Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc
Chương 13
Ta đương nhiên không tín nhiệm nổi Nam Uyển vương gia.
Nhưng ta cũng không nghĩ ra mình rốt cuộc có cái gì đáng giá để cho vương gia mưu đồ.
Nếu nói tham luyến mĩ sắc của Đại Ngọc, hắn là một vương gia, cho dù ta có ở Giả phủ đi chăng nữa, chỉ cần hắn đưa sính lễ đến cho phụ thân, ta đều chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi kiệu vào vương phủ. Cho nên, loại trừ.
Nếu nói quyền thế, Lâm gia đã suy thoái từ lâu, có gì hay mà ham. Giả phủ, ta chỉ là một tiểu thư bên ngoại đến ở nhờ, căn bản một chút ảnh hưởng cũng không có.
Nếu nói tiền tài, phụ thân cũng không phải tham quan, gia sản trong nhà đều là tổ tiên để lại qua mấy đời. Một ít đó, đối với vương gia như hắn, đáng bao nhiêu đồng tiền.
Nghĩ đi nghĩ lại, không nghĩ ra hắn rốt cuộc vì cái gì. Thôi thì tạm cho hắn quan tâm đến tình bằng hữu với phụ thân đại nhân đi.
Dù sao, chuyện ta làm hắn biết được không mười thì cũng được chín phần rồi, cũng không rõ hắn còn muốn để ý điểu tra ta bao lâu nữa. Để cho hắn đặt người lén theo dõi, không bằng cứ để hắn đưa người ra công khai luôn, hắn nhìn được, ta cũng nhìn được, đỡ mất công lo lắng.
Hơn nữa, nếu hắn với ta có hứng thú như vậy, cũng không phải không thể lợi dụng. Bị hắn xem thấu cố nhiên là chuyện xấu, phải làm sao để chuyện xấu thành chuyện tốt, còn phải xem ta có đủ bản lĩnh hay không.
Vương gia đã không để ý gia tài của ta, vậy ta sẽ không ngại dùng người của hắn đến giúp ta giữ nhà. Bởi vì dù là người Lâm phủ hay Giả phủ đều không thể dùng được, tương lai Lâm Đại Ngọc chết rồi, ta lại trở về Lâm gia ở Tô Châu, không phải đều sẽ bị vạch trần sao?
Cho nên, Lâm gia hạ nhân nhất định phải giải tán, có thể tìm được bên thứ ba tới giúp ta làm việc, cũng là một chuyện tốt, đỡ cho ta hao phí bao nhiêu tâm lực a.
Về chuyện tương lai bị Nam Uyển vương gia sẽ biết được chuyện ta giả chết, về sau rồi tính cách giải thích vậy. Ta nghĩ, chuyện trong thiên hạ muốn ngăn chặn triệt để là vô phương, giống như gió lùa tường, kiểu gì cũng có người biết.
Để một Nam Uyển vương gia biết, so với nhiều người biết vẫn tốt hơn.
Mà có lẽ khi đó, không chừng ta còn có thể biết Nam Uyển vương gia muốn cái gì.
Liền đó biết đâu còn có thể cùng hắn trao đổi điều kiện.
Có lẽ sẽ bảo hắn tìm cho ta một thân phận hợp pháp.
Mấy thứ đó là việc sau này, ta cũng chỉ dựa vào trực giác mà tính, nếu như vương gia với ta không có ác ý.
Nam Uyển vương gia cho hắn đứng lên, nhìn ta, tán thưởng: “Lâm cô nương quả nhiên có khí độ. Hắn là hộ vệ bên người ta, ta và người Miêu từng có chút ân nghĩa, bọn họ liền phái hắn bảo vệ ta, coi như báo ân."
Người Miêu? Ánh mắt quả thật có chút sâu, ngũ quan cân xứng, phù hợp với mĩ quan hiện đại, hơn nữa còn là một hảo soái ca. Chỉ là, nếu hắn có nhiệm vụ báo ân, đương nhiên sẽ tuyệt đối trung thành đối với vương gia. Đã như vậy, còn ném cho ta làm chi, kể cả ta có sử dụng hắn, không phải vương gia vẫn là chủ nhân đích thực sao?
