một bộ phận người trực tiếp rớt vào một nhóm Kiến tộc!" Một nhóm Kiến tộc có khoảng hai mươi con Kiến tộc.
Tim Kỳ Bạch bộp một tiếng, thầm nghĩ ra hắn cũng chưa tính là xui xẻo, ánh mắt nhìn về phía Bách Lý Như Nguyệt cũng có chút thông cảm.
Sắc mặt Bách Lý Như Nguyệt lãnh đạm như ánh trăng, ngữ khí không cao không thấp, bình thản như nước nhất nhất kể lại quá trình làm sao chống lại bao vây của Kiến tộc, một số lượng lớn người táng thân trong bụng Kiến tộc thế nào, vẫn là biểu cảm cao ngạo, dường như cảnh tượng thảm đạm trong lời kể không phải do mình trải qua vậy.
Kỳ Bạch nhìn người kia, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bội phục.
Bách Lý Như Nguyệt nói xong, Vương Mặc Bạch cũng lên tiếng, “Dọc theo đường đi chúng tôi cũng gặp mấy nhóm Kiến tộc, bất quá không ngờ, chúng nó toàn lấy đấu pháp hy sinh, xông lên liền phát nổ, người của tôi, gần như đại bộ phận đều chết ở trong tay chúng nó!" Biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc bi thống, không chỉ là vì những người này là tinh anh của Vương gia, chủ yếu là từng sinh mạng biến mất trước mặt mình tuyệt đối không phải một chuyện dễ chịu.
Những người còn lại cũng tương tự thế, công kích của Kiến tộc khác một trời một vực với bình thường khiến Việt Kha không thể không nghiêm túc suy nghĩ.
Tình huống còn tệ hơn với y tưởng tượng!
Không nghi ngờ gì nữa, con kiến chúa kia tuyệt đối đã có trí tuệ, thực lực như vậy chắc chắn không chỉ có cấp 5. Kiến tộc có trí tuệ, thấp nhất cũng là cấp 6, huống chi trí tuệ của con Kiến tộc này xem ra còn không giống vậy. Có thể khiến Kiến tộc áp dụng phương thức công kích tự sát, cấp 6, chỉ sợ cũng là xem thường nó.
Thực lực của Việt Kha là lợi hại nhất trong những người ở đây, hiện tại là cấp 6, là vài ngày trước đó vừa mới tiến cấp. So với dị năng giả, năng lực giả tiến cấp rất khó khăn, sức lực là thông qua dược vật kích thích tiềm năng trong thân thể, cũng sẽ tạo thành gánh nặng đối với thân thể, mỗi một lần tiến cấp, bọn họ đều là đấu tranh giữa ‘Điên’ và ‘Không điên’, nếu qua, liền tiến cấp, không qua, thì chính là ‘phát điên’!
Việt Kha đã sớm tới đỉnh cấp 5, chỉ cần y muốn, tiến cấp bất quá là vấn đề thời gian, thế nhưng thân thể y cùng sức lực tuy rằng mạnh hơn nhiều so với những người cùng thế hệ, thế nhưng đại giới cũng phải trả nhiều. Lần này chính y cũng không tin có thể tiến cấp, bởi vậy vẫn áp chế, nhưng sau khi lấy được Bạch Ngọc mà Kỳ Bạch cho, hơn nữa có Kỳ Bạch làm ‘thể tĩnh khí di động’, tiến cấp liền nước chảy thành sông, tuy rằng quá trình có khó khăn, thế nhưng kết quả tốt.
Chỉ là, tuy rằng thực lực đã đạt tới cấp 6, thế nhưng, nhiệm vụ lần này, lại không phải chuyện y có thể hoàn thành. Lúc trước tin tức nhận được là một kiến chúa chưa đến cấp 5, bởi vậy mới lệnh y lĩnh đội, nhưng sự thật lại vượt quá dự kiến.
Gạt người a! Con này chỗ nào là tiểu quái chứ, rõ ràng là một đại boss!
Việt Kha xoa xoa hai hàng lông mày, cảm giác có chút nóng nảy.
