Trọng Sinh Ngự Linh Sư
Chương 85
Hai ngự linh sư hắc cấp không ở đây, ai ai cũng e dè sợ hãi, lúc này họ xuất hiện, ngược lại làm người ta yên tâm.
Đàn Nhạc có thể lăn lộn lên địa vị này để được phái đến Thời gia, cũng không phải là đồ ngốc, trước đó cuồng vọng tự đại là vì Thời gia chìm vào nguy cơ chưa từng có, hắn muốn thừa cơ, nhưng tình hình trước mắt bất lợi cho hắn, ngự linh sư hắc cấp này rõ ràng mang theo địch ý. Nhìn lại những người dưới bục, Đàn Nhạc lập tức nghĩ ra gì đó, hắn nhịn đau, ngay cả thời gian chữa thương cũng không có, lập tức đứng lên thay đổi vẻ mặt, cung kính nói: “Không biết các hạ tọa trấn Thời gia, Đàn Nhạc lỗ mãng, đa tạ tiền bối xuất thủ giáo huấn, Đàn Nhạc cảm kích không thôi!"
Vẻ mặt Đàn Nhạc cực kỳ thành khẩn, so với thái độ của kẻ trên cao vừa rồi cứ như hai người, trên mặt không có chút không vui nào khi bị chặt tay, hắn vừa nói ra, biểu cảm của mọi người đã trở nên vi diệu.
Ánh mắt mọi người đều nhìn sang Thời Yến, không biết Thời Yến sẽ xử lý Đàn Nhạc ra sao.
Thời Yến nhìn bộ dạng rũ mi thuận mắt của Đàn Nhạc, loại người như Đàn Nhạc, hiểu thời biết thế, co được duỗi được, nếu để mặc hắn ta tiếp tục phát triển, tương lai nói không chừng sẽ trở thành một nhân vật lớn, nhưng Thời Yến không dự định cho hắn ta cơ hội đó.
Nghĩ đến đây, Thời Yến mỉm cười nói: “Chuyện nhỏ thôi, không cần bận lòng, nếu anh thật sự mang lòng cảm kích, thì không bằng đấu một trận với tôi. Tôi từ nhỏ nghe nói người Thổ gia giỏi phòng thủ và che giấu hành tung, nhiều năm trước gia chủ Thổ gia Đàn Phi đã đấu với gia chủ Thời Liên, danh động đại lục, tiếc rằng tôi ra đời quá muộn, chưa thể nhìn thấy, người thổ gia nhiều năm ẩn giấu trong Đàn quốc không xuất hiện trên đại lục, còn cho rằng kiếp này chỉ có thể tìm tới cửa thỉnh giáo, không ngờ hôm nay được gặp người Thổ gia, anh có chịu thành toàn tâm nguyện nhiều năm của tôi không?"
Nghe thế, vẻ mặt Đàn Nhạc lập tức dại ra, đối phương là ngự linh sư hắc cấp, cư nhiên hẹn đấu với hắn? Vậy mà cũng làm được.
Mặt Đàn Nhạc lập tức đỏ lên vì phẫn nộ và đau đớn, vừa rồi Thời Yến còn chưa xuất hiện đã trực tiếp chặt tay hắn, có thể thấy thực lực cường hãn, hắn bị lừa đá mới dám đáp ứng, vì thế Đàn Nhạc lập tức đáp: “Các hạ thân phận tôn quý, Đàn Nhạc không dám giao thủ với các hạ, huống chi các hạ còn là hắc cấp, tôi chỉ là tử cấp nhỏ nhoi, rõ ràng không phải đối thủ của các hạ…"
“Từ khi nào người Thổ gia cũng biến thành rùa rụt đầu rồi." Thời Yến chế giễu cười, “Người Thổ gia trước giờ nổi danh hiếu chiến, cái khác không nói, năm đó gia chủ Thổ gia hẹn gia chủ Thời gia, hôm nay Đàn Thành còn đứng đối lập với Thời gia, sao nào, hôm nay đến phiên Thời gia thỉnh giáo Thổ gia, Thổ gia ngược lại co ro sợ hãi, không dám đáp ứng?"
Thấy Đàn Nhạc cúi đầu lặng yên không nói, dự định cứ thế cho qua, Thời Yến thấp giọng hừ lạnh: “Hay là nói, anh căn bản không phải người Thổ gia, là mạo danh sao? Thổ gia mới lập gia chủ, thiếu chủ Đàn Thành sớm đã không còn địa vị, Thời gia xuất thủ thanh lý môn hộ cho Thổ gia, Thổ gia chắc hẳn sẽ cảm kích, sao có thể phái anh tới đây khiêu chiến Thời gia? Mà anh mạo danh người Thổ gia, vọng tưởng phá hoại tình hữu nghị của hai nước, có thể nói là dụng tâm độc ác__"
Thời Yến còn chưa nói xong, đã bị Đàn Nhạc ngắt lời, tuy hắn sợ hãi Thời Yến, nhưng cũng nhìn ra dụng tâm của y, nếu bị y xác định tội danh, hôm nay hắn phải chết tại đây. Đàn Nhạc lớn tiếng nói: “Tôi là người Thổ gia, không chỉ là ngự linh sư tử cấp, còn giỏi kỹ năng thiên phú Thổ gia, dù là ai cũng không thể mạo danh!"
“Vậy chính là đồng đảng của Đàn Thành rồi? Đàn Thành muốn gây bất lợi cho Thời gia, cùng bầy mưu tính kế với Thời Dực, giờ đây bị Thời gia xử trí, anh và đám người Đàn Thành đồng mưu, nếu Thời gia bỏ qua cho anh như thế, thế nhân còn cho rằng Thời gia dễ ức hiếp!"
Thời Yến nói xong, linh lực quanh người bạo phát, không còn cho Đàn Nhạc bất cứ cơ hội phản bác nào. Ngự linh sư tử cấp đã có thể câu thông linh khí thiên địa, đạt đến mức độ tùy thời tiêu hao linh lực tùy thời bổ sung trở lại, hắc cấp thì giống như ngự trị ở trên linh khí thiên địa, một khi Thời Yến thi triển toàn lực, linh lực cả quảng trường nhanh chóng sôi sục, không khí cũng như bị vặn vẹo.
Thời Yến đứng trên bục, quanh người tản ra ánh đen không bắt mắc, y duỗi một tay ra, hơi nhếch lên, linh lực giữa không trung lập tức vặn thành cục, kêu gào như bị y khống chế, xoay chuyển tạo thành một lốc xoáy cực lớn quanh y, ánh sáng đen quanh người Thời Yến cũng dần lan ra trong lốc xoáy, với Thời Yến là trung tâm, một luồng lốc xoáy màu đen lan ra, lốc xoáy phủ cả Thời gia, cứ như trời sập, kinh tâm động phách!
Mọi người khiếp sợ nhìn lốc xoáy trên không, mà thực lực ở trung tâm, phản phất như rất thoải mái hướng về phía Đàn Nhạc!
Lốc xoáy chậm rãi xoay chuyển dần trở nên nhanh hơn, thuận theo hướng Thời Yến chỉ, gào rú tấn công Đàn Nhạc, Đàn Nhạc thoáng cái bị màu đen đó bao trùm, chớp mắt không còn thấy rõ thân ảnh, chỉ nghe tiếng thét của Đàn Nhạc cùng đám đông thuộc hạ truyền ra, thanh âm chói lói, nghe mà rợn sống lưng.
Còn Thời Yến thao túng dị tượng thiên địa đó, phản phất như một sát thần giáng thế, nghiêm túc lạnh lẽo, trừ Thần Quang ra, tất cả mọi người đều vô thức lùi về một bước, vẻ mặt đầy kinh hãi, Thời Yến không nhắm vào họ, nhưng uy áp của lốc xoáy màu đen kia lại khiến tất cả e dè, tự hỏi lại lòng, nếu đổi lại là họ, e rằng khi đối đầu với Thời Yến đáng sợ thế này, căn bản không có chút lực kháng cự, có lẽ biểu hiện chẳng tốt hơn Đàn Nhạc bao nhiêu. Thực lực của ngự linh sư hắc cấp Thời Yến, cần phải đánh giá lại.
Không phải nói chỉ là sơ kỳ hắc cấp sao, nhìn cú phát uy vừa rồi, quả thật so được với trung kỳ hắc cấp, đặc biệt là người Kim gia, đã từng được thấy Kim Tích xuất thủ, đem so sánh với Thời Yến, phát hiện cả hai không phân trên dưới!
Thời Yến đã cường đại đến vậy, ngự linh sư hắc cấp đứng sau lưng y, vừa rồi người của bốn gia tộc lớn đều đã chứng kiến, còn đáng sợ hơn cả Thời Yến!
Lúc này mọi người mới hiểu họ đã hoàn toàn đánh giá thấp thực lực của hai ngự linh sư hắc cấp này. Chỉ trách vừa rồi khi đám người Thời Yến giao thủ với Đàn Thành, cố kỵ ngự linh sư do Thời Dực thao túng, vì thế ra tay lưu tình, tạo cho người ta ảo giác hắc cấp cũng chỉ là thế, chỉ cần mọi người đồng lòng, có thể địch lại.
Dù Thời Yến đã vào hắc cấp, lúc chiến đấu cũng thường sử dụng Cửu Trọng Sát, Cửu Trọng Sát thực tế càng thích hợp sử dụng đơn đả độc đấu, muốn giết đám Đàn Nhạc này, chỉ có đủ chấn động, mới có thể đe dọa người của bốn gia tộc! Vì thế Thời Yến không tiếc tiêu phí linh lực, tạo thanh thế thật lớn, quả nhiên trên mặt mọi người đều mang vẻ kiêng kỵ, thấy đã đủ độ nóng, Thời Yến mới thu hồi linh lực.
Lốc xoáy màu đen chậm rãi tan biến, Thời gia vốn linh khí tràn đầy, sau một chiêu của Thời Yến, linh lực cư nhiên mơ hồ có dấu hiệu khô cạn, mà đám người Đàn Nhạc, ngã dưới đất không rõ sống chết.
“Linh lực của họ đã bị hủy, tứ chi bị bẻ gãy, chẳng qua chưa chết hẳn, nhốt họ vào luyện ngục vĩnh hằng, cả đời này không được thả ra!" Thời Yến quay đầu nói với người Thời gia, lập tức có người bước lên kéo mấy ngự linh sư Thổ gia đó đi.
Thời Yến không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã lang độc như thế, Đàn Nhạc là ngự linh sư tử cấp, mười mấy người đi cùng hắn cấp bậc cũng không thấp, cư nhiên không địch lại một chiêu của Thời Yến! Hơn nữa phế đi linh mạch cần phải đánh thẳng linh lực vào mi tâm, Thời Yến chỉ dựa vào linh lực ngưng tụ đã làm được đến mức này, quả nhiên nghe đã thấy hãi hùng!
Ngay lúc này, người kéo Đàn Nhạc đi xuống đột nhiên lại gần Thời Yến, thấp giọng nói vài câu.
Đàn Thành đang ở trong tay Đàn Nhạc.
Thời Yến cười lạnh, đúng lúc cho ông ta bầu bạn với Đàn Nhạc!
Xử lý xong những kẻ có mưu đồ không tốt với Thời gia, Thời Yến quanh đầu nhìn mọi người bên dưới: “Đa tạ chư vị tham gia hôn lễ của thiếu chủ Thời Ân, chỉ là Thời gia gặp đại biến, chỉ sợ cần phải chỉnh đốn lại, không tiện chiêu đãi mọi người, xin các vị lượng thứ."
Thời Yến nói xong, lập tức có người đứng lên nói: “Thời gia đã cho ra thiên tài như các hạ, đúng là may mắn của Thời gia, đáng mừng đáng vui."
“Người này và Đàn Thành là đồng đảng, tâm địa không tốt! Chúng tôi sẽ trở về bẩm lại gia chủ chuyện hôm nay, cáo từ trước."
…
Lời khách sáo nói xong, những người trước đó thèm nhỏ dãi mệnh đan của Thời Liên, người không cam lòng bỏ đi, lúc này đi nhanh hơn ai hết.
Hỏa gia và Kim gia lập tức ly khai, nhưng người Thủy gia và Mộc gia thì ở lại.
Mộc Lam đi tới chỗ Thời Huân, hỏi thăm tin tức của Mộc Ngân Tâm, mà Thời Ân vẫn còn trong tay người Thủy gia, Thời Yến thấy họ nhìn mình tựa hồ có lời muốn nói. Người Thủy gia thấy Thời Yến nhìn họ, một ngự linh sư trong đó đứng ra, giao Thời Ân đã nửa sống nửa chết cho người Thời gia, sau đó đứng trước mặt Thời Yến, thấp giọng cung kính nói: “Thời Ân đã nói thiếu chủ Thủy gia là bị hắn hại, nhưng chưa chết, mà bị Thời Dực mang đi…"
Thời Yến trước đó đấu với Thời Dực, sau đó truy sát Thời Dực, lúc này Thời Yến lông tóc vô thương trở về, Thời Dực lại không có tung tích, người Thủy gia chỉ đành hỏi Thời Yến.
“Thời Dực đã chết." Thời Yến nói, “Nhưng chỉ cần người còn ở Thời gia, chúng tôi sẽ tận lực tìm được Thủy Liêm."
Thời Yến nói xong, dùng tâm linh liên hệ gọi Bát Hỉ, Bát Hỉ trước đó thấy Thời Yến mất tích đã đi tìm y, đúng lúc gặp Thời Yến đang trên đường trở về quảng trường, với thực lực của Thời Yến và Thần Quang hoàn toàn có thể ứng phó cục diện sau đó, Bát Hỉ liền trở về tháp thời gian tu dưỡng.
Thấy Thời Yến có việc tìm mình, Bát Hỉ lập tức chui ra, tháp thời gian tọa lạc ở Thời gia, với năng lực của Bát Hỉ, nhanh chóng tìm được Thủy Liêm, thuận tiện cũng tìm được Mộc Ngân Tâm đã mất tích. Thủy Liêm bị Thời Dực nhốt ở nhà lao Thời Thiện nhốt Thần Quang lúc trước, Mộc Ngân Tâm cũng ở đó, Thời Dực nhốt họ ở đó mục đích là học kỹ năng thiên phú của Thủy gia và Mộc gia, nhưng tiếc vẫn chưa học được, Thời Yến đã đuổi tới Thời gia.
Người Mộc gia và Thủy gia dẫn Thủy Liêm và Mộc Ngân Tâm ly khai, người ngoài đi hết, Thời gia lập tức yên tĩnh lại.
Mọi người đều bị thương hoặc nặng hoặc nhẹ, Thời Yến lấy linh thủy gom được từ đá luân hồi cho mọi người uống, hơn nữa còn cùng Thần Quang hộ pháp cho Thời Huân.
Thời Huân đình trệ ở đỉnh tử cấp nhiều năm, Thời Liên là ngự linh sư Thời gia, mệnh đan của ông cho Thời Huân dùng, hiệu quả còn tốt hơn Thời Yến trước đó sử dụng mệnh đan của ngự linh sư Thổ gia, nhưng Thời Huân không có thể chất như Thời Yến, cũng không có khế ước vợ chồng được Thần Quang tương trợ, vì thế có thể thành công hay không, phải xem vận khí của hắn thế nào.
Bố trí tầng tầng phòng hộ xung quanh Thời Huân, Thời Yến và Thần Quang ở lại trong căn phòng sát vách Thời Huân.
Lúc này đêm khuya nhân tĩnh, Thời Yến ngồi một bên nhìn chằm chằm thủy tinh ma lực ngẩn ngơ, y không truyền linh lực vào, thủy tinh ma lực không chiếu hình ảnh gì, Thời Yến chỉ ngẩn ngơ nhìn nó, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Thần Quang tâm linh tương thông với Thời Yến, nhưng lúc này Thời Yến không chủ động câu thông với hắn, Thần Quang chỉ có thể mơ hồ cảm giác được tâm trạng Thời Yến không tốt, hắn vốn đã không giỏi nói chuyện, không biết phải làm sao an ủi Thời Yến.
Ngay lúc này, Thời Yến tháo Cửu Trọng Sát xuống, để Cửu Trọng Sát hồi phục trạng thái ban đầu, sau đó đưa cho Thần Quang.
Thần Quang thấy thế, hơi nhíu mày: “Đây là muốn làm gì?"
“Cửu Trọng Sát vốn chính là một phần của đá luân hồi, với thực lực của tôi hiện tại, có dùng hay không không có gì khác biệt lắm, còn không bằng để nó tiếp tục dung làm một thể với đá luân hồi." Thời Yến nhẹ giọng nói, nhìn Thần Quang, ánh mắt kiên định.
Thần Quang dường như hiểu được Thời Yến đang nghĩ gì, sau khi nhìn lại Thời Yến một lát, hắn nhận lấy Cửu Trọng Sát. Thần Quang vốn là khí linh của đá luân hồi, Cửu Trọng Sát là một phần của đá luân hồi, vì thế muốn dung hợp lại vô cùng dễ dàng.
Thời Yến nhìn đá luân hồi biến về bộ dáng ban đầu, sau đó quay người, nhìn thủy tinh ma lực kia.
Một lát sau, thủy tinh ma lực hóa thành bụi phấn, bị Thời Yến hủy triệt để.
Thần Quang nhìn Thời Yến vẻ mặt bình tĩnh, cảm nhận cảm xúc của y, trong lòng có chút khó chịu không biết diễn tả ra sao.
Rõ ràng tất cả đã kết thúc, toàn bộ đã trôi qua, tại sao Thời Yến không vui chút nào.
Thần Quang ghé lại trước mặt Thời Yến, cúi đầu nhìn y. Thời Yến đụng phải ánh mắt quan tâm của Thần Quang, cười với hắn: “Không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao. Đá luân hồi vốn thuộc về anh, tôi nên giao nó hoàn chỉnh cho anh, còn về thủy tinh ma lực này, lưu lại cũng không còn ý nghĩa nữa, tôi trước kia dựa vào nó khích lệ mình, hiện tại đã không cần, đương nhiên phải hủy."
Thần Quang nghe thế, cúi đầu hôn lên trán Thời Yến.
Thời Yến cảm nhận được sự dịu dàng của đối phương, lòng trào lên hơi ấm, trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Lúc trước chúng ta đã nói, đợi sau khi xong hết những chuyện này, chúng ta sẽ rời khỏi đây, đi tới nơi muốn đi, thế giới này lớn như thế, chỉ riêng trên đại lục này, tôi chỉ mới đi qua Hỏa Viêm quốc và Đàn quốc Lợi quốc mà thôi, Sâm Nguyên chi địa nghe nói là một thế ngoại đào viên, Lăng Thủy quốc của Thủy tộc còn là thủy cảnh tuyệt lệ, còn có biển lớn vô tận vô biên, và những hòn đảo nhỏ ngoài kia…"
Thần Quang nhìn Thời Yến đang lẩm bẩm, ánh mắt dịu dàng: “Được."
“Còn nữa… nơi anh ra đời. Nơi đá luân hồi và Thông Thiên Mãng ra đời, nghe nói là nơi ban đầu sinh ra linh lực, tương truyền nằm ở đầu kia thế giới, trong rừng Ma Thú, vị trí cụ thể ở đâu thì không ai biết, có lẽ chúng ta cũng có thể đi xem thử… ưm…"
Lời Thời Yến cuối cùng biến mất trong miệng lưỡi giao triền, nụ hôn này dịu dàng lại triền miên, cũng xua tan đi chút buồn phiền cuối cùng trong lòng Thời Yến, đầu lưỡi giao nhau, quấn quýt lấy nhau, xem đối phương như trân bảo ôm chặt vào lòng bảo vệ.
Thời Yến ngửa đầu đáp lại nụ hôn của Thần Quang, đưa tay ôm cổ Thần Quang, thân thể cũng dán sát vào nhau.
Cảm tạ từ đầu đến cuối, hắn luôn ở bên cạnh y, chống đỡ y tiếp tục đi tới, mà ngày tháng sau này, họ cũng sẽ luôn đi cùng nhau, vĩnh viễn bên nhau.
…
Cảm nhận được tay Thần Quang luồn vào cổ áo, ngón tay mát lạnh mang theo mấy phần lãnh ý, Thời Yến giật mình, vội đẩy Thần Quang ra: “Đợi đã, chúng ta còn đang hộ pháp cho Thời Huân, Thời Huân mà có động tĩnh gì chúng ta phải ra tay, lúc này không thể làm chuyện đó…"
Thần Quang đã bị gợi lên phản ứng, hỏa nhiệt bên dưới cọ lên bụng Thời Yến, nghe Thời Yến nói thế, Thần Quang nhíu mày cắn răng, miễn cưỡng nhẫn nhịn.
Thời Yến thấy hắn nhịn cực khổ, thấp giọng cười nói: “Đợi rời khỏi Thời gia rồi, lần sau chúng ta…"
Hai mắt Thần Quang dường như phóng ra ánh sáng, hiện tại Thời Yến đã là ngự linh sư hắc cấp, sau khi bước vào hắc cấp, thể chất thay đổi nghiêng trời lệch đất so với trước, cũng có nghĩa là, lần sau có lẽ có thể không chút cố kỵ làm mấy ngày mấy đêm?
Rắn bản tính dâm, năng lực kéo dài của ma thú lại lâu hơn nhân loại nhiều, mỗi lần Thần Quang đều ăn không no, nghĩ tới cuộc sống hạnh phúc về sau, Thần Quang lập tức thỏa mãn, cúi đầu cọ cọ cổ Thời Yến, hai người cùng chuyên tâm chú ý tình trạng của Thời Huân.
Mấy ngày sau, tin tức Thời Huân đột phá hắc cấp truyền khắp đại lục, Thời gia tuy lần này tổn thương thảm trọng, nhưng lại có ba ngự linh sư hắc cấp, dù là ai cũng không dám xem thường Thời gia!
Xếp hạng năm gia tộc lớn phát sinh thay đổi vi diệu, giữa Kim gia và Thời gia có khế ước, vì thế không có động tĩnh gì, tùy ý đại lục xôn xao.
Mắt thấy Thời gia đã dần ổn định, Thời Yến và Thần Quang rời khỏi Thời gia trước, chu du đại lục.
Bát Hỉ thì ở trong tháp thời gian nỗ lực tu luyện: “Khốn kiếp, tôi cũng muốn biến thành người, tôi cũng muốn chu du đại lục!"
Thời gian dần trôi, hai năm sau, Thời gia lại liên tục xuất hiện mấy ngự linh sư tử cấp, cuộc đại chiến hai năm trước dường như đã bị mọi người quên lãng, Thời gia lại hồi phục bình tĩnh và an định ngày trước.
Cho đến một ngày nào đó, hạ nhân phụ trách dọn dẹp đến quảng trường, đột nhiên phát hiện, tháp thời gian biến mất rồi!
Thời Yến đang ở tít Lăng Thủy quốc đột nhiên giật mình, thông qua khế ước cảm ứng được biến hóa của Bát Hỉ, Thời Yến kinh ngạc ngẩng đầu nói với Thần Quang: “Thần Quang, Bát Hỉ đột phá rồi."
“Ừm…" Thần Quang hô hấp nóng hổi, từng chút từng chút gặm cắn điểm mẫn cảm trước ngực Thời Yến.
