Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 343: Thế nào mới gọi là lấy đá đập chân mình? (Thượng)
"Sư thúc tổ, tiểu điệt tới đại học Bắc Thần rồi, đang đỗ ngay cạnh xe của người."
Đỗ Tiểu Uy gọi điện thoại cho tôi nói.
"Ha hả, thật ra thì cậu không cần tới cũng được, nếu đã tới rồi thì đi theo bảo vệ Triệu Nhan Nghiên và các nàng đi."
Tôi nói.
"Mấy người đó đã có các vệ sĩ chuyên nghiệp ở trường bảo vệ, tiểu điệt không an tâm về sự an toàn của sư thúc tổ, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên tiểu điệt quyết định đi theo bên cạnh người."
Đỗ Tiểu Uy nói.
"Được rồi, vậy cậu ở trong xe chờ tôi là được, có chuyện gì ta sẽ gọi điện thoại cho."
Tôi nói xong cúp điện thoại.
"Đúng rồi, lão công, buổi chiều hôm nay có buổi quyên tiền từ thiện, chúng ta cũng đi đi!"
Nhược Vân nhìn tôi nói.
"Buổi quyên tiền? Quyên tiền giúp nạn dân bị thiên tai à?"
Tôi hỏi.
"Đúng, từ tháng 5 năm nay, ở nước ta có rất nhiều nơi bị hạn hán, em muốn đi đóng góp một chút công sức..."
Hứa Nhược Vân nói.
"Không nghĩ tới, Vân Vân lão bà của anh lại thiện lương như vậy, tốt, cho dù em không nói anh cũng ủng hộ !" T
ôi vuốt ve mái tóc của Hứa Nhược Vân nói:
"Có phải em không đủ tiền, nên mới bóc lột lão công của mình!"
"Không phải đâu, chị Nhan Nghiên nói, tiền của anh cũng là tiền của bọn em, nên bọn em không bao giờ bóc lột anh đâu!" Hứa Nhược Vân cười nói.
"Ha hả, đúng vậy, đến lúc đó các em muốn quyên bao nhiêu thì quyên, em yên tâm đi, lão công của em chịu được."
Tôi cười, Triệu Nhan Nghiên nha đầu này thật là, sao lại dạy Nhược Vân thành như vậy chứ.
Lại nói tới Chu Vũ, sau khi chạy tới trường học băng bó tiểu đệ đệ, hổn hển địa chạy trở về trường học, nhưng nói thế nào hắn cũng không dám chạy tới chiếc xe cổ quái kia nữa.
Mặc dù không dám trêu chọc cái xe, nhưng người thì hắn lại dám. Chu Vũ chỉ coi tôi là một sinh viên hạng thường thôi, vốn không để tôi vào trong mắt.
Trở lại trường học, Chu Vũ tìm tới người bạn của hắn, chính là Vương Địch, hai người được mệnh danh là Toàn phong (gió xoáy) Nhị nhân tổ của Bắc Thần.
"Cậu nói là cậu bị một chiếc xe làm thành như vậy?"
Vương Địch không biết nói gì nhìn người bạn của mình.
"Đúng vậy, mẹ nó, cái cỗ xe điên kia, lão tử không đập nó không xong!"
Chu Vũ nảy sinh ý nghĩ ác độc nói.
"Chúng ta có thể tìm một cái cần cẩu đập nát chiếc Santana 2000 đó!"
Vương địch đề nghị nói.
"Đừng, ngàn vạn lần, tới xin cậu, cả đời này tớ cũng không muốn đụng vào cái xe cổ quái đó, chẳng biết có gì kỳ lạ ở bên trong đó nữa." Chu Vũ hiện giờ rất sợ hãi.
"Nhìn bộ dáng của cậu kìa."
Vương địch khinh thường nói.
"Cậu không biết cái xe đó kinh khủng cỡ nào đâu, tớ còn chưa bao giờ nhìn thấy một cái như vậy?"
Chu Vũ chỉ vào đầu của mình nói.
"Đúng rồi, tớ còn chưa kịp hỏi cậu, sao tóc lại trông như vậy, rất khác biệt đó!"
Vương địch nói.
"Khác biệt cái rắm, tớ bị phóng điện !"
Chu Vũ mắng.
"Ha ha ha!" Vương địch cũng nhịn không được nữa cười nói.
"Thôi đi, tớ tới là thương lượng xem cách nào chỉnh thằng tiểu tử đó một chút, đứ đâu phải tới là để cậu cười nhạo đâu!" Chu Vũ tức giận nói.
"Ha ha... Hmm, thật ngại quá, hay là tớ tìm nó đánh một trận?" Vương địch đề nghị nói.
"Cũng được, con mẹ nó, xe thì tao không làm gì được vậy thì người chẳng nhẽ cũng vậy! Cậu đi tìm mấy thuộc hạ tới đây, chúng ta chỉnh thằng này một trận!"
Chu Vũ hưng phấn nói.
"Tớ thấy phải nên kế hoạch trước một chút, cậu chẳng phải thích Hứa Nhược Vân kia sao, nếu ở trước mặt nàng mà đánh người thì không tốt!"
Vương địch nhắc nhở.
"Cũng đúng. Nếu như có thể làm cho tiểu tử này mất mặt là tốt nhất!"
Chu Vũ gật đầu nói.
"Không bằng như vậy, chúng ta tới đó, sau đó như thế này... chúng ta diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân, đoán chừng tên tiểu tử kia chỉ như sao băng, rụng mất mà thôi."
Vương địch suy nghĩ một chút nói.
"Tốt, cái chủ ý này không tệ! Cứ làm như thế đi, cậu đi tìm người, tớ đi chuẩn bị một chút."
Chu Vũ vẻ mặt dâm đãng nói.
Buổi trưa, tôi cùng Hứa Nhược Vân mới vừa đi ra khỏi phòng học, thì chạm mặt 3 thanh niên tóc nhuộm lung tung, trên miệng còn phì phèo thuốc lá.
"Lão công. Chúng ta đi mau, em thấy mấy người này không phải là ngừi tốt."
Nhược Vân nhỏ giọng nói vào tai của tôi.
Đi mau? Tôi cười khổ nói. Sợ rằng này mấy người tới là vì tôi!
Quả nhiên, một tên thanh niên trong đó chỉ vào Hứa Nhược Vân nói:
"Mấy anh em, cô nàng này xinh đẹp ghê!"
"Hmm. Quả là không tệ!"
Tóc xanh nói.
"Cô em, theo bọn anh đi chơi đi!"
Tóc đủ màu nói.
"Lão công..."
Hứa Nhược Vân có chút sợ hãi trốn ở phía sau lưng của tôi.
"Nha! Tao còn chưa nói, mà mày dám đứng chỗ này sao!"
Tên thanh niên da như quả dưa giống như phát hiện một đại lục mới, nói.
"Hắn thực sự quả nhỏ bé, nếu không có mày nhắc nhở, tao thực sự không nhìn thấy nó!"
Tóc xanh nói.
"Tao cũng vậy, không đeo kính quả nhiên không thấy gì!"
Tóc đủ màu nói.
"Như thế nào, tao nhìn trúng cô bé này rồi, mày có biến đi hay không?"
Dưa da thanh niên hỏi.
"Ý của mày là mày thay tao biến đi à?"
Tôi cười nói.
"Con mẹ nó, anh em, có nghe thấy hắn nói cái gì?"
Tên da như quả dưa cả giận nói.
"A, nghe rõ." Tôi nói.
"Vậy thì mình mày biến đi, sau đó để cô em này ở lại, tao tha chết cho."
Tóc đủ màu tiếp lời nói.
Tôi lạnh lùng nhìn ba thanh niên trước mắt này, rất rõ ràng, bọn họ bị người khác sai khiến. Chút kỹ thuật này có liếc mắt cũng nhận ra.
Mà hôm nay mới là ngày đầu tiên tôi tới Bắc Thần, đâu có trêu chọc ai ngoài tên Chu Vũ.
Sau khi khẳng định điều này, tôi quyết định nhanh chóng chấm dứt cuộc chơi.
"Nhược Vân, lát nữa em làm như phối hợp với anh nhé."
Tôi nhỏ giọng nhìn Hứa Nhược Vân nói.
Mặc dù tôi cùng Hứa Nhược Vân ở chung một chỗ thời gian không lâu, nhưng mà do có tình ý, nên Hứa Nhược Vân vô cùng hiểu ý của tôi.
Bỗng nhiên, tôi thấy thanh niên da dưa, đánh mắt nhìn tôi, tôi lập tức hiểu ý...
"Ách... Ba vị đại ca, bạn gái là bạn gái của tôi, cho dù thế nào cũng không để nàng ở lại được."
Tôi làm bộ như đáng thương nói.
"Hừ! Vậy mày không muốn sống nữa có phải không?"
Tóc đủ màu uy hiếp nói. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Cái này... Tôi... Vậy các người có thương tổn nàng không?"
Tôi làm bộ như thỏa hiệp nói.
"Hắc hắc, mày yên tâm đi, tao sẽ không giết nàng !"
Tóc xanh nói.
"Đúng, mấy anh em chúng tao sẽ làm nàng sung sướng, thoải mái vô cùng thoải mái!"
Tóc đủ màu nói.
"Mọi người thoải mái, thực sự thoải mái!"
Thanh niên da dưa tiếp tục nói.
"A, vậy thì được, mọi người cứ thoải mái đi!"
Tôi bất đắc dĩ nói.
"Các huynh đệ lên!"
Tóc đủ màu nở nụ cười dâm đãng đi tới.
"Chậm đã!"
Lúc này, đột nhiên có một âm thanh vang lên, chính chủ đã xuất hiện, giống như một anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết.
Đỗ Tiểu Uy gọi điện thoại cho tôi nói.
"Ha hả, thật ra thì cậu không cần tới cũng được, nếu đã tới rồi thì đi theo bảo vệ Triệu Nhan Nghiên và các nàng đi."
Tôi nói.
"Mấy người đó đã có các vệ sĩ chuyên nghiệp ở trường bảo vệ, tiểu điệt không an tâm về sự an toàn của sư thúc tổ, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên tiểu điệt quyết định đi theo bên cạnh người."
Đỗ Tiểu Uy nói.
"Được rồi, vậy cậu ở trong xe chờ tôi là được, có chuyện gì ta sẽ gọi điện thoại cho."
Tôi nói xong cúp điện thoại.
"Đúng rồi, lão công, buổi chiều hôm nay có buổi quyên tiền từ thiện, chúng ta cũng đi đi!"
Nhược Vân nhìn tôi nói.
"Buổi quyên tiền? Quyên tiền giúp nạn dân bị thiên tai à?"
Tôi hỏi.
"Đúng, từ tháng 5 năm nay, ở nước ta có rất nhiều nơi bị hạn hán, em muốn đi đóng góp một chút công sức..."
Hứa Nhược Vân nói.
"Không nghĩ tới, Vân Vân lão bà của anh lại thiện lương như vậy, tốt, cho dù em không nói anh cũng ủng hộ !" T
ôi vuốt ve mái tóc của Hứa Nhược Vân nói:
"Có phải em không đủ tiền, nên mới bóc lột lão công của mình!"
"Không phải đâu, chị Nhan Nghiên nói, tiền của anh cũng là tiền của bọn em, nên bọn em không bao giờ bóc lột anh đâu!" Hứa Nhược Vân cười nói.
"Ha hả, đúng vậy, đến lúc đó các em muốn quyên bao nhiêu thì quyên, em yên tâm đi, lão công của em chịu được."
Tôi cười, Triệu Nhan Nghiên nha đầu này thật là, sao lại dạy Nhược Vân thành như vậy chứ.
Lại nói tới Chu Vũ, sau khi chạy tới trường học băng bó tiểu đệ đệ, hổn hển địa chạy trở về trường học, nhưng nói thế nào hắn cũng không dám chạy tới chiếc xe cổ quái kia nữa.
Mặc dù không dám trêu chọc cái xe, nhưng người thì hắn lại dám. Chu Vũ chỉ coi tôi là một sinh viên hạng thường thôi, vốn không để tôi vào trong mắt.
Trở lại trường học, Chu Vũ tìm tới người bạn của hắn, chính là Vương Địch, hai người được mệnh danh là Toàn phong (gió xoáy) Nhị nhân tổ của Bắc Thần.
"Cậu nói là cậu bị một chiếc xe làm thành như vậy?"
Vương Địch không biết nói gì nhìn người bạn của mình.
"Đúng vậy, mẹ nó, cái cỗ xe điên kia, lão tử không đập nó không xong!"
Chu Vũ nảy sinh ý nghĩ ác độc nói.
"Chúng ta có thể tìm một cái cần cẩu đập nát chiếc Santana 2000 đó!"
Vương địch đề nghị nói.
"Đừng, ngàn vạn lần, tới xin cậu, cả đời này tớ cũng không muốn đụng vào cái xe cổ quái đó, chẳng biết có gì kỳ lạ ở bên trong đó nữa." Chu Vũ hiện giờ rất sợ hãi.
"Nhìn bộ dáng của cậu kìa."
Vương địch khinh thường nói.
"Cậu không biết cái xe đó kinh khủng cỡ nào đâu, tớ còn chưa bao giờ nhìn thấy một cái như vậy?"
Chu Vũ chỉ vào đầu của mình nói.
"Đúng rồi, tớ còn chưa kịp hỏi cậu, sao tóc lại trông như vậy, rất khác biệt đó!"
Vương địch nói.
"Khác biệt cái rắm, tớ bị phóng điện !"
Chu Vũ mắng.
"Ha ha ha!" Vương địch cũng nhịn không được nữa cười nói.
"Thôi đi, tớ tới là thương lượng xem cách nào chỉnh thằng tiểu tử đó một chút, đứ đâu phải tới là để cậu cười nhạo đâu!" Chu Vũ tức giận nói.
"Ha ha... Hmm, thật ngại quá, hay là tớ tìm nó đánh một trận?" Vương địch đề nghị nói.
"Cũng được, con mẹ nó, xe thì tao không làm gì được vậy thì người chẳng nhẽ cũng vậy! Cậu đi tìm mấy thuộc hạ tới đây, chúng ta chỉnh thằng này một trận!"
Chu Vũ hưng phấn nói.
"Tớ thấy phải nên kế hoạch trước một chút, cậu chẳng phải thích Hứa Nhược Vân kia sao, nếu ở trước mặt nàng mà đánh người thì không tốt!"
Vương địch nhắc nhở.
"Cũng đúng. Nếu như có thể làm cho tiểu tử này mất mặt là tốt nhất!"
Chu Vũ gật đầu nói.
"Không bằng như vậy, chúng ta tới đó, sau đó như thế này... chúng ta diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân, đoán chừng tên tiểu tử kia chỉ như sao băng, rụng mất mà thôi."
Vương địch suy nghĩ một chút nói.
"Tốt, cái chủ ý này không tệ! Cứ làm như thế đi, cậu đi tìm người, tớ đi chuẩn bị một chút."
Chu Vũ vẻ mặt dâm đãng nói.
Buổi trưa, tôi cùng Hứa Nhược Vân mới vừa đi ra khỏi phòng học, thì chạm mặt 3 thanh niên tóc nhuộm lung tung, trên miệng còn phì phèo thuốc lá.
