Trọng Sinh Sủng Phi
Chương 83: Đáp tạ
Triệu Hữu Đường cúi đầu liền nhìn thấy nàng vẻ mặt hinh hoảng.
Hắn nhíu mày hỏi: “Không thích?"
Phùng Liên Dung thầm nghĩ, tuy rằng là ngọc tỷ, nhưng cái này ở trên tay tốt và xấu, thích kiểu gì!
Nhưng nàng không dám nói, ai kêu nàng vừa rồi cũng ấn cho hắn một cái.
“Thích thì thích, nhìn cũng rất…." Nàng chụm hai tay vào nhau rồi nhìn, gật gật đầu, “Rất uy phong."
Khen vô cùng miễn cưỡng, Triệu Hữu Đường tức giận đến muốn xoắn tai nàng, hắn cảm thấy bị nàng đóng dấu rất thú vị, sao đến chỗ nàng, giống như đã bị ghét bỏ rồi.
Hắn đưa ngọc tỷ cho Nghiêm Chính thu lại, một bên nói: “Đã thích thì giữ lại đi."
“Giữ lại?" Phùng Liên Dung vội hỏi, “Giữ kiểu gì, không, không được rửa?"
Quả nhiên dự cảm của mình là đúng!
“Không phải thích à, đương nhiên là phải giữ lại, ngày ngày lấy ra nhìn mới tốt." Triệu Hữu Đường xoa xoa đầu nàng, “Người khác muốn còn không được đâu."
Chung ma ma ở bên cạnh nghĩ, nô tì khẳng định không muốn.
Phùng Liên Dung cũng không muốn, nàng cảm giác chính mình nâng đá đập chân mình, vừa rồi đang tốt lành đi đóng con dấu lên tay hắn làm gì cơ chứ!
Nàng khẽ nói: “Nhưng mỗi ngày đều phải rửa tay mà."
“Vậy thì không cần rửa sạch."
“Bẩn thì sao?"
“Nàng lại không phải làm gì, bẩn cái gì?"
Phùng Liên Dung chán nản.
Triệu Hữu Đường thấy nàng dáng vẻ phiền não liền muốn cười, ai kêu nàng ngốc không biết tâm ý của hắn, có điều, cũng không cần nàng phải biết.
Nàng cứ như vậy là được.
Phùng Liên Dung cũng không có biện pháp, thánh chỉ đã ra, đừng nói ở trên tay, dù là ở trên mặt thì nàng cũng phải chịu.
Lúc này Đường Quý Lượng đi Phùng gia trở về, chạy đến độ đầu đầy mồ hôi, do hôm nay không phải ngày nghỉ, một phong thư đưa đến Phùng gia, còn phải đến nha môn tìm Phùng Lâm và Phùng Mạnh An, hai người đều xem qua, Phùng Mạnh An phụ trách viết hồi âm.
Cho nên chuyến đi này mất không ít thời gian.
Triệu Hữu Đường thưởng cho hắn, đưa thư cho Phùng Liên Dung xem.
Phùng Liên Dung vừa đọc thư vừa nói chuyện với Triệu Hữu Đường: “Hóa ra đứa nhỏ sinh ra cũng đã được mười ngày, hiện tại nặng bốn cân, thật sự là mập, còn mập hơn cả Tiểu Dương và A Lý. Đại tẩu thân mình cũng rất tốt, còn đang ở cữ, nhà ở hiện giờ cũng rất lớn." Nàng cười hì hì, “Ca ca cám ơn ta, nói bây giờ không còn tũng quẫn, trong nhà mới mua hai người làm, nương cũng không phải vất vả như trước, bảo thiếp không cần lo lắng."
Nàng lật đến trang thư tiếp theo, chỉ liếc mắt một cái liền cười ha ha.
Triệu Hữu Đường đến gần xem, khóe mắt lập tức giật giật.
Quả nhiên là người một nhà, Phùng Mạnh An vậy mà cũng vẽ tranh lại.
Trên bức tranh có một chữ Nguyên to, còn có con thỏ nhỏ, xa xa là một đôi chim, cẩn thận nhìn kỹ, hình như là uyên ương.
Triệu Hữu Đường không còn gì để nói, huynh muội hai người này nói chuyện với nhau thật sự không giống người thường.
Phùng Liên Dung cười nói: “Hóa ra cháu ngoại trai này của ta nhũ danh gọi A Nguyên."
Nàng lật đến trang thứ ba, lúc này không phải giấy viết thư, mà là giấy tuyên thành, bên trên vẽ một người, tuy rằng chỉ là mấy nét bút qua loa, lại làm người khác hiểu rất rõ.
“Đây là Đại tẩu." Phùng Liên Dung cao hứng nói, “Ta ở trong thư hỏi, ca ca liền vẽ cho ta biết, xem ra Đại tẩu là một mỹ nhân, ca ca có vẻ rất thương yêu nàng.
Nàng xem xong, gấp thư lại cất đi, vẻ mặt mỹ mãn, còn chủ động tiến lên cầm tay Triệu Hữu Đường: “Cám ơn Hoàng thượng, thiếp thân rốt cuộc yên tâm rồi."
Triệu Hữu Đường nói: “Nàng chỉ biết nói suông thôi."
“Vậy Hoàng thượng muốn thiếp thân đáp tạ thế nào?" Nàng rất chân thành hỏi.
Ngón tay Triệu Hữu Đường vuốt vuốt lòng bàn tay nàng, như là đang tự hỏi, lát sau kêu tất cả cung nhân lui ra, nói: “Ngoáy lỗ tai cho Trẫm."
“Hả?" Phùng Liên Dung ngẩn ra, “Nhưng lần trước Hoàng thượng không cần mà."
Nàng thì muốn ngoáy cho hắn.
“Bây giờ Trẫm muốn, không được à?" Triệu Hữu Đường trừng nàng, “Nói nhiều vậy làm gì, lát nữa là tối rồi."
Phùng Liên Dung nhìn ra ngoài, quả nhiên trời đã một mảnh ráng hồng, mặt trời chỉ nhỏ như quả trứng muối.
“A, vậy thiếp thân bảo người lấy." Nàng định gọi Bảo Lan đi lấy muôi lấy ráy tai.
Triệu Hữu Đường giữ chặt nàng: “Tự mình lấy, đừng kêu các nàng vào."
Phùng Liên Dung sững sờ.
Nàng nhìn chằm chằm Triệu Hữu Đường, bỗng nhiên phì một tiếng bật cười.
“Cười cái gì?" Triệu Hữu Đường trách mắng, “Còn không nhanh lên!"
Phùng Liên Dung lén cười mấy tiếng rồi mới đi tìm muôi lấy ráy tai, tìm được lấy ra một cái ghế con gọi hắn ngồi: “Hoàng thượng rất cao, thiếp thân không nhìn thấy."
Triệu Hữu Đường ngồi xuống ghế con.
“Đầu nghiêng sang trái chút." Nàng ngồi ở ghế cao hơn đằng sau.
Triệu Hữu Đường nghe lời nghiêng đầu sang trái.
“Nghiêng thêm chút nữa." Phùng Liên Dung lại nói.
Triệu Hữu Đường vẫn nghe theo.
Phùng Liên Dung thấy hắn nghe lời như vậy, ho khan một tiếng nói: “Thiếp thân thấy hướng ánh sáng không đúng lắm, nghiêng sang bên phải đi."
Triệu Hữu Đường vụt đứng dậy, sắc mặt âm u như trời mưa, bắt lấy cổ tay nàng: “Đừng bức trẫm xử lý nàng! Ngay tại chỗ này, nàng tin không?"
Phùng Liên Dung sợ đến mức hoa dung thất sắc, vội nói: “Không dám nữa."
Triệu Hữu Đường hừ một tiếng lại ngồi xuống.
Lúc này Phùng Liên Dung thành thật lấy cho hắn, cẩn thận kéo lỗ tai hắn nhìn vào bên trong, nói: “Hình như cũng không nhiều."
“Nàng quản nhiều hay không làm gì, lấy đi."
Phùng Liên Dung a một tiếng, chậm rãi bỏ muôi vào.
Loại cảm giác này vô cùng xa lạ, Triệu Hữu Đường có chút không quen, hắn hơi hơi động, Phùng Liên Dung vội hỏi: “Đau à?"
“Không." Hắn lại ngồi thẳng .
Phùng Liên Dung nói: “Hoàng thượng không phải sợ, thiếp thân sẽ rất nhẹ, như là lấy cho Tiểu Dương."
Triệu Hữu Đường nói: “Trẫm lại sợ cái này?" Trong lòng thì lại rất cao hứng, hắn từng thấy nàng lấy ráy tai cho nhi tử, muốn bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu.
Phùng Liên Dung lấy cho hắn một lát sau hắn dần thích ứng, cảm thấy càng ngày càng thoải mái, khó trách bản thân luôn quên không được ngày đó nàng lấy ráy tai.
Nhìn vẻ mặt của Triệu Hữu Đường và Triệu Hữu Ngô, là biết không phải chuyện xấu gì.
Phùng Liên Dung lấy xong tai trái, lại lấy sang tai phải.
Do nàng lấy cực kỳ cẩn thận, thời gian tiêu phí cũng không ngắn.
Triệu Hữu Đường kém chút ngủ luôn.
Buổi tối hắn ở lại ăn cơm, nếu không phải tấu chương hôm nay vẫn chưa xử lý xong, nhất định sẽ không đi.
Phùng Liên Dung đi theo hắn ra cửa, giơ tay cho hắn nhìn: “Hoàng….. Thượng, thật sự không thể rửa ạ?"
Triệu Hữu Đường rất kiên quyết: “Giữ lại."
Hắn nghẹn cười đi khỏi Diên Kỳ cung.
Phùng Liên Dung ủ rũ quay lại, càng nhìn tay càng thấy đau đầu, nếu không rửa, không chừng mực đỏ trên tay sẽ làm bẩn chăn mất.
“Ma ma, ngươi lau cho ta đi." Nàng nghĩ nghĩ, giơ tay ra trước mặt Chung ma ma.
Chung ma ma thầm nghĩ bà còn chưa muốn chết.
“Nương nương cứ giữ lại đi, đây chính là Hoàng thượng tự tay đóng lên, vinh hạnh to lớn cỡ nào chứ, không thể lau đâu." Chung ma ma an ủi, “Cố gắng mấy ngày nữa, tự nó sẽ biến mất."
Phùng Liên Dung nhíu mày: “Nhiều như vậy, làm sao có thể biến mất chứ? Ma ma lau đi là tốt nhất, chẳng lẽ Hoàng thượng còn có thể trách hỏi ma ma à, đến lúc đó ta sẽ nói là ma ma không cẩn thận lau mất."
Chung ma ma ho khan: “Nương nương, nô tì còn có việc bận." Nhấc chân bước đi.
Phùng Liên Dung nhìn quanh, Bảo Lan Châu Lan cũng không biết đã chạy ra ngoài từ lúc nào.
Chỉ có Triệu Thừa Diễn còn ở, khó hiểu nhìn tay Phùng Liên Dung. Vừa rồi mẫu phi cứ giơ tay ra, hồng hồng trên tay kia là cái gì vậy.
“Mẫu phi sao vậy ạ?" Hắn hỏi, “Tay đau ạ?"
“Không phải." Phùng Liên Dung thở dài, “Cái này là phụ thân con đóng lên, không cho mẫu phi lau đi."
Triệu Thừa Diễn a một tiếng, tay nhỏ bé cầm lấy tay nàng nhìn nhìn: “Vì sao phụ thân không cho lau vậy?"
“Phụ thân con…." Phùng Liên Dung nghĩ, đó là bởi vì trứng thối muốn bắt nạt nàng, nhưng trước mặt nhi tử, sao có thể nói bậy về phụ thân hắn chứ, nàng cười cười nói, “Là đang đùa với mẫu phi, xem mẫu phi không tự mình lau, cái này biến mất kiểu gì?"
Triệu Thừa Diễn tò mò giơ tay xoa lên, chỉ thấy mực đỏ dính sang tay mình, hắn nghĩ nghĩ nghiêng đầu nói: “Vậy Tiểu Dương lau cho mẫu phi, mẫu phi không phải tự mình lau."
Đúng rồi!
Phùng Liên Dung con mắt phát sáng: “Tiểu Dương thật thông minh!"
Nhi tử lau, hắn còn có thể trách con trai hay sao? Phùng Liên Dung lập tức cảm thấy mình được cứu giúp, không cần ngủ một giấc còn phải sợ mực đỏ sẽ dính vào chăn.
Triệu Thừa Diễn được nàng khích lệ, giơ tay lau.
Phùng Liên Dung nói: “Đừng để bẩn tay."
Triệu Thừa Diễn ngẫm lại, đến hỏi Ngân Quế, Ngân Quế bưng đến một chậu nước ấm, còn có bồ kết, chính nàng cũng không dám rửa, chỉ đứng ở bên cạnh.
Triệu Thừa Diễn đặt tay Phùng Liên Dung vào trong nước ấm, có dáng có vẻ rửa cho nàng.
Phùng Liên Dung cười hì hì xem, lại hỏi: “Tiểu Dương à, nếu phụ thân giận Tiểu Dương lau tay cho mẫu phi, Tiểu Dương có sợ không?"
Triệu Thừa Diễn khó hiểu: “Vì sao phụ thân lại tức giận?"
Hắn nháy đôi mắt to, khuôn mặt phấn nộn, làm người nhìn một cái là mềm lòng.
Phùng Liên Dung nghĩ, thôi, Triệu Hữu Đường khẳng định sẽ không lỡ mắng con.
