Trọng Sinh Nhược Thủy

Chương 29

Ngụy gia trong thư phòng nói chuyện, Nhược Thủy không thể biết. Từ sau ngày ấy gặp Ngụy Ương, cô dường như thanh tỉnh rất nhiều, bọn họ trong lúc đó không có khả năng, muốn cũng vô ích, còn không bằng không nghĩ.

Vừa vặn kỳ thi đến, mỗi ngày Nhược Thủy đều đi thư viện, coi các loại luận văn cùng tư liệu làm đầu cô choáng váng, não trướng lên, cũng không tinh lực phân tâm suy nghĩ chuyện khác.

Đợi cho cô từ trong miệng bạn học khác biết được, Lý Lộ Lộ bị lệnh cưỡng chế đuổi học, đã đi mấy ngày rồi, chuyện ngày đó đã qua hơn một tuần lễ rồi.

Trong lúc này, bởi vì cuối kỳ, tất cả chương trình học đều đã xong, cho nên Nhược Thủy cũng không có gặp đám người Mạnh Doanh, lần này vẫn là ngoài ý muốn ở thư viện gặp một vị bạn học cùng lớp, bằng không cô còn không biết.

Sau ngày đó, Mạnh Doanh gọi điện thoại xin lỗi cô, trong lời nói tất cả đều là tự trách cùng áy náy, thậm chí còn có chút kinh sợ. Nhược Thủy không có trách cô, nhưng đã xảy ra loại chuyện này, trong lòng Mạnh Doanh thủy chung có một vướng mắc, hơn nữa sau ngày ấy lại đại nghịch chuyển, cô không có khả năng không thèm để ý.

Từ trước cô là biết gia thế của Nhược Thủy bất phàm, nhưng lúc này cô lần đầu tiên biết được hai người chênh lệch như thế nào.

Nhược Thủy chỉ có thể thở dài, làm bạn bè phải xem duyên phận đi. Từ nay về sau hai người cũng chỉ có thể là bạn học bình thường.

☻☻☻

Ra khỏi thư viện, Nhược Thủy liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lương Thần hồi lâu không gặp.

Lương Thần đi đến trước mặt cô, rất muốn giống như trước kia, khoác bả vai của cô, cười to không kiêng nể gì, nhưng đã có chút lực bất tòng tâm.

Rất nhiều chuyện, vẫn là không giống như trước.

Nhược Thủy không ngu ngốc, sau sinh nhật, cô liền dần dần hiểu được tâm ý Lương Thần. Nhưng cô chỉ coi Lương Thần làm bạn bè, chân chính tâm đầu ý hợp chi giao, chưa từng nghĩ tới, có một ngày cảm tình của hai người sẽ xuất hiện biến hóa như vậy.

Tình huống như vậy cô không muốn nhìn thấy, nhưng cô cũng không có thể lui tới như bình thường, đem vấn đề trực tiếp nói rõ ràng với Lương Thần. Chọc thủng tầng cửa sổ giấy này, hai người không thể giống như trước.

Cô không muốn mạo hiểm như vậy.

Biện pháp tốt nhất chính là ít gặp mặt, vừa vặn, Lương Thần không biết vội vàng chuyện gì, rất nhiều ngày cũng không gặp bóng người, nhưng thật ra làm cho cô nhẹ nhàng thở ra.

Nhược Thủy vừa muốn hỏi anh ở chỗ này làm gì, chỉ thấy một thân ảnh hồng nhạt đến hai người.

Nhìn Tạ Phỉ Phỉ trước mắt tươi mát tú lệ, Nhược Thủy phản ứng chậm nửa nhịp, hơn nửa ngày cũng chưa hiểu được vì sao cô ta xuất hiện ở trong này.

"Lương Thần ~" tiếng nói mềm mại uyển chuyển, ngữ điệu ngọt ngào triền miên.

Người bị điểm danh không chút nào cảm kích, giống nhìn thấy cái gì quái dị lắc mình trốn phía sau Nhược Thủy, cảnh giác nhìn cô ta: "Cô muốn làm gì!" Thanh thế không nhỏ, nhưng Nhược Thủy lại từ giữa nghe ra chút ý tứ chột dạ.

Nguyên bản hai gò má phấn nhuận, Tạ Phỉ Phỉ nháy mắt mặt trắng bệch, làm như bị Lương Thần dọa đến, thân thể mềm mại điềm đạm đáng yêu run rẩy, hai hàng thanh lệ từ hai gò má bạch ngọc chảy xuống, quả nhiên là vừa thấy đã thương.