Ta mỉm cười: “Tiểu nữ chỉ muốn tìm người giữ nhà hộ viện, vương gia đưa hắn cho tiểu nữ có phải có chút lãng phí nhân tài không? Không kể, hắn đi, hộ vệ bên vương gia thì sao?"
Vương gia lắc đầu, hơi cười khổ nói: “Hắn không phải người trong vương phủ, không thể nhập biên chế, bởi vì hắn là người Miêu, nếu để hoàng thượng biết, còn cho rằng ta có tâm tư gì, cấu kết với người Miêu, đối với ta quả thật không tốt. Trong triều vốn đã có nhiều quan viên cho rằng ta và người Miêu quá mức gần gũi. Cho nên, Lâm cô nương thu lưu hắn, ngược lại đang cho ta một cái ân."
Làm sao mà chuyện trong triều cũng bàn bạc với ta vậy? Bất quá, nếu như hắn nói thật, ta đây chính là nhặt được bảo bối.
“Nguyên lai là như vậy. Vậy vương gia tương lai có muốn gọi hắn về không?"
Vương gia nở nụ cười: “Đương nhiên là không."
Ta gật gật đầu, hỏi nam tử kia: “Huynh tên là gì? Về sau có bằng lòng làm việc cho ta không?"
Hắn trả lời: “Thuộc hạ nguyện ý nghe theo phân phó của vương gia, đi theo cô nương, tên thuộc hạ là do chủ tử tương lai quyết định."
Tiếng Hán nói khá tốt. “Vậy huynh trước đây tên gì?"
Hắn phát ra một âm vực kì quái, giọng mũi khá nặng, giống như tiếng “Bảo" gì đó, có điểm không nhận rõ.
Ta quay đầu hỏi vương gia: “Ngài không đặt tên cho hắn sao?"
Nam Uyển vương gia gật đầu: “Ta không có ý định giữ hắn lâu dài, đối với ta không phải chuyện tốt. Nhưng ta không tìm được nơi nào cho hắn đi, người Miêu trọng tín nghĩa, cũng không thể bảo hắn trở về. Hắn đi theo ta cũng vài năm rồi. Ta không cho hắn tên, là vì không muốn hắn coi ta là chủ. Lâm cô nương ban tên cho hắn, để hắn nhận chủ là được."
Ta không nói được gì, phương thức này quả thật kì quái. Có điểm giống như nuôi…chó vậy. Đặt tên là nhận chủ.
Vì thế mở miệng hỏi nam tử kia: “Tộc nhân của huynh cho huynh đi theo vương gia để báo ân, huynh đi theo ta cũng được sao?"
Nam tử gật đầu: “Nghe theo vương gia phân phó chính là báo ân."
Ta mỉm cười: “Nhưng sau khi đi theo ta, chỉ có thể nghe lời ta, như vậy cũng được sao?"
Thuận tiện nhìn Nam Uyển vương gia một cái. Hắn nghe được lời của ta, ngược lại nở nụ cười.
Nam tử kia nhìn Nam Uyển vương gia, thấy vương gia gật đầu, mới gật đầu với ta.
“Được rồi, về sau huynh kêu Tĩnh Ngôn đi, Tĩnh trong tĩnh lặng, Ngôn trong ngôn ngữ. Ta là Lâm tiểu thư, huynh chỉ nghe mệnh lệnh của ta, làm chuyện ta muốn huynh làm. Hiểu chưa?"
Hắn gật gật đầu, đáp: “Tĩnh Ngôn rõ ràng."
Ta mỉm cười, quay vào phòng gọi: “Tử Quyên?"
Tử Quyên có lẽ vẫn đứng sau rèm canh chừng, ta vừa gọi, nàng liền xốc rèm đi ra, đi đến bên người ta hỏi: “Cô nương, có chuyện gì?"
“Chị cho người đưa Tĩnh Ngôn xuống nghỉ ngơi, hết thảy đều đối xử như hạ nhân bình thường mới vào phủ, sắp xếp cho hắn làm một ít tạp vụ, không cần để người ta chú ý đến."
Lại nói với Tĩnh Ngôn: “Huynh trước mắt cứ ở nơi này làm việc trong nhà, về sau ta sẽ có an bài khác."
