Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
Quyển 1 - Chương 3: Vũ kỹ
Chuyện cũ xảy ra đã vạn năm, giờ nhớ lại thì bên trong thân thể của thiếu niên mù xuất hiện chính là linh hồn của người đã tu luyện cả vạn năm, một đại tán tiên từng là cường giả đứng trên đỉnh nhân gian.
Nay thần hồn đã tan vỡ chỉ còn lại tàn hồn vô cùng suy yếu, sau khi trọng sinh trong hình hài một đứa trẻ là Bạch Dịch thì liền ngủ say. Đồng tử mắt vì thế mà đục ngầu không nhìn thấy ánh sáng như những người mù. Bên trong thân thể, thần trí Bạch Dịch vẫn sinh trưởng bình thường. Hôm nay, tai nạn xảy ra đã đánh thức thần hồn của hắn.
Bạch Dịch liếc ánh mắt lạnh như băng nhìn thiếu nữ sắp bị mang ra ngoài cửa. Trong ánh mắt ấy chợt hiện ra một tia nhu hòa đầy yêu thương. Đám nô bộc con nhà giàu vừa nãy còn cao ngạo, nhìn thấy ánh mắt ấy thì thân thể run lên, dần buông tay.
“Ngươi nói thả thì thả sao?" Hàn Phong bịt tai, giơ chân quát. “Ngươi dám cắn mất tai ta, ta sẽ bắt muội muội ngươi phải bồi thường. Ngươi còn dám đứng lên hả? Ta sẽ khiến ngươi cả đời này không thể đứng dậy nổi nữa. Các ngươi, đánh chết hắn cho ta!"
Hàn Phong nổi trận lôi đình. Hắn là đại thiếu gia của nhà họ Hàn, hoành hành ở trấn Vĩnh An này đã hơn hai mươi năm nhưng chưa từng nếm mùi đau khổ như thế này. Đừng nói là một cái tai, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa có ai dám đụng vào người hắn. Vừa rồi hắn thấy Bạch Dịch bị đám nô bộc lao vào đánh đấm tưởng đã ngất đi, nay thấy đối phương lại đứng lên được, sát tâm càng nổi rõ trong lòng hắn.
Giết người là phạm vào luật pháp ở Đại Phổ Quốc, nhưng giết người nghèo lại là một chuyện khác. Hàn gia có tiền, hơn nữa lúc trước Hàn Phong đúng là đã bị Bạch Dịch cắn đứt một tai. Hàn gia chỉ cần bỏ ra vài trăm lượng bạc thì chuyện to sẽ hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ trở thành không có gì.
Thấy vị thiếu gia của mình lên tiếng, bảy tám ác bộc liền lao tới. Đám đệ tử con nhà giàu thì đứng xem, căn bản không hề để ý tới sự sống chết của người nhà Bạch gia.
Mắt thấy đám ác bộc lao tới, Bạch Dịch thở dài trong lòng. Ánh mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, khóe miệng nhếch thành một nụ cười khổ.
Hắn từng là Tiêu Dao Tiên Quân, là cường giả tán tiên mạnh nhất trên thế gian. Tu chân giới có ai là không e sợ, không kính trọng hắn? Thế mà hôm nay, mấy tên ác bộc phàm nhân này lại dám ra tay với hắn!
Tuy hiện giờ hắn đã không còn như xưa, trọng sinh trong thân thể một kẻ yếu ớt như Bạch Dịch nhưng thần hồn đã thức tỉnh, đối phó với mấy tên ác bộc không phải là việc khó.
Ánh mắt lạnh lẽo, Bạch Dịch nhẹ giơ chân trái đạp mạnh, chân phải lui về sau, mũi chân hướng ra phía trước, cánh tay hóa thành chưởng đánh từ dưới lên cao hướng về một tên nô bộc đang vung nắm đấm lao tới.
Bốp!
Một chưởng xuất ra nhìn như không có bao nhiêu khí lực lại vừa đúng chạm vào phía trên cổ tay đối phương. Tên nô bộc dính chưởng, cả cánh tay chợt nhức mỏi vô cùng, lực lượng xuất ra còn chưa được một phần. Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, vội vàng quát lên một tiếng rồi trở lui về sau.
