Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư
Chương 39
Nơi Kỳ Bạch bọn họ hạ trại là tại chân núi, cách một trăm mét có một con suối nhỏ chảy ngang qua, chung quanh toàn núi. Mà nơi Kiến tộc tụ tập là đằng sau ngọn núi bên trái, chỗ đó có một ngọn núi nhỏ khoảng hai trăm mét, nghe nói Kiến tộc ở chỗ đó.
Kiến tộc đến tột cùng là thế nào Kỳ Bạch cũng chỉ là nghe qua đôi câu, ấn tượng của hắn đối với chúng vẫn là dừng lại ở con kiến nhỏ xinh cần lao kiếp trước kia. Nhưng đứng ở đỉnh núi nhìn sang ngọn núi đối diện không còn chút xanh nào, ân ẩn chỉ có thể nhìn thấy cây cối bị bật gốc đầy bùn đất màu vàng, hắn không khỏi hít ngược.
Không chỉ như thế, ngay cả ngọn núi bọn họ đang ở,đằng sau cũng bị hại, cây cối màu lục không còn được mấy gốc, chỉ có bùn đất bị đào lên.
Nhìn cảnh tượng như thế, Kỳ Bạch cũng hiẻu rõ, vì sao nói Kiến tộc sẽ sinh ra uy hiếp đối với nhân loại, cứ để chúng ăn vào như vậy, thế giới này rất nhanh liền sẽ biến thành sa mạc a!
Việt Kha thấy thế cũng nheo lại mắt, phân phó với ba người Vương Mặc Bạch, “Hiện tại sào huyệt chúng nó đã mở rộng đến nơi này, xem ra kiến chúa đã đạt tới cấp 5! Mọi người đều phải cẩn thận một chút, phân phó thủ hạ trăm ngàn lần đừng để tụt lại phía sau!"
Kỳ Bạch đã phát hiện, nhóm người bọn họ tổng cộng chia làm bốn phương, bốn thế lực, phân biệt là Quân bộ, Vương gia, Tề gia còn có Bách Lý gia. Mà trong bốn thế lực này, mọi người ân ẩn lấy xu thế Việt Kha làm chủ, sai đâu đánh đó. Đây cũng là kết quả tốt nhất, ít nhất trong ba đại thế lực kia, bất luận là thế gia nhà ai làm thủ lĩnh bọn họ đều sẽ khó chịu.
Ba người đem mệnh lệnh nhất nhất phân phó xuống, phần mình đánh hoàn toàn tinh thần chậm rãi đi xuống dưới.
Kỳ Bạch bị Việt Kha che chở ngược lại là nhẹ nhàng nhất, thế nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm, đôi mắt sáng rõ đảo qua bốn phía.
Càng đi xuống dưới, màu lục càng ít, mà trong một khắc chân của một người đạp xuống đất, mặt đất vốn hoàn hảo đột nhiên hở, sau đó một vật phá đất chui ra, theo sau là một vệt sáng màu trắng xẹt qua.
Máu tươi giống như núi lửa phun trào phun ra, một miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương từ bả vai trái đến cánh tay trên, người kia trừng lớn hai mắt, lập tức mất mạng.
“Mau tản ra!" Việt Kha lớn tiếng ra lệnh.
Trong nháy mắt sự tình phát sinh kia Kỳ Bạch được Việt Kha ôm lấy, còn nạn nhân mất mạng kia cách vị trí bọn họ tương đối gần, máu tươi ấm áp trực tiếp vẩy đến mặt hắn.
Một khắc ấy, Kỳ Bạch như làm mộng, mãi đến khi giọng Việt Kha nổ tung bên tai hắn, hắn mới phát hiện thân thể hắn đang bất giác run rẩy.
Rất vô dụng!
Kỳ Bạch dưới đáy lòng khinh bỉ chính mình, răng nanh hung hăng cắn đầu lưỡi, mãi đến nếm được vị đau, trong miệng tràn ra mùi máu tươi, hắn lúc này mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, thân thể ngừng run rẩy.
Mà trong lúc Kỳ Bạch thất thần, mọi người vốn bởi vì tập kích đột ngột còn có chút bối rối đã bình tĩnh trở lại, cả người đều đề phòng, nhìn thứ bị vây ở bên trong.
Lớp da trắng nõn như ngọc, dường như có thể thấy cấu tạo hắn trong thân thể, nó cao tới hơn một mét, hai mắt đỏ bích như rubi, lên đỉnh đầu bộ có một đôi râu cực lớn, đang không ngừng đong đưa. Nó có ba đôi chân, chi trước dưới ánh mặt trời chiết xạ chiếu ra ánh sáng chối mắt, giống như hai lưỡi dao mỏng.
Đây chính là Kiến tộc!
Kỳ Bạch trong lúc giật mình chợt lóe ý nghĩ này, Kiến tộc còn mĩ lệ hơn nhiều so với hắn tưởng tượng. Thế nhưng thứ gì càng đẹp lại càng độc, từ ba khối thi thể nằm trên mặt đất là có thể nhìn ra, hơn nữa chúng nó đều là một kích giết trọn.
Vừa rồi bất ngờ không kịp đề phòng, liền có ba người chết thảm dưới song đao của Kiến tộc.
Kiến tộc xuất hiện tổng cộng có ba con, râu của chúng đang không ngừng đong đưa, giống như cành liễu vậy.
Việt Kha bảo hộ Kỳ Bạch ở sau người, nói khẽ với hắn, “Kiến tộc khó đối phó, em nhất định phải theo sát anh, hiểu chưa?" Hắn không yên lòng để Kỳ Bạch lại một mình, phải biết Kiến tộc là sinh sống tại dưới đất, nếu ở đó chui ra một con, vậy Kỳ Bạch sẽ gặp nguy hiểm.
Kỳ Bạch nghiêm túc gật gật đầu, tay phải bất giác xoa xoa túi vải.
Nếu Kiến tộc coi trọng hắn, như vậy hắn cũng không phải ngồi không!
Đôi mắt màu đỏ của Kiến tộc xinh đẹp như mã não, đồng thời ánh sáng bên trong như là biết lưu động, xán lạn vô cùng. Nhưng thời điểm Kiến tộc công kích, ánh sáng trong mắt chúng nó hội tụ cùng một chỗ, khi đó ánh mắt càng xinh đẹp.
“Cẩn thận, chúng muốn công kích!"
Khi nhìn đến ánh sáng trong mắt Kiến tộc tụ thành một điểm, Việt Kha vội vàng la lớn.
Kiến tộc có một đôi cánh, tốc độ cực nhanh, chỉ thấy ba vệt sáng vụt bắn vào trong đám người bao vây chúng. Đại bộ phận người ở đây đều là tinh anh, trong nháy mắt Kiến tộc đánh tới nhanh chóng phản ứng, dị năng giả, phong hỏa lôi điện, kim mộc thủy hỏa thổ vài loại thuộc tính công kích liên tiếp không ngừng đánh tới. Thân thể máu thịt của năng lực giả vượt xa người bình thường, cũng không phải ngồi không, vũ khí nóng lạnh trong tay cũng liên tục phát ra uy lực.
Trong nhóm người, thân thủ lợi hại nhất là Việt Kha, tiếp theo là ba người Vương Mặc Bạch. Thế nhưng, Kiến tộc công kích lại không phải hướng về bọn họ.
“Kiến tộc này, chẳng lẽ có trí tuệ?"
Kỳ Bạch nảy ra một suy đoán, chỉ có trí tuệ, mới biết được ba người này không dễ chọc, cho nên mới không công kích bọn họ. Đương nhiên, cũng không phủ định trực giác sinh vật của chúng nó, xu thế tránh xa nguy hiểm.
Bốn người Việt Kha có lẽ cũng nghĩ tới điểm này, trừ khuôn mặt Việt Kha nhìn không ra cảm xúc, sắc mặt ba người còn lại đều biến đổi.
“Việt Đại thiếu gia, anh xem…"
Ánh mắt Việt Kha đảo qua ba con Kiến tộc, tay phải lại rút ra nhuyễn kiếm quấn bên hông, “Ba con này là đến làm tiên phong, nếu đã đến, ta sẽ cho chúng có đi không có về!"
“Các người trông chừng kỹ Kỳ Bạch cho ta!"
Việt Kha dặn dò một câu, nhún thân nhảy vào chiến trường.
Nhuyễn kiếm nhu mà linh hoạt, thế nhưng Việt Kha vung lên lại tạo thành kiếm khí uy nghiêm, cương nhu đều có.
Kiến tộc công kích là dùng chi trước, sắc bén như đao, va chạm cùng lưỡi kiếm, phát ra tiếng động giống sắt đá va vào nhau, vũ khí hơi kém một chút, còn có thể xuất hiện chỗ mẻ, bởi vậy có thể thấy được chi trước của Kiến tộc đến tột cùng cứng rắn cỡ nào.
Việt Kha cũng biết rõ đạo lý này, có điều ba con kia cũng bất quá là tiểu lâu la, căn bản là không cần y đem hết toàn lực đến đối phó. Nhưng khinh địch chính là tối kỵ của binh gia, y cũng không dám chủ quan, giống như người cá phóng động qua lại giữa ba con Kiến tộc, ánh sáng nhuyễn kiếm trên tay quét đến chỗ nào, trên người Kiến tộc liền tăng thêm vết thương đến đấy.
Kiến tộc bề ngoài là màu trắng, chất lỏng chúng nó chảy ra giống như sữa vậy, còn toả ra một mùi thanh hương, phát tán trong không trung, làm tâm người rục rịch.
Kỳ Bạch có chút nhìn không thấu động tác của Việt Kha, trong mắt hắn, Việt Kha hoàn toàn có thể một kích giết sạch ba con kia, thế nhưng hiện tại lại cứ đọ sức qua lại với chúng nó, không biết là vì sao.
“Lão đại, được rồi!"
Đột nhiên, từ bên trong đám người nhảy ra một người đến, la lớn. Đó là một nam nhân dáng người thấp bé, đại khái chỉ có một mét năm mấy, thoạt nhìn có vài phần thông minh.
Việt Kha nghe được tiếng gọi, động tác trên tay không ngừng, lại đột nhiên thay đổi phương hướng, vốn chỉ là sẽ chém ra một vết thương nhỏ ở trên người Kiến tộc lại thành một chuyển trực tiếp cắt về phía cổ nó.
Ba con Kiến tộc trong chớp mắt liền bị Việt Kha tiêu diệt hai, còn lại một con, Việt Kha lại không hành động, mà càng kỳ quái là con Kiến tộc kia như mất hồn rồi, ngốc ngốc đứng đó không cử động.
Việt Kha dùng kiếm móc mắt của hai con Kiến tộc xuống, thu kiếm quay về, sau đó đem chúng cho Kỳ Bạch.
Kỳ Bạch vốn cho rằng con mắt đều là thứ ghê tởm, nhưng nhìn bốn viên giống như mã não màu đỏ, óng ánh lấp lánh như bảo thạch, cho dù hắn không đam mê châu báu, cũng khó mà chán ghét. Thế nhưng vừa nghĩ đến đây là con mắt, hắn lại khó có thể dùng ánh mắt nhìn bảo thạch mà đối đãi nó, chỉ còn biết ném vào trong bao, nhắm mắt làm ngơ.
Việt Kha đi đến trước mặt người vừa kêu kia, hỏi, “Đầu Khỉ, thế nào rồi?"
Đầu Khỉ đắc ý cười, vỗ vỗ ngực mình, nói, “Tất nhiên, Đầu Khỉ em ra tay, sao lại không thành công được!"
Việt Kha vừa lòng gật gật đầu, nói với ba người Vương Mặc Bạch, “Đây là Đầu Khỉ, các người cũng có thể đã nghe qua tên của cậu ta, dị năng là khống chế!"
Nghe được tên Đầu Khỉ, ba người Vương Mặc Bạch đã hiểu ra tính toán của Việt Kha.
“Con Kiến tộc này, vừa lúc có thể giúp chúng ta tìm được huyệt động chúng nó!"
Con Kiến tộc bị Đầu Khỉ khống chế đi ở phía trước, đoàn người Việt Kha đi theo phía sau.
Kiến tộc huyệt động trước giờ là tồn tại bí ẩn, chúng toàn đào huyệt động ở những nơi người ta không ngờ tới, mà lần này cũng không ngoại lệ, huyệt động chúng nó là ở bên trong một cây đại thụ mười người ôm!
Cây có điểm giống cây đa, tán rất lớn, mười người cũng ôm không hết, xem ra có chút lâu đời. Chỉ là nó đã hoàn toàn héo rũ, nhánh cây phía trên đã khô héo uể oải, cây này đã tử vong.
Huyệt động của Kiến tộc ở bên trong thân cây, kéo dài xuống lòng đất, bên ngoài có một tầng vỏ cây mỏng manh che khuất, ngược lại không có ai sẽ nghĩ chúng nó lại làm lối vào sào huyệt ở bên trong thân cây.
Dưới tàng cây là thế giới trong lòng đất, nhìn thông đạo giao tạp phiền phức, Kỳ Bạch cũng không thể không cảm thán năng lực của Kiến tộc rất mạnh, ít nhất ở phương diện đào hang.
Huyệt động cao khoảng hai mét, bề mặt vách tường đều thực bóng loáng, mặt trên phủ một tầng huỳnh quang điểm điểm màu trắng, cho dù là dưới đất cũng có thể nhìn vật.
Muốn tiêu diệt Kiến tộc từ căn bản là phải tiêu diệt kiến chúa, Đầu Khỉ hạ lệnh cho con Kiến tộc đi đến chỗ kiến chúa, đoàn người theo phía sau.
Đột nhiên, cước bộ Việt Kha phút chốc dừng lại, nói, “Không thích hợp!"
Đầu Khỉ nhìn y, nói, “Lão đại, con Kiến tộc này vẫn chưa truyền tin tức gì khác thường a!"
“Không có khác thường mới là khác thường lớn nhất!" Việt Kha cau mày, y nhớ rõ Kiến tộc là một loại côn trùng rất chăm chỉ, nhưng bọn họ đi đến giờ ngay cả một con Kiến tộc cũng chưa gặp, thật sự là rất không hợp lý.
“Tôi cũng thấy không đúng!" Bách Lý Như Nguyệt cũng lên tiếng,“Rất yên tĩnh!"
Nơi bọn họ đang ở chỉ có thể nghe tiếng bọn họ nói chuyện.
“Không đúng, chúng ta lui trước đã!"
Việt Kha quyết định thật nhanh, lập tức muốn lui về phía sau, nhưng không kịp rồi.
Chỉ thấy con Kiến tộc ở phía trước trong mắt lại toàn ánh đỏ bộc phát, toàn bộ thân thể nhanh chóng bành trướng ra, sau đó ‘đùng’ một tiếng, ầm ầm phát nổ.
Kiến tộc đến tột cùng là thế nào Kỳ Bạch cũng chỉ là nghe qua đôi câu, ấn tượng của hắn đối với chúng vẫn là dừng lại ở con kiến nhỏ xinh cần lao kiếp trước kia. Nhưng đứng ở đỉnh núi nhìn sang ngọn núi đối diện không còn chút xanh nào, ân ẩn chỉ có thể nhìn thấy cây cối bị bật gốc đầy bùn đất màu vàng, hắn không khỏi hít ngược.
Không chỉ như thế, ngay cả ngọn núi bọn họ đang ở,đằng sau cũng bị hại, cây cối màu lục không còn được mấy gốc, chỉ có bùn đất bị đào lên.
Nhìn cảnh tượng như thế, Kỳ Bạch cũng hiẻu rõ, vì sao nói Kiến tộc sẽ sinh ra uy hiếp đối với nhân loại, cứ để chúng ăn vào như vậy, thế giới này rất nhanh liền sẽ biến thành sa mạc a!
Việt Kha thấy thế cũng nheo lại mắt, phân phó với ba người Vương Mặc Bạch, “Hiện tại sào huyệt chúng nó đã mở rộng đến nơi này, xem ra kiến chúa đã đạt tới cấp 5! Mọi người đều phải cẩn thận một chút, phân phó thủ hạ trăm ngàn lần đừng để tụt lại phía sau!"
Kỳ Bạch đã phát hiện, nhóm người bọn họ tổng cộng chia làm bốn phương, bốn thế lực, phân biệt là Quân bộ, Vương gia, Tề gia còn có Bách Lý gia. Mà trong bốn thế lực này, mọi người ân ẩn lấy xu thế Việt Kha làm chủ, sai đâu đánh đó. Đây cũng là kết quả tốt nhất, ít nhất trong ba đại thế lực kia, bất luận là thế gia nhà ai làm thủ lĩnh bọn họ đều sẽ khó chịu.
Ba người đem mệnh lệnh nhất nhất phân phó xuống, phần mình đánh hoàn toàn tinh thần chậm rãi đi xuống dưới.
Kỳ Bạch bị Việt Kha che chở ngược lại là nhẹ nhàng nhất, thế nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm, đôi mắt sáng rõ đảo qua bốn phía.
Càng đi xuống dưới, màu lục càng ít, mà trong một khắc chân của một người đạp xuống đất, mặt đất vốn hoàn hảo đột nhiên hở, sau đó một vật phá đất chui ra, theo sau là một vệt sáng màu trắng xẹt qua.
Máu tươi giống như núi lửa phun trào phun ra, một miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương từ bả vai trái đến cánh tay trên, người kia trừng lớn hai mắt, lập tức mất mạng.
“Mau tản ra!" Việt Kha lớn tiếng ra lệnh.
Trong nháy mắt sự tình phát sinh kia Kỳ Bạch được Việt Kha ôm lấy, còn nạn nhân mất mạng kia cách vị trí bọn họ tương đối gần, máu tươi ấm áp trực tiếp vẩy đến mặt hắn.
Một khắc ấy, Kỳ Bạch như làm mộng, mãi đến khi giọng Việt Kha nổ tung bên tai hắn, hắn mới phát hiện thân thể hắn đang bất giác run rẩy.
Rất vô dụng!
Kỳ Bạch dưới đáy lòng khinh bỉ chính mình, răng nanh hung hăng cắn đầu lưỡi, mãi đến nếm được vị đau, trong miệng tràn ra mùi máu tươi, hắn lúc này mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, thân thể ngừng run rẩy.
Mà trong lúc Kỳ Bạch thất thần, mọi người vốn bởi vì tập kích đột ngột còn có chút bối rối đã bình tĩnh trở lại, cả người đều đề phòng, nhìn thứ bị vây ở bên trong.
Lớp da trắng nõn như ngọc, dường như có thể thấy cấu tạo hắn trong thân thể, nó cao tới hơn một mét, hai mắt đỏ bích như rubi, lên đỉnh đầu bộ có một đôi râu cực lớn, đang không ngừng đong đưa. Nó có ba đôi chân, chi trước dưới ánh mặt trời chiết xạ chiếu ra ánh sáng chối mắt, giống như hai lưỡi dao mỏng.
Đây chính là Kiến tộc!
Kỳ Bạch trong lúc giật mình chợt lóe ý nghĩ này, Kiến tộc còn mĩ lệ hơn nhiều so với hắn tưởng tượng. Thế nhưng thứ gì càng đẹp lại càng độc, từ ba khối thi thể nằm trên mặt đất là có thể nhìn ra, hơn nữa chúng nó đều là một kích giết trọn.
Vừa rồi bất ngờ không kịp đề phòng, liền có ba người chết thảm dưới song đao của Kiến tộc.
Kiến tộc xuất hiện tổng cộng có ba con, râu của chúng đang không ngừng đong đưa, giống như cành liễu vậy.
Việt Kha bảo hộ Kỳ Bạch ở sau người, nói khẽ với hắn, “Kiến tộc khó đối phó, em nhất định phải theo sát anh, hiểu chưa?" Hắn không yên lòng để Kỳ Bạch lại một mình, phải biết Kiến tộc là sinh sống tại dưới đất, nếu ở đó chui ra một con, vậy Kỳ Bạch sẽ gặp nguy hiểm.
Kỳ Bạch nghiêm túc gật gật đầu, tay phải bất giác xoa xoa túi vải.
Nếu Kiến tộc coi trọng hắn, như vậy hắn cũng không phải ngồi không!
Đôi mắt màu đỏ của Kiến tộc xinh đẹp như mã não, đồng thời ánh sáng bên trong như là biết lưu động, xán lạn vô cùng. Nhưng thời điểm Kiến tộc công kích, ánh sáng trong mắt chúng nó hội tụ cùng một chỗ, khi đó ánh mắt càng xinh đẹp.
“Cẩn thận, chúng muốn công kích!"
Khi nhìn đến ánh sáng trong mắt Kiến tộc tụ thành một điểm, Việt Kha vội vàng la lớn.
Kiến tộc có một đôi cánh, tốc độ cực nhanh, chỉ thấy ba vệt sáng vụt bắn vào trong đám người bao vây chúng. Đại bộ phận người ở đây đều là tinh anh, trong nháy mắt Kiến tộc đánh tới nhanh chóng phản ứng, dị năng giả, phong hỏa lôi điện, kim mộc thủy hỏa thổ vài loại thuộc tính công kích liên tiếp không ngừng đánh tới. Thân thể máu thịt của năng lực giả vượt xa người bình thường, cũng không phải ngồi không, vũ khí nóng lạnh trong tay cũng liên tục phát ra uy lực.
Trong nhóm người, thân thủ lợi hại nhất là Việt Kha, tiếp theo là ba người Vương Mặc Bạch. Thế nhưng, Kiến tộc công kích lại không phải hướng về bọn họ.
“Kiến tộc này, chẳng lẽ có trí tuệ?"
Kỳ Bạch nảy ra một suy đoán, chỉ có trí tuệ, mới biết được ba người này không dễ chọc, cho nên mới không công kích bọn họ. Đương nhiên, cũng không phủ định trực giác sinh vật của chúng nó, xu thế tránh xa nguy hiểm.
Bốn người Việt Kha có lẽ cũng nghĩ tới điểm này, trừ khuôn mặt Việt Kha nhìn không ra cảm xúc, sắc mặt ba người còn lại đều biến đổi.
“Việt Đại thiếu gia, anh xem…"
Ánh mắt Việt Kha đảo qua ba con Kiến tộc, tay phải lại rút ra nhuyễn kiếm quấn bên hông, “Ba con này là đến làm tiên phong, nếu đã đến, ta sẽ cho chúng có đi không có về!"
“Các người trông chừng kỹ Kỳ Bạch cho ta!"
Việt Kha dặn dò một câu, nhún thân nhảy vào chiến trường.
Nhuyễn kiếm nhu mà linh hoạt, thế nhưng Việt Kha vung lên lại tạo thành kiếm khí uy nghiêm, cương nhu đều có.
Kiến tộc công kích là dùng chi trước, sắc bén như đao, va chạm cùng lưỡi kiếm, phát ra tiếng động giống sắt đá va vào nhau, vũ khí hơi kém một chút, còn có thể xuất hiện chỗ mẻ, bởi vậy có thể thấy được chi trước của Kiến tộc đến tột cùng cứng rắn cỡ nào.
Việt Kha cũng biết rõ đạo lý này, có điều ba con kia cũng bất quá là tiểu lâu la, căn bản là không cần y đem hết toàn lực đến đối phó. Nhưng khinh địch chính là tối kỵ của binh gia, y cũng không dám chủ quan, giống như người cá phóng động qua lại giữa ba con Kiến tộc, ánh sáng nhuyễn kiếm trên tay quét đến chỗ nào, trên người Kiến tộc liền tăng thêm vết thương đến đấy.
Kiến tộc bề ngoài là màu trắng, chất lỏng chúng nó chảy ra giống như sữa vậy, còn toả ra một mùi thanh hương, phát tán trong không trung, làm tâm người rục rịch.
Kỳ Bạch có chút nhìn không thấu động tác của Việt Kha, trong mắt hắn, Việt Kha hoàn toàn có thể một kích giết sạch ba con kia, thế nhưng hiện tại lại cứ đọ sức qua lại với chúng nó, không biết là vì sao.
“Lão đại, được rồi!"
Đột nhiên, từ bên trong đám người nhảy ra một người đến, la lớn. Đó là một nam nhân dáng người thấp bé, đại khái chỉ có một mét năm mấy, thoạt nhìn có vài phần thông minh.
Việt Kha nghe được tiếng gọi, động tác trên tay không ngừng, lại đột nhiên thay đổi phương hướng, vốn chỉ là sẽ chém ra một vết thương nhỏ ở trên người Kiến tộc lại thành một chuyển trực tiếp cắt về phía cổ nó.
Ba con Kiến tộc trong chớp mắt liền bị Việt Kha tiêu diệt hai, còn lại một con, Việt Kha lại không hành động, mà càng kỳ quái là con Kiến tộc kia như mất hồn rồi, ngốc ngốc đứng đó không cử động.
Việt Kha dùng kiếm móc mắt của hai con Kiến tộc xuống, thu kiếm quay về, sau đó đem chúng cho Kỳ Bạch.
Kỳ Bạch vốn cho rằng con mắt đều là thứ ghê tởm, nhưng nhìn bốn viên giống như mã não màu đỏ, óng ánh lấp lánh như bảo thạch, cho dù hắn không đam mê châu báu, cũng khó mà chán ghét. Thế nhưng vừa nghĩ đến đây là con mắt, hắn lại khó có thể dùng ánh mắt nhìn bảo thạch mà đối đãi nó, chỉ còn biết ném vào trong bao, nhắm mắt làm ngơ.
Việt Kha đi đến trước mặt người vừa kêu kia, hỏi, “Đầu Khỉ, thế nào rồi?"
Đầu Khỉ đắc ý cười, vỗ vỗ ngực mình, nói, “Tất nhiên, Đầu Khỉ em ra tay, sao lại không thành công được!"
Việt Kha vừa lòng gật gật đầu, nói với ba người Vương Mặc Bạch, “Đây là Đầu Khỉ, các người cũng có thể đã nghe qua tên của cậu ta, dị năng là khống chế!"
Nghe được tên Đầu Khỉ, ba người Vương Mặc Bạch đã hiểu ra tính toán của Việt Kha.
“Con Kiến tộc này, vừa lúc có thể giúp chúng ta tìm được huyệt động chúng nó!"
Con Kiến tộc bị Đầu Khỉ khống chế đi ở phía trước, đoàn người Việt Kha đi theo phía sau.
Kiến tộc huyệt động trước giờ là tồn tại bí ẩn, chúng toàn đào huyệt động ở những nơi người ta không ngờ tới, mà lần này cũng không ngoại lệ, huyệt động chúng nó là ở bên trong một cây đại thụ mười người ôm!
Cây có điểm giống cây đa, tán rất lớn, mười người cũng ôm không hết, xem ra có chút lâu đời. Chỉ là nó đã hoàn toàn héo rũ, nhánh cây phía trên đã khô héo uể oải, cây này đã tử vong.
Huyệt động của Kiến tộc ở bên trong thân cây, kéo dài xuống lòng đất, bên ngoài có một tầng vỏ cây mỏng manh che khuất, ngược lại không có ai sẽ nghĩ chúng nó lại làm lối vào sào huyệt ở bên trong thân cây.
Dưới tàng cây là thế giới trong lòng đất, nhìn thông đạo giao tạp phiền phức, Kỳ Bạch cũng không thể không cảm thán năng lực của Kiến tộc rất mạnh, ít nhất ở phương diện đào hang.
Huyệt động cao khoảng hai mét, bề mặt vách tường đều thực bóng loáng, mặt trên phủ một tầng huỳnh quang điểm điểm màu trắng, cho dù là dưới đất cũng có thể nhìn vật.
Muốn tiêu diệt Kiến tộc từ căn bản là phải tiêu diệt kiến chúa, Đầu Khỉ hạ lệnh cho con Kiến tộc đi đến chỗ kiến chúa, đoàn người theo phía sau.
Đột nhiên, cước bộ Việt Kha phút chốc dừng lại, nói, “Không thích hợp!"
Đầu Khỉ nhìn y, nói, “Lão đại, con Kiến tộc này vẫn chưa truyền tin tức gì khác thường a!"
“Không có khác thường mới là khác thường lớn nhất!" Việt Kha cau mày, y nhớ rõ Kiến tộc là một loại côn trùng rất chăm chỉ, nhưng bọn họ đi đến giờ ngay cả một con Kiến tộc cũng chưa gặp, thật sự là rất không hợp lý.
“Tôi cũng thấy không đúng!" Bách Lý Như Nguyệt cũng lên tiếng,“Rất yên tĩnh!"
Nơi bọn họ đang ở chỉ có thể nghe tiếng bọn họ nói chuyện.
“Không đúng, chúng ta lui trước đã!"
Việt Kha quyết định thật nhanh, lập tức muốn lui về phía sau, nhưng không kịp rồi.
Chỉ thấy con Kiến tộc ở phía trước trong mắt lại toàn ánh đỏ bộc phát, toàn bộ thân thể nhanh chóng bành trướng ra, sau đó ‘đùng’ một tiếng, ầm ầm phát nổ.
Tác giả :
Hi Vũ