Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư Thẩm Tang Du
Chương 62 - Chương 62

Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư Thẩm Tang Du

Chương 62 - Chương 62

Editor: kkoten

Mỗi tuần Nạp Lan Chi tới nhà ông cả bồi ông tâm sự một lần, trung tuần tháng sáu, Jude trở về, thân ảnh màu đỏ chạy chậm tới, vừa vào liền cho cô một nụ hôn đỏ thắm.

"Tiểu bảo bối, em lại xinh đẹp thêm rồi, làn da thật tốt." tay Jude không an phận sờ loạn trên mặt trên người Nạp Lan Chi.

Nạp Lan Chi cùng cô ấy kéo ra khoảng cách, giơ tay xoa xoa mặt, "Đã lâu không thấy."

Jude như chơi xấu xoa xoa tóc cô, bởi vì mới từ bể bơi ra, tóc mới vừa làm khô nên cô xoã. "Em vẫn cũng không đáng yêu chút nào."

Nạp Lan Chi đem đầu tóc vuốt lại, "Phim của chị quay xong rồi sao?"

"Hiện tại vừa mới khởi động, có lẽ chị không có biện pháp đi xem em thi đấu, đương nhiên chị sẽ xem phát sóng trực tiếp."

"Không quan hệ."

Jude mang cô đi ra ngoài ăn cơm, chính là nhà hàng của bạn cô ấy.

Jude cùng cô than phiền chuyện ở đoàn phim một lát, cô ấy ghét bỏ một số nữ diễn viên trong đoàn phim thích chơi đại bài, có đôi khi đặc biệt muốn đem nữ diễn viên kia đổi đi.

Nạp Lan Chi đại bộ phận đều là nghe cô ấy nói, ngẫu nhiên phụ họa hai câu, có đôi khi nữ diễn viên chơi đại bài thực sự làm người ta đau đầu.

Sau khi đồ ăn mang lên, Jude ăn hai miếng rồi ngừng mấy phút, Nạp Lan Chi cúi đầu dùng bữa, đột nhiên cảm giác người đối diện một hồi lâu không nói chuyện, ngẩng đầu vừa thấy, Jude nhìn chằm chằm phía trước ngây người.

"Jude?"

Jude làm một động tác im lặng, thấp giọng nói: "Đừng nói chuyện, để chị nhìn xem tên tiểu tử Kelven kia đang làm gì!"

Không đợi Jude nói xong, người phía trước đã nhìn thấy cô ấy.

"Hi, Jude!" Kelven sáng lạn hướng Jude cười, một nam một nữ ngồi đối diện Kelven cũng quay đầu lại nhìn.

Jude trốn tránh không kịp, thấp giọng mắng câu *, sau đó hướng bên kia cười gượng.

Ba người bên kia nói nói mấy câu, sau đó cùng nhau đi tới.

Kelven gấp không chờ nổi hỏi: "Jude, cậu không phải đang quay phim điện ảnh sao? Như thế nào đã trở lại?"

Chu Đế chỉ chỉ Nạp Lan Chi: "Tôi trở về xem em họ. Không được sao?"

Kelven không chút do dự gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Ở Nạp Lan Chi nhìn ra, Kelven có thể biến thành chó Nhật.

Kelven tầm mắt chuyển tới trên người Nạp Lan Chi, nhiệt tình đi lên: "Hắc, hóa ra là cô, thiếu nữ nước Z!"

Nạp Lan Chi nghi hoặc nhìn hắn, hắn lại là vị nào?

"Đây là Kelven, chính là ba năm trước đây cùng chị cùng quay bộ kịch, tóc hồng ấy em có nhớ không." Jude nhìn Nạp Lan Chi biểu tình bừng tỉnh, vừa lòng cười to, quả nhiên tóc hồng vẫn là ấn tượng khắc sâu lòng người nhất.

Kelven có chút buồn bực, "Tôi đã không còn tóc hồng nữa rồi. Đúng rồi, vị này chính là tiểu thư Caroline, vị này chính là la nạp ngươi tiên sinh, bọn họ là biên kịch."

Jude đứng lên cùng hai người ôm chào hỏi một cái: "Không nghĩ tới là hai vị, tôi xem qua rất nhiều tác phẩm của hai người, rất xuất sắc."

Hai người cũng đều nhiệt tình đáp lại: "Jude tiểu thư thật tuổi trẻ, cô thật xinh đẹp, thật không tin được cô là đạo diễn đấy."

Ở Hollywood, nhân mạch rất quan trọng, mấy người này không quen biết nhau cũng sẽ giả bộ nhiệt tình, Kelven cùng Jude đều là đạo diễn có chút danh tiếng trong thế hệ mới, Jude còn là nữ đạo diễn hiếm có trong vòng, bởi vì bề ngoài mỹ diễm này mà bị khắp nơi chú ý.