Thời Yến bị hắn vừa cắn vừa liếm, khó chịu không thôi: “Tôi nói Bát Hỉ… ưm…"
“Đợi đã… lớn quá, khốn kiếp, dịch bôi trơn đâu… vào chậm một chút…"
Bất kể Thời Yến giãy dụa thế nào, Thần Quang đỉnh lưng tiến vào trong người Thời Yến, cúi đầu linh hoạt liếm lỗ tai Thời Yến: “Chuyên tâm chút bảo bối…"
Đàn Nhạc có thể lăn lộn lên địa vị này để được phái đến Thời gia, cũng không phải là đồ ngốc, trước đó cuồng vọng tự đại là vì Thời gia chìm vào nguy cơ chưa từng có, hắn muốn thừa cơ, nhưng tình hình trước mắt bất lợi cho hắn, ngự linh sư hắc cấp này rõ ràng mang theo địch ý. Nhìn lại những người dưới bục, Đàn Nhạc lập tức nghĩ ra gì đó, hắn nhịn đau, ngay cả thời gian chữa thương cũng không có, lập tức đứng lên thay đổi vẻ mặt, cung kính nói: “Không biết các hạ tọa trấn Thời gia, Đàn Nhạc lỗ mãng, đa tạ tiền bối xuất thủ giáo huấn, Đàn Nhạc cảm kích không thôi!"
Vẻ mặt Đàn Nhạc cực kỳ thành khẩn, so với thái độ của kẻ trên cao vừa rồi cứ như hai người, trên mặt không có chút không vui nào khi bị chặt tay, hắn vừa nói ra, biểu cảm của mọi người đã trở nên vi diệu.
Ánh mắt mọi người đều nhìn sang Thời Yến, không biết Thời Yến sẽ xử lý Đàn Nhạc ra sao.
Thời Yến nhìn bộ dạng rũ mi thuận mắt của Đàn Nhạc, loại người như Đàn Nhạc, hiểu thời biết thế, co được duỗi được, nếu để mặc hắn ta tiếp tục phát triển, tương lai nói không chừng sẽ trở thành một nhân vật lớn, nhưng Thời Yến không dự định cho hắn ta cơ hội đó.
Nghĩ đến đây, Thời Yến mỉm cười nói: “Chuyện nhỏ thôi, không cần bận lòng, nếu anh thật sự mang lòng cảm kích, thì không bằng đấu một trận với tôi. Tôi từ nhỏ nghe nói người Thổ gia giỏi phòng thủ và che giấu hành tung, nhiều năm trước gia chủ Thổ gia Đàn Phi đã đấu với gia chủ Thời Liên, danh động đại lục, tiếc rằng tôi ra đời quá muộn, chưa thể nhìn thấy, người thổ gia nhiều năm ẩn giấu trong Đàn quốc không xuất hiện trên đại lục, còn cho rằng kiếp này chỉ có thể tìm tới cửa thỉnh giáo, không ngờ hôm nay được gặp người Thổ gia, anh có chịu thành toàn tâm nguyện nhiều năm của tôi không?"
Nghe thế, vẻ mặt Đàn Nhạc lập tức dại ra, đối phương là ngự linh sư hắc cấp, cư nhiên hẹn đấu với hắn? Vậy mà cũng làm được.
Mặt Đàn Nhạc lập tức đỏ lên vì phẫn nộ và đau đớn, vừa rồi Thời Yến còn chưa xuất hiện đã trực tiếp chặt tay hắn, có thể thấy thực lực cường hãn, hắn bị lừa đá mới dám đáp ứng, vì thế Đàn Nhạc lập tức đáp: “Các hạ thân phận tôn quý, Đàn Nhạc không dám giao thủ với các hạ, huống chi các hạ còn là hắc cấp, tôi chỉ là tử cấp nhỏ nhoi, rõ ràng không phải đối thủ của các hạ…"
“Từ khi nào người Thổ gia cũng biến thành rùa rụt đầu rồi." Thời Yến chế giễu cười, “Người Thổ gia trước giờ nổi danh hiếu chiến, cái khác không nói, năm đó gia chủ Thổ gia hẹn gia chủ Thời gia, hôm nay Đàn Thành còn đứng đối lập với Thời gia, sao nào, hôm nay đến phiên Thời gia thỉnh giáo Thổ gia, Thổ gia ngược lại co ro sợ hãi, không dám đáp ứng?"
Thấy Đàn Nhạc cúi đầu lặng yên không nói, dự định cứ thế cho qua, Thời Yến thấp giọng hừ lạnh: “Hay là nói, anh căn bản không phải người Thổ gia, là mạo danh sao? Thổ gia mới lập gia chủ, thiếu chủ Đàn Thành sớm đã không còn địa vị, Thời gia xuất thủ thanh lý môn hộ cho Thổ gia, Thổ gia chắc hẳn sẽ cảm kích, sao có thể phái anh tới đây khiêu chiến Thời gia? Mà anh mạo danh người Thổ gia, vọng tưởng phá hoại tình hữu nghị của hai nước, có thể nói là dụng tâm độc ác__"
Thời Yến còn chưa nói xong, đã bị Đàn Nhạc ngắt lời, tuy hắn sợ hãi Thời Yến, nhưng cũng nhìn ra dụng tâm của y, nếu bị y xác định tội danh, hôm nay hắn phải chết tại đây. Đàn Nhạc lớn tiếng nói: “Tôi là người Thổ gia, không chỉ là ngự linh sư tử cấp, còn giỏi kỹ năng thiên phú Thổ gia, dù là ai cũng không thể mạo danh!"
“Vậy chính là đồng đảng của Đàn Thành rồi? Đàn Thành muốn gây bất lợi cho Thời gia, cùng bầy mưu tính kế với Thời Dực, giờ đây bị Thời gia xử trí, anh và đám người Đàn Thành đồng mưu, nếu Thời gia bỏ qua cho anh như thế, thế nhân còn cho rằng Thời gia dễ ức hiếp!"
Thời Yến nói xong, linh lực quanh người bạo phát, không còn cho Đàn Nhạc bất cứ cơ hội phản bác nào. Ngự linh sư tử cấp đã có thể câu thông linh khí thiên địa, đạt đến mức độ tùy thời tiêu hao linh lực tùy thời bổ sung trở lại, hắc cấp thì giống như ngự trị ở trên linh khí thiên địa, một khi Thời Yến thi triển toàn lực, linh lực cả quảng trường nhanh chóng sôi sục, không khí cũng như bị vặn vẹo.
Thời Yến đứng trên bục, quanh người tản ra ánh đen không bắt mắc, y duỗi một tay ra, hơi nhếch lên, linh lực giữa không trung lập tức vặn thành cục, kêu gào như bị y khống chế, xoay chuyển tạo thành một lốc xoáy cực lớn quanh y, ánh sáng đen quanh người Thời Yến cũng dần lan ra trong lốc xoáy, với Thời Yến là trung tâm, một luồng lốc xoáy màu đen lan ra, lốc xoáy phủ cả Thời gia, cứ như trời sập, kinh tâm động phách!
Mọi người khiếp sợ nhìn lốc xoáy trên không, mà thực lực ở trung tâm, phản phất như rất thoải mái hướng về phía Đàn Nhạc!
Lốc xoáy chậm rãi xoay chuyển dần trở nên nhanh hơn, thuận theo hướng Thời Yến chỉ, gào rú tấn công Đàn Nhạc, Đàn Nhạc thoáng cái bị màu đen đó bao trùm, chớp mắt không còn thấy rõ thân ảnh, chỉ nghe tiếng thét của Đàn Nhạc cùng đám đông thuộc hạ truyền ra, thanh âm chói lói, nghe mà rợn sống lưng.
Còn Thời Yến thao túng dị tượng thiên địa đó, phản phất như một sát thần giáng thế, nghiêm túc lạnh lẽo, trừ Thần Quang ra, tất cả mọi người đều vô thức lùi về một bước, vẻ mặt đầy kinh hãi, Thời Yến không nhắm vào họ, nhưng uy áp của lốc xoáy màu đen kia lại khiến tất cả e dè, tự hỏi lại lòng, nếu đổi lại là họ, e rằng khi đối đầu với Thời Yến đáng sợ thế này, căn bản không có chút lực kháng cự, có lẽ biểu hiện chẳng tốt hơn Đàn Nhạc bao nhiêu. Thực lực của ngự linh sư hắc cấp Thời Yến, cần phải đánh giá lại.
Không phải nói chỉ là sơ kỳ hắc cấp sao, nhìn cú phát uy vừa rồi, quả thật so được với trung kỳ hắc cấp, đặc biệt là người Kim gia, đã từng được thấy Kim Tích xuất thủ, đem so sánh với Thời Yến, phát hiện cả hai không phân trên dưới!
Thời Yến đã cường đại đến vậy, ngự linh sư hắc cấp đứng sau lưng y, vừa rồi người của bốn gia tộc lớn đều đã chứng kiến, còn đáng sợ hơn cả Thời Yến!
Lúc này mọi người mới hiểu họ đã hoàn toàn đánh giá thấp thực lực của hai ngự linh sư hắc cấp này. Chỉ trách vừa rồi khi đám người Thời Yến giao thủ với Đàn Thành, cố kỵ ngự linh sư do Thời Dực thao túng, vì thế ra tay lưu tình, tạo cho người ta ảo giác hắc cấp cũng chỉ là thế, chỉ cần mọi người đồng lòng, có thể địch lại.
Dù Thời Yến đã vào hắc cấp, lúc chiến đấu cũng thường sử dụng Cửu Trọng Sát, Cửu Trọng Sát thực tế càng thích hợp sử dụng đơn đả độc đấu, muốn giết đám Đàn Nhạc này, chỉ có đủ chấn động, mới có thể đe dọa người của bốn gia tộc! Vì thế Thời Yến không tiếc tiêu phí linh lực, tạo thanh thế thật lớn, quả nhiên trên mặt mọi người đều mang vẻ kiêng kỵ, thấy đã đủ độ nóng, Thời Yến mới thu hồi linh lực.
Lốc xoáy màu đen chậm rãi tan biến, Thời gia vốn linh khí tràn đầy, sau một chiêu của Thời Yến, linh lực cư nhiên mơ hồ có dấu hiệu khô cạn, mà đám người Đàn Nhạc, ngã dưới đất không rõ sống chết.
“Linh lực của họ đã bị hủy, tứ chi bị bẻ gãy, chẳng qua chưa chết hẳn, nhốt họ vào luyện ngục vĩnh hằng, cả đời này không được thả ra!" Thời Yến quay đầu nói với người Thời gia, lập tức có người bước lên kéo mấy ngự linh sư Thổ gia đó đi.
Thời Yến không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã lang độc như thế, Đàn Nhạc là ngự linh sư tử cấp, mười mấy người đi cùng hắn cấp bậc cũng không thấp, cư nhiên không địch lại một chiêu của Thời Yến! Hơn nữa phế đi linh mạch cần phải đánh thẳng linh lực vào mi tâm, Thời Yến chỉ dựa vào linh lực ngưng tụ đã làm được đến mức này, quả nhiên nghe đã thấy hãi hùng!
Ngay lúc này, người kéo Đàn Nhạc đi xuống đột nhiên lại gần Thời Yến, thấp giọng nói vài câu.
Đàn Thành đang ở trong tay Đàn Nhạc.
Thời Yến cười lạnh, đúng lúc cho ông ta bầu bạn với Đàn Nhạc!
Xử lý xong những kẻ có mưu đồ không tốt với Thời gia, Thời Yến quanh đầu nhìn mọi người bên dưới: “Đa tạ chư vị tham gia hôn lễ của thiếu chủ Thời Ân, chỉ là Thời gia gặp đại biến, chỉ sợ cần phải chỉnh đốn lại, không tiện chiêu đãi mọi người, xin các vị lượng thứ."
Thời Yến nói xong, lập tức có người đứng lên nói: “Thời gia đã cho ra thiên tài như các hạ, đúng là may mắn của Thời gia, đáng mừng đáng vui."
“Người này và Đàn Thành là đồng đảng, tâm địa không tốt! Chúng tôi sẽ trở về bẩm lại gia chủ chuyện hôm nay, cáo từ trước."
…
Lời khách sáo nói xong, những người trước đó thèm nhỏ dãi mệnh đan của Thời Liên, người không cam lòng bỏ đi, lúc này đi nhanh hơn ai hết.
Hỏa gia và Kim gia lập tức ly khai, nhưng người Thủy gia và Mộc gia thì ở lại.
Mộc Lam đi tới chỗ Thời Huân, hỏi thăm tin tức của Mộc Ngân Tâm, mà Thời Ân vẫn còn trong tay người Thủy gia, Thời Yến thấy họ nhìn mình tựa hồ có lời muốn nói. Người Thủy gia thấy Thời Yến nhìn họ, một ngự linh sư trong đó đứng ra, giao Thời Ân đã nửa sống nửa chết cho người Thời gia, sau đó đứng trước mặt Thời Yến, thấp giọng cung kính nói: “Thời Ân đã nói thiếu chủ Thủy gia là bị hắn hại, nhưng chưa chết, mà bị Thời Dực mang đi…"
Thời Yến trước đó đấu với Thời Dực, sau đó truy sát Thời Dực, lúc này Thời Yến lông tóc vô thương trở về, Thời Dực lại không có tung tích, người Thủy gia chỉ đành hỏi Thời Yến.
“Thời Dực đã chết." Thời Yến nói, “Nhưng chỉ cần người còn ở Thời gia, chúng tôi sẽ tận lực tìm được Thủy Liêm."
Thời Yến nói xong, dùng tâm linh liên hệ gọi Bát Hỉ, Bát Hỉ trước đó thấy Thời Yến mất tích đã đi tìm y, đúng lúc gặp Thời Yến đang trên đường trở về quảng trường, với thực lực của Thời Yến và Thần Quang hoàn toàn có thể ứng phó cục diện sau đó, Bát Hỉ liền trở về tháp thời gian tu dưỡng.
Thấy Thời Yến có việc tìm mình, Bát Hỉ lập tức chui ra, tháp thời gian tọa lạc ở Thời gia, với năng lực của Bát Hỉ, nhanh chóng tìm được Thủy Liêm, thuận tiện cũng tìm được Mộc Ngân Tâm đã mất tích. Thủy Liêm bị Thời Dực nhốt ở nhà lao Thời Thiện nhốt Thần Quang lúc trước, Mộc Ngân Tâm cũng ở đó, Thời Dực nhốt họ ở đó mục đích là học kỹ năng thiên phú của Thủy gia và Mộc gia, nhưng tiếc vẫn chưa học được, Thời Yến đã đuổi tới Thời gia.
Người Mộc gia và Thủy gia dẫn Thủy Liêm và Mộc Ngân Tâm ly khai, người ngoài đi hết, Thời gia lập tức yên tĩnh lại.
Mọi người đều bị thương hoặc nặng hoặc nhẹ, Thời Yến lấy linh thủy gom được từ đá luân hồi cho mọi người uống, hơn nữa còn cùng Thần Quang hộ pháp cho Thời Huân.
Thời Huân đình trệ ở đỉnh tử cấp nhiều năm, Thời Liên là ngự linh sư Thời gia, mệnh đan của ông cho Thời Huân dùng, hiệu quả còn tốt hơn Thời Yến trước đó sử dụng mệnh đan của ngự linh sư Thổ gia, nhưng Thời Huân không có thể chất như Thời Yến, cũng không có khế ước vợ chồng được Thần Quang tương trợ, vì thế có thể thành công hay không, phải xem vận khí của hắn thế nào.
Bố trí tầng tầng phòng hộ xung quanh Thời Huân, Thời Yến và Thần Quang ở lại trong căn phòng sát vách Thời Huân.
Lúc này đêm khuya nhân tĩnh, Thời Yến ngồi một bên nhìn chằm chằm thủy tinh ma lực ngẩn ngơ, y không truyền linh lực vào, thủy tinh ma lực không chiếu hình ảnh gì, Thời Yến chỉ ngẩn ngơ nhìn nó, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Thần Quang tâm linh tương thông với Thời Yến, nhưng lúc này Thời Yến không chủ động câu thông với hắn, Thần Quang chỉ có thể mơ hồ cảm giác được tâm trạng Thời Yến không tốt, hắn vốn đã không giỏi nói chuyện, không biết phải làm sao an ủi Thời Yến.
Ngay lúc này, Thời Yến tháo Cửu Trọng Sát xuống, để Cửu Trọng Sát hồi phục trạng thái ban đầu, sau đó đưa cho Thần Quang.
Thần Quang thấy thế, hơi nhíu mày: “Đây là muốn làm gì?"
“Cửu Trọng Sát vốn chính là một phần của đá luân hồi, với thực lực của tôi hiện tại, có dùng hay không không có gì khác biệt lắm, còn không bằng để nó tiếp tục dung làm một thể với đá luân hồi." Thời Yến nhẹ giọng nói, nhìn Thần Quang, ánh mắt kiên định.
Thần Quang dường như hiểu được Thời Yến đang nghĩ gì, sau khi nhìn lại Thời Yến một lát, hắn nhận lấy Cửu Trọng Sát. Thần Quang vốn là khí linh của đá luân hồi, Cửu Trọng Sát là một phần của đá luân hồi, vì thế muốn dung hợp lại vô cùng dễ dàng.
Thời Yến nhìn đá luân hồi biến về bộ dáng ban đầu, sau đó quay người, nhìn thủy tinh ma lực kia.
Một lát sau, thủy tinh ma lực hóa thành bụi phấn, bị Thời Yến hủy triệt để.
Thần Quang nhìn Thời Yến vẻ mặt bình tĩnh, cảm nhận cảm xúc của y, trong lòng có chút khó chịu không biết diễn tả ra sao.
Rõ ràng tất cả đã kết thúc, toàn bộ đã trôi qua, tại sao Thời Yến không vui chút nào.
Thần Quang ghé lại trước mặt Thời Yến, cúi đầu nhìn y. Thời Yến đụng phải ánh mắt quan tâm của Thần Quang, cười với hắn: “Không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao. Đá luân hồi vốn thuộc về anh, tôi nên giao nó hoàn chỉnh cho anh, còn về thủy tinh ma lực này, lưu lại cũng không còn ý nghĩa nữa, tôi trước kia dựa vào nó khích lệ mình, hiện tại đã không cần, đương nhiên phải hủy."
Thần Quang nghe thế, cúi đầu hôn lên trán Thời Yến.
Thời Yến cảm nhận được sự dịu dàng của đối phương, lòng trào lên hơi ấm, trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Lúc trước chúng ta đã nói, đợi sau khi xong hết những chuyện này, chúng ta sẽ rời khỏi đây, đi tới nơi muốn đi, thế giới này lớn như thế, chỉ riêng trên đại lục này, tôi chỉ mới đi qua Hỏa Viêm quốc và Đàn quốc Lợi quốc mà thôi, Sâm Nguyên chi địa nghe nói là một thế ngoại đào viên, Lăng Thủy quốc của Thủy tộc còn là thủy cảnh tuyệt lệ, còn có biển lớn vô tận vô biên, và những hòn đảo nhỏ ngoài kia…"
Thần Quang nhìn Thời Yến đang lẩm bẩm, ánh mắt dịu dàng: “Được."
“Còn nữa… nơi anh ra đời. Nơi đá luân hồi và Thông Thiên Mãng ra đời, nghe nói là nơi ban đầu sinh ra linh lực, tương truyền nằm ở đầu kia thế giới, trong rừng Ma Thú, vị trí cụ thể ở đâu thì không ai biết, có lẽ chúng ta cũng có thể đi xem thử… ưm…"
Lời Thời Yến cuối cùng biến mất trong miệng lưỡi giao triền, nụ hôn này dịu dàng lại triền miên, cũng xua tan đi chút buồn phiền cuối cùng trong lòng Thời Yến, đầu lưỡi giao nhau, quấn quýt lấy nhau, xem đối phương như trân bảo ôm chặt vào lòng bảo vệ.
Thời Yến ngửa đầu đáp lại nụ hôn của Thần Quang, đưa tay ôm cổ Thần Quang, thân thể cũng dán sát vào nhau.
Cảm tạ từ đầu đến cuối, hắn luôn ở bên cạnh y, chống đỡ y tiếp tục đi tới, mà ngày tháng sau này, họ cũng sẽ luôn đi cùng nhau, vĩnh viễn bên nhau.
…
Cảm nhận được tay Thần Quang luồn vào cổ áo, ngón tay mát lạnh mang theo mấy phần lãnh ý, Thời Yến giật mình, vội đẩy Thần Quang ra: “Đợi đã, chúng ta còn đang hộ pháp cho Thời Huân, Thời Huân mà có động tĩnh gì chúng ta phải ra tay, lúc này không thể làm chuyện đó…"
Thần Quang đã bị gợi lên phản ứng, hỏa nhiệt bên dưới cọ lên bụng Thời Yến, nghe Thời Yến nói thế, Thần Quang nhíu mày cắn răng, miễn cưỡng nhẫn nhịn.
Thời Yến thấy hắn nhịn cực khổ, thấp giọng cười nói: “Đợi rời khỏi Thời gia rồi, lần sau chúng ta…"
Hai mắt Thần Quang dường như phóng ra ánh sáng, hiện tại Thời Yến đã là ngự linh sư hắc cấp, sau khi bước vào hắc cấp, thể chất thay đổi nghiêng trời lệch đất so với trước, cũng có nghĩa là, lần sau có lẽ có thể không chút cố kỵ làm mấy ngày mấy đêm?
Rắn bản tính dâm, năng lực kéo dài của ma thú lại lâu hơn nhân loại nhiều, mỗi lần Thần Quang đều ăn không no, nghĩ tới cuộc sống hạnh phúc về sau, Thần Quang lập tức thỏa mãn, cúi đầu cọ cọ cổ Thời Yến, hai người cùng chuyên tâm chú ý tình trạng của Thời Huân.
Mấy ngày sau, tin tức Thời Huân đột phá hắc cấp truyền khắp đại lục, Thời gia tuy lần này tổn thương thảm trọng, nhưng lại có ba ngự linh sư hắc cấp, dù là ai cũng không dám xem thường Thời gia!
Xếp hạng năm gia tộc lớn phát sinh thay đổi vi diệu, giữa Kim gia và Thời gia có khế ước, vì thế không có động tĩnh gì, tùy ý đại lục xôn xao.
Mắt thấy Thời gia đã dần ổn định, Thời Yến và Thần Quang rời khỏi Thời gia trước, chu du đại lục.
Bát Hỉ thì ở trong tháp thời gian nỗ lực tu luyện: “Khốn kiếp, tôi cũng muốn biến thành người, tôi cũng muốn chu du đại lục!"
Thời gian dần trôi, hai năm sau, Thời gia lại liên tục xuất hiện mấy ngự linh sư tử cấp, cuộc đại chiến hai năm trước dường như đã bị mọi người quên lãng, Thời gia lại hồi phục bình tĩnh và an định ngày trước.
Cho đến một ngày nào đó, hạ nhân phụ trách dọn dẹp đến quảng trường, đột nhiên phát hiện, tháp thời gian biến mất rồi!
Thời Yến đang ở tít Lăng Thủy quốc đột nhiên giật mình, thông qua khế ước cảm ứng được biến hóa của Bát Hỉ, Thời Yến kinh ngạc ngẩng đầu nói với Thần Quang: “Thần Quang, Bát Hỉ đột phá rồi."
“Ừm…" Thần Quang hô hấp nóng hổi, từng chút từng chút gặm cắn điểm mẫn cảm trước ngực Thời Yến.
Thời Yến bị hắn vừa cắn vừa liếm, khó chịu không thôi: “Tôi nói Bát Hỉ… ưm…"
“Đợi đã… lớn quá, khốn kiếp, dịch bôi trơn đâu… vào chậm một chút…"
Bất kể Thời Yến giãy dụa thế nào, Thần Quang đỉnh lưng tiến vào trong người Thời Yến, cúi đầu linh hoạt liếm lỗ tai Thời Yến: “Chuyên tâm chút bảo bối…"
Tác giả :
Hà Lam