Triệu Thừa Diễn rửa tay cho Phùng Liên Dung xong, còn như tiểu đại nhân lau tay cho nàng.
Phùng Liên Dung cao hứng, cúi người ôm hắn lên, hôn cái cái lên mặt hắn: “Tiểu Dương thật tốt, tốt hơn bọn họ mấy lần, tốt hơn cả Chung ma ma nữa."
Triệu Thừa Diễn đương nhiên không biết nàng đang nói gì, chỉ nghe hiểu nói hắn tốt, hắn cười hì hì.
Không còn nguy cơ, mấy cung nhân và Chung ma ma lại thoải mái đi vào.
Phùng Liên Dung liếc mắt nhìn các nàng: “Lương tháng này đều giao hết ra đây, các ngươi còn không bằng một đứa nhỏ đâu."
Mấy người thành thật giao ra.
Chung ma ma tự phạt mình mười lượng: “Nô tì thật xin lỗi chủ tử."
Nhưng cho bà thêm mười lá gan bà cũng không dám lau con dấu ngọc tỷ của Hoàng thượng đâu!
Phùng Liên Dung biết các nàng khó xử, phạt xong rồi không lại lấy ra nói.
Qua mấy ngày, Triệu Hữu Đường hỏi việc này, Nghiêm Chính hồi bẩm: “Nghe nói buổi tối Đại hoàng tử rửa tay cho Quý phi nương nương, dùng bồ kết rửa."
Triệu Hữu Đường cười rộ lên.
Nàng không có can đảm nhưng giảo hoạt thì có thừa đấy!
Bắt đầu vào đông, Trưởng công chúa An Khánh tiến cung vấn an Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu lớn tuổi, thời tiết lạnh càng thêm không lộ mặt, nghe nói nàng đến, miễn cưỡng gặp mặt.
Trưởng công chúa An Khánh rất là lễ phép, hỏi han ân cần, còn mang theo mấy củ nhân sâm đến.
Gặp không đánh khuôn mặt tươi cười, Thái hoàng thái hậu thái độ cũng ôn hòa.
Trưởng công chúa An Khánh nói chuyện một lát liền nhắc đến Triệu Hữu Ngô.
“Hiện thời Tam đệ cũng không ở Kinh thành, cháu gái muốn mời Tứ đệ đến phủ ở một thời gian, dù sao cháu gái cũng không thể thường xuyên tiến cung."
Hóa ra là vì chuyện này, Thái hoàng thái hậu cười cười: “Các ngươi cùng một mẫu thân, cảm tình so người khác sâu hơn, có điều chuyện này ai gia không làm chủ được."
An Khánh sửng sốt.
Thái hoàng thái hậu nói: “Ngươi đến chỗ Hoàng thượng một chuyến đi."
An Khánh bị từ chối, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành phải đến cung Càn Thanh.
Triệu Hữu Đường nghe nói nàng cầu kiến, tuyên nàng tiến vào.
Muốn nói hai huynh muội bọn họ, thật sự là không có cảm tình gì. Triệu Hữu Trinh, Triệu Hữu Ngô thì đỡ hơn chút, dù sao cũng từng cùng nhau học, nhưng Triệu Hữu Đường và An Khánh, thật đúng là có chút xa cách.
Bình thường hai người cũng không nói chuyện.
An Khánh hành lễ xong, nói: “Hoàng thượng, thiếp thân muốn đón Tứ đệ đến phủ ở mấy ngày."
Triệu Hữu Đường nhìn nàng, ừ một tiếng nói: “Ngươi gả đến Tạ gia cũng đã ba bốn năm, nhưng đây là lần đầu muốn đón người về, hiện Tam đệ cũng không ở đây, không bằng chờ Tam đệ trở về, Trẫm mệnh bọn họ cùng đi, thế nào?"
An Khánh bị nghẹn nói không ra câu, cắn răng nói: “Đó là thấy Tứ đệ ở đây quạnh quẽ, thiếp thân mới….."
“Đi ra ngoài đi, Trẫm vừa đã nói rồi." Không đợi nàng nói xong, Triệu Hữu Đường đã cắt đứt.
An Khánh dù thế nào cũng không dám nhiều lời, chỉ phải cắn môi rời đi.
Triệu Hữu Đường hơi hơi nhíu mày.
Hai người đệ đệ của hắn, hắn xem như hiểu biết, nhưng muội muội này thì không nhất định, hắn phân phó xuống: “Sau này Trưởng công chúa An Khánh không được tùy ý vào cung."
Vừa mới dứt lời, Tiểu hoàng môn ngoài cửa hớt hải chạy vào nói: “Hoàng thượng, Thái hoàng thái hậu nương nương hôn mê."
