Trọng Sinh Sủng Phi
Chương 94: Tần Quý nhân
Việc này ồn ào rất lớn, toàn bộ Kinh thành đều huyên náo, thậm chí kinh động đến Hoàng thái hậu, dù sao liên quan đến nữ nhi mình, êm đẹp bị chụp tội danh hành hung giết người lên đầu sao có thể được?
Hoàng thái hậu nhanh chóng đến Càn Thanh cung.
“Hoàng thượng, Vĩnh Gia tuyệt sẽ không giết người!"
Hoàng thái hậu vẫn luôn bình tĩnh lần này có thể tự mình đến đây, có thể thấy được việc này chấn động đến bà thế nào.
Triệu Hữu Đường nói: “Trẫm cũng biết Hoàng tỷ sẽ không, nhưng việc này không phải nhỏ."
“Hoàng thượng tính xử lý thế nào?"
“Chỉ có thể tạm thời bắt giữ Hoàng tỷ."
“Cái gì!" Hoàng thái hậu thân mình lung lay, “Vậy làm sao được? Nàng không giết người, sao có thể bắt nàng được?"
Triệu Hữu Đường biết bà yêu thương Vĩnh Gia, khẽ thở dài một cái nói: “Lưu Thạch Anh mặc dù là người cứng nhắc không biết biến báo, nhưng cương trực công chính, thanh liêm, ở trong dân chúng, quan viên đều có ảnh hưởng. Lần này lấy phương thức này minh oan, chiếm được mọi người đồng tình, nếu Trẫm không bắt Hoàng tỷ, không thể bình giận." Hắn dừng chốc lát, “Có điều xin mẫu hậu yên tâm, việc này Trẫm nhất định sẽ tra ra manh mối, trả lại trong sạch cho Hoàng tỷ!"
Hoàng thái hậu trong lòng biết hắn nói không sai, nhưng cuối cùng vẫn khổ sở, nhịn không được rơi lệ.
Triệu Hữu Đường lại trấn an vài câu, tự mình đưa bà về Cảnh Nhân cung, xong rồi mới triệu Hình bộ Tả thị lang Hoàng đại nhân, Đại lý tự khanh Hồng Đại nhân đến.
Hai người trên đường đi cũng đã biết xảy ra chuyện gì, chính là để bọn hắn tra rõ việc này.
Cho nên khi đến Càn Thanh cung, Triệu Hữu Đường hỏi thì hai người đều nói đã phái người đi tra xét cẩn thận, ngay cả cửa thành cũng đã phong tỏa, phòng ngừa hung thủ ra khỏi thành.
Triệu Hữu Đường ngón tay nhẹ gõ xuống mặt bàn hai cái, trầm ngâm chốc lát nói: “Việc đứa nhỏ rơi xuống nước đến rất đúng dịp, tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Hoàng đại nhân vội nói: “Nhất định là vu oan giá họa!"
“Người là ngày thường có mỗi hận cũ với Trưởng công chúa." Hồng đại nhân cũng nói.
Thật ra Triệu Hữu Đường cũng nghĩ vậy, hắn rất hiểu Vĩnh Gia, tuy kiêu ngạo ương ngạnh nhưng cũng không đến nỗi giết người. Vả lại đối phương vẫn là một đứa trẻ, nhưng, người dưới tay nàng thì chưa chắc.
“Người trong phủ Trưởng công chúa cũng không được bỏ qua." Hắn chậm rãi nói một câu.
Hắn biết hắn không nói, người nha môn chưa chắc đã có lá gan đi thăm dò.
Vì việc này hắn cũng đủ phiền lòng, ở trong phòng đi lại mấy vòng rồi mới lại ngồi xuống xem tấu chương.
Ngày hôm đó, Phùng Liên Dung nắm tay Triệu Thừa Mô đứng trong sân xem nho, nho này trồng một năm cuối cùng cũng trưởng thành, lan kín giàn, lá xanh mượt sinh trưởng trên dây may, rủ xuống nhìn thích vô cùng.