Kế tiếp Nạp Lan Chi cũng không ăn nhiều lắm, mọi người đều rất hàm súc, gọi một bàn đồ ăn cũng chưa chạm vào bao nhiêu, Kelven cùng hai vị biên kịch nói về kịch bản mới, không bao lâu sau hai vị kia rời đi trước.

Kelven: "Thiếu nữ nước Z, cô tới du lịch sao?"

"Không phải, tôi tới để huấn luyện với thi đấu."

"Huấn luyện? Thi đấu? Thi đấu gì?"

Jude đang mồm to ăn cái gì đó, vừa rồi có người ở đây cô ấy hầu như không ăn cái gì, nuốt xuống nói: "Con bé là vận động viên bơi lội quốc gia."

Kelven kinh ngạc giương miệng, "Thật lợi hại! Em là tới tham gia Giải vô địch thế giới sao?"

Nạp Lan Chi gật gật đầu.

"Tôi còn cho rằng em sẽ trở thành diễn viên chứ, tôi thấy em quay quảng cáo của Nicegg, thật sự rất có thiên phú." Kiệt phu từ đáy lòng tán dương.

"Cảm ơn, nhưng tôi rất thích như bây giờ."

Kelven chỉ có thể tiếc nuối mà lắc đầu.

Ăn cơm xong, Jude đưa cô về câu lạc bộ, đưa đến ký túc xá lúc sau, hai anh chàng Anh quốc liền hướng cô hỏi thăm, "Ashley thân ái, cô như thế nào quen Jude?"

"Cô ấy là nữ thần của bọn tôi!"

Nạp Lan Chi:...... "Chị ấy là chị họ của tôi."

Hai người kinh dị nhìn cô, một người khẳng định là người Châu Á còn người kia cũng khẳng định là người nước M, như thế nào là họ hàng đây?

"Mẹ của chị ấy là người nước M, ba chị ấy là bác cả tôi."

Hai người bừng tỉnh, sau đó lại ngượng ngùng hy vọng cô lần sau có thể giới thiệu bọn họ làm quen một chút, nếu không thì muốn hai cái ký tên cũng được.

Cô đây là gặp được fan não tàn của Jude sao?

Mãi cho đến cuối tháng sáu, tất cả mọi người đang liều mạng tập luyện, trừ bỏ thế vận hội Olympic, Giải vô địch thế giới là giải đấu quy mô lớn nhất thế giới. Ai cũng muốn lấy được thành tích tốt nhất.

Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh đã đặt vé máy bay tháng 7 tới xem cô thi đấu, Nạp Lan Tông và Mộc Uyển Tình cũng sẽ qua đấy.

Thời điểm Nạp Lan Chi trò chuyện cùng Phó Trí Thành, nói cho anh biết chuyện này, Phó Trí Thành giả vờ làm như không biết, Nạp Lan Chi tắt điện thoại, nhìn điện thoại một hồi lâu.

Ngày 6 tháng 7, đội bơi lội nước Z tập hợp ở nơi tổ chức Giải vô địch thế giới, vào ở chung cư nước M an bài cho vận động viên nghỉ ngơi.

Nạp Lan Chi nhìn đến nam nhân trước mặt, sửng sốt không nói lên lời.

"Đây là em họ của Trí Ninh, Phó Trí Thành tiên sinh, cũng là nhân viên lần này bộ ngoại giao phái tới đại sứ quán ở nước M hỗ trợ chúng ta, những tranh cãi trong Giải vô địch thế giới lần này sẽ do Phó tiên sinh xử lý." Huấn luyện viên trưởng giới thiệu đơn giản.

Phó Trí Thành hướng bọn họ gật đầu mỉm cười chào hỏi.

Một đám người đeo balo mênh mông cuồn cuộn đi vào chung cư cho vận động viên, Phó Trí Thành chậm rãi tới gần Nạp Lan Chi, thấp giọng dò hỏi: "Có mệt không? Anh giúp em cầm túi."

Nạp Lan Chi liếc mắt nhìn anh, hướng bên cạnh đi một bước.

"Tức giận, ân?" Phó Trí Thành như cũ đi theo, "Bởi vì không nói cho em, không phải vì muốn cho em kinh hỉ sao?"

"Không được phiền." Nạp Lan Chi cảm nhận được ánh mắt của các sư huynh sư tỷ trong đội, bước chân nhanh hơn, đem anh ném ở phía sau.

Hai người ở trong một chung cư nhỏ, chung cư nhỏ có hai cái phòng ngủ, một buồng vệ sinh cùng một phòng khách nhỏ. Nạp Lan Chi cùng Diệp Tử Ninh được phân tới cùng một chung cư, bởi vì Diệp Tử Ninh chọn bơi bướm, nên thời gian Nạp Lan Chi và Diệp Tử Ninh cùng nhau huấn luyện cũng rất ít, tháng sáu Diệp Tử Ninh được phân tới tập luyện ở câu lạc bộ khác, từ Đội Tỉnh đến Đội Quốc Gia, Nạp Lan Chi vẫn luôn tiếc hận thiếu mất đối thủ Diệp Tử Ninh này.

