Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)
Chương 55
Trương Hàng kỳ thực cũng không vô tri như Lục Thừa Nghiệp tưởng tượng, chí ít cậu cũng từng đi du học, cho dù nhìn không thấy cũng có thể nghe thấy một hai, đại khái hiểu được không ít, mà đối với chuyện giữa hai người đàn ông, Trương Hàng mù mờ tìm kiếm một chút ngẫm lại vẫn cảm thấy hơi hơi đáng sợ. Sau khi biểu lộ, cậu cũng không phải không biết hai người trở thành tình nhân sẽ xảy ra chuyện gì, thế nhưng cậu quá nhớ Đại Hắc, trong lòng cậu Đại Hắc chính là điểm mấu chốt duy nhất. Cậu đã từng trải qua thân nhân phản bội, duy chỉ có Đại Hắc ở cạnh cậu, Trương Hàng muốn Đại Hắc, muốn toàn bộ Đại Hắc, vô luận dùng biện pháp gì.
Trương Hàng chỉ là không biết chuyện tình dục, nhưng cũng không đại biểu cậu không thể cảm nhận tình cảm của người khác, chẳng những thế, bởi vì là người khiếm thị, cậu đối với tình tự của người bên cạnh lại càng thêm mẫn cảm. Cũng do cơ sở tình cảm của cậu và Đại Hắc, vì vậy tình cảm đối với Lục Thừa Nghiệp đến tột cùng là tình thân hay tình yêu cậu vô pháp xác nhận, thế nhưng cậu có thể nhận thấy được cảm xúc của Lữ Tín Thành và Bạch Khê Tự, chí ít dưới mắt người khác, Lục Thừa Nghiệp là yêu thích cậu.
Bằng hữu chung quy đều phải có gia đình của riêng mình, thân nhân đã phản bội cậu, con cái… cho dù thật sự có rồi cũng phải buông tay cho chúng bay đi, có thể làm bạn bên cạnh cả đời chỉ có bầu bạn. Bầu bạn, Trương Hàng đã từng viết ra hai chữ này trên giấy, từ này cậu có thể lý giải, chính là nếu không có người kia cậu cũng chỉ còn một nửa là không hoàn chỉnh. Trương Hàng muốn có được tình cảm hoàn chỉnh của Lục Thừa Nghiệp, cũng chính vì như vậy, ngay trong giai đoạn cậu chưa xác định mình có thích đối phương hay không đã giành biểu lộ trước, sau đó chiếm được đáp lại như trong dự liệu.
Mỗi ngày ở lại nhà họ Lục, buổi tối đều có người bên cạnh làm bạn, Trương Hàng rốt cục cảm thấy được mình chính là một con người hoàn chỉnh. Nếu là như vậy, tình cảm của cậu đối với Lục Thừa Nghiệp có phải tình yêu hay không đã trở thành râu ria rồi, cậu chỉ cần cả đời tương thủ.
Khi đó, Trương Hàng vẫn cho là như vậy.
Đến khi muốn dùng bản thân để bảo hộ Lục Thừa Nghiệp, cậu cũng cho là như vậy.
Cậu biết bản thân của mình chỉ là một người hèn hạ, lợi dụng tình cảm của Lục Thừa Nghiệp để trói chặt hắn, giấu diếm nội tâm âm u và tính toán của mình thật sâu, chỉ đem bộ mặt năm năm trước mà Lục Thừa Nghiệp yêu thích bày ra, nỗ lực dùng mặt nạ đối diện với hắn cả đời.
Nhưng mà, tối hôm qua đã phá vỡ tất cả nhận thức của Trương Hàng.
Lúc phát hiện ý đồ của Lục Thừa Nghiệp cậu có hơi hoảng sợ, nhưng sau đó lại cắn răng tiếp thu, ôm quyết tâm dũng cảm liều chết. Mà đợi đến khi phiêu diêu trên mây thì cậu cái gì cũng không nghĩ ra nữa, trong mắt, trong lòng đều bị Đại Hắc chiếm lấy, rốt cuộc hiểu rõ loại tình cảm mà cậu sợ hãi lại lẫn tránh kia.
Trong cuộc sống có ba loại tình cảm chân thật nhất. Trước năm mười sáu tuổi, Trương Hàng đã hưởng thụ qua sự tốt đẹp của tình thân, chỉ là hiện tại cậu có thể rõ ràng phân biệt được tình cảm của mình đối với Lục Thừa Nghiệp cũng không phải loại này. Cùng tiếp xúc với đám người Tiếu Nhâm, Trầm Minh Phỉ, cậu biết được loại tình cảm bình thản mà sâu nặng, bình thường bất hiển sơn bất lộ thủy, thế nhưng có thể ở trong lúc đối phương bất lực nhất liền không chút do dự vươn tay viện trợ, đó chính là tình bạn. Nhưng cũng không giống cậu và Đại Hắc.
Như vậy, trừ những trường hợp đó ra, còn có thể là cái gì chứ?
Chỉ có ái tình, là loại tình cảm mà cậu vẫn luôn nhút nhát hèn mọn không dám thừa nhận. Nếu như khi Lục Thừa Nghiệp còn là Đại Hắc thì có thể đem loại tình cảm này hoàn mỹ khắc chế tại ngưỡng cửa thân nhân bầu bạn, không chút nào cong vẹo, giữa bọn họ vẫn đơn thuần là người nhà. Thế nhưng cậu đã mất đi Đại Hắc năm năm, cùng với niềm vui khi gặp được Lục Thừa Nghiệp, nỗi nhớ nhung Trương Hàng vẫn đè nén thật sâu từ dưới đất trồi lên, hấp thu dinh dưỡng năm tháng tích lũy, trong nháy mắt khỏe mạnh trưởng thành, đâm chồi cắm rễ, bá chiếm toàn bộ trái tim của cậu, từ đó cũng không thể chuyển dời.
Thế nhưng cậu đã từng chứng kiến Triệu Hiểu Liên và Trương Khải Minh ân đoạn nghĩa tuyệt, trở mặt thành thù, chứng kiến Trương Kiến Quốc và Triệu Hiểu Liên luôn miệng nói chân tình lại biến thành tư lợi tính toán, cũng nhìn thấy được tận mắt gia đình Trương Kiến Quốc tan vỡ, phân ly. Sau khi ly hôn, bởi vì vợ của Trương Kiến Quốc rất lợi hại, đem toàn bộ gia sản không nhiều lắm của bọn họ lấy đến trong tay, chính mình dẫn theo con cái ra ngoài sinh sống. Bất quá một người phụ nữ độc thân dẫn theo đứa con, ngày tháng trôi qua cũng không quá dễ dàng.
Bản thân Trương Hàng không biết, từ sâu trong tiềm thức của bản thân sợ hãi ái tình, xác thực hơn chính là sợ mình sẽ yêu. Cậu sợ dòng máu khắc bạc của Triệu Hiểu Liên và Trương Kiến Quốc vẫn chảy trong người mình, sợ mình sẽ xem ái tình như cái cớ để hưởng lạc, là thủ đoạn để tranh giành lợi ích, vì vậy cậu không dám thừa nhận bản thân yêu Lục Thừa Nghiệp. Tại trong mối quan hệ này, cậu nhìn như chiếm vị thế chủ động, trên thực tế vẫn không ngừng lo sợ, cậu sợ mình không thể mãi mãi yêu Lục Thừa Nghiệp, cậu hy vọng có thể dùng thân tình đến gắn kết mối quan hệ của cả hai.
Chỉ là bây giờ, cậu không thể không thừa nhận.
Tia nắng ban mai chiếu xạ trên người Lục Thừa Nghiệp, hắn mở mắt ra, phát hiện Trương Hàng đã thức dậy từ sớm, đôi mắt xinh đẹp mở to giống như đang nỗ lực nhìn chính mình. Hắn thoải mái đặt tay lên mặt Trương Hàng vuốt ve, hỏi: “Em tỉnh từ bao giờ? Đang làm gì đó?"
