Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm
Chương 57 57 Rắn

Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

Chương 57 57 Rắn


Khi Lâm Liên Kiều đưa súng lên, trong tư thế ngắm bắn, Tiểu Đào trưng ra ánh mắt ngưỡng mộ, miệng há chữ o to đùng không khép lại được.

Lâm Liên Kiều trong mắt Tiểu Đào hiện giờ trông thật lợi hại.
Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà Tiểu Đào nhìn thấy, Lâm Liên Kiều cũng chỉ là lần thứ hai tiếp xúc với súng, trình độ của cô vẫn còn kém xa hai chữ lợi hại lắm.
Cô đang tập trung nhắm vào mục tiêu mà không để ý xung quanh đột nhiên im bặt.

Người nào người nấy đứng nghiêm chỉnh không dám nhúc nhích.
Một quân viên hướng dẫn đứng gần vội cúi người chào, một bàn tay đưa lên ra hiệu suỵt một tiếng, anh ta liền im lặng.
Bước chân lặng lẽ tiến gần đến Lâm Liên Kiều rồi dừng hẳn ở phía sau cô.

Cánh tay vòng qua dáng người đã lại gầy thêm, Sở Quân Huân nắm chỉnh lấy hai tay cầm súng của cô, đầu đưa ra trước, khoảng cách từ cằm của anh đến cánh vai của cô chỉ bằng một đốt ngón tay.
Anh đột ngột lại xuất hiện không một thông báo trước như thế, ngay lúc cô đang bóp cò thì bị giật mình nên bắn trượt.
Quay sang nhìn thấy anh, khuôn mặt lại trở nên rạng rỡ, nhưng cũng có chút e ngại với người xung quanh.

Cô khẽ giọng nói nhỏ.
"Sao anh lại đến đây?"
"Đến để dạy em ngắm chuẩn."
Anh nói xong, lại chỉnh tay cô đặt đúng vị trí, mắt vẫn nhìn thẳng, căn bản là anh không nhìn vào mắt cô, anh của lúc này giống như một người thầy tận tâm đang hướng dẫn học trò.
Ở nơi đông người, không thân mật đưa mắt tư tình cũng tốt, nó cũng khiến cô đỡ cảm thấy ngại ngùng.

"Biết bao nhiêu người ở đây, anh chỉ đến dạy một mình em thì không sợ người khác sẽ nói anh thiên vị à?"
Sở Quân Huân đáp ngắn gọn, nghe đầy mùi vị quyền lực.
"Người yêu của anh thì dĩ nhiên anh sẽ thiên vị, ai dám có ý kiến."
Một tiếng đùng vang lên, Lâm Liên Kiều dưới sự chỉ bảo của Sở Quân Huân đã bắn trúng vào ngay giữa mục tiêu.

Dường như những người tập bắn xung quanh đó chỉ để ý đến hai người họ mà đến nhiệm vụ của mình cũng quên mất.

Đại đa số đều nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị, nhưng có một ánh mắt duy nhất trong số đó có phần đượm sầu não.
Điềm Á Hiên tháo đôi kính cận ra, cất cẩn thận vào trong túi áo.

Hít một hơi thở sâu rồi thở ra nhẹ nhàng, đôi môi nặng trĩu cố cười lên, lái tầm mắt đi, tập trung cho lượt bắn tiếp theo của mình.
Sau khi tập bắn súng cơ bản, Lâm Liên Kiều được thực hành ngay bằng cách chơi trò bắn súng sơn.

Cô là người bị săn đuổi vì vậy sẽ phải ẩn nấp, chỉ cần ăn một phát súng của người săn đuổi thì sẽ bị loại ngay lập tức.
Trước khi chơi thì các quân viên cũng đã hướng dẫn các cách lợi dụng địa hình và hóa trang rồi, ai cũng thấy việc này khá dễ dàng nên trên khuôn mặt người nào người nấy cũng tràn đầy tự tin mình sẽ thắng.
Nhưng nhập cuộc chưa được bao lâu, hơn một phần ba sinh viên đã bị loại vì quá tự tin.

Họ quên mất người đang săn đuổi bọn họ chính là những người quân nhân chinh chiến thực thụ.

Thoáng cái đã gần hết thời gian trò chơi, Lâm Liên Kiều may mắn thoát thân nhiều lần, nhưng càng gần cuối cô càng liên tục nghe tiếng súng vang lên, trong lòng cũng thấy bất an vì cô không muốn mình bị thua để phục dịch cho những người còn lại.

Cô cẩn trọng di chuyển từng bước một để không bị phát hiện, lại đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có ai đó liền bất ngờ ngoảnh đầu nhìn lại.

Cứ tưởng là kẻ địch cô đã vội giương súng lên.
"Là tôi đây, Kiều Kiều."
Lâm Liên Kiều nheo mắt lại, cô hạ giọng hết cỡ nói.
"Điềm Á Hiên, cậu theo tôi làm gì? Thầy chủ nhiệm đã bảo không được đi cùng nhau rồi sao?"
Lâm Liên Kiều vừa nói xong, đột nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân đang loanh quanh ở gần đây.

Nơi này là rừng, dưới chân đầy lá cây nên trong lúc đi rất dễ gây ra tiếng động.

Cô vội ấn đầu Điềm Á Hiên xuống, cũng may có tảng đá to, vừa đủ che được hai người.
"Có người đó."
Cô hơi ló đầu ra quan sát tình hình, vô tình quay người sang, lại thấy Điềm Á Hiên đang trong tư thế ngắm bắn.

Cô như thần sấm mà tức tốc ngăn cậu ta lại.
"Cậu tính làm gì vậy?"
Điềm Á Hiên vẫn là Điềm Á Hiên, cậu ta trả lời cô một cách điềm đạm, khuôn mặt còn tỏ ra vô cùng ngây ngô.
"Thì hạ đối thủ."
Máu não của Lâm Liên Kiều như sắp sôi lên, cô không biết tại sao cậu ta có thể sống sót đến giờ này được.


Cô cố dồn nén xuống, kéo cổ áo của cậu ta lại, chỉ có thể nói bằng giọng gió để giải thích cho cậu ta hiểu.
"Cậu bị ngốc à, chúng ta là phóng viên, đang học cách bảo toàn tính mạng, cậu lại đi chủ động tấn công kẻ địch như thế là muốn thí mạng hay sao? Lời thầy chủ nhiệm dặn dò cậu đã để đi đâu vậy hả?"
Hơi thở của cô phả vào tai của Điềm Á Hiên khiến cậu ta toàn thân căng cứng mà ngồi im bất động lắng nghe.

Nhưng đầu óc của cậu ta lúc này hoàn toàn trống rỗng, giọng nói của cô thì cứ tràn vào đầu, nhưng nội dung thì cậu ta hoàn toàn không để ý tới.

Đến khi cô buông cổ áo của cậu ta ra rồi trở lại quan sát, cậu ta vẫn như người mất hồn mà ngồi yên như tượng.
Lâm Liên Kiều ở phía sau tảng đá, thận trọng nhìn người quân nhân kia, nhưng cô cảm thấy có gì đó rất lạ.

Ánh mắt cô càng chú tâm quan sát, không rời lấy người đó một giây.

Cô càng nhìn kỹ hơn, càng phát hiện ra nhiều điểm bất thường.
"Dáng người đó chắc chắn là nữ.

Nhưng không có quân nhân nào lại thấp như thế cả.

Dáng đi cứ ẻo lả, nhìn ngang ngó dọc trông như đang sắp làm điều bất chính, thật rất khả nghi."
Điềm Á Hiên nhanh chóng hồi phục tinh thần trở lại, cậu ta nghe thấy những điều mà Lâm Liên Kiều lẩm nhẩm nói, rồi nhìn theo hướng mắt cô đang nhìn, cũng ngay tức thì đoán ra ngay có vấn đề.
"Kiều Kiều, hay chúng ta đi báo quân viên đi, để họ xử lý."
Lâm Liên Kiều cắn môi hơi do dự vì cô nhìn người đó mà cảm thấy rất quen mắt nhưng nhất thời không thể đoán ra là ai.

Nhìn lại thì người kia càng lúc càng đi xa, cô quyết định không thể chần chừ hơn.

"Không, tôi sẽ đi theo cô ta."
Nói rồi, cô liền chồm người đứng dậy, đột nhiên tay cô bị Điềm Á Hiên kéo lại, vẻ mặt của cậu ta lúc này vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn như một người đã chín chắn hơn vậy.
"Tôi đi với cậu, tôi không thể để cậu một mình được."
Lâm Liên Kiều định khuyên cậu ta ở lại, nhưng nhìn qua thì bóng dáng người có hành tung đáng nghi kia dần mất hút, cô không có nhiều thời gian khuyên giải đành để cậu ta đi cùng.
Hai người bám theo đến một nơi sâu trong rừng, có vẻ kín đáo, vì sợ bị phát hiện nên đã không dám lại quá gần người khả nghi đó.

Cuối cùng thấy người đó cũng dừng lại, Lâm Liên Kiều và Điềm Á Hiên gấp rút núp xuống một bụi cây, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát.
"Cô ta đang tìm gì đó sao?"
Người kia hì hục đào xới dưới lớp lá cây khô chất thành đống, nhanh chóng đã lấy ra trong đó một chiếc giỏ.

Chiếc giỏ đan lưới bằng dây thép, có thể nhìn thấy vật chứa ở bên trong.
"Là… là rắn…"
Điềm Á Hiên thảng thốt suýt chút đã hét lên, may mà Lâm Liên Kiều bịt miệng cậu ta lại kịp thời, ngăn cho âm thanh không phát ra quá lớn nên người kia không phát giác ra, cô coi như cũng thở phào.
Cô cũng nhìn thấy rõ những gì mà Điềm Á Hiên thấy, bản thân cũng rất đỗi kinh ngạc, da có chút sởn gai ốc vì nhìn thấy loài sinh vật đáng sợ này.

"Rắn rất nguy hiểm, cô ta định làm gì với nó chứ?"
Đây cũng chính là điều cô thắc mắc đây, trong lòng cô có một dự cảm không lành.
"Sao tôi biết được, nhưng có vẻ không phải là chuyện gì tốt đâu."
Bất chợt, hai con ngươi của Lâm Liên Kiều giãn ra, miệng há hốc như vừa nhìn thấy một thứ gì đó không thể tin vào mắt.

Vừa mới thoáng qua, cô đã nhìn thấy nụ cười của người phụ nữ kia nhếch lên, tuy không thể nhìn hết toàn bộ khuôn mặt, nhưng cả thị giác lẫn trực giác khiến cô không thể nào nghĩ sai được, đó là Lâm Diễm Tinh..

Tác giả : Oops La
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại