Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 190 Không Nghe Lời
Bên ngoài trạm xăng dầu, hắc vũ vẫn đang không ngừng rơi xuống, Cao Viễn chỉ huy thành viên trong đội nắm chắc thời gian nhanh chuyển đồ vật cần dùng vào trong trạm xăng dầu.Vân Hoán đứng tại góc tối không người chú ý, anh trầm mặc thật lâu.
Sau đó từ trong túi móc ra một gói thuốc lá, ngón tay thon dài kẹp lấy thuốc lá, khói thuốc lượn lờ phối hợp với màn đêm che khuất khuôn mặt tuấn tú tựa như thiên nhân."A." Vân Hoán nhàn nhạt phun ra một âm tiết, đôi mắt đào hoa lãnh đạm càng ngày càng lạnh.
Tầm mắt vẫn luôn nhìn hắc vũ không ngừng rơi, khuôn mặt thiếu niên giống như mèo con đáng thương lại vô tội đột nhiên hiện ra trong đầu anh, đảo loạn suy nghĩ của anh.Dập tắt điếu thuốc, Vân Hoán lại đột nhiên nghĩ đến một màn thiếu niên cười dịu dàng với Dương Tình Thiên, ấm áp cùng nhu tình như thế, anh chưa từng thấy qua.Tâm Vân Hoán bỗng nhiên có chút phiền, anh đột nhiên ý thức được ảnh hưởng của thiếu niên đối với anh dường như có hơi lớn.
Anh chưa từng bị một người nào làm ảnh hưởng đến tâm tình như thế, chỉ một động tác, một nụ cười, lại có thể đánh tan sự tỉnh táo của anh.Anh rất không thích người khác đụng vào cậu, càng không thích thiếu niên quan tâm đến người khác quá mức.Anh có chút sợ, đúng là nực cười mà.
Đế thiếu của Kinh Đô cũng có lúc sợ, nguyên nhân lại còn rất buồn cười.
Thế nhưng là, anh thật sự sợ khi thiếu niên đối diện với ham muốn chiếm hữu đáng sợ của anh sẽ lộ ra biểu tình sợ hãi chán ghét."Thật là...không nghe lời." Thanh âm của Vân Hoán có chút thấp, như cùng tiếng mưa rơi hòa làm một.
Sự u ám cùng khí lạnh trêи người bỗng nhiên dâng lên.Rõ ràng đã nói sẽ không chọc người thích, thật sự là...Quá không nghe lời.Mặt mũi Tần Nhất lúc này có chút ỉu xìu buồn bực khuấy bát cháo thịt băm trong tay.
Cháo thơm ngọt mềm giờ phút này cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của cô, người kia đến bây giờ còn chưa trở về.Cao Viễn bưng bát cháo thịt băm nóng hổi uống từng ngụm lớn vào bụng, bong bóng hạnh phúc trong lòng nổi lên.
Quả nhiên có một dị năng giả hệ băng thật sự là quá tốt! Nhìn Lâm Bạch lấy ra thịt đã sớm được đóng băng tốt, Cao Viễn không chỉ một lần hâm mộ.Có một dị năng giả hệ băng tương đương với có một chiếc tủ lạnh di động, như thế sẽ không cần lo lắng không có thịt để ăn.
Nghĩ như vậy, Cao Viễn quyết định khi trở về căn cứ nhất định phải chiêu mộ một dị năng giả hệ băng về đội.
Chỉ là dị năng giả hệ băng quá thưa thớt, cũng không biết trong căn cứ có còn hay không.Cao Viễn có chút ưu sầu, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng tới khẩu vị của anh ta.
Anh ta lớn tiếng nói với Đặng Bảo Bình: "Bảo Nhi, cho Viễn thúc (?) của cháu thêm một bát nữa."Đặng Bảo Bình tiếp nhận bát của Cao Viễn, trong ánh mắt ước ao ghen tị của mọi người múc thêm cho Cao Viễn một bát đầy ự.Lan Hương nhìn nồi cháo hương khí nồng đậm, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Cô ta đã rất lâu rồi chưa được ăn đồ nóng, những ngày qua bọn họ vẫn luôn liên tục lên đường đi tìm nơi lánh nạn.
Dọc đường chỉ có thể ăn chút bánh bích quy đỡ đói, nào có những đồ tốt như này.Ánh mắt Lan Hương có chút u ám, nhìn thấy Trương Tuệ bên cạnh đang say sưa ngon lành nhai bánh bích quy, trong lòng thở dài một cái thật sâu.
Hiện tại cô ta còn phải dựa vào đám người Cao Viễn, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Cô ta biết nhóm bọn họ không thích đám người các cô, hiện tại chỉ có thể điệu thấp làm việc, ai bảo trong đám người sống sót này không có lấy một dị năng giả đây.Lan Hương không cam lòng, đồng dạng không cam lòng còn có Tần Kiều Kiều.
Cô ta nhìn thoáng qua nồi cháo thịt băm, lại nhìn sandwich trêи tay chỉ kẹp một xíu thịt, trong lòng vô cùng bất mãn.Chuyến đi này lúc đầu cô ta cho rằng sẽ rất nhẹ nhàng kɧօáϊ hoạt, ai ngờ lại chịu tội như này.
Nhìn nhóm người Cao Viễn ăn đến ngon miệng, vì cái gì cô ta không thể ăn? Không phải tất cả mọi người đều là cùng một đoàn đội sao?Tần Kiều Kiều một bụng ủy khuất, đưa sandwich trong tay cho Tần Hàn Mạt, có chút tức giận nói: "Em không muốn ăn, sandwich này không ngon một chút nào.".