“Đang nhìn anh, " Trương Hàng dùng mặt cọ cọ vào tay Lục Thừa Nghiệp, “Em thật muốn nhìn xem gương mặt của anh là như thế nào."
Trong lòng của Lục Thừa Nghiệp chua xót khó nhịn, thiếu chút nữa không tự chủ được thay Trương Hàng rơi nước mắt. Hắn sẽ không vì mình mà khóc, lại nhiều lần muốn vì một thiếu niên khiến người đau lòng như Trương Hàng mà rơi lệ. Hắn cũng không phải đang khóc, mà là thay thiếu niên kiên nghị lại quật cường này khóc lóc kể lể vận mạng bất công.
Đem bàn tay của Trương Hàng đặt lên mặt mình, Lục Thừa Nghiệp nhẹ giọng nói: “Em chạm vào thử xem, dùng bàn tay của mình cảm thụ."
“Không thấy được." Trương Hàng lắc đầu, đây là người yêu dấu nhất của cậu, nhưng cậu lại vĩnh viễn không thể nhìn thấy gương mặt của hắn.
“Có cái gì lại không thấy được, em chạm vào rồi nói cho anh nghe, ở dưới tay em, bộ dạng của anh là như thế nào." Lục Thừa Nghiệp cố sức xoa xoa bàn tay Trương Hàng, động viên cậu.
Trương Hàng lại vươn tay sờ lên mặt Lục Thừa Nghiệp, cậu nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét, dùng cảm thụ của mình miêu tả: “Lông mày của anh so với người thường thì hơi thẳng một chút, là người rất quả quyết. Khóe mắt… thế nào lại có chút nếp nhăn rồi? Là làm việc quá mệt mỏi sao? Cái trán rất cao… này, trên mày trái có một nốt ruồi rất nhỏ, nếu không chạm tỉ mỉ sẽ không thấy được. Mũi rất cao, môi mỏng, cái lỗ tai… vành tai rất lớn, là một người có phúc khí. Cả gương mặt đều được bảo dưỡng thật tốt, không có mụn hay vết thâm nào, đại biểu trong lúc dậy thì anh cũng không tùy tiện nặn mụn nha, là loại người từ rất nhỏ đã có thể khắc chế bản thân."
Trương Hàng đang nói đột nhiên hơi sửng sốt, thả tay xuống, ngượng ngùng: “Xin lỗi, em đã quen dùng một ít đặc thù đi lý giải người khác, bởi vì đôi mắt nhìn không thấy nên chỉ có thể dựa vào một ít đặc điểm bên ngoài, ngôn ngữ hoặc động tác phân tích ra ý nghĩ tiềm tàng của đối phương."
“Nói rất tốt." Lục Thừa Nghiệp khẽ cười, “Biết người khi người khác nhìn thấy Lục Thừa Nghiệp, ấn tượng đầu tiên là gì không?"
“Là cái gì?" Trương Hàng rất phối hợp mà hỏi thăm.
“Người không biết thân phận của anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh sẽ nói ‘Oa! Thật đẹp trai! ()’, hoặc là ‘Bộ dạng đẹp trai hơn ta đều đi chết đi ()’. Tiếp xúc qua một đoạn thời gian, người khác sẽ nói anh mặt người dạ thú, con người làm sao có thể máu lạnh như vậy. Lữ Tín Thành là người đi theo anh đã lâu, cũng cảm thấy anh là một người không tệ, thái độ có chút khắc bạc nhưng cũng không hoàn toàn là kẻ xấu xa. Thế nhưng Hàng Hàng, chỉ có em ‘nhìn’ anh không giống với người khác."
Lục Thừa Nghiệp tràn đầy ôn nhu địa nói: “Anh dường như chưa từng nhắc với em về mẹ anh. Bà là một tiểu thư khuê các truyền thống, có chút thủ cựu nhưng cũng rất ôn hòa, chỉ là bạc mệnh, còn trẻ đã qua đời. Anh còn nhớ, khi còn bé bà vẫn thường ôm anh nói, mày trái có nốt ruồi là số vượng phu, con trai vì sao lại có ấn ký này đây. Tai thật có phúc khí, mày thẳng kiên nghị, môi mỏng bạc tình. Nhiều người tiếp xúc với anh như vậy, chỉ có em, cho dù ‘nhìn’ không thấy vẫn có thể đem toàn bộ đặc thù tính cách của anh nói ra. Em không bị thị giác lừa dối, không bởi vì gương mặt này mà thích anh, chỉ quan tâm đến con người của anh. Nhiều người tiếp cận anh như vậy, chỉ có mình em là vứt bỏ toàn bộ điều kiện bên ngoài, đơn thuần thích anh."
“Không, không phải…" Trương Hàng có chút gian nan nói, “Em thích anh, cũng là có mục đích."
“Vậy sao?" Ngữ điệu của Lục Thừa Nghiệp hơi cao lên, “Mục đích gì."
“Em muốn tìm một người ở bên cạnh mình."
“Vậy tại sao không tìm người khác, người muốn ở cạnh em không thiếu."
“… Đại khái bởi vì, em chỉ có thể tiếp thu mình anh đi cùng em suốt nửa đời còn lại đi." Trương Hàng suy nghĩ một chút nói.
“Hàng Hàng khờ quá" Lục Thừa Nghiệp nhịn không được đem người kéo vào lòng, “Đây là lời tâm tình ngọt ngào nhất anh từng nghe. Nếu như em thực sự ôm loại toan tính này, như vậy làm phiền em hãy kiên trì với ‘toan tính’ kia cả đời, đừng dễ dàng buông tha toan tính của chính mình."
Trương Hàng cười cười tựa vào lòng Lục Thừa Nghiệp, cậu cảm thấy thời khắc này bản thân đã không còn sợ gì nữa. Lúc này Trương Hàng chính là cường đại nhất, bởi vì cậu đã không còn cô đơn nữa, có người bao dung hết thảy của cậu, vẫn ở bên cạnh cậu.
Lời tâm tình cũng không thể làm no bụng, hai người trao nhau nụ hôn chào buổi sáng xong đều phát hiện đói đến bụng kêu vang. Nhà của Trương Hàng đã thật lâu không có người ở, cậu muốn gọi điện thoại mua thức ăn, Lục Thừa Nghiệp lại cảm thấy đồ ăn bên ngoài nên nếm quá đậm, không thích hợp loại người có vị giác nhạy cảm như Trương Hàng ăn, vì vậy lập tức gọi điện thoại về nhà gọi đầu bếp nấu cơm, lại phân phó Bạch Khê Tự nhanh chóng mang đến.
Trúc trắc một hồi như vậy, hai người đến mười giờ sáng mới mắt đầu dùng cơm, cũng không biết gọi là điểm tâm hay bữa trưa rồi. Lục Thừa Nghiệp cau mày nói: “Sau này vẫn là ở chỗ của anh đi, tiện lợi hơn một chút."
Kỳ thực hắn mơ hồ cũng không muốn Trương Hàng vẫn ở lại gian phòng này, con người không thể vĩnh viễn sống cùng quá khứ.
“Tốt, " Trương Hàng thuận theo gật đầu, “Ở cùng với anh, nơi nào cũng là tốt."
“Vậy hôm nay liền chuẩn bị dọn nhà đi." Lục Thừa Nghiệp vui vẻ nói.
Trương Hàng cười cười đáp ứng, đột nhiên giống như nghĩ đến gì đó vươn tay sờ lên mi tâm Lục Thừa Nghiệp, sau đó cười xấu xa, nói: “Lại nói tiếp, kể từ khi em gặp được Đại Hắc dường như cái gì cũng trở nên tốt hơn. Mua vé số trúng thưởng, mua phòng ở, mua cổ phiếu kiếm được khoảng lớn, còn mở quán bar, trở thành cổ đông công ty. Hiện tại còn sắp dọn vào biệt thự lớn như vậy, nốt ruồi vượng phu còn rất chuẩn nha."
