Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi
Chương 50: Nguyên soái đại nhân cầu hôn thành công
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sân Mộc trở về động tĩnh nhỏ hơn khi biến mất, đóng cửa phòng ngăn cách lại tầm mắt bên ngoài, Viên Úc Thần và Sân Mộc hai người nhìn nhau không nói gì, Sân Mộc trốn tránh ánh mắt Viên Úc Thần, trong lòng thấp thỏm lại xấu hổ, cảm xúc đã bình tĩnh trở lại làm hắn không khỏi nghĩ đến thông báo của Viên Úc Thần.
Viên Úc Thần ngồi đối diện với Sân Mộc cầm lấy đôi tay lạnh băng của hắn, ánh mắt chấp nhất kiên định. "Ta khỏe rồi."
Không hiểu hàm ý của Viên Úc Thần, Sân Mộc nóng lòng ngồi không dám nhúc nhích. Nhìn ra sự khẩn trương trong mắt Sân Mộc, nét mặt Viên Úc Thần hòa hoãn, âm thanh trở nên nhu hòa. "Những lời đã hứa trước kia, sau này ta đều có thể thực hiện."
Thấy Viên Úc Thần không phải nói đến điều làm hắn khẩn trương, Sân Mộc âm thầm thở dài nhẹ nhõm "Ngươi sẽ giúp ta giữ bí mật sao?"
Biết Sân Mộc điều gì, Viên Úc Thần xoa xoa đầu Sân Mộc. "Đều giao cho ta."
Sân Mộc cười, dùng ngôn ngữ của người câm điếc vẫy vẫy Viên Úc Thần. "Hảo hảo làm."
Viên Úc Thần nhịn không được vui vẻ, bộ dạng ông cụ non của Sân Mộc làm y vừa bực vừa buồn cười. "Em an tâm nghỉ ngơi."
"Ngươi đi đâu?" Thấy Viên Úc Thần phải rời đi, Sân Mộc vội vàng đem người túm chặt.
"Mấy ngày nay có không ít chuyện phiền toái, ta phải đi xử lí một chút." Viên Úc Thần tắt đèn trong phòng. "Ngủ một giấc, ngày mai lại trở lại như trước."
Nhìn Viên Úc Thần đóng cửa rời đi, Sân Mộc nhẹ thư một hơi đem mặt chôn vào trong gối, nhịn không được suy nghĩ miên man. Trước đó hắn nghĩ tới vô số loại khả năng có thể xảy ra cùng Viên Úc Thần, trở mặt thành thù, chém giết lẫn nhau không chết không ngừng?.
Nhưng Viên Úc Thần vẫn đối xử tốt với hắn như cũ, điều này đồng thời làm hắn buông nhẹ khẩu khí, trong lòng không khỏi càng thêm lo lắng. Hắn biết, Viên Úc Thần là người, hắn chỉ là cái xác biết đi, đây là cái rãnh mà hai người vĩnh viễn không thể vượt qua.
Trong lòng phiền muộn, Sân Mộc buồn bực đâm đầu vào gối, hắn sợ Viên Úc Thần muốn giết hắn, Viên Úc Thần càng đối tốt với hắn càng khiến hắn lo một ngày nào đó tình cảm giữa hai người đi đến hồi kết thúc.
Buồn rầu không nhận được câu trả lời mình muốn, Sân Mộc dứt khoát trùm đầu ngủ. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hắn cũng lười đi so đo chuyện tương lai. Viên Úc Thần nếu vẫn nguyện ý đối tốt với hắn, hắn cũng sẽ tự nhiên đối tốt với y. Nếu một ngày nào đó Viên Úc Thần muốn giết hắn, hai người trước sau đánh một trận, sống chết nhờ vào bản lĩnh đi.
Báo bình an cho Viên Kình Thiên bên kia, phân phó từng mệnh lệnh xuống dưới, giải bỏ đội đặc chiến đang đóng giữ, Viên Úc Thần giữ lại một mình Phàn Diệp trong phòngcông tác.
"Phải nghĩ cách tận lực thu thập thật nhiều năng lượng hạch." Viên Úc Thần ngừng lại một lát, âmthanh trầm thêm vài phần. "Chuyện này âm thầm thực hiện, đừng để bất cứ kẻ nào biết được."
Phàn Diệp ngây ra một lúc, tựa hồ không nghĩ tới Viên Úc Thần sẽ hạ mệnh lệnh như vậy. "Bao gồm cả Trọng thượng tá sao?"
"Tất cả mọi người."
"...... Vâng." Tâm do dự nhận lệnh, nhưng vẫn không nhịn được hỏi thử một câu. "Nguyên soái, có phải có liên quan với Sân thiếu hay không?"
Biểu tình Viên Úc Thần càng thêm lạnh lẽo khiến Phàn Diệp không thể hiểu nổi. "Phàn Diệp, chuyện của Sân Mộc, người ta có thể tín nhiệm chỉ có mỗi ngươi."
Ân cứu mạng ở địa cầu cổ, mấy tháng cùng chung hoạn nạn, trừ bỏ chính mình người không có khả năng phản bội Sân Mộc nhất cũng chỉ có mình Phàn Diệp.
Tuy rằng không rõ ý tư Viên Úc Thần nói vừa, nhưng Phàn Diệp hiểu được tầm quan trọng của vấn đề, lời nói của Viên Úc Thần nháy mắt làm gã căng thẳng thần kinh. "Vâng!"
Phàn Diệp đóng cửa rời đi, Viên Úc Thần tựa lưng vào ghế thả lỏng cơ thể, đối với thân phận Sân Mộc y còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng y hiểu được hiện tại không phải thời điểm tốt để dò hỏi. Sân Mộc phòng bị với y, hiện tại quan hệ giữa y và Sân Mộc thoạt nhìn sóng êm gió lặng, nhưng Viên Úc Thần biết, một khi có chỗ nào xử lý không tốt, giữa y và Sân Mộc sẽ có kết quả mà y không hy vọng nhìn thấy nhất.
Hiện tại quan trọng nhất là giúp Sân Mộc dưỡng thương thật tốt, làm cho Sân Mộc toàn tâm tín nhiệm y, y cần phải biết tất cả về Sân Mộc mới có thể đảm bảo được an toàn của hắn.
Ngày hôm sau, khi chỉ số thông minh trở về vị trí cũ thì cuối cùngSân Mộc cũng nhớ ra mấy người Trác Kỳ Bảo bị quên đi, vội vàng dùng quang não liên lạc, như dự đoán liền trông thấy gương mặt vặn vẹo dữ tợn của Trác Kỳ Bảo. Lẳng lặng chờ Trác Kỳ Bảo rít gào xong, Sân Mộc đơn giản hướng mấy người báo bình an.
Đóng lại quang não, Viên Cảnh Trạch đã ôm một bó hoa Vân Vụ đỏ rực gõ cửa đi đến. "Sân Mộc ca, là hoa Vân Vụ nở trong vườn, ta hái một ít đem đến cho ngươi."
Đem hoa Vân Vụ cắm vào lọ thủy tinh trên bàn, Viên Cảnh Trạch ngồi đối diện Sân Mộc. "Đại ca vừa vặn đã bị sự vụ của Cửu Quân quấn đến không thể thoát thân, y sợ ngươi buồn nên bảo ta tới bồi ngươi."
Động tác gảy gảy hoa Vân Vụ của Sân Mộc dừng lại một chút, tiện đà khôi phục lại bình tĩnh. "Hoa Vân Vụ này hình dáng thực giống hoa Bỉ Ngạn(1)."
(1)Hoa Bỉ Ngạn:
"Cái gì là hoa Bỉ Ngạn?" Viên Cảnh Trạch bị chủ đề của Sân Mộc đưa đi.
"Ta không nghĩ rằng kỳ tích sẽ thương hại người có chỉ số thông minh như ngươi." Sân Mộc bản tính độc miệng không đổi. "Hạt giống của ngươi thế nào."
Sân Mộc không nhắc tới còn tốt, Viên Cảnh Trạch nhụt chí ghé vào sô pha. "Không tốt, Hồng Tương quả nhỏ hơn những trái từng ta ăn nhiều."
"Tối đa trồng được bao nhiêu hạt?"
Viên Cảnh Trạch cẩn thận nhớ lại. "71 hạt, bất quá chỉ thành công một lần, hầu hết các trường hợp trước sau đều ở khoảng 55 hạt."
"Không đúng cách." Sân Mộc không lưu tình vạch trần, không đợi Viên Cảnh Trạch kêu oan, Sân Mộc lại nói "Ngươi không phải vẫn luôn buồn rầu dị năng đã đến bình cảnh không cách nào đột phá sao?"
Viên Cảnh Trạch gật đầu, Sân Mộc buông tay nghiêm túc nhìn Viên Cảnh Trạch. "Chờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biện pháp đột phá."
"Thật sao!!" Viên Cảnh Trạch đứng lên, kích động nhìn Sân Mộc.
Sân Mộc chẳng buồn gật đầu. "Từ trước đến nay chuyện ta nói đều luôn giữ lời."
"Sân Mộc ca ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng!" Viên Cảnh Trạch bá kính chào cái thẳng tắp theo nghi thức quân đội, vội vã rời khỏi phòng.
Sân Mộc tiếp tục nghịch hoa Vân Vụ trên bàn, vân đạm phong khinh lắc đầu. "Tuổi trẻ thật tốt."
Chuyện hắn đã nói thì sẽ giữ lời, rất nhiều năm trước có một đoạn thời gian hắn lẫn vào xã hội nhân loại, làm lính đánh thuê có nhiệm vụ sẽ cứu một nhân loại, nhưng đáng tiếc nhân loại kia tâm thuật bất chính, mù quáng tự tìm đường chết. Hắn vẫn đúng hẹn cứu gã rồi cầm tiền thưởng, qua hôm sau liền đem tim gã mổ ra.
Hắn hết lòng tuân thủ lời hứa, nhưng sau khi hoàn thành lời hứa như thế nào thì không biết được a.
Tề Lăng Mạt ngừng thao tác trên máy thí nghiệm lại, Viên Úc Thần lấy dụng cụ trên đầu xuống đứng lên, Trọng Lân đến bên người Tề Lăng Mạt trước tiên, thần sắc khó có được khẩn trương. "Thế nào?."
Tề Lăng Mạt nhìn số liệu trên màn hình, âm thầm táp lưỡi. "Song hệ dị năng, hỏa hệ và mộc hệ, 4S, 2S."
Không chờ Trọng Lân cao hứng, Viên Úc Thần đơn giản thay quần áo chuẩn bị rời đi. "Chuyện song hệ dị năng tạm thời không cần tuyên bố ra bên ngoài."
Mơ hồ hiểu được tính toán của Viên Úc Thần, Trọng Lân thu liễm lại cảm xúc trên mặt, gật đầu tỏ vẻ đã biết. "Vâng!"
Viên Úc Thần rời khỏi phòng huấn luyện trở về phòng, thấy đoạn ghi hình Sân Mộc trong màn hình nhỏ đặt trên bàn, Viên Úc Thần đứng nhìn một lát, xoay người sang phòng cách vách.
Sân Mộc ở ngoài phòng đứng yên thật lâu, Viên Úc Thần đang chuẩn bị giơ tay gõ cửa thì cửa lại đột nhiên mở ra từ bên trong. Nhìn tay Viên Úc Thần đang giơ giữa không trung, Sân Mộc biệt nữu(2) quay mặt đi. "Nửa ngày cũng không vào, đứng ở cửa phòng ta làm cái gì."
(2) Biệt nữu: không thoải thích (lúng túng) ; bướng bỉnh, cứng rắn, nói cái này lại nghĩ cái khác.
Viên Úc Thần cười xoa bóp mặt Sân Mộc, trước khi Sân Mộc tạc mao thì kéo người vào phòng đóng cửa lại. Nhìn hoa Vân Vụ nở rộ trên bàn, Viên Úc Thần dường như có cảm khái. "Lúc ta còn đi học, mỗi khi thời tiết chuyển lạnh vào sáu tháng cuối năm, hoa Vân Vụ sẽ nở rộ. Hoa Vân Vụ nở rất lâu, từng mảnh đỏ rực đặc biệt đẹp mắt, hoa Vân Vụ nở rộ trong trường học viện quân đội, đã trở thành một sự lãng mạn độc đáo trong trường học băng giá.
Thấy Sân Mộc dường như rất thích hoa này, Viên Úc Thần lại nói "Hoa Vân Vụ ở tinh cầu số 3 nở phi thường đẹp, chờ đến ngày hoa nở ta dẫn em đi xem."
Sân Mộc kỳ quái "Hiện giờ không thể đi sao?"
"Tinh cầu số 3 là phòng tuyến(3) nội của Lam Á tinh, quỹ đạo lệch bên ngoài, độ ấm chênh lệch khá nhiều, kỳ nở hoa có hơi muộn." Viên Úc Thần cẩn thận giải thích với Sân Mộc. "Hoa Vân Vụ chính là được phát hiện ở nơi đó, sau đó được cấy ghép từ tinh cầu số 3 trồng tại đây."
(3) Phòng tuyến: hệ thống bố trí lực lượng phòng thủ. Đường nối liền những vị trí đóng quân nhằm bảo vệ một vị trí xung yếu, một vùng đất quan trọng.
Sân Mộc nâng hoa Vân Vụ lên nhìn hồi lâu, quay đầu cười với Viên Úc Thần "Được a."
Nhìn Sân Mộc tươi cười, trong lòng Viên Úc Thần vừa động, tầm mắt chuyển đi phân nửa từ túi lấy ra ba viên tinh hạch đưa cho Sân Mộc. "Tạm thời chỉ có thế này, ta đã phân phó Phàn Diệp đi tìm."
Sân Mộc nhận lấy tinh hạch rồi cất vào túi, không sao cả nói "Không quan hệ, nếu thật sự không có biện pháp ngươi hãy đưa ta trở về địa cầu cổ, ta giết nhiều tang thi chút là được."
Mắt Viên Úc Thần tối lại, cường ngạnh nắm lấy bả vai Sân Mộc. "Không có khả năng."
Sân Mộc bình tĩnh đối diệnvới Viên Úc Thần "Úc Thần, tinh hạch với ta mà nói có ý nghĩa thế nào ngươi cũng biết. Tinh hạch, là trái tim của nhân loại, là mệnh sống của ta."
"Ta nhất định có thể chữa khỏi cho em." Viên Úc Thần kiên định.
Sân Mộc nhìn một hồi rồi nở nụ cười. " Được."
Viên Úc Thần thở dài, bất đắc dĩ với sự quật cường của Sân Mộc. "Ngày mai học viện khai giảng, em......"
"Ta sẽ đúng giờ qua đó." Sân Mộc duỗi cái eo lười, biếng nhác dựa vào người Viên Úc Thần. "Không có dị năng cũng đừng nghĩ sẽ khi dễ được ta, cào chết nó!"
Động tác giơ móng vuốt của Sân Mộc khiến Viên Úc Thần vui mừng, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút hối hận. "Nếu biết sớm một chút, ta sẽ không để em đến học viện."
"Lúc bắt đầu ta thấy rất phiền, nhưng qua một thời gian cũng cảm thấy có chút thú vị." Sân Mộc đóng mở cái miệng. "Có một số người rất buồn cười, trong nhân loại luôn có rất nhiều kỳ ba(4)."
(4) Kỳ ba: Nó cũng chỉ ra những hành vi vượt quá hành vi và suy nghĩ của người thường và điều đó không thể tưởng tượng được.
Thấy Viên Úc Thần bất động, Sân Mộc liền khẳng định Viên Úc Thần nghe không hiểu "Kỳ ba" là có ý gì. "Ngươi không sợ ta chính là một loại kỳ ba, khen ngươi."
"Em biết rõ ta là nhân loại có khả năng tổn thương em nhất, những vẫn lo lắng và chịu cứu ta, em cũng là kỳ ba."
Sân Mộc cười nhìn Viên Úc Thần thông minh một suy ra ba. "Ừ, chúng ta đều là kỳ ba, kỳ ba thông minh."
Nhu loạn đầu tóc Sân Mộc, Viên Úc Thần dặn dò "Biết em sẽ không nghe ta, nếu như đến học viện, mọi chuyện đều cần phải để ý, cẩn thận bị người tính kế."
Sân Mộc cười như không cười moi lòng bàn tay Viên Úc Thần, móng taybén nhọn ẩn ẩn có dấu hiệucắt qua làn da. "Bọn chúng mà cũng muốn đánh thắng ta."
"Bây giờ em đang rất yếu." Viên Úc Thần ăn ngay nói thật.
Sân Mộc hừ một tiếng. "Ta ghét nhất nhân loại dối trá các ngươi, tâm nhãn giống như cái sàng. Ta mới không cần sống mệt như vậy, vô câu vô thúc mới là tốt nhất. Bất quá tệ nhất là phải đi vào khuôn khổ của nhân loại, ta đều đã chết vạn năm, còn sợ này đó?"
"Tiểu Mộc!" Viên Úc Thần khí sắc xanh mét, niết xương nắm tay vang lên.
Thấy Viên Úc Thần sinh khí đến lợi hại, Sân Mộc không dám nói nữa. Viên Úc Thần nhìn chằm chằm Sân Mộc hồi lâu, thẳng đến khi lửa giận tích tụ trong ngực tan bớt,mới tiện đà đem người kéo vào lòng ngực. "Loại lời nói này, sau này không được nói nữa."
"Nga." Rầu rĩ nhỏ giọng đáp lại.
Viên Úc Thần bất đắc dĩ. "Ít nhất trước khi em khôi phục, không cần kết thù với người khác."
Sân Mộc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Viên Úc Thần muốn nói lại thôi, Viên Úc Thần ngây ra một lúc, nhớ lại đủ chuyện Sân Mộc làm trước kia, nhịn không được đỡ trán. Một Sân Mộc, một Trác Kỳ Bảo ở học viện đã kéo đủ giá trị cừu hận, lại thêm nữa thì chỉ có bạo biểu.
Châm chước một lát, Viên Úc Thần miễn cưỡng thay đổi từ ngữthích hợp. "Không cần phát sinh va chạm với người khác, hiện giờ em rất khó tự bảo vệ mình."
"Hiểu rồi." Sân Mộc gật đầu. "Ta sẽ ghi thù, chờ ta khỏe lại thì trả thù."
Viên Úc Thần bật cười "Hài tử ngoan không thể như vậy."
Sân Mộc trợn trắng mắt "Ngươi dỗ hài tử sao? Ta cũng không phải nhi tử củangươi."
"Em đương nhiên không phảinhi tử của ta, bất quá có thể có."
Nhìn ra sự trêu ghẹo trong mắt Viên Úc Thần, Sân Mộc hoảng hốt nháy mắt, đỏ lỗ tai. "Ngươi lưu manh! Là ta cứu ngươi."
"Hảo, ta lấy thân báo đáp." Viên Úc Thần nghiêm túc gật đầu.
"......" Sân Mộc
Viên Úc Thần cầm taySân Mộc. "Ân nhân cứu mạng, gả cho ta."
Vì khoảng khắcViên Úc Thần cầu hôn không đúng nơi đúng chỗ mà mặt đỏ, Sân Mộc trừng mắt không hé răng. Viên Úc Thần cẩn thận nhìnbiểu tình Sân Mộc không bỏ sót một chỗ, lặng lẽ giấu đi thất vọng trong đáy mắt, Viên Úc Thần buông tay Sân Mộc ra. "Thời gian đã muộn, đi xuống dùng cơm đi."
Nhìn theo bóng Viên Úc Thần, không biết vì sao tim Sân Mộc như ngừng đập. "Ta sẽ khôngkết hôn cùng ngươi."
Thấy bước chânViên Úc Thần khựng lại, Sân Mộc vẫn ung dung nâng cằm nhìn dáng vẻcứng đờ của Viên Úc Thần. "Bất quá đính hôn vẫn có thể."
Viên Úc Thần bỗng nhiên xoay người, không thể tin nhìn Sân Mộc.
Sân Mộc đứng dậy, ôm cánh tay như cười như không. "Chờ ta có tiền, ta cưới ngươi đi."
Sân Mộc thừa nhận, khoảng khắc này hắn xúc động, vì một khắc Viên Úc Thần thất vọngxoay người kia mà không thể buông bỏ.
Có lẽ sau này sẽ có những vướng mắc khó giải quyết, sẽ không thoải mái, nhưng hẳn là sẽ không hối hận. Người nam nhân này khiến hắn không buông bỏ được, có lẽ bản thân đối với người nam nhân này đã có một loại tình cảm khác.
Chỉ một người nam nhân này thôi!!!.