Phó Trí Thành đặc biệt đến nhìn chung cư Nạp Lan Chi ở một chút, cảm thấy vệ sinh cũng không tệ lắm, tự mình động thủ quét tước chung cư cho cô, bóng đèn tối quá thì đổi đi, kiểm tra vòi nước và bồn cầu.

Chờ Nạp Lan Chi cùng Diệp Tử Ninh sắp xếp xong đồ vào phòng ngủ đi ra, buồng vệ sinh cùng phòng khách đã được dọn sạch sẽ.

Phó Trí Thành xoa xoa mồ hôi trên thái dương, từ trên bàn nhảy xuống dưới, "Điều hòa đã giúp các em lau qua, bên trong cũng đã lau, khí thổi ra tới sẽ sạch hơn."

Diệp Tử Ninh: (⊙o⊙)

Nạp Lan Chi cầm khăn giấy đi qua.

Phó Trí Thành hơi hơi cúi đầu: "Em lau cho anh đi." Sau đó dơ tay ra ý bảo tay mình dơ.

Nạp Lan Chi lại rút ra khăn giấy khác, xoa xoa trên mặt cho anh, ở đây có người ngoài, cô cũng chỉ lau lung tung mấy cái.

Diệp Tử Ninh đè nén xuống nội tâm khiếp sợ, "Tôi còn chưa sắp đồ hết, hai người tùy ý." Sau đó tiếp tục trốn vào trong phòng, đem cửa phòng đóng lại.

Phó Trí Thành ẩn ẩn lộ ra ý cười.

Nạp Lan Chi đem khăn giấy nhét vào trong tay anh, rũ mắt, "Trước đi rửa tay nhanh lên."

Phó Trí Thành nghe lời đi rửa tay, nắm tay cô ngồi vào sô pha.

"Là anh xin bên trên sao?" Nạp Lan Chi hỏi, đôi mắt hơi hơi chớp động, cô có phải quá tùy hứng hay không, cô biết rõ anh công tác đặc biệt, không nên có nhiều yêu cầu như vậy.

Phó Trí Thành dựa vào trên sô pha, nghiêng đầu nhìn cô, "Cảm nhận được em triệu hoán anh tới."

Nạp Lan Chi cười khúc khích, lại chậm rãi nhạt dần, "Kỳ thật, không có quan hệ, em biết anh công tác đặc biệt. Lúc ấy, em chơi tiểu tính tình."

Ngữ khí của Nạp Lan Chi mang theo chút làm nũng mà chính cô cũng không phát giác, thừa nhận mình chơi tiểu tính tình, Phó Trí Thành sủng nịch nhìn cô.

"Anh có thể làm được vì em, thì anh vì cái gì không làm đây?" Phó Trí Thành ngắt lời, ánh mắt anh nhu hòa nhìn cô, "A Chi, anh hy vọng anh có thể làm được bất cứ việc gì mà anh làm được vì em."

Phó Trí Thành đi rồi, Nạp Lan Chi chống cằm nhìn bàn trà, Diệp Tử Ninh nghe tiếng đóng cửa mới đi ra, ngồi xuống bên người Nạp Lan Chi, bát quái nhìn cô, "A Chi, có tình huống nga ~"

Nạp Lan Chi buông ra tay, thẳng eo, trên mặt khó được có chút ngượng ngùng, gật gật đầu.

"Oa oa ~ thừa nhận a, chuyện khi nào?" Diệp Tử Ninh đôi mắt tỏa ánh sáng, không nghĩ tới cô gái nhỏ này nhanh như vậy.

"Tháng tư năm nay,em từ nước A trở về."

Diệp Tử Ninh tính tính cũng mới mấy tháng, "Trong đội biết không?"

Nạp Lan Chi lắc đầu: "Trừ bỏ Trí Ninh tỷ, chị là người đầu tiên."

Diệp Tử Ninh tâm lý có an ủi, người đầu tiên cũng tốt, còn tưởng rằng mình là người biết cuối chứ, nghĩ lại nha đầu này hiện tại mới vừa thành niên, lại có một loại cảm giác đồ phá hoại, cô mới mười tám một tuổi a! Mà mình lớn hơn cô một tuổi còn chưa yêu qua, có lẽ trong đội nhóm sư tỷ càng muốn giết người a.

"Ai, bất quá, chị trước kia còn cảm thấy em sẽ cùng Trịnh Khải Ninh phát triển đâu, Trịnh sư huynh đối với em khá tốt." Diệp Tử Ninh có chút tiếc nuối, Trịnh sư huynh rất soái a, dáng người kia khuôn mặt kia, dáng người thi không biết, nhưng khuôn mặt so với Phó Trí Thành soái hơn đi!

Nạp Lan Chi: "Sư huynh chính là sư huynh, hơn nữa sư huynh đối ai cũng tốt."

Diệp Tử Ninh không trả lời.

Nạp Lan Chi một lần nữa về phòng thu thập quần áo, ở trong tủ đầu giường phát hiện ra có rất nhiều cái giấy bao plastic giống như kẹo, nhéo nhéo bên trong như một quả bóng bay, Nạp Lan Chi nhìn nhìn tiếng Anh trên túi, tay như bị điện giật, đem nó ném trở về, mặt đỏ một mảnh.

Trong ngăn kéo chiếm non nửa, đại khái có mười mấy cái đi, sao lại có nhiều như vậy? Nạp Lan Chi có chút buồn rầu nên giải quyết như thế nào đây, cuối cùng đem chúng nó đều bỏ vào trong bao nilon màu đen.

Ở nhà ăn lớn giải quyết xong cơm chiều, mọi cũng lên tinh thần, chọn một phòng để mọi người cùng nhau tụ tập. Phòng của Nạp Lan Chi và Diệp Tử Ninh ở chính giữa, cho nên lựa chọn phòng này.

Phòng khách nhỏ nhiều người trở nên thực trật trội, một đám người ghé vào gần nhau cùng nhau đánh bài.

Nạp Lan Chi từ trong phòng đi ra vừa lúc gặp phải một vị sư huynh, "Sư huynh, từ từ, tôi có cái này cho anh."

Sư huynh đứng ở tại chỗ, "Giaaa? Sư muội có đồ tốt gì?"

Nạp Lan Chi đem bao nilon nhét vào trong tay hắn.

Sư huynh có chút tò mò mà mở ra, để sát vào nhìn thấy, lập tức khép bao nilon lại, khiếp sợ nhìn Nạp Lan Chi, lắp bắp nói: "Sư, sư muội, em đây là có ý gì?"

Nạp Lan Chi ngây thơ mà chớp chớp mắt, "Em không cần, cho các sư huynh a!"

Sư huynh dở khóc dở cười, đầu tiên là che lại cái trán, sau đó dựa vào trên tường, không thể ức chế, "Sư muội a, loại đồ vật này không thể tùy tiện mang cho nam nhân, phải có nội hàm."

Phòng khách cùng buồng vệ sinh cách nhau rất gần, hai người nói chuyện nhiều ít truyền tới phòng khách, người ở phòng khách hô một tiếng: "xx, sư muội tặng lễ vật gì cho ngươi a? Của chúng ta đâu?"

Sư huynh đem bao nilon quăng qua, cười nói: "Sư muội cho mọi người lễ vật."

Mấy vị sư huynh gấp không chờ nổi mở ra, một vị sư huynh nắm một cái, giơ lên, biểu tình trên mặt cứng lại.

Trịnh Khải Ninh lập tức lấy lại tinh thần, cười hỏi: "Sư muội đây là giỡn chơi sao?"

Sư huynh đem ngọn nguồn cùng mọi người nói một chút, tất cả mọi người đều cười nằm sấp xuống, Mao Lanh Canh cùng Diệp Tử Ninh đều ôm bụng cười, ngả trên mặt đất.

Nạp Lan Chi ngây ngốc %3 đứng hình, đỏ từ mặt đến cổ, nhấp môi.

"A Chi ngốc, sao có thể tùy tiện cho người khác loại đồ vật này chứ, cho loại đồ vật này là nam nhân muốn làm chuyện xấu!" Mao Lanh Canh xoa xoa nước mắt khóe mắt, lại nhịn không được cười một hồi.

Nạp Lan Chi lại đỏ thêm vài phần, các sư huynh sư tỷ xem cũng cười đủ rồi, sợ đem cô xấu hổ hỏng mất, trấn an tiểu sư muội nội tâm thuần khiết, sư muội quá thuần khiết, đám tài xế già bọn họ cũng không thể mang cô lái xe.

Vạn chúng chú mục Giải bơi lội vô địch thế giới chạng vạng ngày12 tháng 7 khai mạc, sáng sớm hôm sau bắt đầu thi đấu, đầu tiên là hạng mục cự ly dài, 1500m bơi tự do bắt đầu, Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh cũng là ngày 12 tháng 7 tới, bọn họ tới Los Angeles thăm lão gia tử trước.

buổi chiều ngày 15 tháng 7 mới có hạng mục thi đấu 400m của Nạp Lan Chi, ngày 16 là hai trăm mét bơi tự do.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Tác giả : Thẩm Tang Du
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại