Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư Thẩm Tang Du
Chương 11 - Chương 11
Editor: kkoten
Làm em gái của hai đại nam thần Đức Uy, lại còn là bạn tốt của Mộc Uyển Tình, Nạp Lan Chi cùng Hứa Nhược Thủy không thể nói là đi ngang, nhưng trên cơ bản không người nào dám khi dễ.
Nạp Lan Tông cùng Hứa Ứng Lâm muốn cho các cô gia nhập Hội Học Sinh, cũng để tiện chiếu cố dễ hơn. Nhưng hai người kiên định mà cự tuyệt, chê cười, đi Hội Học Sinh còn không bằng không đi đâu!
Hai người rối rắm hồi lâu, vẫn quyết định đi manga anime xã, hai người đều là fan trung thực của B trạm.
Manga anime xã là xã đoàn rất lớn, tuy rằng lực ảnh hưởng của nó không lớn, nhưng mỗi năm nhân số muốn gia nhập lại nhiều nhất, muốn vào thì phải có chút quan hệ.
Xã trưởng Manga anime xã là một nam sinh vóc dáng thấp mang mắt kính, vẻ mặt trạch nam, hai đại nam thần Đức Uy câu lấy vai hắn, thời điểm đem hắn hướng bên cạnh mang đi, vẻ mặt xã trưởng hoảng sợ.
Ở trước mắt bao người, hai người nói nói mấy câu xong, xã trưởng vẻ mặt liền minh bạch, liên tục gật đầu.
Hai người vỗ vỗ bả vai xã trưởng, tiêu sái mà đi.
Nghe nói, sau đó xã trưởng nói với phó xã trưởng: Đã đến lúc xã của chúng ta cần cải thiện gien!
Đức Uy có tiết tự học buổi tối, nhưng Nạp Lan Chi xin nghỉ tiết tự học buổi tối, cô yêu cầu phải huấn luyện, học ở cao trung bình thường cô đã hao phí rất nhiều chuyện vào học tập, thời gian tiết tự học buổi tối liền dùng để huấn luyện.
Yêu cầu hàng đầu bất luận hạng mục thể thao gì đều là thời gian luyện tập lâu dài cùng với thiên phú mới có thể bước lên sàn đấu thế giới, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều phụ huynh không muốn con mình lựa chọn con đường thể thao này, thứ nhất con đường này rất vất vả, thứ hai con đường này không có đường rút lui. Hoặc là làm được tốt nhất, hoặc là tầm thường vô vi, nửa đời sau toàn hủy.
Thẩm Dĩnh nội tâm cũng không tán đồng con mình lựa chọn con đường này, nhưng là đối với chấp niệm của chồng, bà lựa chọn trầm mặc.
Nạp Lan Chi biểu hiện xuất sắc làm Nạp Lan Thừa Lập vui mừng đồng thời cũng có chút áy náy, hôm nay sau khi huấn luyện xong, Nạp Lan Thừa Lập lau tóc cho cô, nhìn thấy tay con gái, áy náy càng sâu. Bởi vì thời gian dài ngâm mình trong nước, da ở tay và chân thực dễ mất nước, dễ bị tróc da, Nạp Lan Chi nhịn không được bóc bóc lớp da bị tróc kia.
"A Chi, con có hận ba bắt con làm tuyển thủ bơi lội không?"
Nạp Lan Chi ngẩng đầu, thấy đáy mắt của ba cô tràn đầy áy náy, mỉm cười nói: "Con sẽ không, đây là con chính mình lựa chọn. Nhưng con biết nếu ba bắt anh trai lựa chọn bơi lội, con, anh và ba ba đều sẽ không vui sướng gì."
Nạp Lan Thừa Lập cách khăn lông, xoa xoa đầu cô, buồn bã mất mát, "Kỳ thật, đã không còn quan trọng vậy, chính là, ba không cam lòng......"
Nạp Lan Chi khó hiểu nhìn ông.
Nạp Lan Thừa Lập cười cười không nói nữa, tiếp tục cho lau tóc cho cô.
Nạp Lan Chi cầm hộp cơm đi tìm Hứa Nhược Thủy, Hứa Nhược Thủy ngồi bên người Mộc Uyển Tình hướng cô vẫy tay.
Đi học học sinh đều sẽ mang cơm hộp theo, đồ ăn ở Đức Uy không khó ăn, nhưng cơm tập thể nơi nào so được với trong nhà làm, sáu người mang theo cơm hộp bàn lên bàn.
"Tớ thích nhất mẹ A Chi làm thức ăn chay, các cậu cũng nếm thử xem." Mộc Uyển Tình không khách khí mà ăn miếng đầu tiên.
Thẩm Dĩnh làm bánh bao thịt nấm kim châm, hoành thánh cùng đầu bếp khách sạn không phân cao thấp, Phan Tịnh giơ thẳng ngón tay cái lên.