—————————————
Đến rồi đến rồi!!! Đây chính là sự kiện vĩ đại cũng quý ngài nguyên soái đây!!!! Loa loa loa
Sân Mộc trở về động tĩnh nhỏ hơn khi biến mất, đóng cửa phòng ngăn cách lại tầm mắt bên ngoài, Viên Úc Thần và Sân Mộc hai người nhìn nhau không nói gì, Sân Mộc trốn tránh ánh mắt Viên Úc Thần, trong lòng thấp thỏm lại xấu hổ, cảm xúc đã bình tĩnh trở lại làm hắn không khỏi nghĩ đến thông báo của Viên Úc Thần.
Viên Úc Thần ngồi đối diện với Sân Mộc cầm lấy đôi tay lạnh băng của hắn, ánh mắt chấp nhất kiên định. "Ta khỏe rồi."
Không hiểu hàm ý của Viên Úc Thần, Sân Mộc nóng lòng ngồi không dám nhúc nhích. Nhìn ra sự khẩn trương trong mắt Sân Mộc, nét mặt Viên Úc Thần hòa hoãn, âm thanh trở nên nhu hòa. "Những lời đã hứa trước kia, sau này ta đều có thể thực hiện."
Thấy Viên Úc Thần không phải nói đến điều làm hắn khẩn trương, Sân Mộc âm thầm thở dài nhẹ nhõm "Ngươi sẽ giúp ta giữ bí mật sao?"
Biết Sân Mộc điều gì, Viên Úc Thần xoa xoa đầu Sân Mộc. "Đều giao cho ta."
Sân Mộc cười, dùng ngôn ngữ của người câm điếc vẫy vẫy Viên Úc Thần. "Hảo hảo làm."
Viên Úc Thần nhịn không được vui vẻ, bộ dạng ông cụ non của Sân Mộc làm y vừa bực vừa buồn cười. "Em an tâm nghỉ ngơi."
"Ngươi đi đâu?" Thấy Viên Úc Thần phải rời đi, Sân Mộc vội vàng đem người túm chặt.
"Mấy ngày nay có không ít chuyện phiền toái, ta phải đi xử lí một chút." Viên Úc Thần tắt đèn trong phòng. "Ngủ một giấc, ngày mai lại trở lại như trước."
Nhìn Viên Úc Thần đóng cửa rời đi, Sân Mộc nhẹ thư một hơi đem mặt chôn vào trong gối, nhịn không được suy nghĩ miên man. Trước đó hắn nghĩ tới vô số loại khả năng có thể xảy ra cùng Viên Úc Thần, trở mặt thành thù, chém giết lẫn nhau không chết không ngừng?.
Nhưng Viên Úc Thần vẫn đối xử tốt với hắn như cũ, điều này đồng thời làm hắn buông nhẹ khẩu khí, trong lòng không khỏi càng thêm lo lắng. Hắn biết, Viên Úc Thần là người, hắn chỉ là cái xác biết đi, đây là cái rãnh mà hai người vĩnh viễn không thể vượt qua.
Trong lòng phiền muộn, Sân Mộc buồn bực đâm đầu vào gối, hắn sợ Viên Úc Thần muốn giết hắn, Viên Úc Thần càng đối tốt với hắn càng khiến hắn lo một ngày nào đó tình cảm giữa hai người đi đến hồi kết thúc.
Buồn rầu không nhận được câu trả lời mình muốn, Sân Mộc dứt khoát trùm đầu ngủ. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hắn cũng lười đi so đo chuyện tương lai. Viên Úc Thần nếu vẫn nguyện ý đối tốt với hắn, hắn cũng sẽ tự nhiên đối tốt với y. Nếu một ngày nào đó Viên Úc Thần muốn giết hắn, hai người trước sau đánh một trận, sống chết nhờ vào bản lĩnh đi.
Báo bình an cho Viên Kình Thiên bên kia, phân phó từng mệnh lệnh xuống dưới, giải bỏ đội đặc chiến đang đóng giữ, Viên Úc Thần giữ lại một mình Phàn Diệp trong phòngcông tác.
"Phải nghĩ cách tận lực thu thập thật nhiều năng lượng hạch." Viên Úc Thần ngừng lại một lát, âmthanh trầm thêm vài phần. "Chuyện này âm thầm thực hiện, đừng để bất cứ kẻ nào biết được."
Phàn Diệp ngây ra một lúc, tựa hồ không nghĩ tới Viên Úc Thần sẽ hạ mệnh lệnh như vậy. "Bao gồm cả Trọng thượng tá sao?"
"Tất cả mọi người."
"...... Vâng." Tâm do dự nhận lệnh, nhưng vẫn không nhịn được hỏi thử một câu. "Nguyên soái, có phải có liên quan với Sân thiếu hay không?"
Biểu tình Viên Úc Thần càng thêm lạnh lẽo khiến Phàn Diệp không thể hiểu nổi. "Phàn Diệp, chuyện của Sân Mộc, người ta có thể tín nhiệm chỉ có mỗi ngươi."
Ân cứu mạng ở địa cầu cổ, mấy tháng cùng chung hoạn nạn, trừ bỏ chính mình người không có khả năng phản bội Sân Mộc nhất cũng chỉ có mình Phàn Diệp.
Tuy rằng không rõ ý tư Viên Úc Thần nói vừa, nhưng Phàn Diệp hiểu được tầm quan trọng của vấn đề, lời nói của Viên Úc Thần nháy mắt làm gã căng thẳng thần kinh. "Vâng!"
Phàn Diệp đóng cửa rời đi, Viên Úc Thần tựa lưng vào ghế thả lỏng cơ thể, đối với thân phận Sân Mộc y còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng y hiểu được hiện tại không phải thời điểm tốt để dò hỏi. Sân Mộc phòng bị với y, hiện tại quan hệ giữa y và Sân Mộc thoạt nhìn sóng êm gió lặng, nhưng Viên Úc Thần biết, một khi có chỗ nào xử lý không tốt, giữa y và Sân Mộc sẽ có kết quả mà y không hy vọng nhìn thấy nhất.
Hiện tại quan trọng nhất là giúp Sân Mộc dưỡng thương thật tốt, làm cho Sân Mộc toàn tâm tín nhiệm y, y cần phải biết tất cả về Sân Mộc mới có thể đảm bảo được an toàn của hắn.
Ngày hôm sau, khi chỉ số thông minh trở về vị trí cũ thì cuối cùngSân Mộc cũng nhớ ra mấy người Trác Kỳ Bảo bị quên đi, vội vàng dùng quang não liên lạc, như dự đoán liền trông thấy gương mặt vặn vẹo dữ tợn của Trác Kỳ Bảo. Lẳng lặng chờ Trác Kỳ Bảo rít gào xong, Sân Mộc đơn giản hướng mấy người báo bình an.
Đóng lại quang não, Viên Cảnh Trạch đã ôm một bó hoa Vân Vụ đỏ rực gõ cửa đi đến. "Sân Mộc ca, là hoa Vân Vụ nở trong vườn, ta hái một ít đem đến cho ngươi."
Đem hoa Vân Vụ cắm vào lọ thủy tinh trên bàn, Viên Cảnh Trạch ngồi đối diện Sân Mộc. "Đại ca vừa vặn đã bị sự vụ của Cửu Quân quấn đến không thể thoát thân, y sợ ngươi buồn nên bảo ta tới bồi ngươi."
Động tác gảy gảy hoa Vân Vụ của Sân Mộc dừng lại một chút, tiện đà khôi phục lại bình tĩnh. "Hoa Vân Vụ này hình dáng thực giống hoa Bỉ Ngạn(1)."
(1)Hoa Bỉ Ngạn:
"Cái gì là hoa Bỉ Ngạn?" Viên Cảnh Trạch bị chủ đề của Sân Mộc đưa đi.
"Ta không nghĩ rằng kỳ tích sẽ thương hại người có chỉ số thông minh như ngươi." Sân Mộc bản tính độc miệng không đổi. "Hạt giống của ngươi thế nào."
Sân Mộc không nhắc tới còn tốt, Viên Cảnh Trạch nhụt chí ghé vào sô pha. "Không tốt, Hồng Tương quả nhỏ hơn những trái từng ta ăn nhiều."
"Tối đa trồng được bao nhiêu hạt?"
Viên Cảnh Trạch cẩn thận nhớ lại. "71 hạt, bất quá chỉ thành công một lần, hầu hết các trường hợp trước sau đều ở khoảng 55 hạt."
"Không đúng cách." Sân Mộc không lưu tình vạch trần, không đợi Viên Cảnh Trạch kêu oan, Sân Mộc lại nói "Ngươi không phải vẫn luôn buồn rầu dị năng đã đến bình cảnh không cách nào đột phá sao?"
Viên Cảnh Trạch gật đầu, Sân Mộc buông tay nghiêm túc nhìn Viên Cảnh Trạch. "Chờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biện pháp đột phá."
"Thật sao!!" Viên Cảnh Trạch đứng lên, kích động nhìn Sân Mộc.
Sân Mộc chẳng buồn gật đầu. "Từ trước đến nay chuyện ta nói đều luôn giữ lời."
"Sân Mộc ca ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng!" Viên Cảnh Trạch bá kính chào cái thẳng tắp theo nghi thức quân đội, vội vã rời khỏi phòng.
Sân Mộc tiếp tục nghịch hoa Vân Vụ trên bàn, vân đạm phong khinh lắc đầu. "Tuổi trẻ thật tốt."
Chuyện hắn đã nói thì sẽ giữ lời, rất nhiều năm trước có một đoạn thời gian hắn lẫn vào xã hội nhân loại, làm lính đánh thuê có nhiệm vụ sẽ cứu một nhân loại, nhưng đáng tiếc nhân loại kia tâm thuật bất chính, mù quáng tự tìm đường chết. Hắn vẫn đúng hẹn cứu gã rồi cầm tiền thưởng, qua hôm sau liền đem tim gã mổ ra.
Hắn hết lòng tuân thủ lời hứa, nhưng sau khi hoàn thành lời hứa như thế nào thì không biết được a.
Tề Lăng Mạt ngừng thao tác trên máy thí nghiệm lại, Viên Úc Thần lấy dụng cụ trên đầu xuống đứng lên, Trọng Lân đến bên người Tề Lăng Mạt trước tiên, thần sắc khó có được khẩn trương. "Thế nào?."
Tề Lăng Mạt nhìn số liệu trên màn hình, âm thầm táp lưỡi. "Song hệ dị năng, hỏa hệ và mộc hệ, 4S, 2S."
Không chờ Trọng Lân cao hứng, Viên Úc Thần đơn giản thay quần áo chuẩn bị rời đi. "Chuyện song hệ dị năng tạm thời không cần tuyên bố ra bên ngoài."
Mơ hồ hiểu được tính toán của Viên Úc Thần, Trọng Lân thu liễm lại cảm xúc trên mặt, gật đầu tỏ vẻ đã biết. "Vâng!"
Viên Úc Thần rời khỏi phòng huấn luyện trở về phòng, thấy đoạn ghi hình Sân Mộc trong màn hình nhỏ đặt trên bàn, Viên Úc Thần đứng nhìn một lát, xoay người sang phòng cách vách.
Sân Mộc ở ngoài phòng đứng yên thật lâu, Viên Úc Thần đang chuẩn bị giơ tay gõ cửa thì cửa lại đột nhiên mở ra từ bên trong. Nhìn tay Viên Úc Thần đang giơ giữa không trung, Sân Mộc biệt nữu(2) quay mặt đi. "Nửa ngày cũng không vào, đứng ở cửa phòng ta làm cái gì."
(2) Biệt nữu: không thoải thích (lúng túng) ; bướng bỉnh, cứng rắn, nói cái này lại nghĩ cái khác.
Viên Úc Thần cười xoa bóp mặt Sân Mộc, trước khi Sân Mộc tạc mao thì kéo người vào phòng đóng cửa lại. Nhìn hoa Vân Vụ nở rộ trên bàn, Viên Úc Thần dường như có cảm khái. "Lúc ta còn đi học, mỗi khi thời tiết chuyển lạnh vào sáu tháng cuối năm, hoa Vân Vụ sẽ nở rộ. Hoa Vân Vụ nở rất lâu, từng mảnh đỏ rực đặc biệt đẹp mắt, hoa Vân Vụ nở rộ trong trường học viện quân đội, đã trở thành một sự lãng mạn độc đáo trong trường học băng giá.
Thấy Sân Mộc dường như rất thích hoa này, Viên Úc Thần lại nói "Hoa Vân Vụ ở tinh cầu số 3 nở phi thường đẹp, chờ đến ngày hoa nở ta dẫn em đi xem."
Sân Mộc kỳ quái "Hiện giờ không thể đi sao?"
"Tinh cầu số 3 là phòng tuyến(3) nội của Lam Á tinh, quỹ đạo lệch bên ngoài, độ ấm chênh lệch khá nhiều, kỳ nở hoa có hơi muộn." Viên Úc Thần cẩn thận giải thích với Sân Mộc. "Hoa Vân Vụ chính là được phát hiện ở nơi đó, sau đó được cấy ghép từ tinh cầu số 3 trồng tại đây."
(3) Phòng tuyến: hệ thống bố trí lực lượng phòng thủ. Đường nối liền những vị trí đóng quân nhằm bảo vệ một vị trí xung yếu, một vùng đất quan trọng.
Sân Mộc nâng hoa Vân Vụ lên nhìn hồi lâu, quay đầu cười với Viên Úc Thần "Được a."
Nhìn Sân Mộc tươi cười, trong lòng Viên Úc Thần vừa động, tầm mắt chuyển đi phân nửa từ túi lấy ra ba viên tinh hạch đưa cho Sân Mộc. "Tạm thời chỉ có thế này, ta đã phân phó Phàn Diệp đi tìm."
Sân Mộc nhận lấy tinh hạch rồi cất vào túi, không sao cả nói "Không quan hệ, nếu thật sự không có biện pháp ngươi hãy đưa ta trở về địa cầu cổ, ta giết nhiều tang thi chút là được."
Mắt Viên Úc Thần tối lại, cường ngạnh nắm lấy bả vai Sân Mộc. "Không có khả năng."
Sân Mộc bình tĩnh đối diệnvới Viên Úc Thần "Úc Thần, tinh hạch với ta mà nói có ý nghĩa thế nào ngươi cũng biết. Tinh hạch, là trái tim của nhân loại, là mệnh sống của ta."
"Ta nhất định có thể chữa khỏi cho em." Viên Úc Thần kiên định.
Sân Mộc nhìn một hồi rồi nở nụ cười. " Được."
Viên Úc Thần thở dài, bất đắc dĩ với sự quật cường của Sân Mộc. "Ngày mai học viện khai giảng, em......"
"Ta sẽ đúng giờ qua đó." Sân Mộc duỗi cái eo lười, biếng nhác dựa vào người Viên Úc Thần. "Không có dị năng cũng đừng nghĩ sẽ khi dễ được ta, cào chết nó!"
Động tác giơ móng vuốt của Sân Mộc khiến Viên Úc Thần vui mừng, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút hối hận. "Nếu biết sớm một chút, ta sẽ không để em đến học viện."
"Lúc bắt đầu ta thấy rất phiền, nhưng qua một thời gian cũng cảm thấy có chút thú vị." Sân Mộc đóng mở cái miệng. "Có một số người rất buồn cười, trong nhân loại luôn có rất nhiều kỳ ba(4)."
(4) Kỳ ba: Nó cũng chỉ ra những hành vi vượt quá hành vi và suy nghĩ của người thường và điều đó không thể tưởng tượng được.
Thấy Viên Úc Thần bất động, Sân Mộc liền khẳng định Viên Úc Thần nghe không hiểu "Kỳ ba" là có ý gì. "Ngươi không sợ ta chính là một loại kỳ ba, khen ngươi."
"Em biết rõ ta là nhân loại có khả năng tổn thương em nhất, những vẫn lo lắng và chịu cứu ta, em cũng là kỳ ba."
Sân Mộc cười nhìn Viên Úc Thần thông minh một suy ra ba. "Ừ, chúng ta đều là kỳ ba, kỳ ba thông minh."
Nhu loạn đầu tóc Sân Mộc, Viên Úc Thần dặn dò "Biết em sẽ không nghe ta, nếu như đến học viện, mọi chuyện đều cần phải để ý, cẩn thận bị người tính kế."
Sân Mộc cười như không cười moi lòng bàn tay Viên Úc Thần, móng taybén nhọn ẩn ẩn có dấu hiệucắt qua làn da. "Bọn chúng mà cũng muốn đánh thắng ta."
"Bây giờ em đang rất yếu." Viên Úc Thần ăn ngay nói thật.
Sân Mộc hừ một tiếng. "Ta ghét nhất nhân loại dối trá các ngươi, tâm nhãn giống như cái sàng. Ta mới không cần sống mệt như vậy, vô câu vô thúc mới là tốt nhất. Bất quá tệ nhất là phải đi vào khuôn khổ của nhân loại, ta đều đã chết vạn năm, còn sợ này đó?"
"Tiểu Mộc!" Viên Úc Thần khí sắc xanh mét, niết xương nắm tay vang lên.
Thấy Viên Úc Thần sinh khí đến lợi hại, Sân Mộc không dám nói nữa. Viên Úc Thần nhìn chằm chằm Sân Mộc hồi lâu, thẳng đến khi lửa giận tích tụ trong ngực tan bớt,mới tiện đà đem người kéo vào lòng ngực. "Loại lời nói này, sau này không được nói nữa."
"Nga." Rầu rĩ nhỏ giọng đáp lại.
Viên Úc Thần bất đắc dĩ. "Ít nhất trước khi em khôi phục, không cần kết thù với người khác."
Sân Mộc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Viên Úc Thần muốn nói lại thôi, Viên Úc Thần ngây ra một lúc, nhớ lại đủ chuyện Sân Mộc làm trước kia, nhịn không được đỡ trán. Một Sân Mộc, một Trác Kỳ Bảo ở học viện đã kéo đủ giá trị cừu hận, lại thêm nữa thì chỉ có bạo biểu.
Châm chước một lát, Viên Úc Thần miễn cưỡng thay đổi từ ngữthích hợp. "Không cần phát sinh va chạm với người khác, hiện giờ em rất khó tự bảo vệ mình."
"Hiểu rồi." Sân Mộc gật đầu. "Ta sẽ ghi thù, chờ ta khỏe lại thì trả thù."
Viên Úc Thần bật cười "Hài tử ngoan không thể như vậy."
Sân Mộc trợn trắng mắt "Ngươi dỗ hài tử sao? Ta cũng không phải nhi tử củangươi."
"Em đương nhiên không phảinhi tử của ta, bất quá có thể có."
Nhìn ra sự trêu ghẹo trong mắt Viên Úc Thần, Sân Mộc hoảng hốt nháy mắt, đỏ lỗ tai. "Ngươi lưu manh! Là ta cứu ngươi."
"Hảo, ta lấy thân báo đáp." Viên Úc Thần nghiêm túc gật đầu.
"......" Sân Mộc
Viên Úc Thần cầm taySân Mộc. "Ân nhân cứu mạng, gả cho ta."
Vì khoảng khắcViên Úc Thần cầu hôn không đúng nơi đúng chỗ mà mặt đỏ, Sân Mộc trừng mắt không hé răng. Viên Úc Thần cẩn thận nhìnbiểu tình Sân Mộc không bỏ sót một chỗ, lặng lẽ giấu đi thất vọng trong đáy mắt, Viên Úc Thần buông tay Sân Mộc ra. "Thời gian đã muộn, đi xuống dùng cơm đi."
Nhìn theo bóng Viên Úc Thần, không biết vì sao tim Sân Mộc như ngừng đập. "Ta sẽ khôngkết hôn cùng ngươi."
Thấy bước chânViên Úc Thần khựng lại, Sân Mộc vẫn ung dung nâng cằm nhìn dáng vẻcứng đờ của Viên Úc Thần. "Bất quá đính hôn vẫn có thể."
Viên Úc Thần bỗng nhiên xoay người, không thể tin nhìn Sân Mộc.
Sân Mộc đứng dậy, ôm cánh tay như cười như không. "Chờ ta có tiền, ta cưới ngươi đi."
Sân Mộc thừa nhận, khoảng khắc này hắn xúc động, vì một khắc Viên Úc Thần thất vọngxoay người kia mà không thể buông bỏ.
Có lẽ sau này sẽ có những vướng mắc khó giải quyết, sẽ không thoải mái, nhưng hẳn là sẽ không hối hận. Người nam nhân này khiến hắn không buông bỏ được, có lẽ bản thân đối với người nam nhân này đã có một loại tình cảm khác.
Chỉ một người nam nhân này thôi!!!.
—————————————
Đến rồi đến rồi!!! Đây chính là sự kiện vĩ đại cũng quý ngài nguyên soái đây!!!! Loa loa loa
Tác giả :
Diễm Quỷ Thất Nương