Tĩnh Ngôn gật gật đầu, đối với việc ta để hắn làm tạp vụ không có gì bất mãn. Tốt lắm, chứng tỏ không có tâm khí cao ngạo. Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không nóng nảy là tốt nhất. Ta nguyên bản có chút lo lắng, cao thủ võ lâm sẽ không dễ dàng nghe lời như vậy, giờ cũng coi như tạm yên tâm đi.
Trước khi hắn đi, lại đưa cho ta một cây tiêu giống hệt cây tiêu của Nam Uyển vương gia, thấy ta sảng khoái nhận lấy, trong ánh mắt có nét vui mừng. Sau đó, xoay người theo Tử Quyên rời đi.
Bọn họ đi rồi, ta mới nói với Nam Uyển vương gia: “Vương gia lần này cho tiểu nữ một cái ơn, Đại Ngọc thật không biết làm sao để cảm tạ ngài. Nếu có việc gì Đại Ngọc có thể làm, xin vương gia cứ việc phân phó."
Hắn lắc đầu: “Người tìm người giữ nhà hộ viện không khó, ta tìm cho Tĩnh Ngôn một nơi để đi mới là thật sự nan giải, chỉ sợ nhân gia biết được thân thế của hắn. Hiện tại giao cho ngươi, ta cũng an tâm. Kì thật, ngược lại là ngươi đã giúp ta một việc."
Ta gật đầu nói: “Vương gia yên tâm, Tĩnh Ngôn đã ở tại Lâm phủ, vĩnh viễn là người của Lâm phủ, cùng vương gia không có nửa phần quan hệ. Cho dù ai hỏi cũng là như vậy."
Nam Uyển vương gia mỉm cười gật gật đầu: “Lâm cô nương sau này có về kinh thành không?"
Ta gật đầu đáp: “Chờ phụ thân hết bệnh tiểu nữ sẽ quay về, ngoại tổ mẫu thực sự không muốn xa tiểu nữ."
“Như vậy, có lẽ còn cơ hội tái kiến cô nương. Làm phiền đã lâu, bổn vương cáo từ."
Ta gật gật đầu: “Thứ cho Đại Ngọc không thể tiễn xa. Vương gia đi thong thả."
Hắn cũng gật đầu rồi rời đi. Đi đến ngoại viện sẽ có bà tử đưa hắn ra cửa, không cần đến ta lo lắng.
Ta vào trong phòng, phụ thân vẫn chưa tỉnh. Ta đến bên giường yên lặng ngồi xuống, nắm lấy tay phụ thân tựa vào. Ta thật mong người có thể khoẻ mạnh, lại biết rõ là phụ thân Đại Ngọc, không thể tránh khỏi kiếp này. Cũng là vận mệnh cả rồi, ta đều đã biết cả, cho nên một chút hi vọng ta cũng không dám. Vô luận là phụ thân hay mẫu thân, trong Hồng Lâu Mộng chỉ là những nhân vật phụ qua vài nét bút mà thôi, nhưng đối với ta, lại chính là người thật ngay trước mắt, là người ta quan tâm.
Tử Quyên đã trở lại, thấy ta như thế, liền đứng bên cạnh nhẹ giọng khuyên giải. Ta mỉm cười gật đầu, bảo nàng không cần lo lắng. Tiếp đó nhớ ra một chuyện, liền bảo Tử Quyên cầm giấy bút, ta viết một danh sách, đưa cho nàng, bảo dẫn theo bà tử và hạ nhân ra ngoài mua cho ta mấy quyển sách ghi trong này. Tử Quyên theo ta vài năm, cũng nhận biết được vài chữ, đọc vài quyển sách. Mua sách hẳn là không làm khó nàng đi.
Sách trong nhà không thiếu, nhưng không có nhiều sách thuốc, cho nên ta muốn mua một vài quyển. Có thể học chút gì thì học đi, ta cũng không muốn tìm sư phụ lúc này.
Nửa năm đầu qua nhanh, phụ thân thoạt nhìn có chút khởi sắc. Hai vị di nương đều hoan hỉ, nhưng lòng ta nặng trĩu, âm thầm biết, đây chỉ là hồi quang phản chiếu. Bởi vì ta biết, trong Hồng Lâu Mộng, phụ thân Đại Ngọc, đại khái đến mùa đông là không còn. Cho nên, sang tháng chín, ta càng thêm lo lắng. Có lẽ ông trời biết ta còn có chuyện phải làm, cho nên không có để ta phát bệnh thêm lần nào, thực khiến ta cảm kích.
Một ngày, phụ thân đột nhiên nói muốn đứng lên đi một chút. Lục di nương thay xiêm y cho phụ thân, ta đỡ người đi chậm rãi trong vườn.
Phụ thân nhắc lại rất nhiều chuyện trước đây, ta bồi phụ thân nói chuyện rất lâu.
Dìu người về phòng nghỉ ngơi, phụ thân nằm xuống, bỗng nhiên nói: “Ngọc nhi tính tình kiên cường, lại chu đáo, ôn hoà, biết săn sóc người khác. Mệnh ta không có con trai, may mắn có được con, cũng là an ủi lớn nhất của ta."
Ta miễn cưỡng cười nói: “Phụ thân nói đi nơi nào rồi, về sau Ngọc nhi vẫn sẽ ở cạnh phụ thân, hiếu thuận với phụ thân, so với nhi tử còn tốt hơn."
Phụ thân cười gật gật đầu, rồi ngủ.
Đó là lần cuối cùng ta được cùng người nói chuyện, phụ thân nằm xuống lần đó, rồi không dậy nữa.
…
Toàn bộ gia cụ chuyển đến tân trạch bên kia, phủ đệ được niêm phong, giao lại cho quan phủ tiếp quản. Ta cùng Giả Liễn, hai vị di nương và hạ nhân trong phủ đưa thi thể phụ thân về Tô Châu an táng. Tô Châu tuy là gia hương, nhưng tộc nhân cũng không còn nhiều. Người đến phúng viếng, đều là Giả Liễn ở bên ngoài tiếp đãi. Ta cũng không xen vào việc này, quan viên bản địa cũng không nhiều.
Chỉ yên lặng quỳ gối bên linh đường, yên lặng khóc.
Ta tiễn bước cha mẹ ta, về sau thật sự chỉ còn lại một mình…
Đang lúc thất thần, lão hoà thượng kia lại đột nhiên xuất hiện. Đã mấy năm không thấy tăm hơi, hay là lại có gì muốn ta làm?
Nhưng ta cũng không nghĩ ra mình rốt cuộc có cái gì đáng giá để cho vương gia mưu đồ.
Nếu nói tham luyến mĩ sắc của Đại Ngọc, hắn là một vương gia, cho dù ta có ở Giả phủ đi chăng nữa, chỉ cần hắn đưa sính lễ đến cho phụ thân, ta đều chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi kiệu vào vương phủ. Cho nên, loại trừ.
Nếu nói quyền thế, Lâm gia đã suy thoái từ lâu, có gì hay mà ham. Giả phủ, ta chỉ là một tiểu thư bên ngoại đến ở nhờ, căn bản một chút ảnh hưởng cũng không có.
Nếu nói tiền tài, phụ thân cũng không phải tham quan, gia sản trong nhà đều là tổ tiên để lại qua mấy đời. Một ít đó, đối với vương gia như hắn, đáng bao nhiêu đồng tiền.
Nghĩ đi nghĩ lại, không nghĩ ra hắn rốt cuộc vì cái gì. Thôi thì tạm cho hắn quan tâm đến tình bằng hữu với phụ thân đại nhân đi.
Dù sao, chuyện ta làm hắn biết được không mười thì cũng được chín phần rồi, cũng không rõ hắn còn muốn để ý điểu tra ta bao lâu nữa. Để cho hắn đặt người lén theo dõi, không bằng cứ để hắn đưa người ra công khai luôn, hắn nhìn được, ta cũng nhìn được, đỡ mất công lo lắng.
Hơn nữa, nếu hắn với ta có hứng thú như vậy, cũng không phải không thể lợi dụng. Bị hắn xem thấu cố nhiên là chuyện xấu, phải làm sao để chuyện xấu thành chuyện tốt, còn phải xem ta có đủ bản lĩnh hay không.
Vương gia đã không để ý gia tài của ta, vậy ta sẽ không ngại dùng người của hắn đến giúp ta giữ nhà. Bởi vì dù là người Lâm phủ hay Giả phủ đều không thể dùng được, tương lai Lâm Đại Ngọc chết rồi, ta lại trở về Lâm gia ở Tô Châu, không phải đều sẽ bị vạch trần sao?
Cho nên, Lâm gia hạ nhân nhất định phải giải tán, có thể tìm được bên thứ ba tới giúp ta làm việc, cũng là một chuyện tốt, đỡ cho ta hao phí bao nhiêu tâm lực a.
Về chuyện tương lai bị Nam Uyển vương gia sẽ biết được chuyện ta giả chết, về sau rồi tính cách giải thích vậy. Ta nghĩ, chuyện trong thiên hạ muốn ngăn chặn triệt để là vô phương, giống như gió lùa tường, kiểu gì cũng có người biết.
Để một Nam Uyển vương gia biết, so với nhiều người biết vẫn tốt hơn.
Mà có lẽ khi đó, không chừng ta còn có thể biết Nam Uyển vương gia muốn cái gì.
Liền đó biết đâu còn có thể cùng hắn trao đổi điều kiện.
Có lẽ sẽ bảo hắn tìm cho ta một thân phận hợp pháp.
Mấy thứ đó là việc sau này, ta cũng chỉ dựa vào trực giác mà tính, nếu như vương gia với ta không có ác ý.
Nam Uyển vương gia cho hắn đứng lên, nhìn ta, tán thưởng: “Lâm cô nương quả nhiên có khí độ. Hắn là hộ vệ bên người ta, ta và người Miêu từng có chút ân nghĩa, bọn họ liền phái hắn bảo vệ ta, coi như báo ân."
Người Miêu? Ánh mắt quả thật có chút sâu, ngũ quan cân xứng, phù hợp với mĩ quan hiện đại, hơn nữa còn là một hảo soái ca. Chỉ là, nếu hắn có nhiệm vụ báo ân, đương nhiên sẽ tuyệt đối trung thành đối với vương gia. Đã như vậy, còn ném cho ta làm chi, kể cả ta có sử dụng hắn, không phải vương gia vẫn là chủ nhân đích thực sao?
Ta mỉm cười: “Tiểu nữ chỉ muốn tìm người giữ nhà hộ viện, vương gia đưa hắn cho tiểu nữ có phải có chút lãng phí nhân tài không? Không kể, hắn đi, hộ vệ bên vương gia thì sao?"
Vương gia lắc đầu, hơi cười khổ nói: “Hắn không phải người trong vương phủ, không thể nhập biên chế, bởi vì hắn là người Miêu, nếu để hoàng thượng biết, còn cho rằng ta có tâm tư gì, cấu kết với người Miêu, đối với ta quả thật không tốt. Trong triều vốn đã có nhiều quan viên cho rằng ta và người Miêu quá mức gần gũi. Cho nên, Lâm cô nương thu lưu hắn, ngược lại đang cho ta một cái ân."
Làm sao mà chuyện trong triều cũng bàn bạc với ta vậy? Bất quá, nếu như hắn nói thật, ta đây chính là nhặt được bảo bối.
“Nguyên lai là như vậy. Vậy vương gia tương lai có muốn gọi hắn về không?"
Vương gia nở nụ cười: “Đương nhiên là không."
Ta gật gật đầu, hỏi nam tử kia: “Huynh tên là gì? Về sau có bằng lòng làm việc cho ta không?"
Hắn trả lời: “Thuộc hạ nguyện ý nghe theo phân phó của vương gia, đi theo cô nương, tên thuộc hạ là do chủ tử tương lai quyết định."
Tiếng Hán nói khá tốt. “Vậy huynh trước đây tên gì?"
Hắn phát ra một âm vực kì quái, giọng mũi khá nặng, giống như tiếng “Bảo" gì đó, có điểm không nhận rõ.
Ta quay đầu hỏi vương gia: “Ngài không đặt tên cho hắn sao?"
Nam Uyển vương gia gật đầu: “Ta không có ý định giữ hắn lâu dài, đối với ta không phải chuyện tốt. Nhưng ta không tìm được nơi nào cho hắn đi, người Miêu trọng tín nghĩa, cũng không thể bảo hắn trở về. Hắn đi theo ta cũng vài năm rồi. Ta không cho hắn tên, là vì không muốn hắn coi ta là chủ. Lâm cô nương ban tên cho hắn, để hắn nhận chủ là được."
Ta không nói được gì, phương thức này quả thật kì quái. Có điểm giống như nuôi…chó vậy. Đặt tên là nhận chủ.
Vì thế mở miệng hỏi nam tử kia: “Tộc nhân của huynh cho huynh đi theo vương gia để báo ân, huynh đi theo ta cũng được sao?"
Nam tử gật đầu: “Nghe theo vương gia phân phó chính là báo ân."
Ta mỉm cười: “Nhưng sau khi đi theo ta, chỉ có thể nghe lời ta, như vậy cũng được sao?"
Thuận tiện nhìn Nam Uyển vương gia một cái. Hắn nghe được lời của ta, ngược lại nở nụ cười.
Nam tử kia nhìn Nam Uyển vương gia, thấy vương gia gật đầu, mới gật đầu với ta.
“Được rồi, về sau huynh kêu Tĩnh Ngôn đi, Tĩnh trong tĩnh lặng, Ngôn trong ngôn ngữ. Ta là Lâm tiểu thư, huynh chỉ nghe mệnh lệnh của ta, làm chuyện ta muốn huynh làm. Hiểu chưa?"
Hắn gật gật đầu, đáp: “Tĩnh Ngôn rõ ràng."
Ta mỉm cười, quay vào phòng gọi: “Tử Quyên?"
Tử Quyên có lẽ vẫn đứng sau rèm canh chừng, ta vừa gọi, nàng liền xốc rèm đi ra, đi đến bên người ta hỏi: “Cô nương, có chuyện gì?"
“Chị cho người đưa Tĩnh Ngôn xuống nghỉ ngơi, hết thảy đều đối xử như hạ nhân bình thường mới vào phủ, sắp xếp cho hắn làm một ít tạp vụ, không cần để người ta chú ý đến."
Lại nói với Tĩnh Ngôn: “Huynh trước mắt cứ ở nơi này làm việc trong nhà, về sau ta sẽ có an bài khác."
Tĩnh Ngôn gật gật đầu, đối với việc ta để hắn làm tạp vụ không có gì bất mãn. Tốt lắm, chứng tỏ không có tâm khí cao ngạo. Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không nóng nảy là tốt nhất. Ta nguyên bản có chút lo lắng, cao thủ võ lâm sẽ không dễ dàng nghe lời như vậy, giờ cũng coi như tạm yên tâm đi.
Trước khi hắn đi, lại đưa cho ta một cây tiêu giống hệt cây tiêu của Nam Uyển vương gia, thấy ta sảng khoái nhận lấy, trong ánh mắt có nét vui mừng. Sau đó, xoay người theo Tử Quyên rời đi.
Bọn họ đi rồi, ta mới nói với Nam Uyển vương gia: “Vương gia lần này cho tiểu nữ một cái ơn, Đại Ngọc thật không biết làm sao để cảm tạ ngài. Nếu có việc gì Đại Ngọc có thể làm, xin vương gia cứ việc phân phó."
Hắn lắc đầu: “Người tìm người giữ nhà hộ viện không khó, ta tìm cho Tĩnh Ngôn một nơi để đi mới là thật sự nan giải, chỉ sợ nhân gia biết được thân thế của hắn. Hiện tại giao cho ngươi, ta cũng an tâm. Kì thật, ngược lại là ngươi đã giúp ta một việc."
Ta gật đầu nói: “Vương gia yên tâm, Tĩnh Ngôn đã ở tại Lâm phủ, vĩnh viễn là người của Lâm phủ, cùng vương gia không có nửa phần quan hệ. Cho dù ai hỏi cũng là như vậy."
Nam Uyển vương gia mỉm cười gật gật đầu: “Lâm cô nương sau này có về kinh thành không?"
Ta gật đầu đáp: “Chờ phụ thân hết bệnh tiểu nữ sẽ quay về, ngoại tổ mẫu thực sự không muốn xa tiểu nữ."
“Như vậy, có lẽ còn cơ hội tái kiến cô nương. Làm phiền đã lâu, bổn vương cáo từ."
Ta gật gật đầu: “Thứ cho Đại Ngọc không thể tiễn xa. Vương gia đi thong thả."
Hắn cũng gật đầu rồi rời đi. Đi đến ngoại viện sẽ có bà tử đưa hắn ra cửa, không cần đến ta lo lắng.
