Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 302: Âm Dương sư của Đảo quốc
Thành phố Nam Châu, không đơn giản chỉ là thành phố của tỉnh Quảng Nam, mà còn là một trong những thành phố cấp một cao cấp nhất cả nước.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trần đến đây, nhưng đối với Trang Phỉ Phỉ thì ngược lại là khách quen của nơi này, đối với nơi này hết sức quen thuộc.
Sau khi xe lái vào thành phố Nam Châu, ở dưới sự chỉ dẫn của Trang Phỉ Phỉ, đi tới một câu lạc bộ cao cấp tư nhân và dừng lại.
"Chính là nơi này! Nghe Như Hi nói, cha của nàng đã sắp xếp cho nàng một buổi ra mắt, đối phương hình như là một công tử ca của một đại tập đoàn nào đó của Đảo quốc!"
Nói xong lời này, Trang Phỉ Phỉ lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại cho Tiêu Nhược Hi.
Nhưng mà, liên tiếp gọi nhiều lần, thế mà đều không có nghe máy, "Kỳ quái, nha đầu này làm sao không nghe điện thoại?"
Diệp Trần cũng không thể không nhướng mày, mơ hồ cảm giác được có chuyện không ổn xảy ra.
"Chúng ta trực tiếp đi vào tìm người!"
Dừng xe lại, Diệp Trần dẫn Trang Phỉ Phỉ trực tiếp đi tới câu lạc bộ cao cấp kia.
"Hai vị, xin dừng bước! Ở đây là câu lạc bộ tư nhân, không chấp nhận khách mới từ bên ngoài đến!"
Hai người vừa mới đi tới cửa, đã bị hai tên nhân viên bảo vệ mặc âu phục đi giày da ngăn lại.
Tuy nhiên, dựa vào bọn họ thì làm sao có thể ngăn được Diệp Trần?
"Hừ!"
Diệp Trần trực tiếp hừ nhẹ một tiếng, phát ra hai đạo tinh thần niệm lực, hai người kia lập tức choáng váng mặt dại ra, Diệp Trần thì kéo Trang Phỉ Phỉ thân thể nhoáng một cái hai người đã xông vào bên trong câu lạc bộ.
Đợi đến khi hai người kia hết choáng vàng tỉnh lại, Diệp Trần và Trang Phỉ Phỉ cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.
Hai người mơ màng một lúc, chuyện vừa xảy ra đã hoàn toàn không nhớ nổi.
...
Mà cùng lúc đó, ở một cái phòng khách ở sâu trong câu lạc bộ.
"Lão sư, cô gái này dù sao cũng là con gái của Tiêu Thiên Tá, ở đây lại là Nam Châu, là địa bàn của Tiêu Thiên Tá, chúng ta làm như thế thật không có chuyện gì sao?"
Người nói chuyện chính là một thanh niên có khuôn mặt hơi đẹp trai, nhưng lại hiện ra khí tức âm u, mà nói chính là tiếng của Đảo quốc, hiển nhiên chắc là một người của Đảo quốc.
Mà lão sư trong miệng của hắn là một ông lão với hình dáng tiều tụy, hai mắt của lão giả này lõm xuống một chút lộ ra hốc mắt, khí tức âm u trên người so với nam thanh niên kia chỉ có hơn chứ không có kém.
Ông lão âm trầm cười khặc khặc một tiếng, "Biết là vậy, thế nhưng lực lượng linh hồn của cô gái này rất cường đại, là nhân tuyển thích hợp nhất mà vi sư đã tìm kiếm từ rất lâu, sau khi ta tiến hành luyện hóa lực lượng linh hồn của người này thành lực lượng thức thần của ta, sau đó tiến hành bồi dưỡng, nó sẽ giúp ta trở thành một vị thần mạnh nhất trong các vị thần!"
"Chẳng qua ngươi yên tâm, bây giờ còn chưa phải là thời cơ tốt nhất để tiến hành luyện hóa, trước tiên ta gieo xuống một viên hạt giống vào trong thức hải của cô gái này, để cô ta khăng khăng một mực yêu ngươi, chờ đến khi Tiêu Thiên Tá gả cô ta cho ngươi, ngươi trở về Đảo quốc, đến lúc đó vi sư sẽ từ từ luyện hóa!"
Nói đến đây, lão giả âm u dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Long Nhất, vi sư già rồi! Đợi vi sư đến trăm năm sau thì những thức thần này ở trong tay của ta, không sớm thì muộn đều không phải là của ngươi sao?"
Thanh niên Đạo quốc nghe được điều này, ngay lập tức hiện ra vẻ mặt vui mừng, cuối cùng lo lắng cũng hoàn toàn bỏ đi, vội vàng khom người nói:
"Tất cả hoàn toàn nghe theo lão sư ngài!"
Ông lão âm u nhẹ gật đầu hài lòng, lúc này đi về phía một chiếc giường ở bên cạnh.
Mà lúc này ở trên giường, có một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, có khuôn mặt rất xinh đẹp, chỉ riêng dung mạo bề ngoài mà nói so với Trang Phỉ Phỉ còn muốn cao hơn một bậc, tuy nhiên lúc này hai mắt của cô ta đang nhắm chặt, hiển nhiên là đang bị hôn mê.
Nếu như Trang Phỉ Phỉ ở chỗ này thì khẳng định có thể liếc mắt là nhận ra cô gái trước mắt này chính là Tiêu Nhược Hi chị em tốt của cô.
Hóa ra, buổi ra mắt này hoàn toàn là một âm mưu!
Lão giả âm u trước mắt này là Âm Dương sư nổi tiếng ở Đảo quốc, tên là Nam Dã Trần Bát, mà thanh niên kia thì là đệ tử của hắn tên là Bán Tàng Long Nhất.
Hai người này ở vài ngày trước trong một bữa tiệc rượu, trong lúc vô tình nhìn thấy Tiêu Nhược Hi, Nam Dã Trần Bát ngạc nhiên phát hiện, lực lượng linh hồn của vị thiên kim Tiêu gia này cường đại khác thường, thế là nảy sinh ra ý nghĩ xấu muốn luyện hóa linh hồn của Tiêu Nhược Hi này thành thức thần của mình.
Sau đó dưới sự giật dây của Nam Dã Trần Bát, Bán Tàng Long Nhất lợi dụng danh nghĩa gia tộc thông gia hướng Tiêu Thiên Tá cầu hôn, như vậy mới có buổi ra mắt ngày hôm nay.
"Đáng tiếc! Một cô gái xinh đẹp như vậy, không lâu sau đó sẽ bị lão sư rút đi linh hồn biến thành một cái xác khô!"
Bán Tàng Long Nhất thở dài một chút, trong mắt không thấy có bất luận vẻ thương hại nào, ngược lại lóe ra vẻ hưng phấn.
Vị lão sư này của hắn cường đại cỡ nào, hắn so với bất luận kẻ nào khác đều hiểu rõ hơn!
Ở trên tay lão sư Nam Dã Trần Bát của hắn đã từng dùng thức thần luyện hóa linh hồn của một con Yêu Hồ, đủ mạnh để chống đỡ được cường giả Thần Cảnh trong giới võ đạo của Hoa Hạ!
Nếu như lực lượng linh hồn của nữ nhân trước mắt này cường đại như Nam Dã Trần Bát nói, tương lai luyện hóa ra thức thần, chẳng phải là so với võ giả Thần Cảnh còn phải lợi hại hơn sao?
Mà trong tương lai, những thức thần này sẽ truyền vào trên người của hắn, vậy chẳng phải hắn vô địch thiên hạ rồi sao?
Ngay lúc Bán Tàng Long Nhất còn đang trong mộng tưởng, Nam Dã Trần Bát cũng đã đi tới bên cạnh chiếc giường, từ từ nhắm hai mắt lại, sau đó lại đột nhiên mở ra, trong đôi mắt tất cả đều là màu trắng, hơn nữa còn lóe ra tia sáng yêu dị!
Ngay lúc Bán Tàng Long Nhất còn đang ước mơ lấy, Nam Dã Trần Bát cũng đã đi tới bên cạnh cái giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tiếp theo lại bỗng nhiên mở ra, đôi mắt tất cả đều là màu trắng, hơn nữa lóe ra tia sáng yêu dị!
"Dĩ ngô chi thần, đoạt nhữ chi hồn! Đi!"
Theo một tiếng quát to của Nam Dã Trần Bát, một luồng ánh sáng trắng yêu dị, trong nháy mắt đánh vào trong mi tâm của Tiêu Nhược Hi!
...
Mà lúc này, Diệp Trần đã xông vào bên trong câu lạc bộ, đột nhiên cảm ứng được một luồng sóng tinh thần cường đại!
"Không tốt! Có yêu nhân quấy phá! Hi Nguyệt!"
Trong nháy mắt Diệp Trần cảm ứng được vị trí của luồng sóng tinh thần kia, không nghĩ ngợi chút nào ngay lập tức lao về phía bức tường ở một bên!
Bành! Bành! Bành!
Trong nháy mắt, Diệp Trần đã xuyên phá hơn mười bức tường, trực tiếp vượt qua tầm mười gian phòng, vọt vào trong phòng khách kia!
"Người nào?"
Nam Dã Trần Bát cảm thấy ngoài ý muốn, lập tức thu hồi pháp thuật, nhanh chóng lui sang vách tường bên cạnh, nhìn thấy thiếu niên trước mắt này đột nhiên chọc thủng tường mà đến, vẻ mặt lập tức đại biến!
Diệp Trần lại không có để ý tới hai người, trong nháy mắt ánh mắt nhìn chằm chằm trên người Tiêu Nhược Hi đang nằm ở trên giường.
Lúc trước Diệp Trần được Trang Phỉ Phỉ cho nhìn qua ảnh của Tiêu Nhược Hi, cho nên hắn liếc mắt là nhận ra được.
Bạch!
Diệp Trần trực tiếp bước ra một bước, trong nháy mắt đi tới bên cạnh Tiêu Nhược Hi, lập tức phóng xuất ra một đạo thần niệm, trực tiếp chui vào trong thức hải của nàng, bắt đầu tìm tòi.
Chẳng mấy chốc, Ở trong thức hải của Tiêu Nhược Hi, Diệp Trần quả nhiên tìm thấy được một đạo khí tức linh hồn vô cùng quen thuộc!
"Hi Nguyệt!"
Diệp Trần lập tức kích động nhịn không được khẽ quát một tiếng, đáng tiếc hắn đã nhanh chóng phát hiện ra rằng, đạo linh hồn kia thực sự quá tàn tạ, thậm chí gần như không có ý thức tự chủ, cho nên không có bất kỳ cách nào nói ra câu trả lời.
Mà Nam Dã Trần Bát đứng ở một bên, lúc này cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy Diệp Trần cũng làm như thế, không thể không khặc khặc cười nói:
"Hóa ra là người trong đồng đạo a! Làm sao? Ngươi cũng coi trọng linh hồn của nha đầu này, nhưng mà mọi thứ đều là có trước có sau, hay là các hạ muốn cướp người từ trong tay của lão phu hay sao?"
Nam Dã Trần Bát đang nói chuyện cùng lúc đó đột nhiên vỗ một cái vào Hoàng Bì Hồ Lô ở bên hông!
Oanh!
Từ trong Hoàng Bì Hồ Lô kia, lập tức xuất hiện một đạo hư ảnh to lớn màu đỏ, là một con yêu hồ cao tới bốn, năm mét.
Rất rõ ràng, đây là thức thần của Âm Dương sư!
P/S: Ta thích nào a.....Đề cử đi mọi người ơi.....ai có Kim phiếu đẩy khoảng chục cái nhé:D
Đây là lần đầu tiên Diệp Trần đến đây, nhưng đối với Trang Phỉ Phỉ thì ngược lại là khách quen của nơi này, đối với nơi này hết sức quen thuộc.
Sau khi xe lái vào thành phố Nam Châu, ở dưới sự chỉ dẫn của Trang Phỉ Phỉ, đi tới một câu lạc bộ cao cấp tư nhân và dừng lại.
"Chính là nơi này! Nghe Như Hi nói, cha của nàng đã sắp xếp cho nàng một buổi ra mắt, đối phương hình như là một công tử ca của một đại tập đoàn nào đó của Đảo quốc!"
Nói xong lời này, Trang Phỉ Phỉ lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại cho Tiêu Nhược Hi.
Nhưng mà, liên tiếp gọi nhiều lần, thế mà đều không có nghe máy, "Kỳ quái, nha đầu này làm sao không nghe điện thoại?"
Diệp Trần cũng không thể không nhướng mày, mơ hồ cảm giác được có chuyện không ổn xảy ra.
"Chúng ta trực tiếp đi vào tìm người!"
Dừng xe lại, Diệp Trần dẫn Trang Phỉ Phỉ trực tiếp đi tới câu lạc bộ cao cấp kia.
"Hai vị, xin dừng bước! Ở đây là câu lạc bộ tư nhân, không chấp nhận khách mới từ bên ngoài đến!"
Hai người vừa mới đi tới cửa, đã bị hai tên nhân viên bảo vệ mặc âu phục đi giày da ngăn lại.
Tuy nhiên, dựa vào bọn họ thì làm sao có thể ngăn được Diệp Trần?
"Hừ!"
Diệp Trần trực tiếp hừ nhẹ một tiếng, phát ra hai đạo tinh thần niệm lực, hai người kia lập tức choáng váng mặt dại ra, Diệp Trần thì kéo Trang Phỉ Phỉ thân thể nhoáng một cái hai người đã xông vào bên trong câu lạc bộ.
Đợi đến khi hai người kia hết choáng vàng tỉnh lại, Diệp Trần và Trang Phỉ Phỉ cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.
Hai người mơ màng một lúc, chuyện vừa xảy ra đã hoàn toàn không nhớ nổi.
...
Mà cùng lúc đó, ở một cái phòng khách ở sâu trong câu lạc bộ.
"Lão sư, cô gái này dù sao cũng là con gái của Tiêu Thiên Tá, ở đây lại là Nam Châu, là địa bàn của Tiêu Thiên Tá, chúng ta làm như thế thật không có chuyện gì sao?"
Người nói chuyện chính là một thanh niên có khuôn mặt hơi đẹp trai, nhưng lại hiện ra khí tức âm u, mà nói chính là tiếng của Đảo quốc, hiển nhiên chắc là một người của Đảo quốc.
Mà lão sư trong miệng của hắn là một ông lão với hình dáng tiều tụy, hai mắt của lão giả này lõm xuống một chút lộ ra hốc mắt, khí tức âm u trên người so với nam thanh niên kia chỉ có hơn chứ không có kém.
Ông lão âm trầm cười khặc khặc một tiếng, "Biết là vậy, thế nhưng lực lượng linh hồn của cô gái này rất cường đại, là nhân tuyển thích hợp nhất mà vi sư đã tìm kiếm từ rất lâu, sau khi ta tiến hành luyện hóa lực lượng linh hồn của người này thành lực lượng thức thần của ta, sau đó tiến hành bồi dưỡng, nó sẽ giúp ta trở thành một vị thần mạnh nhất trong các vị thần!"
"Chẳng qua ngươi yên tâm, bây giờ còn chưa phải là thời cơ tốt nhất để tiến hành luyện hóa, trước tiên ta gieo xuống một viên hạt giống vào trong thức hải của cô gái này, để cô ta khăng khăng một mực yêu ngươi, chờ đến khi Tiêu Thiên Tá gả cô ta cho ngươi, ngươi trở về Đảo quốc, đến lúc đó vi sư sẽ từ từ luyện hóa!"
Nói đến đây, lão giả âm u dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Long Nhất, vi sư già rồi! Đợi vi sư đến trăm năm sau thì những thức thần này ở trong tay của ta, không sớm thì muộn đều không phải là của ngươi sao?"
Thanh niên Đạo quốc nghe được điều này, ngay lập tức hiện ra vẻ mặt vui mừng, cuối cùng lo lắng cũng hoàn toàn bỏ đi, vội vàng khom người nói:
"Tất cả hoàn toàn nghe theo lão sư ngài!"
Ông lão âm u nhẹ gật đầu hài lòng, lúc này đi về phía một chiếc giường ở bên cạnh.
Mà lúc này ở trên giường, có một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, có khuôn mặt rất xinh đẹp, chỉ riêng dung mạo bề ngoài mà nói so với Trang Phỉ Phỉ còn muốn cao hơn một bậc, tuy nhiên lúc này hai mắt của cô ta đang nhắm chặt, hiển nhiên là đang bị hôn mê.
Nếu như Trang Phỉ Phỉ ở chỗ này thì khẳng định có thể liếc mắt là nhận ra cô gái trước mắt này chính là Tiêu Nhược Hi chị em tốt của cô.
Hóa ra, buổi ra mắt này hoàn toàn là một âm mưu!
Lão giả âm u trước mắt này là Âm Dương sư nổi tiếng ở Đảo quốc, tên là Nam Dã Trần Bát, mà thanh niên kia thì là đệ tử của hắn tên là Bán Tàng Long Nhất.
Hai người này ở vài ngày trước trong một bữa tiệc rượu, trong lúc vô tình nhìn thấy Tiêu Nhược Hi, Nam Dã Trần Bát ngạc nhiên phát hiện, lực lượng linh hồn của vị thiên kim Tiêu gia này cường đại khác thường, thế là nảy sinh ra ý nghĩ xấu muốn luyện hóa linh hồn của Tiêu Nhược Hi này thành thức thần của mình.
Sau đó dưới sự giật dây của Nam Dã Trần Bát, Bán Tàng Long Nhất lợi dụng danh nghĩa gia tộc thông gia hướng Tiêu Thiên Tá cầu hôn, như vậy mới có buổi ra mắt ngày hôm nay.
"Đáng tiếc! Một cô gái xinh đẹp như vậy, không lâu sau đó sẽ bị lão sư rút đi linh hồn biến thành một cái xác khô!"
Bán Tàng Long Nhất thở dài một chút, trong mắt không thấy có bất luận vẻ thương hại nào, ngược lại lóe ra vẻ hưng phấn.
Vị lão sư này của hắn cường đại cỡ nào, hắn so với bất luận kẻ nào khác đều hiểu rõ hơn!
Ở trên tay lão sư Nam Dã Trần Bát của hắn đã từng dùng thức thần luyện hóa linh hồn của một con Yêu Hồ, đủ mạnh để chống đỡ được cường giả Thần Cảnh trong giới võ đạo của Hoa Hạ!
Nếu như lực lượng linh hồn của nữ nhân trước mắt này cường đại như Nam Dã Trần Bát nói, tương lai luyện hóa ra thức thần, chẳng phải là so với võ giả Thần Cảnh còn phải lợi hại hơn sao?
Mà trong tương lai, những thức thần này sẽ truyền vào trên người của hắn, vậy chẳng phải hắn vô địch thiên hạ rồi sao?
Ngay lúc Bán Tàng Long Nhất còn đang trong mộng tưởng, Nam Dã Trần Bát cũng đã đi tới bên cạnh chiếc giường, từ từ nhắm hai mắt lại, sau đó lại đột nhiên mở ra, trong đôi mắt tất cả đều là màu trắng, hơn nữa còn lóe ra tia sáng yêu dị!