"Lão công. Chúng ta đi mau, em thấy mấy người này không phải là ngừi tốt."
Nhược Vân nhỏ giọng nói vào tai của tôi.
Đi mau? Tôi cười khổ nói. Sợ rằng này mấy người tới là vì tôi!
Quả nhiên, một tên thanh niên trong đó chỉ vào Hứa Nhược Vân nói:
"Mấy anh em, cô nàng này xinh đẹp ghê!"
"Hmm. Quả là không tệ!"
Tóc xanh nói.
"Cô em, theo bọn anh đi chơi đi!"
Tóc đủ màu nói.
"Lão công..."
Hứa Nhược Vân có chút sợ hãi trốn ở phía sau lưng của tôi.
"Nha! Tao còn chưa nói, mà mày dám đứng chỗ này sao!"
Tên thanh niên da như quả dưa giống như phát hiện một đại lục mới, nói.
"Hắn thực sự quả nhỏ bé, nếu không có mày nhắc nhở, tao thực sự không nhìn thấy nó!"
Tóc xanh nói.
"Tao cũng vậy, không đeo kính quả nhiên không thấy gì!"
Tóc đủ màu nói.
"Như thế nào, tao nhìn trúng cô bé này rồi, mày có biến đi hay không?"
Dưa da thanh niên hỏi.
"Ý của mày là mày thay tao biến đi à?"
Tôi cười nói.
"Con mẹ nó, anh em, có nghe thấy hắn nói cái gì?"
Tên da như quả dưa cả giận nói.
"A, nghe rõ." Tôi nói.
"Vậy thì mình mày biến đi, sau đó để cô em này ở lại, tao tha chết cho."
Tóc đủ màu tiếp lời nói.
Tôi lạnh lùng nhìn ba thanh niên trước mắt này, rất rõ ràng, bọn họ bị người khác sai khiến. Chút kỹ thuật này có liếc mắt cũng nhận ra.
Mà hôm nay mới là ngày đầu tiên tôi tới Bắc Thần, đâu có trêu chọc ai ngoài tên Chu Vũ.
Sau khi khẳng định điều này, tôi quyết định nhanh chóng chấm dứt cuộc chơi.
"Nhược Vân, lát nữa em làm như phối hợp với anh nhé."
Tôi nhỏ giọng nhìn Hứa Nhược Vân nói.
Mặc dù tôi cùng Hứa Nhược Vân ở chung một chỗ thời gian không lâu, nhưng mà do có tình ý, nên Hứa Nhược Vân vô cùng hiểu ý của tôi.
Bỗng nhiên, tôi thấy thanh niên da dưa, đánh mắt nhìn tôi, tôi lập tức hiểu ý...
"Ách... Ba vị đại ca, bạn gái là bạn gái của tôi, cho dù thế nào cũng không để nàng ở lại được."
Tôi làm bộ như đáng thương nói.
"Hừ! Vậy mày không muốn sống nữa có phải không?"
Tóc đủ màu uy hiếp nói. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Cái này... Tôi... Vậy các người có thương tổn nàng không?"
Tôi làm bộ như thỏa hiệp nói.
"Hắc hắc, mày yên tâm đi, tao sẽ không giết nàng !"
Tóc xanh nói.
"Đúng, mấy anh em chúng tao sẽ làm nàng sung sướng, thoải mái vô cùng thoải mái!"
Tóc đủ màu nói.
"Mọi người thoải mái, thực sự thoải mái!"
Thanh niên da dưa tiếp tục nói.
"A, vậy thì được, mọi người cứ thoải mái đi!"
Tôi bất đắc dĩ nói.
"Các huynh đệ lên!"
Tóc đủ màu nở nụ cười dâm đãng đi tới.
"Chậm đã!"
Lúc này, đột nhiên có một âm thanh vang lên, chính chủ đã xuất hiện, giống như một anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết.
Tác giả :
Ngư Nhân Nhị Đại