Nhược Thủy táp lưỡi, giống như thấy mùi ngon của phim truyền hình, nhìn náo nhiệt. Đang thấy tuyến lệ của Tạ Phỉ Phỉ phát đạt chậc chậc lấy làm kỳ lạ, chỉ thấy động tác cô ta vội vàng cũng không mất tao nhã xoa xoa nước mắt, một đôi mắt đẫm lệ chuyển hướng Nhược Thủy, nức nở nói: "Thật có lỗi, tôi thất thố."

Gật gật đầu với hai người, dùng ánh mắt u oán mà đau thương nhìn Lương Thần một cái, xoay người bước nhanh rời đi.

Nhìn thân ảnh của cô ta rốt cục biến mất trong tầm mắt, Nhược Thủy gãi gãi đầu, liếc người phía sau đang lúng túng một cái: "Em giống như, ngửi được hương vị JQ."

*JQ: gian tình

☻☻☻

"Cho nên nói, không phải JQ, mà là QJ?!" Nhược Thủy trừng lớn mắt, không thể tin.

*QJ: cưỡng gian

Lương Thần đối với hành vi bỏ đá xuống giếng của cô tỏ vẻ thực phẫn nộ: "Không phải QJ, đó là chính cô ta nói, ngày đó anh uống rượu, cái gì cũng không nhớ rõ!"

Nhược Thủy lạnh lạnh nói: "Nhưng anh ngủ với cô ta là thật."

Lương Thần ủ rũ.

Nhược Thủy không thể nhìn bộ dáng anh mặc cho số phận, oán hận trạc trạc đầu của anh, nổi giận nói: "Xốc lại tinh thần cho em! Anh thật thua kém, đều hơn hai mươi tuổi, đi ra ngoài uống rượu còn không biết đúng mực!" Sau đó cười lạnh: "Say cũng liền say, sao mà khéo liền leo lên Tạ Phỉ Phỉ, nào có chuyện khéo như vậy?! Cô ta cho là viết tiểu thuyết sao!"

Mới vừa nghe Lương Thần đem sự tình nói xong, Nhược Thủy mới hiểu được duyên cớ mấy ngày nay sao không gặp anh.

Thì ra thời gian trước có một sinh nhật của bạn Lương Thần, anh đi dự tiệc, vừa vặn Tạ Phỉ Phỉ cũng đi. Ngày đó là sinh nhật của một người bạn thập phần tốt với anh, nên cao hứng liền uống nhiều. Uống nhiều cũng liền uống nhiều đi, chung quanh đều là người quen, anh cũng không lo lắng, cho dù không có người đưa anh về nhà, ít nhất sẽ tìm một chỗ cho anh ngủ một đêm.

Kết quả, không nghĩ tới, sáng sớm anh ngủ dậy liền phát hiện nằm trong gian phòng của khách sạn mở party sinh nhật, trong lòng còn ôm Tạ Phỉ Phỉ cả người trần trụi.

Sau khi anh tỉnh lại không bao lâu, Tạ Phỉ Phỉ cũng tỉnh, hai người cũng chưa mặc quần áo, nhìn nhau một phen, Tạ Phỉ Phỉ "Oa" một tiếng liền khóc.

Lương Thần làm sao gặp qua loại chuyện này, choáng váng nửa ngày mới vội vàng nhấc chăn lên mặc quần áo, kết quả khi lật chăn, hắc! Như thế rất tốt, trên ga giường hỗn độn có một chút máu

Lúc này Lương Thần mới chính thức choáng váng, thân mình không mảnh vải đứng ở bên giường, hơn nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

Chuyện này còn không phải là thảm nhất, thảm nhất là, khi anh rốt cục phục hồi tinh thần lại, mặc xong quần, cửa phòng lại mở ra, phần phật tiến vào một đống người, cầm đầu đúng là người anh em ngày hôm qua sinh nhật cùng một khuê mật của Tạ Phỉ Phỉ.

Lúc ấy là tình trạng như thế nào, anh cũng không kể nhiều, chỉ nói vị thọ tinh anh em kia xin lỗi anh, nói là khuê mật của Tạ Phỉ Phỉ kia nói Tạ Phỉ Phỉ cả đêm cũng không thấy, quấn quít lấy anh hỗ trợ tìm người, anh nghĩ người nọ là ở trong tiệc sinh nhật anh mất tích, anh cũng có trách nhiệm, cho nên liền mang theo người chung quanh tìm.

Một sáng tinh mơ liền vội vàng gõ cửa chung quanh, cuối cùng thật sự tìm không thấy, cô gái kia nhắc tới còn có phòng Lương Thần ở chưa tìm đâu, thọ tinh chịu không được dây dưa của cô ả, chỉ có thể mang theo người đi gõ cửa, gõ nửa ngày không có người đáp, anh lo lắng Lương Thần xảy ra chuyện gì, thế nên mới tới quầy tiếp tân lấy chìa khóa mở cửa.

Kết quả liền xuất hiện một màn như vậy.

Nghe thấy Nhược Thủy kết luận đây là âm mưu, Lương Thần giống như tìm được ngọn cỏ cứu mạng, ánh mắt mong chờ nhìn cô: "Em cũng nghĩ như vậy? Anh cũng thấy kỳ quái, nào có chuyện kỳ quái như vậy? Hơn nữa, hơn nữa..." Bỗng nhiên liền đỏ mặt, lại nói không được.

Nhược Thủy nghe anh hơn nữa nửa ngày không nói hết câu, vừa nhấc mắt lại phát hiện anh đỏ mặt đến tận cổ, không khỏi trêu tức nói: "Hơn nữa cái gì nha? Anh nói đi!"

Lương Thần từ từ nhắm hai mắt, giống như là bất cứ giá nào: "Hơn nữa, ngày đó anh uống rượu, anh say có thể làm đến tình trạng gì, anh còn có thể không biết sao? Sao có thể, sao có thể như vậy" Mặt đỏ như máu, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Nghe thấy lời này Nhược Thủy nhíu mày: "Chuyện này khẳng định có cổ quái! Bất quá, liền không biết là ai yếu hại anh. Chẳng lẽ là Tạ Phỉ Phỉ? Nhưng chuyện này cũng không chỗ gì hay nha?" Cô không biết ngủ với Lương Thần có thể được cái gì.

Lương Thần đau đầu muốn chết, vừa nghe ngữ điệu ghét bỏ của cô, vừa ủy khuất lại phẫn nộ: "Như thế nào không ưu việt? Ngủ với anh, là cô ta tính toán, còn gọi nhiều người nhìn thấy như vậy, cô ta về nhà vừa khóc tố, còn không phải muốn anh cưới cô a! Đến lúc đó cô ta danh chính ngôn thuận làm Lương phu nhân!"

"... Không nghĩ tới anh là một cái bánh thơm..."

Lương Thần ôm ngực thở, cùng cô nói tiếp phỏng chừng sẽ đem chính mình tức chết, anhđây là tạo nghiệt gì vậy? Có bạn bè chỉ biết phá hoại như vậy!

Gặp Lương Thần tức giận, Nhược Thủy vội vàng thu lại thái độ vui đùa, còn nghiêm túc nói: " Nghiêm chỉnh mà nói, anh đi tìm cuộn băng theo dõi của khách sạn ghi lại ngày đó nha! Anh là như thế nào về phòng, Tạ Phỉ Phỉ là như thế nào leo lên giường của anh, chuyện gì anh cũng chưa làm rõ ràng, chỉ biết trốn tránh, thì biết tính sao?"

"... Anh đã đi tìm, ngày đó hệ thống theo dõi xảy ra vấn đề." Lương Thần có chút vô lực. Anh có thể nghĩ đến, Tạ Phỉ Phỉ chẳng lẽ không thể nghĩ được sao?

"..."

Việc này làm cũng quá "Cẩn thận". Bất quá ——

"Anh tin sao? Dù sao em là không tin." Nhược Thủy bĩu môi, "Cho dù cô ta làm sạch sẽ, dấu vết gì cũng không lưu lại, nhưng sao quá trùng hợp, người có chỉ số thông minh bình thường sẽ không tin tưởng, càng đừng nói ba mẹ anh."

Lương Thần cười khổ: "Cho dù ba mẹ anh không tin, Tạ gia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, muốn một cái công đạo. Dù sao nhiều người thấy như vậy..." Đại gia tộc cũng có bất đắc dĩcủa đại gia tộc, có đôi khi, cho dù không phải sự thật, cũng phải lâm vào mà thỏa hiệp.

Nhược Thủy trầm mặc, nửa ngày mới nói: "Em không biết anh lo lắng cái gì, có lẽ tư duy của chúng ta không cùng cấp độ." Thấy Lương Thần khó hiểu nhìn cô, cô cũng mê mang nhìn lại: "Anh nếu cắn chết không nhận, Tạ gia còn có thể bắt anh thế nào sao? Chẳng lẽ đi tố cáo anh QJ? Điều đó không có khả năng. Anh không đồng ý, ba mẹ anh cũng sẽ không bức anh cùng cô ta đính hôn, người không phong lưu uổng tuổi trẻ, một lần phong lưu mà thôi. Theo em được biết, trước mắt Tạ gia cũng không có người lợi hại hơn so với ba anh nha!"

Có đôi khi, nghĩ đơn giản, sẽ tìm ra biện pháp.

Lương Thần vì chỉ số thông minh của mình bi ai, cảm động nắm tay Nhược Thủy: "Cưng ơi, em là ân nhân cứu mạng của anh!"
Tác giả : Mộc Kiều
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại