Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
Quyển 2 - Chương 254: Trận trong trận
Dịch: Lạc Đinh Đang
Đỉnh bằng đồng đỏ vỡ vụn, Tào Cửu Tiền lập tức tâm thần đại chấn, cảnh giới dùng linh đan áp chế trong khoảnh khắc rơi xuống một cấp. Hiện giờ Tào Cửu Tiền không còn là tu vi Kim Đan hậu kỳ mà là Kim Đan trung kỳ.
Pháp bảo bổn mạng tương liên với tâm thần chủ nhân, một khi bị hủy, Tào Cửu Tiền đương nhiên sẽ bị trọng thương. Theo cảnh giới rơi xuống, lần này hắn bị hao tổn không nhẹ, gần như muốn ngất đi.
Mạnh mẽ đập ngực một cái, sau khi Tào Cửu Tiền phun ra ngụm máu tươi đầu tiên, vì bảo trụ thanh tỉnh, không tiếc dùng linh lực tự chữa thương cho bản thân, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Không hổ là Trưởng lão Đan Các Thương Vân Tông, kinh nghiệm tu luyện mấy trăm năm khiến Tào Cửu Tiền lựa chọn tạm thời thanh tỉnh. Chỉ cần hắn có thể chặn được cơn tức này, cho dù cảnh giới rơi xuống Kim Đan trung kỳ, hắn vẫn nắm chắc chuyển bại thành thắng.
Oành!
Mười hai hạt viên đan dược lấp lánh kim quang được Tào Cửu Tiền ném ra ngoài. Những viên đan dược không phải dùng để phục dụng, mà là sớm được tế luyện nhiều năm, đã trở thành vũ khí Pháp bảo, mỗi hạt đều tuôn trào linh lực dao động ở mức Pháp bảo cấp thấp.
Tào Cửu Tiền đã dốc sức liều mạng rồi, mười hai hạt đan dược này chính là đồ vật bảo vệ tính mạng của hắn, nếu không có bão cát xung quanh vẫn tàn sát bữa bãi như trước, hắn cũng không vội vã mà tế đan dược ra như thế.
Nếu như không chút trở ngại mà đối diện Bạch Dịch, căn bản Tào Cửu Tiền không cần phải thúc giục Pháp bảo gì, chỉ bằng vào cảnh giới áp chế đã có thể hoàn toàn hàng phục đối phương. Thế nhưng đại trận này vẫn chưa vỡ tan mà đỉnh bằng đồng đỏ của hắn lại hủy trước, chỉ bằng vào thân thể, Tào Cửu Tiền không cho là mình có thể ngăn cản được Cương Phong chi lực, nhất là một kiếm kinh thiên ẩn chứa Tử Đàn Lôi Bạch Dịch vừa thúc giục ra càng khiến hắn có cảm giác sợ nổi da gà.
Tào Cửu Tiền gần như có thể kết luận, tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường dưới một kiếm kia cũng phải bị trọng thương.
Bóng dáng Bạch Dịch lại tiếp tục biến mất trong trận, trong lúc đó đan dược lượn lờ bên người Tào Cửu Tiền cũng bay khắp bốn phía. Theo một tiếng quát chói tai của hắn, mười hai đạo kim quang bỗng nhiên bay lên trong bão cát, uy năng khổng lồ
trong khoảnh khắc hủy diệt bão cát.
Khi gió yên sóng lặng, trên mười hai hạt đan dược xuất hiện vết nứt lớn nhỏ không đều. Loại đan dược này cũng không phải là sắt thép, mỗi khi bị thúc giục sẽ giảm dần lực lượng trong đan dược lực lượng. Tuy rằng uy lực bất phàm, nhưng lại không dùng được mấy lần. Đây cũng là lý do Tào Cửu Tiền không dễ lấy ra những viên đan dược này, chỉ đến độ nguy hiểm đến tính mạng, hắn mới có thể dùng.
Bão cát vừa dừng lại, Tào Cửu Tiền liền cười ác độc, bởi vì bóng dáng Bạch Dịch uể oải không phấn chấn ngay cách hắn không xa.
Uy lực còn sót lại cuối cùng của đại trận đã bị mười hai hạt đan dược phá hủy, lúc này xung quanh lần nữa xuất hiện cảnh vật hẻm Bố Y. Căn nhà giản dị lẻ loi trơ trọi đứng chỗ cũ, trên bờ tường thấp bé trải đầy cỏ hoang, mà vườn rau chỗ Bạch Dịch đã bị phá tung.
Mười hai đạo kim quang lượn lờ quanh thân, Tào Cửu Tiền chạy vội vài bước tới cạnh vườn rau, đầu tiên là dùng linh lực hoàn toàn giam cầm Bạch Dịch, sau đó thò ưng trảo như tay khô, thịch một tiếng nắm cổ Bạch Dịch.
"Tiểu tử, thủ đoạn của ngươi ngay cả lão phu cũng muốn kính nể ba phần. Có thể bức ta đến tình trạng như này, ngươi có thể xưng là đệ nhất nhân dưới Kim Đan rồi. Nhưng mà trò hay dừng ở đây thôi, lão phu đã không còn tâm tư chơi đùa với ngươi nữa."
Sau đó xách Bạch Dịch lên, Tào Cửu Tiền nhe răng cười rồi mạnh mẽ dùng sức. Chỉ nghe rắc một tiếng, đầu Bạch Dịch liền lệch ra một bên, tuy hô hấp vẫn còn, nhưng lại trở nên cực kỳ yếu ớt, trong mắt cũng xuất hiện màu trắng bạc như tử khí.
Một kích đả thương nặng Bạch Dịch, Tào Cửu Tiền rốt cục an tâm. Chỉ cần phế đi đối phương, cho dù cảnh giới rơi xuống Kim Đan sơ kỳ hắn cũng không sợ. Hơn nữa lần này cũng không lưu thủ, chặt đứt cổ Bạch Dịch, khiến đối phương chỉ còn lại một hơi mà thôi.
Nhìn Bạch Dịch sắp chết, Tào Cửu Tiền cười lạnh nói: "Vì muội muội, có thể làm đến trình độ này, ngươi làm ca ca đích thực là rất giỏi. Chỉ là tất cả hành động của ngươi đều vô dụng mà thôi, Bạch Ngọc đã trở thành người đần độn, dù ngươi là Chân Tiên cũng không cứu sống nổi, ha ha ha!"
"Ngươi... Giết nàng?" Bạch Dịch gãy cổ mạnh mẽ chống đỡ, dùng một hơi cuối cùng trong lồng ngực, khàn khàn nói, màu trắng bạc hiện ra bên trong đồng tử trải rộng dữ tợn.
"Không chết, nhưng cũng không tính còn sống."
Tào Cửu Tiền có chút hăng hái nói: "Thứ lão phu muốn là linh căn trong cơ thể nàng, thân thể kia với ta mà nói không có nửa điểm tác dụng. Ta chỉ là rút gân mạch của nàng, để máu tươi của nàng chảy không ngừng mà thôi."
Nói xong, gương mặt Tào Cửu Tiền có chút vặn vẹo, âm trầm nói: "Ai bảo ngươi đổi Dương Hải trong thiên lao thành khôi lỗi, trêu đùa lão phu một trận lớn. Kết cục chính là như thế, ha ha, ha ha ha!"
Hận ý trong mắt theo một điểm thần thái cuối cùng mà tiêu tan, đầu Bạch Dịch nhẹ nhàng nghiêng một cái, không còn sinh cơ.
"Chết rồi?"
Tào Cửu Tiền khẽ giật mình, đừng thấy hắn chặt đứt cổ Bạch Dịch, thủ pháp lại cực kỳ khôn khéo. Vốn có thể khiến Bạch Dịch sống lâu thêm mấy canh giờ, không nghĩ rằng Bạch Dịch này đã chết rồi, chẳng lẽ bị hắn làm cho tức chết?
Tào Cửu Tiền mắt lộ nghi ngờ, hắn cảm giác có chỗ nào dường như không đúng.
Bạch Dịch vừa chết, bí ẩn trên người cũng hãy theo biến mất, Tào Cửu Tiền không kịp nghĩ nhiều, âm thanh lạnh lùng nói: "Mới chết mà thôi, hồn phách vẫn còn, chỉ cần lão phu thi triển phương pháp sưu hồn, bí ẩn của ngươi vẫn có thể bị ta biết. Ta rất muốn xem rốt cuộc tiểu tử ngươi cất giấu bí ẩn kinh thiên gì!"
Dứt lời, Tào Cửu Tiền vội vàng vung hai tay, thi triển bí pháp sưu hồn, dùng một chút hồn lực có chứa linh thức của bản thân cưỡng ép xâm nhập thức hải đối phương. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể đánh cắp trí nhớ của đối phương.
Loại bí pháp sưu hồn này đối với người vừa chết vẫn có chút công hiệu, nhưng không cách nào biết được toàn bộ trí nhớ đối phương. Dù sao người đã chết rồi, hồn phách không thể tồn tại ở dương gian quá lâu, một lúc sau sẽ tan thành mây khói. Một khi hồn phách của Bạch Dịch tiêu tán, đến lúc đó Tào Cửu Tiền sẽ không thu hoạch được gì.
Với đủ loại thủ đoạn của Bạch Dịch, Tào Cửu Tiền cực kỳ tò mò. Thấy Bạch Dịch tắt thở, lập tức vận dụng phương pháp sưu hồn. Nhưng khi hồn phách của hắn vừa mới xâm nhập thức hải Bạch Dịch, trong lòng Tào Cửu Tiền trầm xuống.
Không phải do Tào Cửu Tiền phát hiện bí ẩn kinh thiên gì, mà là Bạch Dịch vốn không tồn tại cái gì gọi là thức hải!
Trong cảm nhận của Tào Cửu Tiền, bên trong cơ thể Bạch Dịch rỗng tuếch, giống như không khí, đừng nói thức hải, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng không có.
Nguy rồi!
Tào Cửu Tiền thầm nghĩ không ổn, vội vã thu hồi pháp thuật. Đúng vào lúc này, bóng dáng của Bạch Dịch đã biến mất vô tung. Tiếng rít của bão cát tiếp tục nổi lên.
Cảnh vật bốn phía vẫn là tòa viện trong hẻm Bố Y như cũ, nhưng bão cát ẩn chứa Cương Phong chi lực lại đột nhiên xuất hiện. Giáp ranh gió bão, căn nhà đơn sơ bị bão cát tàn sát bừa bãi vậy mà sừng sững không ngã.
"Ảo trận!"
Đan dược bên người Tào Cửu Tiền lần nữa tản mát ra kim quang chói mắt, nhưng vẫn không át được kinh hoàng trong mắt hắn. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào căn nhà không hề bị hư hại trong gió lốc, rống giận quát: "Căn nhà nhỏ kia trước đó đã bị phá hủy, lão phu tu luyện mấy trăm năm, vậy mà cũng có một ngày bị lừa!"
Tào Cửu Tiền đích thực nổi giận, bởi vì Bạch Dịch vừa rồi căn bản chính là ảo giác của hắn. Khi gió bão lần thứ mười xuất hiện, một trận pháp khác đã được lặng yên bố trí.
Ảo trận, mê hoặc cảm giác địch nhân trong pháp trận một hồi, dùng linh lực đơn thuần là có thể tạo ra. Cao thủ tinh thông ảo trận thậm chí có thể khiến địch nhân rơi vào trong trận mà không biết, còn cho là những thứ mình trải qua đều là chân thật, mà không biết trong toàn bộ huyễn trận chỉ là Hoàng Lương nhất mộng* mà thôi.
*Hoàng lương nhất mộng (giấc mộng kê vàng): bắt nguồn từ truyện “Chẩm trung ký" của Trầm Ký Tế đời Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Ý nghĩa của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.
Bạch Dịch tiêu hao linh lực cuối cùng, miễn cưỡng bố trí một tòa ảo trận. Bởi vì cảnh giới quá thấp, bên trong ảo trận này của hắn khắp nơi đều là sơ hở, căn nhà sớm đã sụp đổ này chính là một ví dụ. Nếu như không phải Tào Cửu Tiền vội vã sưu hồn, sớm đã phát hiện ảo cảnh trước mắt.
