Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 192: Điều này thực sự đúng
Đường Minh Viễn nhất thời hiểu được ý tứ của Diệp Trần, vội vàng hướng Hùng Lập Xuyên ở bênh cạnh mắng chửi nói:
"Làm người cũng không nên hồn! Còn không tranh thủ thời gian hướng bà Tô Lam xin lỗi!"
Sau khi Hùng Lập Xuyên nghe thấy Đường Minh Viễn nhắc nhở như vậy, lập tức cũng kịp phản ứng, ngay lập tức hướng về phí Tô Lam bắt đầu bắt đầu giã tỏi, "Bà Tô Lam, Tô quản lý, ta sai rồi! Ta không nên nói bậy bạ, không nên xúc phạm bà, xin bà tha cho ta một mạng đi!"
Tô Lam đã bao giờ thấy được cảnh này, nhất là Đường Minh Viễn, đây chính là ông chủ lớn của mình, bây giờ vậy mà quỳ gối ở trước mặt mình, khiến chân tay của cô ta lập tức luống cuống, "Hùng tổng, ngươi đừng...Đường chủ tịch, các ngươi mau đứng lên đi! Nói rõ hiểu lầm ra là được rồi, các ngươi không cần phải như vậy..."
Tuy nhiên, không có sự Diệp Trần cho phép, hai người Đường Minh Viễn và Hùng Lập Xuyên nào dám đứng lên, vẫn cứ liều mạng dập đầu nói xin lỗi.
Cuối cùng, Tô Lam thực sự không còn cách nào, đành phỉa nhìn về phía Diệp Trần, "Tiểu Trần, cháu nhanh để bọn Đường Chủ tịch bọn họ đứng lên đi, cứ như vậy ảnh hưởng không tốt lắm..."
"Ai!"
Diệp Trần biết, Tô Lam có tâm địa lương thiện, chắc chắn sẽ không làm khó hai người hắn, không thể không khẽ thở dài một hơi, lúc này mới từ từ đứng lên, thản nhiên nói:
"Được rồi! Dì Lam của ta đã cầu tình thay các ngươi, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi lần này, sau này nếu còn ai dám nói bậy bạ sau lưng, ta sẽ không dễ dãi như thế nữa đâu! Nghe rõ chưa?"
Đường Minh Viễn và Hùng Lập Xuyên lập tức hết sức vui mừng, vội vàng cuống quít gật đầu nói vâng.
Cuối cùng, Diệp Trần mang theo Tô Lam ở dưới ánh mắt vô cùng kính sợ của mọi người, rời khỏi khách sạn Vân Hải.
...
Trên đường về nhà, Tô Lam thực sự không kìm nén được lòng hiếu kỳ của mình, nhịn không được mở miệng nói:
"Tiểu Trần, có phải cháu nên giải thích cho dì một chút hay không, tại sao ngay cả Đường chủ tịch cũng phải sợ cháu như vậy?"
Diệp Trần sớm biết Tô Lam sẽ hỏi như vậy, không thể không sờ lên cái mũi, vẻ mặt cười khổ, cuối cùng suy nghĩ một chút mới nói:
"Dì Lam, dì có từng nghe nói về Vân Châu Diệp tiên sinh chưa?"
Không nghĩ tới, Tô Lam lại lắc đầu,
"Chưa từng nghe nói!"
Diệp Trần lập tức không còn gì để nói, tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng, Tô Lam chỉ là một người dân bình thường, loại chuyện trên giang hồ này, dì ấy không biết cũng rất bình thường.
Đối với người dân bình thường mà nói, tên tuổi Diệp tiên sinh này của hắn, chỉ sợ còn không vang dội bằng loại đại lão uy tín lâu năm như Tào Khôn và Đường Nghiệp.
"Dì Lam, thật ra là như thế này, đoạn thời gian trước Đường gia lão gia tử bệnh năng, là cháu cứu được lão gia của bọn hắn thoát chết, cháu có ân lớn đối với Đường gia bọn hắn, cho nên Đường Minh Viễn mới có thể cung kính đối với cháu như vậy..."
Đây cũng không phải Diệp Trần cố ý muốn giấu diễm Tô Lam, nếu như hắn muốn nói ra toàn bộ trong hai tháng vừa qua có những chuyện gì xảy ra một lần, đoán chừng nói một ngày một đêm, nói cũng không hết, hơn nữa trong thời gian ngắn chỉ sợ Tô Lam khó mà tiêu hóa được hết.
Tuy rằng lý do này có chút gượng ép, tuy nhiên tốt xấu gì thì Tô Lam cũng coi là miễn cưỡng chấp nhận, "Hóa ra là như vậy! Nhưng mà nói, tiểu Trần, cháu biết chữa bệnh cho người ta từ lúc nào? Chẳng lẽ cũng là vị sư phụ thần bí kia dạy cho cháu?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, coi như ngầm thừa nhận, sau đó nhanh chóng thay đổi chủ đề, nói:
"Đúng rồi! Dì Lam, trải qua chuyện ngày hôm nay, ở khách sạn Vân Hải khả năng dì cũng không nên tiếp tục đi làm, không bằng cháu trực tiếp xuất tiền mở một cái khách sạn cho dì là được, hơn nữa tuyệt đối sẽ là khách sạn tốt nhất toàn bộ Vân Châu chúng ta! Điều này không phải vừa đúng với mong muốn của dì từ trước tới nay sao?"
Tô Lam lập tức chớp chớp đôi mắt, đôi mắt đẹp sáng lên, tuy nhiên sau đó lại có chút ảm đạm, tức giận nói:
"Cháu lại chém gió với dì đúng không? Xây dựng một cái khách sạn tốt nhất ở Vân Châu, cháu biết cần phải tốn bao nhiêu tiền không?"
Diệp Trần cười hắc hắc, "Dì Lam, dì biết lần trước cháu chữa bệnh cho Đường lão gia tử, thu tiền chữa bệnh của bọn họ bao nhiêu tiền không? Hẳn một tỷ! Chẳng lẽ còn chưa đủ mở một cái khách sạn sao?"
Hai mắt Tô Lam lập tức trợn tròn một cái, há miệng thở dốc, hiển nhiên bị hù dọa, "Bao nhiêu? Một tỷ! Không phải cháu đang đùa với gì đó chứ?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì, trực tiếp từ trong ngực lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện cho Sở Phi Yên.
Đầu điện thoại bên kia nhận máy, lập tức truyền tới giọng nói ngạc nhiên mang theo một chút trêu chọc của Sở Phi Yên nói:
"Ông chủ lớn của tôi, gần đây ngài chạy đi đâu? Ném cho tôi cái công ty lớn không có cái xác như vậy, ngài ngược lại là không lo lắng một chút nào a!"
Diệp Trần cười nói:
"Ta đã giao công ty cho cô quản lý, vậy chắc chắn tin tưởng cô! Đúng rồi, Phi Yên, ta muốn xây dựng một cái khách sạn, mà là khách sạn tốt nhất ở Vân Châu, cô dự tính một chút cần phải đầu tư vào bao nhiêu tiền?"
Đầu điện thoại bên kia, Sở Phi Yên rõ ràng đang sững sờ, hiển nhiên là không có nghĩ tới, Diệp Trần đột nhiên lại hỏi vấn đề này, tuy nhiên cô ta trầm ngâm một lát lại nói:
"Nếu loại cấp bậc lớn như Diễm Dương lâu, khách sạn Vân Hải kia thì đầu tư ban đâu ít nhất cũng phải hai ba trăm triệu đi!"
Diệp Trần nghe được câu trả lời này, không mày không khỏi nhíu lại, "Mới chỉ có hai ba trăm triệu a! Vậy thì tốt, cô lấy ra một tỷ từ trong tài khoản công ty, lập tức bắt đầu xử lý chuyện này, càng nhanh càng tốt!"
Mặc dù Sở Phi Yên có chút ngạc nhiên, thế nhưng vẫn đồng ý ngay lập tức, cô ta nhận cái công ty không có xác này của Diệp Trần, tài chính nhiều đến dọa người, thế nhưng lại không có bất kỳ tài sản thực tế nào, còn đang lo không có hạng mục gì có thể làm đây.
"Được rồi, ông chủ, tôi bắt đầu viết một kế hoạch kinh doanh bây giờ, đến lúc đó trước hết để cho ngài xem qua một..."
Không nghĩ tới, còn chưa đợi Sở Phi Yên nói xong, Diệp Trần trực tiếp ngắt lời nói:
"Không cần! Ta tin tưởng năng lực của cô, cô nhìn xem thế nào rồi làm là được rồi, sau này nếu như cô có ý tưởng gì, có thể trao đổi với dì Lam, chuyện này hai người phụ trách toàn quyền là tốt, nếu như tiền không đủ để dùng, trực tiếp lấy ra từ trong tài khoản của công ty!"
Sở Phi Yên ở đầu điện thoại bên kia, lập tức nghe được lời nói này của Diệp Trần mà cảm thấy kinh ngạc.
Giọng điệu này hiển nhiên chính là đùn đẩy a!
Vốn Sở Phi Yên còn muốn nói thêm gì nữa, tuy nhiên nghĩ lại, lấy thân phận bây giờ của Diệp Trần đúng là không thiếu chút tiền ấy!
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Trần chợt phát hiện người đi trên đường đang chỉ trỏ hắn, dường như đang trao đổi cái gì.
"Này! Những người trẻ bây giờ, thực sự là rất thích thổi a!"
"Đúng vậy, động một chút lại mấy trăm triệu chẳng hạn, chà chà!"
"Phát chém gió này thật là lộc lá a, ta chấm cho hắn 101 điểm!"
"Vì tán gái, loại da trâu da bò nào cũng dám thổi!"
...
Diệp Trần lập tức không còn gì để nói, ngay cả Tô Lam ở một bên, nghe được tiếng nghị luận của mọi người, cả khuôn mặt không thể không đỏ bừng, không thể không hung hăng trừng mắt với hắn một cái, "Tiểu Trần, dì phát hiện ra cháu bây giờ càng ngày càng không đứng đắn! Làm sao mà lại thích ăn nói lung tung như vậy?"
Diệp Trần lập tức hô to oan uổng, "Dì Lam, cháu không có nói lung tung a! Mấy trăm triệu với cháu mà nói thật sự là không coi vào đâu a!"
Tô Lam tự nhiên không tin, thẳng đến lúc Diệp Trần dùng điện thoại di động đăng nhập vào tài khoản ngân hàng, bày ra ở trước mặt Tô Lam, Tô Lam lúc này mới kinh ngạc đến nói không ra hồi, lại thở dốc phát nữa.
...
Sau khi đưa Tô Lam về nhà, Diệp Trần cũng không ở lại lâu, chỉ nói chuyện một lúc, lợi dụng lý do muốn về trường học mà rời đi.
Mười phút sau, Diệp Trần trở lại tiểu khu Tử Kim Sơn, lúc này sắc trời đã ảm đạm xuống, tuy nhiên, hắn vừa mới đi tới trước biệt thự số một, bỗng nhiên có bốn bóng người nhảy ra, chặn đường đi của hắn lại, "Khặc khặc, Diệp Cuồng Tiên! Chúng ta chờ ngươi ở chỗ này đã rất lâu!"
P/S: Ta thích nào... ngày nào rảnh ít nhất 5 chương một ngày Đề Cử! Kim Phiếu đi a...
"Làm người cũng không nên hồn! Còn không tranh thủ thời gian hướng bà Tô Lam xin lỗi!"
Sau khi Hùng Lập Xuyên nghe thấy Đường Minh Viễn nhắc nhở như vậy, lập tức cũng kịp phản ứng, ngay lập tức hướng về phí Tô Lam bắt đầu bắt đầu giã tỏi, "Bà Tô Lam, Tô quản lý, ta sai rồi! Ta không nên nói bậy bạ, không nên xúc phạm bà, xin bà tha cho ta một mạng đi!"
Tô Lam đã bao giờ thấy được cảnh này, nhất là Đường Minh Viễn, đây chính là ông chủ lớn của mình, bây giờ vậy mà quỳ gối ở trước mặt mình, khiến chân tay của cô ta lập tức luống cuống, "Hùng tổng, ngươi đừng...Đường chủ tịch, các ngươi mau đứng lên đi! Nói rõ hiểu lầm ra là được rồi, các ngươi không cần phải như vậy..."
Tuy nhiên, không có sự Diệp Trần cho phép, hai người Đường Minh Viễn và Hùng Lập Xuyên nào dám đứng lên, vẫn cứ liều mạng dập đầu nói xin lỗi.
Cuối cùng, Tô Lam thực sự không còn cách nào, đành phỉa nhìn về phía Diệp Trần, "Tiểu Trần, cháu nhanh để bọn Đường Chủ tịch bọn họ đứng lên đi, cứ như vậy ảnh hưởng không tốt lắm..."
"Ai!"
Diệp Trần biết, Tô Lam có tâm địa lương thiện, chắc chắn sẽ không làm khó hai người hắn, không thể không khẽ thở dài một hơi, lúc này mới từ từ đứng lên, thản nhiên nói:
"Được rồi! Dì Lam của ta đã cầu tình thay các ngươi, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi lần này, sau này nếu còn ai dám nói bậy bạ sau lưng, ta sẽ không dễ dãi như thế nữa đâu! Nghe rõ chưa?"
Đường Minh Viễn và Hùng Lập Xuyên lập tức hết sức vui mừng, vội vàng cuống quít gật đầu nói vâng.
Cuối cùng, Diệp Trần mang theo Tô Lam ở dưới ánh mắt vô cùng kính sợ của mọi người, rời khỏi khách sạn Vân Hải.
...
Trên đường về nhà, Tô Lam thực sự không kìm nén được lòng hiếu kỳ của mình, nhịn không được mở miệng nói:
"Tiểu Trần, có phải cháu nên giải thích cho dì một chút hay không, tại sao ngay cả Đường chủ tịch cũng phải sợ cháu như vậy?"
Diệp Trần sớm biết Tô Lam sẽ hỏi như vậy, không thể không sờ lên cái mũi, vẻ mặt cười khổ, cuối cùng suy nghĩ một chút mới nói:
"Dì Lam, dì có từng nghe nói về Vân Châu Diệp tiên sinh chưa?"
Không nghĩ tới, Tô Lam lại lắc đầu,
"Chưa từng nghe nói!"
Diệp Trần lập tức không còn gì để nói, tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng, Tô Lam chỉ là một người dân bình thường, loại chuyện trên giang hồ này, dì ấy không biết cũng rất bình thường.
Đối với người dân bình thường mà nói, tên tuổi Diệp tiên sinh này của hắn, chỉ sợ còn không vang dội bằng loại đại lão uy tín lâu năm như Tào Khôn và Đường Nghiệp.
"Dì Lam, thật ra là như thế này, đoạn thời gian trước Đường gia lão gia tử bệnh năng, là cháu cứu được lão gia của bọn hắn thoát chết, cháu có ân lớn đối với Đường gia bọn hắn, cho nên Đường Minh Viễn mới có thể cung kính đối với cháu như vậy..."
Đây cũng không phải Diệp Trần cố ý muốn giấu diễm Tô Lam, nếu như hắn muốn nói ra toàn bộ trong hai tháng vừa qua có những chuyện gì xảy ra một lần, đoán chừng nói một ngày một đêm, nói cũng không hết, hơn nữa trong thời gian ngắn chỉ sợ Tô Lam khó mà tiêu hóa được hết.
Tuy rằng lý do này có chút gượng ép, tuy nhiên tốt xấu gì thì Tô Lam cũng coi là miễn cưỡng chấp nhận, "Hóa ra là như vậy! Nhưng mà nói, tiểu Trần, cháu biết chữa bệnh cho người ta từ lúc nào? Chẳng lẽ cũng là vị sư phụ thần bí kia dạy cho cháu?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, coi như ngầm thừa nhận, sau đó nhanh chóng thay đổi chủ đề, nói:
"Đúng rồi! Dì Lam, trải qua chuyện ngày hôm nay, ở khách sạn Vân Hải khả năng dì cũng không nên tiếp tục đi làm, không bằng cháu trực tiếp xuất tiền mở một cái khách sạn cho dì là được, hơn nữa tuyệt đối sẽ là khách sạn tốt nhất toàn bộ Vân Châu chúng ta! Điều này không phải vừa đúng với mong muốn của dì từ trước tới nay sao?"
Tô Lam lập tức chớp chớp đôi mắt, đôi mắt đẹp sáng lên, tuy nhiên sau đó lại có chút ảm đạm, tức giận nói:
"Cháu lại chém gió với dì đúng không? Xây dựng một cái khách sạn tốt nhất ở Vân Châu, cháu biết cần phải tốn bao nhiêu tiền không?"
Diệp Trần cười hắc hắc, "Dì Lam, dì biết lần trước cháu chữa bệnh cho Đường lão gia tử, thu tiền chữa bệnh của bọn họ bao nhiêu tiền không? Hẳn một tỷ! Chẳng lẽ còn chưa đủ mở một cái khách sạn sao?"
Hai mắt Tô Lam lập tức trợn tròn một cái, há miệng thở dốc, hiển nhiên bị hù dọa, "Bao nhiêu? Một tỷ! Không phải cháu đang đùa với gì đó chứ?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì, trực tiếp từ trong ngực lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện cho Sở Phi Yên.
Đầu điện thoại bên kia nhận máy, lập tức truyền tới giọng nói ngạc nhiên mang theo một chút trêu chọc của Sở Phi Yên nói:
"Ông chủ lớn của tôi, gần đây ngài chạy đi đâu? Ném cho tôi cái công ty lớn không có cái xác như vậy, ngài ngược lại là không lo lắng một chút nào a!"
Diệp Trần cười nói:
"Ta đã giao công ty cho cô quản lý, vậy chắc chắn tin tưởng cô! Đúng rồi, Phi Yên, ta muốn xây dựng một cái khách sạn, mà là khách sạn tốt nhất ở Vân Châu, cô dự tính một chút cần phải đầu tư vào bao nhiêu tiền?"