Hứa Nhược Thủy nếm một lần sau nói: "Mẹ chị Tiểu Nguyện làm đồ ăn cũng rất ngon."
"Là bà nội tiểu Nguyện làm, bà nội tiểu Nguyện tay nghề đặc biệt tốt!"
Lâm Nguyện mang đồ ăn nhiều nhất, hai hộp cơm một bình nước, thực phong phú, cô ấy hướng trung gian đẩy hộp qua, "Tớ ăn không hết, mọi người ăn nhiều một chút."
"Đúng rồi, thứ bảy tuần sau mọi người tới nhà tớ đi!" Mộc Uyển Tình nói.
"Có chuyện gì sao?" Lâm Nguyện nhỏ giọng hỏi.
Nạp Lan Chi nói: "Sinh nhật tiểu Tình."
Mộc Uyển Tình thấy cô không chút do dự mà nói ra, như là ghi tạc đáy lòng, cô ấy trong lòng ấm áp, A Chi chính là một người như vậy, chỉ cần được cô chấp nhận, cô liền sẽ đem ngươi ghi tạc trong lòng.
"Chị, em có thể ngồi cùng chị được không?" Mộc Uyển Tâm bưng mâm đồ ăn đứng ở bên cạnh.
Bên người cô gái bên cạnh cô ta kinh hô: "Trương Uyển Tâm, hóa ra chị cậu là Mộc Uyển Tình a!"
Mộc Uyển Tình hướng vị đồng học kia cười cười, "Không phải a, Uyển Tâm là con gái của bạn ba tôi, gần đây ở nhờ ở nhà tôi."
Đồng học nga một tiếng, kia một tiếng nga lớn lên lệnh người ý vị thâm trường.
"Ngượng ngùng a, bọn tôi còn có người muốn ngồi, khả năng không có chỗ cho cô." Dứt lời, Mộc Uyển Tình liền phất phất tay hướng Hứa Ứng Lâm cùng Nạp Lan Tông đang đi tới, "Hứa Ứng Lâm, Nạp Lan Tông."
Mộc Uyển Tâm ngượng ngùng tránh ra.
Hai người không hiểu chuyện gì đã bị kéo đến một bàn này, nhóm anh em phía sau thanh âm ồn ào không ngừng. "Mỹ nữ vây quanh, Ứng Lâm A Tông phúc khí thực tốt." "Khổ cho anh em chúng ta, hai người kia ăn sơn trân hải vị, chúng ta ăn trấu tào."
Nam sinh bọn họ chỉ có ít người mang theo cơm hộp, đều ngại phiền toái, nhưng nếu gặp được nữ sinh quan hệ tốt một chút, vẫn được chia cho chút ít.
"Các cậu nơi này thức ăn quá phong phú đi." Hứa Ứng Lâm cảm thán một tiếng, cũng không chút khách khí mà vươn chiếc đũa.
Nạp Lan Tông: "Nhà hai chúng ta trọng nam khinh nữ a, mẹ tôi sáng sớm dậy liền chuẩn bị này chuẩn bị kia cho A Chi, tôi chẳng qua là nhân tiện hưởng nhờ thôi."
Cùng mệnh tương liên hai anh em xúc động ra sức ăn đồ ăn.
Nạp Lan Chi, Hứa Nhược Thủy: Ha hả.
Nạp Lan Tông cảm thấy em hắn gần đây đặc biệt kỳ quái, không biết trúng cái gì gió, cư nhiên muốn hắn mang cô đi Phổ Đà Tự. Phổ Đà Tự là một chùa nổi tiếng bên cạnh thành phố S, khoảng cách không xa.
Hắn trước kia cũng không phát hiện em hắn một lòng hướng Phật a!
Đặc biệt là hiện tại, cư nhiên đi một bậc bái một bậc ( không phải quỳ lạy là đứng khom lưng bái ), Nạp Lan Tông thật là nghĩ trăm lần cũng không ra.
"A Chi a, này, có phải quá thành tâm rồi hay không." Nạp Lan Tông thật sự là chịu không nổi mấy ánh mắt của người đi ngang qua.
Nạp Lan Chi tiếp tục, "Anh có thể đi trước chờ em ở trên."
Tính, Nạp Lan Tông cảm thấy nếu hắn để cô một mình ở lại, về nhà chắc chắn ba mẹ liền bắt hắn xuất gia làm hòa thượng! Vẫn nên bái Phật Tổ, làm em hắn đầu óc bình thường chút.
Thời điểm hai người bái đến cổng chùa đã là giữa trưa, trời mùa thu vẫn còn khí nóng, hai người cả người đều ướt đẫm.
Nạp Lan Chi cho vào rương công đức hai trăm nguyên, viết hai cái tên vào.
"A Chi, vì cái gì muốn viết tên Mộc Uyển Tình?"
"Vì chị ấy cầu phúc." Nạp Lan Chi quỳ gối trước tượng Phật lớn nhất phía trước, sờ sờ Phật châu trên cổ tay, kiếp sau không dễ, kiếp trước chi công đổi lấy kiếp này, nguyện Phật Tổ.......
Sau khi thắp hương xong, Nạp Lan Chi dò hỏi tiểu sa di có thể gặp mặt chủ trì không, tiểu sa di không dám nhìn mặt cô, mặt đỏ ấp úng, ném xuống một câu đi hỏi chủ trì một chút, sau đó chạy đi.
"A di đà phật." Chủ trì què chân đi tới, chủ trì nơi này pháp danh Tuệ Ngộ, thông tỉnh ngộ, khi trẻ đã làm việc ác, trải qua không ít trắc trở quay đầu hối cải.
Lúc này trong chùa người không nhiều lắm, người thắp hương cũng đều đã trở về.
Tiểu sa di lại chạy tới mời Nạp Lan Chi đi qua, Nạp Lan Tông cũng muốn cùng đi qua thì bị Nạp Lan Chi ngăn cản.
Nạp Lan Chi cung kính khom lưng: "Đại sư, tín nữ có một Phật châu, mong rằng đại sư khai quang." Từ trên cổ tay cởi Phật châu ra, tiến lên đưa tới.
Tuệ Ngộ đại sư tiếp nhận tinh tế vuốt ve, than nhẹ một tiếng, "Thí chủ tâm ý như thế, chính là bảo hộ tốt nhất. Thiện nhân thiện quả, đáng quý."
Nạp Lan Chi lặng im không nói, "Nếu trong lòng có oán thì như thế nào?"
"Người trên đời, sao có thể không oán không hối được. Oán khí tan hết, hối lỗi sửa sai, hướng tới tân sinh." Tuệ Ngộ đại sư đem Phật châu trả lại cho Nạp Lan Chi, "Thí chủ người nhớ tới tình nghĩa của thí chủ, sẽ tự động xuất hiện, Phật châu này, quan trọng không phải Phật Tổ bảo hộ."
Mộc gia.
"Tiểu Tình, cuối tuần sau ta mang con cùng Uyển Tâm ra ngoài chơi đi, Uyển Tâm tới đây lâu như vậy, chúng ta còn chưa có mang con bé đi ra ngoài chơi đùa."
Mộc Uyển Tình cầm cái muỗng trong tay hơi hơi căng thẳng.
Mộc phu nhân đi công tác, muốn đi hai tuần, trước khi đi còn thực xin lỗi mà nói sẽ mang lễ vật trở về tặng cô.
"Đúng vậy, chị, em cũng muốn đi chơi a, em còn không có đi qua......." Mộc Uyển Tâm cười tủm tỉm nói ra một chuỗi tên, bộ dáng nâng đầu thực cao hứng.
Mộc Uyển Tình vẻ mặt tiếc nuối, "Vẫn là ba ba bồi Uyển Tâm đi thôi, con ngày đó vừa lúc có chuyện, trong trường học có việc, con đã đáp ứng người ta rồi, không có biện pháp." Cô thế nào lại đi quấy rầy một nhà các người đâu!
Mộc giáo sư cũng không cưỡng cầu.
Cùng ngày, Mộc Uyển Tình đứng ở trên thang lầu nhìn đôi cha con kia thân cận kéo tay ra cửa, gương mặt giả như tươi cười lập tức dỡ xuống, xoay người đến phòng bếp chuẩn bị đồ chiêu đãi.
9 giờ rưỡi, người lục tục tới. Nạp Lan Chi cùng Nạp Lan Tông là hai người cuối cùng.
"A Chi, Nạp Lan Tông, đến muộn, trừng phạt, phải trừng phạt a." Phan Tịnh này e sợ thiên hạ không đủ loạn.
Nạp Lan Chi lấy ra một hộp gỗ khắc hoa, "Quà của chị."
Mộc Uyển Tình yêu thích không buông tay, "Hộp gỗ thực tinh xảo a, chị có thể mở ra bây giờ không?"
Nạp Lan Chi gật gật đầu.
Một chuỗi Phật châu lẳng lặng nằm ở bên trong, có một cỗ Phật hương phiêu tán trong không khí.
"Oa, Phật châu a!" "Đồ cổ sao?"
Nạp Lan Tông nói: "Vì cái Phật châu này, A Chi còn đặc biệt đi Phổ Đà Tự, đi một bậc bái một bậc lên đến cổng chùa còn thỉnh chủ trì khai quang đâu!"
Nạp Lan Chi trừng mắt nhìn hắn, không phải làm anh đừng nói sao!
Nghe vậy, Mộc Uyển Tình ôm lấy Nạp Lan Chi, ở bên tai cô nói: "Cảm ơn, đây là món quà tốt nhất chị nhận được, thật sự."
Nạp Lan Chi ngượng ngùng vỗ vỗ cô ấy.
Đã không có người lớn ở nhà, một đám người đều như là vô pháp vô thiên, cả phòng khách chạy đến loạn, bánh kem cũng ném khắp nơi, bảo mẫu ở một bên nhìn cũng lắc lắc đầu, kẻ có tiền như thế nào đều lãng phí như vậy, bánh kem ngon như vầy không ăn mà còn bôi trên mặt.
Ăn qua cơm trưa, mọi người nhất trí đồng ý chơi bài, thua thì bị dán giấy, chỉ chốc lát sau thọ tinh liền biến thành người giấy.
"Tiên sinh, ngài đã trở lại."
Phòng khách không khí vui vẻ lập tức im bặt.
Mộc giáo sư mở cửa đi vào: "Mộc Uyển Tình! Ngươi không phải nói cho ta ngươi có việc sao? Đây là cái ngươi gọi là có việc?"
Mộc Uyển Tình mặt vô biểu tình mà lấy tờ giấy trên mặt xuống.
Mộc Uyển Tâm kéo kéo tay áo Mộc giáo sư, vẻ mặt khó xử mà nhìn hai bên, "Chú bình tĩnh, có lẽ chị ấy không muốn cùng đi chơi với cháu."
"Thật ngượng ngùng, tôi không có em gái lớn như cô, mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi."
"Mộc Uyển Tình, ngươi đây là cái thái độ gì! Ngươi không muốn đi liền thôi, hà tất gạt bọn ta! Ngươi hiện tại đây là có chuyện gì? Kêu bạn tới trong nhà cuồng hoan?" Mộc giáo sư trợn mắt tức giận nhìn.
Một đám người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết như thế nào cho phải.
Phan Tịnh đi theo Mộc Uyển Tình đứng lên, lớn tiếng chất vấn nói: "Chú Mộc, chú rảnh rỗi bồi con gái bạn cũ đi ra ngoài chơi, như thế nào liền không rảnh bồi Uyển Tình ăn sinh nhật?"
Sinh nhật? Mộc giáo sư trong đầu nháy mắt mắc kẹt, sau đó chính là xấu hổ.
"Hôm nay là sinh nhật chị sao? Em không biết, chú muốn mang chị ra ngoài chơi ăn sinh nhật cùng chị đi, không nghĩ tới chị không muốn đi."
Nạp Lan Chi cười nhạo: "Sau đó biến thành sinh nhật của cô."
Mấy người còn lại cũng muốn cười, nhưng cũng đều nhịn xuống, thật là lần đầu tiên nhìn thấy người trợn mắt nói dối như vậy. Rõ ràng Mộc Chính Thiên căn bản không nhớ rõ sinh nhật con gái.
Mộc giáo sư một đang lửa giận đùng đùng liền bị tắt như vậy, mặt trên còn tro đâu.
Mộc Uyển Tình đưa mọi người ra ngoài, xin lỗi nói: "Xin lỗi, làm các cậu khó xử rồi."
"Chị tiểu Tình, lại không phải chị làm sai. Nhưng mà, hôm nay vẫn là sinh nhật chị đâu." Hứa Nhược Thủy an ủi nói.
"Chúng ta lần sau lại làm cho cậu cái khác." Phan Tịnh phẫn hận mà nhìn nhìn biệt thự bên trong, " Trương Uyển Tâm kia một bụng đầy kiếm, tớ xem a, vẫn là sớm một chút đem cô ta tiễn đi đi."
Mộc Uyển Tình hơi hơi mỉm cười: "Các cậu trở về sớm đi, thật ra làm các cậu mất hứng rồi."
"Không có việc gì, vẫn rất cao hứng."
Từng người tạm biệt, chỉ còn Lâm Nguyện và anh em Nạp Lan ở nội thành cũ, tiện đường nên đi cùng nhau.
Đi trên đường, Lâm Nguyện thở dài một tiếng: "Tiểu Tình cần gì phải ngỗ nghịch chú Mộc, Trương Uyển Tâm kia cũng không có gì, chính là hai cha con vốn dĩ quan hệ tốt, hơn nữa Trương Uyển Tâm cũng không phải không thể ở chung......"
"Có một số người, trời sinh chính là địch nhân." Nạp Lan Chi dừng chân, nhàn nhạt liếc cô ấy một cái, nói với Nạp Lan Tông : "Chờ một em chút, em đi một chút sẽ quay lại." Sau đó bắt đầu chạy quay lại nhà họ Mộc.
Lâm Nguyện: "Tớ nói sai rồi sao? A Chi, tức giận sao?"
"Không có, khả năng A Chi quay lại tìm Mộc Uyển Tình."
Thời điểm Nạp Lan Chi quay lại, Mộc Uyển Tình còn đang thu thập tàn cục hôm nay, thấy cô trở lại, tưởng cô quên thứ gì.
"Uyển Tình, lúc em đi Phổ Đà Tự, chủ trì có nói một câu, oán khí tan hết, hối lỗi sửa sai, hướng đến tân sinh!"
Làm em gái của hai đại nam thần Đức Uy, lại còn là bạn tốt của Mộc Uyển Tình, Nạp Lan Chi cùng Hứa Nhược Thủy không thể nói là đi ngang, nhưng trên cơ bản không người nào dám khi dễ.
Nạp Lan Tông cùng Hứa Ứng Lâm muốn cho các cô gia nhập Hội Học Sinh, cũng để tiện chiếu cố dễ hơn. Nhưng hai người kiên định mà cự tuyệt, chê cười, đi Hội Học Sinh còn không bằng không đi đâu!
Hai người rối rắm hồi lâu, vẫn quyết định đi manga anime xã, hai người đều là fan trung thực của B trạm.
Manga anime xã là xã đoàn rất lớn, tuy rằng lực ảnh hưởng của nó không lớn, nhưng mỗi năm nhân số muốn gia nhập lại nhiều nhất, muốn vào thì phải có chút quan hệ.
Xã trưởng Manga anime xã là một nam sinh vóc dáng thấp mang mắt kính, vẻ mặt trạch nam, hai đại nam thần Đức Uy câu lấy vai hắn, thời điểm đem hắn hướng bên cạnh mang đi, vẻ mặt xã trưởng hoảng sợ.
Ở trước mắt bao người, hai người nói nói mấy câu xong, xã trưởng vẻ mặt liền minh bạch, liên tục gật đầu.
Hai người vỗ vỗ bả vai xã trưởng, tiêu sái mà đi.
Nghe nói, sau đó xã trưởng nói với phó xã trưởng: Đã đến lúc xã của chúng ta cần cải thiện gien!
Đức Uy có tiết tự học buổi tối, nhưng Nạp Lan Chi xin nghỉ tiết tự học buổi tối, cô yêu cầu phải huấn luyện, học ở cao trung bình thường cô đã hao phí rất nhiều chuyện vào học tập, thời gian tiết tự học buổi tối liền dùng để huấn luyện.
Yêu cầu hàng đầu bất luận hạng mục thể thao gì đều là thời gian luyện tập lâu dài cùng với thiên phú mới có thể bước lên sàn đấu thế giới, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều phụ huynh không muốn con mình lựa chọn con đường thể thao này, thứ nhất con đường này rất vất vả, thứ hai con đường này không có đường rút lui. Hoặc là làm được tốt nhất, hoặc là tầm thường vô vi, nửa đời sau toàn hủy.
Thẩm Dĩnh nội tâm cũng không tán đồng con mình lựa chọn con đường này, nhưng là đối với chấp niệm của chồng, bà lựa chọn trầm mặc.
Nạp Lan Chi biểu hiện xuất sắc làm Nạp Lan Thừa Lập vui mừng đồng thời cũng có chút áy náy, hôm nay sau khi huấn luyện xong, Nạp Lan Thừa Lập lau tóc cho cô, nhìn thấy tay con gái, áy náy càng sâu. Bởi vì thời gian dài ngâm mình trong nước, da ở tay và chân thực dễ mất nước, dễ bị tróc da, Nạp Lan Chi nhịn không được bóc bóc lớp da bị tróc kia.
"A Chi, con có hận ba bắt con làm tuyển thủ bơi lội không?"
Nạp Lan Chi ngẩng đầu, thấy đáy mắt của ba cô tràn đầy áy náy, mỉm cười nói: "Con sẽ không, đây là con chính mình lựa chọn. Nhưng con biết nếu ba bắt anh trai lựa chọn bơi lội, con, anh và ba ba đều sẽ không vui sướng gì."
Nạp Lan Thừa Lập cách khăn lông, xoa xoa đầu cô, buồn bã mất mát, "Kỳ thật, đã không còn quan trọng vậy, chính là, ba không cam lòng......"
Nạp Lan Chi khó hiểu nhìn ông.
Nạp Lan Thừa Lập cười cười không nói nữa, tiếp tục cho lau tóc cho cô.
Nạp Lan Chi cầm hộp cơm đi tìm Hứa Nhược Thủy, Hứa Nhược Thủy ngồi bên người Mộc Uyển Tình hướng cô vẫy tay.
Đi học học sinh đều sẽ mang cơm hộp theo, đồ ăn ở Đức Uy không khó ăn, nhưng cơm tập thể nơi nào so được với trong nhà làm, sáu người mang theo cơm hộp bàn lên bàn.
"Tớ thích nhất mẹ A Chi làm thức ăn chay, các cậu cũng nếm thử xem." Mộc Uyển Tình không khách khí mà ăn miếng đầu tiên.
Thẩm Dĩnh làm bánh bao thịt nấm kim châm, hoành thánh cùng đầu bếp khách sạn không phân cao thấp, Phan Tịnh giơ thẳng ngón tay cái lên.
Hứa Nhược Thủy nếm một lần sau nói: "Mẹ chị Tiểu Nguyện làm đồ ăn cũng rất ngon."
"Là bà nội tiểu Nguyện làm, bà nội tiểu Nguyện tay nghề đặc biệt tốt!"
Lâm Nguyện mang đồ ăn nhiều nhất, hai hộp cơm một bình nước, thực phong phú, cô ấy hướng trung gian đẩy hộp qua, "Tớ ăn không hết, mọi người ăn nhiều một chút."
"Đúng rồi, thứ bảy tuần sau mọi người tới nhà tớ đi!" Mộc Uyển Tình nói.
"Có chuyện gì sao?" Lâm Nguyện nhỏ giọng hỏi.
Nạp Lan Chi nói: "Sinh nhật tiểu Tình."
Mộc Uyển Tình thấy cô không chút do dự mà nói ra, như là ghi tạc đáy lòng, cô ấy trong lòng ấm áp, A Chi chính là một người như vậy, chỉ cần được cô chấp nhận, cô liền sẽ đem ngươi ghi tạc trong lòng.
"Chị, em có thể ngồi cùng chị được không?" Mộc Uyển Tâm bưng mâm đồ ăn đứng ở bên cạnh.
Bên người cô gái bên cạnh cô ta kinh hô: "Trương Uyển Tâm, hóa ra chị cậu là Mộc Uyển Tình a!"
Mộc Uyển Tình hướng vị đồng học kia cười cười, "Không phải a, Uyển Tâm là con gái của bạn ba tôi, gần đây ở nhờ ở nhà tôi."
Đồng học nga một tiếng, kia một tiếng nga lớn lên lệnh người ý vị thâm trường.
"Ngượng ngùng a, bọn tôi còn có người muốn ngồi, khả năng không có chỗ cho cô." Dứt lời, Mộc Uyển Tình liền phất phất tay hướng Hứa Ứng Lâm cùng Nạp Lan Tông đang đi tới, "Hứa Ứng Lâm, Nạp Lan Tông."
Mộc Uyển Tâm ngượng ngùng tránh ra.
Hai người không hiểu chuyện gì đã bị kéo đến một bàn này, nhóm anh em phía sau thanh âm ồn ào không ngừng. "Mỹ nữ vây quanh, Ứng Lâm A Tông phúc khí thực tốt." "Khổ cho anh em chúng ta, hai người kia ăn sơn trân hải vị, chúng ta ăn trấu tào."
Nam sinh bọn họ chỉ có ít người mang theo cơm hộp, đều ngại phiền toái, nhưng nếu gặp được nữ sinh quan hệ tốt một chút, vẫn được chia cho chút ít.
"Các cậu nơi này thức ăn quá phong phú đi." Hứa Ứng Lâm cảm thán một tiếng, cũng không chút khách khí mà vươn chiếc đũa.
Nạp Lan Tông: "Nhà hai chúng ta trọng nam khinh nữ a, mẹ tôi sáng sớm dậy liền chuẩn bị này chuẩn bị kia cho A Chi, tôi chẳng qua là nhân tiện hưởng nhờ thôi."
Cùng mệnh tương liên hai anh em xúc động ra sức ăn đồ ăn.
Nạp Lan Chi, Hứa Nhược Thủy: Ha hả.
Nạp Lan Tông cảm thấy em hắn gần đây đặc biệt kỳ quái, không biết trúng cái gì gió, cư nhiên muốn hắn mang cô đi Phổ Đà Tự. Phổ Đà Tự là một chùa nổi tiếng bên cạnh thành phố S, khoảng cách không xa.
Hắn trước kia cũng không phát hiện em hắn một lòng hướng Phật a!
Đặc biệt là hiện tại, cư nhiên đi một bậc bái một bậc ( không phải quỳ lạy là đứng khom lưng bái ), Nạp Lan Tông thật là nghĩ trăm lần cũng không ra.
"A Chi a, này, có phải quá thành tâm rồi hay không." Nạp Lan Tông thật sự là chịu không nổi mấy ánh mắt của người đi ngang qua.
Nạp Lan Chi tiếp tục, "Anh có thể đi trước chờ em ở trên."
Tính, Nạp Lan Tông cảm thấy nếu hắn để cô một mình ở lại, về nhà chắc chắn ba mẹ liền bắt hắn xuất gia làm hòa thượng! Vẫn nên bái Phật Tổ, làm em hắn đầu óc bình thường chút.
Thời điểm hai người bái đến cổng chùa đã là giữa trưa, trời mùa thu vẫn còn khí nóng, hai người cả người đều ướt đẫm.
Nạp Lan Chi cho vào rương công đức hai trăm nguyên, viết hai cái tên vào.
"A Chi, vì cái gì muốn viết tên Mộc Uyển Tình?"
"Vì chị ấy cầu phúc." Nạp Lan Chi quỳ gối trước tượng Phật lớn nhất phía trước, sờ sờ Phật châu trên cổ tay, kiếp sau không dễ, kiếp trước chi công đổi lấy kiếp này, nguyện Phật Tổ.......
Sau khi thắp hương xong, Nạp Lan Chi dò hỏi tiểu sa di có thể gặp mặt chủ trì không, tiểu sa di không dám nhìn mặt cô, mặt đỏ ấp úng, ném xuống một câu đi hỏi chủ trì một chút, sau đó chạy đi.
"A di đà phật." Chủ trì què chân đi tới, chủ trì nơi này pháp danh Tuệ Ngộ, thông tỉnh ngộ, khi trẻ đã làm việc ác, trải qua không ít trắc trở quay đầu hối cải.
Lúc này trong chùa người không nhiều lắm, người thắp hương cũng đều đã trở về.
Tiểu sa di lại chạy tới mời Nạp Lan Chi đi qua, Nạp Lan Tông cũng muốn cùng đi qua thì bị Nạp Lan Chi ngăn cản.
Nạp Lan Chi cung kính khom lưng: "Đại sư, tín nữ có một Phật châu, mong rằng đại sư khai quang." Từ trên cổ tay cởi Phật châu ra, tiến lên đưa tới.
Tuệ Ngộ đại sư tiếp nhận tinh tế vuốt ve, than nhẹ một tiếng, "Thí chủ tâm ý như thế, chính là bảo hộ tốt nhất. Thiện nhân thiện quả, đáng quý."
Nạp Lan Chi lặng im không nói, "Nếu trong lòng có oán thì như thế nào?"
"Người trên đời, sao có thể không oán không hối được. Oán khí tan hết, hối lỗi sửa sai, hướng tới tân sinh." Tuệ Ngộ đại sư đem Phật châu trả lại cho Nạp Lan Chi, "Thí chủ người nhớ tới tình nghĩa của thí chủ, sẽ tự động xuất hiện, Phật châu này, quan trọng không phải Phật Tổ bảo hộ."
Mộc gia.
"Tiểu Tình, cuối tuần sau ta mang con cùng Uyển Tâm ra ngoài chơi đi, Uyển Tâm tới đây lâu như vậy, chúng ta còn chưa có mang con bé đi ra ngoài chơi đùa."
Mộc Uyển Tình cầm cái muỗng trong tay hơi hơi căng thẳng.
Mộc phu nhân đi công tác, muốn đi hai tuần, trước khi đi còn thực xin lỗi mà nói sẽ mang lễ vật trở về tặng cô.
"Đúng vậy, chị, em cũng muốn đi chơi a, em còn không có đi qua......." Mộc Uyển Tâm cười tủm tỉm nói ra một chuỗi tên, bộ dáng nâng đầu thực cao hứng.
Mộc Uyển Tình vẻ mặt tiếc nuối, "Vẫn là ba ba bồi Uyển Tâm đi thôi, con ngày đó vừa lúc có chuyện, trong trường học có việc, con đã đáp ứng người ta rồi, không có biện pháp." Cô thế nào lại đi quấy rầy một nhà các người đâu!
Mộc giáo sư cũng không cưỡng cầu.
Cùng ngày, Mộc Uyển Tình đứng ở trên thang lầu nhìn đôi cha con kia thân cận kéo tay ra cửa, gương mặt giả như tươi cười lập tức dỡ xuống, xoay người đến phòng bếp chuẩn bị đồ chiêu đãi.
9 giờ rưỡi, người lục tục tới. Nạp Lan Chi cùng Nạp Lan Tông là hai người cuối cùng.
"A Chi, Nạp Lan Tông, đến muộn, trừng phạt, phải trừng phạt a." Phan Tịnh này e sợ thiên hạ không đủ loạn.
Nạp Lan Chi lấy ra một hộp gỗ khắc hoa, "Quà của chị."
Mộc Uyển Tình yêu thích không buông tay, "Hộp gỗ thực tinh xảo a, chị có thể mở ra bây giờ không?"
Nạp Lan Chi gật gật đầu.
Một chuỗi Phật châu lẳng lặng nằm ở bên trong, có một cỗ Phật hương phiêu tán trong không khí.
"Oa, Phật châu a!" "Đồ cổ sao?"
Nạp Lan Tông nói: "Vì cái Phật châu này, A Chi còn đặc biệt đi Phổ Đà Tự, đi một bậc bái một bậc lên đến cổng chùa còn thỉnh chủ trì khai quang đâu!"
Nạp Lan Chi trừng mắt nhìn hắn, không phải làm anh đừng nói sao!
Nghe vậy, Mộc Uyển Tình ôm lấy Nạp Lan Chi, ở bên tai cô nói: "Cảm ơn, đây là món quà tốt nhất chị nhận được, thật sự."
Nạp Lan Chi ngượng ngùng vỗ vỗ cô ấy.
Đã không có người lớn ở nhà, một đám người đều như là vô pháp vô thiên, cả phòng khách chạy đến loạn, bánh kem cũng ném khắp nơi, bảo mẫu ở một bên nhìn cũng lắc lắc đầu, kẻ có tiền như thế nào đều lãng phí như vậy, bánh kem ngon như vầy không ăn mà còn bôi trên mặt.
Ăn qua cơm trưa, mọi người nhất trí đồng ý chơi bài, thua thì bị dán giấy, chỉ chốc lát sau thọ tinh liền biến thành người giấy.
"Tiên sinh, ngài đã trở lại."
Phòng khách không khí vui vẻ lập tức im bặt.
Mộc giáo sư mở cửa đi vào: "Mộc Uyển Tình! Ngươi không phải nói cho ta ngươi có việc sao? Đây là cái ngươi gọi là có việc?"
Mộc Uyển Tình mặt vô biểu tình mà lấy tờ giấy trên mặt xuống.
Mộc Uyển Tâm kéo kéo tay áo Mộc giáo sư, vẻ mặt khó xử mà nhìn hai bên, "Chú bình tĩnh, có lẽ chị ấy không muốn cùng đi chơi với cháu."
"Thật ngượng ngùng, tôi không có em gái lớn như cô, mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi."
"Mộc Uyển Tình, ngươi đây là cái thái độ gì! Ngươi không muốn đi liền thôi, hà tất gạt bọn ta! Ngươi hiện tại đây là có chuyện gì? Kêu bạn tới trong nhà cuồng hoan?" Mộc giáo sư trợn mắt tức giận nhìn.
Một đám người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết như thế nào cho phải.
Phan Tịnh đi theo Mộc Uyển Tình đứng lên, lớn tiếng chất vấn nói: "Chú Mộc, chú rảnh rỗi bồi con gái bạn cũ đi ra ngoài chơi, như thế nào liền không rảnh bồi Uyển Tình ăn sinh nhật?"
Sinh nhật? Mộc giáo sư trong đầu nháy mắt mắc kẹt, sau đó chính là xấu hổ.
"Hôm nay là sinh nhật chị sao? Em không biết, chú muốn mang chị ra ngoài chơi ăn sinh nhật cùng chị đi, không nghĩ tới chị không muốn đi."
Nạp Lan Chi cười nhạo: "Sau đó biến thành sinh nhật của cô."
Mấy người còn lại cũng muốn cười, nhưng cũng đều nhịn xuống, thật là lần đầu tiên nhìn thấy người trợn mắt nói dối như vậy. Rõ ràng Mộc Chính Thiên căn bản không nhớ rõ sinh nhật con gái.
Mộc giáo sư một đang lửa giận đùng đùng liền bị tắt như vậy, mặt trên còn tro đâu.
Mộc Uyển Tình đưa mọi người ra ngoài, xin lỗi nói: "Xin lỗi, làm các cậu khó xử rồi."
"Chị tiểu Tình, lại không phải chị làm sai. Nhưng mà, hôm nay vẫn là sinh nhật chị đâu." Hứa Nhược Thủy an ủi nói.
"Chúng ta lần sau lại làm cho cậu cái khác." Phan Tịnh phẫn hận mà nhìn nhìn biệt thự bên trong, " Trương Uyển Tâm kia một bụng đầy kiếm, tớ xem a, vẫn là sớm một chút đem cô ta tiễn đi đi."
Mộc Uyển Tình hơi hơi mỉm cười: "Các cậu trở về sớm đi, thật ra làm các cậu mất hứng rồi."
"Không có việc gì, vẫn rất cao hứng."
Từng người tạm biệt, chỉ còn Lâm Nguyện và anh em Nạp Lan ở nội thành cũ, tiện đường nên đi cùng nhau.
Đi trên đường, Lâm Nguyện thở dài một tiếng: "Tiểu Tình cần gì phải ngỗ nghịch chú Mộc, Trương Uyển Tâm kia cũng không có gì, chính là hai cha con vốn dĩ quan hệ tốt, hơn nữa Trương Uyển Tâm cũng không phải không thể ở chung......"
"Có một số người, trời sinh chính là địch nhân." Nạp Lan Chi dừng chân, nhàn nhạt liếc cô ấy một cái, nói với Nạp Lan Tông : "Chờ một em chút, em đi một chút sẽ quay lại." Sau đó bắt đầu chạy quay lại nhà họ Mộc.
Lâm Nguyện: "Tớ nói sai rồi sao? A Chi, tức giận sao?"
"Không có, khả năng A Chi quay lại tìm Mộc Uyển Tình."
Thời điểm Nạp Lan Chi quay lại, Mộc Uyển Tình còn đang thu thập tàn cục hôm nay, thấy cô trở lại, tưởng cô quên thứ gì.
"Uyển Tình, lúc em đi Phổ Đà Tự, chủ trì có nói một câu, oán khí tan hết, hối lỗi sửa sai, hướng đến tân sinh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Thẩm Tang Du