Nhìn biểu cảm có chút nghịch ngợm của Trương Hàng, Lục Thừa Nghiệp…
Còn có thể làm sao đâu, chỉ đành tiếp tục vượng “Phu" thôi.
Nếu thật sự vượng phu, như vậy đám người mang đến xui xẻo cho Trương Hàng cứ đợi đó, cần thu thập đều phải thu thập.
Tổng giám đốc Lục nương theo việc Trương Hàng nhìn không thấy thần sắc của mình, sắc mặt từng chút trầm xuống.
Trương Hàng chỉ là không biết chuyện tình dục, nhưng cũng không đại biểu cậu không thể cảm nhận tình cảm của người khác, chẳng những thế, bởi vì là người khiếm thị, cậu đối với tình tự của người bên cạnh lại càng thêm mẫn cảm. Cũng do cơ sở tình cảm của cậu và Đại Hắc, vì vậy tình cảm đối với Lục Thừa Nghiệp đến tột cùng là tình thân hay tình yêu cậu vô pháp xác nhận, thế nhưng cậu có thể nhận thấy được cảm xúc của Lữ Tín Thành và Bạch Khê Tự, chí ít dưới mắt người khác, Lục Thừa Nghiệp là yêu thích cậu.
Bằng hữu chung quy đều phải có gia đình của riêng mình, thân nhân đã phản bội cậu, con cái… cho dù thật sự có rồi cũng phải buông tay cho chúng bay đi, có thể làm bạn bên cạnh cả đời chỉ có bầu bạn. Bầu bạn, Trương Hàng đã từng viết ra hai chữ này trên giấy, từ này cậu có thể lý giải, chính là nếu không có người kia cậu cũng chỉ còn một nửa là không hoàn chỉnh. Trương Hàng muốn có được tình cảm hoàn chỉnh của Lục Thừa Nghiệp, cũng chính vì như vậy, ngay trong giai đoạn cậu chưa xác định mình có thích đối phương hay không đã giành biểu lộ trước, sau đó chiếm được đáp lại như trong dự liệu.
Mỗi ngày ở lại nhà họ Lục, buổi tối đều có người bên cạnh làm bạn, Trương Hàng rốt cục cảm thấy được mình chính là một con người hoàn chỉnh. Nếu là như vậy, tình cảm của cậu đối với Lục Thừa Nghiệp có phải tình yêu hay không đã trở thành râu ria rồi, cậu chỉ cần cả đời tương thủ.
Khi đó, Trương Hàng vẫn cho là như vậy.
Đến khi muốn dùng bản thân để bảo hộ Lục Thừa Nghiệp, cậu cũng cho là như vậy.
Cậu biết bản thân của mình chỉ là một người hèn hạ, lợi dụng tình cảm của Lục Thừa Nghiệp để trói chặt hắn, giấu diếm nội tâm âm u và tính toán của mình thật sâu, chỉ đem bộ mặt năm năm trước mà Lục Thừa Nghiệp yêu thích bày ra, nỗ lực dùng mặt nạ đối diện với hắn cả đời.
Nhưng mà, tối hôm qua đã phá vỡ tất cả nhận thức của Trương Hàng.
Lúc phát hiện ý đồ của Lục Thừa Nghiệp cậu có hơi hoảng sợ, nhưng sau đó lại cắn răng tiếp thu, ôm quyết tâm dũng cảm liều chết. Mà đợi đến khi phiêu diêu trên mây thì cậu cái gì cũng không nghĩ ra nữa, trong mắt, trong lòng đều bị Đại Hắc chiếm lấy, rốt cuộc hiểu rõ loại tình cảm mà cậu sợ hãi lại lẫn tránh kia.
Trong cuộc sống có ba loại tình cảm chân thật nhất. Trước năm mười sáu tuổi, Trương Hàng đã hưởng thụ qua sự tốt đẹp của tình thân, chỉ là hiện tại cậu có thể rõ ràng phân biệt được tình cảm của mình đối với Lục Thừa Nghiệp cũng không phải loại này. Cùng tiếp xúc với đám người Tiếu Nhâm, Trầm Minh Phỉ, cậu biết được loại tình cảm bình thản mà sâu nặng, bình thường bất hiển sơn bất lộ thủy, thế nhưng có thể ở trong lúc đối phương bất lực nhất liền không chút do dự vươn tay viện trợ, đó chính là tình bạn. Nhưng cũng không giống cậu và Đại Hắc.