Ngay lúc Bán Tàng Long Nhất còn đang ước mơ lấy, Nam Dã Trần Bát cũng đã đi tới bên cạnh cái giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tiếp theo lại bỗng nhiên mở ra, đôi mắt tất cả đều là màu trắng, hơn nữa lóe ra tia sáng yêu dị!
"Dĩ ngô chi thần, đoạt nhữ chi hồn! Đi!"
Theo một tiếng quát to của Nam Dã Trần Bát, một luồng ánh sáng trắng yêu dị, trong nháy mắt đánh vào trong mi tâm của Tiêu Nhược Hi!
...
Mà lúc này, Diệp Trần đã xông vào bên trong câu lạc bộ, đột nhiên cảm ứng được một luồng sóng tinh thần cường đại!
"Không tốt! Có yêu nhân quấy phá! Hi Nguyệt!"
Trong nháy mắt Diệp Trần cảm ứng được vị trí của luồng sóng tinh thần kia, không nghĩ ngợi chút nào ngay lập tức lao về phía bức tường ở một bên!
Bành! Bành! Bành!
Trong nháy mắt, Diệp Trần đã xuyên phá hơn mười bức tường, trực tiếp vượt qua tầm mười gian phòng, vọt vào trong phòng khách kia!
"Người nào?"
Nam Dã Trần Bát cảm thấy ngoài ý muốn, lập tức thu hồi pháp thuật, nhanh chóng lui sang vách tường bên cạnh, nhìn thấy thiếu niên trước mắt này đột nhiên chọc thủng tường mà đến, vẻ mặt lập tức đại biến!
Diệp Trần lại không có để ý tới hai người, trong nháy mắt ánh mắt nhìn chằm chằm trên người Tiêu Nhược Hi đang nằm ở trên giường.
Lúc trước Diệp Trần được Trang Phỉ Phỉ cho nhìn qua ảnh của Tiêu Nhược Hi, cho nên hắn liếc mắt là nhận ra được.
Bạch!
Diệp Trần trực tiếp bước ra một bước, trong nháy mắt đi tới bên cạnh Tiêu Nhược Hi, lập tức phóng xuất ra một đạo thần niệm, trực tiếp chui vào trong thức hải của nàng, bắt đầu tìm tòi.
Chẳng mấy chốc, Ở trong thức hải của Tiêu Nhược Hi, Diệp Trần quả nhiên tìm thấy được một đạo khí tức linh hồn vô cùng quen thuộc!
"Hi Nguyệt!"
Diệp Trần lập tức kích động nhịn không được khẽ quát một tiếng, đáng tiếc hắn đã nhanh chóng phát hiện ra rằng, đạo linh hồn kia thực sự quá tàn tạ, thậm chí gần như không có ý thức tự chủ, cho nên không có bất kỳ cách nào nói ra câu trả lời.
Mà Nam Dã Trần Bát đứng ở một bên, lúc này cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy Diệp Trần cũng làm như thế, không thể không khặc khặc cười nói:
"Hóa ra là người trong đồng đạo a! Làm sao? Ngươi cũng coi trọng linh hồn của nha đầu này, nhưng mà mọi thứ đều là có trước có sau, hay là các hạ muốn cướp người từ trong tay của lão phu hay sao?"
Nam Dã Trần Bát đang nói chuyện cùng lúc đó đột nhiên vỗ một cái vào Hoàng Bì Hồ Lô ở bên hông!
Oanh!
Từ trong Hoàng Bì Hồ Lô kia, lập tức xuất hiện một đạo hư ảnh to lớn màu đỏ, là một con yêu hồ cao tới bốn, năm mét.
Rất rõ ràng, đây là thức thần của Âm Dương sư!
P/S: Ta thích nào a.....Đề cử đi mọi người ơi.....ai có Kim phiếu đẩy khoảng chục cái nhé:D
Tác giả :
Ngã Ý Như Đao