Trọng Sinh Tinh Tế Anh Hùng Mẫu Thân Truyện
Chương 26: Báo ân
Ông trời luôn quan sát mọi việc của con người, không phải không báo mà là chưa tới thời điểm, thời cơ vừa tới thì nợ mới nợ cũ gì cùng tính một lượt.
Unake, vậy mà lại là Unake, nhưng sao Công tước lại mang cậu đến Unake? Không phải anh ấy nên lập tức mang cậu về lại thành Doris sao! Trong mắt Hàn Hiểu mang theo kinh ngạc và hoài nghi, nhưng đáng tiếc Công tước không có đáp trả loại hồ nghi của cậu, chỉ mỉm cười với cậu.
Hàn Hiểu thật sự không tìm được lý do để Công tước đưa cậu đến Unake
Lẽ nào là mang cậu về nhà mẹ, thuận tiện du lịch khu phố nghèo, nghĩ đến đây gương mặt của Hàn Hiểu lấp lánh sáng ngời.
Bỏ đi, nếu đã đến thì đến, bây giờ cậu đã chẳng còn sợ gì nữa rồi, nghĩ đến đây Hàn Hiểu rất nhanh hổi phục lại bình tĩnh.
Nhìn từng con đường quen thuộc nhanh chóng từ trước mặt lùi về sau ngoài cửa sổ, khi gặp lại thế sự vô thường, mọi thứ đều không có thay đổi, chỉ là cuộc đời của cậu đã thoát ly khỏi quỹ đạo mà cậu hy vọng, bỗng nhiên………
“A——-“ Hàn Hiểu đứng thẳng người kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ.
Nơi này không phải là một khu rừng sao, đúng, chính là khu rừng hại cậu xui xẻo một đời, như thế nào bây giờ xây dựng thành tường vây cao?
“À, nơi đó vốn là một khu rừng tư nhân, nhưng từ khi xảy ra…….ừ, sự việc phu nhân và Công tước gặp nhau, sau khi phu nhân mang thai, nơi này liền biến thành địa điểm hẹn hò tốt nhất ở Unake, chủ nhân của khu rừng này càng thêm buồn bực, liền xây một bức tường cao vây quanh khu rừng, chỉ đáng tiếc nghe nói không có hiệu quả, bức tường này chỉ là vật vô hình đối với quý tộc." Nayar hiểu ý người liền lập tức giải thích cho Hàn Hiểu.
Hắc tuyến trên mặt Hàn Hiểu càng nhiều, đây là cái gì vậy trời! Cậu bị người ta cưỡng bức ở trong khu rừng này, bị người ta biết không nói, vậy mà có một đám người đi theo bắt chước, cứ tiếp tục như vậy, chuyện xấu của cậu còn được lưu danh sử sách đi! Có còn muốn người ta sống nữa không đây.
Không thể không nói, trong một trình độ nhất định mà nói, đồng chí Hàn Hiểu cậu thật sự nói đúng rồi, nhưng mà nội dung lịch sử này có thể khiến cậu thổ huyết.
Xe nhanh chóng rời khỏi khu rừng bị người ta vây lại, không nhìn thấy bức tường khiến người ta bực bội, Hàn Hiểu cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều, nhưng mà rất nhanh lại xuất hiện một kiến trúc khiến cậu bực bội.
“Siêu thị Lancaster!" Hàn Hiểu nhỏ giọng lẩm bẩm, đây không phải là siêu thị sa thải cậu sau khi gặp Công tước sao!
Từ lúc đến siêu thị này Hàn Hiểu sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là lao động cường độ cao, cái gì gọi là lương tháng bèo bọt, nếu không phải trình độ trừng phạt của chính phủ ở một số phương diện rất mạnh, cậu đoán chừng ngoại trừ lương căn bản cực thấp ra ông chủ siêu thị cũng sẽ không cho cậu cái gì.
Nhưng mà hôm nay Hàn Hiểu đến hy vọng ông chủ siêu thị có thể mạo hiểm một lần, chỉ đưa cậu lương căn bản là được rồi, như vậy lúc đầu cậu sẽ không vì chút tiền thưởng ít ỏi mà làm hại đến nửa đời sau.
Bỏ đi, cho dù ông chủ có khắc nghiệt đến đâu, quá đáng như thế nào, thậm chí vào lúc sa thải cậu, chỉ vì cậu nghỉ có một ngày mà trừ hết nửa tháng lương, nhưng ít nhất ông ta đồng ý cho kẻ phạm tội như cậu một công việc để sinh sống, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để Hàn Hiểu cảm kích rồi.
Không thể không nói lòng dạ của Hàn Hiểu thực sự rất bao dung, tâm địa vô cùng lương thiện, nhưng cậu quên mất một đám thú lớn thú nhỏ bên cạnh cậu có lòng dạ hẹp hòi bao nhiêu, lại bao che khuyết điểm và không nói lý…………!
A! Mẹ quả nhiên lại kêu lên tên của cái tiệm này, mẹ đã từng nói qua, ở Unake chỉ có bà ngoại Hanna đối xử tốt với mẹ, nhưng bây giờ mẹ lại gọi ra tên của cái tiệm này, vậy cái tiệm này nhất định đối xử với mẹ cực kỳ không tốt, nếu không thì mẹ sẽ không nhớ mãi, hừ! Dám bắt nạt mẹ chúng tôi, bọn tôi không để yên cho đâu!
Tiểu gia hỏa rất quan tâm tiệm này! Lẽ nào cái tiệm này chính là nơi đã sa thải và khấu trừ tiền lương lúc trước của tiểu gia hỏa! Rất tốt, gan to lắm! Dám đuổi phu nhân của Công tước, còn tham tiền của phu nhân, quan trọng nhất là lúc đầu tiểu gia hỏa còn vì chuyện này mà làm khó anh mấy lần, phá hoại tình cảm vợ chồng chúng ta, ta lại muốn xem xem nhà ngươi có mấy cái mạng!
Ai nha! Nhìn xem sắc mặt của ba cha con Công tước, ông chủ siêu thị Lancaster! Nayar tôi sẽ cầu phúc cho ông, chúc ông chết sớm đầu thai sớm! Quay đầu hỏi Jasmine có gì cần giúp đỡ không, báo thù cho phu nhân, ai cũng phải có trách nhiệm!
Làm một phó quan đạt tiêu chuẩn thì bất kỳ lúc nào cũng phải lý giải được cách nghĩ của cấp trên, và có sự phối hợp, xem ra mình phải liên lạc với bộ thương mại, bộ thuế, bộ sử dụng nhân sự, ân, chỉ cần có liên quan đến bộ thương vụ đều cần phải liên lạc một chút! Ai biểu ông chủ của tiệm này không có nhãn lực như vậy.
Hàn Hiểu lúc này vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không có phát hiện vùng xoáy đen tối ở xung quanh mình.
Cứ như vậy, bởi vì một câu nói lầm bầm của Hàn Hiểu đã định ra tương lai bi kịch của ông chủ siêu thị, càng đáng thương hơn là đến chết ông ta vẫn không biết mình đã đắc tội với ai.
Xe huyền phù càng đi càng xa, những con đường này càng đi Hàn Hiểu càng quen thuộc, lẽ nào là…….
Cuối cùng xe huyền phủ cũng dừng lại rồi.
Thật sự…..thật sự là nơi này——tiệm hoa Hanna
“Tại sao!" Câu hỏi của Hàn hiểu đầy kinh ngạc và mang theo một chút mừng rỡ vang lên.
“Quá khứ là anh đã sai, đi đi, anh đợi em trong xe!" Công tước ôn hòa và chân thành trả lời
“Cám ơn!" Hàn Hiểu cúi đầu nói một tiếng cám ơn, mang theo bọn nhỏ xuống xe.
Cậu có chút kích động đứng ở trước cửa, rồi mở cửa.
“Hoan nghênh quý khách!" Một cố gái đứng ở trước quầy lập tức cười ngọt ngào chào đón.
Hàn Hiểu nhìn xung quanh, bày biện trong tiệm hoa vẫn giống như lúc trước, nhưng hoa lại ít đi rất nhiều, rất nhiểu quấy đều trống rỗng, xảy ra chuyện gì sao?
“Xin hỏi, bà chủ của cô, Tiểu thư Hanna có ở đây không?" Hàn Hiểu hỏi
“A! Anh đến tìm Hanna tiểu thư sao! Chị ấy đang thu dọn đồ ở trên lầu, rất xin lỗi quý khách, cửa tiệm chúng tôi do một số nguyên nhân nên sắp chuyển đi, nếu như ngài muốn một lẵng hoa loại lớn, vẫn là mời ngài đến tiệm khác xem thử." Tiệm hoa nhỏ như thế này, nếu muốn làm lẵng hoa lớn thì phải bàn bạc với chủ về việc sử dụng nhựng loại hoa gì và giá cả ra sao.
“Không phải, tôi không đến mua hoa, tôi đến tìm Hanna tiểu thư." Hàn Hiểu cười nói
“A!" Cô gái trước quầy ngạc nhiên, “Ngài là con trai của Hanna tiểu thư!, Xin đợi một lát!" Cô gái cầm lấy máy truyền tin ở bên tay
“Hanna tiểu thư, chị nhanh chóng xuống đây đi, con trai chị trở về rồi!" Nói xong cô bỏ máy truyền tin xuống, cười nói với Hàn Hiều, “Hanna tiểu thư nói sẽ xuống ngay lập tức."
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy âm thanh thùng thùng từ trên lầu truyền xuống.
“Cray———" Hanna chạy nhanh tới, lập tức ôm lấy Hàn Hiểu
“Mẹ——–"Hàn Hiểu cũng ôm lấy người duy nhất mang lại ấm áp cho cậu trong thành phố này
Nhưng Hanna rất nhanh phản ứng lại, cô buông hàn Hiểu ra, “Cray, sao con lại trở về, như vầy, như vầy quá nguy hiểm rồi."
“Mẹ yên tâm đi, đã không có nguy hiểm rồi." Hàn Hiểu bất đắc dĩ cười khẽ nói, “A, đúng rồi, con quên giới thiệu với mẹ, đây là hai đứa con của con, tóc bạc gọi là Lance, tóc đen là Hera, Lance, Hera, đây là bà nội Hanna, nhanh gọi bà nội."
“Hai đứa nhỏ này lẽ nào chính là lúc đó……….."nhìn hai bảo bào tròn mịn đáng yêu, Hanna có chút ngạc nhiên hỏi.
“Dạ!" Hàn Hiểu cười gật đầu
“Trời ơi! Đã lớn như vậy rồi sao! Thật sự rất dễ thương!" Đối diện hai đứa nhỏ vô cùng xinh đẹp, Hanna không nhịn được ngồi xuống, nhẹ nhàng lần lượt hôn lên mặt hai đứa nhỏ, “Con xem mẹ quá vui mừng mà quên mất, tụi con ngồi đi, mau ngồi xuống, đừng làm mệt mấy đứa nhỏ."
Hanna kéo Hàn Hiểu ngồi trên ghế dài bằng da thường dùng để tiếp đãi khách quý, sau đó cầm hai cái bánh quy do chính ta cô tự nướng đưa cho hai đứa nhỏ, sau khi tụi nhỏ được Hàn Hiểu đồng ý, nói cám ơn với Hanna, cầm lấy bánh quy ăn.
“Mẹ, con nghe nói tiệm hoa sắp chuyển đi, tại sao phải chuyển! Con nhớ mình làm ăn vẫn luôn rất tốt mà!" Hàn Hiểu nói ra nghi vấn với Hanna
“Ai! Thật ra mẹ cũng không muốn chuyển, chỉ là trong nhà chủ nhà xảy ra một chút chuyện, ông ấy muốn bán cửa hàng mặt tiền này đi, cho nên mẹ chỉ đành phải chuyển đi."
“Như vậy sao! Vậy chúng ta có thể mua cửa hàng này lại a!"
“Mẹ cũng có nghĩ đến mua cửa hàng này lại, nhưng giá ông ta đưa ra cao quá." Hanna có chút tiếc nuối nói
“Như vậy…..!" Hàn Hiểu nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó quay đầu nói với Hera ở bên cạnh, “Hera, đi vào trong xe nói với cha con, mẹ và anh ta tách ra 4 năm, trong 4 năm này, một đồng phí nuôi dưỡng anh ta cũng không đưa, bảo anh ta bổ sung, cũng không được quá nhiều, liền………., a, đúng rồi, mẹ, chủ nhà này cần bao nhiêu tiền!"
Hanna: “Cái này…….."
Hàn Hiểu nhìn thấy Hanna tựa hồ còn đang do dự liền thay đổi đối tượng nói: “Cô gái, ông chủ cần bao nhiêu Narup mới chịu bán?"
“Hình như là 80 vạn!" Cô gái trước quầy trả lời
“Cần 80 vạn, nói với cha con trực tiếp đưa cho mẹ đơn mở tiền mặt gửi trong ngân hàng, biết chưa!" Hàn Hiểu tiếp tục cúi đầu nói với Hera bên người.
“Biết rồi ạ!" Tiểu Hera nói xong liền lạch bạch chạy đi
Hanna sững sờ tại chỗ, nhưng mà, đợi đã, không đúng!
“Cray, con vừa nói cha của bọn nhỏ, mẹ nhớ cha của mấy đứa nhỏ là…….."
“Đúng vậy mẹ, chính là cái người mẹ đang nghĩ trong lòng, anh ấy đang ở trong xe trước cửa tiệm đợi con, cho nên con mới nói là đã không còn nguy hiểm gì nữa." Hàn Hiểu nhìn vai không có gì nói
Khóe miệng Hanna co rút, nhân vật lớn nhất ở Đế quốc, vậy mà lại đứng ở trước tiệm cô……..
Lúc này, tiểu Hera cầm lấy đơn mở tiền mặt trong ngân hàng lạch bạch chạy vào.
“Mẹ, cha nói, con số mẹ đưa ra ít quá, số lượng trên đơn này là thấp nhất của cha rồi."
Hàn Hiểu nhận lấy nhìn xem, 100 vạn, kháo (câu này chỉ là đang chửi tục thôi)! Công tước đáng chết rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy! Cậu bình tĩnh đưa cái đơn trong tay cho Hanna.
“Mẹ, con cảm thấy cái tiệm này cũng nên trang hoàng lại."
Hanna không nhận lấy đơn của Hàn Hiểu, cô thở dài, “Con trai, con không cần phải làm như vậy!"
“Không được, mẹ, đây là nơi lần đầu tiên mẹ con mình gặp nhau, không phải sao!" hàn Hiểu cố chấp giơ cái đơn trong tay
“Được rồi! Mẹ nhận!"
Nhìn thấy Hanna đã nhận, Hàn Hiểu lộ ra nụ cười chân thành.
Cứ như vậy, Hàn Hiểu và Hanna ngồi trên ghế nói chuyện rất lâu, mãi cho đến khi Jasmine đến giục cậu trở về, Hàn Hiểu mới lưu luyến không nỡ quay trở vào trong xe.
Ai! Lần sau gặp mặt lại không biết đến bao giờ!
Unake, vậy mà lại là Unake, nhưng sao Công tước lại mang cậu đến Unake? Không phải anh ấy nên lập tức mang cậu về lại thành Doris sao! Trong mắt Hàn Hiểu mang theo kinh ngạc và hoài nghi, nhưng đáng tiếc Công tước không có đáp trả loại hồ nghi của cậu, chỉ mỉm cười với cậu.
Hàn Hiểu thật sự không tìm được lý do để Công tước đưa cậu đến Unake
Lẽ nào là mang cậu về nhà mẹ, thuận tiện du lịch khu phố nghèo, nghĩ đến đây gương mặt của Hàn Hiểu lấp lánh sáng ngời.
Bỏ đi, nếu đã đến thì đến, bây giờ cậu đã chẳng còn sợ gì nữa rồi, nghĩ đến đây Hàn Hiểu rất nhanh hổi phục lại bình tĩnh.
Nhìn từng con đường quen thuộc nhanh chóng từ trước mặt lùi về sau ngoài cửa sổ, khi gặp lại thế sự vô thường, mọi thứ đều không có thay đổi, chỉ là cuộc đời của cậu đã thoát ly khỏi quỹ đạo mà cậu hy vọng, bỗng nhiên………
“A——-“ Hàn Hiểu đứng thẳng người kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ.
Nơi này không phải là một khu rừng sao, đúng, chính là khu rừng hại cậu xui xẻo một đời, như thế nào bây giờ xây dựng thành tường vây cao?
“À, nơi đó vốn là một khu rừng tư nhân, nhưng từ khi xảy ra…….ừ, sự việc phu nhân và Công tước gặp nhau, sau khi phu nhân mang thai, nơi này liền biến thành địa điểm hẹn hò tốt nhất ở Unake, chủ nhân của khu rừng này càng thêm buồn bực, liền xây một bức tường cao vây quanh khu rừng, chỉ đáng tiếc nghe nói không có hiệu quả, bức tường này chỉ là vật vô hình đối với quý tộc." Nayar hiểu ý người liền lập tức giải thích cho Hàn Hiểu.
Hắc tuyến trên mặt Hàn Hiểu càng nhiều, đây là cái gì vậy trời! Cậu bị người ta cưỡng bức ở trong khu rừng này, bị người ta biết không nói, vậy mà có một đám người đi theo bắt chước, cứ tiếp tục như vậy, chuyện xấu của cậu còn được lưu danh sử sách đi! Có còn muốn người ta sống nữa không đây.
Không thể không nói, trong một trình độ nhất định mà nói, đồng chí Hàn Hiểu cậu thật sự nói đúng rồi, nhưng mà nội dung lịch sử này có thể khiến cậu thổ huyết.
Xe nhanh chóng rời khỏi khu rừng bị người ta vây lại, không nhìn thấy bức tường khiến người ta bực bội, Hàn Hiểu cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều, nhưng mà rất nhanh lại xuất hiện một kiến trúc khiến cậu bực bội.
“Siêu thị Lancaster!" Hàn Hiểu nhỏ giọng lẩm bẩm, đây không phải là siêu thị sa thải cậu sau khi gặp Công tước sao!
Từ lúc đến siêu thị này Hàn Hiểu sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là lao động cường độ cao, cái gì gọi là lương tháng bèo bọt, nếu không phải trình độ trừng phạt của chính phủ ở một số phương diện rất mạnh, cậu đoán chừng ngoại trừ lương căn bản cực thấp ra ông chủ siêu thị cũng sẽ không cho cậu cái gì.
Nhưng mà hôm nay Hàn Hiểu đến hy vọng ông chủ siêu thị có thể mạo hiểm một lần, chỉ đưa cậu lương căn bản là được rồi, như vậy lúc đầu cậu sẽ không vì chút tiền thưởng ít ỏi mà làm hại đến nửa đời sau.
Bỏ đi, cho dù ông chủ có khắc nghiệt đến đâu, quá đáng như thế nào, thậm chí vào lúc sa thải cậu, chỉ vì cậu nghỉ có một ngày mà trừ hết nửa tháng lương, nhưng ít nhất ông ta đồng ý cho kẻ phạm tội như cậu một công việc để sinh sống, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để Hàn Hiểu cảm kích rồi.
Không thể không nói lòng dạ của Hàn Hiểu thực sự rất bao dung, tâm địa vô cùng lương thiện, nhưng cậu quên mất một đám thú lớn thú nhỏ bên cạnh cậu có lòng dạ hẹp hòi bao nhiêu, lại bao che khuyết điểm và không nói lý…………!
A! Mẹ quả nhiên lại kêu lên tên của cái tiệm này, mẹ đã từng nói qua, ở Unake chỉ có bà ngoại Hanna đối xử tốt với mẹ, nhưng bây giờ mẹ lại gọi ra tên của cái tiệm này, vậy cái tiệm này nhất định đối xử với mẹ cực kỳ không tốt, nếu không thì mẹ sẽ không nhớ mãi, hừ! Dám bắt nạt mẹ chúng tôi, bọn tôi không để yên cho đâu!
Tiểu gia hỏa rất quan tâm tiệm này! Lẽ nào cái tiệm này chính là nơi đã sa thải và khấu trừ tiền lương lúc trước của tiểu gia hỏa! Rất tốt, gan to lắm! Dám đuổi phu nhân của Công tước, còn tham tiền của phu nhân, quan trọng nhất là lúc đầu tiểu gia hỏa còn vì chuyện này mà làm khó anh mấy lần, phá hoại tình cảm vợ chồng chúng ta, ta lại muốn xem xem nhà ngươi có mấy cái mạng!
Ai nha! Nhìn xem sắc mặt của ba cha con Công tước, ông chủ siêu thị Lancaster! Nayar tôi sẽ cầu phúc cho ông, chúc ông chết sớm đầu thai sớm! Quay đầu hỏi Jasmine có gì cần giúp đỡ không, báo thù cho phu nhân, ai cũng phải có trách nhiệm!
Làm một phó quan đạt tiêu chuẩn thì bất kỳ lúc nào cũng phải lý giải được cách nghĩ của cấp trên, và có sự phối hợp, xem ra mình phải liên lạc với bộ thương mại, bộ thuế, bộ sử dụng nhân sự, ân, chỉ cần có liên quan đến bộ thương vụ đều cần phải liên lạc một chút! Ai biểu ông chủ của tiệm này không có nhãn lực như vậy.
Hàn Hiểu lúc này vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không có phát hiện vùng xoáy đen tối ở xung quanh mình.
Cứ như vậy, bởi vì một câu nói lầm bầm của Hàn Hiểu đã định ra tương lai bi kịch của ông chủ siêu thị, càng đáng thương hơn là đến chết ông ta vẫn không biết mình đã đắc tội với ai.
Xe huyền phù càng đi càng xa, những con đường này càng đi Hàn Hiểu càng quen thuộc, lẽ nào là…….
Cuối cùng xe huyền phủ cũng dừng lại rồi.
Thật sự…..thật sự là nơi này——tiệm hoa Hanna
“Tại sao!" Câu hỏi của Hàn hiểu đầy kinh ngạc và mang theo một chút mừng rỡ vang lên.
“Quá khứ là anh đã sai, đi đi, anh đợi em trong xe!" Công tước ôn hòa và chân thành trả lời
“Cám ơn!" Hàn Hiểu cúi đầu nói một tiếng cám ơn, mang theo bọn nhỏ xuống xe.
Cậu có chút kích động đứng ở trước cửa, rồi mở cửa.
“Hoan nghênh quý khách!" Một cố gái đứng ở trước quầy lập tức cười ngọt ngào chào đón.
Hàn Hiểu nhìn xung quanh, bày biện trong tiệm hoa vẫn giống như lúc trước, nhưng hoa lại ít đi rất nhiều, rất nhiểu quấy đều trống rỗng, xảy ra chuyện gì sao?
“Xin hỏi, bà chủ của cô, Tiểu thư Hanna có ở đây không?" Hàn Hiểu hỏi
“A! Anh đến tìm Hanna tiểu thư sao! Chị ấy đang thu dọn đồ ở trên lầu, rất xin lỗi quý khách, cửa tiệm chúng tôi do một số nguyên nhân nên sắp chuyển đi, nếu như ngài muốn một lẵng hoa loại lớn, vẫn là mời ngài đến tiệm khác xem thử." Tiệm hoa nhỏ như thế này, nếu muốn làm lẵng hoa lớn thì phải bàn bạc với chủ về việc sử dụng nhựng loại hoa gì và giá cả ra sao.
“Không phải, tôi không đến mua hoa, tôi đến tìm Hanna tiểu thư." Hàn Hiểu cười nói
“A!" Cô gái trước quầy ngạc nhiên, “Ngài là con trai của Hanna tiểu thư!, Xin đợi một lát!" Cô gái cầm lấy máy truyền tin ở bên tay
“Hanna tiểu thư, chị nhanh chóng xuống đây đi, con trai chị trở về rồi!" Nói xong cô bỏ máy truyền tin xuống, cười nói với Hàn Hiều, “Hanna tiểu thư nói sẽ xuống ngay lập tức."
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy âm thanh thùng thùng từ trên lầu truyền xuống.
“Cray———" Hanna chạy nhanh tới, lập tức ôm lấy Hàn Hiểu
“Mẹ——–"Hàn Hiểu cũng ôm lấy người duy nhất mang lại ấm áp cho cậu trong thành phố này
Nhưng Hanna rất nhanh phản ứng lại, cô buông hàn Hiểu ra, “Cray, sao con lại trở về, như vầy, như vầy quá nguy hiểm rồi."
“Mẹ yên tâm đi, đã không có nguy hiểm rồi." Hàn Hiểu bất đắc dĩ cười khẽ nói, “A, đúng rồi, con quên giới thiệu với mẹ, đây là hai đứa con của con, tóc bạc gọi là Lance, tóc đen là Hera, Lance, Hera, đây là bà nội Hanna, nhanh gọi bà nội."
“Hai đứa nhỏ này lẽ nào chính là lúc đó……….."nhìn hai bảo bào tròn mịn đáng yêu, Hanna có chút ngạc nhiên hỏi.
“Dạ!" Hàn Hiểu cười gật đầu
“Trời ơi! Đã lớn như vậy rồi sao! Thật sự rất dễ thương!" Đối diện hai đứa nhỏ vô cùng xinh đẹp, Hanna không nhịn được ngồi xuống, nhẹ nhàng lần lượt hôn lên mặt hai đứa nhỏ, “Con xem mẹ quá vui mừng mà quên mất, tụi con ngồi đi, mau ngồi xuống, đừng làm mệt mấy đứa nhỏ."
Hanna kéo Hàn Hiểu ngồi trên ghế dài bằng da thường dùng để tiếp đãi khách quý, sau đó cầm hai cái bánh quy do chính ta cô tự nướng đưa cho hai đứa nhỏ, sau khi tụi nhỏ được Hàn Hiểu đồng ý, nói cám ơn với Hanna, cầm lấy bánh quy ăn.
“Mẹ, con nghe nói tiệm hoa sắp chuyển đi, tại sao phải chuyển! Con nhớ mình làm ăn vẫn luôn rất tốt mà!" Hàn Hiểu nói ra nghi vấn với Hanna
“Ai! Thật ra mẹ cũng không muốn chuyển, chỉ là trong nhà chủ nhà xảy ra một chút chuyện, ông ấy muốn bán cửa hàng mặt tiền này đi, cho nên mẹ chỉ đành phải chuyển đi."
“Như vậy sao! Vậy chúng ta có thể mua cửa hàng này lại a!"
“Mẹ cũng có nghĩ đến mua cửa hàng này lại, nhưng giá ông ta đưa ra cao quá." Hanna có chút tiếc nuối nói
“Như vậy…..!" Hàn Hiểu nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó quay đầu nói với Hera ở bên cạnh, “Hera, đi vào trong xe nói với cha con, mẹ và anh ta tách ra 4 năm, trong 4 năm này, một đồng phí nuôi dưỡng anh ta cũng không đưa, bảo anh ta bổ sung, cũng không được quá nhiều, liền………., a, đúng rồi, mẹ, chủ nhà này cần bao nhiêu tiền!"
Hanna: “Cái này…….."
Hàn Hiểu nhìn thấy Hanna tựa hồ còn đang do dự liền thay đổi đối tượng nói: “Cô gái, ông chủ cần bao nhiêu Narup mới chịu bán?"
“Hình như là 80 vạn!" Cô gái trước quầy trả lời
“Cần 80 vạn, nói với cha con trực tiếp đưa cho mẹ đơn mở tiền mặt gửi trong ngân hàng, biết chưa!" Hàn Hiểu tiếp tục cúi đầu nói với Hera bên người.
“Biết rồi ạ!" Tiểu Hera nói xong liền lạch bạch chạy đi
Hanna sững sờ tại chỗ, nhưng mà, đợi đã, không đúng!
“Cray, con vừa nói cha của bọn nhỏ, mẹ nhớ cha của mấy đứa nhỏ là…….."
“Đúng vậy mẹ, chính là cái người mẹ đang nghĩ trong lòng, anh ấy đang ở trong xe trước cửa tiệm đợi con, cho nên con mới nói là đã không còn nguy hiểm gì nữa." Hàn Hiểu nhìn vai không có gì nói
Khóe miệng Hanna co rút, nhân vật lớn nhất ở Đế quốc, vậy mà lại đứng ở trước tiệm cô……..
Lúc này, tiểu Hera cầm lấy đơn mở tiền mặt trong ngân hàng lạch bạch chạy vào.
“Mẹ, cha nói, con số mẹ đưa ra ít quá, số lượng trên đơn này là thấp nhất của cha rồi."
Hàn Hiểu nhận lấy nhìn xem, 100 vạn, kháo (câu này chỉ là đang chửi tục thôi)! Công tước đáng chết rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy! Cậu bình tĩnh đưa cái đơn trong tay cho Hanna.
“Mẹ, con cảm thấy cái tiệm này cũng nên trang hoàng lại."
Hanna không nhận lấy đơn của Hàn Hiểu, cô thở dài, “Con trai, con không cần phải làm như vậy!"
“Không được, mẹ, đây là nơi lần đầu tiên mẹ con mình gặp nhau, không phải sao!" hàn Hiểu cố chấp giơ cái đơn trong tay
“Được rồi! Mẹ nhận!"
Nhìn thấy Hanna đã nhận, Hàn Hiểu lộ ra nụ cười chân thành.
Cứ như vậy, Hàn Hiểu và Hanna ngồi trên ghế nói chuyện rất lâu, mãi cho đến khi Jasmine đến giục cậu trở về, Hàn Hiểu mới lưu luyến không nỡ quay trở vào trong xe.
Ai! Lần sau gặp mặt lại không biết đến bao giờ!
Tác giả :
Phong Trung Linh