Trọng Sinh Tinh Tế Anh Hùng Mẫu Thân Truyện
Chương 27: Kẻ thù
Đối với một số người mà nói, con trẻ quá ngu ngốc chính là phiền não cự kỳ lớn, nhưng với một số người khác, con nhỏ quá thông minh cũng là một chuyện vô cùng phiền phức.
Hàn Hiểu nắm lấy bọn nhỏ lưu luyế không rời đi vào trong xe huyền phù, vừa bước vào hai đứa nhỏ liền lấy tư thế phòng thủ một trái một phải ngồi bên cạnh mẹ nó.
“Thời gian không còn sớm nữa, tăng tốc đi." Công tước phân phó máy truyền tin trong xe.
“Vâng!"
Đoàn xe lại một lần nữa chạy băng bang trên đường Unake.
“Cái kia, cái kia,……… tuy rằng em không biết nguyên nhân thật sự mà anh làm như vậy, nhưng mà em vẫn muốn nói cám ơn anh." Hàn Hiểu do dự một lát rồi quyết định trịnh trọng nói cám ơn với Công tước, trong lòng cậu không cho rằng Công tước sẽ biết mình sai, anh ấy quá tự cao, tự đại.
“Nguyên nhân thật sự? Bây giờ em không biết cũng không sao, tương lai em sẽ hiểu rõ hết." Đôi mắt đỏ của Công tước vẫn luôn lạnh lùng giết người một cách vô hình, vậy mà lại mang theo ôn nhu gợi tình, nhìn thẳng vào kiều thê của mình.
Hàn Hiểu rùng mình, bị đôi mắt chuyên đả kích người của Công tước dùng ánh mắt chỉ có tron gphim truyền hình nhiểu tập nhìn chăm chú, Hàn Hiểu tỏ vẻ rất không quen.
Tiểu tâm linh trong lòng cậu lại một lần nữa gào thét, Cầu xin ông, ông trời, ông trả lại Công tước mặt than cho tôi đi! Công tước sến súa như thế này tôi thật sự chịu không nỗi.
Công tước nhìn sắc mặt của Hàn Hiểu, nhíu mày, “Tiểu gia hỏa, không quen cũng phải quen!"
Nghe thế, Hàn Hiểu liển trợn tròn mắt, há to miệng, bộ dáng kinh ngạc đó, khiến Công tước không nhịn được dùng tay che lấy miệng, haha cúi đầu cười.
Hàn Hiểu khép miệng lại, vô cùng bất lịch sự khinh thường Công tước, cái tên đáng chết này lẽ nào là con giun trong bụng mình hay sao, ngay cả việc mình nghĩ cái gì cũng biết, cười, cười cái gì mà cười, làm con giun, mà con là con giun kiêu ngạo, hừ!
Hai bảo bảo không nhịn được thở dài, mẹ ơi! Lời của mẹ đều viết hết lên trên mặt rồi………..
Vào lúc này xe huyền phù lại dừng lại.
Hàn Hiểu nhìn về phía trước, đằng trước là một cái cổng kim loại lớn, cánh cửa chậm rãi mở ra, đoàn xe đi vào, từ từ đi tới phía trước, qua một lát đoàn xe chính thức dừng lại.
Cửa xe được mở ra, Công tước duỗi tay với Hàn Hiểu, tuy rằng Hàn Hiểu có chút không muốn, nhưng nghĩ lại vẫn nên cho Công tước một chút mặt mũi khi ở bên ngoài thì tốt hơn, thế là cậu nắm lấy tay Công tước đi ra khỏi xe huyền phù.
Chỉ là lúc này Hàn Hiểu hoàn toàn không ý thức được, từ lúc sau khi biết được thân phận của anh ở Latour, cậu càng ngày càng không sợ Công tước, cái chuyện không cho mặt mũi cũng càng lúc càng thuận tay rồi.
“Hoan nghênh Công tước, Phu nhân và các tiểu thiếu gia trở lại!"
Thanh âm chỉnh tề khiến cho người chưa có chuẩn bị gì như Hàn Hiểu, lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì té xuống đất, may mà Công tước đúng lúc đỡ lấy eo của cậu.
Tiểu tâm linh trong lòng Hàn Hiểu vừa vỗ ngực an ủi, may mà không ngã xuống làm mất thể diện, vừa có chút tức giận nghĩ, là ai dọa đến cậu.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, “hách" phô trương lớn thật!
Chỉ nhìn thấy ở phía trước, một đội ngũ thật dài, đang xếp một hàng nam, một hàng nữ, nhìn đồng phục thì bọn họ chắc là người hầu ở đây, chính giữ hai hàng là một người mặc lễ phục đang đứng ở đó, nếu như Hàn Hiểu không có đoán sai, người này chắc là quản gia ở đây.
“Hoan nghênh Công tước, Phu nhân và các tiểu thiếu gia quay trở về!" Người trẻ tuổi cúi đầu, cung kính nói
“Ân!" Công tước gật đầu, “Bữa tối chuẩn bị xong chưa!" Tiểu gia hỏa mệt cả một ngày chắc cũng đói rồi
“Thưa vâng, đểu chuẩn bị xong cả rồi!" quản gia trẻ tuổi trả lời
“Ân!" Nói xong Công tước liển ôm eo Hàn Hiểu, mang theo một đoàn người đi vào trong.
Thì ra nơi đây là biệt thự của Công tước, từ cổng lớn đi thẳng vào đây mới thật sự được xem như tiến vào nhà, được thôi! Tuy rằng nơi đây nhỏ hơn thành Doris một chút, nhưng là một người không thường ở trong biệt thự, căn nhà này quả thật quá lớn rồi.
Cái này thật sự khiến cho một người cực khổ hai đời, ngay cả một phòng đơn cũng mua không nổi như Hàn Hiểu đầy ngưỡng mộ và đố kỵ.
Ăn xong bữa cơm tối phong phú, Hàn Hiểu cảm thấy rất mệt mỏi, mấy ngày nay xảy ra nhiểu chuyện quá, mỗi một chuyện đều khiến cậu lao tâm khổ sức, hôm nay mọi chuyện đều đã được giải quyết xong, cậu liền mệt muốn chết rồi.
Rửa mặt xong, Hàn Hiểu nằm ở trên giường Kingsize trong phòng ngủ, bắt đầu thấp thỏm không yên.
Ở đây là phòng ngủ của chủ nhân, đổi câu khác, từ hôm nay trở về sau, mỗi một đêm, cậu đều phải ngủ cùng giường với Công tước, chuyện này khiến trong lòng Hàn Hiểu có một chút sợ hãi, tuy rằng 4 năm trước cậu cũng giống như vậy cùng Công tước ngủ chung một giường, nhưng mả Công tước lúc đó và Công tước bây giờ đối với Hàn Hiểu mà nói, căn bản chính là 2 người khác nhau.
Nhớ lại hành vi động một chút là Công tước lại ăn đậu hủ của cậu, Hàn Hiểu cảm thấy cậu bây giờ chính là một miếng thịt bên miệng hổ, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị ăn sạch.
Hàn Hiểu nhớ lại cậu làm thẳng nam suốt hai đời, đột nhiên ông trời nói với cậu, đời này cậu chỉ có thể bị đè, em gái gì đó đều chỉ là phù du, thấy được, sờ không được, chứ đừng nói đến việc ăn, cuộc sống bi thảm quá………
Cậu thật sự chịu không được cái đinh đó ở trong lòng.
Lúc này, phòng ngủ truyền đến tiếng gõ cửa, hai âm thanh non nớt truyền vào
“Mẹ, mẹ ngủ chưa!"
Hàn Hiểu chạy nhanh ra, vừa nhìn thấy bọn trẻ thì liền cười lên, “Vẫn chưa có, mau vào đi!"
Hai đứa nhỏ mặc đồ ngủ giống nhau, tay nắm tay đi vào.
“Mẹ, tụi con ngủ không được, có thể ngủ với mẹ không?" Hai đứa nhỏ đáng thương nói
“Có thể, đương nhiên có thể." Thật sự là giải quyết được chuyện gấp mà, Hàn hiểu giống như muốn vỗ tay ăn mừng rồi.
Vì vậy không dễ dàng gì mới làm xong mọi việc, vừa đầy cửa phòng ngủ liền nhìn thấy, ba mẹ con đang ôm chầm lấy nhau ngủ đến rối tinh rối mù.
Công tước nhăn mày đi vể phía trước mấy bước, hai viên tròn tròn vốn dĩ đang rúc ở trong lòng Hàn Hiểu, đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng mà dữ tợn hung hăng trợn mắt với cha tụi nó
Hai đứa nhỏ: Không cho lại gần, cút đến phòng khác!
“Xuy!" Công tước phát ra một tiếng cười lạnh đầy châm chọc, lại đi mấy bước đến bên giường, kiêu ngạo ngẩng đầu, nhìn xuống hai bảo bảo ở trên giường.
Hai bảo bảo hình như bị hành vi khiêu khích chọc giận rồi, tóc dài tung bay, móng tay sắc nhọn mở ra, đôi môi hé ra phát ra một tiếng rít gào vô thanh.
“Hừ!" Công tước đối với hai đứa con trai hoàn toàn tháo ra lớp da ngoan ngoãn thì hừ một tiếng, trong đôi mắt đỏ cao cao tại thượng đó tràn đầy cái nhìn khinh bỉ kẻ yếu, trong nháy mắt một cỗ áp lực từ kẻ mạnh tuôn đến hai bảo bảo.
Các bảo bảo cũng cảm nhận được áp lực đó, tụi nhỏ phát động sức lực toàn thân chống lại, nhưng đáng chết, vẫn không ngăn trở được từng trận sợ hãi trong lòng.
Chính vào lúc này, một tiếng ưm nhẹ nhàng vang lên, ba cha con đang giằng co cả người lập tức cứng đờ, thu hồi tất cả uy áp, lông mày Hàn Hiểu liền giãn ra.
Ba cha con người trên giường người dưới giường nhìn nhau, đồng thời “hừ" một tiếng, sau khi Công tước rửa mặt xong liền nằm ở trên giường, hai bảo bảo trừng mắt cảnh cáo sau đó chui lại vào lòng Hàn Hiểu, nhắm mắt lại.
Một đêm không mộng mị, Hàn Hiểu cảm thấy đêm nay là đêm cậu ngủ ngon nhất trong suốt mấy năm nay.
Trong phòng ăn ở biệt thự Unake, một nhà 4 ngưười Công tước mang theo hai thuộc hạ đang ăn sáng, lúc này quản gia trẻ tuổi đi vào.
“Công tước, Ira trưởng lão tới chơi, ngài có muốn gặp hay không?" Quản gia cúi thấp đầu hỏi
Công tước lau miệng “Đương nhiên phải gặp." Quay đầu cưới nói với Hàn Hiểu bên cạnh, “;Tiểu gia hỏa, em cũng gặp luôn đi."
“A!" Hàn Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu, “Em quen ông ta sao?"
“Em đương nhiên không quen ông ta rồi, nhưng ông ta chính là người đã làm mai cho chúng ta." Công tước nói đầy hàm ý.
“Là sao!"
“Lúc đầu chính ông ta đã cho anh uống mộng tình."Công tước bình tĩnh nói
“Gặp! Em nhất định phải gặp ông ta!" Trong giọng nói của Hàn Hiểu còn mang theo ý tứ cực kỳ giận dữ, nha, thì ra vị đó chính là đầu sỏ hại cậu vị đè suốt cả đời, cậu phải nhìn ông ta thật cẩn thận, sau đó báo thù ông ta đến chết!
“Lance và Hera cũng đi gặp ông ta đi!" Công tước tiếp tục bình tĩnh nói
“Dạ?" Chuyện này hình như không có liên quan gì đến tụi nó?! Hai bảo bảo nghĩ vậy
“Cái tên ngu ngốc bắt cóc Lance trước đó chính là con trai bảo bối duy nhất của ông ta!" Công tước giải thích với hai bảo bảo
“A! Thì ra là vậy! Vậy bọn con phải gặp rồi!" để xem phải là thi6n tài như thế nào mới có thể sinh ra đứa con trai không có não như vậy.
Vì vậy một nhà 4 người cùng đạt thành hiệp ước, quyết định tập hợp vây xem cái người mà đối với bất kỳ ai trong 4 người bọn họ đều có thù hận sâu sắc.
“Nhưng mà trước đó, chúng ta nên thưởng thức bữa ăn sáng hơi trễ này trước, ăn sáng xong, tiểu gia hỏa, chúng ta đến vườn hoa đi bộ, tiêu thực, trong lòng tên lão đầu đáng ghét trong Viện trưởng lão, cơ thể của em chính là sự việc cực kỳ trong đại có liên quan đến tương lai toàn bộ quý tộc." Nói xong, khóe miệng Công tước khiêu lên, trên gương mặt vẫn luôn nghiêm túc lại nhiễm thêm một chút sắc xuân, khiến cho ngũ quan vốn dĩ đã cực kỳ xinh đẹp thoáng chốc trở nên sáng ngời, quyến rũ, sau khi nhìn thấy Hàn Hiểu liền ngốc lăng, lập tức cúi đầu, mãnh liệt ăn cơm.
Mình không có nhìn thấy, mình không thấy gì cả, người trước mặt không phải em gái xinh đẹp, mà là một tên dã thú ăn thịt người có khuôn mặt xinh đẹp của phụ nữ, sắc tức thị không, không tức thị sắc, trên đầu chữ sắc có một con dao a………
Sau khi quan gia có được trả lời của Công tước, đứng dậy quay trở lại phòng khách tiếp đãi khách, biểu đạt ý của Ira trưởng lão.
Sau khi Ira trưởng lão nhận được hồi đáp lẳng lặng ở trong phòng khách đợi Công tước, nhưng cùng với sự trôi qua của thời gian, mắt thấy sắp tới giờ ăn trưa luôn rồi, nhưng vẫn không thấy thân ảnh của Công tước, Ira trưởng lão càng đợi càng nôn nóng.
Nhiều năm nay giữ địa vị cao, khi nào thì ông ta phải chịu cái đãi ngộ bực mình này, nói cái gì đang xử lý đại sự có liên quan đến tương lai của quý tộc, vừa nghe liền biết là lấy cớ, nhưng biết thì có tác dụng gì, con trai ở trong tay người ta, nguyên tắc cũng ở chỗ người ta, thậm chí tương lai của cả gia tộc cũng được nắm chặt trong tay người ta, ngoài nhịn ra, ông còn có thể làm cái gì nữa.
Ira trưởng lão hít sâu một hơi, uống một cốc nước trà, để ép xuống bất mãn trong lòng.
Nghĩ đến đứa con trai ngu ngốc ngoài sự gây rắc rối ra, cái gì cũng không biết làm, cả người ông đều mệt mỏi, ông thật sự không biết ông đã tạo ra cái nghiệt gì, khiến cho con trai của ông lúc sinh ra quên mang theo não, vậy mà dám làm ra cái chuyện cướp đoạt vợ con của tên dã thú Akasi đó, nếu như mày thật sự có thực lực thì đi cướp đi không ai nói gì, nhưng mà cố tình mày không có chút thực lực nào, còn bất hạnh hơn nữa là vừa vặn gấy rắc rối đến họng súng nhà người ta, lẽ nào mày không biết, cả giới quý tộc Landis bây giờ phải chuẩn bị xắn tay lên nịnh nọt gia tộc Doris sao, mà máy sao lại vội vàng mạo phạm bọn họ đây! Họa lần này thật sự quá lớn rồi, chỉ sợ là ông cũng khó giải quyết được sòng phẳng.
Con trai à! Con có thể dốt cũng có thể dại, nhưng sao con lại ngu ngốc đến như vậy.
Chính vào lúc Ira trưởng lão còn đang bi thương hối tiếc xót xa cho mình, Công tước cuối cùng cũng dẫn theo người nhà và Nayar tới giúp vui.
Một nhà Công tước vừa bước vào phòng khách, sự bất lực lúc nãy của Ira trưởng lão biến mất, ánh mắt sáng lấp lánh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Hiểu và hai đứa nhỏ bên cạnh, Hàn Hiểu bị ông ta nhìn đến nỗi da gà, trong lòng càng tức giận.
Hai mắt Công tước híp lại, nụ cưởi mị hoặc mà nguy hiểm hiện ra trên khuôn mặt, Ira Tavis, ngươi hay lắm, dám nhìn chằm chằm vào vợ con người khác, hậu quả nghiêm trọng lắm đó.
Nayar: Ai nha! Công tước cười rồi, mỗi lần Công tước cười với người khác ngoài phu nhân, thì luôn không có chuyện gì tốt, Ira trưởng lão, tôi đồng tình với ông!
“Ira trưởng lão, mới sáng sớm, có chuyện gì không!" Công tước nho nhã ngồi xuống bưng tách trà lên, cả người đều tỏ ra nhàn nhã hết sức.
“Tôi là đến xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi do hành vi không sáng suốt mấy ngày trước của con trai Ileite." Vẻ mặt Ira trưởng lão đầy chân thành nói
“Ileite? Không quen! Tiểu gia hỏa, em quen hắn sao?" Công tước quay đầu đi hỏi Hàn Hiểu ở bên cạnh.
“Không quen!" Hàn Hiểu nhanh nhẹn dứt khoát trả lời
Thái dương của Ira trưởng lão co rút, quả thật muốn trực tiếp lật bàn mắng người mà, nhưng ông không thể, “ Con trai tôi chính là quý tộc mấy ngày trước được quân bộ phái đến Latour chấp hành nhiệm vụ."
“A! Là cậu ta sao!" Công tước cầm chén trà uống một hớp, sau đó vẻ mặt vui sướng bưng ly trà đến trước mặt Hàn Hiểu, “Tiểu gia hỏa, trà này vừa vặn có vị ngọt mà em thích, uống một miếng đi!"
Hàn Hiêu hung hăng trừng anh, đã lúc nào rồi, còn không quên trêu chọc cậu, còn không nhanh làm chính sự đi!
Công tước mỉm cười thu lại ly trà, tiểu gia hỏa bào phải làm chính sự vậy thì làm chính sự đi! Anh để ly trà xuống, hai mắt nhìn Ira trưởng lão, khóe miệng nhếch lên nhưng hoàn toàn không có độ ấm nào.
“Ira trưởng lão, ông không cần xin lỗi ta, ta nghĩ tòa án quân sự Landis sẽ cho ta và vợ con ta một phán quyết công bằng."
“Akasi, anh rốt cuộc muốn như thế nào?" Nhắc đến kết cuộc bảo bối độc nhất có thể nhận được, Ira trưởng lão rõ ràng không bình tĩnh nỗi nữa rồi.
Công tước lười nhác nhìn ông ta, “Ira trưởng lão, ta nghĩ ông không nên hỏi ta muốn thế nào, ông nên hỏi tòa án quân sự Landis muốn thế nào mới đúng!"
Ira trưởng lão cảm thấy sơi dây cương trong đầu đã “phựt" một tiếng đứt rồi, đối mắt với Công tước như vậy, thánh nhân cũng bị chọc giận rồi.
“AKasi, anh muốn như thế nào mới bỏ qua cho con trai tôi?"
“Ira trưởng lão, ông là người thông mình, bất kể như thế nào ta cũng không bỏ qua cho con trai ông đâu." Cái lão hồ ly này, rõ ràng biết nguyên do trong đó, vậy mà ông ta vẫn dám liếm da mặt cầu tình.
Ira trưởng lão nhắm mắt lại, hít vào thở ra, “Akasi, tôi biết, lần này Ileite hơi quá đáng, nhưng không thể châm chước một chút sao?"
“Hừ! Vậu ta chỉ hơi quá đáng!? Ira Tavis, mấy người cho rằng chủ ý phía sau của viện trưởng lão ta không biết sao! Molly mượn Nayar đến Viện nghiên cứu là có mục đích gì! Các người xem ta là tên ngốc sao!" Công tuơc1 cười lạnh tiếp tục nói, “Con trai ông trói bất kỳ người nào cũng không sao, nhưng vợ và con trai ta không giống như vậy, còn về nguyên nhân thì ông rõ hơn ai hết."
Đúng vậy! nếu như có người bắt đi vợ con của ngươi, sau khi bị bắt lại không có một sự trừng phạt nào, đối với quý tộc Landis mà nói, đó chẳng phải là công cốc sao, đối với cái đám người quý tộc muốn có con đến sắp điên lên mà nói, đây quả thật là một con đường tắt.
Hàn Hiểu cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt của cậu trong nháy mắt trắng bệch đi.
Ira trưởng lão đương nhiên cũng biết chuyện này, nhưng ông chỉ có một đứa con trai độc nhất, “Akasi, có thể phán ít đi mấy năm không?"
“Không thể, tuyệt đối không thể!" Hàn Hiểu cuối cùng cũn không nhịn nổi nữa, giảm nhẹ tội, chính là tương đương với việc giúp người phạm tội. Điểm này lúc ở trên Địa Cầu Hàn Hiểu đã biết rồi.
Công tước vỗ vỗ tay Hàn Hiểu, nói với cậu, yên tâm đừng nóng nảy, anh nhất định sẽ làm cho cậu vừa lòng.
“Ira trưởng lão, ông cũng thấy thái độ của phu nhân tôi rồi đó, vốn bị con trai ông dọa sợ, nhưng mà…………." Vào thời khắc mấu chốt Công tước lại ngập ngừng, “ cũng không phải không thể."
Ira trưỡng lão cắn chặt răng: “Anh có điều kiện gì, nói đi!"
Công tước haha cười lên, tiếp nhận mấy cái văn kiện Nayar đưa ra, để ở trước mặt Ira trưởng lão, “Vậy thì làm phiền Ira trưởng lão ký cái này đi."
Ira trưởng lão cầm văn kiện lên nhìn, trên mặt lúc xanh lúc trắng.
“A! Đúng rồi, Ira trưởng lão, có thể ông không biết! Vào lúc con trai Ileite của ông bị bắt, còn lớn tiếng tỏ tình với con trai tôi, tuyên bố muốn theo đuổi con trai tôi, muốn làm bạn đời với thằng bé, cái này là do chính tai Hera nghe thấy, đúng không! Hera!"
Haha, Ira trưởng lão đương nhiên không biết chuyện này rồi, lúc đầu anh bảo quân đoàn trưởng Blair chủ động báo cáo với cấp trên chuyện này, và cố ý bảo anh bỏ thêm 2 tình tiết nhỏ vào, chính là chờ ngày hôm nay.
“Dạ! Đúng vậy, con có nghe thấy." Hera nhìn anh trai mặt vô biểu tình ở bên cạnh, sau đó gật đầu tỏ vẻ quả thật có chuyện này, nhưng mà cậu bé chỉ là thật sự nghe thấy mà thôi.
Cầm trong tay điều ước không công bằng, trong lòng Ira trưởng lão chỉ muốn thở dài, con trai ơi! Biết là sớm tỏ tình là chuyện tốt, nhưng con như thế nào có thể vừa bắt đi anh trai vừa tỏ tình với em trai đây! Con trai ngốc! Thời cơ không đúng lúc!
Ira trưởng lão đáng thương nếu như biết đối tượng tỏ tình của con trai ông là Lance, có lẽ ông chỉ muốn chết thôi.
“Ira trưởng lão, ông cũng là một người cha, ông thử nghĩ xem nếu như ông có một đứa con gái xinh đẹp mọi người đều yêu mến, thì nó sẽ thích đàn ông giống như Ileite sao?" Công tước tiếp tục thực hiện tư tưởng tâm lý.
“Cái này…………chuyện tình cảm, vẫn luôn rất khó nói." Ira trưởng lão chính là loại người vì mặt mũi, mà cái gì cũng nói được.
“Ồ! Vậy người làm cha như ông có thể chịu đựng một đứa con rể như vậy sao?" Vẻ mặt Công tước chế nhạo nói
“Cái này………." Dù là người da mặt dày giống Ira trưởng lão, cũng không có cách trái với lương tâm nói ra một chữ “có thể"
“Hay là, Ira trưởng lão cho rằng ta là một người cực kỳ lương thiện?" Lương thiện đến mức có thể tiếp nhận con trai ngốc của ông.
“Nếu như ngài lương thiện, thì cả vũ trụ này đã không có kẻ xấu rồi!" Nếu như Công tước lương thiện, ông còn cầm cái hiệp ước bất bình đẳng này tức giận đến mức run rẩy cả người không.
“Vậy có nghĩa là ông chuẩn bị tuyệt hậu đi!"
Đây…… đây đúng là lời nguyền độc ác nhất trong vũ trụ, mặt Ira trưởng lão cũng đen lại luôn rồi, cuối cùng ông cắn răng nói, “Ký khế ước này, tôi có lợi ích gì?"
“Tôi sẽ không ngăn cản con trai ông tiếp cận con trai tôi!"
“Chỉ như vậy!"
“Thêm một điều nữa, có thể tự do ra vào thành Doris, ông thấy thế nào! Đương nhiên ngoại trừ khu vực quân sự quan trọng."
Ira nghe vậy ánh mắt phát sáng, “Vậy anh định phán Ileite bao nhiêu năm?"
“Vốn dĩ ta tính cho cậu ta ngồi trong nhà giam 5 vạn năm, nhưng nể mặt của cái Khế ước này, vậy tính 5000 năm đi!"
“Quá dài, 500 năm!"
“4000 năm!"
“Không được, 1000 năm!"
“3000 năm!"
Cuối cùng, Ira trưởng lão quyết tâm, “2000 năm, không thêm nữa!"
Nhiều hơn nữa lão tử mặc kệ.
“Được, thành giao! Nhưng mà phải cho con trai ông một lý do giảm hình phạt chứ, bị bệnh nan y ông thấy như thế nào!" Có thể khiến quý tộc bị bệnh vậy nhất định phải là bệnh nặng, hơn nữa còn vô cùng hiếm thấy.
“…………., có thể!" Ira trưởng lão suy nghĩ một lát, đồng ý.
“Vậy, ……..tiểu gia hỏa, em thấy cậu ta bị bệnh gì thì thích hợp!"
“Anh ta không phải luôn bị bệnh sao!" hàn Hiểu nghiêm túc nói
“Bệnh gì!" Công tước vẻ mặt tiếu ý phối hợp nói
“Thiếu IQ bẩm sinh!"
Iar trưởng lão:………..
Cuối cùng Ira trưởng lão cũng ký vào cái khế ước, mang theo một trái tim vỡ nát, và một cơ thể tức giận đến sắp phun ra máu quay trở vể.
Công tước mang khế ước đã ký xong trong tay, đưa cho Hàn Hiểu, cười nói: “Tiểu gia hỏa, từ nay về sau, chúng ta sẽ có nội gián, lá chắn và kẻ chết thay trong Viện trưởng lão, em vừa ý chưa?"
Xem hết khế ước, Hàn Hiểu phải thay Ira trưởng lão mà chảy nước mắt đồng tình.
Phần văn kiện này quả thật chính là điều ước Mã quan ở ngoài tinh cầu, thật sự đã đạt đến bất bình đẳng cực hạn.
Hàn Hiểu nắm lấy bọn nhỏ lưu luyế không rời đi vào trong xe huyền phù, vừa bước vào hai đứa nhỏ liền lấy tư thế phòng thủ một trái một phải ngồi bên cạnh mẹ nó.
“Thời gian không còn sớm nữa, tăng tốc đi." Công tước phân phó máy truyền tin trong xe.
“Vâng!"
Đoàn xe lại một lần nữa chạy băng bang trên đường Unake.
“Cái kia, cái kia,……… tuy rằng em không biết nguyên nhân thật sự mà anh làm như vậy, nhưng mà em vẫn muốn nói cám ơn anh." Hàn Hiểu do dự một lát rồi quyết định trịnh trọng nói cám ơn với Công tước, trong lòng cậu không cho rằng Công tước sẽ biết mình sai, anh ấy quá tự cao, tự đại.
“Nguyên nhân thật sự? Bây giờ em không biết cũng không sao, tương lai em sẽ hiểu rõ hết." Đôi mắt đỏ của Công tước vẫn luôn lạnh lùng giết người một cách vô hình, vậy mà lại mang theo ôn nhu gợi tình, nhìn thẳng vào kiều thê của mình.
Hàn Hiểu rùng mình, bị đôi mắt chuyên đả kích người của Công tước dùng ánh mắt chỉ có tron gphim truyền hình nhiểu tập nhìn chăm chú, Hàn Hiểu tỏ vẻ rất không quen.
Tiểu tâm linh trong lòng cậu lại một lần nữa gào thét, Cầu xin ông, ông trời, ông trả lại Công tước mặt than cho tôi đi! Công tước sến súa như thế này tôi thật sự chịu không nỗi.
Công tước nhìn sắc mặt của Hàn Hiểu, nhíu mày, “Tiểu gia hỏa, không quen cũng phải quen!"
Nghe thế, Hàn Hiểu liển trợn tròn mắt, há to miệng, bộ dáng kinh ngạc đó, khiến Công tước không nhịn được dùng tay che lấy miệng, haha cúi đầu cười.
Hàn Hiểu khép miệng lại, vô cùng bất lịch sự khinh thường Công tước, cái tên đáng chết này lẽ nào là con giun trong bụng mình hay sao, ngay cả việc mình nghĩ cái gì cũng biết, cười, cười cái gì mà cười, làm con giun, mà con là con giun kiêu ngạo, hừ!
Hai bảo bảo không nhịn được thở dài, mẹ ơi! Lời của mẹ đều viết hết lên trên mặt rồi………..
Vào lúc này xe huyền phù lại dừng lại.
Hàn Hiểu nhìn về phía trước, đằng trước là một cái cổng kim loại lớn, cánh cửa chậm rãi mở ra, đoàn xe đi vào, từ từ đi tới phía trước, qua một lát đoàn xe chính thức dừng lại.
Cửa xe được mở ra, Công tước duỗi tay với Hàn Hiểu, tuy rằng Hàn Hiểu có chút không muốn, nhưng nghĩ lại vẫn nên cho Công tước một chút mặt mũi khi ở bên ngoài thì tốt hơn, thế là cậu nắm lấy tay Công tước đi ra khỏi xe huyền phù.
Chỉ là lúc này Hàn Hiểu hoàn toàn không ý thức được, từ lúc sau khi biết được thân phận của anh ở Latour, cậu càng ngày càng không sợ Công tước, cái chuyện không cho mặt mũi cũng càng lúc càng thuận tay rồi.
“Hoan nghênh Công tước, Phu nhân và các tiểu thiếu gia trở lại!"
Thanh âm chỉnh tề khiến cho người chưa có chuẩn bị gì như Hàn Hiểu, lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì té xuống đất, may mà Công tước đúng lúc đỡ lấy eo của cậu.
Tiểu tâm linh trong lòng Hàn Hiểu vừa vỗ ngực an ủi, may mà không ngã xuống làm mất thể diện, vừa có chút tức giận nghĩ, là ai dọa đến cậu.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, “hách" phô trương lớn thật!
Chỉ nhìn thấy ở phía trước, một đội ngũ thật dài, đang xếp một hàng nam, một hàng nữ, nhìn đồng phục thì bọn họ chắc là người hầu ở đây, chính giữ hai hàng là một người mặc lễ phục đang đứng ở đó, nếu như Hàn Hiểu không có đoán sai, người này chắc là quản gia ở đây.
“Hoan nghênh Công tước, Phu nhân và các tiểu thiếu gia quay trở về!" Người trẻ tuổi cúi đầu, cung kính nói
“Ân!" Công tước gật đầu, “Bữa tối chuẩn bị xong chưa!" Tiểu gia hỏa mệt cả một ngày chắc cũng đói rồi
“Thưa vâng, đểu chuẩn bị xong cả rồi!" quản gia trẻ tuổi trả lời
“Ân!" Nói xong Công tước liển ôm eo Hàn Hiểu, mang theo một đoàn người đi vào trong.
Thì ra nơi đây là biệt thự của Công tước, từ cổng lớn đi thẳng vào đây mới thật sự được xem như tiến vào nhà, được thôi! Tuy rằng nơi đây nhỏ hơn thành Doris một chút, nhưng là một người không thường ở trong biệt thự, căn nhà này quả thật quá lớn rồi.
Cái này thật sự khiến cho một người cực khổ hai đời, ngay cả một phòng đơn cũng mua không nổi như Hàn Hiểu đầy ngưỡng mộ và đố kỵ.
Ăn xong bữa cơm tối phong phú, Hàn Hiểu cảm thấy rất mệt mỏi, mấy ngày nay xảy ra nhiểu chuyện quá, mỗi một chuyện đều khiến cậu lao tâm khổ sức, hôm nay mọi chuyện đều đã được giải quyết xong, cậu liền mệt muốn chết rồi.
Rửa mặt xong, Hàn Hiểu nằm ở trên giường Kingsize trong phòng ngủ, bắt đầu thấp thỏm không yên.
Ở đây là phòng ngủ của chủ nhân, đổi câu khác, từ hôm nay trở về sau, mỗi một đêm, cậu đều phải ngủ cùng giường với Công tước, chuyện này khiến trong lòng Hàn Hiểu có một chút sợ hãi, tuy rằng 4 năm trước cậu cũng giống như vậy cùng Công tước ngủ chung một giường, nhưng mả Công tước lúc đó và Công tước bây giờ đối với Hàn Hiểu mà nói, căn bản chính là 2 người khác nhau.
Nhớ lại hành vi động một chút là Công tước lại ăn đậu hủ của cậu, Hàn Hiểu cảm thấy cậu bây giờ chính là một miếng thịt bên miệng hổ, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị ăn sạch.
Hàn Hiểu nhớ lại cậu làm thẳng nam suốt hai đời, đột nhiên ông trời nói với cậu, đời này cậu chỉ có thể bị đè, em gái gì đó đều chỉ là phù du, thấy được, sờ không được, chứ đừng nói đến việc ăn, cuộc sống bi thảm quá………
Cậu thật sự chịu không được cái đinh đó ở trong lòng.
Lúc này, phòng ngủ truyền đến tiếng gõ cửa, hai âm thanh non nớt truyền vào
“Mẹ, mẹ ngủ chưa!"
Hàn Hiểu chạy nhanh ra, vừa nhìn thấy bọn trẻ thì liền cười lên, “Vẫn chưa có, mau vào đi!"
Hai đứa nhỏ mặc đồ ngủ giống nhau, tay nắm tay đi vào.
“Mẹ, tụi con ngủ không được, có thể ngủ với mẹ không?" Hai đứa nhỏ đáng thương nói
“Có thể, đương nhiên có thể." Thật sự là giải quyết được chuyện gấp mà, Hàn hiểu giống như muốn vỗ tay ăn mừng rồi.
Vì vậy không dễ dàng gì mới làm xong mọi việc, vừa đầy cửa phòng ngủ liền nhìn thấy, ba mẹ con đang ôm chầm lấy nhau ngủ đến rối tinh rối mù.
Công tước nhăn mày đi vể phía trước mấy bước, hai viên tròn tròn vốn dĩ đang rúc ở trong lòng Hàn Hiểu, đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng mà dữ tợn hung hăng trợn mắt với cha tụi nó
Hai đứa nhỏ: Không cho lại gần, cút đến phòng khác!
“Xuy!" Công tước phát ra một tiếng cười lạnh đầy châm chọc, lại đi mấy bước đến bên giường, kiêu ngạo ngẩng đầu, nhìn xuống hai bảo bảo ở trên giường.
Hai bảo bảo hình như bị hành vi khiêu khích chọc giận rồi, tóc dài tung bay, móng tay sắc nhọn mở ra, đôi môi hé ra phát ra một tiếng rít gào vô thanh.
“Hừ!" Công tước đối với hai đứa con trai hoàn toàn tháo ra lớp da ngoan ngoãn thì hừ một tiếng, trong đôi mắt đỏ cao cao tại thượng đó tràn đầy cái nhìn khinh bỉ kẻ yếu, trong nháy mắt một cỗ áp lực từ kẻ mạnh tuôn đến hai bảo bảo.
Các bảo bảo cũng cảm nhận được áp lực đó, tụi nhỏ phát động sức lực toàn thân chống lại, nhưng đáng chết, vẫn không ngăn trở được từng trận sợ hãi trong lòng.
Chính vào lúc này, một tiếng ưm nhẹ nhàng vang lên, ba cha con đang giằng co cả người lập tức cứng đờ, thu hồi tất cả uy áp, lông mày Hàn Hiểu liền giãn ra.
Ba cha con người trên giường người dưới giường nhìn nhau, đồng thời “hừ" một tiếng, sau khi Công tước rửa mặt xong liền nằm ở trên giường, hai bảo bảo trừng mắt cảnh cáo sau đó chui lại vào lòng Hàn Hiểu, nhắm mắt lại.
Một đêm không mộng mị, Hàn Hiểu cảm thấy đêm nay là đêm cậu ngủ ngon nhất trong suốt mấy năm nay.
Trong phòng ăn ở biệt thự Unake, một nhà 4 ngưười Công tước mang theo hai thuộc hạ đang ăn sáng, lúc này quản gia trẻ tuổi đi vào.
“Công tước, Ira trưởng lão tới chơi, ngài có muốn gặp hay không?" Quản gia cúi thấp đầu hỏi
Công tước lau miệng “Đương nhiên phải gặp." Quay đầu cưới nói với Hàn Hiểu bên cạnh, “;Tiểu gia hỏa, em cũng gặp luôn đi."
“A!" Hàn Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu, “Em quen ông ta sao?"
“Em đương nhiên không quen ông ta rồi, nhưng ông ta chính là người đã làm mai cho chúng ta." Công tước nói đầy hàm ý.
“Là sao!"
“Lúc đầu chính ông ta đã cho anh uống mộng tình."Công tước bình tĩnh nói
“Gặp! Em nhất định phải gặp ông ta!" Trong giọng nói của Hàn Hiểu còn mang theo ý tứ cực kỳ giận dữ, nha, thì ra vị đó chính là đầu sỏ hại cậu vị đè suốt cả đời, cậu phải nhìn ông ta thật cẩn thận, sau đó báo thù ông ta đến chết!
“Lance và Hera cũng đi gặp ông ta đi!" Công tước tiếp tục bình tĩnh nói
“Dạ?" Chuyện này hình như không có liên quan gì đến tụi nó?! Hai bảo bảo nghĩ vậy
“Cái tên ngu ngốc bắt cóc Lance trước đó chính là con trai bảo bối duy nhất của ông ta!" Công tước giải thích với hai bảo bảo
“A! Thì ra là vậy! Vậy bọn con phải gặp rồi!" để xem phải là thi6n tài như thế nào mới có thể sinh ra đứa con trai không có não như vậy.
Vì vậy một nhà 4 người cùng đạt thành hiệp ước, quyết định tập hợp vây xem cái người mà đối với bất kỳ ai trong 4 người bọn họ đều có thù hận sâu sắc.
“Nhưng mà trước đó, chúng ta nên thưởng thức bữa ăn sáng hơi trễ này trước, ăn sáng xong, tiểu gia hỏa, chúng ta đến vườn hoa đi bộ, tiêu thực, trong lòng tên lão đầu đáng ghét trong Viện trưởng lão, cơ thể của em chính là sự việc cực kỳ trong đại có liên quan đến tương lai toàn bộ quý tộc." Nói xong, khóe miệng Công tước khiêu lên, trên gương mặt vẫn luôn nghiêm túc lại nhiễm thêm một chút sắc xuân, khiến cho ngũ quan vốn dĩ đã cực kỳ xinh đẹp thoáng chốc trở nên sáng ngời, quyến rũ, sau khi nhìn thấy Hàn Hiểu liền ngốc lăng, lập tức cúi đầu, mãnh liệt ăn cơm.
Mình không có nhìn thấy, mình không thấy gì cả, người trước mặt không phải em gái xinh đẹp, mà là một tên dã thú ăn thịt người có khuôn mặt xinh đẹp của phụ nữ, sắc tức thị không, không tức thị sắc, trên đầu chữ sắc có một con dao a………
Sau khi quan gia có được trả lời của Công tước, đứng dậy quay trở lại phòng khách tiếp đãi khách, biểu đạt ý của Ira trưởng lão.
Sau khi Ira trưởng lão nhận được hồi đáp lẳng lặng ở trong phòng khách đợi Công tước, nhưng cùng với sự trôi qua của thời gian, mắt thấy sắp tới giờ ăn trưa luôn rồi, nhưng vẫn không thấy thân ảnh của Công tước, Ira trưởng lão càng đợi càng nôn nóng.
Nhiều năm nay giữ địa vị cao, khi nào thì ông ta phải chịu cái đãi ngộ bực mình này, nói cái gì đang xử lý đại sự có liên quan đến tương lai của quý tộc, vừa nghe liền biết là lấy cớ, nhưng biết thì có tác dụng gì, con trai ở trong tay người ta, nguyên tắc cũng ở chỗ người ta, thậm chí tương lai của cả gia tộc cũng được nắm chặt trong tay người ta, ngoài nhịn ra, ông còn có thể làm cái gì nữa.
Ira trưởng lão hít sâu một hơi, uống một cốc nước trà, để ép xuống bất mãn trong lòng.
Nghĩ đến đứa con trai ngu ngốc ngoài sự gây rắc rối ra, cái gì cũng không biết làm, cả người ông đều mệt mỏi, ông thật sự không biết ông đã tạo ra cái nghiệt gì, khiến cho con trai của ông lúc sinh ra quên mang theo não, vậy mà dám làm ra cái chuyện cướp đoạt vợ con của tên dã thú Akasi đó, nếu như mày thật sự có thực lực thì đi cướp đi không ai nói gì, nhưng mà cố tình mày không có chút thực lực nào, còn bất hạnh hơn nữa là vừa vặn gấy rắc rối đến họng súng nhà người ta, lẽ nào mày không biết, cả giới quý tộc Landis bây giờ phải chuẩn bị xắn tay lên nịnh nọt gia tộc Doris sao, mà máy sao lại vội vàng mạo phạm bọn họ đây! Họa lần này thật sự quá lớn rồi, chỉ sợ là ông cũng khó giải quyết được sòng phẳng.
Con trai à! Con có thể dốt cũng có thể dại, nhưng sao con lại ngu ngốc đến như vậy.
Chính vào lúc Ira trưởng lão còn đang bi thương hối tiếc xót xa cho mình, Công tước cuối cùng cũng dẫn theo người nhà và Nayar tới giúp vui.
Một nhà Công tước vừa bước vào phòng khách, sự bất lực lúc nãy của Ira trưởng lão biến mất, ánh mắt sáng lấp lánh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Hiểu và hai đứa nhỏ bên cạnh, Hàn Hiểu bị ông ta nhìn đến nỗi da gà, trong lòng càng tức giận.
Hai mắt Công tước híp lại, nụ cưởi mị hoặc mà nguy hiểm hiện ra trên khuôn mặt, Ira Tavis, ngươi hay lắm, dám nhìn chằm chằm vào vợ con người khác, hậu quả nghiêm trọng lắm đó.
Nayar: Ai nha! Công tước cười rồi, mỗi lần Công tước cười với người khác ngoài phu nhân, thì luôn không có chuyện gì tốt, Ira trưởng lão, tôi đồng tình với ông!
“Ira trưởng lão, mới sáng sớm, có chuyện gì không!" Công tước nho nhã ngồi xuống bưng tách trà lên, cả người đều tỏ ra nhàn nhã hết sức.
“Tôi là đến xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi do hành vi không sáng suốt mấy ngày trước của con trai Ileite." Vẻ mặt Ira trưởng lão đầy chân thành nói
“Ileite? Không quen! Tiểu gia hỏa, em quen hắn sao?" Công tước quay đầu đi hỏi Hàn Hiểu ở bên cạnh.
“Không quen!" Hàn Hiểu nhanh nhẹn dứt khoát trả lời
Thái dương của Ira trưởng lão co rút, quả thật muốn trực tiếp lật bàn mắng người mà, nhưng ông không thể, “ Con trai tôi chính là quý tộc mấy ngày trước được quân bộ phái đến Latour chấp hành nhiệm vụ."
“A! Là cậu ta sao!" Công tước cầm chén trà uống một hớp, sau đó vẻ mặt vui sướng bưng ly trà đến trước mặt Hàn Hiểu, “Tiểu gia hỏa, trà này vừa vặn có vị ngọt mà em thích, uống một miếng đi!"
Hàn Hiêu hung hăng trừng anh, đã lúc nào rồi, còn không quên trêu chọc cậu, còn không nhanh làm chính sự đi!
Công tước mỉm cười thu lại ly trà, tiểu gia hỏa bào phải làm chính sự vậy thì làm chính sự đi! Anh để ly trà xuống, hai mắt nhìn Ira trưởng lão, khóe miệng nhếch lên nhưng hoàn toàn không có độ ấm nào.
“Ira trưởng lão, ông không cần xin lỗi ta, ta nghĩ tòa án quân sự Landis sẽ cho ta và vợ con ta một phán quyết công bằng."
“Akasi, anh rốt cuộc muốn như thế nào?" Nhắc đến kết cuộc bảo bối độc nhất có thể nhận được, Ira trưởng lão rõ ràng không bình tĩnh nỗi nữa rồi.
Công tước lười nhác nhìn ông ta, “Ira trưởng lão, ta nghĩ ông không nên hỏi ta muốn thế nào, ông nên hỏi tòa án quân sự Landis muốn thế nào mới đúng!"
Ira trưởng lão cảm thấy sơi dây cương trong đầu đã “phựt" một tiếng đứt rồi, đối mắt với Công tước như vậy, thánh nhân cũng bị chọc giận rồi.
“AKasi, anh muốn như thế nào mới bỏ qua cho con trai tôi?"
“Ira trưởng lão, ông là người thông mình, bất kể như thế nào ta cũng không bỏ qua cho con trai ông đâu." Cái lão hồ ly này, rõ ràng biết nguyên do trong đó, vậy mà ông ta vẫn dám liếm da mặt cầu tình.
Ira trưởng lão nhắm mắt lại, hít vào thở ra, “Akasi, tôi biết, lần này Ileite hơi quá đáng, nhưng không thể châm chước một chút sao?"
“Hừ! Vậu ta chỉ hơi quá đáng!? Ira Tavis, mấy người cho rằng chủ ý phía sau của viện trưởng lão ta không biết sao! Molly mượn Nayar đến Viện nghiên cứu là có mục đích gì! Các người xem ta là tên ngốc sao!" Công tuơc1 cười lạnh tiếp tục nói, “Con trai ông trói bất kỳ người nào cũng không sao, nhưng vợ và con trai ta không giống như vậy, còn về nguyên nhân thì ông rõ hơn ai hết."
Đúng vậy! nếu như có người bắt đi vợ con của ngươi, sau khi bị bắt lại không có một sự trừng phạt nào, đối với quý tộc Landis mà nói, đó chẳng phải là công cốc sao, đối với cái đám người quý tộc muốn có con đến sắp điên lên mà nói, đây quả thật là một con đường tắt.