Đầu điện thoại bên kia, Sở Phi Yên rõ ràng đang sững sờ, hiển nhiên là không có nghĩ tới, Diệp Trần đột nhiên lại hỏi vấn đề này, tuy nhiên cô ta trầm ngâm một lát lại nói:
"Nếu loại cấp bậc lớn như Diễm Dương lâu, khách sạn Vân Hải kia thì đầu tư ban đâu ít nhất cũng phải hai ba trăm triệu đi!"
Diệp Trần nghe được câu trả lời này, không mày không khỏi nhíu lại, "Mới chỉ có hai ba trăm triệu a! Vậy thì tốt, cô lấy ra một tỷ từ trong tài khoản công ty, lập tức bắt đầu xử lý chuyện này, càng nhanh càng tốt!"
Mặc dù Sở Phi Yên có chút ngạc nhiên, thế nhưng vẫn đồng ý ngay lập tức, cô ta nhận cái công ty không có xác này của Diệp Trần, tài chính nhiều đến dọa người, thế nhưng lại không có bất kỳ tài sản thực tế nào, còn đang lo không có hạng mục gì có thể làm đây.
"Được rồi, ông chủ, tôi bắt đầu viết một kế hoạch kinh doanh bây giờ, đến lúc đó trước hết để cho ngài xem qua một..."
Không nghĩ tới, còn chưa đợi Sở Phi Yên nói xong, Diệp Trần trực tiếp ngắt lời nói:
"Không cần! Ta tin tưởng năng lực của cô, cô nhìn xem thế nào rồi làm là được rồi, sau này nếu như cô có ý tưởng gì, có thể trao đổi với dì Lam, chuyện này hai người phụ trách toàn quyền là tốt, nếu như tiền không đủ để dùng, trực tiếp lấy ra từ trong tài khoản của công ty!"
Sở Phi Yên ở đầu điện thoại bên kia, lập tức nghe được lời nói này của Diệp Trần mà cảm thấy kinh ngạc.
Giọng điệu này hiển nhiên chính là đùn đẩy a!
Vốn Sở Phi Yên còn muốn nói thêm gì nữa, tuy nhiên nghĩ lại, lấy thân phận bây giờ của Diệp Trần đúng là không thiếu chút tiền ấy!
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Trần chợt phát hiện người đi trên đường đang chỉ trỏ hắn, dường như đang trao đổi cái gì.
"Này! Những người trẻ bây giờ, thực sự là rất thích thổi a!"
"Đúng vậy, động một chút lại mấy trăm triệu chẳng hạn, chà chà!"
"Phát chém gió này thật là lộc lá a, ta chấm cho hắn 101 điểm!"
"Vì tán gái, loại da trâu da bò nào cũng dám thổi!"
...
Diệp Trần lập tức không còn gì để nói, ngay cả Tô Lam ở một bên, nghe được tiếng nghị luận của mọi người, cả khuôn mặt không thể không đỏ bừng, không thể không hung hăng trừng mắt với hắn một cái, "Tiểu Trần, dì phát hiện ra cháu bây giờ càng ngày càng không đứng đắn! Làm sao mà lại thích ăn nói lung tung như vậy?"
Diệp Trần lập tức hô to oan uổng, "Dì Lam, cháu không có nói lung tung a! Mấy trăm triệu với cháu mà nói thật sự là không coi vào đâu a!"
Tô Lam tự nhiên không tin, thẳng đến lúc Diệp Trần dùng điện thoại di động đăng nhập vào tài khoản ngân hàng, bày ra ở trước mặt Tô Lam, Tô Lam lúc này mới kinh ngạc đến nói không ra hồi, lại thở dốc phát nữa.
...
Sau khi đưa Tô Lam về nhà, Diệp Trần cũng không ở lại lâu, chỉ nói chuyện một lúc, lợi dụng lý do muốn về trường học mà rời đi.
Mười phút sau, Diệp Trần trở lại tiểu khu Tử Kim Sơn, lúc này sắc trời đã ảm đạm xuống, tuy nhiên, hắn vừa mới đi tới trước biệt thự số một, bỗng nhiên có bốn bóng người nhảy ra, chặn đường đi của hắn lại, "Khặc khặc, Diệp Cuồng Tiên! Chúng ta chờ ngươi ở chỗ này đã rất lâu!"
P/S: Ta thích nào... ngày nào rảnh ít nhất 5 chương một ngày Đề Cử! Kim Phiếu đi a...
Tác giả :
Ngã Ý Như Đao