Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 79

Xung quanh là những tạp âm xôn xao, toàn là mọi người thảo luận về trận kịch náo của Thời gia, những người thống lĩnh của các gia tộc khác thì phong độ hơn, còn chừa cho Thời gia chút thể diện, tuy đều nhìn chằm chằm Thời gia, vẻ mặt kỳ diệu, nhưng dù sao không thảo luận ngay tại đó. Nhưng âm thanh của những ngự linh sư trẻ tuổi đó, những quyền quý được mời tới đó, còn có đám đông bách tính, toàn bộ truyền hết vào tai mọi người.

Thời Dực cảm nhận ánh mắt xem kịch của những gia tộc khác truyền tới, chỉ cảm thấy tức giận công tâm, hận không thể lao lên xé xác Thời Ân.

Tháp thời gian đáng chết, Thời Ân đáng chết.

Thời Dực tức giận đến mức biểu cảm vặn vẹo, toàn thân phát run trừng Thời Ân, thấy linh khí xung quanh Thời Ân chậm rãi biến mất, sắp trở thành người bình thường. Thời Dực đột nhiên vận dụng linh khí, đang muốn giết chết Thời Ân, Đàn Thành một bên lại đột nhiên ngăn cản cậu ta.

“Đợi đã, đợi lát nữa thấy thủ thế của ta hãy động thủ."

Đàn Thành nói xong, lập tức đi tới một bước, chỉ Thời Ân âm trầm nói: “Nói bậy nói bạ."

Tình trạng lúc này đã tới thời khắc xấu nhất, Đàn Thành lại vẫn bình tĩnh như thường. Lửa giận không ngừng thiêu đốt trong mắt ông, nhưng ông không mất lý trí, âm thanh ông thông qua linh lực khuếch tán ra xung quanh, khi những người đang bàn tán thấy Đàn Thành có hành động, lập tức nhìn chằm chằm ông.

Đàn Thành dù sao cũng là thiếu chủ Thổ gia nhiều năm, gặp chuyện cũng có thể nhanh chóng bình tĩnh, ông làm ngơ áp lực những người xung quanh tạo ra, nhìn chằm chằm Thời Ân nói từng chữ: “Thời Ân, ta và cậu quen biết nhiều năm, năm đó thậm chí chúng ta còn xem nhau là tri kỷ, cậu vừa gặp đã yêu Đàn Nghiên em ta, nhưng vì nguyên nhân Thổ gia và Thời gia mà không dám ở bên nó. Cho đến mấy tháng trước, cậu nói với ta hy vọng ta có thể giúp sức cho cậu, đoạt quyền vị Thời gia cho cậu, ta vì Nghiên nhi, dẫn theo trưởng lão Thời gia, thậm chí cả chính ta cũng đích thân đến Thời gia, để tăng thêm sức mạnh cho cậu. Cũng chỉ vì hạnh phúc của Nghiên nhi, ta thương yêu nó như thế, sao có thể tự tay giết hại nó?"

Đàn Thành vừa dứt lời, Thời Ân đang định phản bác, lại phát hiện dưới uy áp của Đàn Thành, hắn cư nhiên không thể mở miệng, sau khi linh lực tan hết, hắn lập tức biến thành người bình thường. Do linh lực trong người đã bài trừ hết ra ngoài trong thời gian ngắn, vì thế hắn lúc này đặc biệt suy yếu. Đàn Thành là ngự linh sư hậu kỳ tử cấp, cho dù lúc này ông ta không điều động linh lực, chỉ dựa vào uy áp về linh hồn của ngự linh sư, đã đủ khiến hắn không cách nào cử động.

Trước hôm nay, Thời Ân luôn bị Thời Dực khống chế, Thời Dực sớm đã bố trí sẵn, người của Thời Ân trước đó đều đã giao vào tay Thời Dực và Đàn Thành. Với sự gian xảo của hai người, tự nhiên đều nắm được  yếu điểm của những người này. Những ngự linh sư Thời gia khác còn đứng trên bục, chính là đám người Thời Huân, lại bị Thời Dực tự tay thao túng, vì thế lúc này, trên bục cư nhiên không có ai có thể đứng về phía Thời Ân phản bác lời Đàn Thành.

Ngay lúc này, Thời Phong đột nhiên quay đầu qua thấp giọng nói vài câu với Thời Yến: “Gia gia đang ở gần đây…"

Thời Yến gật đầu, cúi xuống nhỏ giọng nói gì đó với Thời Phong. Trên bục đứng không ít ngự linh sư Thời gia, nhưng lại thiếu mấy vị trưởng lão, trong đó bao gồm Thời Tuệ. Lúc Thời Ân công hạ Thời gia, Thời Tuệ là một trong những người thỏa hiệp sớm nhất, khi Thời Yến còn ở Thời gia, đã sớm lĩnh giáo qua sự gian xảo và nhìn xa của trưởng lão này. Hôm nay vào cảnh tượng trọng yếu này, ông ta cư nhiên vắng mặt, có thể thấy cho dù Đàn Thành và Thời Dực Thời Ân cao minh cỡ nào, mưu tính kín kẽ ra sao, vào lúc mấu chốt cũng sẽ bị ông cáo già kia dập tắt.

Thời Yến tập trung nhìn Thời Huân. Năm ngày trước khi Thời Yến tìm được Thời Liên, ngoài mặt Thời Liên bị Thời Dực khống chế, nhưng thực tế vẫn giữ được thần trí của mình. Giống với tình huống của Thời Liên, còn có quyền gia chủ Thời Huân. Chỉ là Thời Huân bị Thời Dực và Thời Ân mang theo bên người xem như con cờ trọng yếu. Thời Huân vì tìm cơ hội cứu người trong tộc, chọn tạm thời thỏa hiệp, hắn phong kín thần trí của mình, vào thời khắc mấu chốt, có thể tạm thời thoát ly khống chế của Thời Dực.

Bát Hỉ trong tháp thời gian lúc này bị mọi người bỏ quên, đã lặng lẽ chạy tới chỗ Thời Huân. Làm theo cách đánh thức Thời Huân thoát khỏi khống chế của Thời Dực, lặng lẽ ra tay.

Thần Quang cũng nhân lúc lực chú ý của mọi người đều tập trung trên bục, âm thầm rời khỏi chỗ ngồi. Không chỉ phá hết các trận pháp ẩn mật xung quanh, còn tìm được người của Thời Ân hay Đàn Thành rồi Thời Dực mai phục xung quanh, giải quyết hết toàn bộ, tránh lát nữa Thời Yến động thủ gặp chuyện ngoài ý muốn.

Thần Quang là người tu vi cao nhất tại đó, ngự linh sư mai phục bên ngoài thực lực cao nhất không quá lam cấp. Thần Quang muốn bất tri bất giác giải quyết quả thật quá dễ. Có điều người hơi nhiều, vì thế phải tốn chút thời gian.

Thời Yến kiên nhẫn nhìn trò hề trên bục, đè nén chờ đợi Thời Tuệ đến, đợi Thời Huân thức tỉnh.

Từng câu từng chữ của Đàn Thành phản bác lại lời Thời Ân, nhưng Thời Ân vẫn không thể bác lại, tất cả mọi người đều đang nghe ông ta tiếp tục nói: “Ta vì hạnh phúc tương lai của Nghiên nhi, ở lại Thời gia mấy tháng trời, củng cố địa vị cho cậu. Mắt thấy cậu và Nghiên nhi đính hôn, chỉ đợi sau đại hôn hôm nay ta sẽ rời khỏi Thời gia. Nhưng, Thời Ân, cậu đáp trả lại ta như thế nào? Thời gian ta ở Thời gia, Đàn quốc xảy ra chuyện gì, cậu nghĩ ta không biết? Thời gia và Thổ gia là thù địch, cậu  nói với ta vì Nghiên nhi mà hóa giải ân oán đời này của chúng ta. Ta tin tưởng lời nói dối của cậu, không ngờ lại là kế điệu hổ ly sơn. Hiện nay Đàn quốc đại loạn, cậu tính toán giỏi lắm."

Đàn Thành không hổ là người nhiều năm làm thiếu chủ, tất cả những lời bất lợi cho mình ông ta không nhắc tới một chữ, chỉ nói hết những khổ sở của mình. Tin tức Đàn quốc đại loại đã sớm có tiếng gió trên khắp đại lục. Hôm nay nghe Đàn Thành chính  miệng thừa nhận, ngự linh sư các gia tộc lớn ở đây không có phản ứng gì, nhưng các bách tính bên ngoài thì huyên náo, lực chú ý quả nhiên bị dời đi không ít.

“Ông… đã giết Nghiên nhi…" Dưới khí thế của Đàn Thành, Thời Ân không thể nói quá nhiều, chỉ đành cắn răng không buông điểm này, miễn cưỡng nặn ra một câu.

Đàn Thành cười lạnh: “Cậu quả thật ngậm máu phun người, ta là anh ruột của Nghiên nhi, chăm sóc nó từ nhỏ đến lớn, dẫn nó đến Đàn quốc gả cho cậu, sao ta có thể giết em gái của mình. Rõ ràng là cậu biết tin Đàn quốc đại loạn, tự cho rằng mưu kế đã thành công, bị Nghiên nhi nhìn ra sơ hở, Nghiên nhi tâm địa thiện lương, chỉ cho rằng cậu một lòng một dạ yêu nó, nào ngờ cậu lại lợi dụng nó hại chết người thân của chúng tôi. Nghiên nhi nhìn thấu âm mưu quỷ kế của cậu. Vì che giấu, cậu tự tay giết chết vị hôn thê yêu thương cậu, thậm chí còn muốn giá họa cho ta và Thời Dực vào hôm nay. Cậu xem, tất cả bố trí của hôn lễ này, tất cả những kiến trúc mới xây, toàn là cậu đích thân hạ lệnh chế tạo. Mọi người nhìn kỹ đi, đây là cái gì, là trận pháp muốn giữ ta và Thời Dực. Cậu sớm đã tính toán hết tất cả. Hôm nay còn diễn một trò kịch hay. Ta có thể tha thứ cho cậu lợi dụng tình bạn của chúng ta lừa dối ta, nhưng ta không cách nào tha thứ cậu lợi dụng tình cảm của Nghiên nhi dành cho cậu để làm loạn Đàn quốc. Càng không cách nào tha thứ cậu giết chết Nghiên nhi, xúc phạm thi thể của nó."

Đàn Thành nói, nhanh chóng vung tay, Thời Dực nhận được lệnh liền lao tới muốn chém chết Thời Ân tại chỗ. Dù sao Thời gia đều nằm trong sự khống chế của họ, chỉ thiếu mỗi cái danh chính ngôn thuận cuối cùng mà thôi. Tuy thời khắc sau cuối bị Thời Ân hủy mất, chẳng qua không sao, lịch sử luôn viết cho người thắng lợi, hôm nay chỉ cần thuận lợi đoạt quyền, những lời đồn kia ngày sau chậm rãi xử lý.

Mắt thấy Thời Dực lao đến trước mặt Thời Ân, linh lực trong người điều động ngưng tụ thành lợi kiếm chém vào Thời Ân, linh khí bảo mệnh trên người Thời Ân bỗng nhiên tự động khởi động, ngăn cản một kích chí mạng của Thời Dực.

Thời Dực hừ lạnh một tiếng, với thực lực đỉnh tử cấp của cậu ta, phá hoại linh khí chỉ là chuyện vài phút.

Không đợi nổi nữa rồi.

Thời Yến thấy tình trạng nguy cấp, lập tức trong mắt lóe ánh bạc, một giây sau, động tác của Thời Dực chợt khựng lại. Khi Thời Dực phá được thời gian của Thời Yến, muốn động thủ với Thời Ân lần nữa, quanh người Thời Ân bỗng bùng lên ánh sáng màu đen, một màn linh lực màu đen bảo vệ quanh người Thời Ân và Đàn Nghiên, khiến Thời Dực trong thời gian ngắn không cách nào tiến thêm một bước.

‘Hắc cấp’ xuất hiện lập tức có người kinh hô, lát sau, ánh mắt tất cả ngự linh sư đều nhìn về phía Thời Yến.

Ngự linh sư đối với linh lực đều có cảm ứng nhạy bén, có thể ngoại phóng linh lực trực tiếp bảo hộ người ở xa, chỉ có hắc cấp mới làm được. Họ thuận theo khí tức linh lực quanh người Thời Ân, lập tức phát hiện khác thường của Thời Yến.

“Đó không phải là thiếu gia Thời Yến của Thời gia sao?"

“Thời Yến phế vật trong truyền thuyết?"

“Không phải đã chết rồi sao?"

“Hắc cấp? Sao y có thể trở thành ngự linh sư hắc cấp?"

Mọi người lập tức bàn luận xôn xao, Thời Yến nhìn Thời Ân chấn kinh đứng trên bục nhìn mình, cùng với Thời Dực sắc mặt âm trầm và Đàn Thành sắc mặt âm u.

Thời Ân cũng không phải kẻ ngốc, nhân lúc Thời Yến còn bảo vệ mình, Thời Dực không thể tấn công, hắn lập tức kéo lê thân thể nặng nề mệt mỏi của mình, cùng với thi thể của Đàn Nghiên, lăn xuống khỏi bục, đúng lúc rơi tới chỗ đại biểu của Thủy gia.

Thời Dực thấy thế, lập tức sắc mặt xanh mét, Thời Ân không bận tâm thân phận trốn vào đám người, cậu ta muốn giết hắn liền khó khăn.

Thời Ân mới vừa thở phào một hơi vì tránh được một kiếp, ngẩng đầu lên lại thấy người Thủy gia sắc mặt bất thiện nhìn mình.

Khi ánh mắt tất cả mọi người đều bị Thời Yến và Thời Dực Đàn Thành hấp dẫn, người Thủy gia lại đều cúi đầu nhìn Thời Ân.

“Thiếu chủ Thời Ân, trong Thủy tộc tra được thiếu chủ Thủy Liêm mất tích ở Thời gia, vừa hay lúc này thiếu chủ Thời Ân rảnh rỗi, hay là cho chúng tôi biết chuyện về thiếu chủ Thủy Liêm đi?"

Ngự linh sư Thủy tộc mỉm cười nhìn Thời Ân nhếch nhác, Thời Ân nhìn ánh mắt lạnh lẽo chứa đựng đao nhọn của họ, tim chìm vào đáy cốc.

Mà bên kia, trong lúc Thời Yến đối kháng với Thời Dực Đàn Thành, Thời Phong bên cạnh cũng lập tức đứng lên, mọi người lập tức nhìn thấy nó.

“Phản đồ Thời gia Thời Phong?"

“Không phải nó bị truy nã khắp đại lục sao, sao lại xuất hiện ở đây?"

“Tất nhiên là đến cùng Thời Yến rồi."

Đứng ra cùng Thời Phong, còn có những ngự linh sư Thời Phong mang tới.

“Ha ha, Phong nhi, trở về cũng không nói với gia gia một tiếng." Khi đám người Thời Phong hiện thân, một lão giả từ phía xa đi tới, người tại đó lập tức nhận ra thân phận của lão giả này, không phải là trưởng lão Thời Tuệ của Thời gia sao?

Sớm đã nghe tin Thời Tuệ vì Thời Phong bị truy nã sống chết không rõ mà thân thể suy yếu dần bệnh nặng tiễn khách, lúc này cư nhiên lại xuất hiện.

Đồng thời, âm thanh của Bát Hỉ vang lên trong đầu Thời Yến: “Chủ nhân, đã xong."
Tác giả : Hà Lam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại