Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư Thẩm Tang Du
Chương 25 - Chương 25
Editor: kkoten
Cả nhà Nạp Lan Chi ở lại Los Angeles năm ngày, Thẩm Dĩnh là nhân viên công vụ nên chỉ xin nghỉ được nửa tháng, thời gian có chút gấp gáp, liền lập tức phải đi bà cô của Nạp Lan Chi bên kia.
Bởi vì Nạp Lan Chi giúp Jude, nên Jude đặc biệt thích người em gái này, trước khi đi, Jude tặng Nạp Lan Chi một cái túi sách hàng hiệu và một cái lắc tay.
Nhà bà cô của Nạp Lan Chi ở San Francisco, từ Los Angeles đến San Francisco có ba lộ tuyến, tuyến đầu tiên có phong cảnh mê người nhất, nhưng thời gian đi cũng lâu nhất, Nạp Lan Tranh vừa lúc muốn đi San Francisco xử lý một ít công vụ, cũng không phải quá gấp, nên lái xe đưa bọn họ đi, đại khái khoảng 6 tiếng mới đến nơi.
Bà cô của Nạp Lan Chi gả đến không tồi, lấy chồng là Hoa kiều quốc tịch Mỹ, ông ấy rất thương yêu bà, con trai cũng rất hiếu thuận, lần trước viết thư lại đây oán giận con trai bà còn chưa chịu kết hôn, bởi vì tuổi của bà cô so với đại gia gia cùng ba của Nạp Lan Thừa Lập nhỏ hơn rất nhiều, cho nên con trai của bà cũng nhỏ hơn Nạp Lan Thừa Lập và Nạp Lan Thừa Đức đến hơn mười tuổi.
Tên tiếng Trung là Tiêu Thừa Nghị, anh tuấn soái khí, tự mình mở công ty.
Nhà bà cô ở chung cư cao cấp trung tâm thành phố, hai vợ chồng ở nên có chút quạnh quẽ, bà cô rất mừng khi bọn họ đến, Nạp Lan Chi nhìn phòng cho khách liền biết chủ nhân thực dụng tâm bố trí.
Bà cô nắm tay Nạp Lan Chi: "Thích sao? Trong nhà cũng không có con gái, không biết cháu thích cái gì, nên bà đi hỏi cháu gái mấy người bạn."
Thẩm Dĩnh nói: "Bọn cháu cũng chỉ ở vài ngày, cô cô quá lo lắng rồi ."
"Sao có thể nói như vậy, A Chi khó được mới tới một lần đương nhiên phải ở cho thoải mái. Ta vẫn luôn hối hận sinh Thừa Nghị xong sau đó không sinh thêm con gái."
Nạp Lan Chi ngượng ngùng cười cười: "Cháu rất thích."
Bà cô cười đến thực vui vẻ.
Chồng của bà cô là giáo sư đại học, nói không nhiều lắm, nhưng trong ngôn hành cử chỉ có thể thấy được rất thương yêu bà cô, lúc ăn cơm sẽ không lên tiếng mà gắp món ăn bà cô thích, khống chế tốt tốc độ ăn cơm, cùng bà cô ăn xong không sai biệt lắm, sau đó cầm chén đũa đều dọn vào phòng bếp.
Bà cô đã hơn 60 tuổi, bởi vì bảo dưỡng khéo léo, nhìn vào giống như chỉ hơn bốn mươi tuổi, trong giọng nói còn có sức sống giống như tiểu cô nương, "...... Tuổi trẻ đồng lứa, A Chi liền giống các cô gái nhà Nạp Lan chúng ta, trước kia Nạp Lan gia chúng ta vẫn là họ lớn trong mãn tộc, trong nhà cũng có mấy vị Vương phi, A Chi bộ dáng này thật tốt."
Ông dượng nói: "Có điểm giống bà."
Nạp Lan Thừa Lập phụ họa nói: "Đôi mắt và miệng giống cô cô. Đều nói cháu gái giống cô cô, A Chi không có cô cô, vậy mà giống bà cô đi."
Nạp Lan Chi đôi mắt đích thực không giống Nạp Lan Thừa Lập cũng không giống Thẩm Dĩnh, đại đại mắt quả vải, bà cô tuy rằng bởi vì tuổi đã cao, khóe mắt làn da có chút nếp nhăn, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được phong thái thời trẻ.
Bà cô càng xem càng thích, nắm lấy tay Nạp Lan Chi, trong miệng nói: "Nơi nào, A Chi có thể so với ta hồi trẻ còn xinh đẹp hơn nhiều."
Ông dượng nghiêm trang đứng đắn nói: "Không có, bà ở trong mắt tôi là đẹp nhất."
Bà cô ở trước mặt tiểu bối ngượng ngùng, lườm ông dượng một phen.
Mấy tiểu bối cười trộm, Thẩm Dĩnh kề tai Nạp Lan Thừa Lập nói nhỏ, "Cô cô đem dượng ăn gắt gao."
Nạp Lan Chi đáy lòng có cái khái niệm mơ mơ hồ hồ, vợ chồng nên giống bà cô ông dượng hoặc cha mẹ như vậy, trước kia cô cũng không suy xét tình a ái a mấy vấn đề này, có chút phiền muộn.
Sáng sớm hôm sau, Nạp Lan Chi gặp được con trai của bà cô, Tiêu Thừa Nghị, sắn ống tay áo màu trắng lên làm cơm sáng.
"A Chi đi, dậy sớm như vậy sao? Chờ một lát, cơm sáng sắp xong rồi." Tiêu Thừa Nghị hướng cháu gái nhỏ có chút dại ra cười cười.
Nạp Lan Chi tò mò đêm qua chú rõ ràng không ở, hôm nay buổi sáng thế nào lại tới làm cơm sáng.
Thực mau, cô liền biết.
Bà cô khí thế rào rạt ra tới, vọt vào phòng bếp, "Tiêu Thừa Nghị, lại dở chiêu này, đừng tưởng rằng làm cơm sáng ta liền tha thứ cho ngươi!"
"Mẹ, con sai rồi, con không nên thất ước, con sai rồi, con thật sự sai rồi." Tiêu Thừa Nghị không ngừng nhận sai, một đại nam nhân ở dưới tay bà cô trốn đông trốn tây.
"Hừ, ngươi chừng nào thì sửa đổi! Tiêu Thừa Nghị, ta đối với ngươi thực thất vọng." Bà cô muốn nhéo Tiêu Thừa Nghị lỗ tai.
Tiêu Thừa Nghị quyết đoán che lỗ tai lại, "Mẹ, mẹ, mẹ, đừng như vậy, A Chi đang nhìn, con làm chú thì mặt mũi này nên phóng đi nơi nào."
Nạp Lan Chi nhấp môi cười.
"Ngươi nhìn xem cháu nó đều cười ngươi, người thì lớn như vậy!"
"Bà cô, cháu đi nhìn xem ba mẹ trước, người tiếp tục."
Tiêu Thừa Nghị kêu rên: "A Chi a, cháu không thể đối với chú như vậy."
Ăn cơm sáng, bà cô đều không cho Tiêu Thừa Nghị sắc mặt tốt, đại khái là bởi vì Tiêu Thừa Nghị thường xuyên bận công việc không trở về nhà, còn luôn thất ước, làm bà cô rất bất mãn. Cô bà một lòng muốn cho Tiêu Thừa Nghị kết hôn sinh con, Tiêu Thừa Nghị đã hơn ba mươi tuổi, liền cái bạn gái cố định đều không có.
Ven biển San Francisco, có thể đi bờ biển chơi, bên bãi biển này hạt cát rất nhỏ, nằm ở trên thực thoải mái.
Nạp Lan Tông cùng Nạp Lan Thừa Lập đi bờ cát đánh bóng chuyền, đời này Nạp Lan Chi lần đầu tiên bơi ở trong biển.
Cũng không dám bơi quá xa, ở phụ cận bơi một vòng, Nạp Lan Chi cảm giác vài ngày không luyện mất đi cảm giác bây giờ đã trở lại, đặc biệt muốn tìm chỗ ít người qua lại luyện luyện một chút.
"Hi, cô bé, cháu bơi cũng thực giỏi." Soái ca da trắng đi đến gần nói.
"Cảm ơn."
"Cháu là người nước nào? Người nước R, nước H hay nước Z?"
Nạp Lan Chi: "Nước Z, xin hỏi chú có chuyện gì sao?"
Soái ca da trắng ấp úng nói không nên lời, không ngừng cào cái ót.
Nạp Lan Chi nghi hoặc mà nhìn hắn.
"Cháu bơi rất đẹp, tôi rất muốn chụp ảnh cháu, ở trong nước." Soái ca da trắng sau khi nói ra ý đồ thật của mình, thì ngượng ngùng đỏ cả mặt.
"Có lẽ không được, tôi không thích người khác chụp ảnh tôi." Nạp Lan Chi từ chối nói.
Soái ca da trắng có điểm gấp, "Không không không, cháu thật sự rất đẹp, bơi cũng đặc biệt tự nhiên, chú chỉ chụp một tấm, một tấm thôi." Soái ca da trắng khoa tay múa chân.
Nạp Lan Chi vẫn lắc đầu, "No."
Soái ca da trắng trong mắt thần thái có chút ảm đạm đi xuống, còn chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: "Thật sự không được sao?"
"Không được."
Nạp Lan Chi tiếp tục bơi lội, nơi này nước biển còn tính sạch sẽ, cũng không giống quốc nội nấu sủi cảo (?), nhưng bởi vì nghỉ hè, người vẫn đến tương đối nhiều. Lúc sau thích ứng, cô bơi ra xa một ít.
Bơi trong chốc lát, Nạp Lan Chi tựa hồ nghe thấy thanh âm răng rắc, cô quay đầu một cái, thấy dưới nước một cái cameras đối diện cô, thời điểm quay đầu, cameras còn ở quay chụp, Nạp Lan Chi từ trong nước lộ ra tới.
Soái ca da trắng cũng từ mặt nước chui ra, nhìn thấy cô liền nhanh chân chạy, có lẽ mới vừa đụng tới đá, té ngã một cái, ngã vào trong nước, thực mau lại bò dậy chạy tiếp.
Nạp Lan Chi nhìn thấy mà dở khóc dở cười, cũng không so đo hắn chụp lén mình.
Nạp Lan Chi bơi trở về, bên tai mông lung nghe được có thanh âm người kêu "help", nhô lên mặt nước, cách chỗ cô năm mươi mét có người chết đuối, hình như là trẻ con, bờ biển có người lại lội tới.
Nạp Lan Chi xem đứa bé kia lúc lên lúc xuống tựa hồ sắp không được rồi, chạy nhanh nhanh chóng bơi qua, tốc độ bơi của cô hiển nhiên người khác không thể so, Nạp Lan Chi sợ bị đứa bé cuốn lấy, vòng đến mặt sau, đem cổ đứa bé câu lấy, mặt lộ ra trên mặt nước, nỗ lực bơi trở về.
Bờ biển đã tụ tập rất nhiều người, thời điểm Nạp Lan Chi đem đứa bé kéo tới bờ biển, rất nhiều người đi lên hỗ trợ đem đứa bé kéo vào, dùng sức đè ép bụng đứa bé kia.
Nạp Lan Thừa Lập cùng Nạp Lan Tông cũng ở trong đám người, Nạp Lan Thừa Lập dùng tiếng Trung nói: "A Chi, con làm vậy quá nguy hiểm! Cùng con nói bao nhiêu lần, cứu người có khi mạng chính mình cũng liền đi theo, con là con gái, rất dễ bị người cuốn lấy."
Chuyện này Nạp Lan Chi đều hiểu, nhưng là, phản ứng đầu tiên ngăn cản không được.
Chờ đến nước trong bụng đứa bé nhổ ra lúc sau, rất nhiều người liền tản ra.
Cha mẹ đứa bé kia lúc này mới đuổi tới, ôm cậu bé rồi kêu to tên của cậu bé.
Người sơ cứu nói: "Cậu bé hẳn không còn trở ngại gì, là cô bé đáng yêu kia cứu. Hai nhười quá sơ suất, sao có thể cho trẻ con xuống nước một mình!"
Cha mẹ vô cùng cảm ơn hai người, lôi kéo hai người một hai phải liên hệ để cảm tạ.
Nạp Lan Chi nói: "Tôi là du khách."
Nạp Lan Thừa Lập tùy tiện báo tên một khách sạn nói cho bọn họ, hai vợ chồng kia mang theo con trai đi bệnh viện.
Nạp Lan Chi đang ở máy theo dõi nhìn đến đôi vợ chồng kia đứng ở cửa, có chút kinh ngạc. Bà cô ra mở cửa, bảo họ đi vào.
Hai vợ chồng tóc vàng cười đến thực vui sướng, tựa hồ thật cao hứng nhìn đến biểu tình của bọn họ, "Hi, chúng tôi là tới cảm ơn cháu. George, đây chính là chị gái đã cứu con."
George nhìn qua trông giống học tiểu học lớp năm lớp sáu, nhưng bởi vì là người nước ngoài nên nhìn qua cao lớn hơn, có lẽ là lớp ba lớp bốn, vẻ mặt shota, "Hi, chị, em là George, cảm ơn chị ngày đó đã cứu em."
Hai vợ chồng kia nói, ngay từ đầu đi khách sạn kia tìm không thấy bọn họ, vốn tưởng rằng liền tìm không được, không nghĩ tới bọn họ liền ở cái tiểu khu này, có một lần vừa lúc bị bọn họ thấy được, cho nên tìm được đến nơi này.
Cũng chỉ có thể cảm thán một câu ông trời an bài.
Mẹ George nói, George bơi lội rất giỏi, ngày thường cũng không lo lắng cậu sẽ chết đuối, lúc đấy mới thực sợ hãi.
Nạp Lan Chi nhìn nhìn tiểu shota ngồi ở bên cạnh cô, "Trước khi bơi lội nhất định phải làm nóng cơ thể, em có thể làm mấy cái đứng lên ngồi xuống, hoặc chạy một vòng."
George ngoan ngoãn nói: "Trước kia em cảm thấy làm nóng cơ thể không dùng được gì, hiện tại không dám. Một khắc kia, em cho rằng em phải đi, cho nên thấy chị như thấy mỹ nhân ngư vậy."
Mọi người đều cười.
Cha mẹ George mang theo quà cảm ơn đến, cũng không phải tiền mặt, là quần áo của công ty bọn họ, mẹ của George là nhà thiết kế thời trang, hai vợ chồng mở một công ty trang phục, hình như ở nước M có chút danh tiếng. Công ty này chủ yếu đánh vào thị trường nữ trang, cho nên tặng Nạp Lan Chi cùng Thẩm Dĩnh hai bộ, đưa Nạp Lan Thừa Lập một cái cà vạt, Nạp Lan Tông một cái đồng hồ.
Nạp Lan Chi sau khi nhìn đến danh thiếp, nhướng mày, tựa hồ, có điểm thần kỳ.
Cả nhà Nạp Lan Chi ở lại Los Angeles năm ngày, Thẩm Dĩnh là nhân viên công vụ nên chỉ xin nghỉ được nửa tháng, thời gian có chút gấp gáp, liền lập tức phải đi bà cô của Nạp Lan Chi bên kia.
Bởi vì Nạp Lan Chi giúp Jude, nên Jude đặc biệt thích người em gái này, trước khi đi, Jude tặng Nạp Lan Chi một cái túi sách hàng hiệu và một cái lắc tay.
Nhà bà cô của Nạp Lan Chi ở San Francisco, từ Los Angeles đến San Francisco có ba lộ tuyến, tuyến đầu tiên có phong cảnh mê người nhất, nhưng thời gian đi cũng lâu nhất, Nạp Lan Tranh vừa lúc muốn đi San Francisco xử lý một ít công vụ, cũng không phải quá gấp, nên lái xe đưa bọn họ đi, đại khái khoảng 6 tiếng mới đến nơi.
Bà cô của Nạp Lan Chi gả đến không tồi, lấy chồng là Hoa kiều quốc tịch Mỹ, ông ấy rất thương yêu bà, con trai cũng rất hiếu thuận, lần trước viết thư lại đây oán giận con trai bà còn chưa chịu kết hôn, bởi vì tuổi của bà cô so với đại gia gia cùng ba của Nạp Lan Thừa Lập nhỏ hơn rất nhiều, cho nên con trai của bà cũng nhỏ hơn Nạp Lan Thừa Lập và Nạp Lan Thừa Đức đến hơn mười tuổi.
Tên tiếng Trung là Tiêu Thừa Nghị, anh tuấn soái khí, tự mình mở công ty.
Nhà bà cô ở chung cư cao cấp trung tâm thành phố, hai vợ chồng ở nên có chút quạnh quẽ, bà cô rất mừng khi bọn họ đến, Nạp Lan Chi nhìn phòng cho khách liền biết chủ nhân thực dụng tâm bố trí.
Bà cô nắm tay Nạp Lan Chi: "Thích sao? Trong nhà cũng không có con gái, không biết cháu thích cái gì, nên bà đi hỏi cháu gái mấy người bạn."
Thẩm Dĩnh nói: "Bọn cháu cũng chỉ ở vài ngày, cô cô quá lo lắng rồi ."
"Sao có thể nói như vậy, A Chi khó được mới tới một lần đương nhiên phải ở cho thoải mái. Ta vẫn luôn hối hận sinh Thừa Nghị xong sau đó không sinh thêm con gái."
Nạp Lan Chi ngượng ngùng cười cười: "Cháu rất thích."
Bà cô cười đến thực vui vẻ.
Chồng của bà cô là giáo sư đại học, nói không nhiều lắm, nhưng trong ngôn hành cử chỉ có thể thấy được rất thương yêu bà cô, lúc ăn cơm sẽ không lên tiếng mà gắp món ăn bà cô thích, khống chế tốt tốc độ ăn cơm, cùng bà cô ăn xong không sai biệt lắm, sau đó cầm chén đũa đều dọn vào phòng bếp.
Bà cô đã hơn 60 tuổi, bởi vì bảo dưỡng khéo léo, nhìn vào giống như chỉ hơn bốn mươi tuổi, trong giọng nói còn có sức sống giống như tiểu cô nương, "...... Tuổi trẻ đồng lứa, A Chi liền giống các cô gái nhà Nạp Lan chúng ta, trước kia Nạp Lan gia chúng ta vẫn là họ lớn trong mãn tộc, trong nhà cũng có mấy vị Vương phi, A Chi bộ dáng này thật tốt."
Ông dượng nói: "Có điểm giống bà."
Nạp Lan Thừa Lập phụ họa nói: "Đôi mắt và miệng giống cô cô. Đều nói cháu gái giống cô cô, A Chi không có cô cô, vậy mà giống bà cô đi."
Nạp Lan Chi đôi mắt đích thực không giống Nạp Lan Thừa Lập cũng không giống Thẩm Dĩnh, đại đại mắt quả vải, bà cô tuy rằng bởi vì tuổi đã cao, khóe mắt làn da có chút nếp nhăn, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được phong thái thời trẻ.
Bà cô càng xem càng thích, nắm lấy tay Nạp Lan Chi, trong miệng nói: "Nơi nào, A Chi có thể so với ta hồi trẻ còn xinh đẹp hơn nhiều."
Ông dượng nghiêm trang đứng đắn nói: "Không có, bà ở trong mắt tôi là đẹp nhất."
Bà cô ở trước mặt tiểu bối ngượng ngùng, lườm ông dượng một phen.
Mấy tiểu bối cười trộm, Thẩm Dĩnh kề tai Nạp Lan Thừa Lập nói nhỏ, "Cô cô đem dượng ăn gắt gao."
Nạp Lan Chi đáy lòng có cái khái niệm mơ mơ hồ hồ, vợ chồng nên giống bà cô ông dượng hoặc cha mẹ như vậy, trước kia cô cũng không suy xét tình a ái a mấy vấn đề này, có chút phiền muộn.
Sáng sớm hôm sau, Nạp Lan Chi gặp được con trai của bà cô, Tiêu Thừa Nghị, sắn ống tay áo màu trắng lên làm cơm sáng.
"A Chi đi, dậy sớm như vậy sao? Chờ một lát, cơm sáng sắp xong rồi." Tiêu Thừa Nghị hướng cháu gái nhỏ có chút dại ra cười cười.
Nạp Lan Chi tò mò đêm qua chú rõ ràng không ở, hôm nay buổi sáng thế nào lại tới làm cơm sáng.
Thực mau, cô liền biết.
Bà cô khí thế rào rạt ra tới, vọt vào phòng bếp, "Tiêu Thừa Nghị, lại dở chiêu này, đừng tưởng rằng làm cơm sáng ta liền tha thứ cho ngươi!"
"Mẹ, con sai rồi, con không nên thất ước, con sai rồi, con thật sự sai rồi." Tiêu Thừa Nghị không ngừng nhận sai, một đại nam nhân ở dưới tay bà cô trốn đông trốn tây.
"Hừ, ngươi chừng nào thì sửa đổi! Tiêu Thừa Nghị, ta đối với ngươi thực thất vọng." Bà cô muốn nhéo Tiêu Thừa Nghị lỗ tai.
Tiêu Thừa Nghị quyết đoán che lỗ tai lại, "Mẹ, mẹ, mẹ, đừng như vậy, A Chi đang nhìn, con làm chú thì mặt mũi này nên phóng đi nơi nào."
Nạp Lan Chi nhấp môi cười.
"Ngươi nhìn xem cháu nó đều cười ngươi, người thì lớn như vậy!"
"Bà cô, cháu đi nhìn xem ba mẹ trước, người tiếp tục."
Tiêu Thừa Nghị kêu rên: "A Chi a, cháu không thể đối với chú như vậy."
Ăn cơm sáng, bà cô đều không cho Tiêu Thừa Nghị sắc mặt tốt, đại khái là bởi vì Tiêu Thừa Nghị thường xuyên bận công việc không trở về nhà, còn luôn thất ước, làm bà cô rất bất mãn. Cô bà một lòng muốn cho Tiêu Thừa Nghị kết hôn sinh con, Tiêu Thừa Nghị đã hơn ba mươi tuổi, liền cái bạn gái cố định đều không có.
Ven biển San Francisco, có thể đi bờ biển chơi, bên bãi biển này hạt cát rất nhỏ, nằm ở trên thực thoải mái.
Nạp Lan Tông cùng Nạp Lan Thừa Lập đi bờ cát đánh bóng chuyền, đời này Nạp Lan Chi lần đầu tiên bơi ở trong biển.
Cũng không dám bơi quá xa, ở phụ cận bơi một vòng, Nạp Lan Chi cảm giác vài ngày không luyện mất đi cảm giác bây giờ đã trở lại, đặc biệt muốn tìm chỗ ít người qua lại luyện luyện một chút.
"Hi, cô bé, cháu bơi cũng thực giỏi." Soái ca da trắng đi đến gần nói.
"Cảm ơn."
"Cháu là người nước nào? Người nước R, nước H hay nước Z?"
Nạp Lan Chi: "Nước Z, xin hỏi chú có chuyện gì sao?"
Soái ca da trắng ấp úng nói không nên lời, không ngừng cào cái ót.
Nạp Lan Chi nghi hoặc mà nhìn hắn.
"Cháu bơi rất đẹp, tôi rất muốn chụp ảnh cháu, ở trong nước." Soái ca da trắng sau khi nói ra ý đồ thật của mình, thì ngượng ngùng đỏ cả mặt.
"Có lẽ không được, tôi không thích người khác chụp ảnh tôi." Nạp Lan Chi từ chối nói.
Soái ca da trắng có điểm gấp, "Không không không, cháu thật sự rất đẹp, bơi cũng đặc biệt tự nhiên, chú chỉ chụp một tấm, một tấm thôi." Soái ca da trắng khoa tay múa chân.
Nạp Lan Chi vẫn lắc đầu, "No."
Soái ca da trắng trong mắt thần thái có chút ảm đạm đi xuống, còn chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: "Thật sự không được sao?"
"Không được."
Nạp Lan Chi tiếp tục bơi lội, nơi này nước biển còn tính sạch sẽ, cũng không giống quốc nội nấu sủi cảo (?), nhưng bởi vì nghỉ hè, người vẫn đến tương đối nhiều. Lúc sau thích ứng, cô bơi ra xa một ít.
Bơi trong chốc lát, Nạp Lan Chi tựa hồ nghe thấy thanh âm răng rắc, cô quay đầu một cái, thấy dưới nước một cái cameras đối diện cô, thời điểm quay đầu, cameras còn ở quay chụp, Nạp Lan Chi từ trong nước lộ ra tới.
Soái ca da trắng cũng từ mặt nước chui ra, nhìn thấy cô liền nhanh chân chạy, có lẽ mới vừa đụng tới đá, té ngã một cái, ngã vào trong nước, thực mau lại bò dậy chạy tiếp.
Nạp Lan Chi nhìn thấy mà dở khóc dở cười, cũng không so đo hắn chụp lén mình.
Nạp Lan Chi bơi trở về, bên tai mông lung nghe được có thanh âm người kêu "help", nhô lên mặt nước, cách chỗ cô năm mươi mét có người chết đuối, hình như là trẻ con, bờ biển có người lại lội tới.
Nạp Lan Chi xem đứa bé kia lúc lên lúc xuống tựa hồ sắp không được rồi, chạy nhanh nhanh chóng bơi qua, tốc độ bơi của cô hiển nhiên người khác không thể so, Nạp Lan Chi sợ bị đứa bé cuốn lấy, vòng đến mặt sau, đem cổ đứa bé câu lấy, mặt lộ ra trên mặt nước, nỗ lực bơi trở về.
Bờ biển đã tụ tập rất nhiều người, thời điểm Nạp Lan Chi đem đứa bé kéo tới bờ biển, rất nhiều người đi lên hỗ trợ đem đứa bé kéo vào, dùng sức đè ép bụng đứa bé kia.
Nạp Lan Thừa Lập cùng Nạp Lan Tông cũng ở trong đám người, Nạp Lan Thừa Lập dùng tiếng Trung nói: "A Chi, con làm vậy quá nguy hiểm! Cùng con nói bao nhiêu lần, cứu người có khi mạng chính mình cũng liền đi theo, con là con gái, rất dễ bị người cuốn lấy."
Chuyện này Nạp Lan Chi đều hiểu, nhưng là, phản ứng đầu tiên ngăn cản không được.
Chờ đến nước trong bụng đứa bé nhổ ra lúc sau, rất nhiều người liền tản ra.
Cha mẹ đứa bé kia lúc này mới đuổi tới, ôm cậu bé rồi kêu to tên của cậu bé.
Người sơ cứu nói: "Cậu bé hẳn không còn trở ngại gì, là cô bé đáng yêu kia cứu. Hai nhười quá sơ suất, sao có thể cho trẻ con xuống nước một mình!"
Cha mẹ vô cùng cảm ơn hai người, lôi kéo hai người một hai phải liên hệ để cảm tạ.
Nạp Lan Chi nói: "Tôi là du khách."
Nạp Lan Thừa Lập tùy tiện báo tên một khách sạn nói cho bọn họ, hai vợ chồng kia mang theo con trai đi bệnh viện.
Nạp Lan Chi đang ở máy theo dõi nhìn đến đôi vợ chồng kia đứng ở cửa, có chút kinh ngạc. Bà cô ra mở cửa, bảo họ đi vào.
Hai vợ chồng tóc vàng cười đến thực vui sướng, tựa hồ thật cao hứng nhìn đến biểu tình của bọn họ, "Hi, chúng tôi là tới cảm ơn cháu. George, đây chính là chị gái đã cứu con."
George nhìn qua trông giống học tiểu học lớp năm lớp sáu, nhưng bởi vì là người nước ngoài nên nhìn qua cao lớn hơn, có lẽ là lớp ba lớp bốn, vẻ mặt shota, "Hi, chị, em là George, cảm ơn chị ngày đó đã cứu em."
Hai vợ chồng kia nói, ngay từ đầu đi khách sạn kia tìm không thấy bọn họ, vốn tưởng rằng liền tìm không được, không nghĩ tới bọn họ liền ở cái tiểu khu này, có một lần vừa lúc bị bọn họ thấy được, cho nên tìm được đến nơi này.
Cũng chỉ có thể cảm thán một câu ông trời an bài.
Mẹ George nói, George bơi lội rất giỏi, ngày thường cũng không lo lắng cậu sẽ chết đuối, lúc đấy mới thực sợ hãi.
Nạp Lan Chi nhìn nhìn tiểu shota ngồi ở bên cạnh cô, "Trước khi bơi lội nhất định phải làm nóng cơ thể, em có thể làm mấy cái đứng lên ngồi xuống, hoặc chạy một vòng."
George ngoan ngoãn nói: "Trước kia em cảm thấy làm nóng cơ thể không dùng được gì, hiện tại không dám. Một khắc kia, em cho rằng em phải đi, cho nên thấy chị như thấy mỹ nhân ngư vậy."
Mọi người đều cười.
Cha mẹ George mang theo quà cảm ơn đến, cũng không phải tiền mặt, là quần áo của công ty bọn họ, mẹ của George là nhà thiết kế thời trang, hai vợ chồng mở một công ty trang phục, hình như ở nước M có chút danh tiếng. Công ty này chủ yếu đánh vào thị trường nữ trang, cho nên tặng Nạp Lan Chi cùng Thẩm Dĩnh hai bộ, đưa Nạp Lan Thừa Lập một cái cà vạt, Nạp Lan Tông một cái đồng hồ.
Nạp Lan Chi sau khi nhìn đến danh thiếp, nhướng mày, tựa hồ, có điểm thần kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Thẩm Tang Du