“Đây là dây nho, đợi đến tháng tám có thể dài ra chùm nho." Nàng nói cho Triệu Thừa Mô nghe.
Triệu Thừa Mô gật đầu: “Nho ăn ngon."
“Đúng vậy, chua chua ngọt ngọt, đến lúc đó mẫu phi còn có thể lấy ra ngâm rượu."
“Rượu?" Mày Triệu Thừa Mô nhăn lại, “Rượu uống không ngon."
“Phụ thân con uống là rượu vàng nguyên chất, đương nhiên không ngon. Mẫu phi ngâm chính là rượu nho, ngọt ngọt, con uống sẽ biết, biện pháp đó là nương của mẫu phi dạy."
Triệu Thừa Mô cười: “Vâng."
Hai người đang nói, bên ngoài lại loáng thoáng truyền đến tiếng đàn, Phùng Liên Dung hơi hơi nghiêng đầu nghe, chỉ cảm thấy tiếng đàn thanh việt êm tai, vô cùng dễ nghe, nàng đối cái này cũng không tinh thông, nhưng cũng biết đây nhất định là người tài ba.
Phùng Liên Dung không khỏi tò mò, nói với Chung ma ma: “Ai ở bên ngoài đánh đàn vậy?"
Chung ma ma sắc mặt trầm xuống: “Nô tì đi xem."
Bà không phải tò mò, mà là tức giận.
Phụ cận Diên Kỳ cung không có cung điện nào gần đến mức đánh đàn cũng có thể truyền đến như vậy, rõ ràng là có người cố ý, Chung ma ma lập tức gọi thêm Kim Quý Ngân Quế và bốn hoàng môn đi ra ngoài.
Kết quả phát hiện trong rừng đào ngay tại cung điện bên trái cách đó không xa có một quý nhân đang ngồi đó, mặc một bộ váy áo màu xanh, dưới nèn màu hồng của hoa anh đào vô cùng dễ thấy.
Chung ma ma nhíu mày, đây rốt cục là người phương nào.
Kim Quế đi lên báo cho biết: “Là Tần Quý nhân."
Chung ma ma lớn tuổi, không hay theo Phùng Liên Dung đi ra ngoài, Kim Quế lại thường đi, nàng có chút ấn tượng về Tần Quý nhân, cũng bởi vì có lần Trung thu Tần Quý nhân đánh đàn xếp thứ nhất, Thái hoàng thái hậu máy người đều thưởng, đúng là đàn rất khá.
Tần Quý nhân cũng không dự đoán được có người đến, bàn tay trắng nõn dừng lại, tư thái tao nhã đứng lên.
Chung ma ma tiến lên phía trước nói: “Hóa ra là Tần Quý nhân, không biết vì sao ngài lại đánh đàn ở đây?"
Tần Quý nhân thấy chính là mấy nô tì, cười cười nói: “Ta thích hoa đào, biết ở đây có rừng đào cho nên tới, hưng trí lên liền ngồi xuống đàn một khúc."
Chung ma ma thấy nàng nói đường đường chính chính, không khỏi xem thường.
Do Hoàng thượng hiện tại độc sủng Phùng Liên Dung, Quý nhân này cũng không được sủng hạnh, sợ là sốt ruột, một đám không có việc gì liền tiếp cận nơi này.
Đánh đàn này phong nhã đúng là phong nhã, nhưng mục đích còn không phải chỉ có một?
Chung ma ma cười lạnh: “Ngài đánh đàn quấy nhiễu thanh tịnh của nương nương, vẫn mong Tần Quý nhân đổi vị trí."
Tần Quý nhân sắc mặt cũng có chút khó coi, thản nhiên nói: “Hiện cũng không phải buổi tối, sao có thể quấy nhiễu nương nương?"
“Sao lại không nhiễu, không phải buổi tối thì không cần nghỉ ngơi chắc?" Chung ma ma nói, “Nương nương hiện vẫn đang ở cữ, thỉnh thoảng phải nghỉ tạm một lát, ngươi thân là quý nhân ngay cả đạo lý này cũng không hiểu à? Vẫn mong nhanh chóng rời đi đi!"
Thấy chủ tử nhà mình bị một nô tì nói như vậy, cung nhân Hương Nguyệt của Tần Quý nhân nhịn không được, cắn răng nói: “Nơi này cũng không phải của một mình Quý phi nương nương! Chủ tử của ta đánh đàn ở đây thì sao? Cái gì mà nhiễu thanh tịnh chứ, cầm nghệ của chủ tử chúng ta dù là Hoàng thái hậu nương nương, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đều khen ngợi!"
Ý là nói Quý phi nương nương không biết thưởng thức.
Chung ma ma giận nở nụ cười, nói với Tần Quý nhân: “Quý nhân không dạy được nô tì, cũng đừng trách chúng ta."
Bà hướng Kim Quế liếc mắt ra hiệu.
Kim Quế chà chà tay, tiến lên hai bước đến trước mặt Hương Nguyệt, một cái tát tai vang lên.
Nàng đánh rất nặng, trên má Hương Nguyệt lộ rõ nốt lăm ngón tay, bị đánh cho choáng váng, bụm mặt khóc lên.
Tần Quý nhân tức đến run người, nhưng cố tình không dám cãi lại, chỉ vì Chung ma ma khí thế thật sự quá mạnh, bà một nô tì còn như thế, đừng nói là Phùng Quý phi.
Tần Quý nhân cắn răng muốn đi, chỉ là vừa nhấc chân thì thấy Triệu Hữu Đường đến đây, nàng ta dừng lại, lập tức khóc nức nở, khóc muốn bao nhiêu bi thiết thì có bấy nhiêu.
Hoàng thượng đến, tất cả mọi người đi lên chào.
Triệu Hữu Đường thấy Tần Quý nhân như thế, cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì?"
Chung ma ma vừa muốn trả lời, Tần Quý nhân giành trước, quỳ trên mặt đất nói: “Hồi Hoàng thượng, là thiếp thân vô lễ trước, do thích hoa đào nên đến đây ngắm, không nghĩ quấy nhiễu đến Quý phi nương nương. Ma ma cũng giáo huấn đúng, nơi này thiếp thân vốn không nên đến, dù là đi ngang qua cũng không nên, mong Hoàng thượng thứ tội."
Giỏi cho ác nhân cáo trạng trước!
Chung ma ma mới phát hiện Tần quý nhân này cũng rất lợi hại đấy!
Cũng phải, bây giờ không tranh, sau này lớn tuổi càng tranh không được, cũng xác thực là dùng hết sức mình để được Hoàng thượng ưu ái!
Triệu Hữu Đường nghe xong nhìn về phía Chung ma ma.
Chung ma ma có Phùng Liên Dung ở đằng sau cũng không sợ Tần Quý nhân này, không nhanh không chậm nói: “Hồi Hoàng thượng, Tần Quý nhân không chỉ đi ngang qua đây mà còn ngồi đây đánh đàn, nô tì đến đây xem cũng bởi là vì nghe thấy tiếng đàn truyền đến Diên Kỳ cung, nô tì nghĩ điều này ít nhiều ảnh hưởng đến nương nương nên mới bảo Tần Quý nhân rời đi."
Tần Quý nhân khóc càng thêm bi thương: “Nếu chỉ bảo thiếp thân đi, thiếp thân cũng sẽ không do dự, tại sao còn muốn đánh Hương Nguyệt?"
Hương Nguyệt này nghe xong, cũng khóc.
Chung ma ma tự nhiên phải giải thích: “Hương Nguyệt này là ám phúng nương nương chúng ta nghe không hiểu tiếng đàn của Quý nhân, Hoàng thượng, mong Hoàng thượng phân xử, nàng một cái nô tì dám nói Quý phi nương nương như thế, chẳng lẽ không nên đánh sao? Lại nói đánh đàn, sao là hôm nay đến, sao hôm qua, hôm trước không đến."
Những lời đằng sau ngoan độc, một châm kiến huyết.
Tần Quý nhân ở đây đánh đàn chính là muốn gặp được Hoàng thượng thôi.
Tần Quý nhân không nghĩ đến Chung ma ma nói chuyện sắc bén trực tiếp như vậy, trái tim lập tức nhảy lên thình thịch.
Triệu Hữu Đường thật sự tức giận, phân phó xuống, trực tiếp kéo Tần Quý nhân đến chỗ ở phía Tây hoa viên giam lại, phía Tây tương đương với lãnh cung, một mảnh hoang vu.
Tần Quý nhân tuyệt đối không nghĩ đến sẽ là kết quả này, sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.
Hai cung nhân phía sau khóc thành một nùi.
Chung ma ma cũng rất là giật mình.
Thật ra Tần Quý nhân vận khí cũng không tốt, nếu là bình thường nhất định sẽ không phải kết cục này, thật sự là tâm trạng lúc này của Triệu Hữu Đường không tốt, vấn đề cải cách tài chính, đệ tử tôn thất, lại thêm chuyện của Vĩnh Gia Trưởng công chúa, chuyện nào cũng không thể giải quyết xong ngay, hắn thế mới đến Diên Kỳ cung.
Tần Quý nhân đụng đầu vào ngay đầu đao.
Triệu Hữu Đường phân phó xong liền đi trước.
Chung ma ma lúc này cũng không dám nói nhiều, sợ mình nói sai chỗ nào cũng đưa đến tai họa bất ngờ, chỉ theo ở phía sau, không dám phát gia bất cứ thanh âm gì.
Mọi người đến Diên Kỳ cung, Phùng Liên Dung vốn muốn hỏi Chung ma ma sao lại đi lâu vậy, lại không nghĩ rằng Triệu Hữu Đường đến đây.
Nàng nắm tay Triệu Thừa Mô đi qua.
Triệu Hữu Đường đến đây cũng đi xem giàn nho: “Lớn rất nhanh, năm nay Trẫm có rượu nho để uống rồi."
Phùng Liên Dung cười nói: “Vừa mới cùng A Lý nói chuyện này đấy."
Triệu Hữu Đường ừ một tiếng, không nói gì thêm, khoanh tay đứng im trong sân.
Phùng Liên Dung thấy thế liền kêu Chung ma ma dắt Triệu Thừa Mô vào trong điện.
Chuyện của Vĩnh Gia Trưởng công chúa nàng cũng biết, hắn lúc này vốn đang xem tấu chương, đến đây khẳng định là vì tâm trạng không tốt, bằng không đã sớm kéo nàng thân mật thắm thiết rồi.
Nàng nghĩ nghĩ, sai người nâng một cái bàn đến, bên trên bày một bộ trà cụ, trái phải để nệm gấm.
Triệu Hữu Đường nhìn, hỏi: “Làm gì vậy?"
“Uống trà." Phùng Liên Dung cười nói, “Thiếp thân thấy cứ ngồi bên ngoài như vậy vừa uống trà vừa phơi nắng rất thoải mái."
Triệu Hữu Đường ngồi xuống.
Phùng Liên Dung cũng ngồi xuống, giơ tay lên châm trà cho hắn, rót xong rồi, chính mình cũng cầm lên chậm rãi nhấm nháp.
Triệu Hữu Đường uống một ngụm: “Là trà Vân Vụ."
“Đúng rồi, Hoàng thượng thật lợi hại, thiếp thân đến bây giờ vẫn chưa phân biệt được đâu."
“Cái này vốn uống nhiều mới có thể nhận ra, nàng bình thường chỉ thích ăn ngọt, sao phân biệt được." Triệu Hữu Đường lại uống thêm mấy ngụm, quay đầu nhìn hoa Liên Dung bên cạnh, “Đúng là mọc tốt, thời gian nữa chuyển một ít đến Càn Thanh cung đi."
Phùng Liên Dung trong lòng ngọt ngào: “Được."
Hai người lại im lặng, Phùng Liên Dung uống trà, nhìn hắn, ngược lại thích ý.