Đỉnh bằng đồng đỏ vỡ vụn, Tào Cửu Tiền lập tức tâm thần đại chấn, cảnh giới dùng linh đan áp chế trong khoảnh khắc rơi xuống một cấp. Hiện giờ Tào Cửu Tiền không còn là tu vi Kim Đan hậu kỳ mà là Kim Đan trung kỳ.
Pháp bảo bổn mạng tương liên với tâm thần chủ nhân, một khi bị hủy, Tào Cửu Tiền đương nhiên sẽ bị trọng thương. Theo cảnh giới rơi xuống, lần này hắn bị hao tổn không nhẹ, gần như muốn ngất đi.
Mạnh mẽ đập ngực một cái, sau khi Tào Cửu Tiền phun ra ngụm máu tươi đầu tiên, vì bảo trụ thanh tỉnh, không tiếc dùng linh lực tự chữa thương cho bản thân, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Không hổ là Trưởng lão Đan Các Thương Vân Tông, kinh nghiệm tu luyện mấy trăm năm khiến Tào Cửu Tiền lựa chọn tạm thời thanh tỉnh. Chỉ cần hắn có thể chặn được cơn tức này, cho dù cảnh giới rơi xuống Kim Đan trung kỳ, hắn vẫn nắm chắc chuyển bại thành thắng.
Oành!
Mười hai hạt viên đan dược lấp lánh kim quang được Tào Cửu Tiền ném ra ngoài. Những viên đan dược không phải dùng để phục dụng, mà là sớm được tế luyện nhiều năm, đã trở thành vũ khí Pháp bảo, mỗi hạt đều tuôn trào linh lực dao động ở mức Pháp bảo cấp thấp.
Tào Cửu Tiền đã dốc sức liều mạng rồi, mười hai hạt đan dược này chính là đồ vật bảo vệ tính mạng của hắn, nếu không có bão cát xung quanh vẫn tàn sát bữa bãi như trước, hắn cũng không vội vã mà tế đan dược ra như thế.
Nếu như không chút trở ngại mà đối diện Bạch Dịch, căn bản Tào Cửu Tiền không cần phải thúc giục Pháp bảo gì, chỉ bằng vào cảnh giới áp chế đã có thể hoàn toàn hàng phục đối phương. Thế nhưng đại trận này vẫn chưa vỡ tan mà đỉnh bằng đồng đỏ của hắn lại hủy trước, chỉ bằng vào thân thể, Tào Cửu Tiền không cho là mình có thể ngăn cản được Cương Phong chi lực, nhất là một kiếm kinh thiên ẩn chứa Tử Đàn Lôi Bạch Dịch vừa thúc giục ra càng khiến hắn có cảm giác sợ nổi da gà.
Tào Cửu Tiền gần như có thể kết luận, tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường dưới một kiếm kia cũng phải bị trọng thương.
Bóng dáng Bạch Dịch lại tiếp tục biến mất trong trận, trong lúc đó đan dược lượn lờ bên người Tào Cửu Tiền cũng bay khắp bốn phía. Theo một tiếng quát chói tai của hắn, mười hai đạo kim quang bỗng nhiên bay lên trong bão cát, uy năng khổng lồ
trong khoảnh khắc hủy diệt bão cát.
Khi gió yên sóng lặng, trên mười hai hạt đan dược xuất hiện vết nứt lớn nhỏ không đều. Loại đan dược này cũng không phải là sắt thép, mỗi khi bị thúc giục sẽ giảm dần lực lượng trong đan dược lực lượng. Tuy rằng uy lực bất phàm, nhưng lại không dùng được mấy lần. Đây cũng là lý do Tào Cửu Tiền không dễ lấy ra những viên đan dược này, chỉ đến độ nguy hiểm đến tính mạng, hắn mới có thể dùng.
Bão cát vừa dừng lại, Tào Cửu Tiền liền cười ác độc, bởi vì bóng dáng Bạch Dịch uể oải không phấn chấn ngay cách hắn không xa.
Uy lực còn sót lại cuối cùng của đại trận đã bị mười hai hạt đan dược phá hủy, lúc này xung quanh lần nữa xuất hiện cảnh vật hẻm Bố Y. Căn nhà giản dị lẻ loi trơ trọi đứng chỗ cũ, trên bờ tường thấp bé trải đầy cỏ hoang, mà vườn rau chỗ Bạch Dịch đã bị phá tung.
Mười hai đạo kim quang lượn lờ quanh thân, Tào Cửu Tiền chạy vội vài bước tới cạnh vườn rau, đầu tiên là dùng linh lực hoàn toàn giam cầm Bạch Dịch, sau đó thò ưng trảo như tay khô, thịch một tiếng nắm cổ Bạch Dịch.
"Tiểu tử, thủ đoạn của ngươi ngay cả lão phu cũng muốn kính nể ba phần. Có thể bức ta đến tình trạng như này, ngươi có thể xưng là đệ nhất nhân dưới Kim Đan rồi. Nhưng mà trò hay dừng ở đây thôi, lão phu đã không còn tâm tư chơi đùa với ngươi nữa."
Sau đó xách Bạch Dịch lên, Tào Cửu Tiền nhe răng cười rồi mạnh mẽ dùng sức. Chỉ nghe rắc một tiếng, đầu Bạch Dịch liền lệch ra một bên, tuy hô hấp vẫn còn, nhưng lại trở nên cực kỳ yếu ớt, trong mắt cũng xuất hiện màu trắng bạc như tử khí.
Một kích đả thương nặng Bạch Dịch, Tào Cửu Tiền rốt cục an tâm. Chỉ cần phế đi đối phương, cho dù cảnh giới rơi xuống Kim Đan sơ kỳ hắn cũng không sợ. Hơn nữa lần này cũng không lưu thủ, chặt đứt cổ Bạch Dịch, khiến đối phương chỉ còn lại một hơi mà thôi.
Nhìn Bạch Dịch sắp chết, Tào Cửu Tiền cười lạnh nói: "Vì muội muội, có thể làm đến trình độ này, ngươi làm ca ca đích thực là rất giỏi. Chỉ là tất cả hành động của ngươi đều vô dụng mà thôi, Bạch Ngọc đã trở thành người đần độn, dù ngươi là Chân Tiên cũng không cứu sống nổi, ha ha ha!"
"Ngươi... Giết nàng?" Bạch Dịch gãy cổ mạnh mẽ chống đỡ, dùng một hơi cuối cùng trong lồng ngực, khàn khàn nói, màu trắng bạc hiện ra bên trong đồng tử trải rộng dữ tợn.
"Không chết, nhưng cũng không tính còn sống."
Tào Cửu Tiền có chút hăng hái nói: "Thứ lão phu muốn là linh căn trong cơ thể nàng, thân thể kia với ta mà nói không có nửa điểm tác dụng. Ta chỉ là rút gân mạch của nàng, để máu tươi của nàng chảy không ngừng mà thôi."
Nói xong, gương mặt Tào Cửu Tiền có chút vặn vẹo, âm trầm nói: "Ai bảo ngươi đổi Dương Hải trong thiên lao thành khôi lỗi, trêu đùa lão phu một trận lớn. Kết cục chính là như thế, ha ha, ha ha ha!"
Hận ý trong mắt theo một điểm thần thái cuối cùng mà tiêu tan, đầu Bạch Dịch nhẹ nhàng nghiêng một cái, không còn sinh cơ.
"Chết rồi?"
Tào Cửu Tiền khẽ giật mình, đừng thấy hắn chặt đứt cổ Bạch Dịch, thủ pháp lại cực kỳ khôn khéo. Vốn có thể khiến Bạch Dịch sống lâu thêm mấy canh giờ, không nghĩ rằng Bạch Dịch này đã chết rồi, chẳng lẽ bị hắn làm cho tức chết?
Tào Cửu Tiền mắt lộ nghi ngờ, hắn cảm giác có chỗ nào dường như không đúng.
Bạch Dịch vừa chết, bí ẩn trên người cũng hãy theo biến mất, Tào Cửu Tiền không kịp nghĩ nhiều, âm thanh lạnh lùng nói: "Mới chết mà thôi, hồn phách vẫn còn, chỉ cần lão phu thi triển phương pháp sưu hồn, bí ẩn của ngươi vẫn có thể bị ta biết. Ta rất muốn xem rốt cuộc tiểu tử ngươi cất giấu bí ẩn kinh thiên gì!"
Dứt lời, Tào Cửu Tiền vội vàng vung hai tay, thi triển bí pháp sưu hồn, dùng một chút hồn lực có chứa linh thức của bản thân cưỡng ép xâm nhập thức hải đối phương. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể đánh cắp trí nhớ của đối phương.
Loại bí pháp sưu hồn này đối với người vừa chết vẫn có chút công hiệu, nhưng không cách nào biết được toàn bộ trí nhớ đối phương. Dù sao người đã chết rồi, hồn phách không thể tồn tại ở dương gian quá lâu, một lúc sau sẽ tan thành mây khói. Một khi hồn phách của Bạch Dịch tiêu tán, đến lúc đó Tào Cửu Tiền sẽ không thu hoạch được gì.
Với đủ loại thủ đoạn của Bạch Dịch, Tào Cửu Tiền cực kỳ tò mò. Thấy Bạch Dịch tắt thở, lập tức vận dụng phương pháp sưu hồn. Nhưng khi hồn phách của hắn vừa mới xâm nhập thức hải Bạch Dịch, trong lòng Tào Cửu Tiền trầm xuống.
Không phải do Tào Cửu Tiền phát hiện bí ẩn kinh thiên gì, mà là Bạch Dịch vốn không tồn tại cái gì gọi là thức hải!
Trong cảm nhận của Tào Cửu Tiền, bên trong cơ thể Bạch Dịch rỗng tuếch, giống như không khí, đừng nói thức hải, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng không có.
Nguy rồi!
Tào Cửu Tiền thầm nghĩ không ổn, vội vã thu hồi pháp thuật. Đúng vào lúc này, bóng dáng của Bạch Dịch đã biến mất vô tung. Tiếng rít của bão cát tiếp tục nổi lên.
Cảnh vật bốn phía vẫn là tòa viện trong hẻm Bố Y như cũ, nhưng bão cát ẩn chứa Cương Phong chi lực lại đột nhiên xuất hiện. Giáp ranh gió bão, căn nhà đơn sơ bị bão cát tàn sát bừa bãi vậy mà sừng sững không ngã.
"Ảo trận!"
Đan dược bên người Tào Cửu Tiền lần nữa tản mát ra kim quang chói mắt, nhưng vẫn không át được kinh hoàng trong mắt hắn. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào căn nhà không hề bị hư hại trong gió lốc, rống giận quát: "Căn nhà nhỏ kia trước đó đã bị phá hủy, lão phu tu luyện mấy trăm năm, vậy mà cũng có một ngày bị lừa!"
Tào Cửu Tiền đích thực nổi giận, bởi vì Bạch Dịch vừa rồi căn bản chính là ảo giác của hắn. Khi gió bão lần thứ mười xuất hiện, một trận pháp khác đã được lặng yên bố trí.
Ảo trận, mê hoặc cảm giác địch nhân trong pháp trận một hồi, dùng linh lực đơn thuần là có thể tạo ra. Cao thủ tinh thông ảo trận thậm chí có thể khiến địch nhân rơi vào trong trận mà không biết, còn cho là những thứ mình trải qua đều là chân thật, mà không biết trong toàn bộ huyễn trận chỉ là Hoàng Lương nhất mộng* mà thôi.
*Hoàng lương nhất mộng (giấc mộng kê vàng): bắt nguồn từ truyện “Chẩm trung ký" của Trầm Ký Tế đời Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Ý nghĩa của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.
Bạch Dịch tiêu hao linh lực cuối cùng, miễn cưỡng bố trí một tòa ảo trận. Bởi vì cảnh giới quá thấp, bên trong ảo trận này của hắn khắp nơi đều là sơ hở, căn nhà sớm đã sụp đổ này chính là một ví dụ. Nếu như không phải Tào Cửu Tiền vội vã sưu hồn, sớm đã phát hiện ảo cảnh trước mắt.
Tác giả :
Hắc Huyền