Hàn Hiểu cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt của cậu trong nháy mắt trắng bệch đi.
Ira trưởng lão đương nhiên cũng biết chuyện này, nhưng ông chỉ có một đứa con trai độc nhất, “Akasi, có thể phán ít đi mấy năm không?"
“Không thể, tuyệt đối không thể!" Hàn Hiểu cuối cùng cũn không nhịn nổi nữa, giảm nhẹ tội, chính là tương đương với việc giúp người phạm tội. Điểm này lúc ở trên Địa Cầu Hàn Hiểu đã biết rồi.
Công tước vỗ vỗ tay Hàn Hiểu, nói với cậu, yên tâm đừng nóng nảy, anh nhất định sẽ làm cho cậu vừa lòng.
“Ira trưởng lão, ông cũng thấy thái độ của phu nhân tôi rồi đó, vốn bị con trai ông dọa sợ, nhưng mà…………." Vào thời khắc mấu chốt Công tước lại ngập ngừng, “ cũng không phải không thể."
Ira trưỡng lão cắn chặt răng: “Anh có điều kiện gì, nói đi!"
Công tước haha cười lên, tiếp nhận mấy cái văn kiện Nayar đưa ra, để ở trước mặt Ira trưởng lão, “Vậy thì làm phiền Ira trưởng lão ký cái này đi."
Ira trưởng lão cầm văn kiện lên nhìn, trên mặt lúc xanh lúc trắng.
“A! Đúng rồi, Ira trưởng lão, có thể ông không biết! Vào lúc con trai Ileite của ông bị bắt, còn lớn tiếng tỏ tình với con trai tôi, tuyên bố muốn theo đuổi con trai tôi, muốn làm bạn đời với thằng bé, cái này là do chính tai Hera nghe thấy, đúng không! Hera!"
Haha, Ira trưởng lão đương nhiên không biết chuyện này rồi, lúc đầu anh bảo quân đoàn trưởng Blair chủ động báo cáo với cấp trên chuyện này, và cố ý bảo anh bỏ thêm 2 tình tiết nhỏ vào, chính là chờ ngày hôm nay.
“Dạ! Đúng vậy, con có nghe thấy." Hera nhìn anh trai mặt vô biểu tình ở bên cạnh, sau đó gật đầu tỏ vẻ quả thật có chuyện này, nhưng mà cậu bé chỉ là thật sự nghe thấy mà thôi.
Cầm trong tay điều ước không công bằng, trong lòng Ira trưởng lão chỉ muốn thở dài, con trai ơi! Biết là sớm tỏ tình là chuyện tốt, nhưng con như thế nào có thể vừa bắt đi anh trai vừa tỏ tình với em trai đây! Con trai ngốc! Thời cơ không đúng lúc!
Ira trưởng lão đáng thương nếu như biết đối tượng tỏ tình của con trai ông là Lance, có lẽ ông chỉ muốn chết thôi.
“Ira trưởng lão, ông cũng là một người cha, ông thử nghĩ xem nếu như ông có một đứa con gái xinh đẹp mọi người đều yêu mến, thì nó sẽ thích đàn ông giống như Ileite sao?" Công tước tiếp tục thực hiện tư tưởng tâm lý.
“Cái này…………chuyện tình cảm, vẫn luôn rất khó nói." Ira trưởng lão chính là loại người vì mặt mũi, mà cái gì cũng nói được.
“Ồ! Vậy người làm cha như ông có thể chịu đựng một đứa con rể như vậy sao?" Vẻ mặt Công tước chế nhạo nói
“Cái này………." Dù là người da mặt dày giống Ira trưởng lão, cũng không có cách trái với lương tâm nói ra một chữ “có thể"
“Hay là, Ira trưởng lão cho rằng ta là một người cực kỳ lương thiện?" Lương thiện đến mức có thể tiếp nhận con trai ngốc của ông.
“Nếu như ngài lương thiện, thì cả vũ trụ này đã không có kẻ xấu rồi!" Nếu như Công tước lương thiện, ông còn cầm cái hiệp ước bất bình đẳng này tức giận đến mức run rẩy cả người không.
“Vậy có nghĩa là ông chuẩn bị tuyệt hậu đi!"
Đây…… đây đúng là lời nguyền độc ác nhất trong vũ trụ, mặt Ira trưởng lão cũng đen lại luôn rồi, cuối cùng ông cắn răng nói, “Ký khế ước này, tôi có lợi ích gì?"
“Tôi sẽ không ngăn cản con trai ông tiếp cận con trai tôi!"
“Chỉ như vậy!"
“Thêm một điều nữa, có thể tự do ra vào thành Doris, ông thấy thế nào! Đương nhiên ngoại trừ khu vực quân sự quan trọng."
Ira nghe vậy ánh mắt phát sáng, “Vậy anh định phán Ileite bao nhiêu năm?"
“Vốn dĩ ta tính cho cậu ta ngồi trong nhà giam 5 vạn năm, nhưng nể mặt của cái Khế ước này, vậy tính 5000 năm đi!"
“Quá dài, 500 năm!"
“4000 năm!"
“Không được, 1000 năm!"
“3000 năm!"
Cuối cùng, Ira trưởng lão quyết tâm, “2000 năm, không thêm nữa!"
Nhiều hơn nữa lão tử mặc kệ.
“Được, thành giao! Nhưng mà phải cho con trai ông một lý do giảm hình phạt chứ, bị bệnh nan y ông thấy như thế nào!" Có thể khiến quý tộc bị bệnh vậy nhất định phải là bệnh nặng, hơn nữa còn vô cùng hiếm thấy.
“…………., có thể!" Ira trưởng lão suy nghĩ một lát, đồng ý.
“Vậy, ……..tiểu gia hỏa, em thấy cậu ta bị bệnh gì thì thích hợp!"
“Anh ta không phải luôn bị bệnh sao!" hàn Hiểu nghiêm túc nói
“Bệnh gì!" Công tước vẻ mặt tiếu ý phối hợp nói
“Thiếu IQ bẩm sinh!"
Iar trưởng lão:………..
Cuối cùng Ira trưởng lão cũng ký vào cái khế ước, mang theo một trái tim vỡ nát, và một cơ thể tức giận đến sắp phun ra máu quay trở vể.
Công tước mang khế ước đã ký xong trong tay, đưa cho Hàn Hiểu, cười nói: “Tiểu gia hỏa, từ nay về sau, chúng ta sẽ có nội gián, lá chắn và kẻ chết thay trong Viện trưởng lão, em vừa ý chưa?"
Xem hết khế ước, Hàn Hiểu phải thay Ira trưởng lão mà chảy nước mắt đồng tình.
Phần văn kiện này quả thật chính là điều ước Mã quan ở ngoài tinh cầu, thật sự đã đạt đến bất bình đẳng cực hạn.
Tác giả :
Phong Trung Linh