Như vậy, trừ những trường hợp đó ra, còn có thể là cái gì chứ?
Chỉ có ái tình, là loại tình cảm mà cậu vẫn luôn nhút nhát hèn mọn không dám thừa nhận. Nếu như khi Lục Thừa Nghiệp còn là Đại Hắc thì có thể đem loại tình cảm này hoàn mỹ khắc chế tại ngưỡng cửa thân nhân bầu bạn, không chút nào cong vẹo, giữa bọn họ vẫn đơn thuần là người nhà. Thế nhưng cậu đã mất đi Đại Hắc năm năm, cùng với niềm vui khi gặp được Lục Thừa Nghiệp, nỗi nhớ nhung Trương Hàng vẫn đè nén thật sâu từ dưới đất trồi lên, hấp thu dinh dưỡng năm tháng tích lũy, trong nháy mắt khỏe mạnh trưởng thành, đâm chồi cắm rễ, bá chiếm toàn bộ trái tim của cậu, từ đó cũng không thể chuyển dời.
Thế nhưng cậu đã từng chứng kiến Triệu Hiểu Liên và Trương Khải Minh ân đoạn nghĩa tuyệt, trở mặt thành thù, chứng kiến Trương Kiến Quốc và Triệu Hiểu Liên luôn miệng nói chân tình lại biến thành tư lợi tính toán, cũng nhìn thấy được tận mắt gia đình Trương Kiến Quốc tan vỡ, phân ly. Sau khi ly hôn, bởi vì vợ của Trương Kiến Quốc rất lợi hại, đem toàn bộ gia sản không nhiều lắm của bọn họ lấy đến trong tay, chính mình dẫn theo con cái ra ngoài sinh sống. Bất quá một người phụ nữ độc thân dẫn theo đứa con, ngày tháng trôi qua cũng không quá dễ dàng.
Bản thân Trương Hàng không biết, từ sâu trong tiềm thức của bản thân sợ hãi ái tình, xác thực hơn chính là sợ mình sẽ yêu. Cậu sợ dòng máu khắc bạc của Triệu Hiểu Liên và Trương Kiến Quốc vẫn chảy trong người mình, sợ mình sẽ xem ái tình như cái cớ để hưởng lạc, là thủ đoạn để tranh giành lợi ích, vì vậy cậu không dám thừa nhận bản thân yêu Lục Thừa Nghiệp. Tại trong mối quan hệ này, cậu nhìn như chiếm vị thế chủ động, trên thực tế vẫn không ngừng lo sợ, cậu sợ mình không thể mãi mãi yêu Lục Thừa Nghiệp, cậu hy vọng có thể dùng thân tình đến gắn kết mối quan hệ của cả hai.
Chỉ là bây giờ, cậu không thể không thừa nhận.
Tia nắng ban mai chiếu xạ trên người Lục Thừa Nghiệp, hắn mở mắt ra, phát hiện Trương Hàng đã thức dậy từ sớm, đôi mắt xinh đẹp mở to giống như đang nỗ lực nhìn chính mình. Hắn thoải mái đặt tay lên mặt Trương Hàng vuốt ve, hỏi: “Em tỉnh từ bao giờ? Đang làm gì đó?"
“Đang nhìn anh, " Trương Hàng dùng mặt cọ cọ vào tay Lục Thừa Nghiệp, “Em thật muốn nhìn xem gương mặt của anh là như thế nào."
Trong lòng của Lục Thừa Nghiệp chua xót khó nhịn, thiếu chút nữa không tự chủ được thay Trương Hàng rơi nước mắt. Hắn sẽ không vì mình mà khóc, lại nhiều lần muốn vì một thiếu niên khiến người đau lòng như Trương Hàng mà rơi lệ. Hắn cũng không phải đang khóc, mà là thay thiếu niên kiên nghị lại quật cường này khóc lóc kể lể vận mạng bất công.
Đem bàn tay của Trương Hàng đặt lên mặt mình, Lục Thừa Nghiệp nhẹ giọng nói: “Em chạm vào thử xem, dùng bàn tay của mình cảm thụ."
“Không thấy được." Trương Hàng lắc đầu, đây là người yêu dấu nhất của cậu, nhưng cậu lại vĩnh viễn không thể nhìn thấy gương mặt của hắn.
“Có cái gì lại không thấy được, em chạm vào rồi nói cho anh nghe, ở dưới tay em, bộ dạng của anh là như thế nào." Lục Thừa Nghiệp cố sức xoa xoa bàn tay Trương Hàng, động viên cậu.
Trương Hàng lại vươn tay sờ lên mặt Lục Thừa Nghiệp, cậu nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét, dùng cảm thụ của mình miêu tả: “Lông mày của anh so với người thường thì hơi thẳng một chút, là người rất quả quyết. Khóe mắt… thế nào lại có chút nếp nhăn rồi? Là làm việc quá mệt mỏi sao? Cái trán rất cao… này, trên mày trái có một nốt ruồi rất nhỏ, nếu không chạm tỉ mỉ sẽ không thấy được. Mũi rất cao, môi mỏng, cái lỗ tai… vành tai rất lớn, là một người có phúc khí. Cả gương mặt đều được bảo dưỡng thật tốt, không có mụn hay vết thâm nào, đại biểu trong lúc dậy thì anh cũng không tùy tiện nặn mụn nha, là loại người từ rất nhỏ đã có thể khắc chế bản thân."
Trương Hàng đang nói đột nhiên hơi sửng sốt, thả tay xuống, ngượng ngùng: “Xin lỗi, em đã quen dùng một ít đặc thù đi lý giải người khác, bởi vì đôi mắt nhìn không thấy nên chỉ có thể dựa vào một ít đặc điểm bên ngoài, ngôn ngữ hoặc động tác phân tích ra ý nghĩ tiềm tàng của đối phương."
“Nói rất tốt." Lục Thừa Nghiệp khẽ cười, “Biết người khi người khác nhìn thấy Lục Thừa Nghiệp, ấn tượng đầu tiên là gì không?"
“Là cái gì?" Trương Hàng rất phối hợp mà hỏi thăm.
“Người không biết thân phận của anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh sẽ nói ‘Oa! Thật đẹp trai! ()’, hoặc là ‘Bộ dạng đẹp trai hơn ta đều đi chết đi ()’. Tiếp xúc qua một đoạn thời gian, người khác sẽ nói anh mặt người dạ thú, con người làm sao có thể máu lạnh như vậy. Lữ Tín Thành là người đi theo anh đã lâu, cũng cảm thấy anh là một người không tệ, thái độ có chút khắc bạc nhưng cũng không hoàn toàn là kẻ xấu xa. Thế nhưng Hàng Hàng, chỉ có em ‘nhìn’ anh không giống với người khác."
Lục Thừa Nghiệp tràn đầy ôn nhu địa nói: “Anh dường như chưa từng nhắc với em về mẹ anh. Bà là một tiểu thư khuê các truyền thống, có chút thủ cựu nhưng cũng rất ôn hòa, chỉ là bạc mệnh, còn trẻ đã qua đời. Anh còn nhớ, khi còn bé bà vẫn thường ôm anh nói, mày trái có nốt ruồi là số vượng phu, con trai vì sao lại có ấn ký này đây. Tai thật có phúc khí, mày thẳng kiên nghị, môi mỏng bạc tình. Nhiều người tiếp xúc với anh như vậy, chỉ có em, cho dù ‘nhìn’ không thấy vẫn có thể đem toàn bộ đặc thù tính cách của anh nói ra. Em không bị thị giác lừa dối, không bởi vì gương mặt này mà thích anh, chỉ quan tâm đến con người của anh. Nhiều người tiếp cận anh như vậy, chỉ có mình em là vứt bỏ toàn bộ điều kiện bên ngoài, đơn thuần thích anh."
“Không, không phải…" Trương Hàng có chút gian nan nói, “Em thích anh, cũng là có mục đích."
“Vậy sao?" Ngữ điệu của Lục Thừa Nghiệp hơi cao lên, “Mục đích gì."
“Em muốn tìm một người ở bên cạnh mình."
“Vậy tại sao không tìm người khác, người muốn ở cạnh em không thiếu."
“… Đại khái bởi vì, em chỉ có thể tiếp thu mình anh đi cùng em suốt nửa đời còn lại đi." Trương Hàng suy nghĩ một chút nói.
“Hàng Hàng khờ quá" Lục Thừa Nghiệp nhịn không được đem người kéo vào lòng, “Đây là lời tâm tình ngọt ngào nhất anh từng nghe. Nếu như em thực sự ôm loại toan tính này, như vậy làm phiền em hãy kiên trì với ‘toan tính’ kia cả đời, đừng dễ dàng buông tha toan tính của chính mình."
Trương Hàng cười cười tựa vào lòng Lục Thừa Nghiệp, cậu cảm thấy thời khắc này bản thân đã không còn sợ gì nữa. Lúc này Trương Hàng chính là cường đại nhất, bởi vì cậu đã không còn cô đơn nữa, có người bao dung hết thảy của cậu, vẫn ở bên cạnh cậu.
Lời tâm tình cũng không thể làm no bụng, hai người trao nhau nụ hôn chào buổi sáng xong đều phát hiện đói đến bụng kêu vang. Nhà của Trương Hàng đã thật lâu không có người ở, cậu muốn gọi điện thoại mua thức ăn, Lục Thừa Nghiệp lại cảm thấy đồ ăn bên ngoài nên nếm quá đậm, không thích hợp loại người có vị giác nhạy cảm như Trương Hàng ăn, vì vậy lập tức gọi điện thoại về nhà gọi đầu bếp nấu cơm, lại phân phó Bạch Khê Tự nhanh chóng mang đến.
Trúc trắc một hồi như vậy, hai người đến mười giờ sáng mới mắt đầu dùng cơm, cũng không biết gọi là điểm tâm hay bữa trưa rồi. Lục Thừa Nghiệp cau mày nói: “Sau này vẫn là ở chỗ của anh đi, tiện lợi hơn một chút."
Kỳ thực hắn mơ hồ cũng không muốn Trương Hàng vẫn ở lại gian phòng này, con người không thể vĩnh viễn sống cùng quá khứ.
“Tốt, " Trương Hàng thuận theo gật đầu, “Ở cùng với anh, nơi nào cũng là tốt."
“Vậy hôm nay liền chuẩn bị dọn nhà đi." Lục Thừa Nghiệp vui vẻ nói.
Trương Hàng cười cười đáp ứng, đột nhiên giống như nghĩ đến gì đó vươn tay sờ lên mi tâm Lục Thừa Nghiệp, sau đó cười xấu xa, nói: “Lại nói tiếp, kể từ khi em gặp được Đại Hắc dường như cái gì cũng trở nên tốt hơn. Mua vé số trúng thưởng, mua phòng ở, mua cổ phiếu kiếm được khoảng lớn, còn mở quán bar, trở thành cổ đông công ty. Hiện tại còn sắp dọn vào biệt thự lớn như vậy, nốt ruồi vượng phu còn rất chuẩn nha."
Nhìn biểu cảm có chút nghịch ngợm của Trương Hàng, Lục Thừa Nghiệp…
Còn có thể làm sao đâu, chỉ đành tiếp tục vượng “Phu" thôi.
Nếu thật sự vượng phu, như vậy đám người mang đến xui xẻo cho Trương Hàng cứ đợi đó, cần thu thập đều phải thu thập.
Tổng giám đốc Lục nương theo việc Trương Hàng nhìn không thấy thần sắc của mình, sắc mặt từng chút trầm xuống.
Tác giả :
Thanh Sắc Vũ Dực