Một chưởng vừa rồi của Bạch Dịch đúng là không có bao nhiêu khí lực, nhưng hắn lại nhắm chính xác vào huyệt đạo trên cổ tay của đối phương. Chỗ đó là huyệt thần môn, bị đánh vào thì cánh tay không chỉ nhức mỏi mà khí mạch cũng bị ngăn trở khiến người hô hấp không thông, vô cùng uể oải.
Tên ác bộc đầu tiên vừa ra tay đã bị đánh lui làm đám ác bộc còn lại trở nên nghi hoặc. Bọn chúng xem ra Bạch Dịch chỉ vừa giơ tay lên mà thôi, chẳng lẽ tên thư sinh mù này còn biết tà thuật?
“Tay ta mỏi quá!"
Bị đánh trúng huyệt đạo, tên ác bộc đầu tiên vừa bị đánh vung cánh tay còn lại lên, khó khăn cất tiếng, ánh mắt trở nên do dự.
“Nhìn cái gì? Hắn chỉ là một tên mù lòa, các ngươi lên hết cho ta!"
Hàn Phong thấy đám thủ hạ ngây ra, thẹn quá hóa giận quát to. Đám nô bộc bất đắc dĩ lại lao lên phía trước, vây chặt lấy Bạch Dịch. Quyền cước vung lên, ra tay không hề lưu tình. Chỉ khác là bây giờ, thân thể tên thư sinh mù trước mặt lại vô cùng linh hoạt, di chuyển xen giữa đám nô bộc, liên tiếp xuất chưởng. Mỗi chưởng đánh ra là một tên nô bộc kêu thảm, chật vật lui lại.
Không bao lâu sau, đám nô bộc có người ôm bụng, có người xoa lưng, cả đám không ngừng hít vào từng ngụm khí lạnh, ánh mắt mở lớn không tin nổi. Bạch Dịch vẫn đứng vững tại chỗ, lộ ra nụ cười lạnh, hướng ánh mắt vào cái tai đã bị mất của Hàn Phong.
Đám nô bộc bị đánh lui nằm ngoài dự đoán của mấy tên đệ tử con nhà giàu có. Hàng xóm láng giềng đứng quanh càng không thể tưởng tượng ra nổi.
Bình thường Bạch Dịch gần như không bước ra khỏi nhà mình, suốt ngày chỉ chăm chỉ học hành. Hai mắt bị mù, người bình thường nào cũng có thể mang hắn ra mà đánh đập, dọa nạt. Sao bỗng nhiên bảy tám tráng hán xông vào lại vẫn không phải là đối thủ của hắn?
“Vũ kỹ! Tiểu tử này biết vũ kỹ!"
Đứng cạnh Hàn Phong, có một tên đệ tử thất kinh hô lên. Trong nhà hắn có người học võ, hắn đã từng thấy người này thi triển ra chút quyền cước bình thường. Trong trận chiến, bốn năm người vây lại cũng không đụng được vào người này. Nhớ lại chuyện ấy, hắn mới cho rằng Bạch Dịch cũng biết võ công.
Kỳ thực Bạch Dịch chưa từng học võ, càng không biết đạo thuật huyền ảo cao thâm gì. Thứ hắn vừa thi triển chỉ là một ít kỹ xảo cực kỳ chính xác, dùng bản thân phát ra lực đánh tới huyệt đạo của đối phương, đả thương đối thủ mà thôi. Loại kỹ xảo này phải là người có hiểu biết rất rõ về huyệt vị trên cơ thể người, lại phải có kinh nghiệm mới phân biệt được, ra tay là trúng không hề sai lệch.
Thần hồn trong người hắn đã thức tỉnh, nhưng thân thể gầy yếu của phàm nhân thì vẫn vậy. Hai mắt nhờ có thần hồn khôi phục mà trở lại bình thường nhưng hắn chưa từng tu luyện vũ kỹ, càng không có linh lực để thi triển thuật pháp. Hắn đành phải dùng cách này để đối phó với đám nô bộc. Tuy vậy, hiệu quả đạt được cũng không kém vũ kỹ bình thường bao nhiêu.
Nghe thấy đối phương có thể biết võ công, Hàn Phong sững người. Hắn không nghĩ tên thư sinh mù trước mặt lại biết võ. Hàn Phong đứng ngây ra trong lúc Bạch Dịch đang từng bước tiến lại gần hắn, đưa song chỉ tấn công vào mi tâm đối phương.
Hai ngón tay này của Bạch Dịch nhằm vào huyệt vị bên trên hai hàng lông mày của đối phương. Một khi đánh trúng, người ngoài nhìn vào không phát hiện thấy có gì thay đổi nhưng sau vài ngày sẽ biến thành mù hẳn.
“A!..."
Hàn Phong hét to, lăn một vòng né tránh song chỉ của đối phương, sau đó đứng dậy bỏ chạy. Vừa chạy vừa quay đầu mắng. “Tiểu tử mù ngươi hãy chờ đấy. Bản thiếu gia đi cầm máu, ngày mai sẽ tính sổ với ngươi. Ngươi dám cắn đứt tai ta, đừng hy vọng có thể sống được."
Hàn Phong vừa chạy, đám đệ tử đứng xem vội chạy theo. Đám nô bộc líu díu kéo nhau chuồn thẳng, trước khi đi không dám liếc nhìn Bạch Dịch thêm lần nào như vừa nhìn thấy quỷ. Hàng xóm xung quanh vang lên tiếng bàn tán không ngớt.
“Thư sinh nhà họ Bạch sao lại biết võ công vậy? Bảy tám tráng hán cũng không phải đối thủ của cậu ta, thật không thể tin được."
“Ta xem ra, nhất định là thần tiên thấy hai an hem Bạch gia mạng khổ mà hiển linh tương trợ."
“Đụng vào Hàn gia, sớm muộn gì hai người cũng chuốc lấy phiền toái. Cuộc sống sau này của hai an hem khó mà yên ổn…"
Không để ý tiếng nghị luận của láng giêng, Bạch Dịch đi tới cửa, cúi người ôm lấy muội muội. Ngực hắn bị nước mắt của muội muội hắn thấm ướt.
“Ca…, muội sợ…".
Bạch Ngọc nức nở, hai mắt đẫm lệ nói. Vết sẹo trên mặt không ngừng chảy máu. Bình thường nàng vốn là người nghị lực, tự lập nhưng chưa trải qua tình cảnh hiểm ác như thế này bao giờ. Tinh thần nàng bị chấn động không nhỏ.
Ôm muội muội dìu vào trong căn phòng giản dị, Bạch Dịch nhẹ nhàng an ủi. Lúc tâm tình muội muội đã nhẹ bớt, hắn mới trầm giọng bảo.
“Từ nay về sau, chỉ cần ta không chết, sẽ không ai có thể làm hại muội!"
Nay thần hồn đã tan vỡ chỉ còn lại tàn hồn vô cùng suy yếu, sau khi trọng sinh trong hình hài một đứa trẻ là Bạch Dịch thì liền ngủ say. Đồng tử mắt vì thế mà đục ngầu không nhìn thấy ánh sáng như những người mù. Bên trong thân thể, thần trí Bạch Dịch vẫn sinh trưởng bình thường. Hôm nay, tai nạn xảy ra đã đánh thức thần hồn của hắn.
Bạch Dịch liếc ánh mắt lạnh như băng nhìn thiếu nữ sắp bị mang ra ngoài cửa. Trong ánh mắt ấy chợt hiện ra một tia nhu hòa đầy yêu thương. Đám nô bộc con nhà giàu vừa nãy còn cao ngạo, nhìn thấy ánh mắt ấy thì thân thể run lên, dần buông tay.
“Ngươi nói thả thì thả sao?" Hàn Phong bịt tai, giơ chân quát. “Ngươi dám cắn mất tai ta, ta sẽ bắt muội muội ngươi phải bồi thường. Ngươi còn dám đứng lên hả? Ta sẽ khiến ngươi cả đời này không thể đứng dậy nổi nữa. Các ngươi, đánh chết hắn cho ta!"
Hàn Phong nổi trận lôi đình. Hắn là đại thiếu gia của nhà họ Hàn, hoành hành ở trấn Vĩnh An này đã hơn hai mươi năm nhưng chưa từng nếm mùi đau khổ như thế này. Đừng nói là một cái tai, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa có ai dám đụng vào người hắn. Vừa rồi hắn thấy Bạch Dịch bị đám nô bộc lao vào đánh đấm tưởng đã ngất đi, nay thấy đối phương lại đứng lên được, sát tâm càng nổi rõ trong lòng hắn.
Giết người là phạm vào luật pháp ở Đại Phổ Quốc, nhưng giết người nghèo lại là một chuyện khác. Hàn gia có tiền, hơn nữa lúc trước Hàn Phong đúng là đã bị Bạch Dịch cắn đứt một tai. Hàn gia chỉ cần bỏ ra vài trăm lượng bạc thì chuyện to sẽ hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ trở thành không có gì.
Thấy vị thiếu gia của mình lên tiếng, bảy tám ác bộc liền lao tới. Đám đệ tử con nhà giàu thì đứng xem, căn bản không hề để ý tới sự sống chết của người nhà Bạch gia.
Mắt thấy đám ác bộc lao tới, Bạch Dịch thở dài trong lòng. Ánh mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, khóe miệng nhếch thành một nụ cười khổ.
Hắn từng là Tiêu Dao Tiên Quân, là cường giả tán tiên mạnh nhất trên thế gian. Tu chân giới có ai là không e sợ, không kính trọng hắn? Thế mà hôm nay, mấy tên ác bộc phàm nhân này lại dám ra tay với hắn!
Tuy hiện giờ hắn đã không còn như xưa, trọng sinh trong thân thể một kẻ yếu ớt như Bạch Dịch nhưng thần hồn đã thức tỉnh, đối phó với mấy tên ác bộc không phải là việc khó.
Ánh mắt lạnh lẽo, Bạch Dịch nhẹ giơ chân trái đạp mạnh, chân phải lui về sau, mũi chân hướng ra phía trước, cánh tay hóa thành chưởng đánh từ dưới lên cao hướng về một tên nô bộc đang vung nắm đấm lao tới.
Bốp!
Một chưởng xuất ra nhìn như không có bao nhiêu khí lực lại vừa đúng chạm vào phía trên cổ tay đối phương. Tên nô bộc dính chưởng, cả cánh tay chợt nhức mỏi vô cùng, lực lượng xuất ra còn chưa được một phần. Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, vội vàng quát lên một tiếng rồi trở lui về sau.
Một chưởng vừa rồi của Bạch Dịch đúng là không có bao nhiêu khí lực, nhưng hắn lại nhắm chính xác vào huyệt đạo trên cổ tay của đối phương. Chỗ đó là huyệt thần môn, bị đánh vào thì cánh tay không chỉ nhức mỏi mà khí mạch cũng bị ngăn trở khiến người hô hấp không thông, vô cùng uể oải.
Tên ác bộc đầu tiên vừa ra tay đã bị đánh lui làm đám ác bộc còn lại trở nên nghi hoặc. Bọn chúng xem ra Bạch Dịch chỉ vừa giơ tay lên mà thôi, chẳng lẽ tên thư sinh mù này còn biết tà thuật?
“Tay ta mỏi quá!"
Bị đánh trúng huyệt đạo, tên ác bộc đầu tiên vừa bị đánh vung cánh tay còn lại lên, khó khăn cất tiếng, ánh mắt trở nên do dự.
“Nhìn cái gì? Hắn chỉ là một tên mù lòa, các ngươi lên hết cho ta!"
Hàn Phong thấy đám thủ hạ ngây ra, thẹn quá hóa giận quát to. Đám nô bộc bất đắc dĩ lại lao lên phía trước, vây chặt lấy Bạch Dịch. Quyền cước vung lên, ra tay không hề lưu tình. Chỉ khác là bây giờ, thân thể tên thư sinh mù trước mặt lại vô cùng linh hoạt, di chuyển xen giữa đám nô bộc, liên tiếp xuất chưởng. Mỗi chưởng đánh ra là một tên nô bộc kêu thảm, chật vật lui lại.
Không bao lâu sau, đám nô bộc có người ôm bụng, có người xoa lưng, cả đám không ngừng hít vào từng ngụm khí lạnh, ánh mắt mở lớn không tin nổi. Bạch Dịch vẫn đứng vững tại chỗ, lộ ra nụ cười lạnh, hướng ánh mắt vào cái tai đã bị mất của Hàn Phong.
Đám nô bộc bị đánh lui nằm ngoài dự đoán của mấy tên đệ tử con nhà giàu có. Hàng xóm láng giềng đứng quanh càng không thể tưởng tượng ra nổi.
Bình thường Bạch Dịch gần như không bước ra khỏi nhà mình, suốt ngày chỉ chăm chỉ học hành. Hai mắt bị mù, người bình thường nào cũng có thể mang hắn ra mà đánh đập, dọa nạt. Sao bỗng nhiên bảy tám tráng hán xông vào lại vẫn không phải là đối thủ của hắn?
“Vũ kỹ! Tiểu tử này biết vũ kỹ!"
Đứng cạnh Hàn Phong, có một tên đệ tử thất kinh hô lên. Trong nhà hắn có người học võ, hắn đã từng thấy người này thi triển ra chút quyền cước bình thường. Trong trận chiến, bốn năm người vây lại cũng không đụng được vào người này. Nhớ lại chuyện ấy, hắn mới cho rằng Bạch Dịch cũng biết võ công.
Kỳ thực Bạch Dịch chưa từng học võ, càng không biết đạo thuật huyền ảo cao thâm gì. Thứ hắn vừa thi triển chỉ là một ít kỹ xảo cực kỳ chính xác, dùng bản thân phát ra lực đánh tới huyệt đạo của đối phương, đả thương đối thủ mà thôi. Loại kỹ xảo này phải là người có hiểu biết rất rõ về huyệt vị trên cơ thể người, lại phải có kinh nghiệm mới phân biệt được, ra tay là trúng không hề sai lệch.
Thần hồn trong người hắn đã thức tỉnh, nhưng thân thể gầy yếu của phàm nhân thì vẫn vậy. Hai mắt nhờ có thần hồn khôi phục mà trở lại bình thường nhưng hắn chưa từng tu luyện vũ kỹ, càng không có linh lực để thi triển thuật pháp. Hắn đành phải dùng cách này để đối phó với đám nô bộc. Tuy vậy, hiệu quả đạt được cũng không kém vũ kỹ bình thường bao nhiêu.
Nghe thấy đối phương có thể biết võ công, Hàn Phong sững người. Hắn không nghĩ tên thư sinh mù trước mặt lại biết võ. Hàn Phong đứng ngây ra trong lúc Bạch Dịch đang từng bước tiến lại gần hắn, đưa song chỉ tấn công vào mi tâm đối phương.
Hai ngón tay này của Bạch Dịch nhằm vào huyệt vị bên trên hai hàng lông mày của đối phương. Một khi đánh trúng, người ngoài nhìn vào không phát hiện thấy có gì thay đổi nhưng sau vài ngày sẽ biến thành mù hẳn.
“A!..."
Hàn Phong hét to, lăn một vòng né tránh song chỉ của đối phương, sau đó đứng dậy bỏ chạy. Vừa chạy vừa quay đầu mắng. “Tiểu tử mù ngươi hãy chờ đấy. Bản thiếu gia đi cầm máu, ngày mai sẽ tính sổ với ngươi. Ngươi dám cắn đứt tai ta, đừng hy vọng có thể sống được."
Hàn Phong vừa chạy, đám đệ tử đứng xem vội chạy theo. Đám nô bộc líu díu kéo nhau chuồn thẳng, trước khi đi không dám liếc nhìn Bạch Dịch thêm lần nào như vừa nhìn thấy quỷ. Hàng xóm xung quanh vang lên tiếng bàn tán không ngớt.
“Thư sinh nhà họ Bạch sao lại biết võ công vậy? Bảy tám tráng hán cũng không phải đối thủ của cậu ta, thật không thể tin được."
“Ta xem ra, nhất định là thần tiên thấy hai an hem Bạch gia mạng khổ mà hiển linh tương trợ."
“Đụng vào Hàn gia, sớm muộn gì hai người cũng chuốc lấy phiền toái. Cuộc sống sau này của hai an hem khó mà yên ổn…"
Không để ý tiếng nghị luận của láng giêng, Bạch Dịch đi tới cửa, cúi người ôm lấy muội muội. Ngực hắn bị nước mắt của muội muội hắn thấm ướt.
“Ca…, muội sợ…".
Bạch Ngọc nức nở, hai mắt đẫm lệ nói. Vết sẹo trên mặt không ngừng chảy máu. Bình thường nàng vốn là người nghị lực, tự lập nhưng chưa trải qua tình cảnh hiểm ác như thế này bao giờ. Tinh thần nàng bị chấn động không nhỏ.
Ôm muội muội dìu vào trong căn phòng giản dị, Bạch Dịch nhẹ nhàng an ủi. Lúc tâm tình muội muội đã nhẹ bớt, hắn mới trầm giọng bảo.
“Từ nay về sau, chỉ cần ta không chết, sẽ không ai có thể làm hại muội!"
Tác giả :
Hắc Huyền