Hắn nhíu mày hỏi: “Không thích?"
Phùng Liên Dung thầm nghĩ, tuy rằng là ngọc tỷ, nhưng cái này ở trên tay tốt và xấu, thích kiểu gì!
Nhưng nàng không dám nói, ai kêu nàng vừa rồi cũng ấn cho hắn một cái.
“Thích thì thích, nhìn cũng rất…." Nàng chụm hai tay vào nhau rồi nhìn, gật gật đầu, “Rất uy phong."
Khen vô cùng miễn cưỡng, Triệu Hữu Đường tức giận đến muốn xoắn tai nàng, hắn cảm thấy bị nàng đóng dấu rất thú vị, sao đến chỗ nàng, giống như đã bị ghét bỏ rồi.
Hắn đưa ngọc tỷ cho Nghiêm Chính thu lại, một bên nói: “Đã thích thì giữ lại đi."
“Giữ lại?" Phùng Liên Dung vội hỏi, “Giữ kiểu gì, không, không được rửa?"
Quả nhiên dự cảm của mình là đúng!
“Không phải thích à, đương nhiên là phải giữ lại, ngày ngày lấy ra nhìn mới tốt." Triệu Hữu Đường xoa xoa đầu nàng, “Người khác muốn còn không được đâu."
Chung ma ma ở bên cạnh nghĩ, nô tì khẳng định không muốn.
Phùng Liên Dung cũng không muốn, nàng cảm giác chính mình nâng đá đập chân mình, vừa rồi đang tốt lành đi đóng con dấu lên tay hắn làm gì cơ chứ!
Nàng khẽ nói: “Nhưng mỗi ngày đều phải rửa tay mà."
“Vậy thì không cần rửa sạch."
“Bẩn thì sao?"
“Nàng lại không phải làm gì, bẩn cái gì?"
Phùng Liên Dung chán nản.
Triệu Hữu Đường thấy nàng dáng vẻ phiền não liền muốn cười, ai kêu nàng ngốc không biết tâm ý của hắn, có điều, cũng không cần nàng phải biết.
Nàng cứ như vậy là được.
Phùng Liên Dung cũng không có biện pháp, thánh chỉ đã ra, đừng nói ở trên tay, dù là ở trên mặt thì nàng cũng phải chịu.
Lúc này Đường Quý Lượng đi Phùng gia trở về, chạy đến độ đầu đầy mồ hôi, do hôm nay không phải ngày nghỉ, một phong thư đưa đến Phùng gia, còn phải đến nha môn tìm Phùng Lâm và Phùng Mạnh An, hai người đều xem qua, Phùng Mạnh An phụ trách viết hồi âm.
Cho nên chuyến đi này mất không ít thời gian.
Triệu Hữu Đường thưởng cho hắn, đưa thư cho Phùng Liên Dung xem.
Phùng Liên Dung vừa đọc thư vừa nói chuyện với Triệu Hữu Đường: “Hóa ra đứa nhỏ sinh ra cũng đã được mười ngày, hiện tại nặng bốn cân, thật sự là mập, còn mập hơn cả Tiểu Dương và A Lý. Đại tẩu thân mình cũng rất tốt, còn đang ở cữ, nhà ở hiện giờ cũng rất lớn." Nàng cười hì hì, “Ca ca cám ơn ta, nói bây giờ không còn tũng quẫn, trong nhà mới mua hai người làm, nương cũng không phải vất vả như trước, bảo thiếp không cần lo lắng."
Nàng lật đến trang thư tiếp theo, chỉ liếc mắt một cái liền cười ha ha.
Triệu Hữu Đường đến gần xem, khóe mắt lập tức giật giật.
Quả nhiên là người một nhà, Phùng Mạnh An vậy mà cũng vẽ tranh lại.
Trên bức tranh có một chữ Nguyên to, còn có con thỏ nhỏ, xa xa là một đôi chim, cẩn thận nhìn kỹ, hình như là uyên ương.
Triệu Hữu Đường không còn gì để nói, huynh muội hai người này nói chuyện với nhau thật sự không giống người thường.
Phùng Liên Dung cười nói: “Hóa ra cháu ngoại trai này của ta nhũ danh gọi A Nguyên."
Nàng lật đến trang thứ ba, lúc này không phải giấy viết thư, mà là giấy tuyên thành, bên trên vẽ một người, tuy rằng chỉ là mấy nét bút qua loa, lại làm người khác hiểu rất rõ.
“Đây là Đại tẩu." Phùng Liên Dung cao hứng nói, “Ta ở trong thư hỏi, ca ca liền vẽ cho ta biết, xem ra Đại tẩu là một mỹ nhân, ca ca có vẻ rất thương yêu nàng.
Nàng xem xong, gấp thư lại cất đi, vẻ mặt mỹ mãn, còn chủ động tiến lên cầm tay Triệu Hữu Đường: “Cám ơn Hoàng thượng, thiếp thân rốt cuộc yên tâm rồi."
Triệu Hữu Đường nói: “Nàng chỉ biết nói suông thôi."
“Vậy Hoàng thượng muốn thiếp thân đáp tạ thế nào?" Nàng rất chân thành hỏi.
Ngón tay Triệu Hữu Đường vuốt vuốt lòng bàn tay nàng, như là đang tự hỏi, lát sau kêu tất cả cung nhân lui ra, nói: “Ngoáy lỗ tai cho Trẫm."
“Hả?" Phùng Liên Dung ngẩn ra, “Nhưng lần trước Hoàng thượng không cần mà."
Nàng thì muốn ngoáy cho hắn.
“Bây giờ Trẫm muốn, không được à?" Triệu Hữu Đường trừng nàng, “Nói nhiều vậy làm gì, lát nữa là tối rồi."
Phùng Liên Dung nhìn ra ngoài, quả nhiên trời đã một mảnh ráng hồng, mặt trời chỉ nhỏ như quả trứng muối.
“A, vậy thiếp thân bảo người lấy." Nàng định gọi Bảo Lan đi lấy muôi lấy ráy tai.
Triệu Hữu Đường giữ chặt nàng: “Tự mình lấy, đừng kêu các nàng vào."
Phùng Liên Dung sững sờ.
Nàng nhìn chằm chằm Triệu Hữu Đường, bỗng nhiên phì một tiếng bật cười.
“Cười cái gì?" Triệu Hữu Đường trách mắng, “Còn không nhanh lên!"
Phùng Liên Dung lén cười mấy tiếng rồi mới đi tìm muôi lấy ráy tai, tìm được lấy ra một cái ghế con gọi hắn ngồi: “Hoàng thượng rất cao, thiếp thân không nhìn thấy."
Triệu Hữu Đường ngồi xuống ghế con.
“Đầu nghiêng sang trái chút." Nàng ngồi ở ghế cao hơn đằng sau.
Triệu Hữu Đường nghe lời nghiêng đầu sang trái.
“Nghiêng thêm chút nữa." Phùng Liên Dung lại nói.
Triệu Hữu Đường vẫn nghe theo.
Phùng Liên Dung thấy hắn nghe lời như vậy, ho khan một tiếng nói: “Thiếp thân thấy hướng ánh sáng không đúng lắm, nghiêng sang bên phải đi."
Triệu Hữu Đường vụt đứng dậy, sắc mặt âm u như trời mưa, bắt lấy cổ tay nàng: “Đừng bức trẫm xử lý nàng! Ngay tại chỗ này, nàng tin không?"
Phùng Liên Dung sợ đến mức hoa dung thất sắc, vội nói: “Không dám nữa."
Triệu Hữu Đường hừ một tiếng lại ngồi xuống.
Lúc này Phùng Liên Dung thành thật lấy cho hắn, cẩn thận kéo lỗ tai hắn nhìn vào bên trong, nói: “Hình như cũng không nhiều."
“Nàng quản nhiều hay không làm gì, lấy đi."
Phùng Liên Dung a một tiếng, chậm rãi bỏ muôi vào.
Loại cảm giác này vô cùng xa lạ, Triệu Hữu Đường có chút không quen, hắn hơi hơi động, Phùng Liên Dung vội hỏi: “Đau à?"
“Không." Hắn lại ngồi thẳng .
Phùng Liên Dung nói: “Hoàng thượng không phải sợ, thiếp thân sẽ rất nhẹ, như là lấy cho Tiểu Dương."
Triệu Hữu Đường nói: “Trẫm lại sợ cái này?" Trong lòng thì lại rất cao hứng, hắn từng thấy nàng lấy ráy tai cho nhi tử, muốn bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu.
Phùng Liên Dung lấy cho hắn một lát sau hắn dần thích ứng, cảm thấy càng ngày càng thoải mái, khó trách bản thân luôn quên không được ngày đó nàng lấy ráy tai.
Nhìn vẻ mặt của Triệu Hữu Đường và Triệu Hữu Ngô, là biết không phải chuyện xấu gì.
Phùng Liên Dung lấy xong tai trái, lại lấy sang tai phải.
Do nàng lấy cực kỳ cẩn thận, thời gian tiêu phí cũng không ngắn.
Triệu Hữu Đường kém chút ngủ luôn.
Buổi tối hắn ở lại ăn cơm, nếu không phải tấu chương hôm nay vẫn chưa xử lý xong, nhất định sẽ không đi.
Phùng Liên Dung đi theo hắn ra cửa, giơ tay cho hắn nhìn: “Hoàng….. Thượng, thật sự không thể rửa ạ?"
Triệu Hữu Đường rất kiên quyết: “Giữ lại."
Hắn nghẹn cười đi khỏi Diên Kỳ cung.
Phùng Liên Dung ủ rũ quay lại, càng nhìn tay càng thấy đau đầu, nếu không rửa, không chừng mực đỏ trên tay sẽ làm bẩn chăn mất.
“Ma ma, ngươi lau cho ta đi." Nàng nghĩ nghĩ, giơ tay ra trước mặt Chung ma ma.
Chung ma ma thầm nghĩ bà còn chưa muốn chết.
“Nương nương cứ giữ lại đi, đây chính là Hoàng thượng tự tay đóng lên, vinh hạnh to lớn cỡ nào chứ, không thể lau đâu." Chung ma ma an ủi, “Cố gắng mấy ngày nữa, tự nó sẽ biến mất."
Phùng Liên Dung nhíu mày: “Nhiều như vậy, làm sao có thể biến mất chứ? Ma ma lau đi là tốt nhất, chẳng lẽ Hoàng thượng còn có thể trách hỏi ma ma à, đến lúc đó ta sẽ nói là ma ma không cẩn thận lau mất."
Chung ma ma ho khan: “Nương nương, nô tì còn có việc bận." Nhấc chân bước đi.
Phùng Liên Dung nhìn quanh, Bảo Lan Châu Lan cũng không biết đã chạy ra ngoài từ lúc nào.
Chỉ có Triệu Thừa Diễn còn ở, khó hiểu nhìn tay Phùng Liên Dung. Vừa rồi mẫu phi cứ giơ tay ra, hồng hồng trên tay kia là cái gì vậy.
“Mẫu phi sao vậy ạ?" Hắn hỏi, “Tay đau ạ?"
“Không phải." Phùng Liên Dung thở dài, “Cái này là phụ thân con đóng lên, không cho mẫu phi lau đi."
Triệu Thừa Diễn a một tiếng, tay nhỏ bé cầm lấy tay nàng nhìn nhìn: “Vì sao phụ thân không cho lau vậy?"
“Phụ thân con…." Phùng Liên Dung nghĩ, đó là bởi vì trứng thối muốn bắt nạt nàng, nhưng trước mặt nhi tử, sao có thể nói bậy về phụ thân hắn chứ, nàng cười cười nói, “Là đang đùa với mẫu phi, xem mẫu phi không tự mình lau, cái này biến mất kiểu gì?"
Triệu Thừa Diễn tò mò giơ tay xoa lên, chỉ thấy mực đỏ dính sang tay mình, hắn nghĩ nghĩ nghiêng đầu nói: “Vậy Tiểu Dương lau cho mẫu phi, mẫu phi không phải tự mình lau."
Đúng rồi!
Phùng Liên Dung con mắt phát sáng: “Tiểu Dương thật thông minh!"
Nhi tử lau, hắn còn có thể trách con trai hay sao? Phùng Liên Dung lập tức cảm thấy mình được cứu giúp, không cần ngủ một giấc còn phải sợ mực đỏ sẽ dính vào chăn.
Triệu Thừa Diễn được nàng khích lệ, giơ tay lau.
Phùng Liên Dung nói: “Đừng để bẩn tay."
Triệu Thừa Diễn ngẫm lại, đến hỏi Ngân Quế, Ngân Quế bưng đến một chậu nước ấm, còn có bồ kết, chính nàng cũng không dám rửa, chỉ đứng ở bên cạnh.
Triệu Thừa Diễn đặt tay Phùng Liên Dung vào trong nước ấm, có dáng có vẻ rửa cho nàng.
Phùng Liên Dung cười hì hì xem, lại hỏi: “Tiểu Dương à, nếu phụ thân giận Tiểu Dương lau tay cho mẫu phi, Tiểu Dương có sợ không?"
Triệu Thừa Diễn khó hiểu: “Vì sao phụ thân lại tức giận?"
Hắn nháy đôi mắt to, khuôn mặt phấn nộn, làm người nhìn một cái là mềm lòng.
Phùng Liên Dung nghĩ, thôi, Triệu Hữu Đường khẳng định sẽ không lỡ mắng con.
Triệu Thừa Diễn rửa tay cho Phùng Liên Dung xong, còn như tiểu đại nhân lau tay cho nàng.
Phùng Liên Dung cao hứng, cúi người ôm hắn lên, hôn cái cái lên mặt hắn: “Tiểu Dương thật tốt, tốt hơn bọn họ mấy lần, tốt hơn cả Chung ma ma nữa."
Triệu Thừa Diễn đương nhiên không biết nàng đang nói gì, chỉ nghe hiểu nói hắn tốt, hắn cười hì hì.
Không còn nguy cơ, mấy cung nhân và Chung ma ma lại thoải mái đi vào.
Phùng Liên Dung liếc mắt nhìn các nàng: “Lương tháng này đều giao hết ra đây, các ngươi còn không bằng một đứa nhỏ đâu."
Mấy người thành thật giao ra.
Chung ma ma tự phạt mình mười lượng: “Nô tì thật xin lỗi chủ tử."
Nhưng cho bà thêm mười lá gan bà cũng không dám lau con dấu ngọc tỷ của Hoàng thượng đâu!
Phùng Liên Dung biết các nàng khó xử, phạt xong rồi không lại lấy ra nói.
Qua mấy ngày, Triệu Hữu Đường hỏi việc này, Nghiêm Chính hồi bẩm: “Nghe nói buổi tối Đại hoàng tử rửa tay cho Quý phi nương nương, dùng bồ kết rửa."
Triệu Hữu Đường cười rộ lên.
Nàng không có can đảm nhưng giảo hoạt thì có thừa đấy!
Bắt đầu vào đông, Trưởng công chúa An Khánh tiến cung vấn an Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu lớn tuổi, thời tiết lạnh càng thêm không lộ mặt, nghe nói nàng đến, miễn cưỡng gặp mặt.
Trưởng công chúa An Khánh rất là lễ phép, hỏi han ân cần, còn mang theo mấy củ nhân sâm đến.
Gặp không đánh khuôn mặt tươi cười, Thái hoàng thái hậu thái độ cũng ôn hòa.
Trưởng công chúa An Khánh nói chuyện một lát liền nhắc đến Triệu Hữu Ngô.
“Hiện thời Tam đệ cũng không ở Kinh thành, cháu gái muốn mời Tứ đệ đến phủ ở một thời gian, dù sao cháu gái cũng không thể thường xuyên tiến cung."
Hóa ra là vì chuyện này, Thái hoàng thái hậu cười cười: “Các ngươi cùng một mẫu thân, cảm tình so người khác sâu hơn, có điều chuyện này ai gia không làm chủ được."
An Khánh sửng sốt.
Thái hoàng thái hậu nói: “Ngươi đến chỗ Hoàng thượng một chuyến đi."
An Khánh bị từ chối, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành phải đến cung Càn Thanh.
Triệu Hữu Đường nghe nói nàng cầu kiến, tuyên nàng tiến vào.
Muốn nói hai huynh muội bọn họ, thật sự là không có cảm tình gì. Triệu Hữu Trinh, Triệu Hữu Ngô thì đỡ hơn chút, dù sao cũng từng cùng nhau học, nhưng Triệu Hữu Đường và An Khánh, thật đúng là có chút xa cách.
Bình thường hai người cũng không nói chuyện.
An Khánh hành lễ xong, nói: “Hoàng thượng, thiếp thân muốn đón Tứ đệ đến phủ ở mấy ngày."
Triệu Hữu Đường nhìn nàng, ừ một tiếng nói: “Ngươi gả đến Tạ gia cũng đã ba bốn năm, nhưng đây là lần đầu muốn đón người về, hiện Tam đệ cũng không ở đây, không bằng chờ Tam đệ trở về, Trẫm mệnh bọn họ cùng đi, thế nào?"
An Khánh bị nghẹn nói không ra câu, cắn răng nói: “Đó là thấy Tứ đệ ở đây quạnh quẽ, thiếp thân mới….."
“Đi ra ngoài đi, Trẫm vừa đã nói rồi." Không đợi nàng nói xong, Triệu Hữu Đường đã cắt đứt.
An Khánh dù thế nào cũng không dám nhiều lời, chỉ phải cắn môi rời đi.
Triệu Hữu Đường hơi hơi nhíu mày.
Hai người đệ đệ của hắn, hắn xem như hiểu biết, nhưng muội muội này thì không nhất định, hắn phân phó xuống: “Sau này Trưởng công chúa An Khánh không được tùy ý vào cung."
Vừa mới dứt lời, Tiểu hoàng môn ngoài cửa hớt hải chạy vào nói: “Hoàng thượng, Thái hoàng thái hậu nương nương hôn mê."
Tác giả :
Cửu Lam