Ngăn chặn nóng nảy nơi đáy lòng, y quyết định thật nhanh, “Chuẩn bị rút lui!"
Lời vừa nói ra, mọi người đang ngồi đều thất kinh.
Tề Thất tuy rằng kinh ngạc, thế nhưng hắn đối với Việt Kha hoàn toàn là sùng bái mù quáng, bởi vậy không hỏi nhiều. Người Quân bộ kỷ luật nghiêm minh, thượng cấp nói cái gì bọn họ liền nói cái đó, chỉ ứng thanh ‘Rõ’, còn lại chính là thái độ đám người của Vương gia cùng Bách Lý gia.
Vương Mặc Bạch cùng Bách Lý Như Nguyệt nhìn nhau, Bách Lý Như Nguyệt niết roi trên tay, không khách khí nói, “Chúng ta đã đến địa bàn của kiến chúa, lui lại như vậy, chỉ sợ khó có thể thu phục mọi người a!" Còn kém điểm nói thẳng ngươi nhát gan.
Kỳ Bạch buồn cười, hắn ngồi bên Việt Kha, hơi thương hại trên dưới nhìn y một cái, sau đó cúi đầu thấp giọng than thở, “Bách Lý Như Nguyệt rốt cuộc là thích anh, hay là hận anh a?" biểu cảm băng lãnh kia, quả thực giống như đang đối đãi với kẻ thù mà.
Việt Kha nhìn hắn cúi đầu, lộ ra mái tóc đen mượt mà. Tuy rằng đối phương như là đang lầm bầm, thế nhưng y biết Kỳ Bạch đây là đang trêu chọc mình.
Việt Kha kỳ thật cũng không để ý thái độ của Bách Lý Như Nguyệt, có thể nói là do đã quen. Bách Lý Như Nguyệt là thiên chi kiêu tử chân chính, muốn thái độ hắn đối với hòa ái một chút, chỉ sợ là thái dương mọc phía tây rồi. Cho dù Việt Kha là đối tượng hắn thầm mến, cũng không được. Bất quá Kỳ Bạch lại không giống, người này thật sự là ba ngày không đánh, thì leo mái vạch ngói!
Tay Việt Kha hơi hơi vươn ra sau, bàn tay lớn ở nơi không ai nhìn thấy, nhẹ nhàng mơn trớn eo Kỳ Bạch. Y quá hiểu thân thể Kỳ Bạch, điểm mẫn cảm của đối phương càng nắm rõ ràng, mà nơi y vuốt ve này cũng thế.
Kỳ Bạch cảm thấy thân thể tê dại một trận, đỏ mặt lên, lập tức xấu hổ không thôi đối với phản ứng của mình, trong não hắn đã hiện ra cảnh tượng mình hai tay chống nạnh mắng to Việt Kha, có điều rốt cuộc cũng không dám chọc y.
Việt Kha vừa lòng thấy được kết quả mình muốn, sau đó liếc mắt nhìn quét đám người ở đây, tâm tư mọi người y không đọc ra, thế nhưng cũng đoán được.
“Tình huống hiện tại các ngươi cũng rõ ràng, tình hình nơi này căn bản không tương xứng với hiểu biết của chúng ta, rút lui, là lựa chọn sáng suốt nhất!"
“Theo tôi thấy, là Việt tướng quân hoảng sợ đi!" Bên dưới có người cười khẩy.
Việt Kha nhíu mày, bình thản nói, “Ta đích thực là hoảng sợ, sợ tự mình ném mạng ở đây. Mà các ngươi, cũng có thể lựa chọn không rời đi!"
Đôi mắt dưới ánh huỳnh quang như là tẩm băng vậy, bị y nhìn đến, sẽ là một trận lạnh lẽo, thực lực vượt xa mọi người, càng khiến người ta không sinh nổi nửa điểm tâm tư phản kháng.
“Việt tướng quân, anh nói như vậy là rất vô trách nhiệm!" Bên dưới có người vụng trộm phản bác.
“Đúng vậy, bọn tôi đến cùng ngài, ngài cũng phải chịu trách nhiệm với bọn tôi chứ! Sao có thể mặc kệ như vậy?"
“Đúng thế đúng thế!"
Việt Kha hai mắt lạnh lùng, giọng nói không mang theo bất cứ cảm tình gì, “Các ngươi nên hiểu rõ một điểm, quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp tác mà thôi, ta phụ trách đưa các ngươi tới nơi này, thế nhưng không có nghĩa ta phải quản luôn các ngươi ăn uống đi về, còn cả tính mạng! Chịu trách nhiệm? Ta duy nhất phải chịu trách nhiệm, chính là đưa thủ hạ của ta đi ra khỏi nơi này!" Giọng y không cao, lấy một loại ngữ khí không hề gợn sóng, thế nhưng lại chấn động đến mức không ai dám lên tiếng.
“Đừng vì lợi ích trước mắt, mà được nhỏ mất lớn! Không còn tính mạng, cái gì cũng bằng không!"
“Việt Đại thiếu gia, mọi người đều hiểu ý anh, chỉ là đã đến nơi này, cứ như vậy rút lui, mọi người có chút không cam lòng!" Vương Mặc Bạch khéo léo khuyên nhủ.
Việt Kha nói, “Ta cũng hiểu suy nghĩ của các ngươi, nhưng, các ngươi phải biết, chúng ta phải đối mặt không phải kẻ địch không có trí tuệ như các ngươi nghĩ, mà là một kẻ mạnh có trí tuệ giống chúng ta, sức lực thậm chí vượt qua chúng ta. Có lẽ hiện tại, ở nơi các ngươi nhìn không thấy, đang có một đôi mắt dõi theo các ngươi!"
Giọng vô cảm rất có lực thuyết phục, mọi người không khỏi cảm giác da đầu run lên, giống như thực sự có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm ở nơi bọn họ không chú ý.
Tình huống này trên thực tế Việt Kha không phải đang lừa bọn họ, mà y thực sự cho là như vậy.
Chưa từng xảy ra, phương thức công kích tự sát của Kiến tộc!
Con Kiến tộc dẫn bọn họ vào kia phát nổ làm cho bọn họ tản ra, nhất nhất phân biệt đánh tan!
Hết thảy, đều khiến Việt Kha cảm giác, đối phương giống mèo vờn chuột đối đãi bọn họ, loại cảm giác tất cả của mình đều bị khống chế trong tay đối phương, vô cùng rõ ràng. Thực sự cho rằng, con kiến chúa kia, vẫn luôn giám thị bọn họ, nói không chừng còn đang suy xét, có nên giết hết tất cả hay không.
“Kiến tộc, thật sự lợi hại như vậy sao? Trước kia, không phải đều là dễ dàng tiêu diệt sao?" Phía dưới có người nhỏ giọng nói thầm.
Việt Kha không đáp, dễ dàng tiêu diệt?
Nghe đến câu này, y thầm muốn nói ‘Cái rắm’! Bất quá từ ngữ bất nhã như vậy y đương nhiên sẽ không nói ra miệng.
“Việt Đại thiếu gia, chẳng lẽ con kiến chúa này thật sự lợi hại như vậy? Muốn phú quý phải mạo hiểm, chúng ta chẳng lẽ không có một chút lực giao tranh?" Vương Mặc Bạch nghĩ nghĩ, có chút do dự nói.
Việt Kha bình tĩnh nhìn người kia một cái, cái liếc mắt này, khiến Vương Mặc Bạch thấy như thể toàn bộ bản thân đối phương đều nhìn thấu. Dưới ánh mắt của y, hết thảy, không có chỗ nào che giấu.
Việt Kha không đáp, chỉ trực tiếp đứng lên. Ánh mắt từ trên cao nhất nhất đảo qua phía dưới, soi rõ bản chất.
“Mạc Kỳ, toàn đội, chuẩn bị rút lui!" Y trầm giọng ra lệnh, ngữ khí không thể cãi lại.
“Rõ!"
Tác giả :
Hi Vũ