Ta vào trong phòng, phụ thân vẫn chưa tỉnh. Ta đến bên giường yên lặng ngồi xuống, nắm lấy tay phụ thân tựa vào. Ta thật mong người có thể khoẻ mạnh, lại biết rõ là phụ thân Đại Ngọc, không thể tránh khỏi kiếp này. Cũng là vận mệnh cả rồi, ta đều đã biết cả, cho nên một chút hi vọng ta cũng không dám. Vô luận là phụ thân hay mẫu thân, trong Hồng Lâu Mộng chỉ là những nhân vật phụ qua vài nét bút mà thôi, nhưng đối với ta, lại chính là người thật ngay trước mắt, là người ta quan tâm.
Tử Quyên đã trở lại, thấy ta như thế, liền đứng bên cạnh nhẹ giọng khuyên giải. Ta mỉm cười gật đầu, bảo nàng không cần lo lắng. Tiếp đó nhớ ra một chuyện, liền bảo Tử Quyên cầm giấy bút, ta viết một danh sách, đưa cho nàng, bảo dẫn theo bà tử và hạ nhân ra ngoài mua cho ta mấy quyển sách ghi trong này. Tử Quyên theo ta vài năm, cũng nhận biết được vài chữ, đọc vài quyển sách. Mua sách hẳn là không làm khó nàng đi.
Sách trong nhà không thiếu, nhưng không có nhiều sách thuốc, cho nên ta muốn mua một vài quyển. Có thể học chút gì thì học đi, ta cũng không muốn tìm sư phụ lúc này.
Nửa năm đầu qua nhanh, phụ thân thoạt nhìn có chút khởi sắc. Hai vị di nương đều hoan hỉ, nhưng lòng ta nặng trĩu, âm thầm biết, đây chỉ là hồi quang phản chiếu. Bởi vì ta biết, trong Hồng Lâu Mộng, phụ thân Đại Ngọc, đại khái đến mùa đông là không còn. Cho nên, sang tháng chín, ta càng thêm lo lắng. Có lẽ ông trời biết ta còn có chuyện phải làm, cho nên không có để ta phát bệnh thêm lần nào, thực khiến ta cảm kích.
Một ngày, phụ thân đột nhiên nói muốn đứng lên đi một chút. Lục di nương thay xiêm y cho phụ thân, ta đỡ người đi chậm rãi trong vườn.
Phụ thân nhắc lại rất nhiều chuyện trước đây, ta bồi phụ thân nói chuyện rất lâu.
Dìu người về phòng nghỉ ngơi, phụ thân nằm xuống, bỗng nhiên nói: “Ngọc nhi tính tình kiên cường, lại chu đáo, ôn hoà, biết săn sóc người khác. Mệnh ta không có con trai, may mắn có được con, cũng là an ủi lớn nhất của ta."
Ta miễn cưỡng cười nói: “Phụ thân nói đi nơi nào rồi, về sau Ngọc nhi vẫn sẽ ở cạnh phụ thân, hiếu thuận với phụ thân, so với nhi tử còn tốt hơn."
Phụ thân cười gật gật đầu, rồi ngủ.
Đó là lần cuối cùng ta được cùng người nói chuyện, phụ thân nằm xuống lần đó, rồi không dậy nữa.
…
Toàn bộ gia cụ chuyển đến tân trạch bên kia, phủ đệ được niêm phong, giao lại cho quan phủ tiếp quản. Ta cùng Giả Liễn, hai vị di nương và hạ nhân trong phủ đưa thi thể phụ thân về Tô Châu an táng. Tô Châu tuy là gia hương, nhưng tộc nhân cũng không còn nhiều. Người đến phúng viếng, đều là Giả Liễn ở bên ngoài tiếp đãi. Ta cũng không xen vào việc này, quan viên bản địa cũng không nhiều.
Chỉ yên lặng quỳ gối bên linh đường, yên lặng khóc.
Ta tiễn bước cha mẹ ta, về sau thật sự chỉ còn lại một mình…
Đang lúc thất thần, lão hoà thượng kia lại đột nhiên xuất hiện. Đã mấy năm không thấy tăm hơi, hay là lại có gì muốn ta làm?
Tác giả :
A Đậu