Triệu Hữu Đường cầm cốc trà trong tay, cả người được ánh mặt trời sưởi ấm, tâm trạng chậm rãi tốt lên, qua một lát nói: “Vừa rồi Tần Quý nhân đánh đàn nàng cũng biết?"
Hoàng thái hậu nhanh chóng đến Càn Thanh cung.
“Hoàng thượng, Vĩnh Gia tuyệt sẽ không giết người!"
Hoàng thái hậu vẫn luôn bình tĩnh lần này có thể tự mình đến đây, có thể thấy được việc này chấn động đến bà thế nào.
Triệu Hữu Đường nói: “Trẫm cũng biết Hoàng tỷ sẽ không, nhưng việc này không phải nhỏ."
“Hoàng thượng tính xử lý thế nào?"
“Chỉ có thể tạm thời bắt giữ Hoàng tỷ."
“Cái gì!" Hoàng thái hậu thân mình lung lay, “Vậy làm sao được? Nàng không giết người, sao có thể bắt nàng được?"
Triệu Hữu Đường biết bà yêu thương Vĩnh Gia, khẽ thở dài một cái nói: “Lưu Thạch Anh mặc dù là người cứng nhắc không biết biến báo, nhưng cương trực công chính, thanh liêm, ở trong dân chúng, quan viên đều có ảnh hưởng. Lần này lấy phương thức này minh oan, chiếm được mọi người đồng tình, nếu Trẫm không bắt Hoàng tỷ, không thể bình giận." Hắn dừng chốc lát, “Có điều xin mẫu hậu yên tâm, việc này Trẫm nhất định sẽ tra ra manh mối, trả lại trong sạch cho Hoàng tỷ!"
Hoàng thái hậu trong lòng biết hắn nói không sai, nhưng cuối cùng vẫn khổ sở, nhịn không được rơi lệ.
Triệu Hữu Đường lại trấn an vài câu, tự mình đưa bà về Cảnh Nhân cung, xong rồi mới triệu Hình bộ Tả thị lang Hoàng đại nhân, Đại lý tự khanh Hồng Đại nhân đến.
Hai người trên đường đi cũng đã biết xảy ra chuyện gì, chính là để bọn hắn tra rõ việc này.
Cho nên khi đến Càn Thanh cung, Triệu Hữu Đường hỏi thì hai người đều nói đã phái người đi tra xét cẩn thận, ngay cả cửa thành cũng đã phong tỏa, phòng ngừa hung thủ ra khỏi thành.
Triệu Hữu Đường ngón tay nhẹ gõ xuống mặt bàn hai cái, trầm ngâm chốc lát nói: “Việc đứa nhỏ rơi xuống nước đến rất đúng dịp, tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Hoàng đại nhân vội nói: “Nhất định là vu oan giá họa!"
“Người là ngày thường có mỗi hận cũ với Trưởng công chúa." Hồng đại nhân cũng nói.
Thật ra Triệu Hữu Đường cũng nghĩ vậy, hắn rất hiểu Vĩnh Gia, tuy kiêu ngạo ương ngạnh nhưng cũng không đến nỗi giết người. Vả lại đối phương vẫn là một đứa trẻ, nhưng, người dưới tay nàng thì chưa chắc.
“Người trong phủ Trưởng công chúa cũng không được bỏ qua." Hắn chậm rãi nói một câu.
Hắn biết hắn không nói, người nha môn chưa chắc đã có lá gan đi thăm dò.
Vì việc này hắn cũng đủ phiền lòng, ở trong phòng đi lại mấy vòng rồi mới lại ngồi xuống xem tấu chương.
Ngày hôm đó, Phùng Liên Dung nắm tay Triệu Thừa Mô đứng trong sân xem nho, nho này trồng một năm cuối cùng cũng trưởng thành, lan kín giàn, lá xanh mượt sinh trưởng trên dây may, rủ xuống nhìn thích vô cùng.
“Đây là dây nho, đợi đến tháng tám có thể dài ra chùm nho." Nàng nói cho Triệu Thừa Mô nghe.
Triệu Thừa Mô gật đầu: “Nho ăn ngon."
“Đúng vậy, chua chua ngọt ngọt, đến lúc đó mẫu phi còn có thể lấy ra ngâm rượu."
“Rượu?" Mày Triệu Thừa Mô nhăn lại, “Rượu uống không ngon."
“Phụ thân con uống là rượu vàng nguyên chất, đương nhiên không ngon. Mẫu phi ngâm chính là rượu nho, ngọt ngọt, con uống sẽ biết, biện pháp đó là nương của mẫu phi dạy."
Triệu Thừa Mô cười: “Vâng."
Hai người đang nói, bên ngoài lại loáng thoáng truyền đến tiếng đàn, Phùng Liên Dung hơi hơi nghiêng đầu nghe, chỉ cảm thấy tiếng đàn thanh việt êm tai, vô cùng dễ nghe, nàng đối cái này cũng không tinh thông, nhưng cũng biết đây nhất định là người tài ba.
Phùng Liên Dung không khỏi tò mò, nói với Chung ma ma: “Ai ở bên ngoài đánh đàn vậy?"
Chung ma ma sắc mặt trầm xuống: “Nô tì đi xem."
Bà không phải tò mò, mà là tức giận.
Phụ cận Diên Kỳ cung không có cung điện nào gần đến mức đánh đàn cũng có thể truyền đến như vậy, rõ ràng là có người cố ý, Chung ma ma lập tức gọi thêm Kim Quý Ngân Quế và bốn hoàng môn đi ra ngoài.
Kết quả phát hiện trong rừng đào ngay tại cung điện bên trái cách đó không xa có một quý nhân đang ngồi đó, mặc một bộ váy áo màu xanh, dưới nèn màu hồng của hoa anh đào vô cùng dễ thấy.
Chung ma ma nhíu mày, đây rốt cục là người phương nào.
Kim Quế đi lên báo cho biết: “Là Tần Quý nhân."
Chung ma ma lớn tuổi, không hay theo Phùng Liên Dung đi ra ngoài, Kim Quế lại thường đi, nàng có chút ấn tượng về Tần Quý nhân, cũng bởi vì có lần Trung thu Tần Quý nhân đánh đàn xếp thứ nhất, Thái hoàng thái hậu máy người đều thưởng, đúng là đàn rất khá.
Tần Quý nhân cũng không dự đoán được có người đến, bàn tay trắng nõn dừng lại, tư thái tao nhã đứng lên.
Chung ma ma tiến lên phía trước nói: “Hóa ra là Tần Quý nhân, không biết vì sao ngài lại đánh đàn ở đây?"
Tần Quý nhân thấy chính là mấy nô tì, cười cười nói: “Ta thích hoa đào, biết ở đây có rừng đào cho nên tới, hưng trí lên liền ngồi xuống đàn một khúc."
Chung ma ma thấy nàng nói đường đường chính chính, không khỏi xem thường.
Do Hoàng thượng hiện tại độc sủng Phùng Liên Dung, Quý nhân này cũng không được sủng hạnh, sợ là sốt ruột, một đám không có việc gì liền tiếp cận nơi này.
Đánh đàn này phong nhã đúng là phong nhã, nhưng mục đích còn không phải chỉ có một?
Chung ma ma cười lạnh: “Ngài đánh đàn quấy nhiễu thanh tịnh của nương nương, vẫn mong Tần Quý nhân đổi vị trí."
Tần Quý nhân sắc mặt cũng có chút khó coi, thản nhiên nói: “Hiện cũng không phải buổi tối, sao có thể quấy nhiễu nương nương?"
“Sao lại không nhiễu, không phải buổi tối thì không cần nghỉ ngơi chắc?" Chung ma ma nói, “Nương nương hiện vẫn đang ở cữ, thỉnh thoảng phải nghỉ tạm một lát, ngươi thân là quý nhân ngay cả đạo lý này cũng không hiểu à? Vẫn mong nhanh chóng rời đi đi!"
Thấy chủ tử nhà mình bị một nô tì nói như vậy, cung nhân Hương Nguyệt của Tần Quý nhân nhịn không được, cắn răng nói: “Nơi này cũng không phải của một mình Quý phi nương nương! Chủ tử của ta đánh đàn ở đây thì sao? Cái gì mà nhiễu thanh tịnh chứ, cầm nghệ của chủ tử chúng ta dù là Hoàng thái hậu nương nương, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đều khen ngợi!"
Ý là nói Quý phi nương nương không biết thưởng thức.
Chung ma ma giận nở nụ cười, nói với Tần Quý nhân: “Quý nhân không dạy được nô tì, cũng đừng trách chúng ta."
Bà hướng Kim Quế liếc mắt ra hiệu.
Kim Quế chà chà tay, tiến lên hai bước đến trước mặt Hương Nguyệt, một cái tát tai vang lên.
Nàng đánh rất nặng, trên má Hương Nguyệt lộ rõ nốt lăm ngón tay, bị đánh cho choáng váng, bụm mặt khóc lên.
Tần Quý nhân tức đến run người, nhưng cố tình không dám cãi lại, chỉ vì Chung ma ma khí thế thật sự quá mạnh, bà một nô tì còn như thế, đừng nói là Phùng Quý phi.
Tần Quý nhân cắn răng muốn đi, chỉ là vừa nhấc chân thì thấy Triệu Hữu Đường đến đây, nàng ta dừng lại, lập tức khóc nức nở, khóc muốn bao nhiêu bi thiết thì có bấy nhiêu.
Hoàng thượng đến, tất cả mọi người đi lên chào.
Triệu Hữu Đường thấy Tần Quý nhân như thế, cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì?"
Chung ma ma vừa muốn trả lời, Tần Quý nhân giành trước, quỳ trên mặt đất nói: “Hồi Hoàng thượng, là thiếp thân vô lễ trước, do thích hoa đào nên đến đây ngắm, không nghĩ quấy nhiễu đến Quý phi nương nương. Ma ma cũng giáo huấn đúng, nơi này thiếp thân vốn không nên đến, dù là đi ngang qua cũng không nên, mong Hoàng thượng thứ tội."
Giỏi cho ác nhân cáo trạng trước!
Chung ma ma mới phát hiện Tần quý nhân này cũng rất lợi hại đấy!
Cũng phải, bây giờ không tranh, sau này lớn tuổi càng tranh không được, cũng xác thực là dùng hết sức mình để được Hoàng thượng ưu ái!
Triệu Hữu Đường nghe xong nhìn về phía Chung ma ma.
Chung ma ma có Phùng Liên Dung ở đằng sau cũng không sợ Tần Quý nhân này, không nhanh không chậm nói: “Hồi Hoàng thượng, Tần Quý nhân không chỉ đi ngang qua đây mà còn ngồi đây đánh đàn, nô tì đến đây xem cũng bởi là vì nghe thấy tiếng đàn truyền đến Diên Kỳ cung, nô tì nghĩ điều này ít nhiều ảnh hưởng đến nương nương nên mới bảo Tần Quý nhân rời đi."
Tần Quý nhân khóc càng thêm bi thương: “Nếu chỉ bảo thiếp thân đi, thiếp thân cũng sẽ không do dự, tại sao còn muốn đánh Hương Nguyệt?"
Hương Nguyệt này nghe xong, cũng khóc.
Chung ma ma tự nhiên phải giải thích: “Hương Nguyệt này là ám phúng nương nương chúng ta nghe không hiểu tiếng đàn của Quý nhân, Hoàng thượng, mong Hoàng thượng phân xử, nàng một cái nô tì dám nói Quý phi nương nương như thế, chẳng lẽ không nên đánh sao? Lại nói đánh đàn, sao là hôm nay đến, sao hôm qua, hôm trước không đến."
Những lời đằng sau ngoan độc, một châm kiến huyết.
Tần Quý nhân ở đây đánh đàn chính là muốn gặp được Hoàng thượng thôi.
Tần Quý nhân không nghĩ đến Chung ma ma nói chuyện sắc bén trực tiếp như vậy, trái tim lập tức nhảy lên thình thịch.
Triệu Hữu Đường thật sự tức giận, phân phó xuống, trực tiếp kéo Tần Quý nhân đến chỗ ở phía Tây hoa viên giam lại, phía Tây tương đương với lãnh cung, một mảnh hoang vu.
Tần Quý nhân tuyệt đối không nghĩ đến sẽ là kết quả này, sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.
Hai cung nhân phía sau khóc thành một nùi.
Chung ma ma cũng rất là giật mình.
Thật ra Tần Quý nhân vận khí cũng không tốt, nếu là bình thường nhất định sẽ không phải kết cục này, thật sự là tâm trạng lúc này của Triệu Hữu Đường không tốt, vấn đề cải cách tài chính, đệ tử tôn thất, lại thêm chuyện của Vĩnh Gia Trưởng công chúa, chuyện nào cũng không thể giải quyết xong ngay, hắn thế mới đến Diên Kỳ cung.
Tần Quý nhân đụng đầu vào ngay đầu đao.
Triệu Hữu Đường phân phó xong liền đi trước.
Chung ma ma lúc này cũng không dám nói nhiều, sợ mình nói sai chỗ nào cũng đưa đến tai họa bất ngờ, chỉ theo ở phía sau, không dám phát gia bất cứ thanh âm gì.
Mọi người đến Diên Kỳ cung, Phùng Liên Dung vốn muốn hỏi Chung ma ma sao lại đi lâu vậy, lại không nghĩ rằng Triệu Hữu Đường đến đây.
Nàng nắm tay Triệu Thừa Mô đi qua.
Triệu Hữu Đường đến đây cũng đi xem giàn nho: “Lớn rất nhanh, năm nay Trẫm có rượu nho để uống rồi."
Phùng Liên Dung cười nói: “Vừa mới cùng A Lý nói chuyện này đấy."
Triệu Hữu Đường ừ một tiếng, không nói gì thêm, khoanh tay đứng im trong sân.
Phùng Liên Dung thấy thế liền kêu Chung ma ma dắt Triệu Thừa Mô vào trong điện.
Chuyện của Vĩnh Gia Trưởng công chúa nàng cũng biết, hắn lúc này vốn đang xem tấu chương, đến đây khẳng định là vì tâm trạng không tốt, bằng không đã sớm kéo nàng thân mật thắm thiết rồi.
Nàng nghĩ nghĩ, sai người nâng một cái bàn đến, bên trên bày một bộ trà cụ, trái phải để nệm gấm.
Triệu Hữu Đường nhìn, hỏi: “Làm gì vậy?"
“Uống trà." Phùng Liên Dung cười nói, “Thiếp thân thấy cứ ngồi bên ngoài như vậy vừa uống trà vừa phơi nắng rất thoải mái."
Triệu Hữu Đường ngồi xuống.
Phùng Liên Dung cũng ngồi xuống, giơ tay lên châm trà cho hắn, rót xong rồi, chính mình cũng cầm lên chậm rãi nhấm nháp.
Triệu Hữu Đường uống một ngụm: “Là trà Vân Vụ."
“Đúng rồi, Hoàng thượng thật lợi hại, thiếp thân đến bây giờ vẫn chưa phân biệt được đâu."
“Cái này vốn uống nhiều mới có thể nhận ra, nàng bình thường chỉ thích ăn ngọt, sao phân biệt được." Triệu Hữu Đường lại uống thêm mấy ngụm, quay đầu nhìn hoa Liên Dung bên cạnh, “Đúng là mọc tốt, thời gian nữa chuyển một ít đến Càn Thanh cung đi."
Phùng Liên Dung trong lòng ngọt ngào: “Được."
Hai người lại im lặng, Phùng Liên Dung uống trà, nhìn hắn, ngược lại thích ý.
Triệu Hữu Đường cầm cốc trà trong tay, cả người được ánh mặt trời sưởi ấm, tâm trạng chậm rãi tốt lên, qua một lát nói: “Vừa rồi Tần Quý nhân đánh đàn nàng cũng biết?"
Tác giả :
Cửu Lam